Công Tước
Chương 12: Đó là biệt thự cao cấp nha!
Mua điện thoại xong, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh liếc nhìn Cung Ngũ, “Ngũ, cậu muốn đi tìm cái tên Yến Hồi gì đó thật đấy à? Ông ta thích chặt chân chém tay người khác đấy!”
Cung Ngũ liếc xéo họ, giơ tay chỉnh lại chiếc túi nhỏ đang đeo trên người, nói: “Đi! Nếu không tớ có chết cũng không nhắm mắt được!”
Cô nghiêm túc nhìn địa chỉ trong tay: “Bây giờ tớ có kinh phí hoạt động rồi, nói gì thì nói cũng phải cố gắng vì mười triệu kia. Cho dù cả nhà đó đều là biến thái thì tớ cũng không thể lùi bước được!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh nhìn nhau, chẹp miệng: “Ngũ à, cậu không sợ sau này cậu cụt chân mất tay hay sao?”
Cung Ngũ tiếp tục liếc xéo, “So với tiền của tớ thì mấy thứ đó đều chỉ là thứ yếu. Trên đời này quan trọng nhất là mạng sống, sau đó là tiền. Cái mạng của tớ vẫn còn, tay chân có là gì đâu? Hừ!”
Cô ném lại cho họ một ánh mắt xem thường rồi xoay người đi thẳng.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh lại quay sang nhìn nhau. Hai người vò đầu, cùng quay về, nhưng đi được hai bước lại thấy không yên tâm: “Nhỡ chẳng may Tiểu Ngũ bị người ta chặt chân cắt tay thì phải làm sao?”
La Tiểu Cảnh gật đầu: “Thì sau này không thể đi chơi nữa chứ sao.”
Đoàn Tiêu giơ tay lên vỗ vai La Tiểu Cảnh: “Về rừng thôi.”
Lại làm con chim ở chung cánh rừng vậy, La Tiểu Cảnh cắn răng gật đầu, “Nghe theo cậu vậy.”
Sau đó, hai người cùng đuổi theo Cung Ngũ đang tức giận rời đi: “Ngũ à! Ngũ!”
Cung Ngũ quay đầu lại, liếc mắt nhìn: “Cái gì? Các cậu quay lại để đòi tớ di ngôn hả?”
“Này, sao con người cậu lại nhỏ nhen vậy hả?” Đoàn Tiêu đi đến, dùng vai huých nhẹ vào cô, “Bọn tớ định cùng cậu đi chặt chân chặt tay đây, xem cậu nhỏ nhen chưa kìa...”
Cung Ngũ ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Coi như lương tâm của các cậu chưa bị chó ăn mất hết, cũng có nghĩa khí đấy!”
“Ngũ này, nói nghĩa khí với cậu thì thà đem tiền ra mua chuộc cậu còn hơn...” La Tiểu Cảnh cảm thấy mình nói quá đúng, liếc nhìn ngực của cô, “Đừng ưỡn nữa, vẫn là màn hình phẳng thôi.”
Cung Ngũ phát một cái vào cánh tay cậu ta, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng lên tròn xoe, “Cậu có phải là con gái đâu, cậu hiểu cái gì chứ! Đây là tớ chưa phát triển thôi, sau này sẽ phát triển! Còn nữa, Bộ Sinh đã nói tớ đáng giá mười triệu đấy nhé!”
“Hả?” Đoàn Tiêu há hốc mồm: “Ngũ, chẳng lẽ cậu bị Bộ Sinh mua chuộc rồi à?”
Cung Ngũ kéo cái túi nhỏ trên người, nói: “Hứ! Bà đây là người chỉ mười triệu có thể mua được sao? Trên đời này chỉ có một Cung Ngũ thôi, nói thế nào cũng phải đáng giá... hai mươi triệu chứ.”
La Tiểu Cảnh xoa cánh tay, lầm bầm, “Còn hai mươi triệu, có hai trăm tớ cũng không thèm...”
Cung Ngũ hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta. La Tiểu Cảnh vội vàng trốn sang bên cạnh Đoàn Tiêu, “Tiêu, cậu nhìn Ngũ đi, sắp ăn thịt người luôn rồi kìa!”
Đoàn Tiêu mặc kệ, hất cánh tay cậu ta xuống, “Cậu có phải con gái đâu, đừng có ôm cánh tay tớ, buồn nôn chết đi được.”
La Tiểu Cảnh tức giận điên người, “hừ” một tiếng, “Cậu mới buồn nôn ấy!”
Ba người cứ đấu võ mồm như vậy suốt đường đi.
Địa chỉ trong tay Cung Ngũ là một tòa biệt thự cổ ở ngoại ô Thanh Thành, nghe nói còn giữ nguyên kiến trúc từ thời dân quốc. Song do nó thuộc sở hữu tư nhân nên dù có người mến mộ từ xa đến đây chụp ảnh cũng không ai được phép lại gần.
Xe buýt công cộng thật tiện lợi, đỗ ngay tại một địa điểm ngay bên ngoài hàng rào, cách cổng chính của biệt thự không xa.
Ba người xuống xe, ngây ngốc nhìn tòa biệt thự cổ xưa thần bí đó. Bức tường màu xám tro phủ đầy dây thường xuân tràn trề nhựa sống, thảm rêu màu xanh biếc nhìn từ xa giống bức tường được ốp gạch xanh. Những cây cột La Mã làm nổi bật lên cánh cổng mang phong cách châu Âu. Những hình vẽ trên cửa kính vừa đẹp đẽ lại cầu kỳ tinh xảo, vô cùng trang nhã.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một tấm biển to đùng, khắc chữ vàng nền đen, cực kỳ khí thế, treo trên cổng vòm. Song hai chữ “Yến phủ” bên trên lại xiêu vẹo, làm giảm bớt sự ngang ngược, tăng phần thô tục.
Cung Ngũ nhìn địa chỉ trong tay, cô chép miệng: “Đúng là đây rồi!”
Đoàn Tiêu nhào tới: “Hình như là đây... Nhưng nhìn mà không dám vào!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” La Tiểu Cảnh bất giác lùi về phía sau một bước, “Hay là chúng ta quay về đi.”
Cung Ngũ quay ngoắt lại lườm: “Cậu nói lại lần nữa coi?”
La Tiểu Cảnh vội vã che miệng lắc đầu, Đoàn Tiêu khoanh tay trước ngực, “Đến gõ cửa đi, cùng lắm thì bị người ta đuổi ra ngoài thôi.”
Khoảng đất trống trước căn biệt thự quá lớn, trước cửa có một hồ phun nước, bên trong đặt một bức tượng chim thiên nga, miệng nó đang ra sức phun nước ra ngoài. Từ đường lớn đến căn biệt thự là một khoảng cách rất dài. Có ba con đường lớn đến cổng biệt thự, hai bên lần lượt thiết kế lối vào và lối ra, con đường ở giữa rộng hơn, dưới đất trải đầy đá màu. Tận cùng bên trái tòa biệt thự là chỗ để xe có mái che, bên trong từ đầu này đến đầu kia đều đầy ắp xe đang đậu. Ngoại trừ chiếc xe ô tô ngoài cùng có kiểu dáng mập mạp đáng yêu, những chiếc xe khác đều có màu sắc sặc sỡ hình dáng kỳ dị.
Đoàn Tiêu chỉ vào chỗ xe đó nuốt nước bọt: “Ngũ à, cậu nhìn xem, toàn là xe sang hết đó! Lần này đến đây cũng thật đáng lắm!”
La Tiểu Cảnh đỏ mắt theo: “Tớ cũng muốn có!”
Cung Ngũ chỉ vào chiếc xe nhỏ mập mạp kia, “Tớ thấy mỗi chiếc xe kia thuận mắt, còn lại đều quá phô trương.”
Hai người họ không để ý đến cô, chảy nước miếng đi giữa con đường lớn, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Cung Ngũ đang nhìn chằm chằm con thiên nga nhỏ, trong lòng còn tự hỏi thiên nga này sao mà xấu thế, còn xấu hơn những động vật nhỏ cô nặn hồi học mẫu giáo bé. Nhà điêu khắc ế dấm dớ nào tạo ra bức tượng này thế? Xấu như thế còn đặt ở cổng biệt thự, đúng là không biết xấu hổ!
Còn chưa đi hết một phần ba quãng đường, ba người đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa truyền đến từ hướng căn biệt thự. Họ bất giác đứng lại, rồi nhìn sang cầu thang hình xoắn ốc bên cạnh. Ba con chó lớn màu đen to lớn đang hung dữ chạy tới, vọt thẳng về phía ba người sủa “gâu gâu”.
La Tiểu Cảnh hét chói tai: “Chó kìa!” Rồi cậu ta xoay người co giò chạy.
Cậu ta càng chạy, ba con chó càng đuổi theo dữ hơn. Cung Ngũ và Đoàn Tiêu thấy thế chửi thề, “Mẹ kiếp!”
Hai người quay đầu bỏ chạy theo La Tiểu Cảnh, “Chạy nhanh lên!”
Ba con chó đuổi riết không buông, “Gâu gâu gâu...”
Trên đường, một nam hướng dẫn viên dẫn theo một tốp khách du lịch chỉ vào biệt thự giải thích: “Chủ nhân đầu tiên của tòa biệt thự cổ xưa này là một thương gia giàu có. Sau khi xảy ra chiến tranh loạn lạc, gia đình thương gia đã bị quân phiệt cướp sạch không còn gì, chỉ sót lại một căn phòng. Để bảo vệ người nhà, cuối cùng thương gia kia cũng làm quân phiệt... Sau này, trong thời kỳ Quốc dân đảng hợp tác với Đảng cộng sản, con cháu hậu thế của vị thương gia kia cũng gia nhập vào làn sóng chống quân xâm lược cùng nhân dân... Ế, vừa rồi có có thứ kỳ quái gì đó mới chạy qua phải không?”
“Hướng dẫn viên, có ba con chó đang đuổi ba đứa nhóc… Ha ha ha...”
Cung Ngũ liếc xéo họ, giơ tay chỉnh lại chiếc túi nhỏ đang đeo trên người, nói: “Đi! Nếu không tớ có chết cũng không nhắm mắt được!”
Cô nghiêm túc nhìn địa chỉ trong tay: “Bây giờ tớ có kinh phí hoạt động rồi, nói gì thì nói cũng phải cố gắng vì mười triệu kia. Cho dù cả nhà đó đều là biến thái thì tớ cũng không thể lùi bước được!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh nhìn nhau, chẹp miệng: “Ngũ à, cậu không sợ sau này cậu cụt chân mất tay hay sao?”
Cung Ngũ tiếp tục liếc xéo, “So với tiền của tớ thì mấy thứ đó đều chỉ là thứ yếu. Trên đời này quan trọng nhất là mạng sống, sau đó là tiền. Cái mạng của tớ vẫn còn, tay chân có là gì đâu? Hừ!”
Cô ném lại cho họ một ánh mắt xem thường rồi xoay người đi thẳng.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh lại quay sang nhìn nhau. Hai người vò đầu, cùng quay về, nhưng đi được hai bước lại thấy không yên tâm: “Nhỡ chẳng may Tiểu Ngũ bị người ta chặt chân cắt tay thì phải làm sao?”
La Tiểu Cảnh gật đầu: “Thì sau này không thể đi chơi nữa chứ sao.”
Đoàn Tiêu giơ tay lên vỗ vai La Tiểu Cảnh: “Về rừng thôi.”
Lại làm con chim ở chung cánh rừng vậy, La Tiểu Cảnh cắn răng gật đầu, “Nghe theo cậu vậy.”
Sau đó, hai người cùng đuổi theo Cung Ngũ đang tức giận rời đi: “Ngũ à! Ngũ!”
Cung Ngũ quay đầu lại, liếc mắt nhìn: “Cái gì? Các cậu quay lại để đòi tớ di ngôn hả?”
“Này, sao con người cậu lại nhỏ nhen vậy hả?” Đoàn Tiêu đi đến, dùng vai huých nhẹ vào cô, “Bọn tớ định cùng cậu đi chặt chân chặt tay đây, xem cậu nhỏ nhen chưa kìa...”
Cung Ngũ ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Coi như lương tâm của các cậu chưa bị chó ăn mất hết, cũng có nghĩa khí đấy!”
“Ngũ này, nói nghĩa khí với cậu thì thà đem tiền ra mua chuộc cậu còn hơn...” La Tiểu Cảnh cảm thấy mình nói quá đúng, liếc nhìn ngực của cô, “Đừng ưỡn nữa, vẫn là màn hình phẳng thôi.”
Cung Ngũ phát một cái vào cánh tay cậu ta, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng lên tròn xoe, “Cậu có phải là con gái đâu, cậu hiểu cái gì chứ! Đây là tớ chưa phát triển thôi, sau này sẽ phát triển! Còn nữa, Bộ Sinh đã nói tớ đáng giá mười triệu đấy nhé!”
“Hả?” Đoàn Tiêu há hốc mồm: “Ngũ, chẳng lẽ cậu bị Bộ Sinh mua chuộc rồi à?”
Cung Ngũ kéo cái túi nhỏ trên người, nói: “Hứ! Bà đây là người chỉ mười triệu có thể mua được sao? Trên đời này chỉ có một Cung Ngũ thôi, nói thế nào cũng phải đáng giá... hai mươi triệu chứ.”
La Tiểu Cảnh xoa cánh tay, lầm bầm, “Còn hai mươi triệu, có hai trăm tớ cũng không thèm...”
Cung Ngũ hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta. La Tiểu Cảnh vội vàng trốn sang bên cạnh Đoàn Tiêu, “Tiêu, cậu nhìn Ngũ đi, sắp ăn thịt người luôn rồi kìa!”
Đoàn Tiêu mặc kệ, hất cánh tay cậu ta xuống, “Cậu có phải con gái đâu, đừng có ôm cánh tay tớ, buồn nôn chết đi được.”
La Tiểu Cảnh tức giận điên người, “hừ” một tiếng, “Cậu mới buồn nôn ấy!”
Ba người cứ đấu võ mồm như vậy suốt đường đi.
Địa chỉ trong tay Cung Ngũ là một tòa biệt thự cổ ở ngoại ô Thanh Thành, nghe nói còn giữ nguyên kiến trúc từ thời dân quốc. Song do nó thuộc sở hữu tư nhân nên dù có người mến mộ từ xa đến đây chụp ảnh cũng không ai được phép lại gần.
Xe buýt công cộng thật tiện lợi, đỗ ngay tại một địa điểm ngay bên ngoài hàng rào, cách cổng chính của biệt thự không xa.
Ba người xuống xe, ngây ngốc nhìn tòa biệt thự cổ xưa thần bí đó. Bức tường màu xám tro phủ đầy dây thường xuân tràn trề nhựa sống, thảm rêu màu xanh biếc nhìn từ xa giống bức tường được ốp gạch xanh. Những cây cột La Mã làm nổi bật lên cánh cổng mang phong cách châu Âu. Những hình vẽ trên cửa kính vừa đẹp đẽ lại cầu kỳ tinh xảo, vô cùng trang nhã.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một tấm biển to đùng, khắc chữ vàng nền đen, cực kỳ khí thế, treo trên cổng vòm. Song hai chữ “Yến phủ” bên trên lại xiêu vẹo, làm giảm bớt sự ngang ngược, tăng phần thô tục.
Cung Ngũ nhìn địa chỉ trong tay, cô chép miệng: “Đúng là đây rồi!”
Đoàn Tiêu nhào tới: “Hình như là đây... Nhưng nhìn mà không dám vào!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” La Tiểu Cảnh bất giác lùi về phía sau một bước, “Hay là chúng ta quay về đi.”
Cung Ngũ quay ngoắt lại lườm: “Cậu nói lại lần nữa coi?”
La Tiểu Cảnh vội vã che miệng lắc đầu, Đoàn Tiêu khoanh tay trước ngực, “Đến gõ cửa đi, cùng lắm thì bị người ta đuổi ra ngoài thôi.”
Khoảng đất trống trước căn biệt thự quá lớn, trước cửa có một hồ phun nước, bên trong đặt một bức tượng chim thiên nga, miệng nó đang ra sức phun nước ra ngoài. Từ đường lớn đến căn biệt thự là một khoảng cách rất dài. Có ba con đường lớn đến cổng biệt thự, hai bên lần lượt thiết kế lối vào và lối ra, con đường ở giữa rộng hơn, dưới đất trải đầy đá màu. Tận cùng bên trái tòa biệt thự là chỗ để xe có mái che, bên trong từ đầu này đến đầu kia đều đầy ắp xe đang đậu. Ngoại trừ chiếc xe ô tô ngoài cùng có kiểu dáng mập mạp đáng yêu, những chiếc xe khác đều có màu sắc sặc sỡ hình dáng kỳ dị.
Đoàn Tiêu chỉ vào chỗ xe đó nuốt nước bọt: “Ngũ à, cậu nhìn xem, toàn là xe sang hết đó! Lần này đến đây cũng thật đáng lắm!”
La Tiểu Cảnh đỏ mắt theo: “Tớ cũng muốn có!”
Cung Ngũ chỉ vào chiếc xe nhỏ mập mạp kia, “Tớ thấy mỗi chiếc xe kia thuận mắt, còn lại đều quá phô trương.”
Hai người họ không để ý đến cô, chảy nước miếng đi giữa con đường lớn, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Cung Ngũ đang nhìn chằm chằm con thiên nga nhỏ, trong lòng còn tự hỏi thiên nga này sao mà xấu thế, còn xấu hơn những động vật nhỏ cô nặn hồi học mẫu giáo bé. Nhà điêu khắc ế dấm dớ nào tạo ra bức tượng này thế? Xấu như thế còn đặt ở cổng biệt thự, đúng là không biết xấu hổ!
Còn chưa đi hết một phần ba quãng đường, ba người đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa truyền đến từ hướng căn biệt thự. Họ bất giác đứng lại, rồi nhìn sang cầu thang hình xoắn ốc bên cạnh. Ba con chó lớn màu đen to lớn đang hung dữ chạy tới, vọt thẳng về phía ba người sủa “gâu gâu”.
La Tiểu Cảnh hét chói tai: “Chó kìa!” Rồi cậu ta xoay người co giò chạy.
Cậu ta càng chạy, ba con chó càng đuổi theo dữ hơn. Cung Ngũ và Đoàn Tiêu thấy thế chửi thề, “Mẹ kiếp!”
Hai người quay đầu bỏ chạy theo La Tiểu Cảnh, “Chạy nhanh lên!”
Ba con chó đuổi riết không buông, “Gâu gâu gâu...”
Trên đường, một nam hướng dẫn viên dẫn theo một tốp khách du lịch chỉ vào biệt thự giải thích: “Chủ nhân đầu tiên của tòa biệt thự cổ xưa này là một thương gia giàu có. Sau khi xảy ra chiến tranh loạn lạc, gia đình thương gia đã bị quân phiệt cướp sạch không còn gì, chỉ sót lại một căn phòng. Để bảo vệ người nhà, cuối cùng thương gia kia cũng làm quân phiệt... Sau này, trong thời kỳ Quốc dân đảng hợp tác với Đảng cộng sản, con cháu hậu thế của vị thương gia kia cũng gia nhập vào làn sóng chống quân xâm lược cùng nhân dân... Ế, vừa rồi có có thứ kỳ quái gì đó mới chạy qua phải không?”
“Hướng dẫn viên, có ba con chó đang đuổi ba đứa nhóc… Ha ha ha...”
Bình luận truyện