Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 36



CHƯƠNG 36

Đảo mắt, Lạc Khâu Bạch đã nằm trong bệnh viện nhiều tuần.

Hắn bị thương không nặng, chỉ có trên mặt bị thương ngoài da một chút, trải qua vài ngày trị liệu đã hoàn toàn kết vảy, tuy rằng thoạt nhìn hồng toàn bộ có chút dọa người, nhưng chỉ cần không đụng sẽ không đau.

Huống chi, hắn thật sự chán ghét mùi trong bệnh viện, chỉ muốn sớm về nhà, chính là Kỳ Phong chết sống không đồng ý, còn lãnh mặt một bộ không thương lượng nói, “Vốn bộ dạng không dễ nhìn, còn không hảo hảo dưỡng thương, em đi ra ngoài, người ta không biết còn tưởng rằng tôi đánh bà xã, em cố ý hại tôi.”

Một câu này làm Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, nghĩ thầm rằng, nhân gia đâu có rảnh quan tâm loại chuyện này.

Bất quá hắn không dám nói ra cho Kỳ Phong, đành phải ngoan ngoãn tiếp tục ở lại bệnh viện, giống sâu mọt, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, ngược lại so với khi hai người chiến tranh lạnh nửa tháng béo lên ba bốn cân.

Bởi vì trên mặt có thương tích, Lạc Khâu Bạch không thể không tạm dừng công tác trong công ty, 《 Tà dương ca 》 bên kia cũng chậm tiến độ, vì thế hắn phi thường áy náy, cố ý gọi cho Sâm Xuyên, kết quả không biết như thế nào lộ ra hết, kế tiếp vài ngày đoàn phim người người đều tới thăm hắn, Diệp Thừa càng khoa trương, mua hết hoa trong cửa hàng, khiến cho phòng bệnh hắn giống triển lãm hoa.

Đương nhiên, trong lúc này, Mạnh Lương Thần cũng tới thăm hắn, nhưng Lạc Khâu Bạch làm bộ như đang ngủ để ứng phó qua loa, không nguyện ý cùng hắn ta nói chuyện.

Mỗi ngày trong phòng bệnh đều phi thường bận rộn, không phải người này đến tặng hoa, thì người kia đến đưa cơm, khiến cho Lạc Khâu Bạch đáp ứng không xuể, thậm chí không có thời gian đi tìm Kỳ Phong.

Liên tục hai ngày không gặp mặt, trong lòng hắn có chút nhớ, chờ đến khi người make-up đi rồi, nhịn không được lấy điện thoại ra gọi điện thoại.

Kết quả điện thoại lập tức bị bên kia cúp, liên tục ba bốn lần đều là như vậy.

Lạc Khâu Bạch còn tưởng rằng Kỳ Phong giống mình, phải ứng phó khách nhân, dù sao thân phận của đại điểu quái so với hắn cao hơn nhiều, bị thương một lần không biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng quan tâm, người trước ngã xuống, người sau tiến lên nịnh bợ, không có thời gian nghe cũng bình thường, chính là năm sáu lần đều là như thế, Lạc Khâu Bạch liền nhắn tin cho Kỳ Phong.

【Anh hiện tại có rảnh không? Tôi đi tìm anh được không? 】

Tin ngắn như chìm xuống biển, không có hồi âm, Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, thử gọi điện thoại lại, kết quả lần này gọi được .

Kỳ Phong cũng không nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở, Lạc Khâu Bạch cười tủm tỉm hỏi y, “Anh làm gì mà không nghe điện thoại a? Hôm nay thân thể có tốt lên một chút nào không, đầu còn đau hay không?”

Kỳ Phong trầm mặc thật lâu, mới không mặn không nhạt hừ một tiếng, “Không biết.”

“Không biết a? Tôiliền qua phòng bệnh thăm anh.” Lạc Khâu Bạch cười đùa y.

“… Không cần.” Lúc này đây người nào đó lo lắng rõ ràng không đủ, “Tôi muốn nghỉ ngơi, em mỗi ngày cùng nhiều người không đứng đắn nói chuyện, đừng quấy rầy tôi đi ngủ.”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt, không đợi phản ứng, điện thoại đã bị cắt.

Hắn nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, người này không phải là nhìn thấy đoàn phim mỗi ngày đều tìm mình, ăn dấm đi?

Nghĩ vậy cũng có khả năng, Lạc Khâu Bạch không nín được cười lên tiếng, tìm hộ sĩ hỏi, buổi sáng có một nam nhân đầu bị thương đến đây không, y chỉ dạo qua một vòng lại đi rồi.

Nghe xong lời này, Lạc Khâu Bạch tưởng tượng, đại điểu quái trên đầu dán băng gạc, thật vất vả quyết định “Người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp” tìm mình, kết quả đang ở trước cửa do dự bồi hồi, tự hỏi làm sao đi vào mới không bị mất mặt, đã có người nhanh chân đến trước, nhìn người khác có thể đi vào đi ra, y vào không được, người này khẳng định lại sinh hờn dỗi.

Nghĩ đến loại chuyện này, Kỳ Phong rất có khả năng, Lạc Khâu Bạch lại cười ngây ngô, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái cà men, trực tiếp cầm đi bệnh viện đối diện.

Trừ bỏ lần đầu tiên đi tìm Kỳ Phong bị vệ sĩ ngăn lại bên ngoài, thời gian khác, những người hộ vệ kia thấy Lạc Khâu Bạch thường xuyên qua lại, gặp mặt liền sẽ ân cần thăm hỏi một câu “Lạc tiên sinh, lại tới nhìn thiếu gia a?”

Kết quả hôm nay đến, cửa lại dị thường an tĩnh, những vệ sĩ nguyên bản canh giữ ở cửa không biết đi nơi nào,

Lạc Khâu Bạch có chút kinh ngạc, nhìn bốn phía, khinh thủ khinh cước đi tới cửa, vừa muốn đẩy cửa đi vào, kết quả thấy cửa không có đóng ở trong đứng một loạt vệ sĩ áo đen, thanh âm cứng rắn của Kỳ Phong từ trong trong truyền đến:

“Đem lời tôi vừa mới nói lặp lại một lần.”

Bọn vệ sĩ nhìn nhau, tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng vừa nhìn thấy Kỳ Phong mặt không đổi sắc lại có điểm bỡ ngỡ, kiên trì cùng kêu lên, “Về sau cho dù là hộ sĩ hay bác sĩ, cho dù là đến kiểm tra phòng, không gõ cửa cũng tuyệt không cho vào!”

Kỳ Phong “Ân” một tiếng, không mặn không nhạt nói, “Còn gì nữa?”

“Nhìn thấy Lạc tiên sinh vào cửa, cho dù là thời gian hay địa điểm, toàn bộ lảng tránh, nhìn không thấy, nghe không được, không biết!”

Kỳ Phong vừa lòng nhíu mày, “Đi đi, không có chuyện của các người, đi xuống đi.”

Bọn vệ sĩ xoay người đi ra ngoài, lúc này Lạc Khâu Bạch mới lập tức kịp phản ứng, mặt đều hồng.

Y nói vớivệ sĩ như vậy sao! ? Cái gì gọi là nhìn không thấy, nghe không được, lời này như thế nào nghe đều cảm thấy không thích hợp.

Trong đầu óc khống chế không được lại hiện ra ngày đó mình tìm đến Kỳ Phong, bị chị hộ sĩ ngăn ở trong ổ chăn ra không được, đi cũng không xong, hắn thấp khụ một tiếng, gãi gãi đầu, đang nghĩ tới mình có nên đi vào hay không, lúc này cửa phòng mở ra, trong đó một vệ sĩ vừa nhìn thấy hắn, lập tức kinh ngạc hỏi, “Lạc tiên sinh, anh đã đến rồi như thế nào không đi vào?”

Trong phòng bệnh truyền ra một tiếng ho khan, Lạc Khâu Bạch có chút xấu hổ, cười cùng bọn họ lên tiếng chào hỏi, lúc đi tới, vệ sĩ còn cực kỳ chuyên nghiệp giúp hắn khép cửa phòng lại.

Bên miệng Kỳ Phong còn dính nước, tựa hồ mới vừa rồi bị sặc nước, trên mặt đỏ ửng, tiếp lại khôi phục mặt không đổi sắc, như vậy không biết là vì lời nói mới rồi bị Lạc Khâu Bạch nghe thấy mà xấu hổ, hay là bởi vì lúc nãy nói dối là buồn ngủ, kết quả không chỉ không ngủ còn bị thê tử phát hiện.

Y tựa vào cái đệm phía sau, liếc Lạc Khâu Bạch, không mặn không nhạt hỏi, “Em tới làm gì?”

Một màn này bị Lạc Khâu Bạch thu hết vào mắt, hắn đột nhiên cảm thấy lúc này Kỳ Phong còn ngại ngùng, nhịn không được gợi lên khóe miệng, đi qua nói, “Vừa rồi trong điện thoại không phải nói, tôi tới thăm anh một chút, tôi vừa rồi ở dưới lầu mua đồ ăn, cũng không biết hợp khẩu vị của anh không, nếm thử đi.”

Nói xong hắn mở cà men ra, bên trong là món tôm bóc vỏ Kỳ Phong thích nhất, tôm thịt màu trắng xen lẫn với dưa leo xanh biếc, tầng phía dưới còn có cháo bí ngô hầm nhuyễn vàng óng ánh, tất cả đều là món ăn có lợi cho việc khôi phục thân thể.

Thời gian này, Lạc Khâu Bạch không có việc gì liền chạy sang đây thăm Kỳ Phong, đừng nhìn hắn bản thân cũng bị thương, chính là mỗi ngày đều đưa cơm cho Kỳ Phong, hôm nay là canh củ từ gà mái, ngày mai làgà tơ hải sâm, hận không thể lập tức đem Kỳ Phong ăn thành đại béo.

Kỳ Phong mỗi lần đều nói đồ ăn hắn đưa đặc biệt khó ăn, bộ dáng ghét bỏ, nhưng đồ ăn dinh dưỡng Kỳ gia đưa tới y không có động tới, đồ ăn Lạc Khâu Bạch đưa tới y ăn hết không chừa một miếng.

Trải qua một đoạn thời gian điều trị và trị liệu, thương thế của Kỳ Phong đã tốt hơn hơn phân nửa, đầu cũng tháo băng gạc, chỉ còn lại một bàn tay vẫn chưa thể tốt lên, nhưng sắc mặt lại bị Lạc Khâu Bạch điều trị khỏe mạnh rất nhiều.

Y nhìn thoáng qua cà men, nói một câu “Không khẩu vị”, quay đầu qua chỗ khác.

Lạc Khâu Bạch đã sớm quen rồi, ngồi ở bên cạnh y cười hỏi, “Nghe nói anh hôm nay đi sang phòng bệnh tìm tôi? Sao không đi vào, tôi mỗi ngày đều ngóng trông thương thế của anh có thể khỏe nhanh một chút, chủ động tới tìm tôi.”

Nghe xong lời này, song mắt Kỳ Phong hiện lên vài tia vui mừng, mặt không đổi sắc nói, “Em suy nghĩ nhiều quá, tôikhông có chuyện gì vì cái gì muốn đi tìm em?”

Nói tới đây y dừng một chút, quay đầu nói, “… Bất quá emđã nói, tôi sẽ gắng gượng suy xét một chút.”

Lạc Khâu Bạch nhíu mày, cầm tay y quơ quơ, cong ánh mắt, “Vậy vất vả cho anh, tôi sẽ ở trong phòng bệnh chờ anh.”

“Anh yên tâm, đoàn phim đã thăm hết rồi, tôi cũng không có bạn bè và người thân khác, trong phòng bệnh của tôi sẽ không có những người khác, anh chừng nào thì có thể đến.”

Nghe xong lời này, Kỳ Phong lập tức rút tay ra, trên mặt hiện lên một tia cao hứng cùng thẹn thùng nóng nảy.

“Ai hỏi em nhiều như vậy, ăn cơm.”

Nói xong y cầm đũa lên, gắp miếng tôm đưa đến bên miệng Lạc Khâu Bạch, than mặt nói, “Cái này quá lớn, vừa thấy cũng rất ngon, em tới ăn.”

Ydùng phương thức vòng vo như vậy để diễn tả tình yêu, Lạc Khâu Bạch buồn cười, hé miệng nuốt vào.

Kỳ thật lúc trước Kỳ Phong nói với hắn, kêu hắn ở nơi này, như vậy hai người cũng không cần mỗi người một nơi, nhưng bệnh viện rất ngư long hỗn tạp, lần trước trình diễnđã nháo đến như vậy, paparazzi khắp nơi, hận không thể đào ra tin tức của Kỳ gia, lúc này hai người ở trong một phòng thật sự không sáng suốt.

Huống chi, Kỳ Phong bị thương còn chưa khỏi, hai đại nam nhân ghé vào đồng thời, buổi tối cũng ngủ không ngon, còn không bằng hắn mỗi ngày chạy qua chạy lại, cũng đỡ phải ồn ào.

Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch nói, “Kỳ Phong, tôi nghĩ nhà chúng ta giường lớn, đều tại anh không cho tôi về nhà… Tôi hận không thể hiện tại nằm trên giường lăn ra ngủ.”

Ánh mắt Kỳ Phong đột nhiên tối sầm lại, gắt gao nhíu mày.

Thê tử của y đang ăn cơm còn nói đến giường, còn như vậy ác liệt nói đến chuyện giường chiếu sau khi về nhà, kia phải chờ tới năm nào tháng nào!?

Vừa nghĩ tới chuyện bị hộ sĩ phá hỏng chuyện tốt, Kỳ Phong sắc mặt trầm xuống, “Không cần phải chờ đến khi về nhà, em hôm nay ở lại đây, tắm sạch sẽ, chúng ta tiếp tục chuyện lần trước.”

Lạc Khâu Bạch tôm còn nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa nuốt không được, đã nhiều ngày như vậy, người này như thế nào còn muốn tiếp tục chuyện lần trước, không cho y yên tĩnh trong chốc lát, nhưng coi mình là cái “Bếp lò”, tôi muốn là một cái “Thiết côn”, xem y còn dám dễ dàng nói ra lời nói không biết xấu hổ không.

Đúng lúc hai người đang lo lắng, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, thanh âmvệ sĩ vang lên, “Thiếu gia, hộ sĩ đến thay thuốc.”

Kỳ Phong lãnh mặt, há mồm muốn cự tuyệt, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng ngăn lại y, “Thay thuốc mà thôi, anh sợ hãi?”

“…” Một câu làm Kỳ Phong không phản đối, mắt mở trừng trừng mà nhìn hộ sĩ đẩy cửa tiến vào, hơn nữa lần này lại là nữ nhân kia!

Nhìn thấy người tới, Lạc Khâu Bạch cũng có chút xấu hổ, lần trước hắn ở trong chăn né đã lâu, chờ đến lúc người đi rồi mới xám xịt chạy trốn, tuy rằng không bị người vạch trần chuyện tốt, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhịn không được đánh vỡ trầm mặc cười hô, “Vất vả cho chị, giữa trưa ăn cơm còn cố ý đi một chuyến.”

Hộ sĩ căn bản không biết phát sinh cái gì, ngọt ngào mỉm cười, “Sao lại vậy, đây là trách nhiệm của tôi, kỳ thật là tôi quấy rầy các người ăn cơm đi?”

“Phải.” Kỳ Phong mặt không đổi sắc bật ra một chữ, không khí lúc này có chút xấu hổ,

Hộ sĩ không rõ, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng pha trò, “Kia cái gì… Bạn của tôi đầu bị thương, cho nên tính tình có chút cổ quái, không phải cố ý, chị đừng để ý a.”

Kỳ Phong nhíu mày, ánh mắt nóng nảy, bị người nam nhân này dùng ánh mắt như đào phần mộ tổ tiên nhà cô nhìn chăm chú hai lần, hộ sĩ cũng có chút chịu không nổi, nhanh chóng thay thuốc chạy ra ngoài cửa.

Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, chợt nghe Kỳ Phong đột nhiên nói một câu, “Em cùng nữ nhân kia rất quen thuộc?”

Nếu không em tươi cười với cô ấy là có ý gì.

Chẳng lẽ em không biết cô ấy quấy rầy vợ chồng chúng ta liên lạc tình cảm sao? Có phải cô ấy giúp đỡ em chạy trốn một lần, cho nên em mới như vậy khách khí với cô ấy như vậy, còn dám nói tôi là bạn bè của em, có phải muốn tôi đem giấy hôn thú lấy ra cho cô ấy nhìn em mới hết hy vọng?

“A?” Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì.

“Không ăn.” Kỳ Phong đặt đũa xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Mới vừa rồi còn tốt mà, sao đột nhiên liền biến thành như vậy? Lạc Khâu Bạch không hiểu ra sao, “Tay anh lại đau sao?”

Kỳ Phong không nói lời nào, Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, nhìn đồ ăn còn dư, cân nhắc một hồi lâu, như có chút hiểu được .

Hắn phát hiện mình chỉ cần tự kỷ một chút muốn hỏi, hơn phân nửa sẽ đoán trúngý tứ của Kỳ Phong, “Cái kia… Anh sẽ không vì tôi cùng nữ nhân nói chuyện ăn dấm chứ? Anh liền như vậy… Thích tôi sao?”

Quả nhiên Kỳ Phong phút chốc mở mắt, hung hăng liếc mắt một cái, xoay thân mình, lộ ra lỗ tai lại hồng không cách nào nhìn.

Tâm Lạc Khâu Bạch nhảy loạn, không biết vì cái gì, thế nhưng cảm thấy nam nhân như vậy biệt biệt nữu nữu ngầm thừa nhận, so với trực tiếp nói “Tôi thích em” còn kích thích hơn.

Này… Có tính là ngoài kinh hỉ ngoài ý muốn?

Hắn liếm liếm môi, hít một hơi, đi lên hôn một chút lên tai nam nhân, lúc nam nhân vừa muốn nóng nảy phát giận ôm y ở sau lưng, khống chế không được ngây ngô cười.

Kỳ Phong không kiên nhẫn đẩy hắn, “Emngồixa tôi một chút, không cần dính vào!”

Lạc Khâu Bạch không buông tay, trong lòng không ngừng mà bành trướng, hắn cắn lỗ tai nam nhân một chút, nhỏ giọng nói, “Anh tốt như vậy, lại tặng hoa, còn ngốc nghếch vì tôi bị thương, tôi luyến tiếc buông anh ra.”

Ngực Kỳ Phong kịch liệt phập phồng, phía sau lưng cứng ngắc giống tảng đá, cả hô hấp đều nhanh đình chỉ.

Lúc này chợt nghe phù dung câu cười nói, “Kỳ Phong, anh chính là nhà của tôi.”

Kỳ Phong mặt hoàn toàn đỏ, như muốn xuất huyết, thân thể cao lớn rắn chắc cứng ngắc, trong lòng mừng như điên.

Y nóng nảy nắm chặt cằm Lạc Khâu Bạch, hung hăng mà gặm cắn môi hắn, “Câm miệng!”

Lạc Khâu Bạch cười ha ha, vươn ra đầu lưỡi cọ bờ môi của y, nếm hương vị cháo bí đỏ.

Hai người ngồi ở trên giường, trong chốc lát hôn một chút, trong chốc lát ăn một chút, Lạc Khâu Bạch kỳ thật có chút ý tứ, nhưng lúc này đây Kỳ Phong lại đẩy hắn ra, hơn nữa không có bất luận hành động gì.

Lạc Khâu Bạch vĩnh viễn không rõ trí não của nam nhân, bất quá nhìn bộ dáng nóng nảy của y, lại thẹn thùng, vừa lúc lúc này Trịnh Hoài Giang gọi điện nói buổi chiều muốn tới bệnh viện, Lạc Khâu Bạch không nói gì thêm nữa, cười tủm tỉm mang theo cà men ly khai phòng bệnh.

Đi được nửa đường, hắn nhận được tin nhắn của Kỳ Phong, đúng sáu chữ: 【Thương tích đã tốt, 8 giờ 】

Lạc Khâu Bạch không hiểu ra sao, nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều 2 giờ, hắn cân nhắc nửa ngày cũng không hiểu được đại điểu quái lại đang làm cái trò gì, cuối cùng gãi gãi đầu, nhét di động vào túi áo.

Màn đêm buông xuống, âm thanh tịch mịch.

Lạc Khâu Bạch bận cả một ngày, đi ngủ sớm, bệnh viện buổi tối đúng 10 giờ là tắt đèn, hắn gọi điện thoại cho Kỳ Phong mà không có ai bắt máy, đành phải nhắn tin【 Ngủ ngon 】cho y, nằm ở trên giường không đầy một lúc đã ngủ.

Trong phòng bệnh yên tĩnh cực kỳ, trong không khí tỏa ra mùi hoa thực đạm, lúc này cửa phòng bệnh “Răng rắc” một tiếng mở ra, một bóng dáng cao lớn từ từ tiến vào.

Cửa phòng bệnh vì phòng ngừa ban đêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không có khóa lại, Lạc Khâu Bạch không bị thanh âm đánh thức, vẫn ngủ say, chăn trên người trợt xuống, lộ ra bộ đồ bệnh nhân màu xanh, để sát vào một chút, có thể nhìn thấy theo hô hấp phập phồng của hắn lông mi cùng khóe mắt rất xinh đẹp.

Người xưa nói, đuôi mắt đẹp, sẽ hiểu về nhân tâm, cũng không phải không có đạo lý.

Ngoài cửa sổ ánh trăng nhạt màu chiếu vào trong phòng, càng thêm tô điểm cho khuôn mặt góc cạnhcủa nam nhân, lúc này y cúi đầu, không hề chớp mắt cúi đầu nhìn người trên giường, từ hốc mắt đến mũi, lại từ môi đến đôi chân thon dài.

Vươn tay, y chậm rãi sờ lên vết sẹo đã kết vảy trên mặt Lạc Khâu Bạch, miệng vết thương đang khép lại, Lạc Khâu Bạch cảm thấy hơi ngứa nhếch môi, đưa tay gạt đi hai cái, ngủ tiếp.

Hắn không nói lời nào, thật là một nam nhân không thu hút, nhưng tư thế nằm nghiêng cuộn tròn này làm lộ ra đôi chânxinh đẹp, đường cong hoàn mỹ, sống lưng thẳng tắp, xương cốt của thanh niên dẻo dai và thon dài, toàn thân đều trắng, chỉ có môi ở trong bóng đêm đỏ hồng.

Tổ hợp như vậy, làm ybị mê hoặc.

Kỳ Phong càng nhìn càng thích, cúi đầu bao trùm trên người hắn, không chút do dự cắn môi Lạc Khâu Bạch, ngón tay không quấn băng vải kéo quần sau lưng Lạc Khâu Bạch, lộ ra quần lót màu trắng.

Lạc Khâu Bạch chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, trên người cũng như bị quỷ áp càng ngày càng nặng, từ trong xoang mũi phát ra một tiếng kêu rên, tiếp mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhấc đầu liền thấy được một bóng đen, da đầu hắn run lên, theo bản năng bắt đầu giãy dụa.

Kỳ Phong thả đầu gối ra, tay phải nhấn một cái, chế trụ động tác của hắn, vươn ra đầu lưỡi liếm đến môi hắn, cau mày lạnh lùng nói, “Em không giữ lời.”

Vừa nghe thanh âm này, Lạc Khâu Bạch nhận ra, kinh ngạc mở to hai mắt, “Đại… Đại điểu quái?”

Hắn cả kinh dọa gọi biệt danh của Kỳ Phong đang ở sau lưng mình, lúc này bị nam nhân cắn cổ, không vui hỏi, “Em gọi ai?”

Lạc Khâu Bạch “Tê” một tiếng, mới vừa rồi còn nửa mê nửa tỉnh lập tức tỉnh táo lại, “Kỳ Phong, anh buổi tối không ngủ, chạy tới nơi này làm gì?”

Kỳ Phong đang làm chuyện xấu bị chột dạ, tiếp tục hôn cổ và ngực Lạc Khâu Bạch, trên tay còn không ngừng xoa nắn đùi hắn, “Tôigửi tin nhắn cho em, đừng nói là em không thấy.”

“Chờ, đợi lát nữa, con mẹ nó anh… Có thể hay không thành thật một chút, mỗi lần đều cuồng tình như vậy.” Lạc Khâu Bạch nhịn không được khinh thường, dùng sức đẩy y vài cái, thở hổn hển nói”Anh… Nói tin nhắngiữa trưa?”

Chính là câu kia 【Thương tích đã tốt, 8 giờ】?

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, “Em còn nhớ rõ.”

Yđè lên người Lạc Khâu Bạch, thuận tay tách ra chân hắn, đầu gối đỉnh đến bên trong, một bàn tay tiếp tục cởi y phục trên người Lạc Khâu Bạch.

Lạc Khâu Bạch thấy vậy, nhanh chóng ngăn trở, vội vàng nói, “Anh, anh đừng cởi! Tôi nhớ rõ cái gì? Tôi không hiểu được anh muốn nói cái gì.”

Kỳ Phong thực đạm nở nụ cười một chút, y rất ít cười, cho nên tươi cười phù dung sớm nở tối tàn, trực tiếp làmtim Lạc Khâu Bạch đập nhanh một nhịp.

Ngoan ngoãn… Đại điểu quái đây là chuẩn bị muốn dùng mỹ nhân kế sao? Vậy hắn xin hàng…

“Thương thế của tôi đã tốt, tay không cần dùng lực, em muốn tôi sờ như thế cũng được.”Nói xong, hắn cởi áo Lạc Khâu Bạch ném sang một bên.

Khẩu khí không có nửa điểm phập phồng, giống như đang trần thuật sự thật, liếc mắt nhìn xương quai xanh của Lạc Khâu Bạch, “Khoảng cách buổi chiều 2 giờ, đến khi bệnh viện tắt đèn tổng cộng 8 giờ.”

“Lần trước em nói, ít nhất phải chờ tới tối, hiện tại… Bầu trời tối đen.” Nói xong hắn cởi quần của mình, lộ ra đại gia hỏa.

Lạc Khâu Bạch mắt mở trừng trừng, giống bị chọc mù, ai kêu một tiếng, vừa bực vừa thẹn thùng nhanh chóng quay đầu đi, “Kỳ Phong tôi trước kia sao lại không nhìn ra anh biến thái như vậy!”

Kỳ Phong bất vi sở động, cũng không sinh khí, ngược lại tâm tình không tồi, khóe miệng cong lên ôm lấy thê tử, chậm rãi phủ lên bộ vị giữa hai đùi của hắn, trầm giọng nói, “Ban ngày em vẫn luôn lặp lại trong phòng bệnh của em không có người, không phải câu dẫn tôi tới tìm em sao? Vừa nói phải chờ tới khi về nhà mới nguyện ý ở trên giường, một bên còn nói tôi chính là nhà của em, hiện tại ‘Nhà’của em đến, em chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“Em nói xem, tôi có khi nào không đáp ứng yêu cầu của em, ân?” Kỳ Phong cúi đầu liếm hôn vành tai và cổ của Lạc Khâu Bạch, ngón tay đã bắt đầu vuốt ve giữa hai chân, “Ngày đó bị hộ sĩ phá hỏng, hiện tại dạ thâm nhân tĩnh, không có người tùy tiện xuất hiện, chúng ta có phải nên thực nghĩa vụ vợ chồng không?”

Lạc Khâu Bạch lại một lần nghĩ đến ngày đó miệng của Kỳ Phong không ngừng nói ra những lời nói thô tục, mất thể diện làm mặt đỏ rần, bị đụng đến bộ vị mẫn cảm, hắn ngửa cổ kêu lên một tiếng đau đớn, “Ngô… Ân, tới địa ngục đi vợ chồng… Nghĩa vụ! A…”

Phía trước bị dùng sức nhéo một chút, không tính là ôn nhu, lại làm cho Lạc Khâu Bạch hưng phấn lên, hắn vì phản ứng của mình mà cảm thấy mất thể diện.

Kỳ Phong dùng một bàn tay ngăn lại cổ của hắn, đẩy lên trên, làm Lạc Khâu Bạch dựa trên đầu giường, hai chân tách ra, tư thế này có thể hoàn toàn thấy phản ứng củanhau.

Lạc Khâu Bạch lần này nhìn trực tiếp ngạnh khối của Kỳ Phong, thật sự bởi vì lời nói của y, phía trước càng cứng, phía trước chảy xuống chất lỏng trong suốt, vừa lúc chảy ra trên đùi hắn, nháy mắt cả gian phòng ấm lên, như một chậu nước sôi trực tiếp tưới vào đầu của hắn vậy.

Hắn vô pháp khống chế, toàn thân đỏ bừng, Kỳ Phong cúi đầu chôn ở ***g ngực của hắn không ngừng hút, chỉ vài cái hai khối hồng hạt giống cục đá cứng rắn đứng lên.

“Ha… !” Lạc Khâu Bạch rên một tiếng, muốn đẩy Kỳ Phong ra, cúi đầu lại thấy được mái đầu màu đen của nam nhân.

Bởi vì khâu, tóc của nam nhân phải cắt ngắn, một vết sẹo chói mắt ở trên, còn đỏ, mà miệng vết thương này là vì hắn mới để lại …

Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch càng vô pháp khống chế nóng lên, hắn bình thường cũng không trọng dục, lại vì Kỳ Phong mà không cách nào kháng cự, giống như một loại bản năng, mà bản năng này vào giờ phút này làm hắn toàn thân sôi trào.

“Ách a… Đủ… Đủ rồi! Không cần hút…” Hắn đẩy yra, lại đẩy không được, bàn tay ấn cổ nam nhân, quả thực giống như ôm ycắn điểm hồng hạt, luyến tiếc để y rời ra.

Phù dung câu phá thân chỉ cần động tình, tiếng nói chỉ trong một thoáng sẽ trở nên thiên hồi bách chuyển, giống vô số sợi lông chim ma sát toàn thân, làm xương cốt cả người đều ngứa ngáy, lô đỉnh có phản ứng mãnh liệt với kí chủ.

Ánh mắt Kỳ Phong nháy mắt xích hồng, trào ra ánh lửa cực nóng, thân thể mãnh thú đang ngủ đông, kịch liệt phập phồng, cơ bắp tinh tráng hở ra, mồ hôi tinh mịn chảy xuống.

Y lập tức nâng lên một chân Lạc Khâu Bạch, đặt trên vai mình, phía trước đã vận sức chờ phát động.

Lạc Khâu Bạch lại đột nhiên thở dốc ngăn lại, “Chờ một chút…”

Kỳ Phong đã đi vào một chút, tư vị quá mỹ diệu, y cơ hồ dùng khí lực toàn thân mới không trực tiếp thẳng tiến đi vào, kịch liệt hô hấp, “Có chuyện nói mau!”

Lạc Khâu Bạch nhìn y dùng một bàn tay, một bàn tay khác đang bị thương đè nặng bên giường, khẳng định sẽ đau, nhịn không được ai thán một tiếng, sắc mặt đỏ bừng buông xuống chân mình, đem Kỳ Phong đẩy ngã xuống giường, chính mình cưỡi ở trên người y.

Tư thế biến hóa, làm phía trước đi vào càng sâu, hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, thở hồng hộc.

Lạc Khâu Bạch từ trên cao nhìn xuống, liếm liếm môi, nhan sắc yên hồng phụ trợ cho đồng tử đen bóng, lúc này mắt xếch chỉ có một mình Kỳ Phong, không có người khác.

Hắn xấu hổ và giận dữ gục đầu xuống, một giọt mồ hôi chảy xuống trên ngực Kỳ Phong, hơi hơi khàn khàn nói, “Như vậy sẽ thoải mái một chút.”

Một câu nháy mắt châm hỏa khí toàn thân Kỳ Phong, làm lý trí y toàn bộ bị đốt rụi.

Chiến tranh lạnh trường cửu, phỏng đoán, ôm chầm và mừng như điên, còn có vô số cảm xúc khác của Lạc Khâu Bạch tham lam toàn bộ dâng lên, hắn cũng chịu không được, mãnh liệt hướng lên trên đỉnh đầu, nam căn lập tức chôn đến sâu bên trong…

“Ngô!” Lạc Khâu Bạch run run một chút, hai tay chống hai bên đầu nam nhân, tóc dính vào trên mặt, khuôn mặt bình thường càng trở nên mị hoặc.

Hắn phối hợp động tác của Kỳ Phong chậm rãi ngồi xuống, tư vị nhập thể của ngạnh khối giống như bàn ủi, nóng bỏng, cứng rắn … Còn mang theo khí lực không thể ngăn cản, đem cả người hắn đều tràn ngập.

Hơi hơi khó chịu, ngay sau đó nảy lên một cỗ thơm ngọt, hắn kinh ngạc thân thể của chính mình lại thích ứng nhanh như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn thanh tỉnh cùng Kỳ Phong X yêu, cũng là lần đầu tiên hắn rõ ràng cảm giác được nam nhân cường hãn đến như vậy.

Nghĩ đến người này chỉ thuộc về hắn, Lạc Khâu Bạch khống chế không được phát ra một tiếng, ngửa cổ cắn môi, “Kỳ… Kỳ Phong!”

Phù dung câu kêu là xuân dược thần kỳ nhất trên thế giới, chỉ cần một âm sẽ làm động trời, Kỳ Phong dùng sức đỉnh lên trên, ‘lô đỉnh’ định mệnhphù hợp với y như vậy, ai cũng vô pháp ra sức, gia hỏa của mình đi vào chỗ sâu nhất, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao bao trùm đại gia hỏa cực nóng của mình, trương thỉ thổ nạp, làm toàn thân y run lên, trong đầu chỉ muốn đem người này hung hăng vây ở trên người mình, không bao giờ chia lìa.

Lúc này đây, không giao dịch, không nghi kỵ, chỉ còn lại tình yêu…

“Kỳ Phong, mau nữa một chút… Ngô! A…”

Lạc Khâu Bạch đung đưa thắt lưng, đi theo tiết tấu không ngừng mà phát ra thanh âm thơm ngọt, thân thể giống một mỹ nhân xà hồn nhiên thiên thành mị, không phải nữ khí, mà tương phản, là nam nhân mị, làm cho không người nào có thể ngăn cản…

Tới cao trào, Kỳ Phong ngẩng đầu lên tìm kiếm môi Lạc Khâu Bạch, Lạc Khâu Bạch phúc chí tâm linh, cúi đầu đem tất cả tiếng kêu rên tưới vào miệng nam nhân.

Cơ thể cực nóng bùng nổ, toàn thân huyết mạch sôi trào, giường phát ra thanh âm chi dát, bóng đêm nhiễm hồn xiêu phách lạc…

Bóng đêm liêu nhân, không gì hơn…

Lời của editor: Một đêm tình nóng bỏng trong bệnh viện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện