Công Tử Vô Sỉ

Quyển 5 - Chương 8: Thôi miên và mất trí



“Chíp chíp…”

Thẩm Tri Ly dụi mắt, nhìn tiểu hoàng điểu trong lòng bàn tay.

Tiểu hoàng điểu chớp chớp đôi mắt to vô tội, cục bông béo núc ních vui vẻ nhún nhảy trên tay Thẩm Tri Ly, cảm giác thật mềm mại và dễ chịu.

Ngước mắt lên, Thẩm Tri Ly nhìn xung quanh, những nụ hoa vàng nhạt trên các bụi cây trong vườn đã nở rộ, mùi hương phảng phất.

Nàng đang ngồi xổm dưới đất thì một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Cô lạnh không?”, người đàn ông vẻ mặt hiền hòa khoác chiếc áo choàng lông cáo lên người Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly theo phản xạ lùi một bước, người đàn ông chụp lấy cánh tay nàng, rồi buộc chặt dây áo choàng lại.

Mấp máy môi một hồi, Thẩm Tri Ly: “Ông…”

Vũ Liên dịu dàng: “Trời lạnh rồi, nếu thích hoa hoàng vi, có thể ngắt một ít để trong phòng”. Hắn quay người, rồi như đang diễn kịch lấy ra một chiếc bình ngọc, cắm vài nhánh hoa vào sau đó đặt vào tay Thẩm Tri Ly.

Mùi hương dìu dịu bay vào mũi.

Thẩm Tri Ly cúi đầu nhìn hoa: “Ta…”

Vũ Liên giữ vai Thẩm Tri Ly đẩy vào trong phòng: “Sức khỏe không tốt, cô vào trong nghỉ ngơi đi”.

Ngày qua ngày ở trong đình viện nhỏ bé này, thời gian dường như cũng bất giác trở nên vô cùng chậm chạp.

Thẩm Tri Ly phát hiện trí nhớ của mình ngày càng kém đi, sự việc mới vừa nãy còn nhớ, chớp mắt đã biến thành mơ hồ không rõ ràng, có lúc nàng ngay đến cả việc mình sao lại ở đây, mình là ai cũng không nhớ rõ lắm.

… Chẳng lẽ mình đã đến lúc già nua trí nhớ sa sút rồi ư?

Dĩ nhiên là không thể nào.

Cô gái soi bóng trên mặt nước vẫn còn trẻ, chỉ có sắc mặt xanh xao, vô cùng tiều tụy.

Dù Thẩm Tri Ly có đần độn đến mức nào cũng phát giác ra có gì không ổn, không nhớ rõ thì biện pháp duy nhất là ghi lại nhân lúc nàng còn nhớ.

Thừa lúc Vũ Liên không có mặt, Thẩm Tri Ly chép tất cả tàn dư trong trí nhớ của mình ra, rồi giấu vào trong vạt áo, mỗi sáng tỉnh dậy đầu tiên là đọc những trang giấy đó, rồi lại giả vờ như trí nhớ mình càng lúc càng kém đi, để qua mặt Vũ Liên.

Có lẽ do quá tự tin nên Vũ Liên không chút nghi ngờ trước biểu hiện ngụy tạo nào của Thẩm Tri Ly.

Nhưng cho dù như thế, Vũ Liên vẫn canh giữ nàng rất nghiêm ngặt, không chỉ khóa chặt cửa mà ngay đến cả cửa sổ cũng đóng hết.

… Có cần phải đối xử với người sắp mất trí như vậy không!

Thẩm Tri Ly làm ra vẻ ngơ ngơ nhưng mắt thì quan sát mọi ngóc ngách trong viện, thoáng chốc thở dài não nề trong lòng… Xem ra đành phải đợi cơ hội xuất hiện vậy.

Chim mỏi về tổ, lá rơi đầy sân.

Vũ Liên ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ly, mày hơi nhíu lại.

Thẩm Tri Ly nuốt miếng thức ăn cuối cùng mà hắn bưng đến, giọng bình thản hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”

Vũ Liên gật đầu, chân mày giãn ra cười nhẹ: “Xảy ra một số chuyện không tốt”. Đứng dậy, hắn bưng một bát thuốc đến, kề vào miệng Thẩm Tri Ly: “Uống thuốc hôm nay trước đã”.

Thẩm Tri Ly khẽ nhíu mày, nhè nhẹ lắc đầu: “Không thích… đắng lắm…”

Vũ Liên nhét một gói giấy vào ngực áo Thẩm Tri Ly, dịu dàng dỗ dành: “Đây là mứt… uống hết rồi ăn là sẽ không cảm thấy đắng nữa”.

Tri Ly nhắm mắt lại, há miệng uống vào.

Mắt sáng lên, Vũ Liên hỏi: “Cô còn nhớ Thập Nhị Dạ công tử là ai không?”.

Thẩm Tri Ly ngước mắt lên, mắt hiện vẻ mơ hồ: “Thập Nhị Dạ công tử…”, cúi đầu: “Để ta nghĩ xem, nghe quen lắm…”

Vũ Liên cười: “Không nhớ cũng không sao… Hắn là kẻ phụ tình, hắn làm tổn thương cô, lừa dối cô, cô vô cùng, vô cùng căm hận hắn, thậm chí còn lựa chọn quên đi những ký ức đã có với hắn…”

… mới là lạ.

Thẩm Tri Ly tiếp tục nhìn Vũ Liên bằng ánh mắt nghi hoặc.

Vũ Liên đưa tay vuốt nhẹ tóc Thẩm Tri Ly, ngữ khí vô cùng dịu dàng, lại thấp thoáng vài phần tiếc than: “… Nhưng ta cảm thấy, cô không cần phải bỏ qua dễ dàng cho kẻ phụ tình đó như vậy. Quên hắn rồi, để hắn và người hắn yêu long phượng sum vầy, cô thật ra… không cam tâm chút nào đúng không?”.

… Không cam tâm thì có liên quan gì đến ông.

Giọng Vũ Liên trầm xuống, vang lên bên tai Thẩm Tri Ly, đầy vẻ đầu độc: “Cô hận hắn… căm hận đến cực điểm, thậm chí vừa nhìn thấy tên hắn thôi đã muốn giết hắn, thậm chí sự tồn tại của hắn cũng khiến cô đau khổ”.

… Đó là bản thân ngươi thôi.

Nhìn thấy mặt Thẩm Tri Ly vẫn tỏ vẻ ngờ vực, Vũ Liên xót xa thở dài: “Cô không nhớ cũng không sao… Ta sẽ làm cô nhớ lại”.

… Cách làm nàng nhớ lại chính là Vũ Liên mỗi ngày đều nói với nàng những lời giống hệt nhau.

Không ngừng đầu độc nàng bằng mối hận thuộc về bản thân hắn.

Chỉ là, cùng với trí nhớ mỗi ngày một sa sút, thậm chí có vài lần Thẩm Tri Ly còn suýt quên xem tập giấy giấu trong vạt áo mình, một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.

Mấy ngày sau.

Sau khi Vũ Liên bón hết thuốc cho nàng, nàng cúi đầu trầm ngâm: “Ta có thể gặp Thập Nhị Dạ công tử không?”.

Vũ Liên ngớ ra, rồi lập tức cụp mắt nói: “Vì sao cô muốn gặp hắn?”.

Thẩm Tri Ly nhìn sang hướng khác, tay nắm chặt góc chăn: “Ta… hận… ta muốn…”.

Vũ Liên: “Ta biết rồi”. Hắn nhếch khóe môi, bát thuốc đặt bên cạnh Thẩm Tri Ly bị nàng không cẩn thận hất rơi xuống đất, Vũ Liên thở dài nhè nhẹ, hơi khom người đang định dọn dẹp thì Thẩm Tri Ly đột ngột ra tay, điểm mạnh vào huyệt đạo trên cổ Vũ Liên.

Tay nàng rất vững nhưng tim lại đập liên hồi.

Bước xuống giường, nàng đoạt lấy chìa khóa giắt ở thắt lưng Vũ Liên.

“Cô muốn đi đâu?”

Thẩm Tri Ly hơi nhíu mày, định điểm vào huyệt câm của Vũ Liên, Vũ Liên đã cử động thân hình, chụp lấy cổ tay Thẩm Tri Ly.

Vì không biết võ công, lực tay Vũ Liên không mạnh lắm.

Nhưng dù gì cũng là đàn ông, tay Thẩm Tri Ly không thể động đậy.

“Vì sao lại làm như vậy?”

Không thể ngụy trang tiếp được nữa, Thẩm Tri Ly trừng trừng nhìn hắn: “Ngươi giam cầm ta, ta muốn chạy trốn không phải là chuyện rất thường tình sao?”.

Ánh mắt Vũ Liên phức tạp: “Cô thật sự vẫn còn nhớ…”

Trước đó hắn cảm thấy Thẩm Tri Ly có gì không bình thường, nên cho dù thấy Thẩm Tri Ly mất trí nhưng cũng vẫn đề phòng.

Nhưng trước mắt… bột hoa hoàng vi và loại cỏ cực độc trộn với nhau tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa trên đời này chắc chỉ có mình hắn biết, sao có thể có vấn đề được!

Thẩm Tri Ly híp mắt, ánh mắt lờ đờ bỗng trở nên sắc lẹm, ngữ khí dồn người khác vào chân tường: “Bất luận là còn nhớ hay không ta cũng không muốn bị giam cầm… Nếu ngươi thật sự muốn thắng hắn thì chỉ dựa vào việc dùng ta để uy hiếp làm tổn thương hắn thì có ích gì? Cho dù thắng cũng chẳng ai hay biết, trăm năm sau trên giang hồ chỉ có những lời truyền tụng về Thập Nhị Dạ công tử, căn bản chẳng có ai biết ngươi là ai! Ngươi thích Diệp Thiển Thiển đúng không? Thế thì quang minh chính đại nói cho nàng ta biết, đi giành lấy nàng ta đi! Ngươi muốn thắng Thập Nhị Dạ công tử đúng không? Thế thì đấu với hắn như một trang nam nhân đi! Bộ dạng ngươi bây giờ mà so với hắn, rõ ràng chỉ giống như con rùa rụt đầu mà thôi!”

Nói một mạch không ngừng nghỉ, trong không khí chỉ còn sót lại tiếng thở hổn hển của Thẩm Tri Ly.

Vũ Liên chậm rãi bật cười: “Vì sinh không đủ tháng nên kinh mạch của ta không chịu được nội lực, võ công gì cũng không thể học. Nếu không được trời phú cho khả năng phân biệt chất độc bẩm sinh, ta bây giờ e rằng vẫn chỉ là một nô bộc hèn kém… Có thể lên được vị trí Ma giáo Tả hộ pháp, cô tưởng dễ dàng lắm sao? Còn hắn từ lúc sinh ra đã có mọi thứ rồi”.

Thẩm Tri Ly cười khẽ: “Ngươi cảm thấy mình rất đáng thương sao?… Nhưng ta cảm thấy đáng thương không phải là ngươi mà là trái tim ngươi”.

Méo mó và tự ti.

“Mấy năm nay hành nghề y, ta đã gặp đủ loại bệnh nhân… trong đó có một người vợ nghèo khổ trong người không có nổi một cắc tự nguyện lấy thân mình trả nợ phí điều trị của người chồng đang lâm trọng bệnh, bà ta nói đây là việc duy nhất có thể làm để cứu chồng mình, có đau khổ cũng sẽ trở thành không đau khổ nữa, còn chồng bà ta đồng ý làm việc cực khổ để dành dụm đủ tiền mua cho bà ta một chiếc trâm trân châu… Cảnh ngộ của bà ta khiến người ta thương cảm, nhưng, ta lại cảm thấy bà ta không đáng thương chút nào…”

“Thế ngươi sống rốt cuộc là vì cái gì, Vũ hộ pháp?”

Lại im lặng một lúc lâu.

Giọng Vũ Liên hơi khàn đi: “Vì sao cô vẫn còn nhớ?”

Hắn quay phắt đầu lại nhìn Thẩm Tri Ly trừng trừng, Thẩm Tri Ly định nói gì đó, Vũ Liên đột nhiên động thủ lôi xấp giấy từ trong vạt áo nàng ra.

Thẩm Tri Ly không kịp trở tay, Vũ Liên đã nhìn lướt qua, sắc mặt sa sầm.

“Thì ra là vậy.”

Thẩm Tri Ly định giằng lại: “Trả cho ta”.

Vũ Liên giơ cao tay, dùng sức vo tròn chúng lại: “Xin lỗi, ta nghĩ cô không cần những thứ này… Quên hắn là một việc tốt cho cô. Ta không phải đã nói với cô Thập Nhị Dạ công tử đã uống Thất tình đơn, tình cảm trước đó chuyển sang cô rất nhanh thôi sẽ tiêu tan, sau ba tháng nữa hắn sẽ nhớ lại tình cảm với Diệp Thiển Thiển, đến lúc đó…”

Thẩm Tri Ly cố hết sức nhảy lên với lấy: “Muốn nhớ hay quên là chuyện của ta! Trả lại cho ta!”.

“Đến lúc đó hắn sẽ chẳng màng đến sự sống chết của cô, cô là ai đối với hắn không quan trọng chút nào!”

“Trả cho ta!”

“Vì sao muốn nhớ, dù hắn từ đầu tới cuối chưa từng yêu cô!?”

“Trả… cho ta.”

Thẩm Tri Ly kéo tay áo Vũ Liên, cố sức ghì xuống… Cho dù trí nhớ sa sút đến nỗi nàng không còn nhớ vì sao phải giằng lấy, nhưng trong cơ thể có một giọng nói đang nói rằng không muốn quên, nàng không muốn quên, phải lấy lại xấp giấy đó, nhất định phải lấy lại.

Vì sao lại cố chấp như thế!

Cho dù Thẩm Tri Ly ghi ra giấy, nhưng hắn rõ ràng đã vô số lần đầu độc nàng ý nghĩ Thập Nhị Dạ công tử làm tổn thương nàng kia mà, hơn nữa lúc ở Huy Nguyệt thành không phải Thập Nhị Dạ công tử đã gây tổn thương nặng nề cho nàng sao? Thật ra không cần hắn dẫn dụ, cô gái này chắc cũng sẽ đem lòng oán hận Thập Nhị Dạ công tử thôi… Nhưng vì sao cô ta vẫn cố chấp như thế.

Ngón tay chứa chất bột lấp lánh vừa búng ra, định thần lại, Thẩm Tri Ly đã ngã vào lòng hắn.

Vũ Liên rút trâm bạc ở mũ cắm lên đầu Thẩm Tri Ly, môi hắn kề sát tai Thẩm Tri Ly khẽ động, không ngừng lặp đi lặp lại như thể thôi miên.

“Cô hận Thập Nhị Dạ công tử, hận hắn, hận đến mức muốn giết hắn…”

Cô gái nằm trong lòng mở đôi mắt vô hồn vô tri vô giác lầm rầm như một con rối: “Hận… giết hắn, giết hắn…”

“Ta không muốn làm như thế này đâu.”

Vũ Liên lấy tay vuốt mắt cô gái… Đôi mắt vừa nãy vẫn sắc sảo, tinh anh giờ đây vô hồn, bất động.

Đặt Thẩm Tri Ly xuống giường, nàng bỗng nhíu mày lại, bộ dạng vô cùng giằng xé, ngón tay giữ đỉnh đầu Thẩm Tri Ly của Vũ Liên rút trâm bạc ra, dùng sức đâm mạnh xuống, Thẩm Tri Ly chỉ vùng vẫy một chút rồi im ắng, chân mày cũng từ từ giãn ra.

Rốt cuộc là sống vì cái gì…

Đáy mắt Vũ Liên một màu u tối, dĩ nhiên là… vì để đoạt lại những thứ thuộc về hắn, bất luận là dùng cách gì, thủ đoạn gì.

***

Húc Nhật thành.

Một đại hán lực lưỡng vận áo xám vải thô đứng trên lầu thành hướng sa mạc mịt mù phóng mắt nhìn ra xa, giọng nói không giấu nổi tâm trạng nóng lòng muốn thử: “Thập Nhị lão đệ, bọn Ma giáo này quả nhiên đều là hổ giấy, chẳng mấy chốc Húc Nhật thành đã bị chúng ta công phá! Nhưng, ha ha, cũng phải cảm tạ lão đệ đã cho vận chuyển vũ khí công thành từ Tế Châu đến. Cứ cái đà này thì việc tấn công tổng đàn Ma giáo chỉ còn là sớm muộn mà thôi! Sớm mai lão Cái ta dẫn người tiến vào sa mạc này thăm dò đường đi…”

Nam tử áo trắng đứng cách đó không xa ngữ khí ôn tồn, hòa nhã, mỉm cười nói: “Thế thì làm phiền Cái đại ca rồi”.

Dường như nhận ra nỗi buồn man mác trong giọng nói chàng trai, bàn tay to béo vỗ vỗ vai nam tử áo trắng: “Thập Nhị lão đệ đừng lo, em dâu là cát nhân thiên tướng, rất nhanh thôi chúng ta sẽ tấn công Ma giáo giết chúng không còn một manh giáp”.

Ừm một tiếng, rồi lại cười, nam tử áo trắng quay người đi xuống lầu thành.

Nhìn theo bóng nam tử áo trắng xa dần, lão Cái vò đầu thở dài.

Dưới lầu thành, nam tử áo đỏ hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt dài nhắm hờ, liếc về phía tường thành.

Nhìn thấy Tô Trầm Triệt đi xuống, môi Hoa Cửu Dạ nở nụ cười đủ khiến người ta đông cứng lại: “Đừng quên… lời hứa của ngươi”.

Tô Trầm Triệt: “Sao có thể, ta là hạng người đó sao?”

Lời còn chưa nói dứt, đột nhiên trên lầu thành vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Lão Cái miệng kêu toáng lên, đi hai bậc một lao xuống phấn khích tột độ: “Thập Nhị Thập Nhị! Vừa rồi dưới lầu thành có người nói có một cô gái đang ngất xỉu dưới đó, nhìn rất giống em dâu!”

***

Thẩm Tri Ly hôn mê còn chưa tỉnh lại, trong phòng đã ồn ào như một cái chợ.

Mãng xà Tiểu Hoa nằm cuộn tròn bên cạnh Thẩm Tri Ly, uể oải thè lưỡi.

Đặt bát thuốc vừa đút cho Thẩm Tri Ly xuống, Hoa Cửu Dạ xoay xoay thiết địch trong tay, giọng nói u ám, mất kiên nhẫn: “Đi ra ngoài hết cho ta, ân oán giữa Ma giáo và các ngươi thì có liên quan gì đến ta, ta sẽ đưa sư muội đi ngay bây giờ”.

Cả phòng nhất thời im phăng phắc.

Thập Nhị Dạ giáo chúng đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì.

Vốn chẳng có lý do nào để ngăn cản, huống hồ mấy ngày nay Hoa Cửu Dạ coi như cũng đã giúp họ giết không ít đệ tử Ma giáo.

“Hoa công tử, có thể đợi đến lúc Tri Ly tỉnh lại được không?”

Trong không khí yên ắng, tiếng bước chân vang lên, một giọng nam trầm thấp cùng với tiếng đóng cửa lẹt kẹt càng lúc càng gần.

“Ngươi là thứ quái gì chứ! Dựa vào cái gì mà phải đợi sư muội ta tỉnh lại!” Giọng Hoa Cửu Dạ bỗng giận dữ, hơi cúi người bế Thẩm Tri Ly lên, miệng phun ra một tiếng: “Cút!”.

Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Xin lỗi, ta không thể để ngươi mang Tri Ly đi như vậy”.

Chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, Hoa Cửu Dạ bế Thẩm Tri Ly lướt ngang qua Tô Trầm Triệt, giơ chân đạp cửa.

Kết quả…

Cánh cửa không nhúc nhích.

Hoa Cửu Dạ cầm thiết địch, nện xuống.

Một miếng gỗ trên cửa gãy lìa, run rẩy đung đưa bên cửa, để lộ mấy tấm thép cực lớn xếp chồng phía sau.

Cổ tay Hoa Cửu Dạ di chuyển nện về hướng cửa sổ, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng hô khẽ: “Một, hai, ba, bốn… đặt!”

… Lại là mấy tấm thép.

Hoa Cửu Dạ tức quá hóa rồ: “Họ Tô kia, giải thích cho ta coi, đây là cái gì?”.

Tô Trầm Triệt thật thà trả lời: “Vũ khí công thành từ Tế Châu mang đến… Bình thường mười mấy người mới nhấc nổi một tấm, chuyên dùng để đề phòng mưa tên của đối phương.”

Hoa Cửu Dạ giật giật khóe môi: “Ngươi…”

Tô Trầm Triệt nheo mắt, ánh mắt kiên định: “Trừ phi Tri Ly tỉnh lại, còn không những tấm thép này sẽ luôn đặt ở phía ngoài”.

Hoa Cửu Dạ nhẹ nhàng đặt Tri Ly về giường, bay lên đạp thẳng vào người Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt lùi về sau một bước né đòn, tay Hoa Cửu Dạ mạnh như vũ bão, nhanh như cắt đấm vào mắt Tô Trầm Triệt.

Giơ tay chụp lấy nắm đấm của Hoa Cửu Dạ, Tô Trầm Triệt cười nhẹ: “Nếu ta để ngươi đánh, ngươi có thể đợi đến lúc Tri Ly tỉnh lại được không?”

Móng tay Hoa Cửu Dạ lóe lên một vệt màu lam cứa ngang qua cổ Tô Trầm Triệt: “Không cần thiết!”

Mặc cho móng tay sắc nhọn của Hoa Cửu Dạ cứa rách da mình, máu từng giọt từng giọt theo chiếc cổ trắng ngần lăn xuống, Tô Trầm Triệt hơi khép đôi mắt màu hổ phách lại nói: “… Ngươi không muốn để Tri Ly gặp ta, nhưng nếu nàng muốn thì sao…”

Vệt sáng màu lam theo cổ Tô Trầm Triệt lan ra, biến thành màu sắc quái dị trên làn da trắng ngần. Loại độc mà Hoa Cửu Dạ dùng không chí mạng, nhưng sẽ đau đớn vô cùng, bộ phận trúng độc như thể có hàng ngàn hàng vạn con dòi lúc nhúc cắn dưới da.

“Ngươi thích sư muội ta đúng không?”, Hoa Cửu Dạ cười lạnh lùng, “Nhưng ngươi chỉ toàn mang đến cho muội ấy đau khổ và tổn thương, nếu không phải là ngươi, nó vì sao phải xem bệnh cho bọn người tự xưng là nhân sĩ chính đạo đó, nếu không phải là ngươi, sao nó lại bị rơi vào tay Ma giáo!”

Tô Trầm Triệt đưa tay điểm mấy huyệt đạo trên người mình, giữ cho độc tố không lan ra, hắn nhướng môi mỉm cười, thái độ điềm đạm: “Cảm thấy ta có lỗi với Tri Ly, ngươi không muốn tận mắt chứng kiến nàng ấy báo thù ta sao? Cảm thấy ta làm tổn thương nàng ấy… thế thì hãy để nàng ấy làm tổn thương lại ta là được rồi”.

Kẻ ngu ngốc như nàng sao biết làm tổn thương người khác!

Chỉ cần đối với nàng tốt một chút là nàng sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương họ, đối với sư phụ cũng thế, đối với Tô Trầm Triệt cũng thế…

Tuy không nói ra, nhưng con bé ngốc nghếch đó lương thiện đến mức không có nguyên tắc.

Hoa Cửu Dạ mím môi, nhớ lại lời Thẩm Tri Ly.

Cho nên, sư huynh, muội nhiều nhất chỉ còn sống được chưa đầy một năm rưỡi nữa… Đừng bắt muội quên hắn có được không?

Một nỗi đau trào dâng trong lòng, cho dù hắn không muốn thừa nhận thế nào đi chăng nữa, Thẩm Tri Ly thích Tô Trầm Triệt là thật…

Đúng vậy, Tô Trầm Triệt nói không sai.

Cho dù bây giờ hắn đưa Thẩm Tri Ly về, dù Thẩm Tri Ly không nói ra, nhưng trong lòng vẫn sẽ muốn gặp Tô Trầm Triệt. Nàng đã không còn là tiểu nha đầu dù bị hắn bắt nạt, bị hắn cấu véo vẫn ngốc nghếch gọi sư huynh như ngày xưa nữa, đã có người khác không thể thay thế rồi…

Hai tay khoanh trước ngực, Hoa Cửu Dạ trầm ngâm một lát, nhắm mắt lại, hằn học: “Được… Nhưng chỉ cần chúng ta vẫn còn ở đây, ngươi không được giải độc.”

Tô Trầm Triệt nhếch môi: “Được.”

Nhìn những tấm thép đen ngòm xếp đầy ở ngoài, Địch Phụng thử lấy tay đẩy đẩy, bất giác mặt nhăn nhó: “Chủ thượng, nếu Thẩm cô nương không tỉnh lại thì sao?”

Tô Trầm Triệt mắt tối lại, hờ hững nói: “Thế thì cứ đợi”.

Địch Phụng: “Nhưng… chủ thượng sẽ đói bụng lắm…”

Tô Trầm Triệt mặt sa sầm: “Ta vừa ăn xong, không đói.”

Địch Phụng kéo kéo áo Thanh Hạnh: “… Tôi không nói người, tôi nói chúng tôi sẽ đói… Ông nói có phải không, Thanh Hạnh?”

Tô Trầm Triệt không buồn nhấc mắt lên: “Các ngươi đói thì liên quan gì đến ta”.

Địch Phụng ôm đầu: “Chủ thượng người thật là càng ngày càng…” vô sỉ đó!

Tô Trầm Triệt mặt không cảm xúc quay đầu lại, nở nụ cười sởn gai ốc: “Chất độc này rất thú vị, muốn chủ thượng truyền một ít độc tố cho các ngươi không?”

Địch Phụng: “… Không cần đâu, tôi sai rồi!”

***

Nửa canh giờ qua đi.

“Ục ục.”

Địch Phụng: “Đói quá… bụng sôi lên ùng ục rồi…”

Thanh Hạnh: “Ráng chịu chút đi…”

Một canh giờ trôi qua.

“Ục ục ục ục…”

Địch Phụng: “… Chịu không nổi nữa, ta sắp chết đói rồi”.

Thanh Hạnh khó xử nói: “Có trà trên bàn, ta rót cho bà nhé?”

Địch Phụng: “Uống trà thì được tích sự gì, ta muốn ăn thịt!”

“Cái này… ục ục…”, bụng sôi ùng ục, mặt Thanh Hạnh đỏ lên, “Thẩm cô nương chắc sắp tỉnh lại rồi”.

Hai canh giờ trôi qua.

Nắm lấy tay áo Tô Trầm Triệt, Địch Phụng hốt hoảng nói: “Thuộc hạ không xong rồi… Chủ thượng người cho thuộc hạ ra ngoài đi, í, thuộc hạ hình như ngửi thấy mùi thức ăn”.

Tô Trầm Triệt: “Ảo giác”.

Địch Phụng dùng sức kéo tay áo Tô Trầm Triệt: “Không phải đâu, thật đó thật đó…”

Tô Trầm Triệt mỉm cười: “Buông… ra”.

Địch Phụng lập tức buông tay ra.

Ba canh giờ trôi qua.

“Ục ục ục ục ục ục…”

Địch Phụng ngồi xụi lơ trên ghế: “Không phải bụng ta đâu”.

Thanh Hạnh: “Cũng không phải ta…”

Giáo chúng Thập Nhị Dạ phía sau: “Cũng không phải chúng tôi…”

Hoa Cửu Dạ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc lạnh: “Các ngươi nhìn ta làm gì”.

“Đói quá…”

Tiếng lầm rầm khe khẽ phát ra từ trên giường.

Tô Trầm Triệt vội vàng bước đến bên giường, dịu dàng mà cẩn thận hỏi: “Tri Ly?”

Mắt người trên giường khẽ động, Tô Trầm Triệt bị Hoa Cửu Dạ gạt sang một bên, Hoa Cửu Dạ nhíu mày: “Tỉnh rồi thì mở mắt ra”.

Mắt từ từ mở ra, Thẩm Tri Ly đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tô Trầm Triệt: “Đói…”

Tô Trầm Triệt lấy một hộp cơm nhỏ vô cùng tinh tế từ trong tay áo ra, vội vàng dùng nội lực hâm nóng thức ăn, đưa đến trước mặt Thẩm Tri Ly, mở nắp ra, bên trong món ăn phong phú, trình bày tinh tế, trông rất ngon miệng, mùi thức ăn bay ra khắp phòng.

Địch Phụng: “…”

Thẩm Tri Ly liếc nhìn hộp cơm rồi lại nhìn Tô Trầm Triệt, ngần ngừ hỏi: “Ngươi là…”

Mọi người lại được phen đưa mắt nhìn nhau.

Chuyện gì thế này?

Lại… mất trí rồi ư?

Tô Trầm Triệt nắm lấy tay Thẩm Tri Ly: “… Phu quân của nàng!”

Ngay lập tức, tay bị hất mạnh ra, miệng Hoa Cửu Dạ nở nụ cười, kéo Thẩm Tri Ly lại, nói ngắn gọn: “Không, hắn chỉ là người qua đường mà thôi”.

Thẩm Tri Ly chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt: “Muội nhớ, hắn là… phu quân của muội”.

Hoa Cửu Dạ quả quyết: “… Muội nhớ sai rồi!”

Thẩm Tri Ly nhắm mắt lại, ấn sống mũi khẽ khàng nói: “Sư huynh, muội nhớ thật mà… chỉ là lúc nãy nhất thời không nhớ ra mà thôi”.

“Nhớ ra thì hắn cũng không phải là phu quân của muội!”

Phía bên kia, đôi mắt màu hổ phách cong thành hình bán nguyệt, nụ cười trên môi đẹp và trong lành như gió xuân: “… Tri Ly, nàng không sao là tốt rồi”.

Địch Phụng: Chủ thượng, người còn giả bộ được thêm chút nào nữa không? Miệng sắp ngoác ra đến mang tai rồi kìa! Mau mở cửa cho tôi ra ngoài đi!

Đặt tay xuống, Thẩm Tri Ly nhìn Tô Trầm Triệt, hơi nhíu mày: “Thiếp không sao, chàng…”

Chiếc trâm bạc cố định trên đầu nàng hơi khẽ động, Thẩm Tri Ly đột nhiên rên lên một tiếng, cúi gập người.

“Tri Ly!”

“Sư muội!”

“Thẩm cô nương!”, “Thẩm cốc chủ!”

Thẩm Tri Ly đã cúi gập người, khẽ giọng nói: “Không sao không sao… chỉ là vừa nãy đột nhiên đau đầu, bây giờ đã đỡ rồi”.

Những sợi tóc mai dài rủ trước trán nàng, không ai chú ý một tia dữ tợn xẹt ngang qua mắt nàng.

Thẩm Tri Ly không muốn nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hoa Cửu Dạ và Tô Trầm Triệt cũng không muốn truy cứu, nên tự nhiên cũng chẳng còn ai hỏi nữa.

Trên người nàng tuy không có vết thương nặng, nhưng vết thương nhỏ lại không ít, Hoa Cửu Dạ kê hai đơn thuốc dưỡng khí bổ máu, định thần tĩnh khí, mỗi ngày đều ép Thẩm Tri Ly uống.

Một đoàn nhân sĩ chính giáo đã cưỡi lạc đà tiên phong xâm nhập Ma giáo, đoàn thứ hai cũng theo sau, nhân sĩ chính phái lưu lại Húc Nhật thành ngày càng ít đi.

Sức khỏe Thẩm Tri Ly hồi phục nhanh chóng, Hoa Cửu Dạ không có ý định đối phó với Ma giáo, chỉ muốn đưa Thẩm Tri Ly rời khỏi đây, nhưng không ngờ Thẩm Tri Ly lại không đồng ý.

“Thẩm Tri Ly… muội nói lại lần nữa xem!”

Thẩm Tri Ly trầm mặc rất lâu, cụp mắt, chỉ nói: “Sư huynh, xin huynh cho muội ở lại đây”.

… Có thế nào cũng chẳng thể ngờ lại là câu trả lời này.

“Tốt, rất tốt.”

Hoa Cửu Dạ cười gằn: “Vì loại người đó mà cầu xin ta, muội thật là vô tích sự”.

Mắt Thẩm Tri Ly hiện lên vài phần giằng xé, cuối cùng trở lại bình thản: “Xin lỗi, sư huynh.”

Hoa Cửu Dạ đứng dậy nói ngắn gọn: “… Nếu ngày mai muội không chịu theo ta trở về, thế thì kiếp này đừng đi tìm sư huynh này nữa… Hừ, ta là đồ ngu mới đi nhúng mũi vào chuyện của muội!”

Thẩm Tri Ly vội vàng nói: “Sư huynh…”

Không đợi nàng nói hết, Hoa Cửu Dạ đã đẩy cửa bỏ ra ngoài.

Thẫn thờ nhìn theo bóng Hoa Cửu Dạ, Thẩm Tri Ly định nói gì đó nhưng lại không biết mình rốt cuộc nên nói gì, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy hình như đã làm sai chuyện gì.

Cơ hồ cùng lúc đó, Tô Trầm Triệt từ cửa sổ thò đầu vào, tiếp theo là cả người nhảy vào.

Thẩm Tri Ly hơi đờ ra, ngón tay để dưới chăn siết chặt.

Tô Trầm Triệt không nói lời nào cúi người ôm lấy Thẩm Tri Ly, gương mặt hơi tái xanh, thần sắc tĩnh lặng.

Trước đó đều là Hoa Cửu Dạ trông nom, hắn không có cơ hội tiếp cận Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly để mặc cho hắn ôm, cơ thể cứng đờ, tiếp đó mấp máy môi: “Chàng làm gì vậy?”

Tô Trầm Triệt ôm nàng không nỡ buông: “Tri Ly… để ta ôm nàng một chút có được không?”

“Không…”

“Xin lỗi.”

Thẩm Tri Ly nhướng khóe môi: “Chàng xin lỗi thiếp về chuyện gì?”

Tô Trầm Triệt: “… Tri Ly…”. Không trả lời, hắn chỉ gọi đi gọi lại tên nàng.

Hơi thở, mùi cơ thể của Tô Trầm Triệt nhanh chóng bao quanh Thẩm Tri Ly, không quá nồng, mà nhàn nhạt vương vấn toàn bộ cảm quan của Thẩm Tri Ly, khiến người ta đắm say.

Thẩm Tri Ly ngước cổ lên, đôi mắt đen láy đang nhìn trần nhà hơi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng bình thản trở lại, biến thành nỗi căm hận.

Không biết bao lâu sau, Tô Trầm Triệt mới nói: “… Trước đó ở lầu thành…”

Thẩm Tri Ly cắt ngang hắn: “Chàng muốn đến Ma giáo không?”

Tô Trầm Triệt ngập ngừng: “Muốn, nhưng…”

Thẩm Tri Ly đột nhiên nghiêng mặt, hôn lên môi Tô Trầm Triệt.

Tô Trầm Triệt: “Ưm…”

Cảm giác đau đớn ập đến sau nụ hôn ngọt ngào, Thẩm Tri Ly từ từ lùi ra.

Nhìn xuống phía dưới, Tô Trầm Triệt nhìn thấy một thanh chủy thủ đang cắm sâu vào ngực mình.

***

Một vệt nắng sớm xuyên qua lầu thành.

Hoa Cửu Dạ tỉnh lại sau cơn say dùng ngón cái ấn huyệt thái dương, kéo dây cương ngựa, nhíu mày mấy cái, cổng thành rất lâu không có người đi ra.

… Nha đầu ngốc nghếch Thẩm Tri Ly quả thật vì Thập Nhị Dạ công tử mà không cùng hắn trở về.

… Tô Trầm Triệt là cái quái gì chứ!

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Hoa Cửu Dạ vác Tiểu Hoa trên vai, đạp cổng thành bước vào trong.

“Cô gái đó từ Ma giáo trở về, chắc chắn là đã bị Ma giáo đầu độc, đến nay may mà chỉ ra tay với Thập Nhị Dạ công tử, lỡ đâu… hậu quả thật khôn lường, nhất định không thể giữ lại.”

“Nhưng bây giờ nếu xử lý cô ta cũng không được, suy cho cùng cô ta là cốc chủ Hồi Xuân cốc, hơn nữa biết đâu trong chuyện này có nguyên nhân… Việc này đợi Thập Nhị Dạ công tử tỉnh lại rồi hẵng quyết định…”

“Không được, Thập Nhị Dạ công tử trước nay đều mềm lòng trước cô ta, nếu động lòng nhân từ, thả hổ về rừng, thì…”

Hoa Cửu Dạ đột nhiên đẩy cửa vào: “Các ngươi đang nói gì thế hả?”

Nhìn thấy Hoa Cửu Dạ, đám nhân sĩ chính phái đang tranh luận trong phòng bỗng im bặt, rất nhiều cao thủ trong số họ đã ở trong đoàn người đến Ma giáo rồi, Thập Nhị Dạ công tử lại hôn mê bất tỉnh, đánh tay đôi thì ở đây không có ai là đối thủ của Hoa Cửu Dạ, lại thêm Hoa Cửu Dạ biết dùng độc…

“Là cô gái nào? Sư muội của ta đâu?!”

Một nữ đệ tử to gan bước tới trước nói: “Hoa công tử, tuy cô ta là sư muội của ngươi… nhưng cô ta đã đâm liên tiếp bảy nhát vào người Thập Nhị Dạ công tử, đây là sự thật, hy vọng ngươi có thể lấy đại cuộc… á…”

Một tay nắm chặt tóc nữ đệ tử, dùng sức kéo, Hoa Cửu Dạ gằn từng tiếng lạnh lùng: “Ta-hỏi-sư-muội-của-ta-đâu?”

Hoa Cửu Dạ căn bản không hề biết thương hoa tiếc ngọc, nữ đệ tử đau đến nước mắt đầm đìa.

“Dừng tay, dừng tay…”

Thanh Hạnh đứng ra, thở dài nói: “Hoa công tử, ta dẫn ngươi đi.”

Thẩm Tri Ly không bị nhốt vào ngục, chỉ bị giam lỏng ở một biệt viện, lúc Hoa Cửu Dạ bước vào, hai mắt Thẩm Tri Ly nhắm nghiền, nằm trên giường.

Hoa Cửu Dạ quay đầu nhìn Thanh Hạnh, Thanh Hạnh cười khổ: “Không phải do chúng tôi làm, thực ra chúng tôi cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, lúc nghe thấy tiếng kêu, thì chủ thượng đang nằm dưới đất máu chảy lênh láng, Thẩm cốc chủ chụp lấy chủy thủ đang cắm trên bụng người rút ra, sau đó Thẩm cốc chủ cũng ngất đi…”

Hoa Cửu Dạ quay đầu lại quan sát, trên tay và trên người Thẩm Tri Ly vẫn còn những vệt máu khô.

Thanh Hạnh vội vàng giải thích: “Chúng tôi không hề động đến Thẩm cô nương.”

Bắt mạch cho Thẩm Tri Ly, Hoa Cửu Dạ nhíu mày rất chặt, bế Thẩm Tri Ly lên định đi ra ngoài.

Thanh Hạnh đứng chặn trước cửa, bộ dạng rất khó xử: “Hoa công tử… chủ thượng nhà tôi còn chưa tỉnh lại.”

Hoa Cửu Dạ lạnh lùng nói: “Có liên quan gì đến ta!”

… Cho dù Thẩm Tri Ly có giết sạch cả thế giới này, hắn cũng phải đưa nàng đi mà không cần bất cứ lý do gì.

Xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài, Hoa Cửu Dạ nhảy phóc lên xe, nhẹ nhàng đặt Thẩm Tri Ly nằm xuống, kéo dây cương cho ngựa phóng nước đại.

Gần đến cổng thành, hắn nghe thấy tiếng nói ồn ào.

“Chủ thượng, không được, người không được động đậy…”

“Chủ thượng, chậm một chút, đặt xuống…”

Một người vận áo trắng đứng ở cổng thành, trong tay hắn là một thanh trường kiếm, môi hơi mím lại, khô khốc tái nhợt, sắc mặt rất khó coi, đứng bất động trong gió như thể bất cứ lúc gió cũng có thể thổi bay đi.

Xe ngựa của Hoa Cửu Dạ bất giác đi chậm lại.

“Tránh ra.”

Người vận áo trắng dường như không nghe thấy.

Hoa Cửu Dạ rút thiết địch từ đai áo ra, cười gằn: “Dựa vào bộ dạng bây giờ của ngươi mà đòi ngăn ta sao?”

Tô Trầm Triệt mấp máy môi, nhìn vào trong xe hỏi: “Nàng tỉnh chưa?”

Hoa Cửu Dạ cảnh giác dựng thiết địch ngay trước xe: “Tỉnh hay không cũng không liên quan tới ngươi.”

Tiếng gió rít thổi bay áo trắng, cũng thổi bay mái tóc dài có chút rối của Tô Trầm Triệt, hắn cụp mắt, môi khẽ động, giọng nói yếu ớt và đầy kìm nén: “Các người đi đi.”

Khẽ nhúc nhích, Tô Trầm Triệt đứng tránh sang một bên nhường đường, vì cử động này mà vết thương ở bụng lại chảy máu, hắn đành ấn bụng, không màng gì nữa.

Xe ngựa lăn bánh, lúc đến chỗ Tô Trầm Triệt, Hoa Cửu Dạ nhanh tay bắt mạch ở cổ tay Tô Trầm Triệt, tiếp đó vứt lại một lọ thuốc.

“Thuốc giải, uống toàn bộ.”

Giọng nói tan biến trong không gian, Hoa Cửu Dạ đã cho xe ngựa mất dạng sau lớp bụi mù.

Xe đi được vài dặm, Hoa Cửu Dạ dừng lại trước một dịch quán.

Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy tới trước giúp hắn dắt ngựa, ánh mắt Hoa Cửu Dạ khiến tiểu nhị đờ người, vứt ra một ngân lượng, giọng nói bất nhã ra lệnh cho tiểu nhị: “Chuẩn bị thức ăn ngon, trong vòng hai tuần nhang, chậm một giây thì coi chừng mạng ngươi đó.”

Run run ghi lại thực đơn, chẳng mấy chốc tiểu nhị đã chạy đến tỏ ý thức ăn đã chuẩn bị xong.

Hoa Cửu Dạ vén rèm xe, Thẩm Tri Ly vẫn trong tư thế đang ngủ say.

Xuống xe, Hoa Cửu Dạ vội vàng ăn cơm, lúc quay lại xe, vén rèm nhìn vào trong.

Không thấy Thẩm Tri Ly đâu nữa!

Hoa Cửu Dạ lập tức muốn quay người nhưng bỗng có một vật lành lạnh kề ngang cổ.

Hắn hơi đảo mắt, giọng nữ tử bình thản không chút run rẩy: “Sư huynh đừng cử động thì hơn”.

… Đây không phải là giọng Thẩm Tri Ly sao?

“Sư muội, muội có ý gì?”

“Không có gì… Chỉ là muội muốn quay lại Húc Nhật thành.”

Hoa Cửu Dạ nhướng môi: “Húc Nhật thành? Về Húc Nhật thành làm gì?”

Thẩm Tri Ly nói: “Muội có việc”.

Hoa Cửu Dạ: “Việc gì?”

Thẩm Tri Ly áp chủy thủ vào sát hơn: “Đừng nhiều lời.”

“Được…” Tiếng “được” còn chưa nói dứt, Hoa Cửu Dạ đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào bắp chân Thẩm Tri Ly.

Chân Thẩm Tri Ly nhũn ra, cả người đổ xuống, Hoa Cửu Dạ đã đoạt lấy chủy thủ, vác Thẩm Tri Ly lên vai nói: “Ngươi là ai?”

Giọng nói hắn lộ rõ tức giận.

… Hắn chính là nói Tô Trầm Triệt sao lại dễ dàng thả người như thế, thì ra là đồ giả.

Lại dám chơi trò này trước mặt hắn, hắn lại còn ngu ngốc tưởng Tô Trầm Triệt bị thương thật, không có sức để giải độc mà đưa thuốc giải cho hắn!

***

Húc Nhật thành.

“Tỉnh rồi à?”

“…”

“Tỉnh rồi thì ăn cơm đi, nàng đã ngủ hai ngày nay không ăn gì rồi.”

“…”

“Không muốn ăn, thế thì uống chút canh nhé? Món thịt này mùi vị rất tuyệt, ta vừa nếm thử rồi, không nóng đâu…”

“… Đầu óc ngươi có vấn đề à?”

Cô gái mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhìn chàng trai mặt trắng bệch như tờ giấy đang ngồi bó gối trước mặt.

Nàng dĩ nhiên biết vì sao mặt hắn lại trắng bệch như vậy – là bởi nàng đâm, nàng nhớ rõ từng nhát dao, từng nhát dao đâm vào bụng hắn.

Thực ra có chút kỳ lạ, vì đầu nàng rõ ràng bảo nàng là, nếu đâm người, tốt nhất là đâm vào ngực theo hướng chếch về phía trái, vị trí đó đơn giản nhanh gọn, một nhát đâm là chết ngay, quyết không có lần thứ hai.

Nhưng… tay nàng không biết vì sao lại đâm vào bụng hắn.

… Có lẽ đâm vào bụng có thể đâm nhiều nhát hơn để hả cơn giận chăng?

Nhưng… đâu có đâm chết, không những không chết mà tên này còn đang ngồi đối diện mỉm cười với nàng, còn hỏi nàng có muốn ăn cơm không nữa, đúng là không tài nào hiểu nổi.

Chẳng lẽ nàng nhớ sai rồi sao, nàng thật ra là đâm trong mơ, hay là đâm người có gương mặt giống kẻ đang ngồi trước mặt nàng nhỉ?

Ấn ấn đầu suy nghĩ một lát, cô gái quả quyết đưa tay chọc vào bụng chàng trai.

Chàng trai nheo mắt, cười gượng: “Tri Ly… chọc ở đâu cũng được, đừng chọc vào chỗ đó.”

Nàng nhíu mày: “Vì sao?”

Chàng trai: “Vì ta sẽ chết…”

Nàng không tin: “… Sao có thể chết dễ dàng như thế được, ta đâm ngươi nhiều nát như thế mà ngươi vẫn chưa chết cơ mà!”

Đôi mắt màu hổ phách lóe lên gì đó, hàng mi dài khép lại, chàng trai tỏ ra rất buồn bã, rất đau lòng: “… Nàng còn muốn đâm ta không?”

Thẩm Tri Ly chớp hai mắt, vò đầu.

Đúng rồi, vì sao nàng phải đâm hắn…

Không, hình như trong tiềm thức có một người sai khiến nàng đâm người trước mặt… mau giết người trước mặt…

Nhưng, vì sao phải giết?

Nàng thăm dò: “Nếu ta muốn giết…”

Chàng trai đột nhiên ngước mắt lên, mắt lấp lánh nước: “… Nếu bây giờ nàng đâm ta, ta mười phần chết chắc, nếu thật lòng muốn, thì chí ít đợi ta dưỡng lành thương thế đã.”

Nàng kỳ lạ hỏi: “Ta đâm ngươi vì sao còn phải đợi ngươi dưỡng lành thương thế?”

Chàng trai trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Vì ta chết rồi, sau này nàng không thể đâm được nữa.”

Nàng gật đầu, cảm thấy có lý, chỉ là loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đợi đã…”, nàng nói, “Vì sao ngươi tốt như thế, để ta đâm, ngươi có phải đã làm chuyện gì có lỗi với ta không?”

Chàng trai mỉm cười nói: “Ừm.”

Nụ cười rất đẹp, rất ấm áp, nàng bị lóa mắt.

Dụi hai mắt, nàng kéo tay hắn lại: “Này này, đừng chỉ ‘ừm’ không thôi, mau nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đã làm gì có lỗi với ta…”. Nàng trầm ngâm, bắt đầu đoán già đoán non, “Ngươi nhất định nợ ta rất nhiều, rất nhiều tiền đúng không? Cho nên muốn dùng mạng để cấn trừ khoản nợ đó, để ta đâm ngươi một nhát là hết nợ…”

Chàng trai kinh ngạc: “Sao nàng biết…”

Nàng hơi cảm thấy đắc ý, khóe miệng vênh lên: “Ha ha, ngươi rốt cuộc đã nợ ta bao nhiêu hả? Đúng rồi, một nhát dao nhiêu tiền?”

Chàng trai thở dài: “Rất nhiều rất nhiều, chắc cả đời cũng trả không hết… Một nhát à, một vạn lượng nhé…”

“Ta… sao đắt thế!”

Nàng ảo não: “Sớm biết hôm qua ta đâm vài nhát rồi… Ngân lượng ơi ngân lượng, dao trắng vào dao đỏ ra đều là ngân lượng đó!!!”

Nhìn thấy nàng như thế, chàng trai nheo mắt cười: “Ừm, không sao, mấy nhát dao đó tính tặng không là được rồi”

Nàng mừng rỡ lắc lắc vai hắn: “Huynh đệ! Ta nhớ ra rồi, sau này ngươi trả nợ, ta nhất định sẽ chọn chỗ không đau đâm!”

Bên ngoài phòng.

Nam tử áo xanh mặt mày khổ não: “Thẩm cốc chủ không phải biến thành kẻ đần độn rồi chứ.”

Nữ tử mặc áo lòe loẹt thôi không nghe lén nữa: “… Đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, chủ thượng vì sao lại làm bộ dạng vui vẻ như thế…”

Nam tử áo xanh lại nhìn vào trong phòng, thở dài thườn thượt: “Thôi vậy, đây chưa chắc đã là chuyện không tốt.”

Quả thật vậy.

Nữ tử mặc áo lòe loẹt phụ họa gật đầu, bà ta quả thật khó mà quên được cảnh tượng tối qua.

Ban đêm tuần tra, vốn định hóng chuyện, không ngờ chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Bà ta đẩy cửa bước vào, Thanh Hạnh đứng một bên cũng đần người ra.

Trong phòng đầy mùi máu tanh, dưới đất là chiếc bình gốm vỡ tan tành.

Thẩm Tri Ly ngồi trên giường, mặt và người nhuốm đầy máu, tay cầm cán chủy thủ rút mạnh ra, chủ thượng vẫn giữ tư thế ôm Thẩm Tri Ly, ngực loang lổ máu, ánh mắt thất thần, người mềm nhũn ngã về phía sau.

Giống như đột ngột tỉnh lại, bị kích động bởi cảnh tượng trước mắt, Thẩm Tri Ly phát ra tiếng kêu đanh gọn mà thảm thiết, kéo giữ chủ thượng lại bằng bàn tay đầy máu.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Chủ thượng từ từ ngã xuống vẫn cố níu tay Thẩm Tri Ly, nhắm mắt lại.

Thẩm Tri Ly nhìn hai bàn tay mình, dường như bị kích động mạnh hơn, người run lên, đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình, phát ra không biết là tiếng khóc hay tiếng cười.

Thanh Hạnh và Địch Phụng đều vô cùng sợ hãi.

Lúc định thần lại đang định tiến tới trước thì nhìn thấy Thẩm Tri Ly chụp lấy chủy thủ vứt trên giường, nhìn trừng trừng, rồi đâm về hướng mình.

May mà Thanh Hạnh đã có chuẩn bị trước, dùng kiếm đánh bật chủy thủ, nhưng cũng khiến Thẩm Tri Ly va vào tường, hôn mê bất tỉnh.

Ai ngờ lúc tỉnh lại, Thẩm Tri Ly chỉ nhớ chuyện mình đã đâm Tô Trầm Triệt, nhưng lại quên những chuyện trước đó.

Địch Phụng đang nghĩ ngợi, thì cánh cửa “cạch” một tiếng bị đẩy ra, Tô Trầm Triệt bước ra đóng cửa lại.

Tà áo gấm trắng tinh mới thay, không một chút máu, cũng không nhìn thấy chút gì thảm hại ngày hôm đó.

Tô Trầm Triệt đặt một ngón tay lên miệng: “Nói nhỏ một chút, nàng ấy đang ngủ.”

Thanh Hạnh gật đầu, Địch Phụng muốn nói nhưng lại thôi, một lúc sau không nhịn được nói: “Chủ thượng… Thẩm cốc chủ lỡ đâu nhớ lại..”

Tô Trầm Triệt đảo mắt, giọng khẽ khàng: “Nhớ lại thì đã sao, ta sẽ không chết đâu.”

***

Sáng sớm.

“Chủ thượng, thuộc hạ sẽ cố gắng làm nhẹ nhàng hơn.”

Tô Trầm Triệt nằm bẹp trên giường, cười dịu dàng: “Ta biết rồi, không sao.”

Tay cầm lọ thuốc của Thanh Hạnh run lên.

… Vì sao, vì sao là ông ta bôi thuốc cho chủ thượng!

Mắt nhắm lại tim đã quyết, Thanh Hạnh run run cời đai áo cho Tô Trầm Triệt, nghe thấy tiếng ho khe khẽ, mở mắt ra thì đối diện ngay với ánh mắt trong vắt cười mà như không của Tô Trầm Triệt, tim Thanh Hạnh bỗng đập thình thịch, một cảm giác rất đáng sợ hình như đang thành hình trong lòng…

“Binh.” Cửa bật mở.

Hai người trong phòng đồng thời quay đầu ra, cô gái bước vào khựng lại một lát, nhìn hành động của hai người bằng ánh mắt kì dị.

“Ấy… ta có làm phiền không? Nếu làm phiền ta…”

Thanh Hạnh như nhìn thấy cứu tinh, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Thẩm Tri Ly, nhét thứ trong tay vào lòng Thẩm Tri Ly nói: “Chủ thượng, ta xin nhờ cậy Thẩm cô nương!”

Nói đoạn ông ta hớt hải bỏ chạy.

Thẩm Tri Ly nhìn theo bóng Thanh Hạnh mất hút nhanh như chớp, lại đảo mắt nhìn vị công tử nọ đang nằm trên giường.

Tô công tử chỉnh lại trang phục, miệng nở nụ cười hòa nhã: “Tri Ly, lại đây.”

Thẩm Tri Ly: “…”

… Lại đây cái đầu ngươi, đừng nhìn ta bằng nụ cười buồn nôn đó.

Giật giật khóe môi, Thẩm Tri Ly quay người định bỏ đi, giọng Tô Trầm Triệt vang lên từ phía sau: “Tri Ly… giúp ta bôi thuốc có được không?”

Thẩm Tri Ly: “Không được.”

Thật bất ngờ, Tô Trầm Triệt cũng không cố níu kéo, chỉ bật cười nói, “Cũng được, ta chết nàng cũng chẳng bận lòng đâu…”

Sắc mặt hắn trắng bệch, bộ dạng còn chưa hồi phục.

“… Vì nàng không còn nhớ ta nữa.”

Ngữ khí không hề ai oán, chỉ nói một cách bình thản nhưng lại khiến tim Thẩm Tri Ly rung động.

“Chết tiệt, đừng nhúc nhích, ngồi im!”

Thẩm Tri Ly trong lòng thở dài, tay chân lanh lẹ cởi áo ngoài cho Tô Trầm Triệt, rồi lại tháo miếng băng đã nhuốm loang lổ máu ra.

Vì động tác này mà mặt Tô Trầm Triệt dường như càng trắng hơn, đôi môi mỏng mím chặt, khóe miệng méo mó nhìn nàng.

Lúng túng vì bị hắn nhìn, Thẩm Tri Ly đẩy mặt hắn sang hướng khác rồi mới nói: “Đừng làm ảnh hưởng đến ta…”

Bên tai loáng thoáng tiếng cười của Tô Trầm Triệt, rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ như hơi thở.

