Công Ty
Chương 37
Kỳ 60. HOÀNG ANH - CHÚ RỂ CHẠY TRỐNCánh cổng sắt cao lớn là những cột trụ và dây hoa bằng sắt rèn uốn lượn đan vào nhau, tạo nên một mảng lớn sang cả nhưng vẫn thanh nhã mềm mại. Hai cánh cổng ngăn cách khối kiến trúc uy nghi và không gian yên tĩnh của nhà thờ với con đường nhỏ rợp bóng cây xanh vùn vụt xe cộ chạy qua. Ánh nắng buổi sáng trải rộng trên bãi cỏ và các lối đi trải sỏi. Những thân cây mảnh khảnh mọc đây đó trong sân nhà thờ đổ bóng lên bức tường là vô số viên gạch lớn ngả màu xám trắng. Thỉnh thoảng, một đợt gió cuối năm lành lạnh thổi qua khiến các bóng cây chuyển động trên nền tường như những hình người gầy guộc, bị kéo dài phi lý. Những hình nhân lắc lư nhảy múa trong một nghi lễ huyền bí. Sau buổi lễ sáng, người về hết, nhà thờ vắng vẻ. Tôi đi chầm chậm bước vòng qua các dãy hành lang có hàng rào sắt chạm cặp theo những bước tường bên ngoài. Dáng vẻ tôi giống như một người nhàn tản đi vãn cảnh, đôi lúc dừng lại ngắm nhìn một bức phù điêu nhỏ, ghi khắc những lời cầu xin ân huệ lên các đấng tối cao hay vì phép màu nhiệm nào đó đã thành hình. Một ông cha mặc áo đen cầm quyển sách đi ngang, nhìn lướt qua tôi, đôi mắt trong vắt hiền hậu nhưng hình như thấu suốt lòng dạ kẻ khác. Tôi giật mình, vội vã ngoảnh đi. Ở vòm cửa hõm sâu cuối bức tường, có một băng ghế nhỏ. Tôi ngồi ghé vào, mở túi xách, lấy ra tấm thiệp cưới xem lại.
Còn nửa tiếng mới tới giờ CD Nguyên và Kat làm lễ trước bàn thờ Chúa. Không phải là người thân trong gia đình, nên tôi không được mời dự lễ. Nhưng tôi vẫn đến, một cách bí mật. Sẽ không ai để ý đến tôi. Tôi sẽ không làm gì gây xáo trộn. Đơn giản, tôi chỉ muốn chứng kiến, muốn được nhìn bằng chính mắt mình một chương quan trọng câu chuyện hôn nhân khôi hài bi thảm. Tôi phải đối diện nỗi đau khi thấy người đàn ông tôi yêu chính thức thuộc về kẻ khác. Tôi cần xem cô gái yêu tôi chấp nhận một cuộc sắp đặt giả trá. Phải, thấm thía tất cả những trò hề nghịch dị ấy, tôi sẽ biết mình cần làm gì tiếp sau. Đầu óc tôi căng ra, phác thảo đo lường đường đi nước bước. Nhưng bên trong lồng ngực tôi, lại là cảm giác nghẹt thở và đau đớn. Thật kỳ quặc. Khi phải cạnh tranh để có một chỗ làm tốt, bày ra mưu mẹo để đạt chức vụ cao, tôi tỉnh táo và đầy phấn khích. Khi phải toan tính hay nhúng tay vào tội lỗi để có tiền có nhà, tôi bất chấp. Nhưng vì sao, khi chiến đấu chiếm lấy tình yêu và hạnh phúc, cảm giác sợ hãi lại len lỏi trong tôi? Gương mặt tôi phẳng lặng khuất dưới đôi kính râm lớn. Mái tóc uốn dài của tôi chải đúng nếp. Bộ quần áo xanh sậm tôi mặc đúng kiểu và rất sang trọng. Đôi giày cao gót của tôi đính những hạt đá lấp lánh kiêu sa. Chỉ có hai bàn tay tôi cứ tái nhợt đi, các ngón tay chốc chốc lại run rẩy. Chưa bao giờ tôi thấy bất an và lo âu như lúc này. Hoàng Anh, con người bình tĩnh và khôn ngoan của mi biến đâu rồi? Hàng loạt câu hỏi dội đến, như những đợt sóng xám đen, càng lúc càng dâng cao như muốn nhấn chìm tôi. Mắt tôi mờ đi. Không, chỉ là một đám mây che lướt mặt trời trong giây lát.
Bất chợt, tôi thèm được vịn vào một ai đó, hoặc một điều gì đó. Kể từ ngày ra trường, bao nhiêu thời gian trôi qua, tôi chỉ biết vạch ra vài mục đích rành mạch: Tiền, chức vụ, nhà cửa. Nhưng hình như mấy thứ đó không đủ. Người ta còn cần điều gì khác sâu xa hơn, vững chãi hơn. Trước kia, tôi không thích quan tâm đến những điều mơ hồ. Nhưng càng về sau này, tôi càng nghiệm ra đòn đau nhất, dễ quật đổ mình nhất không đến từ bên ngoài, mà nó mọc ra trong chính đầu óc tôi. Tôi chẳng có gì để tin tưởng, để hy vọng, để hỗ trợ tinh thần. Đã lâu lắm rồi, tôi loại bỏ những từ tình thân, lòng thương yêura khỏi vốn từ vựng. Hoặc khi phải dùng đến, tôi cũng chẳng đoái hoài ý nghĩa bên trong của chúng. Một cô gái đơn độc bươn chải đất thành phố để lập thân như tôi không bao giờ cho phép mình yếu đuối. Tôi đã thành công khi tự tạo dựng cho mình một lớp vỏ rắn chắc. Tôi đi từ thành công này sang thành công khác. Chẳng có gì phải ngại ngần khi người ngoài hay chính tôi tự xếp mình vào hàng ngũ những kẻ thành đạt sớm. Thế nhưng, phải chăng trong sâu thẳm, tôi vẫn thèm khát phút giây được buông vũ khí xuống, được dựa vào một bờ vai vững chãi và tin cậy, trút bỏ hết những lo lắng muộn phiền, và có thể khóc mà không lo sợ gì. Gia đình, má và em trai ở quá xa. Họ thương yêu tôi thật đấy. Tôi có thể chia sẻ, lo lắng vật chất cho mọi người ở nhà. Nhưng họ làm sao hiểu thấu và chia sẻ những vấn để khó khăn luôn tiếp nối của tôi. Chỉ có CD Nguyên mà thôi. Anh chính là hình mẫu hoàn hảo cho giấc mơ. Hơn thế nữa, anh còn là một đảm bảo chắc chắn cho tương lai của tôi, giúp tôi tiến lên những nấc bậc cao hơn nữa trong cái đời sống vốn dĩ bất trắc và khó lường. Vì vậy, tôi không thể buột mất Nguyên. Lắc nhẹ đầu, tôi gắng hít thở bình thường. Chỉnh lại cái kính lớn che mắt, tôi nhìn kỹ bàn tay mình. Tôi nghiến răng. Nó không được phép run lẩy bẩy nữa. Nó phải ghì giữ lấy thứ tôi muốn...
Tôi đã chuyển về căn hộ tầng năm của mình từ hôm kia. Nội thất có sẵn. Tôi chỉ việc chuyển một ít sách vở, quần áo và xách theo cái máy laptop. Những vật dụng cũ kỹ từ thời sinh viên như cái bếp điện, tấm chăn cũ tôi nhét sâu dưới đáy rương nhôm. Cái rương vẫn gửi bên nhà trọ cũ. Tôi không muốn mang theo bất kỳ một dấu tích nào của thời nghèo khổ về nơi chốn mới. Đêm đầu tiên ở một mình trong căn hộ, tôi không ngủ. Lang thang từ phòng này sang phòng khác, mắt tôi mở thao láo. Không, không phải là cảm giác thoả mãn hay hài lòng. Lòng dạ tôi cứ trơ trơ. Tôi không bận tâm nhiều về khoản tiền 20 ngàn đô lấy của Kat để mua căn hộ. Có thể tôi sẽ trả cho cô ta vào một ngày nào đó, nếu tôi muốn. Nhưng nếu tôi tảng lờ, thì cũng không sao. Kat khá hào phóng. Say mê tôi bao nhiêu, cô ta rộng rãi bấy nhiêu. Những gì cho tôi, Kat chẳng tiếc rẻ gì đâu. Biết thừa như vậy, tôi đã hành động khôn ngoan đấy chứ. Vẫn cứ vật vờ như một bóng ma, tôi đẩy cửa bước ra ban-công. Bầu trời đen sẫm, vài chấm sao thưa thớt, xa vời. Một vệt gió luồn trong tóc, phớt qua gáy tôi. Có mấy chỗ trên lưng, trên chân tôi nhói đau. Dấu vết của lần chung đụng kỳ dị và đáng sợ với Kat đêm trước. Đó là một trải nghiệm không bao giờ tôi muốn gặp lại. Thế mà tôi vẫn nghiến răng chịu đựng. Thậm chí, tôi còn vờ như say mê thật sự. Tất cả chỉ để đạt mục đích là khoản tiền còn thiếu mà thôi... Tôi diễn cũng tài thật. Kat chẳng nghi ngờ gì. Tuy vậy, một mình trong bóng đêm, tôi mới bóc tách những ý nghĩ hỗn độn. Tôi thật đáng ghê tởm. Những gì từng làm với Peter ngày xưa, tôi đã đem ra đối đãi với Kat. Bản thân sự gần gũi chung đụng trái tự nhiên, không xuất phát từ tình cảm chân thành đêm đó thật đáng xấu hổ. Nhưng đáng khinh miệt nhất là những toan tính nằm trong đầu tôi kia. Tôi không dám nhìn lên trời. Phía sau là cơ ngơi của tôi, nhưng tôi cũng không ngoảnh lại. Tôi chỉ nhìn vào chính tôi, tột cùng kinh hoàng. Tôi đã có ngày hôm nay, chạm tới đẳng cấp sống cao cấp. Nhưng hình như tôi cũng rơi xuống một vực thẳm khác, tối om, sâu hoắm, rơi mãi mà chưa tới điểm dừng. Đêm đầu tiên ở căn hộ mới mà tôi ngồi ngoài ban-công lạnh lẽo, gục mặt trên đầu gối, khóc cay đắng. Cái đêm tôi mặc áo cưới ở nhà Kat, cô ta gợi ý tôi đảm nhận vai trò phù dâu, ở bên cô ta trong ngày cưới. Khi nói điều đó, mắt Kat nhìn vào mắt tôi, đầy ẩn ý. Tôi im lặng. Đêm qua, Kat cũng nhắc lại đề nghị. Nhưng tôi từ chối thẳng thừng. Cô ấy muốn gặp tôi. Viện cớ cần sắp xếp nhà cửa bề bộn, tôi lảng tránh. Điện thoại gọi, tôi tắt máy. Sau những van xin vô ích, Kat gần như phát điên lên.
... Cái bóng đổ dài của cánh cổng lệch đi, thu nhỏ lại. Cổng nhà thờ mở rộng. Tôi vội vã đứng dậy, nép lưng bước dọc theo bức tường, sẵn sàng nấp vào ô cửa hõm vào nếu cần thiết. Một dãy những chiếc xe hơi sang trọng tiến vào sân, dừng lại ngay gần lối đi lên cầu thang. Những người trung niên ăn mặc sang trọng bước ra khỏi xe. Một số trong đó tôi đã biết mặt. Ông bà Trần. Cha của CD Nguyên và Trâm, chị gái anh. Anh bước ra sau họ một lúc. Trong bộ suit đen, nhìn anh thanh tao, lạnh lùng, đầy vẻ xa cách mê hoặc. Tim tôi đập mạnh. Gia đình, họ hàng và khách mời bên nhà anh tiến vào trong nhà thờ trước. Tôi toan bước thật nhanh trên hành lang, lẻn vào theo sau. Nhưng cánh cổng chiếc xe màu trắng đậu cuối cùng đã bật mở. Kat bước ra. Mặc dù quá quen với Kat, tôi vẫn khựng lại. Và không chỉ mình tôi, những người khác cũng bất ngờ. Một cô dâu khác thường, đẹp kỳ dị. Từ ngực Kat đổ xuống, chiếc soire trắng lấp lánh trong nắng, đuôi váy kéo dài trên thảm cỏ. Nhưng phía trên, là đôi vai gầy ngang nhuộm nâu, xương xương kiêu hãnh. Kat không mang dây chuyền hay một món nữ trang nào trên cái cổ vươn cao. Không uốn phồng, không cài hoa, mái tóc Kat vuốt keo bóng ép sát đầu. Đôi môi to son đỏ thắm. Cũng như tôi, Kat đeo một chiếc kính râm màu đen, choán gần kín mặt. Khuỷu tay cô ta băng trắng. Hình như cô bị thương. Món duy nhất Kat mang theo là chiếc điện thoại. Một vài người đến gần, hình như muốn giúp Kat di chuyển với cái đuôi váy. Nhưng cô đưa tay xua họ đi. Kat vẫn đứng giữa nắng, ngoảnh đầu như tìm kiếm ai. Một ý nghĩ bất thần loé lên trong đầu. Tôi mở túi, lấy điện thoại. Tôi bấm số của Kat. Cô ta giật mình, nhìn màn hình, tức khắc đưa lên nghe, trả lời tôi ngay. Nép trong hõm cửa, tôi quan sát Kat bước đi thong thả về phía bậc thang, vừa trả lời điện thoại của tôi.
- You ổn chứ? - Tôi cố lấy giọng quan tâm - Sắp làm lễ rồi phải không?
- Hoàng Anh, you đang ở đâu? - Rõ ràng là Kat đang căng thẳng.
- Tôi không muốn Kat làm đám cưới! - Tôi nói ngắn. Sự tha thiết được bộc lộ một cách lạnh lùng bao giờ cũng tạo hiệu quả đặc biệt.
Kat lặng đi. Cô dừng lại ở bậc thang trên cùng. Chỉ còn mình cô chưa vào trong giáo đường. Cô ta nói khẽ, dồn dập:
- Kat nhớ you điên cuồng. Tối qua, khi you không trả lời điện thoại, mình đã dùng dao cắt vào tay. Hoàng Anh, you có biết you quan trọng với mình ra sao không?
- Mình biết hết những gì you nghĩ, Kat ạ. Vì mình cũng nghĩ giống vậy mà. Kat biết sẽ phải làm gì rồi chứ? - Tôi dối láo không chớp mắt, mỉm cười hài lòng.
Từ hõm cửa bên bức tường, tôi nhìn thấy lưng Kat, khá gần. Cô ta run nhẹ. Thôi nào, hãy tuân theo điều khiển của ta đi chứ! Tôi tự nhủ. Kat đưa bàn tay lên, tháo mắt kính, nói chậm rãi:
- Hãy chờ mình... I love you so much!
Tôi tắt điện thoại, vẫn bí mật dõi theo bóng Kat bước qua cửa vào trong thánh đường. Ngực áo Kat phập phồng. Nhìn nghiêng, mắt cô ta quầng thâm. Máu trong huyết quản tôi sôi lên khoan khoái. Vậy đấy, tôi có thể mụ mị đầu óc một thời gian. Nhưng ngay trước điểm rơi, tôi luôn tìm ra thủ đoạn khôn ngoan và tức khắc quyết định để giành phần thắng. Trước bàn thờ Chúa, Kat sẽ từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt. Vì tôi, cô ta sẽ đạp bỏ đám cưới này. CD Nguyên sẽ lại là người tự do. Việc của tôi bây giờ chỉ là chờ đợi mà thôi. Đang lâng lâng với những tính toán, tôi giật mình. Một bàn tay tóm mạnh khuỷu tay tôi, giật mạnh. Peter Yeo. Ông ta đứng sau lưng tôi từ bao giờ. Đôi mắt lạnh lẽo như thuỷ tinh nhìn tôi vô cảm:
- Cô không phải là khách mời của lễ sáng nay!
- Nhà thờ là nơi ai cũng có thể vào được! - Tôi nhún vai, thách thức.
- Cô thèm khát một đám cưới sao? - Miệng Peter cười nhưng mắt ông ta vẫn lạnh lẽo - Nếu hồi đó cô tử tế, biết đâu tôi cũng thay đổi suy nghĩ, tính cho cô...
- Ý nghĩ đó là sự giả dối. Vì giả dối, nó thật bệ rạc, phải không?
- Im đi! - Peter không bình tĩnh được nữa. Ông ta luôn bị tôi làm cho điên lên - Tôi chỉ muốn cảnh báo cô, hãy cút cho xa khỏi gia đình của Nguyên và cô Kat. Mọi việc sắp sửa an bài. Cô chẳng có việc gì phải nhúng mũi vào đây cả. Hiểu chưa?
- Vậy sao?
Peter giật cái điện thoại trên tay tôi, ném mạnh xuống đất, lấy chân đạp lên, bước qua mặt tôi đi về phía cửa giáo đường. Chiếc điện thoại đắt tiền vỡ nắp. Bụi lấm lem. Tôi cúi nhặt. Chẳng sao cả. Tôi sẽ bán nó, rồi mua một cái khác, ngon lành hơn.
Tôi đứng dựa lưng vào bức tường xám trắng một lúc rồi mới lẻn vào bên trong, theo dõi buổi lễ. Tôi chọn góc khuất hơi tối sau một bức vách nhỏ, ngồi trên băng ghế gỗ. Tôi chỉ nghe, không thấy. Tiếng nói rì rầm. Đột nhiên, một giọng nói cất lên: "Xin lỗi, tôi từ chối cuộc hôn nhân này!". Không phải giọng Kat Trần, mà là CD Nguyên. Tôi giật nảy người. Không khí lặng phắc vài giây, rồi mọi người nhốn nháo, hệt như một tổ ong vỡ ra. CD Nguyên đi như chạy giữa hai hàng ghế. Anh bước ra ngoài cửa sáng trắng trong phút chốc. Tôi vội vã chạy ra theo.
CD Nguyên chạy ra xe. Anh không một mình. Một cô gái bé nhỏ mặc áo đỏ và quần jeans ngắn đang đặt tay trong lòng tay anh, bị anh kéo đi hối hả. Tôi chết lặng. Chú rể bỏ trốn, cùng Lim.
Còn nửa tiếng mới tới giờ CD Nguyên và Kat làm lễ trước bàn thờ Chúa. Không phải là người thân trong gia đình, nên tôi không được mời dự lễ. Nhưng tôi vẫn đến, một cách bí mật. Sẽ không ai để ý đến tôi. Tôi sẽ không làm gì gây xáo trộn. Đơn giản, tôi chỉ muốn chứng kiến, muốn được nhìn bằng chính mắt mình một chương quan trọng câu chuyện hôn nhân khôi hài bi thảm. Tôi phải đối diện nỗi đau khi thấy người đàn ông tôi yêu chính thức thuộc về kẻ khác. Tôi cần xem cô gái yêu tôi chấp nhận một cuộc sắp đặt giả trá. Phải, thấm thía tất cả những trò hề nghịch dị ấy, tôi sẽ biết mình cần làm gì tiếp sau. Đầu óc tôi căng ra, phác thảo đo lường đường đi nước bước. Nhưng bên trong lồng ngực tôi, lại là cảm giác nghẹt thở và đau đớn. Thật kỳ quặc. Khi phải cạnh tranh để có một chỗ làm tốt, bày ra mưu mẹo để đạt chức vụ cao, tôi tỉnh táo và đầy phấn khích. Khi phải toan tính hay nhúng tay vào tội lỗi để có tiền có nhà, tôi bất chấp. Nhưng vì sao, khi chiến đấu chiếm lấy tình yêu và hạnh phúc, cảm giác sợ hãi lại len lỏi trong tôi? Gương mặt tôi phẳng lặng khuất dưới đôi kính râm lớn. Mái tóc uốn dài của tôi chải đúng nếp. Bộ quần áo xanh sậm tôi mặc đúng kiểu và rất sang trọng. Đôi giày cao gót của tôi đính những hạt đá lấp lánh kiêu sa. Chỉ có hai bàn tay tôi cứ tái nhợt đi, các ngón tay chốc chốc lại run rẩy. Chưa bao giờ tôi thấy bất an và lo âu như lúc này. Hoàng Anh, con người bình tĩnh và khôn ngoan của mi biến đâu rồi? Hàng loạt câu hỏi dội đến, như những đợt sóng xám đen, càng lúc càng dâng cao như muốn nhấn chìm tôi. Mắt tôi mờ đi. Không, chỉ là một đám mây che lướt mặt trời trong giây lát.
Bất chợt, tôi thèm được vịn vào một ai đó, hoặc một điều gì đó. Kể từ ngày ra trường, bao nhiêu thời gian trôi qua, tôi chỉ biết vạch ra vài mục đích rành mạch: Tiền, chức vụ, nhà cửa. Nhưng hình như mấy thứ đó không đủ. Người ta còn cần điều gì khác sâu xa hơn, vững chãi hơn. Trước kia, tôi không thích quan tâm đến những điều mơ hồ. Nhưng càng về sau này, tôi càng nghiệm ra đòn đau nhất, dễ quật đổ mình nhất không đến từ bên ngoài, mà nó mọc ra trong chính đầu óc tôi. Tôi chẳng có gì để tin tưởng, để hy vọng, để hỗ trợ tinh thần. Đã lâu lắm rồi, tôi loại bỏ những từ tình thân, lòng thương yêura khỏi vốn từ vựng. Hoặc khi phải dùng đến, tôi cũng chẳng đoái hoài ý nghĩa bên trong của chúng. Một cô gái đơn độc bươn chải đất thành phố để lập thân như tôi không bao giờ cho phép mình yếu đuối. Tôi đã thành công khi tự tạo dựng cho mình một lớp vỏ rắn chắc. Tôi đi từ thành công này sang thành công khác. Chẳng có gì phải ngại ngần khi người ngoài hay chính tôi tự xếp mình vào hàng ngũ những kẻ thành đạt sớm. Thế nhưng, phải chăng trong sâu thẳm, tôi vẫn thèm khát phút giây được buông vũ khí xuống, được dựa vào một bờ vai vững chãi và tin cậy, trút bỏ hết những lo lắng muộn phiền, và có thể khóc mà không lo sợ gì. Gia đình, má và em trai ở quá xa. Họ thương yêu tôi thật đấy. Tôi có thể chia sẻ, lo lắng vật chất cho mọi người ở nhà. Nhưng họ làm sao hiểu thấu và chia sẻ những vấn để khó khăn luôn tiếp nối của tôi. Chỉ có CD Nguyên mà thôi. Anh chính là hình mẫu hoàn hảo cho giấc mơ. Hơn thế nữa, anh còn là một đảm bảo chắc chắn cho tương lai của tôi, giúp tôi tiến lên những nấc bậc cao hơn nữa trong cái đời sống vốn dĩ bất trắc và khó lường. Vì vậy, tôi không thể buột mất Nguyên. Lắc nhẹ đầu, tôi gắng hít thở bình thường. Chỉnh lại cái kính lớn che mắt, tôi nhìn kỹ bàn tay mình. Tôi nghiến răng. Nó không được phép run lẩy bẩy nữa. Nó phải ghì giữ lấy thứ tôi muốn...
Tôi đã chuyển về căn hộ tầng năm của mình từ hôm kia. Nội thất có sẵn. Tôi chỉ việc chuyển một ít sách vở, quần áo và xách theo cái máy laptop. Những vật dụng cũ kỹ từ thời sinh viên như cái bếp điện, tấm chăn cũ tôi nhét sâu dưới đáy rương nhôm. Cái rương vẫn gửi bên nhà trọ cũ. Tôi không muốn mang theo bất kỳ một dấu tích nào của thời nghèo khổ về nơi chốn mới. Đêm đầu tiên ở một mình trong căn hộ, tôi không ngủ. Lang thang từ phòng này sang phòng khác, mắt tôi mở thao láo. Không, không phải là cảm giác thoả mãn hay hài lòng. Lòng dạ tôi cứ trơ trơ. Tôi không bận tâm nhiều về khoản tiền 20 ngàn đô lấy của Kat để mua căn hộ. Có thể tôi sẽ trả cho cô ta vào một ngày nào đó, nếu tôi muốn. Nhưng nếu tôi tảng lờ, thì cũng không sao. Kat khá hào phóng. Say mê tôi bao nhiêu, cô ta rộng rãi bấy nhiêu. Những gì cho tôi, Kat chẳng tiếc rẻ gì đâu. Biết thừa như vậy, tôi đã hành động khôn ngoan đấy chứ. Vẫn cứ vật vờ như một bóng ma, tôi đẩy cửa bước ra ban-công. Bầu trời đen sẫm, vài chấm sao thưa thớt, xa vời. Một vệt gió luồn trong tóc, phớt qua gáy tôi. Có mấy chỗ trên lưng, trên chân tôi nhói đau. Dấu vết của lần chung đụng kỳ dị và đáng sợ với Kat đêm trước. Đó là một trải nghiệm không bao giờ tôi muốn gặp lại. Thế mà tôi vẫn nghiến răng chịu đựng. Thậm chí, tôi còn vờ như say mê thật sự. Tất cả chỉ để đạt mục đích là khoản tiền còn thiếu mà thôi... Tôi diễn cũng tài thật. Kat chẳng nghi ngờ gì. Tuy vậy, một mình trong bóng đêm, tôi mới bóc tách những ý nghĩ hỗn độn. Tôi thật đáng ghê tởm. Những gì từng làm với Peter ngày xưa, tôi đã đem ra đối đãi với Kat. Bản thân sự gần gũi chung đụng trái tự nhiên, không xuất phát từ tình cảm chân thành đêm đó thật đáng xấu hổ. Nhưng đáng khinh miệt nhất là những toan tính nằm trong đầu tôi kia. Tôi không dám nhìn lên trời. Phía sau là cơ ngơi của tôi, nhưng tôi cũng không ngoảnh lại. Tôi chỉ nhìn vào chính tôi, tột cùng kinh hoàng. Tôi đã có ngày hôm nay, chạm tới đẳng cấp sống cao cấp. Nhưng hình như tôi cũng rơi xuống một vực thẳm khác, tối om, sâu hoắm, rơi mãi mà chưa tới điểm dừng. Đêm đầu tiên ở căn hộ mới mà tôi ngồi ngoài ban-công lạnh lẽo, gục mặt trên đầu gối, khóc cay đắng. Cái đêm tôi mặc áo cưới ở nhà Kat, cô ta gợi ý tôi đảm nhận vai trò phù dâu, ở bên cô ta trong ngày cưới. Khi nói điều đó, mắt Kat nhìn vào mắt tôi, đầy ẩn ý. Tôi im lặng. Đêm qua, Kat cũng nhắc lại đề nghị. Nhưng tôi từ chối thẳng thừng. Cô ấy muốn gặp tôi. Viện cớ cần sắp xếp nhà cửa bề bộn, tôi lảng tránh. Điện thoại gọi, tôi tắt máy. Sau những van xin vô ích, Kat gần như phát điên lên.
... Cái bóng đổ dài của cánh cổng lệch đi, thu nhỏ lại. Cổng nhà thờ mở rộng. Tôi vội vã đứng dậy, nép lưng bước dọc theo bức tường, sẵn sàng nấp vào ô cửa hõm vào nếu cần thiết. Một dãy những chiếc xe hơi sang trọng tiến vào sân, dừng lại ngay gần lối đi lên cầu thang. Những người trung niên ăn mặc sang trọng bước ra khỏi xe. Một số trong đó tôi đã biết mặt. Ông bà Trần. Cha của CD Nguyên và Trâm, chị gái anh. Anh bước ra sau họ một lúc. Trong bộ suit đen, nhìn anh thanh tao, lạnh lùng, đầy vẻ xa cách mê hoặc. Tim tôi đập mạnh. Gia đình, họ hàng và khách mời bên nhà anh tiến vào trong nhà thờ trước. Tôi toan bước thật nhanh trên hành lang, lẻn vào theo sau. Nhưng cánh cổng chiếc xe màu trắng đậu cuối cùng đã bật mở. Kat bước ra. Mặc dù quá quen với Kat, tôi vẫn khựng lại. Và không chỉ mình tôi, những người khác cũng bất ngờ. Một cô dâu khác thường, đẹp kỳ dị. Từ ngực Kat đổ xuống, chiếc soire trắng lấp lánh trong nắng, đuôi váy kéo dài trên thảm cỏ. Nhưng phía trên, là đôi vai gầy ngang nhuộm nâu, xương xương kiêu hãnh. Kat không mang dây chuyền hay một món nữ trang nào trên cái cổ vươn cao. Không uốn phồng, không cài hoa, mái tóc Kat vuốt keo bóng ép sát đầu. Đôi môi to son đỏ thắm. Cũng như tôi, Kat đeo một chiếc kính râm màu đen, choán gần kín mặt. Khuỷu tay cô ta băng trắng. Hình như cô bị thương. Món duy nhất Kat mang theo là chiếc điện thoại. Một vài người đến gần, hình như muốn giúp Kat di chuyển với cái đuôi váy. Nhưng cô đưa tay xua họ đi. Kat vẫn đứng giữa nắng, ngoảnh đầu như tìm kiếm ai. Một ý nghĩ bất thần loé lên trong đầu. Tôi mở túi, lấy điện thoại. Tôi bấm số của Kat. Cô ta giật mình, nhìn màn hình, tức khắc đưa lên nghe, trả lời tôi ngay. Nép trong hõm cửa, tôi quan sát Kat bước đi thong thả về phía bậc thang, vừa trả lời điện thoại của tôi.
- You ổn chứ? - Tôi cố lấy giọng quan tâm - Sắp làm lễ rồi phải không?
- Hoàng Anh, you đang ở đâu? - Rõ ràng là Kat đang căng thẳng.
- Tôi không muốn Kat làm đám cưới! - Tôi nói ngắn. Sự tha thiết được bộc lộ một cách lạnh lùng bao giờ cũng tạo hiệu quả đặc biệt.
Kat lặng đi. Cô dừng lại ở bậc thang trên cùng. Chỉ còn mình cô chưa vào trong giáo đường. Cô ta nói khẽ, dồn dập:
- Kat nhớ you điên cuồng. Tối qua, khi you không trả lời điện thoại, mình đã dùng dao cắt vào tay. Hoàng Anh, you có biết you quan trọng với mình ra sao không?
- Mình biết hết những gì you nghĩ, Kat ạ. Vì mình cũng nghĩ giống vậy mà. Kat biết sẽ phải làm gì rồi chứ? - Tôi dối láo không chớp mắt, mỉm cười hài lòng.
Từ hõm cửa bên bức tường, tôi nhìn thấy lưng Kat, khá gần. Cô ta run nhẹ. Thôi nào, hãy tuân theo điều khiển của ta đi chứ! Tôi tự nhủ. Kat đưa bàn tay lên, tháo mắt kính, nói chậm rãi:
- Hãy chờ mình... I love you so much!
Tôi tắt điện thoại, vẫn bí mật dõi theo bóng Kat bước qua cửa vào trong thánh đường. Ngực áo Kat phập phồng. Nhìn nghiêng, mắt cô ta quầng thâm. Máu trong huyết quản tôi sôi lên khoan khoái. Vậy đấy, tôi có thể mụ mị đầu óc một thời gian. Nhưng ngay trước điểm rơi, tôi luôn tìm ra thủ đoạn khôn ngoan và tức khắc quyết định để giành phần thắng. Trước bàn thờ Chúa, Kat sẽ từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt. Vì tôi, cô ta sẽ đạp bỏ đám cưới này. CD Nguyên sẽ lại là người tự do. Việc của tôi bây giờ chỉ là chờ đợi mà thôi. Đang lâng lâng với những tính toán, tôi giật mình. Một bàn tay tóm mạnh khuỷu tay tôi, giật mạnh. Peter Yeo. Ông ta đứng sau lưng tôi từ bao giờ. Đôi mắt lạnh lẽo như thuỷ tinh nhìn tôi vô cảm:
- Cô không phải là khách mời của lễ sáng nay!
- Nhà thờ là nơi ai cũng có thể vào được! - Tôi nhún vai, thách thức.
- Cô thèm khát một đám cưới sao? - Miệng Peter cười nhưng mắt ông ta vẫn lạnh lẽo - Nếu hồi đó cô tử tế, biết đâu tôi cũng thay đổi suy nghĩ, tính cho cô...
- Ý nghĩ đó là sự giả dối. Vì giả dối, nó thật bệ rạc, phải không?
- Im đi! - Peter không bình tĩnh được nữa. Ông ta luôn bị tôi làm cho điên lên - Tôi chỉ muốn cảnh báo cô, hãy cút cho xa khỏi gia đình của Nguyên và cô Kat. Mọi việc sắp sửa an bài. Cô chẳng có việc gì phải nhúng mũi vào đây cả. Hiểu chưa?
- Vậy sao?
Peter giật cái điện thoại trên tay tôi, ném mạnh xuống đất, lấy chân đạp lên, bước qua mặt tôi đi về phía cửa giáo đường. Chiếc điện thoại đắt tiền vỡ nắp. Bụi lấm lem. Tôi cúi nhặt. Chẳng sao cả. Tôi sẽ bán nó, rồi mua một cái khác, ngon lành hơn.
Tôi đứng dựa lưng vào bức tường xám trắng một lúc rồi mới lẻn vào bên trong, theo dõi buổi lễ. Tôi chọn góc khuất hơi tối sau một bức vách nhỏ, ngồi trên băng ghế gỗ. Tôi chỉ nghe, không thấy. Tiếng nói rì rầm. Đột nhiên, một giọng nói cất lên: "Xin lỗi, tôi từ chối cuộc hôn nhân này!". Không phải giọng Kat Trần, mà là CD Nguyên. Tôi giật nảy người. Không khí lặng phắc vài giây, rồi mọi người nhốn nháo, hệt như một tổ ong vỡ ra. CD Nguyên đi như chạy giữa hai hàng ghế. Anh bước ra ngoài cửa sáng trắng trong phút chốc. Tôi vội vã chạy ra theo.
CD Nguyên chạy ra xe. Anh không một mình. Một cô gái bé nhỏ mặc áo đỏ và quần jeans ngắn đang đặt tay trong lòng tay anh, bị anh kéo đi hối hả. Tôi chết lặng. Chú rể bỏ trốn, cùng Lim.
Bình luận truyện