Công Tử Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 5-2
Lâm Trì cảm thấy
không đúng, muốn ngăn cản hắn đứng dậy nhưng không kịp nữa. Mạch Khinh
Trần đứng lên, vạt áo trắng như tuyết rũ xuống làm lộ ra vết máu loang
lổ.
Tầm mắt hai người cùng lúc dừng lại ở vết máu đỏ sẫm trên vạt áo Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần liếc mắt nhìn, chân mày hơi nhíu.
Lâm Trì cứng ngắc, có cảm giác khí huyết liên tục tràn lan từ cổ, một chốc đã che phủ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
...... Thật muốn giả chết, thật muốn tìm cái động đất chui vào!
Không khí trong phòng rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu sau, vẫn là Mạch Khinh Trần phá vỡ hoàn cảnh xấu hổ này. “Ngươi chảy máu.”
Mặt Lâm Trì đỏ bừng như bị thiêu cháy, cất tiếng như ruồi muỗi, cứng ngắc đáp: “Ta biết......”
Mạch Khinh Trần: “Ngươi phải cầm máu.”
Lâm Trì tiếp tục cứng ngắc: “Ta biết......”
Mạch Khinh Trần: “Có đau không?”
Lâm Trì vẫn cứng ngắc: “Không đau.”
Mạch Khinh Trần bình tĩnh nhìn phản ứng mất tự nhiên của nàng. “Không cần mạnh miệng.”
Lâm Trì: “Ta không có!”
Mạch Khinh Trần không để ý đến nàng, nghiêng người, lấy ra một chiếc bình lam ngọc thủ công tinh xảo từ trong ngăn kéo.
Lâm Trì khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Mạch Khinh Trần nói: “Bôi thuốc.”
Lâm Trì không tự chủ lui về phía sau: “Ngươi...... muốn bôi thuốc chỗ nào?”
Mạch Khinh Trần câu khóe môi, đường cong hời hợt gần như không thể nhận ra: “Chỗ nào chảy máu thì bôi thuốc chỗ đó.”
Lâm Trì xoay người bỏ chạy.
Mạch Khinh Trần kéo chân nàng, sau động tác vô cùng đơn giản, cả tay lẫn chân Lâm Trì đều bị hắn hạ gục..... Nhân tiện còn lộ ra vết máu phía sau.
Hắn không phải nghiêm túc chứ?!
Sự thật chứng minh...... Mạch Khinh Trần cực kỳ nghiêm túc.
Đè Lâm Trì lên giường, Mạch Khinh Trần dễ dàng kéo xuống hơn phân nửa vạt áo, Lâm Trì vùng vẫy: “Ta không cần cầm máu, năng lực hồi phục của ta rất mạnh, một lát sẽ tự khỏi!”
Lời còn chưa nói hết, tay Mạch Khinh Trần đã ngừng lại.
Lâm Trì kinh hỉ quay đầu lại.
Ngón tay lạnh lẽo xẹt một đường trên lưng nàng, đôi mắt Mạch Khinh Trần buông xuống: “Đây là vết thương?”
”Ừ.”
Lâm Trì thở phào nhẹ nhõm, lưng nàng đúng là từng bị thương, nhưng mà đã quá lâu rồi, lâu đến nỗi ngay cả chính nàng cũng không nhớ rõ.
Vết thương đã sớm khép lại, vết sẹo để lại cũng nhạt dần, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra nơi đó từng chịu một vết thương trí mạng, chỉ có lúc chạm vào mới cảm thấy hơi phập phồng.
”Ai thương tổn ngươi?”
Lâm Trì nằm lỳ trên giường, tay nâng cằm, âm thanh có chút trầm thấp: “Ta không nhớ rõ, lúc ấy ta mới chỉ khoảng bảy tám tuổi thôi.”
Nàng thật sự không nhớ rõ.
Chỉ nhớ hình như là vào một đêm hè, khi nàng đang mơ mơ màng màng ngủ, bên ngoài đột nhiên ồn ào, mẫu thân xông vào phòng, ôm nàng giấu vào trong tủ quần áo, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng ôm đầu gối, ngồi co ro, không dám gây ra một cử động nhỏ nào. Không biết qua bao lâu, có người đột nhiên mở tủ quần áo ra, lưỡi đao nhắm vào đầu nàng chém xuống, nàng vừa định hét lên, thì trông thấy mẫu thân máu me khắp người ôm lấy đối phương, khiến một đao kia lệch hướng, không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng để lại một vết chém dài trên lưng nàng. Đối phương cho rằng nàng sẽ chết, nên không thèm để ý bước đi.
Đợi nàng có hơi sức bò ra khỏi tủ quần áo, mẫu thân đã không còn thở nữa.
Gần như toàn bộ người trong phủ đã chết sạch.
Sau đó, nàng thường nằm mơ thấy một màn kia, rồi thức tỉnh lúc nửa đêm.
Thời gian trôi qua, dù đau khổ đến mấy cũng sẽ trở nên nhạt nhòa, hơn nữa hiện tại nàng có sư phụ, có đại sư tỷ, có Sách Đồng, thậm chí còn có một Đỗ Nhược nàng thầm mến, hôm nay, nàng đã có thể bình tĩnh hồi tưởng lại chuyện quá khứ.
Đợi chút, thật mát!
Lâm Trì quay đầu nhìn lại, ngón tay thon dài của Mạch Khinh Trần đang bôi dược cao trên lưng nàng.
Nàng vô lực nói: “...... Nơi đó đã sớm phục hồi rồi, không cần thoa thuốc nữa!”
Mạch Khinh Trần: “Không thoải mái.”
Lâm Trì: “Hả?”
Mạch Khinh Trần: “Vuốt không thoải mái.”
Lâm Trì: “...... Ta cũng đâu có cho ngươi động vào!”
Đôi mắt Mạch Khinh Trần sâu thẳm, vừa cố chấp lại có chút tính trẻ con nói: “Không, ngươi có.”
Lâm Trì: “......”
Thần thánh ơi, cuối cùng ta cũng có loại cảm giác không thể thông ngôn với hắn?
Tỉ mỉ vẽ loạn dược cao lên vết thương, Mạch Khinh Trần đột nhiên hỏi: “Mỗi tháng ngươi đều đau như vậy sau?”
Ngẩn người một lát, Lâm Trì mới hiểu được hắn đang hỏi nàng chuyện quý thủy, nên gật đầu một cái.
Mạch Khinh Trần bình thản tuyên bố: “Về sau khi phát tác thì đến đây.”
Dáng vẻ hắn lúc nói câu này như chuyện đương nhiên, theo lẽ thường phải như thế.
Mặt Lâm Trì lại bắt đầu hồng, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác thư thái khi vùi mình trong ngực Mạch Khinh Trần, vô cùng ấm áp vô cùng thoải mái.
”Cám ơn nhiều, nhưng mà...... Tại sao?”
Mạch Khinh Trần ngừng một chút, làm như suy tư một hồi, rồi mới nghiêm túc trả lời: “Bởi vì ta thích nhìn dáng vẻ khi đau của ngươi.”
Lâm Trì: “......”
Ngươi có thể đừng đột nhiên trở nên biến thái như vậy được không......
Tầm mắt hai người cùng lúc dừng lại ở vết máu đỏ sẫm trên vạt áo Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần liếc mắt nhìn, chân mày hơi nhíu.
Lâm Trì cứng ngắc, có cảm giác khí huyết liên tục tràn lan từ cổ, một chốc đã che phủ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
...... Thật muốn giả chết, thật muốn tìm cái động đất chui vào!
Không khí trong phòng rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu sau, vẫn là Mạch Khinh Trần phá vỡ hoàn cảnh xấu hổ này. “Ngươi chảy máu.”
Mặt Lâm Trì đỏ bừng như bị thiêu cháy, cất tiếng như ruồi muỗi, cứng ngắc đáp: “Ta biết......”
Mạch Khinh Trần: “Ngươi phải cầm máu.”
Lâm Trì tiếp tục cứng ngắc: “Ta biết......”
Mạch Khinh Trần: “Có đau không?”
Lâm Trì vẫn cứng ngắc: “Không đau.”
Mạch Khinh Trần bình tĩnh nhìn phản ứng mất tự nhiên của nàng. “Không cần mạnh miệng.”
Lâm Trì: “Ta không có!”
Mạch Khinh Trần không để ý đến nàng, nghiêng người, lấy ra một chiếc bình lam ngọc thủ công tinh xảo từ trong ngăn kéo.
Lâm Trì khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Mạch Khinh Trần nói: “Bôi thuốc.”
Lâm Trì không tự chủ lui về phía sau: “Ngươi...... muốn bôi thuốc chỗ nào?”
Mạch Khinh Trần câu khóe môi, đường cong hời hợt gần như không thể nhận ra: “Chỗ nào chảy máu thì bôi thuốc chỗ đó.”
Lâm Trì xoay người bỏ chạy.
Mạch Khinh Trần kéo chân nàng, sau động tác vô cùng đơn giản, cả tay lẫn chân Lâm Trì đều bị hắn hạ gục..... Nhân tiện còn lộ ra vết máu phía sau.
Hắn không phải nghiêm túc chứ?!
Sự thật chứng minh...... Mạch Khinh Trần cực kỳ nghiêm túc.
Đè Lâm Trì lên giường, Mạch Khinh Trần dễ dàng kéo xuống hơn phân nửa vạt áo, Lâm Trì vùng vẫy: “Ta không cần cầm máu, năng lực hồi phục của ta rất mạnh, một lát sẽ tự khỏi!”
Lời còn chưa nói hết, tay Mạch Khinh Trần đã ngừng lại.
Lâm Trì kinh hỉ quay đầu lại.
Ngón tay lạnh lẽo xẹt một đường trên lưng nàng, đôi mắt Mạch Khinh Trần buông xuống: “Đây là vết thương?”
”Ừ.”
Lâm Trì thở phào nhẹ nhõm, lưng nàng đúng là từng bị thương, nhưng mà đã quá lâu rồi, lâu đến nỗi ngay cả chính nàng cũng không nhớ rõ.
Vết thương đã sớm khép lại, vết sẹo để lại cũng nhạt dần, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra nơi đó từng chịu một vết thương trí mạng, chỉ có lúc chạm vào mới cảm thấy hơi phập phồng.
”Ai thương tổn ngươi?”
Lâm Trì nằm lỳ trên giường, tay nâng cằm, âm thanh có chút trầm thấp: “Ta không nhớ rõ, lúc ấy ta mới chỉ khoảng bảy tám tuổi thôi.”
Nàng thật sự không nhớ rõ.
Chỉ nhớ hình như là vào một đêm hè, khi nàng đang mơ mơ màng màng ngủ, bên ngoài đột nhiên ồn ào, mẫu thân xông vào phòng, ôm nàng giấu vào trong tủ quần áo, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng ôm đầu gối, ngồi co ro, không dám gây ra một cử động nhỏ nào. Không biết qua bao lâu, có người đột nhiên mở tủ quần áo ra, lưỡi đao nhắm vào đầu nàng chém xuống, nàng vừa định hét lên, thì trông thấy mẫu thân máu me khắp người ôm lấy đối phương, khiến một đao kia lệch hướng, không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng để lại một vết chém dài trên lưng nàng. Đối phương cho rằng nàng sẽ chết, nên không thèm để ý bước đi.
Đợi nàng có hơi sức bò ra khỏi tủ quần áo, mẫu thân đã không còn thở nữa.
Gần như toàn bộ người trong phủ đã chết sạch.
Sau đó, nàng thường nằm mơ thấy một màn kia, rồi thức tỉnh lúc nửa đêm.
Thời gian trôi qua, dù đau khổ đến mấy cũng sẽ trở nên nhạt nhòa, hơn nữa hiện tại nàng có sư phụ, có đại sư tỷ, có Sách Đồng, thậm chí còn có một Đỗ Nhược nàng thầm mến, hôm nay, nàng đã có thể bình tĩnh hồi tưởng lại chuyện quá khứ.
Đợi chút, thật mát!
Lâm Trì quay đầu nhìn lại, ngón tay thon dài của Mạch Khinh Trần đang bôi dược cao trên lưng nàng.
Nàng vô lực nói: “...... Nơi đó đã sớm phục hồi rồi, không cần thoa thuốc nữa!”
Mạch Khinh Trần: “Không thoải mái.”
Lâm Trì: “Hả?”
Mạch Khinh Trần: “Vuốt không thoải mái.”
Lâm Trì: “...... Ta cũng đâu có cho ngươi động vào!”
Đôi mắt Mạch Khinh Trần sâu thẳm, vừa cố chấp lại có chút tính trẻ con nói: “Không, ngươi có.”
Lâm Trì: “......”
Thần thánh ơi, cuối cùng ta cũng có loại cảm giác không thể thông ngôn với hắn?
Tỉ mỉ vẽ loạn dược cao lên vết thương, Mạch Khinh Trần đột nhiên hỏi: “Mỗi tháng ngươi đều đau như vậy sau?”
Ngẩn người một lát, Lâm Trì mới hiểu được hắn đang hỏi nàng chuyện quý thủy, nên gật đầu một cái.
Mạch Khinh Trần bình thản tuyên bố: “Về sau khi phát tác thì đến đây.”
Dáng vẻ hắn lúc nói câu này như chuyện đương nhiên, theo lẽ thường phải như thế.
Mặt Lâm Trì lại bắt đầu hồng, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác thư thái khi vùi mình trong ngực Mạch Khinh Trần, vô cùng ấm áp vô cùng thoải mái.
”Cám ơn nhiều, nhưng mà...... Tại sao?”
Mạch Khinh Trần ngừng một chút, làm như suy tư một hồi, rồi mới nghiêm túc trả lời: “Bởi vì ta thích nhìn dáng vẻ khi đau của ngươi.”
Lâm Trì: “......”
Ngươi có thể đừng đột nhiên trở nên biến thái như vậy được không......
Bình luận truyện