Chương 80: Khương Ngải Chanh (5)
Editor: Nơ
Mỗi khi sợ hãi hãy thổi nó lên, anh nghe được sẽ lập tức đến.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi, mà chỉ bảo vệ cô theo một cách khác.
Phải đi bao lâu, sẽ đến nơi nào, Khương Ngải Chanh không nói, Hình Nhận cũng không hỏi.
Gió sông về đêm khiến lòng người xao động, Khương Ngải Chanh đi một mình ở phía trước, người phía sau vẫn giữ khoảng cách nhất định, không nhanh không chậm cùng cô băng qua đoạn đường tự do này.
Khương Ngải Chanh dừng chân lại, người đàn ông phía sau cũng đồng thời dừng lại theo, không tiến lên cũng không lùi lại.
Cô quay đầu nhìn về phía đối diện, sau đó gỡ khẩu trang xuống, cầm lấy chiếc còi xám bạc ở trước ngực đưa lên miệng.
"Huýt —"
Ngay tại khoảnh khắc tiếng còi vang lên, người đàn ông trầm ổn như núi cuối cùng cũng sải bước đi tới bên cạnh cô.
Hình Nhận nói một cách trịnh trọng: "Phục tùng mệnh lệnh là chức trách của quân nhân."
Khương Ngải Chanh rút chiếc còi trở về, chắp tay sau lưng: "Nhưng em không phải là sếp của anh."
Hình Nhận chớp mắt: "Nghe em ra lệnh, là lựa chọn của Hình Nhận."
Sự lựa chọn có chủ đích, cũng xuất phát từ đáy lòng.
Lần đầu tiên, Khương Ngải Chanh biết rằng ngoài ba mẹ, còn có một người có thể bảo vệ cô, khiến cô yên tâm mà tiếp tục tiến về phía trước.
Cơn gió khô hanh thổi qua tán lá xào xạc rồi nhanh chóng biến mất.
"Hình Nhận." Không biết từ bao giờ, cách xưng hô của Khương Ngải Chanh đối với anh đã tự động lược bỏ hai tiếng "anh trai" không được tự nhiên ấy, kéo gần quan hệ giữa hai người hơn một chút.
Khương Ngải Chanh đứng ở phía trước, nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia để phân biệt tính chân thật: "Anh thả thính giỏi nhỉ."
"Thả thính?" Hình Nhận lặp lại mấy từ mấu chốt này, ánh mắt nghi hoặc lặng lẽ cụp xuống: "Có nghĩa là gì?"
Dáng vẻ nghiêm túc này thật sự rất thú vị, Khương Ngải Chanh không khỏi trêu chọc anh, khóe môi cong lên thật sâu: "Chính là, anh rất tuyệt vời, là ý đó đó."
"Vậy, em cũng rất giỏi thả thính."
Anh đang nói, em cũng rất tuyệt.
*
Tối hôm đó, Khương Ngải Chanh về đến nhà còn ngân nga bài hát trong miệng, Tiểu Viên bị âm thanh của cô hấp dẫn, bưng đĩa hoa quả từ phòng bếp đi ra: "Chị, tâm trạng của chị tốt thế."
Khương Ngải Chanh sờ bông tai, cười khẽ: "Tàm tạm."
Tiểu Viên gật đầu, giống như suy tư gì đó.
Tàm tạm chỗ nào, khóe miệng sắp kéo lên tận trời luôn rồi.
Sự việc bị theo dõi không được đưa tin nên ba mẹ Khương không biết, chẳng qua là nhìn thấy con gái bị tung ảnh nhiều lần với nhiều người đàn ông khác nhau ở trên mạng nên họ hơi lo lắng.
"Mấy kẻ chụp lén thật sự quá đáng!" Ba Khương tràn đầy phẫn nộ, Khương Ngải Chanh gật đầu đồng ý, thậm chí không khỏi nghĩ rằng nếu ba biết chuyện cô bị kẻ biếи ŧɦái theo dõi, nói không chừng sẽ lật bàn ngay lập tức, sau đó chạy đến đồn cảnh sát để tìm tên đó tính sổ một trận.
Sự việc đã được giải quyết, cô thật sự không muốn ba mẹ phải lo lắng và tức giận vì mình.
"Chỉ là mấy tay săn ảnh mà thôi, không phải đã làm sáng tỏ rồi sao." Khương Ngải Chanh đích thân rót trà thảo mộc cho ba mình để ông ấy hạ hỏa, "Ba, uống trà uống trà, những thứ vô nghĩa đó không đáng để ba hao tổn sức khỏe."
"Lửa sém lông mày mà cũng không biết kêu đau!" Ba Khương liếc nhìn con gái, nhưng tay vẫn thành thật cầm lấy tách trà do con gái đưa.
Khương Ngải Chanh hùa theo dỗ dành ông ấy, phải mất một lúc ba Khương mới bớt giận.
Trong lúc này, mẹ Khương tương đối ôn hòa và bình tĩnh, đợi chồng nói xong, bà ấy mới gọi con gái sang một bên, lặng lẽ hỏi han tình hình: "Con nói thật với mẹ đi, giữa con và cái người Tưởng Tử Dục kia rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bà ấy biết con gái mình và người đàn ông tên Tưởng Tử Dục là bạn học cấp ba, mới đầu bà ấy còn vui mừng khi nghe con gái nói rằng có một người bạn xuất sắc như vậy, nghĩ rằng bạn bè cùng lứa thì có thể giúp đỡ lẫn nhau trong giới giải trí. Sau đó, bà ấy dần dần phát hiện ra con gái dường như có một số tình cảm khác thường với người bạn đó, bà ấy hỏi, Khương Ngải Chanh cũng thừa nhận.
Nhà bọn họ vẫn giữ một thái độ đối với chuyện tình cảm của Khương Ngải Chanh, đó là hy vọng con bé được hạnh phúc.
Tưởng Tử Dục làm bạn thì không thể chê vào đâu được, nhưng nếu làm người yêu... Thật sự không phải là lựa chọn tốt nhất ở trong mắt người lớn.
Nếu đôi bên đều có tình cảm thì không có gì đáng nói, nhưng hai đứa vẫn cố tình lấy danh nghĩa bạn bè hết lần này đến lần khác, hiện tại khó lắm con gái bọn họ mới từ bỏ được, bọn họ tìm đủ mọi cách để Khương Ngải Chanh gặp người mới, nhưng tại sao lại tiếp tục dây dưa?
Sự tình ở trên mạng đã được đè xuống, nhưng Tưởng Tủ Dục xuất hiện ở tiểu khu của Khương Ngải Chanh là thật, mẹ Khương thật sự sợ cô con gái ngốc nghếch nhà mình sẽ lún sâu một lần nữa nên đã đích thân đến thăm, với cả thăm dò suy nghĩ thật sự của con gái.
"Mẹ, không phải trước đó con đã nói rồi sao?" Khương Ngải Chanh hiểu rõ tâm tư của mẹ, cũng không mập mờ.
Trước đây, mẹ cô luôn lo lắng cho chuyện tình cảm cá nhân của cô, mà vài tháng trước cô đã từ chối đối tượng coi mắt do ba mẹ giới thiệu, đồng thời cũng nói rõ rằng mình sẽ không tiếp tục cố chấp với Tưởng Tử Dục nữa.
Mẹ Khương nửa tin nửa ngờ: "Lần trước con cũng nói chuyện nghiêm túc với mẹ một lần, mẹ tin lời con nói, nhưng trên mạng lại có ảnh chụp của con và Tưởng Tử Dục... Đương nhiên mẹ cũng biết con gái của mẹ không phải là loại người như dân mạng nói, nhưng con cũng đừng mãi ngốc nghếch đâm đầu vào một người."
"Thật sự không có." Khương Ngải Chanh lắc đầu nguầy nguậy, chỉ thiếu nước giơ tay thề với trời cao, "Ngày đó Tưởng Tử Dục có chút việc, bọn con nói chuyện xong là rời đi ngay, con đảm bảo không phải là vì luyến tiếc."
"Chuyện gì mà phải chạy đến dưới nhà của con mới nói được." Mẹ Khương không tin tưởng mấy lời này lắm, bây giờ thông tin mạng phát triển như vậy, hai người lại không có quan hệ gì đặc biệt, gọi điện thoại không được sao?
Tóm lại là ba mẹ nào cũng luôn đứng về phía con cái của mình, mẹ Khương âm thầm phê bình hành vi của Tưởng Tử Dục: "Hơn nữa, con là ngôi sao, nó không hề quan tâm đến danh dự của con mà cứ tùy tiện chạy đến như vậy, sau đó còn bị chụp được rồi đăng lên mạng, nhận lại bao nhiêu lời khó nghe."
Tiếp theo là mấy chủ đề nghe đến nhàm tai, Khương Ngải Chanh cũng biết ba mẹ đang lo lắng, vừa lắng nghe vừa gật đầu, không phản bác lại bọn họ.
Đến cuối cùng, mẹ Khương quay lại chuyện tình cảm: "Con sắp bước sang tuổi 27 rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện lớn đời người đi. Ba mẹ không thúc giục con kết hôn, chỉ là mong con có thể cân nhắc đến phương diện này, gặp được một người thích hợp thì ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ."
"Con biết rồi mẹ."
Mẹ Khương gật đầu, hai mẹ con trò chuyện trong phòng thêm một lúc nữa mới đi ra ngoài.
Khương Ngải Chanh bình thường bận rộn công việc, gia đình ba người hiếm khi quây quần bên nhau, Khương Ngải Chanh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách với ba. Trợ lý toàn năng Tiểu Viên đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho mọi người, lúc này mẹ Khương bước vào bếp, chủ động muốn giúp đỡ.
Tiểu Viên vội vàng ngăn lại: "Dì Khương, để cháu làm là được rồi ạ."
Mẹ Khương hơi mỉm cười: "Không sao."
Hai người bận rộn ở trong bếp, mẹ Khương như cố ý lại vô tình nghe được rất nhiều tin tức về con gái từ Tiểu Viên.
"Gần đây Chanh tử liên tục lên hot search, sợ là trong lòng không dễ chịu gì."
Nghe giọng điệu nặng nề của mẹ Khương, Tiểu Viên nhanh chóng an ủi: "Thật ra vẫn tốt ạ, những chuyện này không đả kích được chị Ngải Chanh, hơn nữa gần đây anh Hình vẫn luôn..."
Tiểu Viên nói được một nửa đột nhiên mím môi im bặt, cố gắng nghĩ cách cứu vớt.
Trước đó, Khương Ngải Chanh cố ý dặn dò cô ấy giấu kín chuyện bị theo dõi, mà lúc này trò chuyện thoải mái với mẹ Khương nên lỡ miệng. Chủ yếu là gần đây tần suất xuất hiện của Hình Nhận quá nhiều, khắc sâu vào trí nhớ.
"Anh Hình?" Mẹ Khương hiếm khi nghe thấy tên một người đàn ông xa lạ liên quan đến con gái mình, ngay cả động tác nhặt (lặt) rau cũng dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Viên như đang chờ giới thiệu.
"Ặc..." Tiểu Viên nhanh chóng động não, "Anh Hình là anh trai của chị Hình U."
Mẹ Khương nôn nóng gặng hỏi: "Anh trai của U U? Vậy giữa cậu ấy và Chanh tử có chuyện gì vậy?"
"À dạ, không phải gần đây chị Ngải Chanh bị chụp lén sao, vừa hay anh Hình đang rảnh, nên chị Hình U đã nhờ anh ấy bảo vệ giúp một chút. Anh ấy đã đồng ý." Tiểu Viên không có nói đối, chỉ là lượt bớt phần đáng sợ của vụ việc bị theo dõi.
Mẹ Khương càng nghe càng tò mò: "Cháu nói nhanh lên, cậu Hình kia là người như thế nào?"
Thật ra, Tiểu Viên cũng không biết nhiều về Hình Nhận, nên chỉ thuật lại những lời thường được nghe thấy cho mẹ Khương, vầng hào quang mà thân phận ấy mang lại khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng tuyệt đối.
"Là người trung thực, có lý tưởng có hoài bão, còn biết cách chăm sóc người khác." Mẹ Khương sắp xếp lại thông tin mà Tiểu Viên vừa tiết lộ, sau đó đưa ra kết luận trong hai chữ: "Không tồi."
Khương Ngải Chanh và Hình U là bạn thân lâu năm, mẹ Khương cũng không xa lạ gì với Hình U, biết rõ đó là một đứa trẻ rất xuất sắc. Nếu là anh trai của Hình U, lại nghe nói rằng anh chính trực lương thiện, mẹ Khương liền rất mong đợi người đàn ông trẻ tuổi chưa từng gặp mặt này.
"Hiện tại cậu ấy với Chanh là bạn bè à?"
"Cũng tính là như vậy."
"Quan hệ có tốt không?"
"Tốt ạ."
"Chanh tử đi ăn cơm với cậu ấy, trở về thì rất vui vẻ?"
"Dạ... Đúng vậy."
Khương Ngải Chanh đang xem TV và trò chuyện với ba ở bên ngoài vẫn chưa biết gì, cô trợ lý nhỏ hoàn toàn không chống đỡ được lời hỏi thăm đến tận gốc rễ của mẹ Khương, vì vậy kể tất tần tật cho bà ấy.
Không biết trải qua bao lâu, mẹ Khương tươi cười đi ra khỏi phòng bếp, bước tới chỗ hai cha con: "Chanh tử."
Khương Ngải Chanh ngẩng đầu đáp: "Dạ?"
"Nghe Tiểu Viên nói gần đây có một người là cậu Hình đã giúp đỡ con rất nhiều, vậy nên mời cậu ấy đến nhà ăn một bữa cơm đi."
Khương Ngải Chanh gần như nhìn thấu suy nghĩ trong đôi mắt thâm thúy của mẹ ngay lập tức: "Không cần đâu ạ, con đã mời anh ấy rồi."
"Làm sao mà giống nhau được." Mẹ Khương không hài lòng với phản ứng của cô, "Con mời khách thì đó là lời cảm ơn của con, còn gọi cậu ấy tới nhà dùng cơm, là lời cảm ơn của ba mẹ với cậu ấy."
Khương Ngải Chanh vui vẻ: "Ba mẹ cảm ơn anh ấy làm gì?"
"Con là con gái của ba mẹ, cậu ấy bảo vệ con, vì vậy ba mẹ cũng nên cảm ơn cậu ấy." Mẹ Khương nghiêm túc nói đạo lý.
Ba Khương khó hiểu muốn lên tiếng, nhưng lại bị mẹ Khương trừng mắt trở về.
Khương Ngải Chanh không có hành động gì.
Cô không ngại mời Hình Nhận đến nhà ăn tối, nhưng mục đích của mẹ cô không trong sáng, nếu cô gọi Hình Nhận đến, há chẳng phải là hiện trường xấu hổ đến mức độn thổ sao.
Khương Ngải Chanh đang định lừa hai ba câu để cho qua chuyện thì điện thoại vang lên.
Vừa cầm lên liền thấy, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Khương Ngải Chanh liếc nhìn mẹ mình một cái, nhanh chóng cầm điện thoại tránh đi, về đến phòng mới trả lời: "Alo?"
Trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc: "Em có ở nhà không?"
Khương Ngải Chanh dựa vào tường: "Có, sao vậy ạ?"
Hình Nhận trả lời: "Đưa cho em một thứ."
Khương Ngải Chanh rời khỏi bức tường, đứng thẳng người: "Cho em? Cái gì vậy?"
Hình Nhận giải thích: "Tinh Tinh gửi nhầm quà, là của em."
Hình U ở bên kia làm việc, thỉnh thoảng Minh Trầm sẽ qua đó thăm cô, hai người dành chút thời gian để đi chơi ở các điểm tham quan gần đó. Hình U thích mua những thứ linh tinh gửi về, khi nhận được thì Hình Nhận phát hiện đó là đồ dùng của con gái, vì vậy anh đã gọi cho em gái để hỏi tại sao lại như vậy.
Hình U nhìn thấy ảnh chụp mới phản ứng lại, đơn giao hàng bị sai, quà tặng của Hình Nhận và Khương Ngải Chanh đã không may bị tráo đổi. Do đó mới có cuộc gọi hiện tại.
Khương Ngải Chanh xuống nhà với lý do lấy hàng chuyển phát nhanh, cánh cửa vừa đóng lại, mẹ Khương vội vàng đi đến cửa thay giày.
Ba Khương không hiểu tại sao: "Em cũng muốn đi ra ngoài?"
"Không ai hiểu con gái bằng mẹ, rõ ràng trong tiểu khu có người chuyên giao chuyển phát nhanh đến tận cửa, vậy mà vừa nhận được một cuộc điện thoại thì lập tức chạy xuống nhận hàng, khả nghi!"
Nếu đó là cuộc gọi chuyển phát nhanh, vậy thì không cần né tránh, hơn nữa còn nói chuyện lâu như vậy.
Trái lại, rất có thể là...
Ngày hôm nay, không ai có thể xua đi cơn tò mò của mẹ Khương.
Khương Ngải Chanh đeo khẩu trang xuống dưới nhà, một dáng người cao lớn đứng ở ngoài cửa, mỗi lần nhìn thấy anh đều có cảm giác cao lớn rắn rỏi, rất đáng tin cậy.
"Hình Nhận." Khương Ngải Chanh nhỏ giọng kêu anh, tay mở cửa.
Hình Nhận đưa chiếc túi trên tay, trong đó là món quà thuộc về Khương Ngải Chanh.
"Hôm nay em cũng nhận được một vài đơn hàng chuyển phát nhanh, nhưng vẫn chưa đi lấy, cũng không biết quà của anh có nằm trong số đó không." Khương Ngải Chanh đưa anh đến khu nhận hàng để tìm kiếm, kết quả là không nhìn thấy quà mà Hình U gửi: "Xem ra là vẫn chưa giao."
"Không sao." Món quà không phải là đồ cần gấp, anh không vội.
Hai người rời khỏi tủ chứa hàng, chuẩn bị ai về nhà nấy, nhưng nửa đường thì trùng hợp đụng phải mẹ Khương.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt mẹ Khương gần như mở to hết cỡ.
Cái này... Cái này!
Quả nhiên bà ấy đoán không sai, con gái đúng là đang có một mối quan hệ.
Nhìn thấy mẹ, đôi môi ẩn dưới lớp khẩu trang của Khương Ngải Chanh hơi mở ra vì kinh ngạc.
Vài phút sau, trong nhà có thêm một người.
Hình Nhận bị trưởng bối nhiệt tình lừa vào nhà, vào trong nhà Khương Ngải Chanh, mẹ Khương lập tức hỏi thăm danh tính của anh, bà ấy hỏi cái gì, Hình Nhận đều trả lời rất nghiêm túc.
"Tiểu Nhận à, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
"Cháu 36."
"Ồ..." Mẹ Khương thầm tính tuổi trong lòng, lớn hơn con gái mười tuổi, nhưng vẻ ngoài vẫn còn rất trẻ, nói là 26 tuổi cũng không ai nghi ngờ.
Chênh lệch tuổi tác thì sao chứ, miễn là người thích hợp thì bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng.
Mẹ Khương tiếp tục nói bóng gió.
"Tuổi này của cháu là có bạn gái rồi nhỉ?"
"Không ạ."
"Là bởi vì công việc sao?"
"Cũng coi là như vậy."
"Vậy người nhà của cháu không thúc giục sao?"
"Có thúc giục, nhưng không hợp."
Đối với những người trẻ tuổi hiện nay mà nói, tìm người yêu đều chú ý đến chuyện hợp hay không, mẹ Khương không biết ở trong mắt Hình Nhận thì như thế nào mới gọi là hợp.
"Những lời này của cháu rất giống Chanh tử nhà bác, con bé cũng luôn nói rằng chưa gặp được người phù hợp, bác chỉ lo sau này không ai rước nó."
"Sẽ không." Hình Nhận ngừng lại, nói thay cho Khương Ngải Chanh theo suy nghĩ chân thật trong lòng mình: "Em ấy rất ưu tú."
Khương Ngải Chanh vểnh tai nghe trộm ở bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng.
Được một người đàn ông khen ngợi ở trước mặt mẹ mình, hơn nữa còn được nói ra từ miệng của Hình Nhận, cảm giác thật sự rất khác.
Sau khoảng thời gian ở cạnh nhau, cô phát hiện Hình Nhận thực sự rất giỏi khen người khác, nhưng chính anh lại không nhận ra điều đó, lần nào cũng nói với giọng điệu nghiêm túc, điều này còn làm đốn tim hơn cả những lời hoa mỹ giả tạo.
Thừa dịp mẹ Khương lơ là, Khương Ngải Chanh âm thầm chỉ dạy Hình Nhận: "Mẹ của em đôi khi hơi nhiệt tình, anh có thể không trả lời nếu không muốn."
Hình Nhận nói, "Không có gì là không thể trả lời."
Đối với anh mà nói, nghĩ ra được thì đương nhiên có thể trả lời, còn không trả lời được là do chưa nghĩ ra.
Những câu hỏi mà mẹ Khương hỏi anh rất đơn giản, có thể trả lời mà không cần suy nghĩ.
"Được rồi." Xem ra anh cũng không nghĩ nhiều, vì vậy Khương Ngải Chanh không nói nữa.
Bữa cơm này, mẹ Khương là người vui nhất, bà ấy vừa cố ý lại vô tình nhắc đến hai người trong lúc dùng cơm, cố gắng kéo gần mối quan hệ giữa hai người.
Một tuần sau, Khương Ngải Chanh vào đoàn phim mới để quay phim.
Bộ phim truyền hình hiện đại mà cô tham gia lần này vừa khéo là phim truyền hình về quân đội, cô đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu trước khi bấm máy, như sau khi bắt đầu quay phim, cô mới nhận ra các cảnh huấn luyện trong phim rất khó.
Điều này khiến Khương Ngải Chanh tò mò về việc huấn luyện quân sự thật sự, đột nhiên nghĩ đến Hình Nhận, vì vậy thừa dịp buổi tối được nghỉ nên gửi tin nhắn hỏi anh.
Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, Hình Nhận đã nói rất nhiều, anh vô cùng chuyên nghiệp, kéo dài từ huấn luyện đến thực chiến, lời nói mộc mạc như thể có sức sống, dẫn dắt Khương Ngải Chanh tiến vào thế giới đó.
Lời giải thích của Hình Nhận không hề nhàm chán, Khương Ngải Chanh nghe với vẻ thích thú, kéo dài đến tận một giờ sáng.
Giọng nói của Hình Nhận đột nhiên dừng lại: "Em nên ngủ rồi."
Khương Ngải Chanh đang nghe hăng say: "???"
Em không buồn ngủ, tinh thần của em rất tốt.
Nhưng Hình Nhận không chịu nói thêm nữa, hai người hẹn ngày mai sẽ tiếp tục.
Cứ như vậy, rất nhiều đêm trong tháng 7, Khương Ngải Chanh đều chìm vào giấc ngủ cùng với những câu chuyện kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ khác nhau.
Đáng tiếc là tiệc vui chóng tàn, vào đầu tháng 8, Hình Nhận nhận được cuộc gọi từ quân đội, thông báo thời gian trở về.
Hai ngày nay, Khương Ngải Chanh đến một nơi có điều kiện khó khăn để quay phim, tín hiệu không tốt nên gần như không liên lạc được.
Trước khi trở lại quân ngũ, Hình Nhận còn một việc phải làm.
Vài ngày sau, Khương Ngải Chanh đã đăng một bài viết lên vòng bạn bè, là chuyến bay trở về Ninh Thành.
Hình Nhận để ý thời gian ở trên, chuyến bay hạ cánh vào buổi tối.
Đến tối, chuông cửa nhà Khương Ngải Chanh vang lên, Tiểu Viên nhìn qua màn hình camera giám sát, thấy là Hình Nhận thì lập tức mở cửa.
Hình Nhận nói rõ mục đích đến đây: "Tôi tìm Khương Ngải Chanh."
Tiểu Viên trả lời: "Chị Ngải Chanh không có ở nhà, anh Hình, anh có chuyện gì sao?"
"Có một thứ cần đưa cho cô ấy." Hình Nhận nhìn xuống chiếc hộp trên tay, "Nếu tiện, tôi sẽ đợi ở đây một lát."
Tiểu Viên do dự: "Em cũng không rõ sắp xếp của chị Ngải Chanh lắm."
"Vậy để tôi gọi điện hỏi một chút."
"À..." Sắc mặt Tiểu Viên rối rắm, nhắc nhở khéo, "Anh Hình, hôm nay là lễ Thất Tịch."
"Lễ Thất Tịch?" Hình Nhận không để ý mấy đến thời gian của những ngày lễ này, anh không biết hôm nay là lễ Thất Tịch, nhưng anh biết lễ Thất Tịch còn được gọi là lễ Tình nhân.
Hình Nhận đến nhà vào lễ Thất Tịch, Tiểu Viên đột nhiên không dám nhìn anh, lí nhí nói: "Chị Ngải Chanh đi ra ngoài với tổng giám đốc Tưởng."
Hôm nay vừa xuống máy bay đã bị Tưởng Tử Dục ngăn lại, không biết hai người đó nói gì với nhau, sau khi về nhà thì Khương Ngải Chanh lại đi ra ngoài. Là một trợ lý riêng, cô ấy biết tình cảm của Khương Ngải Chanh dành cho Tưởng Tử Dục, nhưng nửa năm qua, Khương Ngải Chanh không còn như trước nữa, vai trò của Tưởng Tử Dục dường như cũng đảo ngược, đuổi theo tới tận sân bay.
Sau khi tiêu hóa dần dần thông tin được tiết lộ từ câu nói này, ánh mắt Hình Nhận trầm xuống, do dự một lúc rồi đưa đồ trong tay ra: "Phiền cô chuyển cái hộp này cho cô ấy."
Đến nhà tặng quà vào lễ Thất Tịch, Tiểu Viên có chút không dám nhận, chợt hối hận vì đã nói ra những lời đó, cô ấy cắn môi nói: "Anh Hình, hay là anh gọi điện hỏi thử một chút, hoặc là ngày mai anh đến đưa tận tay cho chị ấy."
Hình Nhận im lặng một lúc, chất giọng đặc biệt lại vang lên trong không gian yên tĩnh, lộ ra một chút cô đơn mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
"Không kịp nữa rồi."
"Nhờ cô tạm biệt cô ấy giúp tôi."
"Cảm ơn."
—————-
Nơ: Hehe còn 4 chương nữa, chủ nhật tuần sau hoàn! Đáng lẽ tuần này hoàn rồi mà mình không có thời gian, mình phải thi 5 môn một lượt T^T các tình yêu ở nhà đọc truyện nhớ cầu nguyện cho mình qua môn nhé huhu
Bình luận truyện