Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
Chương 25
CHƯƠNG 25
Nhìn sắc mặt của Tôn đạo trưởng, Kỳ Phong hơi nhíu mày, “Đạo trưởng, thân thể cậu ấy có phải có vấn đề gì không?”
Vẻ mặt của ông ta quá mức nghiêm túc, con ngươi tối đen nhìn chằm chằm một chỗ, làm ngườita cảm thấy nghiêm túc. Lạc Khâu Bạch vốn cũng không tin mấy việc mê tín này, đồng ý cho Tôn đạo trưởngbắt mạch cũng bất quá là lễ phép mà thôi, hoàn toàn không tin ông ta có thể nhìn ra cái gì, nhưng giờ phút này nhìn thấy thần sắc của Kỳ Phong, trong lòng không tự giác cũng nảy lên một cỗ khẩn trương.
“Đạo trưởng, tôi sẽ không thật sự bị bệnh chứ? Tôi đây cần phải khóc.” Lạc Khâu Bạch trêu ghẹo một tiếng, muốn giảm bớt một chút không khí căng thẳng.
Kỳ Phong quay đầu liếc nhìn hắn một cái, nhẹ nhíu mày, đêm qua phù dung câu còn sinh long hoạt hổ lắm, tiểu đệ đệ ở phía trước lúc ẩn lúc hiện, sao có thể xảy ra vấn đề gì.
Chẳng lẽ là cùng hắn âm dương song tu, ngược lại sẽ thương tổn gì với thân thể?
Tôn đạo trưởng nhìn Lạc Khâu Bạch một cái, trong mắt quang mang phức tạp chợt lóe, cũng không hiểu là có ý gì.
Ông tathả tay xuống, phủi phủi cổ tay, vẻ mặt thoải mái mà khoát tay áo, “Nhìn hai cậu khẩn trương kìa, yên tâm đi, Tiểu Lạc cậu rất khỏe, không có vấn đề gì lớn.”
“Kia biểu tình nghiêm túc vừa rồicủa ngài là có ý gì…” Lạc Khâu Bạch nhịn không được hỏi một câu.
Tôn đạo trưởng sờ sờ râu mép, ha hả mỉm cười, “Chỗ nào có ý gì? Tôi chỉ là kinh ngạc cậu cùng thiếu gia hôm qua mới động phòng, như thế nào hôm nay dương khí trong cơ thể còn sung túc như vậy thôi, bần đạo làm nghề y nhiều năm, gặp được chuyện lạ sẽ ở trong lòng cẩn thận cân nhắc, chắc dọa đến cậu, cậu đừng trách tôi nha.”
Những lời này trực tiếp làm Lạc Khâu Bạch á khẩu không trả lời được, nhất thời xấu hổ tay cũng không biết nên để chỗ nào, chẳng lẽ lúc này hắn phải khiêm tốn khoát tay nói “Đâu có, tôi bất quá là thiên phú dị bẩm thôi, đạo trưởng đừng nghiêm trọng thế”?
Thấy rất ngốc sao? Bị áp bức cả đêm mà dương khí còn sung túc, thật sự không có gì để kiêu ngạo.
Lạc Khâu Bạch không hoài nghi nữa, Tôn đạo trưởng lại lấy ra thuốc tư âm bổ dương hằng ngày, dặn dò vài câu liền đi lên trên lầu xem mạch cho Kỳ lão gia.
Trong lúc này Kỳ Phong vẫn luôn không nói gì, quỷ dị trầm mặc, thẳng đến khi Tôn đạo trưởng bước lên lầu, y mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy thâm thúy và hoài nghi.
Thê tử của y dễ bị gạt, cũng không có nghĩay cũng dễ bị gạt.
Lão đạo sĩ này ở Kỳ gia nhiều năm như vậy, khi xem mạch có bộ dáng thế nào mà mình chưa thấy, khi nào sắc mặt ấp a ấp úng sắc mặt nghiêm trọng như vậy? Vừa rồi vẻ mặt của ông takhông thể đơn giản như vậy, vừa rồi ông ta xem mạchcho Lạc Khâu Bạch nhất định tìm được bí mật gì, không thể quang minh chính đại nói ra.
Nhưng bí mật này rốt cuộc là cái gì? Kỳ Phong suy tư trong chốc lát, chậm rãi nhíu mày.
Lúc Tôn đạo trưởng gõ cửa đi vào phòng ngủ, Kỳ lão gia vừa vặn nói chuyện điện thoại xong, đang ngồi trên xích đu, trên bàn một là một chậu hoa lan.
Thần sắc của ông ta đen tối không rõ, nhìn không ra là hỉ hay là giận, nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi, “Bệnh Tiểu Phong ra sao? Thân thể nó hiện tại như thế nào?”
Tôn đạo trưởng gật đầu, trầm ngâm một khắc, chậm rãi mở miệng, “Có lô đỉnh, bệnh của thiếu gia so với hai tuần trước đã đã khá hơn nhiều, dương khí tích trữ trong cơ thểnhiều năm cũng sơ tán mở ra, hiện tại huyết mạch đã thông, tứ chi tê liệt tim đau sẽ càng ngày càng ít, chỉ cần cùng lô đỉnh một ít thời gian nữa, thiếu gia sẽ không bị căn bệnh này tra tấn nữa.”
Kỳ lão gia trên mặt hiện lên vui sướng, nhíu mày, “Nói cách khác, hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định Lạc Khâu Bạch chính là ‘lô đỉnh’ định mệnh của Tiểu Phong phải không?”
Tôn đạo trưởng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Kỳ lão gia trầm mặc, trên mặt biểu tình vừa vui vẻ lại lo lắng, cuối cùng thở dài, “Đạo trưởng, ông mới vừa nói nếu ở chung một đoạn thời gian nữa, rốt cuộc là bao lâu?”
“Cái này phải xem thể chất của‘lô đỉnh’, giống như nữ ‘lô đỉnh’ thể chất mảnh mai, nếu thường xuyên mập hợp, sẽ tổn hại thân thể, đến lúc đó nguyên khí bị đại thương sẽ bất lợi cho kí chủ khôi phục. Bất quá… Lạc Khâu Bạch là nam nhân, lại là danh khí có thể chất nội mị hiếm thấy, phỏng chừng khí lực sẽ tốt hơn, hơn nữa tôithấy thiếu gia rất thích hắn, hơn nữa tuổi trẻ lại nếm thử hương vị mới, phỏng chừng… Sẽ tốt.”
Một câu làm lão gia đứng lên, ánh mắt phức tạp,chắp tay sau lưng ở trong phòng đi tới đi lui nói, “… Ý của ông là chỉ cần Tiểu Phong cùng nó thượng giường nhiều hơn, nó sẽ khỏe mạnh hơn?”
“Phải là như vậy.”
Lão gia dừng một chút, không tiếng động cười cười, “Tốt lắm, cùng lắm thì cho Tiểu Phong tái hồ nháo vài ngày, chơi đủ rồi bệnh cũng sẽ khỏi, không uổng tôi hao hết tâm lực thay nó suy nghĩ.”
Nhìn vẻ mặt của ông, Tôn đạo trưởng có tâm sự, do dự một chút mới mở miệng, “Lão gia… Tuy là vậy, nhưng là tôi vừa rồi xem mạch cho Lạc Khâu Bạch phát hiện một việc… Thật sự là không ổn a.”
Một câu nàylàm Kỳ lão gia khó hiểu, cau mày quay đầu, “Có ý tứ gì? Chẳng lẽ là ‘lô đỉnh’ này thân thể còn có vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng bệnh tình của Tiểu Phong sao?”
Tôn đạo trưởng muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy mình gật đầu cũng không được lắc đầu lại cũng không xong, do dự một chút cuối cùng hít một hơi, cúi người tiến đến bên tai lão gia thấp giọng nói.
Mỗi một chữ nói ra, Kỳ lão gia sắc mặt liền khó coi, đến cuối cùng triệt để hỏi, “Lời này là thật?”
Tôn đạo trưởng sắc mặt phức tạp gật đầu, “Thiên chân vạn xác, tôi vừa rồi lúc nhận thấy được cũng thực kinh ngạc, nhưng đây đích thật là danh khí mới có phản ứng, ai cũng không có, tôi sợ cứ như vậy… Hai hài tử này càng khó tách ra.”
Kỳ lão gia sắc mặt ngưng trọng, khoát tay áo ngắt lời, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Đạo trưởng, không cần nói nữa, tôi hiểu được ý tứ của ông, chuyện này tôi sẽ hảo hảo suy xét.”
Trong phòng nhất thời lâm vào tĩnh mịch, mà so với việc trên lầu, nhà bếp dưới lầu lại náo nhiệt.
Món ngon buổi tối đã chuẩn bị hoàn tất, đầu bếp cùng người hầu đều bị lệnh cưỡng chế rời đi, nhà bếp to như vậy chỉ còn lại có hai người.
Kỳ Phong đang đeo một cái tạp dề, mặt thối cầm một miếng thịt bò, động tác cứng ngắc, căng thẳng, giống như cái yđang cầm không phải là một miếng thịt, mà là một thứ gì đócó thể nhảy dựng lên công kích y, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, bộ dáng như đi đánh trận, thân hình cao lớn đeo tạp dề hồng ca rô ở bên hông, có vẻ cực kỳ buồn cười.
Lạc Khâu Bạch đứng ở bên cạnh muốn cười lại không dám cười, vẫn luôn gắt gao cúi đầu, sợ không cẩn thận mà cười to, nhẫn đến hai bả vai đều phát run.
Lúc này chợt nghe “Bang bang” hai tiếng, Kỳ Phong nổi bão, y thật sự không có cách nào dựa theo yêu cầu của Lạc Khâu Bạch cắt thịt thành những miếng nhỏ được, rõ ràng không kiên nhẫn băm thịt.
“Uy, không phải như thế, chúng ta phải làm thịt bò xào, cũng không phải bánh chẻo thịt bò.”
Lạc Khâu Bạch há miệng, không nhịn được cười, cười lăn cười bò.
“Câm miệng không cho cười!” Kỳ Phong đen mặt, tiếp tục cùng thịt bòchiến đấu, khóe miệng gắt gao mím chặt, phi thường không vui nhìn Lạc Khâu Bạch một cái.
Nói cái gì “Thừa dịp cùng người nhà đoàn tụ, anh là tôn tử nếu có thể chủ động xuống bếp, nhất định sẽ làm cho lão gia rất vui vẻ”, hoàn toàn không biết bị sao nữa! Đừng tưởng rằng em làm nũng cầu xin tôi, tôi sẽ không sinh khí!
Nhìn biểu tình của y, Lạc Khâu Bạch biết y đang suy nghĩ gì, cười hì hì đứng lên nói, “Vừa rồi chúng ta không phải đã nói rồi sao, anh nấu cơm tôi chỉ huy, anh làm chuyện khác người như vậy, cứ cho là lão gia sẽ không so đo, anh cũng có thể bày tỏ tấm lòng hiếu thảo, huống chi, muốn anhnấu cơm ngon, lão gia vừa nghe là tôi chỉ điểm, vừa vặn được thơm lây, ông cũng sẽ cảm động.”
Kỳ Phong cầm dao không nói lời nào, cũng không nhìn Lạc Khâu Bạch một cái.
“Được được, ngoan nha, coi như tôi cầu xin anh còn không được sao, lát nữa ăn cơm rồi, không nhanh lên sẽ không kịp.”
Thanh âm mềm dẻo của phù dung câu vang lên bên tai, thân hình rắn chắc cao lớn của Kỳ Phong cứng lại một chút, không tình nguyện hừ một tiếng, “Đây là em cầu xin tôi, tôi chỉ phối hợp với em thôi.”
Lạc Khâu Bạch hé miệng cười trộm, gật đầu, “Vậy anh phải hảo hảo phối hợp với tôi, trước đem ướp thịt bò với muối và tiêu đi.”
Kỳ Phong liếc mắt nhìn hắn, tùy tay trảo một lọ muối đổ vào thịt bò.
“Chờ một chút, nhiều quá, nhiều nhất là ba muỗng thôi, ăn nhiều muối không tốt cho lão nhân gia.”
“Ba muỗng?” Kỳ Phong nhíu mày, đột nhiên buông xuống đồ trong tay, xoay người vàonhà bếp trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, vẻ mặt nghiêm túc cầm muỗng muối đổ vào, một bên gắt gao nhìn chằm chằm, giống như đang làm thí nghiệm hóa học.
Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, nhanh chóng ngăn y lại, “Có ai làm cơm như anh chứ, anh cứng ngắc quá không lĩnh hội được lạc thú khi nấu ăn gì cả.”
Kỳ Phong lại nóng nảy, nhíu mày, không kiên nhẫn nói, “Như vậy không được như thế kia cũng không được, em rốt cuộc muốn thế nào? Không cần em chỉ huy, nếu không em làm đi?”
Thê tử của y tuyệt đối là cố ý tra tấn y! Qủa thực là tùy hứng! Đừng cho là tôi sẽ nhiều lần bao dung em.
Lạc Khâu Bạch đã sớm hiểu được tính tình y, lúc này cũng không sinh khí, cười tủm tỉm, “Được, là tôi không nói rõ ràng, để tôi làm cho.”
Nói xong hắn vén tay áo lên, rửa tay, cầm miếng thịt bò thuần thục mà ướp thêm gia vị, muối, bột ngọt, tiêu, ngũ vị hương… Xắt nhỏ bỏ vào trong bát, hắn cúi đầu, bình thản nhu hòa, khóe miệng vô ý thức nhếch lên, ôn nhuận kiên nhẫn.
Hắn cẩn thận mà giảng giải cho Kỳ Phong những gia vị này có tác dụng gì và dùng như thế nào cho hợp lý, nhưng ánh mắt của Kỳ Phong vẫn luôn nhìn hắn, căn bản không có nghe.
Cất kỹ gia vị, muốn cho vào bên trong thêm một chút nước tinh bột, lúc vặn vòi nước, một đôi tay rộng lớn hữu lực đột nhiên ôm thắt lưng hắn từ phía sau.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, sau đó thấy một cái tạp dề màu hồng đang ở trên thắt lưng, cánh tay Kỳ Phong mang theo nhiệt độ, thân thể cao lớn hơi cong, đầu tựa vào bờ vai của hắn.
“Tôi, tôi tự mình làm được rồi.”Lỗ tai của Lạc Khâu Bạch bị hô hấp của Kỳ Phong phun vào hơi hơi đỏ lên, vội vàng đè lại đôi tay lộn xộn của y, muốn lấy lại tạp dề.
Nhưng Kỳ Phong không đồng ý, gắt gao nắm chặt tạp dề, không để cho hắn cự tuyệt nói, “Tôi làm cho.”
“Em tiếp tục nấu cơm, tôi nhìn.”
Một đôi tay cọ đi cọ lại trên bộ vị mẫn cảm nhất của mình, rõ ràng là một động tác đơn thuần, lại làm người ta có chút mơ màng
Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, cả người đều không được tự nhiên, bất quá cũng không có cự tuyệt, trong lòng thấy may mắntrong này không có những người khác, nếu không thật sự là mất mặt.
Đeo tạp dề cho hắn xong, cánh tay của Kỳ Phong vẫn không buông hắn ra, bờ ngực cực nóng dính sát vào lưng Lạc Khâu Bạch, sau lưng bay tới hương vị sữa tắm của y, không khí trong phòng an tĩnh cực kỳ, Lạc Khâu Bạch có cảm giác phía sau lưng, hô hấp của nam nhân gần trong gang tấc, tim của hắn đột nhiên đập nhanh.
Đây là lần đầu tiên hai người hoàn toàn thanh tỉnh, thân mật khắng khít ôm nhau, chuyện tối hôm qua của bọn họ, Lạc Khâu Bạch cũng không có tâm hoảng ý loạn như bây giờ.
Đều do nơi này quá yên lặng, mới để hắn nghe được tiếng tim đập hỗn loạn của chính mình.
“Như thế nào còn không làm? Ông nội còn đang chờ ăn cơm.”
Thanh âm của Kỳ Phong từ phía sau vang lên, trầm thấp nồng ấm, Lạc Khâu Bạch nhất thời luống cuống tay chân, thiếu chút nữa đổ đồ ăn vào trong nồi.
“… Anh ôm tôi như vậy, tôi không có cách nào làm, anh buông tôi ra được không?”
Lạc Khâu Bạch kéo khóe miệng, dùng sức cười tự nhiên một chút, Kỳ Phong cũng không có dừng, trực đáp lại hai chữ “Không được”.
Bị trực tiếp cự tuyệt như vậy, Lạc Khâu Bạch nhất thời không biết nên làm như thế nào, kiên trì bỏ thịt bò vào trong nồi.
Bạn đang �
“Tư” một tiếng, miếng thịt bò trơn mềm liền biến sắc, trong không khí bay ra mùi hương nồng đậm của tiêu.
Kỳ Phong cúi đầu, dùng sức ngửi, chóp mũi xẹt qua tóc của y và tóc của Lạc Khâu Bạch, thấp giọng nói một câu “Thật là thơm”, cũng không biết rốt cuộc là nói mùi hương của thịt bò, hay là Lạc Khâu Bạch y đang ôm trong ngực.
“Xong rồigiờ tới anh làm, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, lát nữa đến tôi.”
Hô hấp của Lạc Khâu Bạch có chút loạn, tìm lý dotrốn thoát cánh taycủa Kỳ Phong.
Hai tay Kỳ Phong ngăn chặn đường đi của hắn, cầm tay đang cầm chảo của Lạc Khâu Bạch, năm ngón tay nắm chặt,”Tôi sẽ không buông, emmang tôi đi theo đi.”
“Nhưng mà…”
“Bây giờ không phải nên lật chảo sao? Một mặt thịt đều phải chiênchín.” Kỳ Phong không để ý tới câu nói kế tiếp của Lạc Khâu Bạch, ghé vào lỗ tai hắn lầu bầu một câu, thân thể cao lớn đi theo động tác lật chảo của Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch bị hoàn toàn bao vây trong ngực Kỳ Phong, trước người là chảo nóng sôi trào, phía sau là bờ ngực cực nóng, trước sau đều nónglàm mặt của hắn lại đỏ vài phần, luống cuống cầm muỗng lăn qua lộn lại, cũng không rõ rốt cuộc là ai dạy ai.
Kỳ Phong nhìn Lạc Khâu Bạch trong ngực, khóe miệng cong một chút, mới vừa rồi tâm tình nóng nảy khi nấu cơm bị tra tấn cũng hồi phục lại, thậm chí còn có chút hưởng thụ quá trình này.
Nhìn thịt bònấu xong để trên bàn, Kỳ Phong cầm đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng Lạc Khâu Bạch, trên mặt lại đỏ ửng, “Nếm thử tay nghề của tôi.”
Một câu này làm Lạc Khâu Bạch bật cười ra tiếng, vừa rồi tâm tình khẩn trương nháy mắt tan thành mây khói.
Rõ ràng y thái thịt, nhưng hắn làm hết, đại điểu quái này còn nói đây là thủ nghệ của y.
Hé miệng nếm một miếng, Lạc Khâu Bạch cũng không ý thức được hai người đang đứng cùng một chỗ, tư thế đút cho người khác ăn có bao nhiêu mờ ám.
Chóp mũi tràn đầy mùi khói lửa củi gạo, làm Lạc Khâu Bạch có chút hoảng hốt, Một mình hắn phiêu bạt nhiều năm như vậy, luôn luôn tìm kiếm người có thể ở bên cạnh mình, nhưng vẫn chưa tìm được .
Hắn ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong, ngạc nhiên phát hiện mình lại có thể hiểu được ý cười bên trong, trái tim lại đập nhanh vài phần, hắn cảm thấy chuyện này thật không ổn…
Một màn này bị Kỳ lão gia không biết khi nào đứng ở cửa phòng bếp đều nhìn thấy hết, không khí giữa hai người, cho dù là người mù cũng nhìn ra được.
Hắn nhìn thoáng qua Lạc Khâu Bạch, ánh mắt triệt để trầm xuống dưới, không còn có ý cười gì nữa, chống gậy xoay người rời đi, trong lòng đột nhiên có một chủ ý…
Lời của editor: Rốt cuộc là Lạc Khâu Bạch có vấn đề gì?
Nhìn sắc mặt của Tôn đạo trưởng, Kỳ Phong hơi nhíu mày, “Đạo trưởng, thân thể cậu ấy có phải có vấn đề gì không?”
Vẻ mặt của ông ta quá mức nghiêm túc, con ngươi tối đen nhìn chằm chằm một chỗ, làm ngườita cảm thấy nghiêm túc. Lạc Khâu Bạch vốn cũng không tin mấy việc mê tín này, đồng ý cho Tôn đạo trưởngbắt mạch cũng bất quá là lễ phép mà thôi, hoàn toàn không tin ông ta có thể nhìn ra cái gì, nhưng giờ phút này nhìn thấy thần sắc của Kỳ Phong, trong lòng không tự giác cũng nảy lên một cỗ khẩn trương.
“Đạo trưởng, tôi sẽ không thật sự bị bệnh chứ? Tôi đây cần phải khóc.” Lạc Khâu Bạch trêu ghẹo một tiếng, muốn giảm bớt một chút không khí căng thẳng.
Kỳ Phong quay đầu liếc nhìn hắn một cái, nhẹ nhíu mày, đêm qua phù dung câu còn sinh long hoạt hổ lắm, tiểu đệ đệ ở phía trước lúc ẩn lúc hiện, sao có thể xảy ra vấn đề gì.
Chẳng lẽ là cùng hắn âm dương song tu, ngược lại sẽ thương tổn gì với thân thể?
Tôn đạo trưởng nhìn Lạc Khâu Bạch một cái, trong mắt quang mang phức tạp chợt lóe, cũng không hiểu là có ý gì.
Ông tathả tay xuống, phủi phủi cổ tay, vẻ mặt thoải mái mà khoát tay áo, “Nhìn hai cậu khẩn trương kìa, yên tâm đi, Tiểu Lạc cậu rất khỏe, không có vấn đề gì lớn.”
“Kia biểu tình nghiêm túc vừa rồicủa ngài là có ý gì…” Lạc Khâu Bạch nhịn không được hỏi một câu.
Tôn đạo trưởng sờ sờ râu mép, ha hả mỉm cười, “Chỗ nào có ý gì? Tôi chỉ là kinh ngạc cậu cùng thiếu gia hôm qua mới động phòng, như thế nào hôm nay dương khí trong cơ thể còn sung túc như vậy thôi, bần đạo làm nghề y nhiều năm, gặp được chuyện lạ sẽ ở trong lòng cẩn thận cân nhắc, chắc dọa đến cậu, cậu đừng trách tôi nha.”
Những lời này trực tiếp làm Lạc Khâu Bạch á khẩu không trả lời được, nhất thời xấu hổ tay cũng không biết nên để chỗ nào, chẳng lẽ lúc này hắn phải khiêm tốn khoát tay nói “Đâu có, tôi bất quá là thiên phú dị bẩm thôi, đạo trưởng đừng nghiêm trọng thế”?
Thấy rất ngốc sao? Bị áp bức cả đêm mà dương khí còn sung túc, thật sự không có gì để kiêu ngạo.
Lạc Khâu Bạch không hoài nghi nữa, Tôn đạo trưởng lại lấy ra thuốc tư âm bổ dương hằng ngày, dặn dò vài câu liền đi lên trên lầu xem mạch cho Kỳ lão gia.
Trong lúc này Kỳ Phong vẫn luôn không nói gì, quỷ dị trầm mặc, thẳng đến khi Tôn đạo trưởng bước lên lầu, y mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy thâm thúy và hoài nghi.
Thê tử của y dễ bị gạt, cũng không có nghĩay cũng dễ bị gạt.
Lão đạo sĩ này ở Kỳ gia nhiều năm như vậy, khi xem mạch có bộ dáng thế nào mà mình chưa thấy, khi nào sắc mặt ấp a ấp úng sắc mặt nghiêm trọng như vậy? Vừa rồi vẻ mặt của ông takhông thể đơn giản như vậy, vừa rồi ông ta xem mạchcho Lạc Khâu Bạch nhất định tìm được bí mật gì, không thể quang minh chính đại nói ra.
Nhưng bí mật này rốt cuộc là cái gì? Kỳ Phong suy tư trong chốc lát, chậm rãi nhíu mày.
Lúc Tôn đạo trưởng gõ cửa đi vào phòng ngủ, Kỳ lão gia vừa vặn nói chuyện điện thoại xong, đang ngồi trên xích đu, trên bàn một là một chậu hoa lan.
Thần sắc của ông ta đen tối không rõ, nhìn không ra là hỉ hay là giận, nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi, “Bệnh Tiểu Phong ra sao? Thân thể nó hiện tại như thế nào?”
Tôn đạo trưởng gật đầu, trầm ngâm một khắc, chậm rãi mở miệng, “Có lô đỉnh, bệnh của thiếu gia so với hai tuần trước đã đã khá hơn nhiều, dương khí tích trữ trong cơ thểnhiều năm cũng sơ tán mở ra, hiện tại huyết mạch đã thông, tứ chi tê liệt tim đau sẽ càng ngày càng ít, chỉ cần cùng lô đỉnh một ít thời gian nữa, thiếu gia sẽ không bị căn bệnh này tra tấn nữa.”
Kỳ lão gia trên mặt hiện lên vui sướng, nhíu mày, “Nói cách khác, hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định Lạc Khâu Bạch chính là ‘lô đỉnh’ định mệnh của Tiểu Phong phải không?”
Tôn đạo trưởng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Kỳ lão gia trầm mặc, trên mặt biểu tình vừa vui vẻ lại lo lắng, cuối cùng thở dài, “Đạo trưởng, ông mới vừa nói nếu ở chung một đoạn thời gian nữa, rốt cuộc là bao lâu?”
“Cái này phải xem thể chất của‘lô đỉnh’, giống như nữ ‘lô đỉnh’ thể chất mảnh mai, nếu thường xuyên mập hợp, sẽ tổn hại thân thể, đến lúc đó nguyên khí bị đại thương sẽ bất lợi cho kí chủ khôi phục. Bất quá… Lạc Khâu Bạch là nam nhân, lại là danh khí có thể chất nội mị hiếm thấy, phỏng chừng khí lực sẽ tốt hơn, hơn nữa tôithấy thiếu gia rất thích hắn, hơn nữa tuổi trẻ lại nếm thử hương vị mới, phỏng chừng… Sẽ tốt.”
Một câu làm lão gia đứng lên, ánh mắt phức tạp,chắp tay sau lưng ở trong phòng đi tới đi lui nói, “… Ý của ông là chỉ cần Tiểu Phong cùng nó thượng giường nhiều hơn, nó sẽ khỏe mạnh hơn?”
“Phải là như vậy.”
Lão gia dừng một chút, không tiếng động cười cười, “Tốt lắm, cùng lắm thì cho Tiểu Phong tái hồ nháo vài ngày, chơi đủ rồi bệnh cũng sẽ khỏi, không uổng tôi hao hết tâm lực thay nó suy nghĩ.”
Nhìn vẻ mặt của ông, Tôn đạo trưởng có tâm sự, do dự một chút mới mở miệng, “Lão gia… Tuy là vậy, nhưng là tôi vừa rồi xem mạch cho Lạc Khâu Bạch phát hiện một việc… Thật sự là không ổn a.”
Một câu nàylàm Kỳ lão gia khó hiểu, cau mày quay đầu, “Có ý tứ gì? Chẳng lẽ là ‘lô đỉnh’ này thân thể còn có vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng bệnh tình của Tiểu Phong sao?”
Tôn đạo trưởng muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy mình gật đầu cũng không được lắc đầu lại cũng không xong, do dự một chút cuối cùng hít một hơi, cúi người tiến đến bên tai lão gia thấp giọng nói.
Mỗi một chữ nói ra, Kỳ lão gia sắc mặt liền khó coi, đến cuối cùng triệt để hỏi, “Lời này là thật?”
Tôn đạo trưởng sắc mặt phức tạp gật đầu, “Thiên chân vạn xác, tôi vừa rồi lúc nhận thấy được cũng thực kinh ngạc, nhưng đây đích thật là danh khí mới có phản ứng, ai cũng không có, tôi sợ cứ như vậy… Hai hài tử này càng khó tách ra.”
Kỳ lão gia sắc mặt ngưng trọng, khoát tay áo ngắt lời, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Đạo trưởng, không cần nói nữa, tôi hiểu được ý tứ của ông, chuyện này tôi sẽ hảo hảo suy xét.”
Trong phòng nhất thời lâm vào tĩnh mịch, mà so với việc trên lầu, nhà bếp dưới lầu lại náo nhiệt.
Món ngon buổi tối đã chuẩn bị hoàn tất, đầu bếp cùng người hầu đều bị lệnh cưỡng chế rời đi, nhà bếp to như vậy chỉ còn lại có hai người.
Kỳ Phong đang đeo một cái tạp dề, mặt thối cầm một miếng thịt bò, động tác cứng ngắc, căng thẳng, giống như cái yđang cầm không phải là một miếng thịt, mà là một thứ gì đócó thể nhảy dựng lên công kích y, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, bộ dáng như đi đánh trận, thân hình cao lớn đeo tạp dề hồng ca rô ở bên hông, có vẻ cực kỳ buồn cười.
Lạc Khâu Bạch đứng ở bên cạnh muốn cười lại không dám cười, vẫn luôn gắt gao cúi đầu, sợ không cẩn thận mà cười to, nhẫn đến hai bả vai đều phát run.
Lúc này chợt nghe “Bang bang” hai tiếng, Kỳ Phong nổi bão, y thật sự không có cách nào dựa theo yêu cầu của Lạc Khâu Bạch cắt thịt thành những miếng nhỏ được, rõ ràng không kiên nhẫn băm thịt.
“Uy, không phải như thế, chúng ta phải làm thịt bò xào, cũng không phải bánh chẻo thịt bò.”
Lạc Khâu Bạch há miệng, không nhịn được cười, cười lăn cười bò.
“Câm miệng không cho cười!” Kỳ Phong đen mặt, tiếp tục cùng thịt bòchiến đấu, khóe miệng gắt gao mím chặt, phi thường không vui nhìn Lạc Khâu Bạch một cái.
Nói cái gì “Thừa dịp cùng người nhà đoàn tụ, anh là tôn tử nếu có thể chủ động xuống bếp, nhất định sẽ làm cho lão gia rất vui vẻ”, hoàn toàn không biết bị sao nữa! Đừng tưởng rằng em làm nũng cầu xin tôi, tôi sẽ không sinh khí!
Nhìn biểu tình của y, Lạc Khâu Bạch biết y đang suy nghĩ gì, cười hì hì đứng lên nói, “Vừa rồi chúng ta không phải đã nói rồi sao, anh nấu cơm tôi chỉ huy, anh làm chuyện khác người như vậy, cứ cho là lão gia sẽ không so đo, anh cũng có thể bày tỏ tấm lòng hiếu thảo, huống chi, muốn anhnấu cơm ngon, lão gia vừa nghe là tôi chỉ điểm, vừa vặn được thơm lây, ông cũng sẽ cảm động.”
Kỳ Phong cầm dao không nói lời nào, cũng không nhìn Lạc Khâu Bạch một cái.
“Được được, ngoan nha, coi như tôi cầu xin anh còn không được sao, lát nữa ăn cơm rồi, không nhanh lên sẽ không kịp.”
Thanh âm mềm dẻo của phù dung câu vang lên bên tai, thân hình rắn chắc cao lớn của Kỳ Phong cứng lại một chút, không tình nguyện hừ một tiếng, “Đây là em cầu xin tôi, tôi chỉ phối hợp với em thôi.”
Lạc Khâu Bạch hé miệng cười trộm, gật đầu, “Vậy anh phải hảo hảo phối hợp với tôi, trước đem ướp thịt bò với muối và tiêu đi.”
Kỳ Phong liếc mắt nhìn hắn, tùy tay trảo một lọ muối đổ vào thịt bò.
“Chờ một chút, nhiều quá, nhiều nhất là ba muỗng thôi, ăn nhiều muối không tốt cho lão nhân gia.”
“Ba muỗng?” Kỳ Phong nhíu mày, đột nhiên buông xuống đồ trong tay, xoay người vàonhà bếp trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, vẻ mặt nghiêm túc cầm muỗng muối đổ vào, một bên gắt gao nhìn chằm chằm, giống như đang làm thí nghiệm hóa học.
Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, nhanh chóng ngăn y lại, “Có ai làm cơm như anh chứ, anh cứng ngắc quá không lĩnh hội được lạc thú khi nấu ăn gì cả.”
Kỳ Phong lại nóng nảy, nhíu mày, không kiên nhẫn nói, “Như vậy không được như thế kia cũng không được, em rốt cuộc muốn thế nào? Không cần em chỉ huy, nếu không em làm đi?”
Thê tử của y tuyệt đối là cố ý tra tấn y! Qủa thực là tùy hứng! Đừng cho là tôi sẽ nhiều lần bao dung em.
Lạc Khâu Bạch đã sớm hiểu được tính tình y, lúc này cũng không sinh khí, cười tủm tỉm, “Được, là tôi không nói rõ ràng, để tôi làm cho.”
Nói xong hắn vén tay áo lên, rửa tay, cầm miếng thịt bò thuần thục mà ướp thêm gia vị, muối, bột ngọt, tiêu, ngũ vị hương… Xắt nhỏ bỏ vào trong bát, hắn cúi đầu, bình thản nhu hòa, khóe miệng vô ý thức nhếch lên, ôn nhuận kiên nhẫn.
Hắn cẩn thận mà giảng giải cho Kỳ Phong những gia vị này có tác dụng gì và dùng như thế nào cho hợp lý, nhưng ánh mắt của Kỳ Phong vẫn luôn nhìn hắn, căn bản không có nghe.
Cất kỹ gia vị, muốn cho vào bên trong thêm một chút nước tinh bột, lúc vặn vòi nước, một đôi tay rộng lớn hữu lực đột nhiên ôm thắt lưng hắn từ phía sau.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, sau đó thấy một cái tạp dề màu hồng đang ở trên thắt lưng, cánh tay Kỳ Phong mang theo nhiệt độ, thân thể cao lớn hơi cong, đầu tựa vào bờ vai của hắn.
“Tôi, tôi tự mình làm được rồi.”Lỗ tai của Lạc Khâu Bạch bị hô hấp của Kỳ Phong phun vào hơi hơi đỏ lên, vội vàng đè lại đôi tay lộn xộn của y, muốn lấy lại tạp dề.
Nhưng Kỳ Phong không đồng ý, gắt gao nắm chặt tạp dề, không để cho hắn cự tuyệt nói, “Tôi làm cho.”
“Em tiếp tục nấu cơm, tôi nhìn.”
Một đôi tay cọ đi cọ lại trên bộ vị mẫn cảm nhất của mình, rõ ràng là một động tác đơn thuần, lại làm người ta có chút mơ màng
Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, cả người đều không được tự nhiên, bất quá cũng không có cự tuyệt, trong lòng thấy may mắntrong này không có những người khác, nếu không thật sự là mất mặt.
Đeo tạp dề cho hắn xong, cánh tay của Kỳ Phong vẫn không buông hắn ra, bờ ngực cực nóng dính sát vào lưng Lạc Khâu Bạch, sau lưng bay tới hương vị sữa tắm của y, không khí trong phòng an tĩnh cực kỳ, Lạc Khâu Bạch có cảm giác phía sau lưng, hô hấp của nam nhân gần trong gang tấc, tim của hắn đột nhiên đập nhanh.
Đây là lần đầu tiên hai người hoàn toàn thanh tỉnh, thân mật khắng khít ôm nhau, chuyện tối hôm qua của bọn họ, Lạc Khâu Bạch cũng không có tâm hoảng ý loạn như bây giờ.
Đều do nơi này quá yên lặng, mới để hắn nghe được tiếng tim đập hỗn loạn của chính mình.
“Như thế nào còn không làm? Ông nội còn đang chờ ăn cơm.”
Thanh âm của Kỳ Phong từ phía sau vang lên, trầm thấp nồng ấm, Lạc Khâu Bạch nhất thời luống cuống tay chân, thiếu chút nữa đổ đồ ăn vào trong nồi.
“… Anh ôm tôi như vậy, tôi không có cách nào làm, anh buông tôi ra được không?”
Lạc Khâu Bạch kéo khóe miệng, dùng sức cười tự nhiên một chút, Kỳ Phong cũng không có dừng, trực đáp lại hai chữ “Không được”.
Bị trực tiếp cự tuyệt như vậy, Lạc Khâu Bạch nhất thời không biết nên làm như thế nào, kiên trì bỏ thịt bò vào trong nồi.
Bạn đang �
“Tư” một tiếng, miếng thịt bò trơn mềm liền biến sắc, trong không khí bay ra mùi hương nồng đậm của tiêu.
Kỳ Phong cúi đầu, dùng sức ngửi, chóp mũi xẹt qua tóc của y và tóc của Lạc Khâu Bạch, thấp giọng nói một câu “Thật là thơm”, cũng không biết rốt cuộc là nói mùi hương của thịt bò, hay là Lạc Khâu Bạch y đang ôm trong ngực.
“Xong rồigiờ tới anh làm, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, lát nữa đến tôi.”
Hô hấp của Lạc Khâu Bạch có chút loạn, tìm lý dotrốn thoát cánh taycủa Kỳ Phong.
Hai tay Kỳ Phong ngăn chặn đường đi của hắn, cầm tay đang cầm chảo của Lạc Khâu Bạch, năm ngón tay nắm chặt,”Tôi sẽ không buông, emmang tôi đi theo đi.”
“Nhưng mà…”
“Bây giờ không phải nên lật chảo sao? Một mặt thịt đều phải chiênchín.” Kỳ Phong không để ý tới câu nói kế tiếp của Lạc Khâu Bạch, ghé vào lỗ tai hắn lầu bầu một câu, thân thể cao lớn đi theo động tác lật chảo của Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch bị hoàn toàn bao vây trong ngực Kỳ Phong, trước người là chảo nóng sôi trào, phía sau là bờ ngực cực nóng, trước sau đều nónglàm mặt của hắn lại đỏ vài phần, luống cuống cầm muỗng lăn qua lộn lại, cũng không rõ rốt cuộc là ai dạy ai.
Kỳ Phong nhìn Lạc Khâu Bạch trong ngực, khóe miệng cong một chút, mới vừa rồi tâm tình nóng nảy khi nấu cơm bị tra tấn cũng hồi phục lại, thậm chí còn có chút hưởng thụ quá trình này.
Nhìn thịt bònấu xong để trên bàn, Kỳ Phong cầm đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng Lạc Khâu Bạch, trên mặt lại đỏ ửng, “Nếm thử tay nghề của tôi.”
Một câu này làm Lạc Khâu Bạch bật cười ra tiếng, vừa rồi tâm tình khẩn trương nháy mắt tan thành mây khói.
Rõ ràng y thái thịt, nhưng hắn làm hết, đại điểu quái này còn nói đây là thủ nghệ của y.
Hé miệng nếm một miếng, Lạc Khâu Bạch cũng không ý thức được hai người đang đứng cùng một chỗ, tư thế đút cho người khác ăn có bao nhiêu mờ ám.
Chóp mũi tràn đầy mùi khói lửa củi gạo, làm Lạc Khâu Bạch có chút hoảng hốt, Một mình hắn phiêu bạt nhiều năm như vậy, luôn luôn tìm kiếm người có thể ở bên cạnh mình, nhưng vẫn chưa tìm được .
Hắn ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong, ngạc nhiên phát hiện mình lại có thể hiểu được ý cười bên trong, trái tim lại đập nhanh vài phần, hắn cảm thấy chuyện này thật không ổn…
Một màn này bị Kỳ lão gia không biết khi nào đứng ở cửa phòng bếp đều nhìn thấy hết, không khí giữa hai người, cho dù là người mù cũng nhìn ra được.
Hắn nhìn thoáng qua Lạc Khâu Bạch, ánh mắt triệt để trầm xuống dưới, không còn có ý cười gì nữa, chống gậy xoay người rời đi, trong lòng đột nhiên có một chủ ý…
Lời của editor: Rốt cuộc là Lạc Khâu Bạch có vấn đề gì?
Bình luận truyện