Công Tước

Chương 50: Cơ hội báo thù đến rồi



Cung Ngũ nhớ đến gương mặt của lão yêu tinh, cô chẹp miệng nói: “Ba cậu trông không giống sáu mươi tuổi, chỉ tầm ba mươi, bốn mươi tuổi thôi.”

Yến Đại Bảo mặt mày nghiêm túc: “Trong nhà tớ có hai cái tủ lạnh lớn, một cái chứa đầy mặt nạ và các đồ dùng làm đẹp. Mẹ tớ thỉnh thoảng một tuần mới dùng một lần. Ba tớ một ngày đắp mặt nạ hai lần. Vì gương mặt đó, ông còn đặc biệt mở một thẩm mỹ viện, hầu như ngày nào cũng chạy đến đó. Cậu nói xem ông ấy bỏ công sức như vậy, nếu như vẫn có gương mặt của một lão già, ông ấy có xứng với tiền ông ấy bỏ ra hay không?”

Gương mặt Cung Ngũ co rút: “Thì ra là như vậy. Ba cậu thật sự bỏ nhiều công sức vì sắc đẹp!”

Yến Đại Bảo nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế. Mẹ tớ có gương mặt trẻ con, cũng không nhìn ra đã có tuổi. Ba tớ rất lo lắng. Ba nói nếu như ba trở nên quá già, mẹ sẽ đi tìm trai bao. Ông phải toàn tâm toàn ý chăm sóc mặt mình. Có ông nói khóe mắt có nếp nhăn nên muốn đi tiêm, bị mẹ tớ mắng mới không đi nữa.”

Cung Ngũ: “…”

Yến Đại Bảo gần như đã hủy hoại hết hình tượng của ba cô. Trong lòng Cung Ngũ, lão yêu tinh sắp trở thành một lão biến thái sợ vợ, thích đẹp sợ xấu.

“Yến Đại Bảo, cậu nói ba cậu như thế không tốt lắm đâu.” Cung Ngũ mắt lờ đờ, quan trọng là đừng nói trước mặt cô mà, ngộ nhỡ truyền đến tai lão yêu tinh, cô bị cắt lưỡi cũng nên.

“Vốn dĩ là sự thật mà! Có một lần, buổi sáng thức dậy, ba tớ làm ầm lên, nói mẹ tớ và tớ không quan tâm ông. Tớ còn cho rằng là ngày tận thế chứ, kết quả phát hiện trên mặt ông mọc một cái mụn. Ông nằm lì trên giường ba ngày ba đêm, cuối cùng mẹ tớ phải bôi thuốc trị mụn, ông mới chịu rời giường.”

Cung Ngũ: “…”

Hai cô gái nói chuyện suốt đoạn đường về kí túc xá. Ba Yến Đại Bảo khiến cho Cung Ngũ mở mang tầm mắt, trời đất bao la chuyện lạ gì cũng có. Thì ra trên đời này vẫn còn một người làm ba như vậy, đúng là thần kinh mà!

Cung Ngũ không nhịn được cho lão yêu tinh một like, chỉ là khổ cho người làm con gái như Yến Đại Bảo mà thôi.

Hai người quay về kí túc xá thì người trong phòng đã đến đủ. Phòng có bốn người thì có ba người cao, chỉ có mình cô gái đến sớm nhất là hơi thấp, mắt hai mí tròn xoe, gương mặt đáng yêu hiền lành.

Cung Ngũ vào trong phòng trước, thấy bên trong rất yên tĩnh. Mặc dù có hai người nhưng cả hai đều im lặng. Nhìn biểu cảm trên mặt họ, có lẽ không nói chuyện gì với nhau. Sau khi hai người vào phòng, hai cô gái trong phòng chỉ ngước mắt nhìn rồi lại tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.

Yến Đại Bảo đảo mắt, sau đó cúi người mở cửa tủ lạnh nhỏ dưới bàn học lấy ra một hộp sữa chua nhỏ.

Cung Ngũ tròn mắt ngạc nhiên: “Yến Đại Bảo, cậu còn có cả tủ lạnh á?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng thế. Ba tớ nói tớ thích uống sữa chua nhưng thời tiết quá nóng, sữa chua sẽ bị hỏng nên đã đem cái này đến.”

Cung Ngũ nghe xong, lập tức đặt túi to túi nhỏ đang sắp xếp trong tay xuống, đi đến bên cạnh Yến Đại Bảo, đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Yến Đại Bảo, có một chuyện tớ nhất định phải nói rõ với cậu. Mỗi tháng cậu phải đưa cho tớ hai đồng tiền điện, nếu không bốn năm học đại học tớ sẽ mất ngủ mất.”

Yến Đại Bảo mồm ngậm ống hút, hai mắt sáng lên, ấp úng hỏi: “Vì…vì sao chứ?”

Cung Ngũ xoắn xuýt tự lộ ra khuyết điểm của mình. Đây là khuyết điểm từ trước đến giờ cô không chịu thừa nhận. Nhưng để mình không chịu thiệt, cô vẫn phải nhẫn nại nói rõ với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, không giấu gì cậu, con người tớ… không thể thịu thiệt, nếu không tớ trằn trọc không ngủ được. Cậu nghĩ mà xem, tiền điện tủ lạnh của cậu tiêu tốn trong bốn năm, tớ sẽ xót tiền bốn năm, mất ngủ bốn năm. Chuyện này thật là đau khổ!”

Yến Đại Bảo chớp chớp mắt, sau đó ôm hộp sữa chua cười nghiêng ngả như pháo nổ: “Ha ha ha…”

Cung Ngũ trừng mắt: “Yến Đại Bảo, tớ nói thật đấy!”

“Tớ biết. Ha ha ha…” Yến Đại Bảo ngồi trên ghế cười, “Sao cậu… giống anh hai của nhà dì tớ thế? Ha ha ha… Hồi nhỏ tớ không hiểu chuyện, ăn trộm hộp bánh bích quy anh ấy cất dưới tủ, anh ấy giận ba tháng liền không thèm để ý đến tớ, đến khi anh tớ đền thì anh ấy mới hòa hợp lại. Sau đó anh ấy nói với tớ là anh ấy cảm thấy mình bị chịu thiệt, anh ấy vẫn chưa ăn được cái nào. Ba tháng liền mất ngủ… Ha ha ha…”

Cung Ngũ: “…”

Nhìn đi, nhìn đi, trên đời này không chỉ có một mình cô như vậy, thì ra vẫn còn rất nhiều người cũng như vậy! Phải nói cho Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh nghe, để tránh bọn họ suốt ngày nói cô keo kiệt, rõ ràng là kiến thức của bọn họ nông cạn.

Yến Đại Bảo cầm ví tiền xinh cắn hình dưa hấu trong túi xách nhỏ của mình, lấy ra hai đồng tiền xu: “Cho cậu, nhất định phải ngủ ngon nhé. Ha ha ha…”

Cung Ngũ cầm lấy rồi nhét vào lỗ nhỏ trên ba lô của mình, gật đầu nói: “ Lần này chắc chắn có thể ngủ ngon rồi!”

Hai cô gái đối diện đều không lên tiếng, Yến Đại Bảo ôm sữa chua nhìn Cung Ngũ sắp xếp đồ: “Túi của cậu mới như vậy, sao lại bị rách rồi?”

“Tớ cố ý rạch ra đấy, khoét thành một cái lỗ nhỏ, chuyên dùng để thu thập tiền xu. Như thế đồng nghĩa với tớ để lợn tiết kiệm trên người, không lấy ra được. Quá tốt, đến đâu cũng không sợ trộm.”

Yến Đại Bảo lập tức cười phá lên, “Tiểu Ngũ, sao cậu lại thú vị như vậy chứ! Ha ha ha…”

Cung Ngũ không cảm thấy mình thú vị chút nào. Cô đi học không thể cứ mang theo lợn tiết kiệm suốt được, ngộ nhỡ để ở kí túc xá mất thì sao?

Cung Ngũ bắt đầu sắp xếp giường của mình. Từ nhỏ cô đã tự biết sắp xếp đồ đạc. Nhạc Mỹ Giảo có thuê bảo mẫu, song ở phương diện này bà rèn luyện cô rất đến nơi đến chốn, chính là sợ mình nuôi một kẻ vô dụng. Mặc dù Cung Ngũ cẩu thả, hành động không suy nghĩ, làm việc không cẩn thận, song cái gì cô cũng biết làm.

So với chiếc giường được xếp gọn gàng ngăn nắp của Yến Đại Bảo thì giường của Cung Ngũ giống như bị người ta cướp sạch. Yến Đại Bảo trợn mắt há mồm: “Tiểu Ngũ à, cậu làm như vậy là xong rồi á?”

Cung Ngũ quay đầu nhìn cô: “Có thể ngủ là được, đừng chú trọng nhiều như vậy chứ.”

Yến Đại Bảo nhíu mày nhìn chiếc giường phẳng phiu của mình rồi lại nhìn giường của Cung Ngũ, lặng lẽ dời tầm mắt đi.

Lúc Cung Ngũ thu dọn, Yến Đại Bảo ngồi trên giường nhìn hai người còn lại, sau đó mở miệng nói: “Các cậu cũng học khoa Ngoại ngữ à? Tớ là Yến Đại Bảo, còn các cậu?”

Cô gái dáng người cao ráo ở đối diện rất xinh đẹp, cuốn hút. Làn da không phải kiểu trắng như các cô gái yêu thích mà có màu lúa mạch khỏe khoắn. Cô ta lạnh nhạt trả lời: “Tớ là Lam Anh, Lam trong màu lam, Anh trong hồng anh thương*.” Cô ta liếc nhìn Yến Đại Bảo, nói: “Tớ là sinh viên khoa Ngoại ngữ, chúng ta cùng lớp, sau này mong giúp đỡ nhiều hơn.”

Cô gái mập nhỏ giọng nói: “Tớ là An Hổ Phách. Tớ cũng học khoa Ngoại ngữ. Nhà tớ ở Thanh Thành.”

Yến Đại Bảo cắn ống hút, nhìn An Hổ Phách: “Cậu có vẻ ít tuổi nhỉ?”

An Hổ Phách vội vàng ngẩng đầu xua tay: “Năm lớp mười sức khỏe của tớ không tốt, mẹ tớ cho tớ nghỉ học một năm. Có lẽ tớ là người nhiều tuổi nhất trong lớp chúng ta ấy.”

Yến Đại Bảo lập tức tròn mắt ngạc nhiên: “Thật á?” Cô đặt sữa chua xuống rồi chạy đến, giơ tay vê má của An Hổ Phách: “Da cậu đẹp lắm!”

An Hổ Phách bị Yến Đại Bảo vê má, nước mắt lưng tròng. Mặc dù cô lớn hơn Yến Đại Bảo một tuổi nhưng rất nhát gan, không dám mở miệng nói tiếng nào.

Yến Đại Bảo đã ngồi lại ghế, cười hì hì cắn ống hút, đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ, chúng ta đặt tên cho giường của tớ đi.”

Cung Ngũ lập tức trả lời: “Được đấy!”

Yến Đại Bảo đứng dậy, lấy bút viết lên giấy: “Giường của tớ là em gái Bảo.”

“Vì sao chứ?”

“Tớ coi nó là bạn tớ, buổi tối tớ mới ngủ ngon được.”

Cung Ngũ nghĩ một lát, cũng dùng bút viết lên giấy: “Giường của tớ Ngộ Tiểu Lạc. Hồi tớ học mẫu giáo, trên sàn nhà có một hào. Trong lớp có một con bé tên là Tiểu Lạc Lạc nhanh chân cướp của tớ, hại tớ ba tháng mất ngủ. Tớ hận nó cả đời!”

Yến Đại Bảo dựng thẳng ngón tay cái với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu thật trâu bò!”

“Cơ hội báo thù đến rồi. Tớ muốn bắt cô ta ngày nào cũng bị tớ chèn ép. Hừ!”

* Hồng anh thương: là cây thương có dây tua rua đỏ để tránh máu chạy dọc theo thân thương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện