Công Tử Vô Sỉ
Quyển 3 - Chương 16: Kết cục ở Nam Cương
Thẩm Tri Ly ngớ người còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì bên kia đã đánh nhau rồi.
Lúc Diệp Thiển Thiển đạp tung cửa, Tiểu Hoa đang quấn quanh người Hoa Cửu Dạ trườn sang cắn mạnh vào lưng Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt nhanh tay lẹ mắt bẻ đầu rắn, Hoa Cửu Dạ giơ chân đạp sang, Tô Trầm Triệt nghiêng người né kịp…
Hoa Cửu Dạ mắt híp lại, tung sợi xích huyền thiếc đang cầm trên tay sang thay lời chào hỏi.
Tô Trầm Triệt tuốt kiếm ra đỡ, đôi đồng tử màu hổ phách sắc lẹm.
Thẩm Tri Ly bóp trán, thật lòng muốn mặc kệ hai người, nhưng…
Nàng bất lực nói: “Tô Trầm Triệt, ngươi dừng tay lại… Thương thế của sư huynh còn chưa khỏi”.
Tô Trầm Triệt trong lúc vô cùng bận rộn như thế vẫn còn kịp trề môi: “Tri Ly… sao ta phải dừng tay trước chứ?”.
Hoa Cửu Dạ bĩu môi khinh thường: “Cho dù thương thế chưa khỏi ta cũng có thể đánh ngươi”.
Thanh Hạnh và Trạch Phượng bước theo vào thấy tình hình bèn nhìn Hoa Cửu Dạ với ánh mắt thương cảm.
Đại thúc đang ngã lăn ra đất rất vui vẻ như chỉ mong thiên hạ đại loạn đến nơi: “Chàng trai trẻ, thật là có khí phách đó, khiến ta thật ngưỡng mộ”.
Thẩm Tri Ly giật giật khoé môi quay sang: “Đại thúc, ông lúc này còn rất yếu, đại phu cảm thấy ông nên nghỉ ngơi thì tốt hơn…”.
Nói rồi nàng đâm ngân châm vào người ông ta, đại thúc làu bàu một lúc rồi dựa tường ngủ vùi.
Cho dù là lúc sung sức nhất Hoa Cửu Dạ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tô Trầm Triệt, bị thương thì càng không có cách nào giành phần thắng, chẳng được bao lâu đã rơi vào thế hạ phong. Ánh mắt nhỏ dài sa sầm lại, Hoa Cửu Dạ định rút ám khí từ trong ngực áo ra thì thấy một bóng đen nhanh chóng tham gia vào trận chiến, hai đánh một cục diện lập tức thay đổi.
Hoa Cửu Dạ: “…”. Thứ này ở đâu ra vậy, sao hạ thủ còn tàn bạo hơn mình, gã có thù oán gì với gã họ Tô kia sao?
Lôi Ảnh mặt không chút cảm xúc: “… Không có sức thì đừng làm kỳ đà cản mũi”.
Hoa Cửu Dạ sờ cây sáo sắt, lui ra khỏi trận chiến, hai tay khoanh trước ngực, miệng nở nụ cười có mà như không: “Hai vị cứ tiếp tục”. Y vẫn còn đang là bệnh nhân mà, nhìn chúng lưỡng bại câu thương là được rồi…
Kiểm tra thương thế Hoa Cửu Dạ, Thẩm Tri Ly nhíu mày: “Vết thương của huynh chưa rách ra chứ?”.
Nét mặt Hoa Cửu Dạ bất giác dịu dàng lại, khẽ lắc đầu, lại đột nhiên nở nụ cười không lấy gì làm tốt lành: “Sư muội, muội không lo cho hắn sao?”.
Thẩm Tri Ly: “Lo cho ai…”.
Hoa Cửu Dạ hất hàm về hướng Tô Trầm Triệt đang không ngừng vung kiếm phá sập địa lao.
Thẩm Tri Ly quả quyết lắc đầu.
… Cảnh tượng Tô Trầm Triệt hạ gục vua Nam Cương vẫn còn tươi mới trong trí nhớ của nàng, lo lắng cho Tô Trầm Triệt ấy à, thừa hơi quá đấy!
Hoa Cửu Dạ ôm lấy Tiểu Hoa, dịu dàng vuốt ve vảy trên người nó: “Sư muội, thế thì chúng ta đi thôi”.
Cùng lúc đó.
Lôi Ảnh vừa ra tuyệt chiêu vừa kêu: “Thanh Hạnh, Trạch Phượng”.
Thanh Hạnh rầu rĩ: “Cái này không được đâu”.
Trạch Phượng cười cầu tài: “Lôi thống lĩnh, đây là việc của thủ lĩnh cấp cao các người, bọn nhãi nhép chúng tôi…”.
Lôi Ảnh chẳng thèm nghe, nói thẳng: “Lên hay không?”, âm sắc lạnh lùng, khô khốc khiến người nghe run lập cập.
Thế là, một đánh một thành ba đánh một.
Tô Trầm Triệt vừa tiếp chiêu vừa cười dịu dàng: “Thanh Hạnh, Trạch Phượng, chủ thượng ghi nhớ rồi nhé!”.
Thanh Hạnh và Trạch Phượng đồng thời thấy lạnh sống lưng, tay cầm vũ khí cũng đồng thời run lên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một giọng nữ lạnh băng: “Tránh ra”.
Sát khí ngút trời toả ra, như che khuất cả chút ánh sáng leo lét trong địa lao.
Thanh Hạnh và Trạch Phượng nhận ra có gì không ổn, tháo chạy thảm hại, Lôi Ảnh nhếch môi lùi về sau.
Chỉ thấy Diệp Thiển Thiển toàn thân đỏ choé nghiến chặt quai hàm, vung thanh Cửu Hoàn đại đao, chân như có gió đẩy, cả người nhảy phóc lên cao, dồn hết sức lực nhằm thẳng hướng Tô Trầm triệt chém mạnh xuống.
Tô Trầm Triệt nhẹ nhàng né người, Diệp Thiển Thiển bẻ cổ tay, thanh đại đao nhằm thẳng hướng Thẩm Tri Ly bổ xuống.
Thẩm Tri Ly giật nảy mình nhưng thanh đao bổ xuống quá nhanh, căn bản không để cho nàng kịp phản ứng.
Tiếp đó, nàng chỉ cảm thấy người mình bỗng nhẹ bẫng, bị ai đó nhấc bổng lên quăng mạnh về một bên.
Thẩm Tri Ly lồm cồm bò dậy, xác định Hoa Cửu Dạ đang ngã nhoài trên đất không sao, mới đưa mắt giận dữ nhìn Diệp Thiển Thiển.
Sau đó…
Sau đó…
Ái chà… Tô Trầm Triệt sao lại cũng ngã xuống thế kia.
Thanh Hạnh trước tiên thận trọng đi đến trước mặt Tô Trầm Triệt, khóc như cha chết: “Chủ thượng… đây… đây không phải là…”.
Diệp Thiển Thiển nhổ bã mía trong miệng ra, ngoặt đao vác lên vai, khuôn mặt kiều diễm lộ vẻ mệt mỏi: “Hắn chưa chết đâu, ta dùng cán đao mà”.
Trạch Phượng cũng chạy lại, khều khều thân hình bất động của Tô Trầm Triệt: “Nhưng mà, chúng tôi làm sao đưa người về được đây…”, ngẩng đầu lên, “Thanh Hạnh, ông cõng đi”.
Diệp Thiển Thiển cắm đao vào vỏ ở sau lưng, nói: “Cái này thì có khó gì”.
Ả khom lưng tóm lấy cổ áo Tô Trầm Triệt, kéo hắn ra ngoài mặc kệ những chướng ngại trên đường, lúc đi ngang qua Thẩm Tri Ly, ả nhướng mày nói: “Ta đưa hắn đi có phiền gì không?”.
Thẩm Tri Ly như vừa tỉnh giấc mộng…
Sao bỗng nhiên nàng lại thấy thương hại cho Tô Trầm Triệt thế này… Trước đây hắn từng sống như thế nào sao?
Tỉnh táo lại, Thẩm Tri Ly mới nhớ ra mình nên tức giận mới đúng bèn giận dữ nói: “Ngươi vừa nãy…”.
Bộ dạng Diệp Thiển Thiển tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn nhíu mày giải thích: “Ta chưa muốn giết ngươi”… Mục tiêu của ả từ đầu chí cuối chỉ là giết Tô Trầm Triệt.
“Ngươi không có ý kiến gì thì ta đi đây.”
Nói rồi không đợi Thẩm Tri Ly kịp phản ứng, đã kéo cổ áo Tô Trẩm Triệt đi thẳng một mạch
Đợi đã, nàng còn vấn đề chưa hỏi mà.
Có cần phải phách lối như thế không…
Tuy bây giờ nàng và Tô Trầm Triệt chẳng có quan hệ gì, với lại hình như họ quen nhau sớm hơn nàng, Diệp Thiển Thiển lịch sự hỏi nàng có đồng ý không, nhưng…
Sao đột nhiên lại có cảm giác mình bị đá xuống đóng vai phụ thế nhỉ…
… Thôi, Tô Trầm Triệt chẳng chết nổi đâu, nàng dìu sư huynh ra ngoài đã rồi tính sau.
Góc bên kia, Thanh Hạnh và Trạch Phượng cũng tiễn hai người đi xa bằng ánh mắt vô cùng thương nhớ.
Thanh Hạnh nghĩ ngợi: “Hồi đó Diệp ma nữ hình như đâu có… hung tợn như vậy đâu”.
Trạch Phượng rờ cằm, ánh mắt nhiều chuyện nhìn về phía Lôi Ảnh: “Lôi thống lĩnh, ông và Diệp ma nữ rốt cuộc là… là… là dụ, à không, có quen thân không?”.
Lôi Ảnh trả lời ngoài dự đoán.
Lôi Ảnh dùng giọng điệu “Hôm nay trời rất đẹp” để trả lời: “Bọn ta đã thảo luận hơn bảy trăm cách để giày vò Tô Trầm Triệt sống không bằng chết”.
Thanh Hạnh: “…”. Bảy trăm cách…
Trạch Phượng: “…” Đây gọi là có cùng sở thích ư…
Thẩm Tri Ly dìu Hoa Cửu Dạ đứng dậy.
Hoa Cửu Dạ lại có vẻ không hề hấn gì, có lẽ do thương thế quá nhiều nên chút vết thương nhỏ này đã không còn cảm giác nữa, y liếm liếm môi gọi: “Sư muội”.
Thẩm Tri Ly: “Chuyện gì?”.
Hoa Cửu Dạ ôm Tiểu Hoa: “Sao cứ được một thời gian là ta lại cảm giác muốn giết sạch những kẻ mà mình nhìn thấy?”.
Thẩm Tri Ly: “… Chắc là đến chu kỳ sinh lý thôi”.
Hoa Cửu Dạ: “…”, ho lên một tiếng, “Sư muội, hôm nay là chu kỳ sinh lý của muội sao?”.
Thẩm Tri Ly có chút ngại ngùng: “Không… mà huynh hỏi để làm gì?”.
Hoa Cửu Dạ: “Về sinh em bé”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Thấy Hoa Cửu Dạ kéo đại thúc nọ dậy, Thẩm Tri Ly định đi thì Lôi Ảnh xoẹt người đến trước mặt Thẩm Tri Ly: “Thẩm thần y, có thể nói chuyện riêng một chút không?”.
Hoa Cửu Dạ rất không vui nhìn Lôi Ảnh: “Có chuyện gì mà cần nói riêng, bọn ta phải quay về rồi”.
Thẩm Tri Ly bóp trán, ra hiệu Hoa Cửu Dạ đừng xen ngang, khẽ nhíu mày nói: “Nói về Tô Trầm Triệt?”.
Lôi Ảnh gật đầu.
Thẩm Tri Ly trầm tư một lúc: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện đó”, nàng chỉ vào Hoa Cửu Dạ và đại thúc nọ: “Ở đây ta còn có người bị thương, đợi qua bữa tối hẵng nói đi”.
Lôi Ảnh và Thẩm Tri Ly hẹn ở bên một chiếc hồ trong Nam Cương vương cung.
Ăn xong bữa tối Thẩm Tri Ly mới thủng thẳng đến chỗ hẹn. Trăng thanh gió mát, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, đúng là nơi thích hợp để hẹn hò.
Lôi Ảnh ôm kiếm đứng bên hồ, giống như một cái cây.
Thẩm Tri Ly bước tới, Lôi Ảnh chậm rãi quay người lại, đôi mắt đen láy hệt như bóng đêm nhìn sang, kín đáo như thể có thể thu nạp vạn thiên thế giới…
… Cảnh tượng này, sao giống tình nhân hẹn hò quá vậy?
Lôi Ảnh nhìn nàng sâu thẳm hoài nghi: “Ăn no rồi chứ?”.
Thẩm Tri Ly: “… No rồi”.
Vừa nãy đúng là ảo giác, người bên cạnh Tô Trầm Triệt sao có thể bình thường được, mà dù có bình thường thì cũng bị hắn làm cho không bình thường thôi!
Lôi Ảnh đổi ôm kiếm thành cầm kiếm, bước tới gần Thẩm Tri Ly: “Thế ta đi thẳng vào vấn đề nhé”.
Thẩm Tri Ly: “… Được”.
Nét mặt nghiêm nghị, Thẩm Tri Ly lặng lẽ nín thở, nàng cũng sớm cảm thấy kỳ lạ khi Tô Trầm Triệt trúng tiếng sét ái tình. Nếu luận nhan sắc thì dù không hề muốn thừa nhận nhưng nàng quả thật không bì được với Diệp Thiển Thiển, ngoài cái này ra, nàng còn không biết võ công, thân phận cốc chủ Hồi Xuân cốc cũng vì sự xuất hiện của Hoa Cửu Dạ mà phát sinh thay đổi, nhưng Tô Trầm Triệt không những không hề có chút ý định rời khỏi nàng, ngược lại hết lần này đến lần khác cứu nàng trong thời khắc nguy hiểm nhất… Không phải không cảm động, chỉ là những chuyện này có gì đó kỳ lạ, luôn khiến người ta bất an.
Lôi Ảnh: “Chuyện này ta nói rồi cô có thể không tin”.
Thẩm Tri Ly: “Không sao… ngươi nói trước đi”.
Lôi Ảnh: “Nếu ta nói có gì làm cô không vui… đều là lỗi của Tô Trầm Triệt”.
Thẩm Tri Ly: “… Ta biết rồi”.
Ta đợi cả buổi rồi ngươi còn không nói nhanh lên…
Lôi Ảnh hít một hơi thật sâu, hỏi: “Thẩm thần y chắc nghe qua Thất tình đơn chứ, nghe nói…”.
Thẩm Tri Ly hoang mang một lúc.
Tất nhiên nàng từng nghe nói đến, mà không chỉ nghe nói đến, lúc ở Minh Nguyệt cung nàng đã từng hứa sẽ bào chế một viên Thất tình đơn cho Tiểu Diệp công tử, nhưng… cuối cùng, vẫn chưa có cơ hội này.
Bỗng dưng nàng cảm thấy mơ hồ buồn.
Thái độ lặng lẽ của nàng lọt vào mắt Lôi Ảnh lại mang ý nghĩa khác.
Lôi Ảnh thở dài: “… Thẩm thần y, ta biết chuyện này có lẽ…”.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”.
Lôi Ảnh mặt không chút cảm xúc: “Cô có nghe ta nói không đấy?”.
Thẩm Tri Ly: “À à… mời tiếp tục”.
Lôi Ảnh: “Ta nói lại một lần nữa, nghe nói thu thập được bảy thứ chí dâm trong thiên hạ thì có thể bào chế ra Thất tình đơn, trong thuốc nhỏ thêm một giọt máu, sau khi uống người đó sẽ yêu chủ nhân của giọt máu đó…”.
Thẩm Tri Ly tim nhói lên: “Lời đồn này là thật ư?”.
Lôi Ảnh thở dài: “Hiện giờ xem ra có lẽ cũng chưa thể hoàn toàn tin là thật”.
Thẩm Tri Ly: “Sao lại thế?”.
Lôi Ảnh: “Chủ thượng đã uống thuốc đó, nhưng… hắn lại yêu cô. Nói cách khác, Thẩm cốc chủ, chủ thượng tự dưng yêu cô có đến tám, chín phần là do viên thuốc đó”.
Thẩm Tri Ly trầm ngâm, phớt lờ tâm trạng khác thường vừa lóe lên trong lòng: “Sao ngươi biết hắn chắc chắn đã uống rồi…”.
Lôi Ảnh mấp máy môi: “Bởi vì viên thuốc đó là do chính tay ta đút cho hắn”.
Thẩm Tri Ly nhìn Lôi Ảnh bằng ánh mắt đáng sợ.
Đường gân xanh trên mặt Lôi Ảnh giựt giựt: “… Cô đang nghĩ gì vậy? Không phải như cô nghĩ đâu!”.
Thẩm Tri Ly ấn vai Lôi Ảnh: “Đừng kích động, đừng kích động…”.
“Nếu thật là có Thất tình đơn, thế thì ngươi nói cho ta biết, bên trong có máu của ai?”, ngừng một lát, “Tóm lại không thể là của ta rồi, lúc đó ta đến mặt chủ thượng ngươi còn chưa biết, chưa hề tiếp xúc với Thập Nhị Dạ, cuối cùng sao lại có thể khiến Tô Trầm Triệt đối với ta…”.
Câu hỏi này hình như rất khó trả lời, Lôi Ảnh lại trầm tư một lúc, mới nói không chút cảm xúc: “Đơn thuốc của viên Thất tình đơn đó là lấy từ một quyển sách cổ, nhưng lại thiếu mất mấy trang sau, cũng chính là nói đến thuốc có công hiệu như thế nào. Cho nên, bọn ta cũng chỉ dựa vào lời đồn mà nhỏ một giọt máu vào trong quá trình bào chế thuốc… Chủ thượng lúc đó uống xong không có phản ứng gì, bọn ta chỉ nghĩ chắc công dụng của thuốc chưa phát tác, rồi sau đó hắn lại bị rơi xuống vách núi, không ngờ lại trúng tiếng sét ái tình với Thẩm thần y đây… Ta mới cảm thấy có thể công hiệu của thuốc đã phát tác chậm, còn giọt máu đó… nghe nói trước khi chủ thượng tỉnh lại đều do một tay Thẩm cốc chủ chữa trị, có khi nào máu…”.
Thẩm Tri Ly bóp trán cố nhớ lại.
Trước khi Tô Trầm Triệt tỉnh lại…
Là nàng đã giúp Tô Trầm Triệt phẫu thuật ngực, nối xương, khâu vết thương…
Thẩm Tri Ly ngẩn ra, hỏi: “Lúc giúp hắn khâu lại vết thương không may đâm phải ngón tay, như vậy có tính không…”.
Lôi Ảnh lặng lẽ gật đầu.
Thẩm Tri Ly trầm ngâm nhìn ngón tay mình, không biết vì sao nhớ lại cảnh tượng lúc Tô Trầm Triệt vừa mới tỉnh lại.
“Cô nương, hân hạnh.”
“Có thể mạo phạm hỏi một câu không, cô có phải là… nương tử của ta không?”.
“Còn nữa… cô nương, tuy nói ra thật thất lễ, nhưng… ta cảm thấy hình như ta trúng tiếng sét ái tình của cô nương rồi.”
Ánh mặt trời nhảy nhót, những tia nắng dịu dàng chiếu trên mặt Tô Trầm Triệt, ấm áp trìu mến, hắn nheo mắt mỉm cười, nụ cười thuần khiết và chân thành, hệt như tia nắng ấm áp, trong trẻo nhất của mặt trời mùa đông.
Trong đôi mắt màu hổ phách chan chứa tình cảm không hề giấu giếm.
Thì ra đều là giả hết sao?
Đều là do Tô Trầm Triệt uống nhầm thuốc sao?
Lôi Ảnh: “Kế sách bây giờ chỉ có thể là cho chủ thượng uống thuốc giải”.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu: “Thuốc giải?”.
Lôi Ảnh: “Quyển sách cổ đó tuy không đầy đủ nhưng cách bào chế thuốc giải Thất tình đơn thì có viết… Dược liệu tương đồng, chỉ cần bào chế theo thứ tự ngược lại, thành phần không nhiều hơn cũng không ít hơn, cho người bị trúng thất tình đơn uống, không quá nửa tháng sẽ dần dần quên đi mối tình do thất tình đơn gây ra”.
Dần dần quên đi…
Dần dần quên đi tình yêu…
Tô Trầm Triệt sẽ quên là đã thích nàng ư?
Sẽ không bám riết lấy nàng nữa, sẽ không nghĩ hết cách sàm sỡ nàng nữa, sẽ không lẩm nhẩm gọi Tri Ly nữa, sẽ không tủi thân trề môi với nàng nữa, cũng không chớp chớp mắt lấy lòng nàng nữa…
Thẩm Tri Ly ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: “Ồ”.
Lôi Ảnh: “Trong bảy thứ chí dâm thì đã chuẩn bị xong năm món rồi, chỉ còn dịch tình yêu của con Giao Long Thôn Thiên ở Bắc Hải và cỏ tử vi Tham Lang ở đỉnh Nam Sơn nhất định phải hái tươi, ta đã cho người đi tìm, không quá ba tháng có lẽ sẽ lấy được… Lúc đó mong Thẩm thần y có thể điều chế giúp thuốc giải Thất tình đơn”.
Thẩm Tri Ly hỏi bất thình lình: “Sao lại tìm ta?”.
Lôi Ảnh: “Thần y bào chế Thất tình đơn đã chết rồi”.
Thẩm Tri Ly: “…Không làm!!!!!!”.
Gân xanh trên mặt Lôi Ảnh giật giật: “Không phải ta giết. Ông ấy xuống núi hái thảo dược không cẩn thận trượt chân rơi xuống chết”.
“Thế cũng không làm.”
Thẩm Tri Ly bình tĩnh nói: “Sao ta phải giúp các người bào chế thuốc giải chứ?”.
Lôi Ả hình như đã sớm dự liệu Thẩm Tri Ly sẽ nói những lời này, từ trong ngực áo móc ra một tờ giấy đưa cho Thẩm Tri Ly, điềm đạm nói: “Đợi chủ thượng giải được Thất tình đơn, sản nghiệp trang viên viết trong tờ giấy này đều đứng tên Hồi Xuân cốc, cũng là để cảm ơn Thẩm thần y thời gian qua đã chăm sóc chủ thượng nhà ta”.
Thẩm Tri Ly xem nội dung trong tờ giấy.
Hai mắt bỗng giật giật thành hình quan tiền… tiếp đó trong đầu không ngừng nhẩm tính sản nghiệp này nếu đổi ra thành ngân lượng sẽ là bao nhiêu.
Lôi Ảnh khoanh tay trước ngực, vội vàng nói như thể sợ Thẩm Tri Ly đổi ý: “Thế là thỏa thuận xong nhé”.
Nói rồi, Lôi Ảnh quay người bỏ đi.
Chưa đi được bao xa, vạt áo hắn đã bị kéo lại.
Quay đầu, hắn phát hiện là Thẩm Tri Ly.
Lôi Ảnh: “Thẩm thần y còn có chuyện gì nữa không?”.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Tri Ly nhìn hắn chằm chằm: “Ta còn chưa đồng ý mà”.
Bàn tay giấu trong táy áo nắm chặt lại, móng tay ấn vào lòng bàn tay, cơ hồ thành màu trắng bệch.
Hồi lâu, nàng mới nhét tờ giấy vào tay Lôi Ảnh.
Lôi Ảnh nhìn tờ giấy bị nắm chặt đến nhàu đi trong tay, nhíu mày: “Thẩm thần y, cô hà tất phải dối mình gạt người, tình cảm của chủ thượng đối với cô chẳng qua là do thất tình đơn… Với lại hắn không hề thích hợp với cô, Ma giáo rất nhanh thôikhai chiến với võ lâm Trung Nguyên, dựa vào địa vị của chủ thượng tất nhiên là phải ứng phó với đế trụ trung lưu của Ma giáo…”.
Thẩm Tri Ly cắt ngang hắn: “Ta biết”.
Lôi Ảnh: “Thế vì sao… Ta hiểu rồi, thứ viết trên giấy chưa đủ đúng không?”.
Thẩm Tri Ly mím môi, như đang nghĩ gì đó, rồi lập tức cười: “Không phải, ta chỉ là đột nhiên không muốn nhận ngân lượng. Đợi tất cả dược liệu tìm đủ rồi hẵng đến tìm ta, lúc đó ta sẽ bào chế thuốc giải”.
Lôi Ảnh nhìn nàng, dường như muốn nhìn ra điều gì, nhưng Thẩm Tri Ly từ đầu đến cuối vẫn một vẻ mặt đó.
Lôi Ảnh nén sự xót xa trong lòng, nói: “Vậy làm phiền Thẩm thần y rồi”.
Thẩm Tri Ly: “Còn việc gì nữa không?”.
Lôi Ảnh lắc đầu, quay người bỏ đi.
Sau đó, bên bờ hồ lạnh giá cô tịch, chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Tri Ly.
Gió thổi hiu hiu, sóng nước lóng lánh.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy hai gối, cụp mắt, Thẩm Tri Ly đau lòng nghĩ, mình đúng là ngốc thật rồi, nhiều ngân lượng như vậy hà cớ gì mình lại vỗ ngực ta đây không thèm chứ?
Đau lòng quá đi, đau lòng quá đi, đau lòng quá đi…
Nhưng, nàng thật sự không muốn có một ngày Tô Trầm Triệt biết nàng vì ngân lượng mới đi bào chế thuốc giải cho hắn…
Cái gì cũng có thể đổi được bằng ngân lượng, nhưng có vài thứ, thật sự không thể… cũng không muốn nhuộm mùi tanh của đồng tiền.
***
Sáng hôm sau.
Đại thúc trong địa lao và Hoa Cửu Dạ cùng nằm trên một chiếc giường, cả hai ngủ xoay tứ hướng, trên người đều quấn gạc dày.
Thẩm Tri Ly kiểm tra một chút, xác định hai người không việc gì mới rón rén đi ra ngoài.
Muốn biết chân tướng sự việc thế nào thì phải hỏi người biết rõ nhất.
Thẩm Tri Ly lại đi tìm Ca Xuy, nghe nói Ca Xuy nghiên cứu thi thể của vua Nam Cương suốt đêm không chợp mắt, Thẩm Tri Ly đứng ở cửa đợi mấy canh giờ mới gặp được gã.
Thần sắc Ca Xuy rất mệt mỏi, nhưng hai mắt thì sáng long lanh.
Thẩm Tri Ly nói rõ mục đích đến, từ trong ngực áo lấy ra ống giấy mà nàng có được sau khi vua Nam Cương chết, đưa ra trước mặt Ca Xuy.
Ca Xuy liếc nhìn mộ cái: “Cô muốn biết điều gì?”.
Tâm trạng gã rõ ràng không tệ.
Thẩm Tri Ly: “Phần có liên quan đến sư huynh của ta”.
Hoa Cửu Dạ từng là Vương tử Nam Cương, lúc vua Nam Cương đời trước còn tại vị.
Vị Vương tử có tướng mạo xuất chúng này từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, phụ vương mẫu hậu thương yêu y, muội muội đáng yêu nhõng nhẽo, tuy chỉ ở trong lãnh thổ Nam Cương nhỏ bé nhưng Hoa Cửu Dạ hầu như muốn gì được nấy, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Năm mười một tuổi, Vương phi Nam Cương kết giao với kỳ nhân Thẩm Thiên Hành, gửi Vương tử cho Thẩm Thiên Hành đào tạo.
Thế nhưng trong mấy năm đó, vương thất Nam Cương gặp biến cố lớn, vua Nam Cương bị chính người em ruột thịt của mình cấu kết với Trưởng lão điện soán ngôi, vua Nam Cương bị cầm tù, còn thê tử và con gái thì rơi vào tay gã em trai tàn độc.
Nhiều năm sau, Hoa Cửu Dạ bị những kẻ được vua Nam Cương phái đi truy bắt y phát hiện, đưa về Nam Cương chịu trăm ngàn khổ nhục, Ca Xuy thấy Cổ Hoàng trong người y, bèn lập ước định với vua Nam Cương đương nhiệm, Ca Xuy lấy Cổ Hoàng trên người vua Nam Cương đời trước cấy vào trong người vua Nam Cương đương nhiệm, đồng thời cho ông ta uống Đoạt Hồn cổ để ông ta quên mất mình là ai, vua Nam Cương đương nhiệm giao Hoa Cửu Dạ cho Ca Xuy xử lý.
Không ngờ, Hoa Cửu Dạ học lén cổ thuật, giết thị vệ trốn khỏi Nam Cương, còn có thể thoát thân dưới sự truy sát của Tứ đại cổ sư dưới trướng Ca Xuy.
Nghe xong, Thẩm Tri Ly trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi: “Thế người trong địa lao… có thật là vua Nam Cương tiền nhiệm không? Vương phi tiền nhiệm đâu? Bà ấy thật sự đã chết rồi sao? Còn nữa… sư huynh rốt cuộc là con của ai?”.
Ca Xuy: “Ngươi hỏi quá nhiều đấy, ta mệt rồi”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Ca Xuy uống một ngụm nước, quay người định bỏ đi.
Thẩm Tri Ly: “Đợi đã… ta muốn hỏi một vấn đề cuối cùng, Nam Cương vương tử hiện tại Hoa Tiêu Vân có phải cũng bị ngươi hạ Đoạt Hồn cổ?”.
Nếu không sao quên cả thê tử lẫn con gái của mình được?
Ca Xuy: “Ồ, cái đó thì không phải, chỉ là tùy tiện hạ một loài cổ độc nhỏ thôi, Đoạt Hồn cổ rất quý hiếm”, gã vứt cho Thẩm Tri Ly một chiếc bình, “Uống cái này hai ngày là khỏi”.
Nói xong, gã cuộn những tờ giấy mà gã đích thân ký tên lăn tay vào, rồi tiếp tục trở lại với công việc của mình.
Lúc trở về, nhìn thấy Thanh Hạnh tay xách nách mang dọn đồ đạc.
Thẩm Tri Ly: “Cái này là…”.
Trạch Phượng ưỡn hông nói: “Nhanh tay lên nhanh tay lên…”, rồi quay sang cười với Thẩm Tri Ly, “Không có gì, chỉ là một ít sản vật Nam Cương, hiếm có dịp đến đây, không mang về thì phí quá… Đúng rồi, hai ngày nữa chúng tôi quay về Trung Nguyên, Thẩm cốc chủ cô cũng mau về thu dọn đồ đạc đi”.
Thẩm Tri Ly ngớ ra: “Thế còn Nam Cương…”.
Trạch Phượng: “Vài ngày nữa người của chúng tôi sẽ rút khỏi Nam Cương… Vua Nam Cương chết rồi, dĩ nhiên có con trai hắn thay thế mà, dù gì chúng tôi cũng chẳng hề đụng đến con trai hắn, còn cho ăn uống đàng hoàng nữa”.
Thẩm Tri Ly: “…” Đây là tư duy kiểu gì vậy, các người đã giết cha người ta mà!
Không đúng… vua Nam Cương hình như là do mình giết…
“Sư muội, ra ngoài đi dạo không?”
Hoa Cửu Dạ đã cử động được chân tay, từ trong phòng bước ra.
Thẩm Tri Ly: “Sư huynh, huynh dậy rồi à? Thế…” còn đại thúc nọ đâu?
Hoa Cửu Dạ híp mắt: “Dám giành giường với ta…”.
Thẩm Tri Ly thất kinh: “Huynh đã làm gì rồi?”.
Hoa Cửu Dạ: “Đâu có làm gì, chỉ đạp xuống đất thôi, gã đó ngủ như con heo chết ấy”, nói đoạn kéo Thẩm Tri Ly lại, “Đi đi, đừng quan tâm đến ông ta, chúng ta đi ra ngoài dạo đi”.
Các hàng quán khắp nơi ở Nam Cương đều bày bán những vật lạ mà Trung Nguyên không có.
Trước đó chẳng có thời gian đi dạo lòng vòng, Hoa Cửu Dạ hiểu về những thứ này như lòng bàn tay, từng cái từng cái thuyết minh cho Thẩm Tri Ly nghe, bao gồm cả ở đâu may quần áo đẹp nhất, ở đâu bán thức ăn ngon nhất, ở đâu mua quà lưu niệm thú vị nhất, ở đâu có biểu diễn nhạc kịch hay nhất.
Nhìn nam thanh nữ tú đeo trang sức bằng bạc đầy đường và Hoa Cửu Dạ vừa chê bai vừa vô tình bộc lộ nỗi nhớ nhung đang đi bên cạnh, Thẩm Tri Ly cũng bất giác cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Ôm một đống đồ mua đem về Trung Nguyên trong tay, Thẩm Tri Ly sực nhớ ra còn một việc khác phải làm.
Do dự hồi lâu nàng hạ quyết tâm, “Sư huynh, cái này…”.
Nàng lôi ra tờ chiếu thư còn giữ được đưa cho Hoa Cửu Dạ.
Đó là chiếu thư vua Nam Cương tiền nhiệm viết, là chiếu thư truyền ngôi cho Hoa Cửu Dạ, dù gì về tình hay lý mà nói, Hoa Cửu Dạ mới thật sự là vua Nam Cương danh chính ngôn thuận.
Hoa Cửu Dạ mở ra, xem một lúc lâu.
Thẩm Tri Ly lo lắng hỏi: “Sư huynh nếu muốn…”.
Hoa Cửu Dạ đột nhiên cười, dùng sức xé nát vụn tờ chiếu thư, sau đó nói bằng giọng lạnh lùng: “Muội muốn ta ở lại Nam Cương làm vua?”.
Thẩm Tri Ly nhất thời chẳng biết nói sao.
Hoa Cửu Dạ: “Muội cũng thấy rồi đó, Nam Cương căn bản là chẳng cần ta”, y nhìn ra xa: “Họ cần an cư lạc nghiệp, vua là ai thật ra chẳng quan trọng. Tuy tên súc sinh đó không bằng heo chó, nhưng hắn làm vua cũng không tệ… thậm chí còn trị vì giỏi hơn cả phụ vương ta ngày trước, ta hà tất phải đi tranh đoạt những thứ mà ta không quan tâm, còn nữa…”.
Y liếc xéo Thẩm Tri Ly: “Là ai nói đưa ta về Hồi Xuân cốc, sống những ngày vô ưu vô lo, mùa xuân có hoa bay liễu rủ, mùa hè ao đầm ngát hương sen, mùa thu…”.
Thẩm Tri Ly cười rạng rỡ: “Thế thì quay về vậy, quay về vậy”.
Hoa Cửu Dạ xoa đầu Thẩm Tri Ly, nở nụ cười dịu dàng đến nổi da gà: “Thế mới ngoan chứ, muội muốn chết hay sao mà dám đuổi sư huynh ra ngoài hả?”.
“Bốp!”
Tay Hoa Cửu Dạ bị hất ra.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một khuôn mặt còn dịu dàng hơn.
Kéo Thẩm Tri Ly lại phía mình, Tô Trầm Triệt chớp mắt, đôi mắt màu hổ phách chứa chan tình ý, hoàn toàn không nhìn thấy Hoa Cửu Dạ đang sa sầm mặt bên cạnh, hỏi: “Tri Ly, cùng ta về nhà có được không?”.
Lúc Diệp Thiển Thiển đạp tung cửa, Tiểu Hoa đang quấn quanh người Hoa Cửu Dạ trườn sang cắn mạnh vào lưng Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt nhanh tay lẹ mắt bẻ đầu rắn, Hoa Cửu Dạ giơ chân đạp sang, Tô Trầm Triệt nghiêng người né kịp…
Hoa Cửu Dạ mắt híp lại, tung sợi xích huyền thiếc đang cầm trên tay sang thay lời chào hỏi.
Tô Trầm Triệt tuốt kiếm ra đỡ, đôi đồng tử màu hổ phách sắc lẹm.
Thẩm Tri Ly bóp trán, thật lòng muốn mặc kệ hai người, nhưng…
Nàng bất lực nói: “Tô Trầm Triệt, ngươi dừng tay lại… Thương thế của sư huynh còn chưa khỏi”.
Tô Trầm Triệt trong lúc vô cùng bận rộn như thế vẫn còn kịp trề môi: “Tri Ly… sao ta phải dừng tay trước chứ?”.
Hoa Cửu Dạ bĩu môi khinh thường: “Cho dù thương thế chưa khỏi ta cũng có thể đánh ngươi”.
Thanh Hạnh và Trạch Phượng bước theo vào thấy tình hình bèn nhìn Hoa Cửu Dạ với ánh mắt thương cảm.
Đại thúc đang ngã lăn ra đất rất vui vẻ như chỉ mong thiên hạ đại loạn đến nơi: “Chàng trai trẻ, thật là có khí phách đó, khiến ta thật ngưỡng mộ”.
Thẩm Tri Ly giật giật khoé môi quay sang: “Đại thúc, ông lúc này còn rất yếu, đại phu cảm thấy ông nên nghỉ ngơi thì tốt hơn…”.
Nói rồi nàng đâm ngân châm vào người ông ta, đại thúc làu bàu một lúc rồi dựa tường ngủ vùi.
Cho dù là lúc sung sức nhất Hoa Cửu Dạ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tô Trầm Triệt, bị thương thì càng không có cách nào giành phần thắng, chẳng được bao lâu đã rơi vào thế hạ phong. Ánh mắt nhỏ dài sa sầm lại, Hoa Cửu Dạ định rút ám khí từ trong ngực áo ra thì thấy một bóng đen nhanh chóng tham gia vào trận chiến, hai đánh một cục diện lập tức thay đổi.
Hoa Cửu Dạ: “…”. Thứ này ở đâu ra vậy, sao hạ thủ còn tàn bạo hơn mình, gã có thù oán gì với gã họ Tô kia sao?
Lôi Ảnh mặt không chút cảm xúc: “… Không có sức thì đừng làm kỳ đà cản mũi”.
Hoa Cửu Dạ sờ cây sáo sắt, lui ra khỏi trận chiến, hai tay khoanh trước ngực, miệng nở nụ cười có mà như không: “Hai vị cứ tiếp tục”. Y vẫn còn đang là bệnh nhân mà, nhìn chúng lưỡng bại câu thương là được rồi…
Kiểm tra thương thế Hoa Cửu Dạ, Thẩm Tri Ly nhíu mày: “Vết thương của huynh chưa rách ra chứ?”.
Nét mặt Hoa Cửu Dạ bất giác dịu dàng lại, khẽ lắc đầu, lại đột nhiên nở nụ cười không lấy gì làm tốt lành: “Sư muội, muội không lo cho hắn sao?”.
Thẩm Tri Ly: “Lo cho ai…”.
Hoa Cửu Dạ hất hàm về hướng Tô Trầm Triệt đang không ngừng vung kiếm phá sập địa lao.
Thẩm Tri Ly quả quyết lắc đầu.
… Cảnh tượng Tô Trầm Triệt hạ gục vua Nam Cương vẫn còn tươi mới trong trí nhớ của nàng, lo lắng cho Tô Trầm Triệt ấy à, thừa hơi quá đấy!
Hoa Cửu Dạ ôm lấy Tiểu Hoa, dịu dàng vuốt ve vảy trên người nó: “Sư muội, thế thì chúng ta đi thôi”.
Cùng lúc đó.
Lôi Ảnh vừa ra tuyệt chiêu vừa kêu: “Thanh Hạnh, Trạch Phượng”.
Thanh Hạnh rầu rĩ: “Cái này không được đâu”.
Trạch Phượng cười cầu tài: “Lôi thống lĩnh, đây là việc của thủ lĩnh cấp cao các người, bọn nhãi nhép chúng tôi…”.
Lôi Ảnh chẳng thèm nghe, nói thẳng: “Lên hay không?”, âm sắc lạnh lùng, khô khốc khiến người nghe run lập cập.
Thế là, một đánh một thành ba đánh một.
Tô Trầm Triệt vừa tiếp chiêu vừa cười dịu dàng: “Thanh Hạnh, Trạch Phượng, chủ thượng ghi nhớ rồi nhé!”.
Thanh Hạnh và Trạch Phượng đồng thời thấy lạnh sống lưng, tay cầm vũ khí cũng đồng thời run lên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một giọng nữ lạnh băng: “Tránh ra”.
Sát khí ngút trời toả ra, như che khuất cả chút ánh sáng leo lét trong địa lao.
Thanh Hạnh và Trạch Phượng nhận ra có gì không ổn, tháo chạy thảm hại, Lôi Ảnh nhếch môi lùi về sau.
Chỉ thấy Diệp Thiển Thiển toàn thân đỏ choé nghiến chặt quai hàm, vung thanh Cửu Hoàn đại đao, chân như có gió đẩy, cả người nhảy phóc lên cao, dồn hết sức lực nhằm thẳng hướng Tô Trầm triệt chém mạnh xuống.
Tô Trầm Triệt nhẹ nhàng né người, Diệp Thiển Thiển bẻ cổ tay, thanh đại đao nhằm thẳng hướng Thẩm Tri Ly bổ xuống.
Thẩm Tri Ly giật nảy mình nhưng thanh đao bổ xuống quá nhanh, căn bản không để cho nàng kịp phản ứng.
Tiếp đó, nàng chỉ cảm thấy người mình bỗng nhẹ bẫng, bị ai đó nhấc bổng lên quăng mạnh về một bên.
Thẩm Tri Ly lồm cồm bò dậy, xác định Hoa Cửu Dạ đang ngã nhoài trên đất không sao, mới đưa mắt giận dữ nhìn Diệp Thiển Thiển.
Sau đó…
Sau đó…
Ái chà… Tô Trầm Triệt sao lại cũng ngã xuống thế kia.
Thanh Hạnh trước tiên thận trọng đi đến trước mặt Tô Trầm Triệt, khóc như cha chết: “Chủ thượng… đây… đây không phải là…”.
Diệp Thiển Thiển nhổ bã mía trong miệng ra, ngoặt đao vác lên vai, khuôn mặt kiều diễm lộ vẻ mệt mỏi: “Hắn chưa chết đâu, ta dùng cán đao mà”.
Trạch Phượng cũng chạy lại, khều khều thân hình bất động của Tô Trầm Triệt: “Nhưng mà, chúng tôi làm sao đưa người về được đây…”, ngẩng đầu lên, “Thanh Hạnh, ông cõng đi”.
Diệp Thiển Thiển cắm đao vào vỏ ở sau lưng, nói: “Cái này thì có khó gì”.
Ả khom lưng tóm lấy cổ áo Tô Trầm Triệt, kéo hắn ra ngoài mặc kệ những chướng ngại trên đường, lúc đi ngang qua Thẩm Tri Ly, ả nhướng mày nói: “Ta đưa hắn đi có phiền gì không?”.
Thẩm Tri Ly như vừa tỉnh giấc mộng…
Sao bỗng nhiên nàng lại thấy thương hại cho Tô Trầm Triệt thế này… Trước đây hắn từng sống như thế nào sao?
Tỉnh táo lại, Thẩm Tri Ly mới nhớ ra mình nên tức giận mới đúng bèn giận dữ nói: “Ngươi vừa nãy…”.
Bộ dạng Diệp Thiển Thiển tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn nhíu mày giải thích: “Ta chưa muốn giết ngươi”… Mục tiêu của ả từ đầu chí cuối chỉ là giết Tô Trầm Triệt.
“Ngươi không có ý kiến gì thì ta đi đây.”
Nói rồi không đợi Thẩm Tri Ly kịp phản ứng, đã kéo cổ áo Tô Trẩm Triệt đi thẳng một mạch
Đợi đã, nàng còn vấn đề chưa hỏi mà.
Có cần phải phách lối như thế không…
Tuy bây giờ nàng và Tô Trầm Triệt chẳng có quan hệ gì, với lại hình như họ quen nhau sớm hơn nàng, Diệp Thiển Thiển lịch sự hỏi nàng có đồng ý không, nhưng…
Sao đột nhiên lại có cảm giác mình bị đá xuống đóng vai phụ thế nhỉ…
… Thôi, Tô Trầm Triệt chẳng chết nổi đâu, nàng dìu sư huynh ra ngoài đã rồi tính sau.
Góc bên kia, Thanh Hạnh và Trạch Phượng cũng tiễn hai người đi xa bằng ánh mắt vô cùng thương nhớ.
Thanh Hạnh nghĩ ngợi: “Hồi đó Diệp ma nữ hình như đâu có… hung tợn như vậy đâu”.
Trạch Phượng rờ cằm, ánh mắt nhiều chuyện nhìn về phía Lôi Ảnh: “Lôi thống lĩnh, ông và Diệp ma nữ rốt cuộc là… là… là dụ, à không, có quen thân không?”.
Lôi Ảnh trả lời ngoài dự đoán.
Lôi Ảnh dùng giọng điệu “Hôm nay trời rất đẹp” để trả lời: “Bọn ta đã thảo luận hơn bảy trăm cách để giày vò Tô Trầm Triệt sống không bằng chết”.
Thanh Hạnh: “…”. Bảy trăm cách…
Trạch Phượng: “…” Đây gọi là có cùng sở thích ư…
Thẩm Tri Ly dìu Hoa Cửu Dạ đứng dậy.
Hoa Cửu Dạ lại có vẻ không hề hấn gì, có lẽ do thương thế quá nhiều nên chút vết thương nhỏ này đã không còn cảm giác nữa, y liếm liếm môi gọi: “Sư muội”.
Thẩm Tri Ly: “Chuyện gì?”.
Hoa Cửu Dạ ôm Tiểu Hoa: “Sao cứ được một thời gian là ta lại cảm giác muốn giết sạch những kẻ mà mình nhìn thấy?”.
Thẩm Tri Ly: “… Chắc là đến chu kỳ sinh lý thôi”.
Hoa Cửu Dạ: “…”, ho lên một tiếng, “Sư muội, hôm nay là chu kỳ sinh lý của muội sao?”.
Thẩm Tri Ly có chút ngại ngùng: “Không… mà huynh hỏi để làm gì?”.
Hoa Cửu Dạ: “Về sinh em bé”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Thấy Hoa Cửu Dạ kéo đại thúc nọ dậy, Thẩm Tri Ly định đi thì Lôi Ảnh xoẹt người đến trước mặt Thẩm Tri Ly: “Thẩm thần y, có thể nói chuyện riêng một chút không?”.
Hoa Cửu Dạ rất không vui nhìn Lôi Ảnh: “Có chuyện gì mà cần nói riêng, bọn ta phải quay về rồi”.
Thẩm Tri Ly bóp trán, ra hiệu Hoa Cửu Dạ đừng xen ngang, khẽ nhíu mày nói: “Nói về Tô Trầm Triệt?”.
Lôi Ảnh gật đầu.
Thẩm Tri Ly trầm tư một lúc: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện đó”, nàng chỉ vào Hoa Cửu Dạ và đại thúc nọ: “Ở đây ta còn có người bị thương, đợi qua bữa tối hẵng nói đi”.
Lôi Ảnh và Thẩm Tri Ly hẹn ở bên một chiếc hồ trong Nam Cương vương cung.
Ăn xong bữa tối Thẩm Tri Ly mới thủng thẳng đến chỗ hẹn. Trăng thanh gió mát, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, đúng là nơi thích hợp để hẹn hò.
Lôi Ảnh ôm kiếm đứng bên hồ, giống như một cái cây.
Thẩm Tri Ly bước tới, Lôi Ảnh chậm rãi quay người lại, đôi mắt đen láy hệt như bóng đêm nhìn sang, kín đáo như thể có thể thu nạp vạn thiên thế giới…
… Cảnh tượng này, sao giống tình nhân hẹn hò quá vậy?
Lôi Ảnh nhìn nàng sâu thẳm hoài nghi: “Ăn no rồi chứ?”.
Thẩm Tri Ly: “… No rồi”.
Vừa nãy đúng là ảo giác, người bên cạnh Tô Trầm Triệt sao có thể bình thường được, mà dù có bình thường thì cũng bị hắn làm cho không bình thường thôi!
Lôi Ảnh đổi ôm kiếm thành cầm kiếm, bước tới gần Thẩm Tri Ly: “Thế ta đi thẳng vào vấn đề nhé”.
Thẩm Tri Ly: “… Được”.
Nét mặt nghiêm nghị, Thẩm Tri Ly lặng lẽ nín thở, nàng cũng sớm cảm thấy kỳ lạ khi Tô Trầm Triệt trúng tiếng sét ái tình. Nếu luận nhan sắc thì dù không hề muốn thừa nhận nhưng nàng quả thật không bì được với Diệp Thiển Thiển, ngoài cái này ra, nàng còn không biết võ công, thân phận cốc chủ Hồi Xuân cốc cũng vì sự xuất hiện của Hoa Cửu Dạ mà phát sinh thay đổi, nhưng Tô Trầm Triệt không những không hề có chút ý định rời khỏi nàng, ngược lại hết lần này đến lần khác cứu nàng trong thời khắc nguy hiểm nhất… Không phải không cảm động, chỉ là những chuyện này có gì đó kỳ lạ, luôn khiến người ta bất an.
Lôi Ảnh: “Chuyện này ta nói rồi cô có thể không tin”.
Thẩm Tri Ly: “Không sao… ngươi nói trước đi”.
Lôi Ảnh: “Nếu ta nói có gì làm cô không vui… đều là lỗi của Tô Trầm Triệt”.
Thẩm Tri Ly: “… Ta biết rồi”.
Ta đợi cả buổi rồi ngươi còn không nói nhanh lên…
Lôi Ảnh hít một hơi thật sâu, hỏi: “Thẩm thần y chắc nghe qua Thất tình đơn chứ, nghe nói…”.
Thẩm Tri Ly hoang mang một lúc.
Tất nhiên nàng từng nghe nói đến, mà không chỉ nghe nói đến, lúc ở Minh Nguyệt cung nàng đã từng hứa sẽ bào chế một viên Thất tình đơn cho Tiểu Diệp công tử, nhưng… cuối cùng, vẫn chưa có cơ hội này.
Bỗng dưng nàng cảm thấy mơ hồ buồn.
Thái độ lặng lẽ của nàng lọt vào mắt Lôi Ảnh lại mang ý nghĩa khác.
Lôi Ảnh thở dài: “… Thẩm thần y, ta biết chuyện này có lẽ…”.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”.
Lôi Ảnh mặt không chút cảm xúc: “Cô có nghe ta nói không đấy?”.
Thẩm Tri Ly: “À à… mời tiếp tục”.
Lôi Ảnh: “Ta nói lại một lần nữa, nghe nói thu thập được bảy thứ chí dâm trong thiên hạ thì có thể bào chế ra Thất tình đơn, trong thuốc nhỏ thêm một giọt máu, sau khi uống người đó sẽ yêu chủ nhân của giọt máu đó…”.
Thẩm Tri Ly tim nhói lên: “Lời đồn này là thật ư?”.
Lôi Ảnh thở dài: “Hiện giờ xem ra có lẽ cũng chưa thể hoàn toàn tin là thật”.
Thẩm Tri Ly: “Sao lại thế?”.
Lôi Ảnh: “Chủ thượng đã uống thuốc đó, nhưng… hắn lại yêu cô. Nói cách khác, Thẩm cốc chủ, chủ thượng tự dưng yêu cô có đến tám, chín phần là do viên thuốc đó”.
Thẩm Tri Ly trầm ngâm, phớt lờ tâm trạng khác thường vừa lóe lên trong lòng: “Sao ngươi biết hắn chắc chắn đã uống rồi…”.
Lôi Ảnh mấp máy môi: “Bởi vì viên thuốc đó là do chính tay ta đút cho hắn”.
Thẩm Tri Ly nhìn Lôi Ảnh bằng ánh mắt đáng sợ.
Đường gân xanh trên mặt Lôi Ảnh giựt giựt: “… Cô đang nghĩ gì vậy? Không phải như cô nghĩ đâu!”.
Thẩm Tri Ly ấn vai Lôi Ảnh: “Đừng kích động, đừng kích động…”.
“Nếu thật là có Thất tình đơn, thế thì ngươi nói cho ta biết, bên trong có máu của ai?”, ngừng một lát, “Tóm lại không thể là của ta rồi, lúc đó ta đến mặt chủ thượng ngươi còn chưa biết, chưa hề tiếp xúc với Thập Nhị Dạ, cuối cùng sao lại có thể khiến Tô Trầm Triệt đối với ta…”.
Câu hỏi này hình như rất khó trả lời, Lôi Ảnh lại trầm tư một lúc, mới nói không chút cảm xúc: “Đơn thuốc của viên Thất tình đơn đó là lấy từ một quyển sách cổ, nhưng lại thiếu mất mấy trang sau, cũng chính là nói đến thuốc có công hiệu như thế nào. Cho nên, bọn ta cũng chỉ dựa vào lời đồn mà nhỏ một giọt máu vào trong quá trình bào chế thuốc… Chủ thượng lúc đó uống xong không có phản ứng gì, bọn ta chỉ nghĩ chắc công dụng của thuốc chưa phát tác, rồi sau đó hắn lại bị rơi xuống vách núi, không ngờ lại trúng tiếng sét ái tình với Thẩm thần y đây… Ta mới cảm thấy có thể công hiệu của thuốc đã phát tác chậm, còn giọt máu đó… nghe nói trước khi chủ thượng tỉnh lại đều do một tay Thẩm cốc chủ chữa trị, có khi nào máu…”.
Thẩm Tri Ly bóp trán cố nhớ lại.
Trước khi Tô Trầm Triệt tỉnh lại…
Là nàng đã giúp Tô Trầm Triệt phẫu thuật ngực, nối xương, khâu vết thương…
Thẩm Tri Ly ngẩn ra, hỏi: “Lúc giúp hắn khâu lại vết thương không may đâm phải ngón tay, như vậy có tính không…”.
Lôi Ảnh lặng lẽ gật đầu.
Thẩm Tri Ly trầm ngâm nhìn ngón tay mình, không biết vì sao nhớ lại cảnh tượng lúc Tô Trầm Triệt vừa mới tỉnh lại.
“Cô nương, hân hạnh.”
“Có thể mạo phạm hỏi một câu không, cô có phải là… nương tử của ta không?”.
“Còn nữa… cô nương, tuy nói ra thật thất lễ, nhưng… ta cảm thấy hình như ta trúng tiếng sét ái tình của cô nương rồi.”
Ánh mặt trời nhảy nhót, những tia nắng dịu dàng chiếu trên mặt Tô Trầm Triệt, ấm áp trìu mến, hắn nheo mắt mỉm cười, nụ cười thuần khiết và chân thành, hệt như tia nắng ấm áp, trong trẻo nhất của mặt trời mùa đông.
Trong đôi mắt màu hổ phách chan chứa tình cảm không hề giấu giếm.
Thì ra đều là giả hết sao?
Đều là do Tô Trầm Triệt uống nhầm thuốc sao?
Lôi Ảnh: “Kế sách bây giờ chỉ có thể là cho chủ thượng uống thuốc giải”.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu: “Thuốc giải?”.
Lôi Ảnh: “Quyển sách cổ đó tuy không đầy đủ nhưng cách bào chế thuốc giải Thất tình đơn thì có viết… Dược liệu tương đồng, chỉ cần bào chế theo thứ tự ngược lại, thành phần không nhiều hơn cũng không ít hơn, cho người bị trúng thất tình đơn uống, không quá nửa tháng sẽ dần dần quên đi mối tình do thất tình đơn gây ra”.
Dần dần quên đi…
Dần dần quên đi tình yêu…
Tô Trầm Triệt sẽ quên là đã thích nàng ư?
Sẽ không bám riết lấy nàng nữa, sẽ không nghĩ hết cách sàm sỡ nàng nữa, sẽ không lẩm nhẩm gọi Tri Ly nữa, sẽ không tủi thân trề môi với nàng nữa, cũng không chớp chớp mắt lấy lòng nàng nữa…
Thẩm Tri Ly ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: “Ồ”.
Lôi Ảnh: “Trong bảy thứ chí dâm thì đã chuẩn bị xong năm món rồi, chỉ còn dịch tình yêu của con Giao Long Thôn Thiên ở Bắc Hải và cỏ tử vi Tham Lang ở đỉnh Nam Sơn nhất định phải hái tươi, ta đã cho người đi tìm, không quá ba tháng có lẽ sẽ lấy được… Lúc đó mong Thẩm thần y có thể điều chế giúp thuốc giải Thất tình đơn”.
Thẩm Tri Ly hỏi bất thình lình: “Sao lại tìm ta?”.
Lôi Ảnh: “Thần y bào chế Thất tình đơn đã chết rồi”.
Thẩm Tri Ly: “…Không làm!!!!!!”.
Gân xanh trên mặt Lôi Ảnh giật giật: “Không phải ta giết. Ông ấy xuống núi hái thảo dược không cẩn thận trượt chân rơi xuống chết”.
“Thế cũng không làm.”
Thẩm Tri Ly bình tĩnh nói: “Sao ta phải giúp các người bào chế thuốc giải chứ?”.
Lôi Ả hình như đã sớm dự liệu Thẩm Tri Ly sẽ nói những lời này, từ trong ngực áo móc ra một tờ giấy đưa cho Thẩm Tri Ly, điềm đạm nói: “Đợi chủ thượng giải được Thất tình đơn, sản nghiệp trang viên viết trong tờ giấy này đều đứng tên Hồi Xuân cốc, cũng là để cảm ơn Thẩm thần y thời gian qua đã chăm sóc chủ thượng nhà ta”.
Thẩm Tri Ly xem nội dung trong tờ giấy.
Hai mắt bỗng giật giật thành hình quan tiền… tiếp đó trong đầu không ngừng nhẩm tính sản nghiệp này nếu đổi ra thành ngân lượng sẽ là bao nhiêu.
Lôi Ảnh khoanh tay trước ngực, vội vàng nói như thể sợ Thẩm Tri Ly đổi ý: “Thế là thỏa thuận xong nhé”.
Nói rồi, Lôi Ảnh quay người bỏ đi.
Chưa đi được bao xa, vạt áo hắn đã bị kéo lại.
Quay đầu, hắn phát hiện là Thẩm Tri Ly.
Lôi Ảnh: “Thẩm thần y còn có chuyện gì nữa không?”.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Tri Ly nhìn hắn chằm chằm: “Ta còn chưa đồng ý mà”.
Bàn tay giấu trong táy áo nắm chặt lại, móng tay ấn vào lòng bàn tay, cơ hồ thành màu trắng bệch.
Hồi lâu, nàng mới nhét tờ giấy vào tay Lôi Ảnh.
Lôi Ảnh nhìn tờ giấy bị nắm chặt đến nhàu đi trong tay, nhíu mày: “Thẩm thần y, cô hà tất phải dối mình gạt người, tình cảm của chủ thượng đối với cô chẳng qua là do thất tình đơn… Với lại hắn không hề thích hợp với cô, Ma giáo rất nhanh thôikhai chiến với võ lâm Trung Nguyên, dựa vào địa vị của chủ thượng tất nhiên là phải ứng phó với đế trụ trung lưu của Ma giáo…”.
Thẩm Tri Ly cắt ngang hắn: “Ta biết”.
Lôi Ảnh: “Thế vì sao… Ta hiểu rồi, thứ viết trên giấy chưa đủ đúng không?”.
Thẩm Tri Ly mím môi, như đang nghĩ gì đó, rồi lập tức cười: “Không phải, ta chỉ là đột nhiên không muốn nhận ngân lượng. Đợi tất cả dược liệu tìm đủ rồi hẵng đến tìm ta, lúc đó ta sẽ bào chế thuốc giải”.
Lôi Ảnh nhìn nàng, dường như muốn nhìn ra điều gì, nhưng Thẩm Tri Ly từ đầu đến cuối vẫn một vẻ mặt đó.
Lôi Ảnh nén sự xót xa trong lòng, nói: “Vậy làm phiền Thẩm thần y rồi”.
Thẩm Tri Ly: “Còn việc gì nữa không?”.
Lôi Ảnh lắc đầu, quay người bỏ đi.
Sau đó, bên bờ hồ lạnh giá cô tịch, chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Tri Ly.
Gió thổi hiu hiu, sóng nước lóng lánh.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy hai gối, cụp mắt, Thẩm Tri Ly đau lòng nghĩ, mình đúng là ngốc thật rồi, nhiều ngân lượng như vậy hà cớ gì mình lại vỗ ngực ta đây không thèm chứ?
Đau lòng quá đi, đau lòng quá đi, đau lòng quá đi…
Nhưng, nàng thật sự không muốn có một ngày Tô Trầm Triệt biết nàng vì ngân lượng mới đi bào chế thuốc giải cho hắn…
Cái gì cũng có thể đổi được bằng ngân lượng, nhưng có vài thứ, thật sự không thể… cũng không muốn nhuộm mùi tanh của đồng tiền.
***
Sáng hôm sau.
Đại thúc trong địa lao và Hoa Cửu Dạ cùng nằm trên một chiếc giường, cả hai ngủ xoay tứ hướng, trên người đều quấn gạc dày.
Thẩm Tri Ly kiểm tra một chút, xác định hai người không việc gì mới rón rén đi ra ngoài.
Muốn biết chân tướng sự việc thế nào thì phải hỏi người biết rõ nhất.
Thẩm Tri Ly lại đi tìm Ca Xuy, nghe nói Ca Xuy nghiên cứu thi thể của vua Nam Cương suốt đêm không chợp mắt, Thẩm Tri Ly đứng ở cửa đợi mấy canh giờ mới gặp được gã.
Thần sắc Ca Xuy rất mệt mỏi, nhưng hai mắt thì sáng long lanh.
Thẩm Tri Ly nói rõ mục đích đến, từ trong ngực áo lấy ra ống giấy mà nàng có được sau khi vua Nam Cương chết, đưa ra trước mặt Ca Xuy.
Ca Xuy liếc nhìn mộ cái: “Cô muốn biết điều gì?”.
Tâm trạng gã rõ ràng không tệ.
Thẩm Tri Ly: “Phần có liên quan đến sư huynh của ta”.
Hoa Cửu Dạ từng là Vương tử Nam Cương, lúc vua Nam Cương đời trước còn tại vị.
Vị Vương tử có tướng mạo xuất chúng này từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, phụ vương mẫu hậu thương yêu y, muội muội đáng yêu nhõng nhẽo, tuy chỉ ở trong lãnh thổ Nam Cương nhỏ bé nhưng Hoa Cửu Dạ hầu như muốn gì được nấy, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Năm mười một tuổi, Vương phi Nam Cương kết giao với kỳ nhân Thẩm Thiên Hành, gửi Vương tử cho Thẩm Thiên Hành đào tạo.
Thế nhưng trong mấy năm đó, vương thất Nam Cương gặp biến cố lớn, vua Nam Cương bị chính người em ruột thịt của mình cấu kết với Trưởng lão điện soán ngôi, vua Nam Cương bị cầm tù, còn thê tử và con gái thì rơi vào tay gã em trai tàn độc.
Nhiều năm sau, Hoa Cửu Dạ bị những kẻ được vua Nam Cương phái đi truy bắt y phát hiện, đưa về Nam Cương chịu trăm ngàn khổ nhục, Ca Xuy thấy Cổ Hoàng trong người y, bèn lập ước định với vua Nam Cương đương nhiệm, Ca Xuy lấy Cổ Hoàng trên người vua Nam Cương đời trước cấy vào trong người vua Nam Cương đương nhiệm, đồng thời cho ông ta uống Đoạt Hồn cổ để ông ta quên mất mình là ai, vua Nam Cương đương nhiệm giao Hoa Cửu Dạ cho Ca Xuy xử lý.
Không ngờ, Hoa Cửu Dạ học lén cổ thuật, giết thị vệ trốn khỏi Nam Cương, còn có thể thoát thân dưới sự truy sát của Tứ đại cổ sư dưới trướng Ca Xuy.
Nghe xong, Thẩm Tri Ly trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi: “Thế người trong địa lao… có thật là vua Nam Cương tiền nhiệm không? Vương phi tiền nhiệm đâu? Bà ấy thật sự đã chết rồi sao? Còn nữa… sư huynh rốt cuộc là con của ai?”.
Ca Xuy: “Ngươi hỏi quá nhiều đấy, ta mệt rồi”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Ca Xuy uống một ngụm nước, quay người định bỏ đi.
Thẩm Tri Ly: “Đợi đã… ta muốn hỏi một vấn đề cuối cùng, Nam Cương vương tử hiện tại Hoa Tiêu Vân có phải cũng bị ngươi hạ Đoạt Hồn cổ?”.
Nếu không sao quên cả thê tử lẫn con gái của mình được?
Ca Xuy: “Ồ, cái đó thì không phải, chỉ là tùy tiện hạ một loài cổ độc nhỏ thôi, Đoạt Hồn cổ rất quý hiếm”, gã vứt cho Thẩm Tri Ly một chiếc bình, “Uống cái này hai ngày là khỏi”.
Nói xong, gã cuộn những tờ giấy mà gã đích thân ký tên lăn tay vào, rồi tiếp tục trở lại với công việc của mình.
Lúc trở về, nhìn thấy Thanh Hạnh tay xách nách mang dọn đồ đạc.
Thẩm Tri Ly: “Cái này là…”.
Trạch Phượng ưỡn hông nói: “Nhanh tay lên nhanh tay lên…”, rồi quay sang cười với Thẩm Tri Ly, “Không có gì, chỉ là một ít sản vật Nam Cương, hiếm có dịp đến đây, không mang về thì phí quá… Đúng rồi, hai ngày nữa chúng tôi quay về Trung Nguyên, Thẩm cốc chủ cô cũng mau về thu dọn đồ đạc đi”.
Thẩm Tri Ly ngớ ra: “Thế còn Nam Cương…”.
Trạch Phượng: “Vài ngày nữa người của chúng tôi sẽ rút khỏi Nam Cương… Vua Nam Cương chết rồi, dĩ nhiên có con trai hắn thay thế mà, dù gì chúng tôi cũng chẳng hề đụng đến con trai hắn, còn cho ăn uống đàng hoàng nữa”.
Thẩm Tri Ly: “…” Đây là tư duy kiểu gì vậy, các người đã giết cha người ta mà!
Không đúng… vua Nam Cương hình như là do mình giết…
“Sư muội, ra ngoài đi dạo không?”
Hoa Cửu Dạ đã cử động được chân tay, từ trong phòng bước ra.
Thẩm Tri Ly: “Sư huynh, huynh dậy rồi à? Thế…” còn đại thúc nọ đâu?
Hoa Cửu Dạ híp mắt: “Dám giành giường với ta…”.
Thẩm Tri Ly thất kinh: “Huynh đã làm gì rồi?”.
Hoa Cửu Dạ: “Đâu có làm gì, chỉ đạp xuống đất thôi, gã đó ngủ như con heo chết ấy”, nói đoạn kéo Thẩm Tri Ly lại, “Đi đi, đừng quan tâm đến ông ta, chúng ta đi ra ngoài dạo đi”.
Các hàng quán khắp nơi ở Nam Cương đều bày bán những vật lạ mà Trung Nguyên không có.
Trước đó chẳng có thời gian đi dạo lòng vòng, Hoa Cửu Dạ hiểu về những thứ này như lòng bàn tay, từng cái từng cái thuyết minh cho Thẩm Tri Ly nghe, bao gồm cả ở đâu may quần áo đẹp nhất, ở đâu bán thức ăn ngon nhất, ở đâu mua quà lưu niệm thú vị nhất, ở đâu có biểu diễn nhạc kịch hay nhất.
Nhìn nam thanh nữ tú đeo trang sức bằng bạc đầy đường và Hoa Cửu Dạ vừa chê bai vừa vô tình bộc lộ nỗi nhớ nhung đang đi bên cạnh, Thẩm Tri Ly cũng bất giác cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Ôm một đống đồ mua đem về Trung Nguyên trong tay, Thẩm Tri Ly sực nhớ ra còn một việc khác phải làm.
Do dự hồi lâu nàng hạ quyết tâm, “Sư huynh, cái này…”.
Nàng lôi ra tờ chiếu thư còn giữ được đưa cho Hoa Cửu Dạ.
Đó là chiếu thư vua Nam Cương tiền nhiệm viết, là chiếu thư truyền ngôi cho Hoa Cửu Dạ, dù gì về tình hay lý mà nói, Hoa Cửu Dạ mới thật sự là vua Nam Cương danh chính ngôn thuận.
Hoa Cửu Dạ mở ra, xem một lúc lâu.
Thẩm Tri Ly lo lắng hỏi: “Sư huynh nếu muốn…”.
Hoa Cửu Dạ đột nhiên cười, dùng sức xé nát vụn tờ chiếu thư, sau đó nói bằng giọng lạnh lùng: “Muội muốn ta ở lại Nam Cương làm vua?”.
Thẩm Tri Ly nhất thời chẳng biết nói sao.
Hoa Cửu Dạ: “Muội cũng thấy rồi đó, Nam Cương căn bản là chẳng cần ta”, y nhìn ra xa: “Họ cần an cư lạc nghiệp, vua là ai thật ra chẳng quan trọng. Tuy tên súc sinh đó không bằng heo chó, nhưng hắn làm vua cũng không tệ… thậm chí còn trị vì giỏi hơn cả phụ vương ta ngày trước, ta hà tất phải đi tranh đoạt những thứ mà ta không quan tâm, còn nữa…”.
Y liếc xéo Thẩm Tri Ly: “Là ai nói đưa ta về Hồi Xuân cốc, sống những ngày vô ưu vô lo, mùa xuân có hoa bay liễu rủ, mùa hè ao đầm ngát hương sen, mùa thu…”.
Thẩm Tri Ly cười rạng rỡ: “Thế thì quay về vậy, quay về vậy”.
Hoa Cửu Dạ xoa đầu Thẩm Tri Ly, nở nụ cười dịu dàng đến nổi da gà: “Thế mới ngoan chứ, muội muốn chết hay sao mà dám đuổi sư huynh ra ngoài hả?”.
“Bốp!”
Tay Hoa Cửu Dạ bị hất ra.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một khuôn mặt còn dịu dàng hơn.
Kéo Thẩm Tri Ly lại phía mình, Tô Trầm Triệt chớp mắt, đôi mắt màu hổ phách chứa chan tình ý, hoàn toàn không nhìn thấy Hoa Cửu Dạ đang sa sầm mặt bên cạnh, hỏi: “Tri Ly, cùng ta về nhà có được không?”.
Bình luận truyện