Chương 27
Chương 27: Phần thưởng
Tia nắng cuối ngày của buổi chiều tà hắt vào phòng, ánh lên sắc đỏ hoàng hôn như có lửa đốt chân mây. Nắng chiều ấm áp lẳng lặng vắt qua giường, nhuộm vàng cả đuôi mắt và chân mày vẫn đang chìm trong mộng đẹp, tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm chu môi thổi phù mấy hơi, vừa âm ấm, vừa ngưa ngứa, quyết chí đánh thức bằng được cái người đang say ngủ.
Ngô Sênh trở mình một cái rồi tỉnh dậy, mở mắt, nhìn ngay thấy gương mặt vẫn còn đang say giấc nồng ở giường bên.
Từ Vọng nằm nghiêng, quay người về phía đối diện với anh, gác đè lên chăn mà ngủ ngon lành. Ráng chiều chạng vạng điểm tô cho đường nét khuôn mặt cậu càng rõ nét hơn, dẫu vẫn còn nguyên vẻ lanh lợi tùy hứng đặc trưng thường ngày, song lại có phần hòa nhã dễ thương hơn.
Ngô Sênh nằm yên ngắm nhìn khung cảnh này, trong lòng như trải ra cả một đại dương sóng êm gió lặng, xanh thẳm, mênh mông, bình yên, chân thực.
Không biết đã nằm thế mất bao lâu rồi...
"Cậu làm gì thế?"
Từ Vọng tỉnh lâu rồi, vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy Ngô Sênh đang nhìn mình chằm chằm, nhưng chỉ nhìn thôi thì cũng chẳng nói làm gì, đằng này anh lại còn thất thần, không biết là tơ tưởng đến chuyện tốt đẹp gì mà trong đáy mắt xa xăm kia toàn là hân hoan vui sướng.
Ngô Sênh giật mình lấy lại tinh thần, biểu cảm vẫn hết sức tự nhiên, bình tĩnh đối mắt với Từ Vọng: "Hồi nãy cậu nói mớ, tôi đang nghĩ có nên gọi cậu dậy không."
"Nói mớ?" Từ Vọng nửa tin nửa ngờ nhíu mày hỏi, "Tôi nói cái gì thế?"
Ngô Sênh vẫn thản nhiên như thật: "Lớp trưởng, cứu với..."
Cảm xúc của Từ Vọng hết sức phức tạp, cậu đầy cảnh giác nheo mắt soi xét cái người kể chuyện kia, trong lòng âm thầm chối bỏ nhất quyết không muốn tin, song lại không tìm được chứng cứ...
"Lớp trưởng, tôi không thể sống thiếu cậu được." Người kể chuyện lại bồi thêm câu nữa.
Từ Vọng thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng vì thấp thỏm lo lắng, vừa mới nghe hết câu "nói mớ" khác hẳn với phong cách của mình này thì thả lỏng rơi về lại chỗ cũ ngay: "Ngô Sênh, cậu có biết thế nào là nát bét hình tượng không?"
Lớp trưởng vẫn còn mải say sưa chìm đắm trong chính "kịch bản" mà mình tự biên tự diễn, nghe thấy thế liền ngớ người: "Hả?"
Từ Vọng thở dài liếc anh: "Lần sau tính nói mò thì chớ có viết lời thoại theo giọng điệu của mình nữa nhé."
Năm giờ sáng đi ngủ, năm giờ chiều thức giấc, hai con người đã ngủ đủ mười hai tiếng đồng hồ đánh răng rửa mặt đơn giản xong xuôi tỏa ra sức sống ngút trời, cuối cùng cũng tạm coi như quay lại phong độ ban đầu. Phòng bên không có động tĩnh gì, Từ Vọng lo hai người đồng đội nọ vẫn còn chưa ngủ dậy, bèn nhắn một cái tin vào trong nhóm WeChat --
Vượng Vượng(*): Dậy chưa?
(*Vượng: "vượng" trong "thịnh vượng", đọc là wang, đồng âm với chữ "Vọng" – wang trong tên Từ Vọng.)
Tin nhắn trả lời nhanh chóng hiện lên trong nhóm chat chỉ có bốn người mang tên "Những chàng trai xui xẻo".
Yêu Tiền: Chưa.
Fanboy Của Trà Thánh Lục Vũ(*): Dậy rồi ạ.
(*Lục Vũ: học giả uyên bác đời Đường được biết đến với những đóng góp nổi bật nghiên cứu về trà đạo, được người đời sau tôn lên làm Trà thánh.)
Từ Vọng dở khóc dở cười, vừa mới định nhắn lại thì đã có người nhanh tay hơn --
Anh Sênh: Lão Tiền, cậu cứ ngủ tiếp đi, bọn tôi ra ngoài ăn cơm trước đây.
Phòng bên vẫn trả lời bằng tốc độ cực nhanh, có điều lần này gửi tin nhắn bằng giọng nói: "Ai ngủ cơ? Tôi còn thay xong quần áo rồi ấy chứ! Đi ăn ở đâu?"
Mười phút sau, bốn người tập trung ở hành lang, lao vội tới nhà hàng.
Thôn Miếu Bắc Nhạc buổi chạng vạng náo nhiệt vô cùng, đám trẻ nô đùa dưới sân, khói bếp vươn mình quện trắng trên khắp các mái nhà, đủ các loại phương tiện từ ô tô, xe điện, đến xe ngựa, xe lừa đều cùng đi trên một con đường, ánh nắng chiều hôm kéo cái bóng họ đổ ra dài thật dài, rộn ràng, nhàn tản mà rất đỗi bình yên.
Lần này bốn người đi xa hơn một đoạn, tìm một nhà hàng chuyên đặc sản Thiểm Tây nom cũng sạch sẽ sáng sủa, vừa mới bước vào cửa đã thấy mùi dầu ớt phả ra thơm nức mũi. Họ chọn một gian phòng bao cho dễ bề trò chuyện, vừa mới đặt mông xuống ghế, Tiền Ngải đã dõng dạc "Bữa này tôi mời", thế nên lúc phục vụ bàn mang thực đơn tới, gã nghiễm nhiên cân luôn việc gọi món.
Gã gọi món hết sức thành thạo, chẳng mất bao lâu đã chọn xong, phục vụ bàn rời đi rồi, trong phòng chỉ còn lại bốn người, Tiền Ngải ngả người dựa vào lưng ghế, thở dài thườn thượt: "Haiz, chưa gì đã lại tối rồi, đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang mà."
Lúc gọi món gã vẫn còn hoạt bát nhanh nhẹn lắm, mà giờ trong giọng nói đã lộ rõ vẻ bất đắc dĩ lẫn cả nét mệt mỏi.
"Sau này chúng ta vẫn cứ tiếp tục đảo lộn ngày đêm như thế này ạ?" Huống Kim Hâm chống cắm bằng một tay, nghiêng đầu hỏi.
"Chắc vậy." Từ Vọng thở dài mấy cái nhẹ đến không nghe ra tiếng, cầm lấy ấm nước, định rót chén nước ấm cho đồng đội.
Huống Kim Hâm thấy thế vội bảo: "Chờ chút." Đoạn móc túi áo lấy ra một bao lá trà được gói riêng nom be bé xinh xinh, mở gói đổ vào mỗi chén một ít, xong xuôi mới tiếp lấy ấm nước trên tay Từ Vọng, rót nước vào trong bốn cái chén.
Hơi ấm chờn vờn bay lên từ miệng chén, hương thơm rất thanh nhàn nhạt tỏa ra như có như không.
"Trà xanh," Huống Kim Hâm cười khì, "Nâng cao tinh thần, tập trung trí tuệ."
Muốn khen người nào đó giỏi giang thì tục ngữ có câu, đi theo cậu ấy có thịt ăn, nhưng câu này mà đặt vào chỗ Huống Kim Hâm thì phải sửa "thịt" thành "trà".
Từ Vọng và Ngô Sênh đã sớm được mở mang tầm mắt rồi, nhưng Tiền Ngải mới thấy lần đầu, không khỏi kinh ngạc: "Chú còn mang trà theo bên mình nữa á?"
Huống Kim Hâm hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Nhà em trồng trà, đại học em cũng học về chuyên ngành này."
"Còn có cả chuyên ngành này nữa hả?"
"Vâng, ngành trà đạo."
"Mở mang tầm mắt rồi, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà..."
Tiền Ngải gật gù, thế rồi không nói nữa, đối với những lĩnh vực ít hiểu biết thế này, thực lòng là có muốn nói thêm cũng không biết phải nói gì.
Im lặng chừng hai giây, gã nhoài người về phía cánh cửa phòng đang khép hờ, hỏi thăm hết sức thân mật: "Bồi bàn đâu nhỉ? Đồ ăn đã xong chưa --"
Gã vẫn nên lăn lộn trong lĩnh vực ẩm thực của mình thì hơn.
Chắc có lẽ tiếng hô của Tiền Ngải đã vọng thẳng vào tận sau bếp rồi, rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món lên, cứ thế mà bày đầy cả một cái bàn tròn.
Từ Vọng nhìn nguyên một mặt bàn to oành bày kín đồ ăn, rồi lại nhìn Tiền Ngải: "Mấy món này... đều là cậu gọi hết đấy à?"
"Không sao đâu," Tiền Ngải vỗ ngực, "Tôi đã nói là tôi mời thì sẽ không lẩn mất đâu!"
Từ Vọng nản hẳn, "Chuyện đấy không quan trọng, quan trọng là cậu gọi nhiều như thế này, chúng ta có ăn hết được không?"
Hai mươi phút sau, Từ Vọng vô cùng hối hận về câu hỏi ngây ngô của mình.
"Được rồi, đã ăn hết mì biang biang(*) rồi, ăn món nào tiếp đây, tôi sẽ chọn theo ý của các bạn!"
(*mì biang biang: đã chú thích ở chương 19.)
"Canh ức dê(1)? Món xào Tây An(2)? Bánh mì kẹp Tây An(3)?"
(1: canh ức dê, nguyên văn là 水盆羊肉, một món ăn truyền thống nổi tiếng của vùng Thiểm Tây với nguyên liệu chính là thịt ức dê.
2: món xào Tây An, 泡馍小炒, là món xào thập cẩm đặc sản vùng Tây An, nguyên liệu gồm có mộc nhĩ, rau cải, đậu phụ khô, trứng gà, thịt bò xắt miếng nhỏ..., có vị chua cay đặc trưng, khẩu vị khá nặng.
3: bánh mì kẹp Tây An, nguyên văn 花干鸡蛋夹馍, trong nhân thường có trứng gà và đậu phụ kho cùng các loại gia vị khác như hành tây, khoai tây vân vân.)
"Ồ, xin cảm ơn "Lão Thiểm ở Hải Nam" đã tặng tên lửa(*), vậy giờ tôi sẽ ăn món canh nầm dê nhé hahaha --"
(*"Lão Thiểm ở Hải Nam" như kiểu tên account của người dùng đang xem live stream, tên lửa là một hình thức tặng quà trên trang mạng Doyu chuyên dành để live stream rất phổ biến của Trung Quốc, những món quà tặng mà người đang live stream nhận được này đều có giá trị quy đổi ra tiền mặt tương ứng với nó.)
"Xì xụp -- xì xụp --"
"Món canh này rất là thơm, rất thuần, mà lại không bị ngấy, cũng không thấy có mùi hôi của thịt dê..."
Một cái bàn ăn, hai thế giới.
Điện thoại được cắm trên giá đỡ ba chân dựng giữa bàn, một nửa có thể lọt vào ống kính là Tiền Ngải và phân nửa số đồ ăn trên bàn, nửa còn lại ở phía sau ống kính máy quay là Từ Vọng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm và các món ăn khác, đồ ăn ở hai nửa chiếc bàn giống y hệt nhau, đồng nghĩa với việc sức ăn của Tiền Ngải ngang ngửa cả ba người bọn họ cộng lại.
Nhưng bạn học Tiền rõ ràng vô cùng vui sướng hạnh phúc với sự nghiệp ăn uống chứ chẳng phải gắng gượng vì hiệu quả của buổi live stream, từng nếp nhăn hiện lên trên gương mặt tươi cười đều tràn đầy thỏa mãn và tình yêu gã dành cho đồ ăn.
Ăn hết bát canh nầm dê, không biết có phải có fan dừng xem rời đi giữa chừng hay không, Tiền Ngải bỗng bưng hết sức nghiêm túc nói với cái màn hình điện thoại: "Các bạn yêu thích đồ ăn Thiểm Tây hãy xem và trân trọng thời khắc này đi, cõ lẽ ngày mai sẽ chẳng còn được ăn mấy món này nữa đâu."
"Ngày mai ăn gì?" Tiền Ngải đọc lên câu hỏi bình luận vừa hiện ra trên màn hình điện thoại, thở dài đầy âu sầu, "Cái đó phải đợi đêm nay mới biết được, để số phận quyết định đi vậy..."
Phát sóng trực tiếp quả đúng là có sức hút ma quỷ, đừng nói là khán giả trong cái kênh live stream đó, đến cả một người ngồi phía sau điện thoại như cậu đây, nghe xong mấy câu này cũng muốn tương tác với bạn học Tiền chút đỉnh, tặng cho gã một ít hoa tươi hay ngôi sao(*) gì gì đó luôn rồi.
(*hoa tươi và sao cũng là các hình thức tặng quà trong kênh live stream.)
Ngồi xem một hồi, Từ Vọng lại chợt thấy hơi ngưỡng mộ, vì chuyến đi Thiểm Bắc này cậu đã phải nộp đơn từ chức, thậm chí khả năng cao là sẽ không thể đi làm cho đến khi hoàn toàn rời khỏi "Cú", nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Tiền Ngải, lúc cần là có thể làm việc được, thật tốt biết bao.
Một trong những cách cứu chữa nỗi đau lòng nhanh gọn nhất chính là tìm ra người cũng đang đồng cảnh ngộ với mình.
Áp dụng vào trong gian phòng này thì đối tượng chính là Ngô Sênh và Huống Kim Hâm, một người mới vừa khởi nghiệp, đang triển khai một dự án quan trọng, một người là sinh viên đại học đang đi thực tập để tích lũy kinh nghiệm thực tế, đùng một cái "Cú" xuất hiện, dự án rồi thì thực tập đều...
Lạch cạch lạch cạch.
Tiếng gõ bàn phím thoăn thoắt đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Vọng, quay đầu lại đã thấy Ngô Sênh chẳng biết biến ra cái laptop từ bao giờ, đang gõ máy bằng tốc độ mà người trần mắt thịt không nhìn rõ được.
Từ Vọng khẽ nheo mắt, phát hiện trên màn hình đang chạy một chương trình phần mềm nhắn tin kèm theo đó là hàng tá mã code mà cậu đọc không hiểu gì.
Có lẽ là vì không muốn làm ảnh hưởng đến buổi phát sóng trực tiếp của Tiền Ngải nên Ngô Sênh phải trao đổi với đối phương ở phía bên kia bằng cách nhắn tin qua phần mềm --
[Không được, như thế khác hẳn với dự định ban đầu, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, phát hiện lỗi gì thì giải quyết lỗi đó, cứ mãi trốn tránh vấn đề thì thành quả cuối cùng sẽ chỉ khiến cho trải nghiệm của người dùng tệ hại hơn thôi...]
Từ Vọng len lén đưa mắt nhìn lướt qua một cái thì đọc được nội dung đại khái như vậy, sau đó màn hình lại quay cuồng với đống mã code hồi nãy, bạn học Ngô tiếp tục bận rộn làm việc, hình như là đang giải quyết cái vấn đề mà "cứ trốn tránh thì cuối cùng sẽ chỉ khiến cho trải nghiệm của người dùng tệ hại hơn" vừa được nhắc đến trong tin nhắn kia.
Từ Vọng hơi cụt hứng, bởi vì chỉ còn lại có một mình Huống Kim Hâm là người đồng cảnh ngộ với cậu.
Quay đầu lại, đứa trẻ nọ đang mải nghịch điện thoại.
Từ Vọng thấy như được an ủi, vô cùng vui sướng xáp ngay lại, vừa mới định mở miệng thì phát hiện ra cậu em đang ngồi viết đáp án câu hỏi trên Zhihu(*), chủ đề như sau -- làm cách nào để nhận biết chất lượng trà Phổ Nhĩ?
(*Zhihu là một trang mạng để người dùng hỏi đáp về những vấn đề cần tìm hiểu, ở đó khi một người dùng đưa ra thắc mắc hoặc nghi vấn của mình, những người dùng khác có thể đưa ra câu trả lời bên dưới câu hỏi đó hoặc trao đổi về vấn đề được đưa ra, tương tự như hình thức đặt câu hỏi và giải đáp trên Yahoo của chúng ta.)
Huống Kim Hâm vẫn còn chưa viết xong câu trả lời, nhưng tình hình trước mắt đã cho thấy, có lẽ độ dài cũng phải cỡ tương đương một bài tiểu luận.
Hay lắm, kẻ thực sự vô công rồi nghề chỉ có một mình cậu mà thôi.
Từ Vọng phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cảm giác chán nản tan biến trong chốc lát, nỗi muộn phiền nơi đáy lòng nay bùng cháy thành ngọn lửa sáng hừng hực, nhóm lên cả ý chí chiến đấu của cuộc đời!
Bạn học Từ vẫn giữ vững ý chí chiến đấu của mình cho đến tận nửa đêm, tiếng cú kêu vừa dứt, cậu lập tức dẫn đầu nhảy vào vòng xoáy ánh tím, khí thế hiên ngang, cứ như thể thề quyết đấu một phen sống mái với ai đó vậy.
Nhưng mà họ đã nộp bài rồi nên hôm nay bước vào đây lại đâm ra nhàn tản, khu vực xếp hàng lên máy bay hôm qua bốn bề nguy hiểm rình rập, hôm nay đã chỉ còn lại những dòng người rộn ràng tấp nập.
Hành khách qua lại như mắc cửi, đội ngũ nhân viên mặt đất với nụ cười chuyên nghiệp, những cửa tiệm bán đủ loại đồ ăn thức uống, các quầy hàng hiệu lộng lẫy xa xỉ, tất thảy đều chẳng khác gì so với khung cảnh đêm qua.
Có điều âm thanh chỉ dẫn vang lên lúc này đã không còn thúc giục họ mau tới quầy làm thủ tục lên máy bay nữa, mà là tọa độ mới của ải 3/23 -- (118.9987 ,37.7662)
Ba người đồng loạt đánh mắt nhìn sang Ngô Sênh.
Ngô Sênh im lặng cân nhắc vài giây, đoạn ngước mắt lên nói: "Sơn Đông."
Từ Vọng đỡ trán, trong đầu nghĩ ngay đến việc lại phải mua vé máy bay: "Tiền tàu xe đi lại quả này đắt quá!"
Tiền Ngải ngẩn người trong chốc lát rồi gật gù: "Rõ rồi, chuyến tới sẽ ăn món bánh thập cẩm chiên giòn(*)."
(*bánh thập cẩm chiên giòn, nguyên văn là杂粮煎饼, một món ăn vặt rất được ưa chuộng, được làm từ hỗn hợp của năm loại ngũ cốc, hương vị tương đối thanh đạm, tốt cho tiêu hóa.)
Huống Kim Hâm đã hoàn toàn bình thản chẳng màng tới việc phải đi chỗ nào nữa rồi, suốt từ lúc vào đây đến giờ hắn chỉ mải miết dáo dác nhìn ngó khắp xung quanh.
"Tiểu Huống, cậu nhìn gì thế?" Từ Vọng hỏi.
"Em cứ thấy như có ai đang theo dõi chúng ta ấy." Huống Kim Hâm nhíu mày.
Ba người còn lại nghe thấy thế thoắt cái trở nên cảnh giác hơn hẳn, tâm lý thả lỏng sau khi nộp bài khiến họ suýt nữa quên béng mất ải này là ải mở, những nhóm cùng ở trong cửa ải này rất có khả năng là dù đã nộp bài hay chưa thì đều có thể nhìn thấy nhau.
Trải nghiệm sự thiệt thòi chua xót vì bại lộ thân phận, một lần là quá đủ rồi.
Nghĩ vậy, bốn người vội vàng tấp vào một tiệm cà phê, chọn một chỗ ngồi nằm tít trong góc, vừa có thể quan sát khu vực xếp hàng lên máy bay thông qua lỗ hổng của lan can, lại cũng vừa đủ để ẩn nấp giấu mình.
Khách vừa mới ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã lập tức đưa thực đơn tới hỏi uống gì, họ bèn gọi tạm ba tách cà phê một tách trà, ai dè nhân viên phục vụ chốt đơn xong thì quay gót bỏ đi mất dạng luôn, một đi không trở lại.
"Tôi biết ngay chỉ là giả thôi mà, làm bộ làm tịch." Tiền Ngải thất vọng thấy rõ.
"Đừng mong chờ nhiều quá," Từ Vọng đã đoán trước được, "Nếu như vào đây có thể ăn uống tùy thích, vậy thì làm gì có ai thèm lo đến vượt ải nộp bài nữa."
"Đúng thế," Huống Kim Hâm cũng thấy vậy, "Tối nào cũng vào đây được ăn được nói lại được gói mang về, cả đời này khỏi cần đi làm nữa, không cần lo cơm áo gạo tiền."
"Đừng để ý đến chuyện cà phê nữa," Ngô Sênh quay về chuyện chính, thấp giọng hỏi, "Mọi người đều nhận được phần thưởng cả rồi chứ?"
Huống Kim Hâm gật đầu, chìa của mình ra trước: , .
"Ừm..." Ngô Sênh nhìn hai tấm hình biểu tượng, suy nghĩ hồi lâu, "Hay là em cứ tự mình giới thiệu về công cụ trước đi đã."
Huống Kim Hâm khó xử gãi đầu: "Công cụ phòng ấy à, chắc cũng giống với thỏ khôn đào ba hang, kiểu như biến ra căn nhà nào đấy để trốn tạm ấy?"
Tiền Ngải giơ tay phát biểu: "Tôi khá tò mò về cái công cụ "Vũ" kia."
Từ Vọng và Ngô Sênh nhao nhao gật đầu.
Trước ánh mắt trông mong sáng rực rất đỗi ham hiểu biết của đồng đội, Huống Kim Hâm cũng rất muốn làm một bài thuyết trình giới thiệu sản phẩm thật cặn kẽ, thật xuất sắc, song lựa trúng cái đề tài này thực sự quá khó khăn, bốn chữ "Cậu đánh tôi đi" trừ việc nghe rất gợi đòn ra thì chẳng mảy may để lộ chút manh mối nào.
"Anh Từ, anh Ngô," Huống Kim Hâm quyết định chơi bài đánh trống lảng, "Các anh nhận được cái gì ạ?"
Đây là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Bởi lẽ người anh Từ Vọng kia mới vừa rồi còn phấn chấn đầy mình chờ nghe phần giới thiệu của Huống Kim Hâm, giờ đã tắt điện hoàn toàn, giơ cánh tay ra như thể không thiết sống nữa.
Ba đồng đội dán mắt vào nhìn -- , .
(*Thường Nga lên cung trăng, hay Thường Nga bôn nguyệt 嫦娥奔月, là một trong những truyền thuyết kể về Tết Trung thu của Trung Quốc, Thường Nga vốn tên là Hằng Nga 姮娥, nhưng vì tị húy tên của Hán Văn Đế Lưu Hằng 刘恒 nên đổi gọi là Thường Nga.)
Công cụ "Ngôi nhà kẹo ngọt" của Huống Kim Hâm ít ra còn có cơ sở để mà suy diễn, hai công cụ này của Từ Vọng...
"Chúng ta tạm thời đừng bàn về công cụ "Phòng" làm gì, dù gì cũng sẽ là thứ gì đó để phòng thân, có kì cục đến mấy cũng chẳng trật đi đâu được," Tiền Ngải xáp lại, bình tĩnh ngắm nhìn biểu tượng in hình người đẹp đang chạy lên cung trăng thấm đẫm hơi thở cổ kính kia, "Cái Thường Nga lên cung trăng này là thứ gì vậy?"
"Nếu đã là công cụ "Vũ"..." Ngô Sênh thử kết hợp với kinh nghiệm lúc trước, "Chắc cũng không khác ngoài chín tầng mây là bao, chắc để tiễn đối thủ lên mặt trăng đấy."
Tiền Ngải: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Từ
Vọng: "Vậy có lãng mạn quá không..."
Ngô Sênh: "Một nơi không có oxi không có thức ăn không có sự sống lại còn không có nước, đưa đến đấy chỉ thấy hung tàn khắc nghiệt, lãng mạn khỉ gì?"
Từ Vọng: "Mình tiếp tục xem đến phần thưởng của cậu đi ha."
Ngô Sênh bị ép buộc phải đổi chủ đề câu chuyện song vẫn cứ tỉnh bơ, chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì, hồn nhiên chìa tay ra cho mọi người xem của mình: , .
"Tàng hình kìa!" Huống Kim Hâm là người đầu tiên thích chí reo lên, bật ra thành tiếng rồi mới chợt nhận thấy thế không ổn, vội vàng bụm miệng mình, nhưng niềm hâm mộ mãnh liệt vẫn dạt dào tuôn ra qua từng kẽ ngón tay, "Áo khoác tàng hình kìa, ngầu quá đi mất..."
Từ Vọng cũng hơi hơi hâm mộ, nhưng cũng chẳng phải vì mấy thứ đồ tàng hình ngầu đét hay gì, mà là bởi hiếm lắm mới có một công cụ chỉ cần nhìn tên là đã hiểu rõ công dụng như thế này.
Ngược lại với công cụ dễ hiểu này...
"Tôi cần một đồng chí nào đó phổ cập khoa học giùm cái," Tuy là miệng nói như thế, song ánh mắt lộ liễu của cậu đã nhìn thẳng vào Ngô Sênh, "Cái nhìn chết chóc nồng nàn này thì làm vũ khí kiểu quái gì?"
Ngô Sênh không nói gì, chỉ nhìn xoáy sâu vào tận trong đáy mắt cậu bằng "ánh mắt nồng nàn".
Một giây.
Hai giây.
Năm giây.
Mười giây...
"..." Từ Vọng phải dùng hết nghị lực của cả một đời người mới kìm chế được bản thân không quay mặt đi chỗ khác.
Đây chính là vũ khí có tính sát thương trên diện rộng chứ còn gì nữa!
So với Từ Vọng, Huống Kim Hâm và Ngô Sênh, mỗi người đều có ít nhất một công cụ gây hoang mang, thì Tiền Ngải lại thoái mái hơn nhiều, hai phần thưởng của gã là , . Chàng trai hai vòng mười ba, ý nghĩa đã quá rõ ràng – đua xe, còn về phần phong hỏa luân vô địch, đây hiển nhiên chính là vũ khí rồi.
(1: chàng trai hai vòng mười ba, tên thật là Trần Chấn, một huyền thoại cao thủ trong làng đua xe, sở dĩ có biệt danh này là bởi anh từng chạy xe hết cung đường Nhị Hoàn (2 vòng) – tức đường vành đai 2 - dài 32,7 km vào lúc 9 giờ tối ngay khi dòng xe cộ vẫn đang lưu thông bình thường, và hoàn thành chặng đường này chỉ trong vòng 13 phút.
2: phong hỏa luân là một món vũ khí, nhân vật Na Tra thường hay xuất hiện đi liền với cặp vũ khí này ở chân.)
Nếu như giải nghĩa phần thưởng cũng là một bài thi, thế thì Tiền Ngải chẳng khác nào được mở sách làm bài.
"Ăn may, ăn may thôi í mà." Bạn học Tiền còn không quên nói mấy lời khiêm tốn, an ủi nỗi lòng các đồng đội.
"Thế này mà so ra, ải đầu tiên rõ là đơn giản hơn hẳn," Huống Kim Hâm bỗng dưng than thở, "Chạy trốn thì dùng xe trượt tuyết, kìm chân lũ gấu thì dùng lốc xoáy cá, chạm trán với thác băng là anh Từ lập tức nhận được giày trượt, lúc nào thì phải dùng đến công cụ nào, mọi thứ đều rất rõ ràng rành mạch."
"Đấy là để chúng ta làm quen với quy trình," Ngô Sênh nói, "Nếu không có những chỉ dẫn như thế, chúng ta còn chẳng biết phải làm gì, thế thì trật tự sắp xếp ở đây coi như hỏng hẳn, tất cả người dùng đều chen chúc kẹt cứng ở đầu vào mà không thể đào sâu thám thính tìm hiểu bên trong ứng dụng."
Huống Kim Hâm chớp mắt một cái, nhìn sang Từ Vọng.
Từ Vọng vỗ vai hắn: "Nếu đây là một trò chơi, cửa ải đầu tiên chỉ là chỗ khởi động làm nóng người thôi, để mình làm quen và hiểu rõ luật chơi ấy, từ đó có thể chơi tốt hơn ở các phần sau, trải nghiệm những phần mà họ đã dày công thiết kế."
Huống Kim Hâm áy náy nhìn Ngô Sênh một cái, rồi lại quay qua Từ Vọng, thật thà bày tỏ: "Anh Từ, em thích cách giải thích của anh."
Ngô Sênh bị đả kích nặng nề bèn quay đầu nhìn ra phía ngoài tiệm cà phê, tầm nhìn lơ đãng bỗng nhiên tập trung khóa chặt lại một chỗ, khẽ nheo mắt, ánh nhìn lộ rõ sự cảnh giác.
"Sao thế?" Từ Vọng thấy vậy thì nhích lại gần, vừa nhìn theo tầm mắt của anh liếc ra ngoài lan can vừa thấp giọng hỏi.
"Quầy số 9," Ngô Sênh nói, "Có một nhóm đang làm thủ tục lên máy bay ở đó."
Bình luận truyện