Công Tử Điên Khùng
Chương 463: Thảm càng thêm thảm
Truyền tống trận này dẫn tới Úy tinh, chứng tỏ Hóa Linh Điện có rất nhiều sinh ý ở Úy tinh. Cũng nói rõ ra rằng các cao thủ của Hóa Linh Điện sẽ từ nơi này trở về. Lâm Vân đang lo lắng cao thủ của Hóa Linh Điện trở lại sẽ làm gì. Nếu bọn chúng liên kết với Tử Vân Điện đối phó hắn, vậy thì cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng khó mà chống được.
Cùng lắm là sử dụng Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Nhưng Sơn Hà Đồ không phải là thứ tùy tiện có thể sử dụng. Ở chỗ vắng người thì không nói làm gì. Một khi xuất hiện ở nơi đông đúc, vậy thì càng nguy hiểm.
Hiện tại phát hiện ra truyền tống trận thì dễ dàng hơn nhiều. Lâm Vân lập tức bố trí sát trận Thiên Cương Tam Thập Lục xung quanh truyền tống trận.
Lâm Vân không hề thiếu tài liệu, nên hắn muốn bố trí một trận pháp tốt nhất. Bình thường dùng linh thạch Thượng Phẩm bố trí cũng được, nhưng Lâm Vân vẫn bỏ ra ba mươi sáu viên linh thạch cực phẩm. Ở Hóa Linh Điện hắn cũng tìm được hơn một trăm linh thạch cực phẩm. Cho nên không việc gì phải tiết kiệm.
Có thể nói, cả thế giới Tu Chân, chỉ có Lâm Vân là dùng linh thạch cực phẩm để bố trí trận pháp. Bởi vì đâu có ai xa xỉ và giàu có như hắn.
Dùng linh thạch cực phẩm bố trí Thiên Cương Tam Thập Lục, cho dù tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng khó mà thoát nổi. Mà Lâm Vân không tin Hóa Linh Điện có nhiều tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Tuy nhiên, nếu ở Hóa Linh Điện đã có truyền tống trận tới Úy tinh, thì chứng tỏ ở Tử Vân Điện khả năng cũng có. Cho nên bước tiếp theo là bố trí thêm một sát trận ở Tử Vân Điện. Khiến cho các chưởng môn, điện chủ gì đó đều chết trong trận. Đỡ cho hắn một phen chém giết.
Để cho các đại môn phái cao cao tại thượng này nếm thử một lần rơi vào sát trận xem thế nào.
Lâm Vân vừa rời đi. Truyền tống trận bỗng nhiên sáng lên. Hai thân hình lảo đảo xuất hiện, toàn thân đều là máu tươi. Mới đi ra truyền tống trận, hai người này đã bị sát trận đánh cho thành mảnh vụn. Đến lúc chết cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nếu Lâm Vân ở đây chắc chắn sẽ hối tiếc vô cùng. Nếu sớm biết chỉ có tu sĩ bị trọng thương trở về, thì hắn cần gì mất công bố trí Thiên Cương Tam Thập Lục làm gì. Cứ một thương đánh tới là được. Cho dù hai người này là tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Lúc Lâm Vân tới Tử Vân Điện, hắn có chút không tin vào mắt mình. Khi hắn rời đi, hắn chỉ lấy những đáng giá mà thôi, chứ không phá hủy Tử Vân Điện.
Nhưng hiện tại, Tử Vân Điện chỉ còn là đống tàn tích. Rõ ràng gạch đá đều bị các tu sĩ đập cho vỡ vụn. Lâm Vân thầm than, đúng là bỏ đá xuống giếng. Mới chỉ tới một ngày, cả Tử Vân Điện đã biến thành như vậy. Điều này còn chưa tính, thậm chí còn có một số tán tu vẫn còn tìm kiếm trong này. Lâm Vân thầm nhủ, truyền tống trận đừng xảy ra hư hỏng gì. Nếu truyền tống trận bị hư, hắn rất khó hốt gọn đám tu sĩ Tử Vân Điện.
Nhưng Lâm Vân không có thất vọng. Thần thức của hắn đã tìm được một cái truyền tống trận xếp đặt còn bí mật hơn ở Hóa Linh Điện. Tìm được rồi thì dễ làm. Lâm Vân không để ý tới những tán tu đang tìm bảo vật. Lập tức bay về hướng truyền tống trận.
Tuy nhiên, Lâm Vân vừa mới tới gần, thì phát hiện truyền tống trận sáng lên, là dấu hiệu có người sử dụng. Lâm Vân nghĩ bụng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Hắn vừa tới thì bọn chúng lại trở về. Xem ra phải đấu một trận rồi.
Tuy không kịp bố trí sát trận, nhưng Lâm Vân không hề e sợ chút nào.
Hắn duỗi tay ra, Phệ Hồn Thương xuất hiện. Hắn chuẩn bị đợi những người này vừa mới đi ra, lập tức công kích. Cái gì đường đường chính chính, chỉ là trò cười với Lâm Vân mà thôi. Không quan tâm tới cách làm nào, giết chết địch nhân là được.
Nhưng ánh sáng vừa hiện, Lâm Vân liền trợn mắt há mồm.
Có ba người xuất hiện, hai tu sĩ Đại Thừa và một tu sĩ Hợp Thể. Tuy nhiên, nếu ba người này lành lặn bình thường thì có thể đại chiến với Lâm Vân một trận. Nói không chừng Lâm Vân còn rơi vào thế yếu.
Nhưng bộ dạng của ba người đã khiến Lâm Vân mất đi hứng thú đánh lén. Ba người này bị trọng thương rất nặng. Trong đó một người thậm chí còn bị mất một cánh tay.
- A…Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại hoang tàn như thế nào?
Ba tu sĩ bị thương nặng nhìn đống đổ nát xung quanh, toàn thân liền phát run. Không biết là do tức giận hay là sợ hãi.
- Ngươi là ai?
Tên tu sĩ bị đứt tay nhìn chằm chằm vào Lâm Vân đang cầm cây thương, nghiêm khắc hỏi.
Lúc này Lâm Vân mới hồi phục tinh thần. Với bộ dáng như vậy, còn đánh cái rắm, mình chỉ cần một thương là đủ giải quyết. Nhưng trong lòng Lâm Vân cũng âm thầm kinh hãi. Nếu ba tên này không bị thương, chính xác hơn là có nhiều người trở về hơn, thì hắn đúng là lành ít dữ nhiều.
Chỉ là không biết bọn chúng tới Úy tinh tìm bảo vật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thê thảm như vậy. Từ bộ dáng của bọn chúng, là biết bọn chúng vừa mới trải qua một trường chiến đấu thảm thiết.
Thấy Lâm Vân không nói chuyện, tên tu sĩ mặt đỏ trầm giọng nói:
- Là ngươi đã khiến Tử Vân Điện của ta trở thành như thế này?
Lâm Vân chưa vội giết ba người, mà gác Phệ Hồn Thương lên vai, cười lạnh một tiếng:
- Cũng không hẳn. Tử Vân Điện đúng là do ta tiêu diệt, nhưng nơi này bị hủy hoại như vậy, không phải do ta làm. Ta thích là vơ vét tài sản, nhưng không có dỗi hơi phá phách kiểu này.
- Tại sao?
Tên tu sĩ mặt đỏ vẫn âm trầm hỏi.
- Bởi vì các ngươi muốn giết ta và hành tinh của ta. Ta chỉ muốn dự phòng mà thôi. À, quên chưa giới thiệu bản thân. Ta là Lâm Vân tới từ Địa Cầu. Ta nghĩ Tử Vân Điện của các ngươi cũng không xa lạ gì. Ta chỉ làm theo cách mà các ngươi đã làm với Kỷ Minh Tinh mà thôi.
Trong lòng Lâm Vân âm thầm vui vẻ. Xem ra Tử Vân Điện đã tới số diệt vong.
Trong mắt Lý Dương tràn đầy lửa giận, nhưng chỉ có thể áp chế trong lòng. Nếu ông ta không bị thương, thì ông ta đã giết tên tu sĩ kiêu ngạo này rồi, đâu cần nói nhảm với hắn nhiều như vậy?
- Tôi muốn làm một giao dịch với cậu. Tôi nói cho cậu biết một bí mật kinh thiên. Điều kiện là cậu buông tha cho ba người chúng tôi.
Tên nam tử có mặt trắng đứng sau Lý Dương, ngăn cản điện chủ muốn động thủ, bình tĩnh nói với Lâm Vân.
- À, là bí mật gì mà khiến ta phải bỏ qua cho các ngươi? Ngươi là ai, ta dựa vào cái gì mà phải tin tưởng người?
Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Hắn căn bản không có ý định buông tha bọn này. Trảm thảo trừ căn là biện pháp tốt nhất. Ba tên này đứng đầu Tử Vân Điện, nếu không giết, thì để lại hậu hoạn vô cùng.
Cái gì mà bí mật kinh thiên cơ chứ, chỉ là thủ đoạn lừa gạt để cầu một con đường sống mà thôi.
- Tôi là Lý Cầu Đạo, Nhị Điện Chủ của Tử Vân Điện. Còn đây là Điện Chủ Lý Dương và trưởng lão Thường Giác.
Thần sắc của nam tử mặt trắng không có chút bối rối nào cả. Vẫn không nhanh không chậm nói. Cho dù y đang ở trong tình trạng sống chết, mà Lâm Vân là một người thẩm phán.
Cùng lắm là sử dụng Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Nhưng Sơn Hà Đồ không phải là thứ tùy tiện có thể sử dụng. Ở chỗ vắng người thì không nói làm gì. Một khi xuất hiện ở nơi đông đúc, vậy thì càng nguy hiểm.
Hiện tại phát hiện ra truyền tống trận thì dễ dàng hơn nhiều. Lâm Vân lập tức bố trí sát trận Thiên Cương Tam Thập Lục xung quanh truyền tống trận.
Lâm Vân không hề thiếu tài liệu, nên hắn muốn bố trí một trận pháp tốt nhất. Bình thường dùng linh thạch Thượng Phẩm bố trí cũng được, nhưng Lâm Vân vẫn bỏ ra ba mươi sáu viên linh thạch cực phẩm. Ở Hóa Linh Điện hắn cũng tìm được hơn một trăm linh thạch cực phẩm. Cho nên không việc gì phải tiết kiệm.
Có thể nói, cả thế giới Tu Chân, chỉ có Lâm Vân là dùng linh thạch cực phẩm để bố trí trận pháp. Bởi vì đâu có ai xa xỉ và giàu có như hắn.
Dùng linh thạch cực phẩm bố trí Thiên Cương Tam Thập Lục, cho dù tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng khó mà thoát nổi. Mà Lâm Vân không tin Hóa Linh Điện có nhiều tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Tuy nhiên, nếu ở Hóa Linh Điện đã có truyền tống trận tới Úy tinh, thì chứng tỏ ở Tử Vân Điện khả năng cũng có. Cho nên bước tiếp theo là bố trí thêm một sát trận ở Tử Vân Điện. Khiến cho các chưởng môn, điện chủ gì đó đều chết trong trận. Đỡ cho hắn một phen chém giết.
Để cho các đại môn phái cao cao tại thượng này nếm thử một lần rơi vào sát trận xem thế nào.
Lâm Vân vừa rời đi. Truyền tống trận bỗng nhiên sáng lên. Hai thân hình lảo đảo xuất hiện, toàn thân đều là máu tươi. Mới đi ra truyền tống trận, hai người này đã bị sát trận đánh cho thành mảnh vụn. Đến lúc chết cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nếu Lâm Vân ở đây chắc chắn sẽ hối tiếc vô cùng. Nếu sớm biết chỉ có tu sĩ bị trọng thương trở về, thì hắn cần gì mất công bố trí Thiên Cương Tam Thập Lục làm gì. Cứ một thương đánh tới là được. Cho dù hai người này là tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Lúc Lâm Vân tới Tử Vân Điện, hắn có chút không tin vào mắt mình. Khi hắn rời đi, hắn chỉ lấy những đáng giá mà thôi, chứ không phá hủy Tử Vân Điện.
Nhưng hiện tại, Tử Vân Điện chỉ còn là đống tàn tích. Rõ ràng gạch đá đều bị các tu sĩ đập cho vỡ vụn. Lâm Vân thầm than, đúng là bỏ đá xuống giếng. Mới chỉ tới một ngày, cả Tử Vân Điện đã biến thành như vậy. Điều này còn chưa tính, thậm chí còn có một số tán tu vẫn còn tìm kiếm trong này. Lâm Vân thầm nhủ, truyền tống trận đừng xảy ra hư hỏng gì. Nếu truyền tống trận bị hư, hắn rất khó hốt gọn đám tu sĩ Tử Vân Điện.
Nhưng Lâm Vân không có thất vọng. Thần thức của hắn đã tìm được một cái truyền tống trận xếp đặt còn bí mật hơn ở Hóa Linh Điện. Tìm được rồi thì dễ làm. Lâm Vân không để ý tới những tán tu đang tìm bảo vật. Lập tức bay về hướng truyền tống trận.
Tuy nhiên, Lâm Vân vừa mới tới gần, thì phát hiện truyền tống trận sáng lên, là dấu hiệu có người sử dụng. Lâm Vân nghĩ bụng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Hắn vừa tới thì bọn chúng lại trở về. Xem ra phải đấu một trận rồi.
Tuy không kịp bố trí sát trận, nhưng Lâm Vân không hề e sợ chút nào.
Hắn duỗi tay ra, Phệ Hồn Thương xuất hiện. Hắn chuẩn bị đợi những người này vừa mới đi ra, lập tức công kích. Cái gì đường đường chính chính, chỉ là trò cười với Lâm Vân mà thôi. Không quan tâm tới cách làm nào, giết chết địch nhân là được.
Nhưng ánh sáng vừa hiện, Lâm Vân liền trợn mắt há mồm.
Có ba người xuất hiện, hai tu sĩ Đại Thừa và một tu sĩ Hợp Thể. Tuy nhiên, nếu ba người này lành lặn bình thường thì có thể đại chiến với Lâm Vân một trận. Nói không chừng Lâm Vân còn rơi vào thế yếu.
Nhưng bộ dạng của ba người đã khiến Lâm Vân mất đi hứng thú đánh lén. Ba người này bị trọng thương rất nặng. Trong đó một người thậm chí còn bị mất một cánh tay.
- A…Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại hoang tàn như thế nào?
Ba tu sĩ bị thương nặng nhìn đống đổ nát xung quanh, toàn thân liền phát run. Không biết là do tức giận hay là sợ hãi.
- Ngươi là ai?
Tên tu sĩ bị đứt tay nhìn chằm chằm vào Lâm Vân đang cầm cây thương, nghiêm khắc hỏi.
Lúc này Lâm Vân mới hồi phục tinh thần. Với bộ dáng như vậy, còn đánh cái rắm, mình chỉ cần một thương là đủ giải quyết. Nhưng trong lòng Lâm Vân cũng âm thầm kinh hãi. Nếu ba tên này không bị thương, chính xác hơn là có nhiều người trở về hơn, thì hắn đúng là lành ít dữ nhiều.
Chỉ là không biết bọn chúng tới Úy tinh tìm bảo vật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thê thảm như vậy. Từ bộ dáng của bọn chúng, là biết bọn chúng vừa mới trải qua một trường chiến đấu thảm thiết.
Thấy Lâm Vân không nói chuyện, tên tu sĩ mặt đỏ trầm giọng nói:
- Là ngươi đã khiến Tử Vân Điện của ta trở thành như thế này?
Lâm Vân chưa vội giết ba người, mà gác Phệ Hồn Thương lên vai, cười lạnh một tiếng:
- Cũng không hẳn. Tử Vân Điện đúng là do ta tiêu diệt, nhưng nơi này bị hủy hoại như vậy, không phải do ta làm. Ta thích là vơ vét tài sản, nhưng không có dỗi hơi phá phách kiểu này.
- Tại sao?
Tên tu sĩ mặt đỏ vẫn âm trầm hỏi.
- Bởi vì các ngươi muốn giết ta và hành tinh của ta. Ta chỉ muốn dự phòng mà thôi. À, quên chưa giới thiệu bản thân. Ta là Lâm Vân tới từ Địa Cầu. Ta nghĩ Tử Vân Điện của các ngươi cũng không xa lạ gì. Ta chỉ làm theo cách mà các ngươi đã làm với Kỷ Minh Tinh mà thôi.
Trong lòng Lâm Vân âm thầm vui vẻ. Xem ra Tử Vân Điện đã tới số diệt vong.
Trong mắt Lý Dương tràn đầy lửa giận, nhưng chỉ có thể áp chế trong lòng. Nếu ông ta không bị thương, thì ông ta đã giết tên tu sĩ kiêu ngạo này rồi, đâu cần nói nhảm với hắn nhiều như vậy?
- Tôi muốn làm một giao dịch với cậu. Tôi nói cho cậu biết một bí mật kinh thiên. Điều kiện là cậu buông tha cho ba người chúng tôi.
Tên nam tử có mặt trắng đứng sau Lý Dương, ngăn cản điện chủ muốn động thủ, bình tĩnh nói với Lâm Vân.
- À, là bí mật gì mà khiến ta phải bỏ qua cho các ngươi? Ngươi là ai, ta dựa vào cái gì mà phải tin tưởng người?
Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Hắn căn bản không có ý định buông tha bọn này. Trảm thảo trừ căn là biện pháp tốt nhất. Ba tên này đứng đầu Tử Vân Điện, nếu không giết, thì để lại hậu hoạn vô cùng.
Cái gì mà bí mật kinh thiên cơ chứ, chỉ là thủ đoạn lừa gạt để cầu một con đường sống mà thôi.
- Tôi là Lý Cầu Đạo, Nhị Điện Chủ của Tử Vân Điện. Còn đây là Điện Chủ Lý Dương và trưởng lão Thường Giác.
Thần sắc của nam tử mặt trắng không có chút bối rối nào cả. Vẫn không nhanh không chậm nói. Cho dù y đang ở trong tình trạng sống chết, mà Lâm Vân là một người thẩm phán.
Bình luận truyện