Công Tử Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 26
Edit: Tiểu Bao tử
Đỗ Nhược bị thương không được tùy tiện di chuyển, Lâm Trì quay về nói với sư tỷ một tiếng, rồi ở lại y quán chăm sóc Đỗ Nhược.
Sư tỷ đang hăng hái đánh nhau với sư phụ, không hỏi nhiều liền phất tay cho Lâm Trì rời đi.
Trái lại trước khi đi Tác Đồng có hỏi vài câu, biết là Lâm Trì chăm sóc Đỗ Nhược, liền yêu cầu đi cùng, Lâm Trì không lay chuyển được hắn, đành phải ưng thuận.
Nhưng mà không thể không nói, ở phương diện chăm sóc người khác, thực sự Tác Đồng còn kém hơn Lâm Trì rất nhiều.
Nhìn động tác qua quýt thô bạo của Tác Đồng, Lâm Trì hoài nghi hắn mà chăm sóc thêm vài ngày nữa, Đỗ Nhược khỏi cần phải dưỡng thương, một mạng trực tiếp trầu trời là được rồi... Vốn Lâm Trì định mướn một tiểu đồng chăm sóc cho Đỗ Nhược, nhưng mà thứ nhất nàng không thừa tiền, thứ hai dù sao thân phận của Đỗ Nhược cũng là đào phạm, càng ít người biết càng tốt, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng việc chăm sóc Đỗ nhược vẫn là rơi xuống người nàng.
Đối với việc này Lâm Trì không có ý kiến, dù sao trước kia Đỗ Nhược bị bệnh ở Hình bộ, nàng cũng chăm sóc hắn không ít lần.... Hơn nữa, chăm sóc người trong lòng là chuyện cầu còn không được, vốn dĩ không có lý do gì để từ chối!
Cho dù nàng và Đỗ Nhược không có khả năng... Nhìn nhiều cũng tốt.
Lâm Trì ôm suy nghĩ như vậy, vội vã chạy trước chạy sau trông nom Đỗ Nhược, nhưng mà... đối với chuyện này có một người tỏ ra vô cùng bất mãn.
Cảnh thứ nhất:
Lâm Trì ngồi trước bếp lò sắc thuốc.
Mạch Khinh Trần lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc trong đó hiện ra một chút ai oán...
Lâm Trì mất tự nhiên quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy?"
Mạch Khinh Trần ai oán giãi bày: "...... Nàng ở đây sắc thuốc giúp hắn."
"Ừ." Lâm Trì mở nắp ấm thuốc, nhìn nhìn, rồi lấy quạt quạt hai cái: "Thì làm sao?"
Mạch Khinh Trần càng ai oán: "Ta sắc giúp nàng."
Lâm Trì nghi ngờ nhìn: "Huynh sao?"
Mạch Khinh Trần dừng một lát, gật đầu.
Lâm Trì hơi do dự đưa cây quạt cho Mạch Khinh Trần...
Nửa nén hương sau.
Lâm Trì nhìn cái bếp lò sụp xuống, miệng co giật: ".... Huynh như vậy là muốn phóng hỏa à?"
Mạch Khinh Trần đảo mắt, có phần mờ mịt, áy náy: "..... Quạt mạnh quá."
Lâm Trì đỡ trán: "Quên đi.... Huynh ra đi, để ta sắc."
Với tính cách phá hoại của Mạch Khinh Trần, nếu để cho hắn làm tiếp thì cả nhà bếp bị thiêu rụi mất...
Cảnh thứ hai:
Lâm Trì cho Đỗ Nhược uống thuốc.
Mạch Khinh Trần đứng phía sau nàng, ánh mắt sáng quắc, trong đó hiện ra chút u ám...
Lâm Trì múc một thìa thuốc đưa tới môi Đỗ Nhược, nhỏ giọng nói: "Thuốc hơi đắng... Nhưng mà ta đã mua chút mứt hoa quả rồi, ngươi uống hết thì ăn chút mứt hoa quả là được..."
Đỗ Nhược há miệng nuốt xuống, ngước lên nhìn thẳng đôi mắt sát khí như có như không của Mạch Khinh Trần, thoáng căng thẳng, nước thuốc nóng bỏng nghẹn lại, hắn vịn đầu giường ho khan.
"Ngươi làm sao vậy!" Lâm Trì vội vàng đặt chén thuốc xuống, cẩn thận vỗ vỗ lưng Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược ho khan mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng vẫn khoát khoát tay kêu Lâm Trì không cần lo lắng.
Lâm Trì càng căng thẳng, đang định hỏi lại thì bóng dáng màu trắng bạc sau lưng thần tốc tiến đến, nhanh nhẹn vỗ một chưởng vào lưng Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược lập tức ói ra "như mưa" thuốc uống và cả bát cháo trắng ăn ban sáng, ngay cả cháo thịt nạc, gan heo tối qua cũng ói nốt.
Lâm Trì đầy sọc đen: "...."
Mạch Khinh Trần, huynh cũng khoa trương quá rồi đó!
Mạch Khinh Trần ngây thơ: "....."
Chỉ là ta thấy hắn khổ sở nên vỗ nhẹ một cái...
Đỗ Nhược nôn đến mệt lả, phờ phạc chống đầu giường.
Lâm Trì lập tức quan tâm hỏi: "Ngươi thế nào rồi?"
Trên đầu Lâm Trì phát ra hai ánh mắt càng âm lãnh hơn vừa rồi, Đỗ Nhược lại căng thẳng, vịn đầu giường tiếp tục nôn...
Lâm Trì: "... Cái đó, Mạch Khinh Trần, huynh có thể ra ngoài một lát được không?"
Mạch Khinh Trần không đếm xỉa.
..... Cho thấy rõ ràng hắn không vui.
Lâm Trì than thở: "Được rồi, ta biết rồi, ta với huynh cùng ra ngoài." Nàng cầm chén thuốc đưa cho Đỗ Nhược, nói: "Ặc, vẫn là ngươi tự mình uống thuốc thì hơn..."
Cảnh thứ ba:
Lâm Trì đang bôi thuốc giúp Đỗ Nhược.
Lâm Trì cầm bình thuốc, nói với hắn: "...Ngươi cởi áo ra đi, ta bôi thuốc giúp ngươi."
Đỗ Nhược: "Được..."
Còn chưa dứt lời, ánh mắt giết người một đường xuyên qua thân thể hắn, chia năm xẻ bảy ngũ mã phanh thây hắn, Đỗ Nhược nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu ngay thẳng, khổ sở nói: ".... Thôi không cần đâu, để tự ta bôi thuốc đi."
Lâm Trì cũng không bất ngờ, đặt bình thuốc xuống, dẫn người nào đó đi ra ngoài.
"Mạch Khinh Trần huynh...."
Mạch Khinh Trần ngắt lời nàng, ánh mắt vô tội chớp chớp, giọng nói bình thản tự thuật:" Ta không làm gì cả."
... Được rồi, đúng là hắn không làm gì.
Nhưng mà cho dù không làm gì, cũng giày vò Đỗ Nhược gần chết...
Căn bản là so với Tác Đồng cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi... Không đúng, so với hắn Tác Đồng còn tốt hơn một chút, Tác Đồng không nói gì thì Đỗ Nhược còn có thể bình yên vô sự, còn Mạch Khinh Trần thì...
Đối với loại chấp niệm gần như muốn độc chiếm này, Lâm Trì cũng sinh ra cảm giác hơi bất lực.
Mạch Khinh Trần hỏi khẽ: "Nàng tức giận à?"
Lâm Trì nhẹ nhàng lắc đầu.
Cũng chưa tới mức tức giận, nhưng mà... có chút bất đắc dĩ, giống như đối với trò đùa dai của tiểu hài tử cũng bất đắc dĩ như vậy.
Với võ công của Mạch Khinh Trần giết chết Đỗ Nhược là chuyện dễ dàng, nhưng hắn vẫn chịu đựng không động thủ với Đỗ Nhược... Là vì ngại nguyên nhân gì, Lâm Trì cũng biết.
Lúc trước không cẩn thận nói Mạch Khinh Trần không có nhân tính, chỉ vì bản thân, nhưng thật ra là nói hơi quá, Mạch Khinh Trần không có nhân tính, nhưng ngoại trừ bản thân hắn, hình như bây giờ hắn vẫn còn quan tâm đến cảm nhận nàng...
Mạch Khinh Trần nhẹ nhàng cầm tay Lâm Trì, nói: "Nàng nhất định phải chăm sóc hắn sao..."
Lâm Trì không hề rút tay về, chỉ gật đầu một cái: "Ừ, hắn bị thương nặng là vì ta, về tình về lý ta cũng nên chăm sóc hắn, huynh..." Nàng nhấp môi một cái: "... Cảm ơn huynh không làm gì với hắn."
Tay Mạch Khinh Trần như băng, không có mồ hôi, lúc đang cầm tay nàng thì ấm dần lên, chắc là bởi vì biết nàng không thích lạnh giá cho nên cố ý dùng nội lực làm ấm tay.
.... Thật đúng là Mạch Khinh Trần thay đổi rất nhiều vì nàng.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Trì có chút không biết làm sao.
Mạch Khinh Trần cầm lấy ngón tay nàng, cẩn thận tỉ mỉ giống như cầm bảo bối, hỏi: "Vậy sau này, thương thế của hắn lành thì sao?"
Lâm Trì: "Tìm một chỗ an toàn đưa hắn ra ngoài thành đi."
Mạch Khinh Trần ngước mắt, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra một chút hồi hộp: "Nàng sẽ ở cùng hắn sao?"
Lâm Trì lắc đầu, than nhẹ: "Không, thật ra thì hắn và ta không có quan hệ gì, cũng... không có khả năng, đương nhiên ta sẽ không ở cùng với hắn..."
Con ngươi đen như mực trong cặp mắt dài nhỏ tràn đầy ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp rung động lòng người.
"Thật....?
Lâm Trì hơi chần chừ, vẫn gật đầu, nhưng lại không yên lòng bổ sung: "Có điều bây giờ thân thể của hắn còn chưa khỏe, ta không thể nào không thể nào bỏ lại hắn."
Đôi mắt Mạch Khinh Trần cong lên, lộ ra một nụ cười đơn thuần: "Ta biết."
******************************************************************************
Mới bắt đầu Lâm Trì còn có chút không yên tâm, nhưng liên tiếp hai ngày cũng không thấy Mạch Khinh Trần tới quấy rối, cũng dần dần yên tâm, chỉ là yên tâm đồng thời lại có chút bất an.... Rốt cuộc mấy ngày nay Mạch Khinh Trần đang làm gì?
Nàng đang suy nghĩ, một nam tử áo vàng nhanh chóng đi tới, trên mặt có vẻ hơi khó chịu nói: "Thiếu phu... Lâm cô nương có thể đi xem công tử được không?"
Lâm Trì "Hắn làm sao vậy?"
Lăng Thư hơi nghẹn lại, mới nói: "Người bị bệnh."
Lâm Trì: "Hả?"
Ngã bệnh là cái gì đó tuyệt đối cách xa Mạch khinh Trần vạn dặm từ.
Sở hữu một võ công nghịch thiên, thân thể Mạch Khinh Trần cũng tuyệt đối tốt đến nghịch thiên, ít nhất ở trong trí nhớ Lâm Trì, từ trước tới nay chưa từng nghe nói Mạch Khinh Trần bị bệnh hoặc là từng bị thương.
Thậm chí trong những ngày ở Vô Mặc sơn trang, cũng chỉ có mình nàng bị thương.
Cho nên lần này đi, thay vì nói là theo chân Lăng Thư thăm bệnh, không bằng nói là trong lòng ôm loại suy nghĩ "Cho nên Mạch Khinh Trần cũng sẽ bị bệnh", "Nhất định là giả bệnh", "Nếu Mạch Khinh Trần bị bệnh rốt cuộc như thế nào hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra"....
Kết quả...
Vậy mà Mạch Khinh Trần bị bệnh thật...
Còn là loại thường thấy nhất, phong hàn...
Lâm Trì vừa vào phòng liền thấy Mạch Khinh Trần yên lặng nằm trên giường, trên khuôn mặt khuynh quốc tuyệt thế hiện lên vẻ đỏ ửng bất thường, màu môi lại nhạt đến gần như trắng bệch, còn hơi khô nứt, cả người phát ra một loại hơi thở ốm yếu.
Nhất thời trong lòng Lâm Trì hết sức phức tạp.
Mạch Khinh Trần phát hiện Lâm Trì đi vào, hơi đảo mắt, ngón tay thon dài khom lại đặt bên mép, ho nhẹ hai tiếng.
Nhưng mà không thể không nói, cho dù là bị bệnh, cực kỳ bi thảm Mạch Khinh Trần vẫn đẹp mắt như cũ, thậm chí bỏi vì bệnh tật mà còn tăng thêm mấy phần hấp dẫn khó tả, làm cho người ta thương tiếc.
Lâm Trì trầm mặc một lát, hỏi: "Huynh bị bệnh?"
.... Thật ra nàng không biết nên nói gì.
Mạch Khinh Trần nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Trì: "Đại phu xem qua chưa?"
Mạch Khinh Trần lại gật đầu một cái, thành thực nói: "Kê đơn thuốc, nói phải tĩnh dưỡng,"
"Vậy..." Lâm Trì gãi gãi đầu: "Uống thuốc chưa?"
Mạch Khinh Trần lắc đầu: "Vẫn chưa."
Trong lúc nói chuyện, Lăng Thư cầm thuốc đặt lên bàn phía đầu giường, rồi nhanh chóng biến mất...
Lâm Trì thoáng nhìn qua, một chén thuốc đen sì, bên cạnh còn có... một đĩa mứt hoa quả?
Tại sao lại có cảm giác không đúng lắm...
Lâm Trì dùng mắt ra hiệu chén thuốc: "Ặc, vậy thì uống thuốc đi."
Mạch Khinh Trần bất động.
Lâm trì: "Huynh không uống thuốc sao?"
Mạch Khinh Trần nhìn nàng, lông mi dài, dày mà nhỏ quét hai cái.
Lâm Trì: ".... Ta cũng không phải là thuốc, huynh nhìn ta làm gì?"
Mạch Khinh Trần ho khan hai tiếng, nghiêng đầu, giọng nói buồn bực: "Đút ta..."
Bởi vì phong hàn đặc biệt dùng giọng mũi, ngữ điệu lại kéo dài, không biết tại sao lại làm cho Lâm Trì có cảm giác Mạch Khinh Trần đang làm nũng...
Mạch Khinh Trần làm nũng!
.... Nghe thật kinh khủng.
Nhưng tim cũng mềm nhũn ra...
Lâm Trì cầm chén thuốc lên, múc một thìa đút tới bên mép Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần mở miệng nuốt xuống, con mắt dài mảnh nhìn nàng, cong cong thành hình trăng non.
Đại khái nàng đã hiểu, đây là ý nghĩa đại biểu cho tâm tình của Mạch Khinh Trần rất tốt.
Sở dĩ... Thật ra là hắn ghen tỵ nàng đút cho Đỗ Nhược, nên mới bắt nàng đút cho hắn sao...
Thật đúng là... trẻ con...
Lâm Trì đút hết một chén thuốc, sờ trán Mạch Khinh Trần, vẫn hơi nóng. Nàng tự mình cầm chậu nước trong phòng giúp Mạch Khinh Trần chườm lạnh.
Đổi qua ba chiếc khăn, cuối cùng nhiệt độ trên trán Mạch Khinh Trần cũng bắt đầu giảm xuống, Lâm Trì cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Lúc nàng ra cửa rót nước thì thấy Lăng Thư ôm đao nhìn sang.
Lâm Trì gọi một tiếng: "Lăng Thư..."
Lăng Thư không tình nguyện đáp lời: ".... Chuyện gì?"
Hắn và Lăng Họa giống nhau, đều không muốn gặp nàng, nhưng mà bởi vì cảm thấy là chuyện phải làm, Lâm Trì cũng không tức giận.
Nàng suy nghĩ một chút, tâm trạng vẫn tốt như cũ nói: "Công tử nhà ngươi là cố ý bị bệnh."
Lăng Thư quay đầu: "Làm sao ngươi biết... Không đúng, bổn đại gia mới không nói cho ngươi biết đấy!"
Lâm Trì: "Ngươi không nói thì thôi."
Nàng vừa mới quay người lại, liền nghe thấy Lăng Thư chợt gọi nàng lại: "Từ từ đã! Ngươi đừng đi! Được rồi... là cố ý, tối hôm qua công tử đứng trong gió lạnh cả đêm... Này, này, nữ nhân này, ngươi không thể đối xử với công tử tốt hơn một chút sao? Công tử kém cái tên cái gì Đỗ đó ở điểm nào? Không đúng, đừng nói so! Cái tên họ Đỗ đó ngay cả một ngón chân của công tử cũng không bằng! Hơn nữa công tử đối xử với ngươi tốt như vậy, vì lấy lòng ngươi, ngay cả cơ thể của mình cũng..." Hắn càng bất mãn lầm bầm: "... Hừ, nếu không phải là công tử nói không cho giết, ta đã sớm chọc trên người hắn mười mấy lỗ thủng, để xem hắn còn kiêu ngạo được không...."
Thật sự là vì nàng....
Bởi vì ghen tỵ nàng chăm sóc Đỗ Nhược bị thương, cho nên cố ý để mình mắc bệnh cho nàng chăm sóc chứ gì...
Lâm Trì vừa nghĩ vừa cầm khăn và chậu đồng cất đi, chậm rãi bước đến bên người Mạch Khinh Trần.
Có lẽ là rất ít khi bị bênh, cho dù đã hạ sốt, Mạch Khinh Trần còn hơi chóng mặt, thấy Lâm Trì đi vào, hắn hơi mở mắt, ánh mắt còn có chút rệu rã như cũ, đợi Lâm Trì đến gần, Mạch Khinh Trần dùng hết hơi sức nắm chặt cổ tay Lâm Trì, cắn môi hỏi khẽ: "Có thể ở lại không?"
Có lẽ là do bệnh tật, sức lực cầm tay nàng cũng không lớn, Lâm Trì muốn rút ra cũng rất dễ dàng.
Chỉ có điều...
Lâm Trì cụp mắt xuống: "Được."
Mạch Khinh Trần được voi đòi tiên: "Vậy... Hôn ta một cái được không?"
Lâm Trì không trả lời, chỉ hôn nhẹ lên trán Mạch Khinh Trần một cái.
Mạch Khinh Trần ho khan một tiếng, khóe miệng cong lên, đặt tay lên trán từ từ nằm xuống.
Lâm Trì thổi tắt đèn, không nói gì ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn đã thấy Mạch Khinh Trần nhắm mắt lại.
Làm sao lại ngây thơ như vậy chứ...
Lông mi rung động yếu ớt, che lại mí mắt.
Nhưng nàng...
Tại sao sự ngây thơ này lại làm cho nàng cảm thấy cảm động.
Bản tính hiền lành như bị thứ gì níu lấy, hơi uất ức, hơi khổ sở, hơi cảm động, còn có một cảm xúc không biết là gì.
Mái tóc bạch kim hoa mỹ như tơ tùy tiện xõa trên giường, ánh trăng sáng trong im lặng tỏa xuống, bất kể nhìn bao nhiêu lần cũng thấy một dung mạo chấn động lòng người, đuôi mắt dài mảnh cong lên đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ mà nhợt nhạt, khuôn mặt thanh tú yên lặng như núi xa, lông mi dài và dày, tất cả giống như một núi băng tinh khiết nhất, khí chất lạnh lẽo, không thừa không thiếu tạo thành một một vẻ hoàn mỹ không tỳ vết trước mắt.
Ngũ quan tinh xảo lại lạnh lùng kia, cho dù là vẽ cũng không tìm được gương mặt đẹp mê hoặc như thế, dường như ngay sau đó, khung cảnh đẹp đẽ trước mắt như vậy không còn tồn tại nữa.
Luân chuyển giữa sáng và tối, một nửa dung mạo là sắc xanh ốm yếu, một nửa ẩn trong bóng tối.
Tựa như người trước mắt.
Một mặt tàn nhẫn vô tình, một mặt đơn thuần ngây thơ.
Lâm Trì siết chặt tay, dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Thậm chí nàng không phát hiện ra, chiều nay nàng không nghĩ tới Đỗ Nhược một lần nào.
Đỗ Nhược bị thương không được tùy tiện di chuyển, Lâm Trì quay về nói với sư tỷ một tiếng, rồi ở lại y quán chăm sóc Đỗ Nhược.
Sư tỷ đang hăng hái đánh nhau với sư phụ, không hỏi nhiều liền phất tay cho Lâm Trì rời đi.
Trái lại trước khi đi Tác Đồng có hỏi vài câu, biết là Lâm Trì chăm sóc Đỗ Nhược, liền yêu cầu đi cùng, Lâm Trì không lay chuyển được hắn, đành phải ưng thuận.
Nhưng mà không thể không nói, ở phương diện chăm sóc người khác, thực sự Tác Đồng còn kém hơn Lâm Trì rất nhiều.
Nhìn động tác qua quýt thô bạo của Tác Đồng, Lâm Trì hoài nghi hắn mà chăm sóc thêm vài ngày nữa, Đỗ Nhược khỏi cần phải dưỡng thương, một mạng trực tiếp trầu trời là được rồi... Vốn Lâm Trì định mướn một tiểu đồng chăm sóc cho Đỗ Nhược, nhưng mà thứ nhất nàng không thừa tiền, thứ hai dù sao thân phận của Đỗ Nhược cũng là đào phạm, càng ít người biết càng tốt, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng việc chăm sóc Đỗ nhược vẫn là rơi xuống người nàng.
Đối với việc này Lâm Trì không có ý kiến, dù sao trước kia Đỗ Nhược bị bệnh ở Hình bộ, nàng cũng chăm sóc hắn không ít lần.... Hơn nữa, chăm sóc người trong lòng là chuyện cầu còn không được, vốn dĩ không có lý do gì để từ chối!
Cho dù nàng và Đỗ Nhược không có khả năng... Nhìn nhiều cũng tốt.
Lâm Trì ôm suy nghĩ như vậy, vội vã chạy trước chạy sau trông nom Đỗ Nhược, nhưng mà... đối với chuyện này có một người tỏ ra vô cùng bất mãn.
Cảnh thứ nhất:
Lâm Trì ngồi trước bếp lò sắc thuốc.
Mạch Khinh Trần lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc trong đó hiện ra một chút ai oán...
Lâm Trì mất tự nhiên quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy?"
Mạch Khinh Trần ai oán giãi bày: "...... Nàng ở đây sắc thuốc giúp hắn."
"Ừ." Lâm Trì mở nắp ấm thuốc, nhìn nhìn, rồi lấy quạt quạt hai cái: "Thì làm sao?"
Mạch Khinh Trần càng ai oán: "Ta sắc giúp nàng."
Lâm Trì nghi ngờ nhìn: "Huynh sao?"
Mạch Khinh Trần dừng một lát, gật đầu.
Lâm Trì hơi do dự đưa cây quạt cho Mạch Khinh Trần...
Nửa nén hương sau.
Lâm Trì nhìn cái bếp lò sụp xuống, miệng co giật: ".... Huynh như vậy là muốn phóng hỏa à?"
Mạch Khinh Trần đảo mắt, có phần mờ mịt, áy náy: "..... Quạt mạnh quá."
Lâm Trì đỡ trán: "Quên đi.... Huynh ra đi, để ta sắc."
Với tính cách phá hoại của Mạch Khinh Trần, nếu để cho hắn làm tiếp thì cả nhà bếp bị thiêu rụi mất...
Cảnh thứ hai:
Lâm Trì cho Đỗ Nhược uống thuốc.
Mạch Khinh Trần đứng phía sau nàng, ánh mắt sáng quắc, trong đó hiện ra chút u ám...
Lâm Trì múc một thìa thuốc đưa tới môi Đỗ Nhược, nhỏ giọng nói: "Thuốc hơi đắng... Nhưng mà ta đã mua chút mứt hoa quả rồi, ngươi uống hết thì ăn chút mứt hoa quả là được..."
Đỗ Nhược há miệng nuốt xuống, ngước lên nhìn thẳng đôi mắt sát khí như có như không của Mạch Khinh Trần, thoáng căng thẳng, nước thuốc nóng bỏng nghẹn lại, hắn vịn đầu giường ho khan.
"Ngươi làm sao vậy!" Lâm Trì vội vàng đặt chén thuốc xuống, cẩn thận vỗ vỗ lưng Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược ho khan mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng vẫn khoát khoát tay kêu Lâm Trì không cần lo lắng.
Lâm Trì càng căng thẳng, đang định hỏi lại thì bóng dáng màu trắng bạc sau lưng thần tốc tiến đến, nhanh nhẹn vỗ một chưởng vào lưng Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược lập tức ói ra "như mưa" thuốc uống và cả bát cháo trắng ăn ban sáng, ngay cả cháo thịt nạc, gan heo tối qua cũng ói nốt.
Lâm Trì đầy sọc đen: "...."
Mạch Khinh Trần, huynh cũng khoa trương quá rồi đó!
Mạch Khinh Trần ngây thơ: "....."
Chỉ là ta thấy hắn khổ sở nên vỗ nhẹ một cái...
Đỗ Nhược nôn đến mệt lả, phờ phạc chống đầu giường.
Lâm Trì lập tức quan tâm hỏi: "Ngươi thế nào rồi?"
Trên đầu Lâm Trì phát ra hai ánh mắt càng âm lãnh hơn vừa rồi, Đỗ Nhược lại căng thẳng, vịn đầu giường tiếp tục nôn...
Lâm Trì: "... Cái đó, Mạch Khinh Trần, huynh có thể ra ngoài một lát được không?"
Mạch Khinh Trần không đếm xỉa.
..... Cho thấy rõ ràng hắn không vui.
Lâm Trì than thở: "Được rồi, ta biết rồi, ta với huynh cùng ra ngoài." Nàng cầm chén thuốc đưa cho Đỗ Nhược, nói: "Ặc, vẫn là ngươi tự mình uống thuốc thì hơn..."
Cảnh thứ ba:
Lâm Trì đang bôi thuốc giúp Đỗ Nhược.
Lâm Trì cầm bình thuốc, nói với hắn: "...Ngươi cởi áo ra đi, ta bôi thuốc giúp ngươi."
Đỗ Nhược: "Được..."
Còn chưa dứt lời, ánh mắt giết người một đường xuyên qua thân thể hắn, chia năm xẻ bảy ngũ mã phanh thây hắn, Đỗ Nhược nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu ngay thẳng, khổ sở nói: ".... Thôi không cần đâu, để tự ta bôi thuốc đi."
Lâm Trì cũng không bất ngờ, đặt bình thuốc xuống, dẫn người nào đó đi ra ngoài.
"Mạch Khinh Trần huynh...."
Mạch Khinh Trần ngắt lời nàng, ánh mắt vô tội chớp chớp, giọng nói bình thản tự thuật:" Ta không làm gì cả."
... Được rồi, đúng là hắn không làm gì.
Nhưng mà cho dù không làm gì, cũng giày vò Đỗ Nhược gần chết...
Căn bản là so với Tác Đồng cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi... Không đúng, so với hắn Tác Đồng còn tốt hơn một chút, Tác Đồng không nói gì thì Đỗ Nhược còn có thể bình yên vô sự, còn Mạch Khinh Trần thì...
Đối với loại chấp niệm gần như muốn độc chiếm này, Lâm Trì cũng sinh ra cảm giác hơi bất lực.
Mạch Khinh Trần hỏi khẽ: "Nàng tức giận à?"
Lâm Trì nhẹ nhàng lắc đầu.
Cũng chưa tới mức tức giận, nhưng mà... có chút bất đắc dĩ, giống như đối với trò đùa dai của tiểu hài tử cũng bất đắc dĩ như vậy.
Với võ công của Mạch Khinh Trần giết chết Đỗ Nhược là chuyện dễ dàng, nhưng hắn vẫn chịu đựng không động thủ với Đỗ Nhược... Là vì ngại nguyên nhân gì, Lâm Trì cũng biết.
Lúc trước không cẩn thận nói Mạch Khinh Trần không có nhân tính, chỉ vì bản thân, nhưng thật ra là nói hơi quá, Mạch Khinh Trần không có nhân tính, nhưng ngoại trừ bản thân hắn, hình như bây giờ hắn vẫn còn quan tâm đến cảm nhận nàng...
Mạch Khinh Trần nhẹ nhàng cầm tay Lâm Trì, nói: "Nàng nhất định phải chăm sóc hắn sao..."
Lâm Trì không hề rút tay về, chỉ gật đầu một cái: "Ừ, hắn bị thương nặng là vì ta, về tình về lý ta cũng nên chăm sóc hắn, huynh..." Nàng nhấp môi một cái: "... Cảm ơn huynh không làm gì với hắn."
Tay Mạch Khinh Trần như băng, không có mồ hôi, lúc đang cầm tay nàng thì ấm dần lên, chắc là bởi vì biết nàng không thích lạnh giá cho nên cố ý dùng nội lực làm ấm tay.
.... Thật đúng là Mạch Khinh Trần thay đổi rất nhiều vì nàng.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Trì có chút không biết làm sao.
Mạch Khinh Trần cầm lấy ngón tay nàng, cẩn thận tỉ mỉ giống như cầm bảo bối, hỏi: "Vậy sau này, thương thế của hắn lành thì sao?"
Lâm Trì: "Tìm một chỗ an toàn đưa hắn ra ngoài thành đi."
Mạch Khinh Trần ngước mắt, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra một chút hồi hộp: "Nàng sẽ ở cùng hắn sao?"
Lâm Trì lắc đầu, than nhẹ: "Không, thật ra thì hắn và ta không có quan hệ gì, cũng... không có khả năng, đương nhiên ta sẽ không ở cùng với hắn..."
Con ngươi đen như mực trong cặp mắt dài nhỏ tràn đầy ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp rung động lòng người.
"Thật....?
Lâm Trì hơi chần chừ, vẫn gật đầu, nhưng lại không yên lòng bổ sung: "Có điều bây giờ thân thể của hắn còn chưa khỏe, ta không thể nào không thể nào bỏ lại hắn."
Đôi mắt Mạch Khinh Trần cong lên, lộ ra một nụ cười đơn thuần: "Ta biết."
******************************************************************************
Mới bắt đầu Lâm Trì còn có chút không yên tâm, nhưng liên tiếp hai ngày cũng không thấy Mạch Khinh Trần tới quấy rối, cũng dần dần yên tâm, chỉ là yên tâm đồng thời lại có chút bất an.... Rốt cuộc mấy ngày nay Mạch Khinh Trần đang làm gì?
Nàng đang suy nghĩ, một nam tử áo vàng nhanh chóng đi tới, trên mặt có vẻ hơi khó chịu nói: "Thiếu phu... Lâm cô nương có thể đi xem công tử được không?"
Lâm Trì "Hắn làm sao vậy?"
Lăng Thư hơi nghẹn lại, mới nói: "Người bị bệnh."
Lâm Trì: "Hả?"
Ngã bệnh là cái gì đó tuyệt đối cách xa Mạch khinh Trần vạn dặm từ.
Sở hữu một võ công nghịch thiên, thân thể Mạch Khinh Trần cũng tuyệt đối tốt đến nghịch thiên, ít nhất ở trong trí nhớ Lâm Trì, từ trước tới nay chưa từng nghe nói Mạch Khinh Trần bị bệnh hoặc là từng bị thương.
Thậm chí trong những ngày ở Vô Mặc sơn trang, cũng chỉ có mình nàng bị thương.
Cho nên lần này đi, thay vì nói là theo chân Lăng Thư thăm bệnh, không bằng nói là trong lòng ôm loại suy nghĩ "Cho nên Mạch Khinh Trần cũng sẽ bị bệnh", "Nhất định là giả bệnh", "Nếu Mạch Khinh Trần bị bệnh rốt cuộc như thế nào hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra"....
Kết quả...
Vậy mà Mạch Khinh Trần bị bệnh thật...
Còn là loại thường thấy nhất, phong hàn...
Lâm Trì vừa vào phòng liền thấy Mạch Khinh Trần yên lặng nằm trên giường, trên khuôn mặt khuynh quốc tuyệt thế hiện lên vẻ đỏ ửng bất thường, màu môi lại nhạt đến gần như trắng bệch, còn hơi khô nứt, cả người phát ra một loại hơi thở ốm yếu.
Nhất thời trong lòng Lâm Trì hết sức phức tạp.
Mạch Khinh Trần phát hiện Lâm Trì đi vào, hơi đảo mắt, ngón tay thon dài khom lại đặt bên mép, ho nhẹ hai tiếng.
Nhưng mà không thể không nói, cho dù là bị bệnh, cực kỳ bi thảm Mạch Khinh Trần vẫn đẹp mắt như cũ, thậm chí bỏi vì bệnh tật mà còn tăng thêm mấy phần hấp dẫn khó tả, làm cho người ta thương tiếc.
Lâm Trì trầm mặc một lát, hỏi: "Huynh bị bệnh?"
.... Thật ra nàng không biết nên nói gì.
Mạch Khinh Trần nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Trì: "Đại phu xem qua chưa?"
Mạch Khinh Trần lại gật đầu một cái, thành thực nói: "Kê đơn thuốc, nói phải tĩnh dưỡng,"
"Vậy..." Lâm Trì gãi gãi đầu: "Uống thuốc chưa?"
Mạch Khinh Trần lắc đầu: "Vẫn chưa."
Trong lúc nói chuyện, Lăng Thư cầm thuốc đặt lên bàn phía đầu giường, rồi nhanh chóng biến mất...
Lâm Trì thoáng nhìn qua, một chén thuốc đen sì, bên cạnh còn có... một đĩa mứt hoa quả?
Tại sao lại có cảm giác không đúng lắm...
Lâm Trì dùng mắt ra hiệu chén thuốc: "Ặc, vậy thì uống thuốc đi."
Mạch Khinh Trần bất động.
Lâm trì: "Huynh không uống thuốc sao?"
Mạch Khinh Trần nhìn nàng, lông mi dài, dày mà nhỏ quét hai cái.
Lâm Trì: ".... Ta cũng không phải là thuốc, huynh nhìn ta làm gì?"
Mạch Khinh Trần ho khan hai tiếng, nghiêng đầu, giọng nói buồn bực: "Đút ta..."
Bởi vì phong hàn đặc biệt dùng giọng mũi, ngữ điệu lại kéo dài, không biết tại sao lại làm cho Lâm Trì có cảm giác Mạch Khinh Trần đang làm nũng...
Mạch Khinh Trần làm nũng!
.... Nghe thật kinh khủng.
Nhưng tim cũng mềm nhũn ra...
Lâm Trì cầm chén thuốc lên, múc một thìa đút tới bên mép Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần mở miệng nuốt xuống, con mắt dài mảnh nhìn nàng, cong cong thành hình trăng non.
Đại khái nàng đã hiểu, đây là ý nghĩa đại biểu cho tâm tình của Mạch Khinh Trần rất tốt.
Sở dĩ... Thật ra là hắn ghen tỵ nàng đút cho Đỗ Nhược, nên mới bắt nàng đút cho hắn sao...
Thật đúng là... trẻ con...
Lâm Trì đút hết một chén thuốc, sờ trán Mạch Khinh Trần, vẫn hơi nóng. Nàng tự mình cầm chậu nước trong phòng giúp Mạch Khinh Trần chườm lạnh.
Đổi qua ba chiếc khăn, cuối cùng nhiệt độ trên trán Mạch Khinh Trần cũng bắt đầu giảm xuống, Lâm Trì cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Lúc nàng ra cửa rót nước thì thấy Lăng Thư ôm đao nhìn sang.
Lâm Trì gọi một tiếng: "Lăng Thư..."
Lăng Thư không tình nguyện đáp lời: ".... Chuyện gì?"
Hắn và Lăng Họa giống nhau, đều không muốn gặp nàng, nhưng mà bởi vì cảm thấy là chuyện phải làm, Lâm Trì cũng không tức giận.
Nàng suy nghĩ một chút, tâm trạng vẫn tốt như cũ nói: "Công tử nhà ngươi là cố ý bị bệnh."
Lăng Thư quay đầu: "Làm sao ngươi biết... Không đúng, bổn đại gia mới không nói cho ngươi biết đấy!"
Lâm Trì: "Ngươi không nói thì thôi."
Nàng vừa mới quay người lại, liền nghe thấy Lăng Thư chợt gọi nàng lại: "Từ từ đã! Ngươi đừng đi! Được rồi... là cố ý, tối hôm qua công tử đứng trong gió lạnh cả đêm... Này, này, nữ nhân này, ngươi không thể đối xử với công tử tốt hơn một chút sao? Công tử kém cái tên cái gì Đỗ đó ở điểm nào? Không đúng, đừng nói so! Cái tên họ Đỗ đó ngay cả một ngón chân của công tử cũng không bằng! Hơn nữa công tử đối xử với ngươi tốt như vậy, vì lấy lòng ngươi, ngay cả cơ thể của mình cũng..." Hắn càng bất mãn lầm bầm: "... Hừ, nếu không phải là công tử nói không cho giết, ta đã sớm chọc trên người hắn mười mấy lỗ thủng, để xem hắn còn kiêu ngạo được không...."
Thật sự là vì nàng....
Bởi vì ghen tỵ nàng chăm sóc Đỗ Nhược bị thương, cho nên cố ý để mình mắc bệnh cho nàng chăm sóc chứ gì...
Lâm Trì vừa nghĩ vừa cầm khăn và chậu đồng cất đi, chậm rãi bước đến bên người Mạch Khinh Trần.
Có lẽ là rất ít khi bị bênh, cho dù đã hạ sốt, Mạch Khinh Trần còn hơi chóng mặt, thấy Lâm Trì đi vào, hắn hơi mở mắt, ánh mắt còn có chút rệu rã như cũ, đợi Lâm Trì đến gần, Mạch Khinh Trần dùng hết hơi sức nắm chặt cổ tay Lâm Trì, cắn môi hỏi khẽ: "Có thể ở lại không?"
Có lẽ là do bệnh tật, sức lực cầm tay nàng cũng không lớn, Lâm Trì muốn rút ra cũng rất dễ dàng.
Chỉ có điều...
Lâm Trì cụp mắt xuống: "Được."
Mạch Khinh Trần được voi đòi tiên: "Vậy... Hôn ta một cái được không?"
Lâm Trì không trả lời, chỉ hôn nhẹ lên trán Mạch Khinh Trần một cái.
Mạch Khinh Trần ho khan một tiếng, khóe miệng cong lên, đặt tay lên trán từ từ nằm xuống.
Lâm Trì thổi tắt đèn, không nói gì ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn đã thấy Mạch Khinh Trần nhắm mắt lại.
Làm sao lại ngây thơ như vậy chứ...
Lông mi rung động yếu ớt, che lại mí mắt.
Nhưng nàng...
Tại sao sự ngây thơ này lại làm cho nàng cảm thấy cảm động.
Bản tính hiền lành như bị thứ gì níu lấy, hơi uất ức, hơi khổ sở, hơi cảm động, còn có một cảm xúc không biết là gì.
Mái tóc bạch kim hoa mỹ như tơ tùy tiện xõa trên giường, ánh trăng sáng trong im lặng tỏa xuống, bất kể nhìn bao nhiêu lần cũng thấy một dung mạo chấn động lòng người, đuôi mắt dài mảnh cong lên đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ mà nhợt nhạt, khuôn mặt thanh tú yên lặng như núi xa, lông mi dài và dày, tất cả giống như một núi băng tinh khiết nhất, khí chất lạnh lẽo, không thừa không thiếu tạo thành một một vẻ hoàn mỹ không tỳ vết trước mắt.
Ngũ quan tinh xảo lại lạnh lùng kia, cho dù là vẽ cũng không tìm được gương mặt đẹp mê hoặc như thế, dường như ngay sau đó, khung cảnh đẹp đẽ trước mắt như vậy không còn tồn tại nữa.
Luân chuyển giữa sáng và tối, một nửa dung mạo là sắc xanh ốm yếu, một nửa ẩn trong bóng tối.
Tựa như người trước mắt.
Một mặt tàn nhẫn vô tình, một mặt đơn thuần ngây thơ.
Lâm Trì siết chặt tay, dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Thậm chí nàng không phát hiện ra, chiều nay nàng không nghĩ tới Đỗ Nhược một lần nào.
Bình luận truyện