Bộ phận dưới dải băng còn thậm tệ hơn Thẩm Tri Ly tưởng tượng, rõ ràng là một đống máu thịt lẫn lộn, liên tưởng tới ban ngày tên này còn bưng bát đến dỗ ngon dỗ ngọt nàng ăn cơm… thật là… không biết tên này rốt cuộc là loại thể chất gì đây!

Đè nén nỗi chua chát không nói được thành lời đang trào lên trong tim, Thẩm Tri Ly định thần, dứt khoát nhanh gọn giúp Tô Trầm Triệt xử lý vết thương.

Động tác thành thục đến mức chính Thẩm Tri Ly cũng ngẩn ra.

Tô Trầm Triệt không nói gì, không khí ngột ngạt, nặng nề.

Thẩm Tri Ly khẽ lên tiếng: “Cái đó… thật ra không phải là do nợ tiền gì đó đúng không? Rốt cuộc là vì sao ta phải đâm ngươi, ngươi lại vì sao phải nhẫn nhịn ta như thế?”

Một lúc sau nàng mới nghe thấy Tô Trầm Triệt trả lời: “Ừm, không phải vì nợ tiền.”

… Nàng biết ngay mà.

Buồn bực một lát, Thẩm Tri Ly hậm hực nói: “Thế thì vì cái gì?”

Tô Trầm Triệt trầm ngâm: “Thật ra là nàng nợ ta một thứ, nàng dùng cái đó để uy hiếp ta… cho nên ta đành chịu nhịn trước mọi hành động tác oai tác quái của nàng.” Hắn nói rất nghiêm túc, lại rất có lý lẽ, không có dấu vết nào là nói dối lừa gạt hết.

Tác oai tác quái cái gì… nghe thật giống lưu manh…

Trong đầu nhanh chóng xẹt qua một số thứ không nên có, Thẩm Tri Ly hoài nghi nhìn hắn, “Thế ý ngươi chính là ta uy hiếp ngươi? Thứ gì của ngươi đang ở trong tay ta?”

Tô Trầm Triệt cười than: “Quả thật là một thứ vô cùng quan trọng…”

Thẩm Tri Ly: “Rốt cuộc là thứ gì?”

Tô Trầm Triệt đặt tay lên ngực trái, ngữ khí ba phần dịu dàng bảy phần quyến luyến, mắt rất thành khẩn: “Trái tim, trái tim của ta… nàng đã lấy đi mà không chịu trả lại, ta rất khổ tâm… ấy ấy, Tri Ly, nàng nhẹ tay một chút chứ…”

Thẩm Tri Ly mạnh tay bôi thuốc cho Tô Trầm Triệt, khóe miệng giật giật: “Ngươi đừng có mà ba hoa như thật. Ta rõ ràng không quen…”

“Ta quen nàng là được rồi.” Tô Trầm Triệt vội vàng cắt ngang, giọng khổ não, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười: “Trước đây cũng vậy, những lời ta nói rõ ràng là nói thật nhưng nàng chẳng bao giờ tin…”

Mắt nhắm lại, hàng mi rậm càng khiến khuôn mặt hắn trắng nhợt nhạt.

Rất lâu không thấy Thẩm Tri Ly trả lời, Tô Trầm Triệt vừa định mở miệng, quay đầu thì thấy Thẩm Tri Ly đang giơ cao chiếc kéo dùng để cắt băng, đang nhắm thẳng hướng vết thương đâm xuống, mắt Tô Trầm Triệt tối sầm lại.

***

May mà Tô Trầm Triệt phản ứng lanh lẹ, ngón tay nhanh chóng điểm dưới nách Thẩm Tri Ly.

Tay Thẩm Tri Ly mất lực, xụi lơ, chiếc kéo rơi sang một bên, chỉ là tư thế chồm tới vẫn không thay đổi, Tô Trầm Triệt không biết làm thế nào đành dang hai tay ôm lấy Thẩm Tri Ly.

Vùng vẫy trong lòng hắn một hồi, Thẩm Tri Ly mới dần dần yên lặng trở lại.

Chỉ cách một lần áo mỏng, cơ thể Tô Trầm Triệt rất ấm áp, dĩ nhiên có lẽ là vì huyết dịch.

Giọng cô gái buồn bực vang lên: “Vừa nãy ta…”

Tô Trầm Triệt gật đầu: “Muốn giết ta.”

Rời khỏi vòng tay Tô Trầm Triệt, Thẩm Tri Ly ấn ấn đầu, nhìn sang hướng khác: “Vừa rồi, cái đó, xin lỗi… không biết vì sao ta hoàn toàn mất khả năng kiểm soát…”

“Không sao.”

Tô Trầm Triệt trả lời rất nhanh, mắt nheo lại, miệng nở nụ cười gượng gạo: “Nhưng nàng có thể giúp ta cầm máu trước được không… Ta cảm thấy mình sắp chết rồi…”

Thẩm Tri Ly đối diện với nụ cười không chút bận lòng của Tô Trầm Triệt, không biết vì sao cảm giác nặng nề trong lòng cũng tiêu tan đi vài phần.

Vừa trả qua một cuộc giằng co, vết thương trên bụng Tô Trầm Triệt mới bôi thuốc xong lại rách toạc chảy máu, Thẩm Tri Ly hổ thẹn giúp hắn bôi lại thuốc rồi băng bó vết thương, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, cố gắng không làm đau Tô Trầm Triệt.

Nàng rất chuyên tâm, thậm chí không hề phát hiện mắt Tô Trầm Triệt cứ mãi dán chặt vào người nàng không chịu rời đi.

Làm xong đâu đấy, Thẩm Tri Ly lau mồ hôi trên trán: “Ngươi có thể mặc áo vào rồi.”

Tô Trầm Triệt mặt mày khổ sở: “Vết thương rất đau, tay không thể cử động…”

Dù gì là do nàng lúc nãy hại vết thương của Tô Trầm Triệt hở miệng, Thẩm Tri Ly chỉ đắn đo trong giây lát rồi bắt đầu giúp Tô Trầm Triệt mặc áo ngoài, rồi buộc từng nút thắt lại.

Khoảng cách quả thật rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Thẩm Tri Ly buộc từ nút cuối cùng lên, có thể cảm nhận hơi thở nong nóng của Tô Trầm Triệt phả vào vùng cổ mình.

Hơi ẩm ướt, hơi âm ấm, hơi mờ ám.

Mặt Thẩm Tri Ly bất giác đỏ lên.

Giọng Tô Trầm Triệt vang lên từ trên đầu: “Tri Ly, thật ra không nhớ cũng rất tốt, nàng trước đây không dễ đỏ mặt như bây giờ…”

Mặt Thẩm Tri Ly càng đỏ hơn.

Vai có cảm giác nằng nặng, là Tô Trầm Triệt tựa cằm vào vai nàng.

Cơ thể Thẩm Tri Ly cứng đờ, không biết phải cử động thế nào, động tác ở tay cũng từ từ chậm lại.

Kỳ lạ là, nàng không hề gạt ra, thậm chí hình như đã rất quen với sự tiếp cận của người này.

Bên ngoài cửa sổ có tiếng cãi vã đủ loại đủ kiểu, nhưng lúc này, nó hình như thuộc về một thế giới khác, thời gian không gian xung quanh trong phút chốc hình như lắng đọng lại.

Động tác càng lúc càng chậm, Thẩm Tri Ly phát hiện mình hình như… có chút tham luyến khoảnh khắc tĩnh lặng này.

Buông tay xuống, im lặng chờ đợi, mãi đến khi vai tê đi, Thẩm Tri Ly mới không nén được nói: “Này này, ngươi đừng dựa nữa đi.”

Không có tiếng trả lời.

Thẩm Tri Ly cẩn thận đẩy người bên cạnh ra, Tô Trầm Triệt mắt nhắm, hơi thở đều đều, đã ngủ say rồi.

… Lại có thể ngủ trong tình huống này sao?

Cái người này thật là!

Thẩm Tri Ly thần người ra một lúc, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt Tô Trầm Triệt nằm lại ngay ngắn, rón rén xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện