Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1153



Chương 1153

“Các vị đồng đạo, tên điên đến từ Hoa Hạ Lục Thiên Hành đã khiêu khích quốc sư Thấp Long Bà của chúng ta. Chúng ta có trách nhiệm bắt tên họ Lục này phải trả giá. Tôi nghĩ, không cần thiết phải để quốc sư ra mặt, chúng ta hãy thay quốc sư tiêu diệt tên điên này đi, để hắn từ từ sám hối trong địa ngục vô tận”.

“Đại sư Tang Khôn nói đúng, ông là võ đạo tông sư, là cao thủ hàng đầu của Thái Lan chúng ta. Tôi nghĩ tên Lục Thiên Hành này nên giao cho ông xử lý”.

“Đúng vậy, để cho tên điên kia lĩnh hội sự lợi hại của giới võ đạo Thái Lan chúng ta”.

“Đúng thế, chỉ cần hắn dám đến thì giết ngay tại chỗ”.

Một nhóm người nhìn chằm chằm về phía Tang Khôn đang đứng ở trung tâm.

Lúc này, Tang Khôn một mặt đắc ý, chậm rãi gật đầu nói: “Đây là trách nhiệm không thể chối từ của tôi, mọi người cứ yên tâm”.

Tang Khôn đã là tông sư cảnh giới đỉnh phong, uy danh chỉ xếp dưới Thấp Long Bà, hơn nữa còn là đệ nhất cao thủ của Thái Lan, bên cạnh ông ta còn có bảy tám người, trên người ai nấy cũng đều toát ra một loại khí tức đáng sợ, bọn họ đứng thành một vòng tròn, những người khác đều không có đủ tư cách để đứng đó.

Mấy người này đều là tông sư của Thái Lan, chỉ là cảnh giới của bọn họ khác nhau. Tang Khôn có cảnh giới cao nhất, đương nhiên ông ta cũng trở thành thủ lĩnh.

Mọi người nghe thấy Tang Khôn nói vậy thì ai nấy cũng đều vui mừng hưởng ứng. Dù sao người dám đến Thái Lan khiêu khích Thấp Long Bà chắc chắn không phải dạng tầm thường. Có điều, với cảnh giới tông sư đỉnh phong của Tang Khôn, trên thế giới này có mấy ai là đối thủ của ông ta chứ, bọn họ cũng không tin trong số những người đó có Lục Thiên Hành.

Lúc này, Tang Khôn nói với vài người đứng bên cạnh: “Các vị, tên điên này cứ giao cho tôi. Mọi người tiếp tục chuẩn bị tế lễ vua Moro đi. Đợi quốc sư đến, tất cả sẽ cùng nhau tiến hành nghi thức tế lễ”.

“Xin nghe theo phân phó của đại sư Tang Khôn”.

Ngay sau đó, một vài người đứng phía sau bắt đầu sắp đặt bàn trước tượng vua Moro, dâng lễ vật, chuẩn bị cho nghi thức tế lễ.

Vua Moro là một nhân vật rất vĩ đại ở Thái Lan, đặc biệt là trong lòng những người võ đạo, người này có một địa vị vô cùng cao trọng.

Tương truyền, cách đây bốn trăm năm, Thái Lan vẫn đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, liên tục bị nhiều nước láng giềng quấy nhiễu, dân chúng lầm than, khổ không tả được.

Sau đó, một thanh niên tên là Moro đã xuất thế, vào chiến trường với phong thái cực kỳ ngang tàng, dùng võ lực mạnh mẽ lãnh đạo nhân dân đánh đông dẹp tây, đuổi lui tất cả kẻ thù xâm lược, những quốc gia khác cũng lần lượt bị đánh bại bỏ chạy, giúp Thái Lan giữ lại một diện tích lãnh thổ mới rộng lớn.

Từ đó, Thái Lan mới chính thức đứng lên trở thành một nước lớn, nhưng người anh hùng vĩ đại Moro này lại đột ngột biến mất, mai danh ẩn tích.

Sau đó, để tưởng nhớ công lao to lớn của vị anh hùng này, người ta đã gọi vị đó là vua Moro và dựng một bức tượng tỏ lòng thành kính. Vị vua Moro này còn được người trong giới võ đạo gọi là Võ Thần, là thần tượng của tất cả mọi người trong giới. Bọn họ đến nơi này, tất nhiên là phải làm lễ tế bái thần tượng trong lòng mình.

Lúc này Lục Hi vừa mới ăn sáng xong, anh bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến bãi săn hoàng gia.

Hơn nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại ở bên ngoài bãi săn hoàng gia, Lục Hi trả tiền rồi xuống xe.

Đúng lúc này, một chiếc xe địa hình khác cũng đến gần và dừng lại bên cạnh Lục Hi, vài nam nữ thanh niên bước xuống xe, vừa nói vừa cười.

Lục Hi nghe bọn họ trò chuyện liền cảm thấy buồn cười, những người này vậy mà cũng là người Hoa Hạ, có vẻ như bọn họ đến bãi săn hoàng gia để tham quan du ngoạn .

Bãi săn hoàng gia không mở cửa cho công chúng tham quan, nhưng có một số người vì muốn thưởng ngoạn phong cảnh bên trong bãi săn nên đã chọn đi đường vòng đến những ngọn núi gần đó.

Bởi vì đây là bãi săn hoàng gia nên nơi này không chỉ có thảm thực vật phong phú và phong cảnh tươi đẹp mà còn có các loại dã thú rất hiếm thấy, cho nên có một số người biết được nội tình cũng sẽ mang theo thiết bị đến đây du ngoạn.

Những người này rõ ràng thuộc loại này, trên tay cầm kính viễn vọng cao cấp và máy ảnh có độ phân giải cao. Sau khi xuống xe, bọn họ đi thẳng về phía con đường nhỏ bên phải.

Lục Hi đi về phía cổng lớn bãi săn.

Lúc này đoàn người cũng phát hiện ra Lục Hi, một người đàn ông quay người lại nói với anh bằng tiếng Hoa Hạ: “Nơi đó không được vào đâu”.

Người này vốn nghĩ, nếu như Lục Hi có thể hiểu được ý của mình thì chắc chắn đây cũng là người Hoa Hạ, vậy thì sẽ khuyên nhủ anh vài câu. Nếu chẳng may đi nhầm vào bãi săn hoàng gia thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nơi này có canh gác rất nghiêm ngặt.

Lục Hi quay đầu cười đáp: “Không sao”.

Ngay sau đó, anh tiếp tục đi về phía bãi săn, đám người kia nghe vậy thì đều lắc đầu, dừng lại nhìn Lục Hi, bọn họ muốn xem thử người này sẽ có kết cục thế nào.

Phải biết rằng, trước đây có rất nhiều du khách thường xuyên đi nhầm vào bãi săn hoàng gia, nhẹ thì bị phạt nộp tiền Thái, nặng thì bị bắt giam vài ngày. Nếu dám gây rối sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi biên giới. Nơi này là bãi săn hoàng gia đấy, giống như hoàng thất uy nghiêm, không phải nơi có thể tuỳ tiện xông vào.

Hiện tại, Lục Hi đã tới trước cổng sắt lớn của bãi săn, nơi đó có một đội thị vệ hoàng gia, mặc lễ phục hoàng gia rất chỉnh tề đứng canh gác.

Trước khi Lục Hi đi tới, đội trưởng đã lập tức quát lớn: “Kẻ nào, đây là bãi săn hoàng gia, không phận sự miễn vào”.

Lúc này, Lục Hi đáp lại bằng tiếng Thái Lan: “Tôi là Lục Thiên Hành, đến ứng chiến với Thấp Long Bà”.

Thị vệ hoàng gia nghe vậy thì giống như đang nhìn thấy một người chết, bọn họ tránh sang một bên, mấy người cùng nhau hợp sức đẩy cánh cổng sắt ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện