Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 61: Bà lục



Sau khi dì Tôn và Nguyễn Lệ Oánh rời đi, chỉ còn lại Nam Vận và Lục Dã trong phòng bếp.

Nam Khải Thăng hiểu ý uy hiếp trong lời này, nhưng ông vẫn chưa nhận ra được độ nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại vẫn lấy hộ khẩu đang nắm trong tay ra giằng co với Lục Dã: “Cũng không phải chú cố tình kéo dài, không cho hai đứa kết hôn, chỉ là chú thấy bây giờ A Vận còn quá nhỏ, không thích hợp…”

Ngụ ý là: ngày hôm nay tôi đã tới hỏi tận nơi nhưng ông không cho, thế thì sau này để ông tự tay mang đến vậy.

Nam Vận suýt bật cười thành tiếng, phải cắn mạnh đầu lưỡi một cái mới kiềm được không cười.Nam Vận vẫn đang suy nghĩ về chuyện người đàn ông đó.

Lục Dã quả thực không ngăn cản được uy hiếp kiểu này, không trêu cô nữa, cực kỳ dịu dàng gọi cô: “Bà Lục.”

Sau khi dì Tôn và Nguyễn Lệ Oánh rời đi, chỉ còn lại Nam Vận và Lục Dã trong phòng bếp.

Nhưng ông ta nói chuyện cũng tương đối dễ nghe: “Chú cảm thấy chuyện kết hôn này không thể nóng vội được, phải có kế hoạch từ từ, đi từng bước một. Chuyện gả con gái là chuyện nghiêm túc không thể qua loa, cháu thấy có đúng không?”Ngồi vào bàn mà không chút khẩn trương, Nam Khải Thăng cười cười nói: “Dã Tử nói chuyện càng ngày càng hài hước.”Tướng mạo của người đàn ông ấy thật sự rất giống với một người mà cô từng biết.

Với lại anh cũng muốn cho ông ta một bài học từ lâu rồi.

Đúng vậy.

Nam Khải Thăng hiểu ý uy hiếp trong lời này, nhưng ông vẫn chưa nhận ra được độ nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại vẫn lấy hộ khẩu đang nắm trong tay ra giằng co với Lục Dã: “Cũng không phải chú cố tình kéo dài, không cho hai đứa kết hôn, chỉ là chú thấy bây giờ A Vận còn quá nhỏ, không thích hợp…”

Nam Vận đắc ý: “Thế này còn tạm được.”Lục Dã nhoẻn cười, anh biết cô muốn nghe cái gì nhưng vẫn hỏi lại: “Cô Nam muốn nghe cái gì nào?”Nhưng cô vẫn không nhớ là ai, rà soát trong đầu từng người quen xung quanh mình một lần mà vẫn không có kết quả.

Nam Khải Thăng vẫn không vui: “Cháu xem cháu nói này, bàn điều kiện là có ý gì? Chú gả con gái chứ có phải bán đâu.”

Nam Vận không nói nữa, ngẩng đầu gác cằm lên lưng anh, nhìn chăm chăm gáy anh một lúc mới nhỏ giọng nói: “Anh gọi em lại lần nữa đi.”Lục Dã lại nói thêm: “Bà Lục của anh.”Cô bất lực thở dài, đi đến bên cạnh Dã Tử: “Vừa nãy em xem hình, cứ có cảm giác người đàn ông kia rất giống với một người mà em biết, nhưng em lại chẳng nhớ ra là ai.”

Nhưng ông ta nói chuyện cũng tương đối dễ nghe: “Chú cảm thấy chuyện kết hôn này không thể nóng vội được, phải có kế hoạch từ từ, đi từng bước một. Chuyện gả con gái là chuyện nghiêm túc không thể qua loa, cháu thấy có đúng không?”

Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dã lại thẳng thắn như vậy, bị đánh trở tay không kịp, mất vài giây ổn định tâm trí, xong lại ra  vẻ trầm ngâm đắn đo, vài giây sau thở dài nói: “Đương nhiên chú đồng ý cho hai đứa kết hôn, chú cũng muốn gả A Vận cho con nhưng mà bây giờ A Vận vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa học xong, kết hôn thế có phải hơi sớm không?”

Ông ta còn chưa dứt lời đã bị Lục Dã cắt ngang.Đây không phải là nhà cô, thái độ của Nam Khải Thăng không quan trọng.Dì Tôn lúc đầu đã chuẩn bị tám món, nhưng vừa làm xong bốn món đã bị Nguyễn Lệ Oánh kéo đi, bốn món còn lại đều là Lục Dã làm, anh còn làm thêm canh ngô ngọt mà cô gái nhỏ rất thích.Lục Dã hỏi dò: “Là người có tướng mạo rất đặc biệt à?”

Lục Dã vừa thái rau vừa nói: “Em hiểu là được.”

Nam Khải Thăng đi vào phòng ăn, nhìn tám món mặn và một ón canh trên bàn, nắm lấy cơ hội nịnh bợ khen: “Tay nghề của Dã Tử càng ngày càng tốt. A Vận chúng ta chắc chắn đã tu được tám đời mới có thể gặp được cháu.”

Nãy giờ Nam Vận không còn thấy ngon miệng nữa rồi, lập tức gật đầu: “Xong rồi.”Nam Vận lắc đầu: “Không phải, là người có tướng mạo rất bình thường.”

Nam Khải Thăng thấy cảnh này lại bắt đầu màn biểu diễn của mình, lập tức ra vẻ vui mừng không thôi, giọng điệu đầy xúc động: “Dã Tử à, cháu đối tốt với A Vận từng ấy năm chú đều thấy cả, gả A Vận cho cháu chú rất yên tâm!”

Nam Vận cũng biết anh vì tốt cho cô nên ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi.” Cô ôm lấy anh từ phía sau, khẽ giọng nói: “Em cũng đâu có ngốc, sao có thể rảnh rỗi đi lo chuyện của Nguyễn Lệ Oánh?”

Trên đường về nhà anh hứa hẹn với cô gái nhỏ của mình: “Anh chắc chắn sẽ làm Nam Khải Thăng phải giao hộ khẩu ra.”Nam Vận biết anh cố tình: “Đáng ghét.”Lục Dã hoàn toàn không có ý định dây dưa với Nam Khải Thăng.Lục Dã hiểu, là khuôn mặt đại chúng.

Nam Khải Thăng cầm đũa lên, đồng thời nhiệt tình thúc giục hai người: “Mau ăn đi, lát nữa đồ ăn nguội mất.”

Nam Vận không thể không bội phục tố chất tâm lý của ba cô, cũng phải thừa nhận: Về lý lẽ thì không ai có thể đọ lại ba cô.Nam Vận lại nói: “Dì Tôn cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã làm gì mà chọc phải người như thế.”

Ngồi vào bàn mà không chút khẩn trương, Nam Khải Thăng cười cười nói: “Dã Tử nói chuyện càng ngày càng hài hước.”

Dã Tử không hổ là con trai của tay biện luận đỉnh nhất, kế thừa toàn bộ khả năng suy luận rõ ràng logic, khéo ăn khéo nói.

Đây không phải là nhà cô, thái độ của Nam Khải Thăng không quan trọng.Lục Dã trả lời: “Nếu em không có liên quan đến chuyện này thì đừng quan tâm làm gì.”

Bữa cơm bắt đầu lúc gần tám giờ.

Như trống đánh vào tim, trong lòng Nam Vận bỗng run lên.

Nhưng ông ta nói chuyện cũng tương đối dễ nghe: “Chú cảm thấy chuyện kết hôn này không thể nóng vội được, phải có kế hoạch từ từ, đi từng bước một. Chuyện gả con gái là chuyện nghiêm túc không thể qua loa, cháu thấy có đúng không?”Lục Dã: “Ăn xong rồi thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi, giao sổ hộ khẩu ra.”Dã Tử mới là người nhà của cô, là chỗ dựa của cô, nơi có Dã Tử mới là nhà.Thật ra ngay từ đầu anh đã không muốn để cô gái nhỏ nhúng tay vào chuyện này, dù sao chuyện này cũng liên quan đến Nguyễn Lệ Oánh, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, anh lo cô gái nhỏ sẽ bị liên lụy.

Bữa cơm bắt đầu lúc gần tám giờ.

Lục Dã trả lời: “Nếu em không có liên quan đến chuyện này thì đừng quan tâm làm gì.”

Nam Khải Thăng cầm đũa lên, đồng thời nhiệt tình thúc giục hai người: “Mau ăn đi, lát nữa đồ ăn nguội mất.”Lục Dã hoàn toàn không có ý định dây dưa với Nam Khải Thăng.Mặc dù đúng là ông ta muốn lấy hộ khẩu để uy hiếp Lục Dã bàn điều kiện, nhưng cũng không thể nói huỵch toẹt ra như vậy.Nhưng mà lòng hiếu kỳ của cô gái nhỏ quá lớn, còn muốn đi tìm dì Tôn để tìm hiểu kỹ chuyện này. Anh đành giao hẹn với cô, chỉ được dừng tại ở bước tìm hiểu, không được nhúng tay vào chuyện của người khác.

Thậm chí ngay cả Lục Dã cũng bội phục tố chất tâm lý của Nam Khải Thăng – thật sự là kiên định, lòng bền dạ vững.

Lục Dã hiểu, là khuôn mặt đại chúng.

Nam Vận lại nói: “Dì Tôn cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã làm gì mà chọc phải người như thế.”Nguyễn Lệ Oánh không ra ăn cơm.Nam Vận cũng biết anh vì tốt cho cô nên ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi.” Cô ôm lấy anh từ phía sau, khẽ giọng nói: “Em cũng đâu có ngốc, sao có thể rảnh rỗi đi lo chuyện của Nguyễn Lệ Oánh?”

Lục Dã: “Chúng ta về nhà thôi.”

Ông ta còn chưa dứt lời đã bị Lục Dã cắt ngang.

Lục Dã vừa thái rau vừa nói: “Em hiểu là được.”

Nhưng cô vẫn không nhớ là ai, rà soát trong đầu từng người quen xung quanh mình một lần mà vẫn không có kết quả.

Thật ra ngay từ đầu anh đã không muốn để cô gái nhỏ nhúng tay vào chuyện này, dù sao chuyện này cũng liên quan đến Nguyễn Lệ Oánh, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, anh lo cô gái nhỏ sẽ bị liên lụy.

Dã Tử không hổ là con trai của tay biện luận đỉnh nhất, kế thừa toàn bộ khả năng suy luận rõ ràng logic, khéo ăn khéo nói.Nhưng mà lòng hiếu kỳ của cô gái nhỏ quá lớn, còn muốn đi tìm dì Tôn để tìm hiểu kỹ chuyện này. Anh đành giao hẹn với cô, chỉ được dừng tại ở bước tìm hiểu, không được nhúng tay vào chuyện của người khác.Nam Vận không nói nữa, ngẩng đầu gác cằm lên lưng anh, nhìn chăm chăm gáy anh một lúc mới nhỏ giọng nói: “Anh gọi em lại lần nữa đi.”

Nam Vận lắc đầu: “Không phải, là người có tướng mạo rất bình thường.”

Lục Dã hiểu, là khuôn mặt đại chúng.

Nãy giờ Nam Vận không còn thấy ngon miệng nữa rồi, lập tức gật đầu: “Xong rồi.”Cô muốn nghe anh gọi lại một tiếng ‘Bà Lục’ nhưng lại xấu hổ không dám nói thẳng.

Lục Dã: “Cho nên hôm nay ông không định giao hộ khẩu ra đúng không?”

Lục Dã hỏi dò: “Là người có tướng mạo rất đặc biệt à?”

Lục Dã không còn kiên nhẫn để xem buổi biểu diễn tuyệt mỹ của Nam Khải Thăng, biểu cảm bất lực nhìn ông ta: “Ông ăn xong rồi à?”Nhưng cô vẫn không nhớ là ai, rà soát trong đầu từng người quen xung quanh mình một lần mà vẫn không có kết quả.Lục Dã nhoẻn cười, anh biết cô muốn nghe cái gì nhưng vẫn hỏi lại: “Cô Nam muốn nghe cái gì nào?”

Lục Dã không còn kiên nhẫn để xem buổi biểu diễn tuyệt mỹ của Nam Khải Thăng, biểu cảm bất lực nhìn ông ta: “Ông ăn xong rồi à?”

Nam Khải Thăng đi vào phòng ăn, nhìn tám món mặn và một ón canh trên bàn, nắm lấy cơ hội nịnh bợ khen: “Tay nghề của Dã Tử càng ngày càng tốt. A Vận chúng ta chắc chắn đã tu được tám đời mới có thể gặp được cháu.”

Nam Vận ăn cơm gần xong, Lục Dã múc cho cô một chén canh ngô.Nam Vận biết anh cố tình: “Đáng ghét.”

Nam Vận vẫn đang suy nghĩ về chuyện người đàn ông đó.

Ngồi vào bàn mà không chút khẩn trương, Nam Khải Thăng cười cười nói: “Dã Tử nói chuyện càng ngày càng hài hước.”

Nam Vận vẫn đang suy nghĩ về chuyện người đàn ông đó.Lục Dã nghiêm túc: “Cô Nam không nói thì làm sao tôi biết cô muốn nghe gì được?”

Nam Vận tức giận: “Anh lại ăn hiếp em! Em không gả cho anh nữa!” gần đây cô hay dùng ’em không gả cho anh nữa’ để uy hiếp anh, bách phát bách trúng, lần nào cũng hiệu quả.

Nam Vận tức giận: “Anh lại ăn hiếp em! Em không gả cho anh nữa!” gần đây cô hay dùng ’em không gả cho anh nữa’ để uy hiếp anh, bách phát bách trúng, lần nào cũng hiệu quả.

Nam Vận trịnh trọng gật đầu đứng dậy.

Tổng cộng tám món mặn và một món canh, cơ bản cô chỉ ăn bốn món Dã Tử làm, không phải là cô không thích tay nghề nấu nướng của dì Tôn, mà chỉ là vì quen ăn món anh làm cho cô.Nam Vận mãn nguyện, nhưng vẫn không quên giữ dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nói: “Em bảo anh gọi em là bà Lục đơn giản chỉ là em muốn nghe, nhưng không có nghĩa là em đồng ý gả cho anh, anh cũng đừng đắc ý quá, anh vẫn chưa qua được kỳ khảo sát đâu!”Lục Dã quả thực không ngăn cản được uy hiếp kiểu này, không trêu cô nữa, cực kỳ dịu dàng gọi cô: “Bà Lục.”

Cái màn biểu diễn ‘cha con tình thâm’ này đắp lên không để lại chút dấu vết, làm người ta không thể ngờ là trước đây ông ta từng ghét bỏ xuất thân hèn mọn của ‘Lâm Du Dã’ đến mức nào, Nam Vận suýt nữa đã tin sái cổ.

Nguyễn Lệ Oánh không ra ăn cơm.

Lục Dã nghiêm túc: “Cô Nam không nói thì làm sao tôi biết cô muốn nghe gì được?”

Thậm chí ngay cả Lục Dã cũng bội phục tố chất tâm lý của Nam Khải Thăng – thật sự là kiên định, lòng bền dạ vững.Khẽ thở dài, Lục Dã lạnh lùng nói: “Được, tôi biết rồi. Nếu hôm nay ông đã không muốn giao hộ khẩu ra vậy thì phiền ông hôm nào sai người mang hộ khẩu đến cho chúng tôi.”Trái tim Nam Vận run lên, nhịn không được cong môi cười, như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.

Nhưng mà lòng hiếu kỳ của cô gái nhỏ quá lớn, còn muốn đi tìm dì Tôn để tìm hiểu kỹ chuyện này. Anh đành giao hẹn với cô, chỉ được dừng tại ở bước tìm hiểu, không được nhúng tay vào chuyện của người khác.

Nam Khải Thăng thấy cảnh này lại bắt đầu màn biểu diễn của mình, lập tức ra vẻ vui mừng không thôi, giọng điệu đầy xúc động: “Dã Tử à, cháu đối tốt với A Vận từng ấy năm chú đều thấy cả, gả A Vận cho cháu chú rất yên tâm!”

Nam Vận lại nói: “Dì Tôn cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã làm gì mà chọc phải người như thế.”Lục Dã lại nói thêm: “Bà Lục của anh.”

Lục Dã trả lời: “Nếu em không có liên quan đến chuyện này thì đừng quan tâm làm gì.”

Nam Vận không nói nữa, ngẩng đầu gác cằm lên lưng anh, nhìn chăm chăm gáy anh một lúc mới nhỏ giọng nói: “Anh gọi em lại lần nữa đi.”Trái tim Nam Vận run lên, nhịn không được cong môi cười, như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.Nam Vận mãn nguyện, nhưng vẫn không quên giữ dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nói: “Em bảo anh gọi em là bà Lục đơn giản chỉ là em muốn nghe, nhưng không có nghĩa là em đồng ý gả cho anh, anh cũng đừng đắc ý quá, anh vẫn chưa qua được kỳ khảo sát đâu!”

Nam Vận ăn cơm gần xong, Lục Dã múc cho cô một chén canh ngô.

Lục Dã cười bất lực: “Bà Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng để vượt qua kỳ khảo sát.”

Dì Tôn lúc đầu đã chuẩn bị tám món, nhưng vừa làm xong bốn món đã bị Nguyễn Lệ Oánh kéo đi, bốn món còn lại đều là Lục Dã làm, anh còn làm thêm canh ngô ngọt mà cô gái nhỏ rất thích.

Trong lúc ăn ba người cũng không ai nói gì.Nam Vận đắc ý: “Thế này còn tạm được.”

Dã Tử không hổ là con trai của tay biện luận đỉnh nhất, kế thừa toàn bộ khả năng suy luận rõ ràng logic, khéo ăn khéo nói.

Như trống đánh vào tim, trong lòng Nam Vận bỗng run lên.

Nam Vận cũng biết anh vì tốt cho cô nên ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi.” Cô ôm lấy anh từ phía sau, khẽ giọng nói: “Em cũng đâu có ngốc, sao có thể rảnh rỗi đi lo chuyện của Nguyễn Lệ Oánh?”Dì Tôn lúc đầu đã chuẩn bị tám món, nhưng vừa làm xong bốn món đã bị Nguyễn Lệ Oánh kéo đi, bốn món còn lại đều là Lục Dã làm, anh còn làm thêm canh ngô ngọt mà cô gái nhỏ rất thích.

Nam Khải Thăng đúng là không định giao ra trong hôm nay, nếu không sau này làm sao còn kiếm lời được nữa?

Tướng mạo của người đàn ông ấy thật sự rất giống với một người mà cô từng biết.Bữa cơm bắt đầu lúc gần tám giờ.

Mặc dù đúng là ông ta muốn lấy hộ khẩu để uy hiếp Lục Dã bàn điều kiện, nhưng cũng không thể nói huỵch toẹt ra như vậy.

Nam Khải Thăng hiểu ý uy hiếp trong lời này, nhưng ông vẫn chưa nhận ra được độ nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại vẫn lấy hộ khẩu đang nắm trong tay ra giằng co với Lục Dã: “Cũng không phải chú cố tình kéo dài, không cho hai đứa kết hôn, chỉ là chú thấy bây giờ A Vận còn quá nhỏ, không thích hợp…”Anh nhấn mạnh hai chữ ‘về nhà’.Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, càng lúc càng nặng hạt, tạt vào cửa sổ phát ra những tiếng vang lộp độp không ngừng.

Nam Vận không thể không bội phục tố chất tâm lý của ba cô, cũng phải thừa nhận: Về lý lẽ thì không ai có thể đọ lại ba cô.Nguyễn Lệ Oánh không ra ăn cơm.

Nam Vận suýt bật cười thành tiếng, phải cắn mạnh đầu lưỡi một cái mới kiềm được không cười.

Lục Dã không nhìn Nam Khải Thăng nữa mà nhẹ giọng hỏi Nam Vận: “A Vận, ăn xong chưa?”

Sau khi dì Tôn và Nguyễn Lệ Oánh rời đi, chỉ còn lại Nam Vận và Lục Dã trong phòng bếp.Lục Dã quả thực không ngăn cản được uy hiếp kiểu này, không trêu cô nữa, cực kỳ dịu dàng gọi cô: “Bà Lục.”Nam Khải Thăng đi vào phòng ăn, nhìn tám món mặn và một ón canh trên bàn, nắm lấy cơ hội nịnh bợ khen: “Tay nghề của Dã Tử càng ngày càng tốt. A Vận chúng ta chắc chắn đã tu được tám đời mới có thể gặp được cháu.”

Nam Vận lắc đầu: “Không phải, là người có tướng mạo rất bình thường.”Đối với loại người có da mặt dày hơn tường thành như Nam Khải Thăng, Lục Dã hoàn toàn không để vào mắt cũng không có kiên nhẫn nói vài lời khách sáo với ông ta, lạnh lùng trả lời: “Nói theo ý ông thì A Vận chắc phải xui tám kiếp mới gặp được người cha cái gì cũng không biết như ông.”

Khẽ thở dài, Lục Dã lạnh lùng nói: “Được, tôi biết rồi. Nếu hôm nay ông đã không muốn giao hộ khẩu ra vậy thì phiền ông hôm nào sai người mang hộ khẩu đến cho chúng tôi.”

Nguyễn Lệ Oánh không ra ăn cơm.

Nam Vận suýt bật cười thành tiếng, phải cắn mạnh đầu lưỡi một cái mới kiềm được không cười.

Lục Dã: “Ăn xong rồi thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi, giao sổ hộ khẩu ra.”

Tướng mạo của người đàn ông ấy thật sự rất giống với một người mà cô từng biết.

Nam Vận chợt cảm thấy canh ngô cô đang uống không còn ngọt nữa, mà trở nên hơi đắng.Dã Tử không hổ là con trai của tay biện luận đỉnh nhất, kế thừa toàn bộ khả năng suy luận rõ ràng logic, khéo ăn khéo nói.

Nhưng mà lòng hiếu kỳ của cô gái nhỏ quá lớn, còn muốn đi tìm dì Tôn để tìm hiểu kỹ chuyện này. Anh đành giao hẹn với cô, chỉ được dừng tại ở bước tìm hiểu, không được nhúng tay vào chuyện của người khác.

Đúng vậy.

Lục Dã cầm tay cô dẫn cô ra khỏi Nam gia.Nam Khải Thăng có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ có một chút. Một chút cảm xúc lúng túng cũng không thể làm ảnh hưởng đến bệnh hình thức của ông ta, thậm chí cũng không làm vơi bớt ý cười dào dạt trên mặt ông ta.

Sau khi dì Tôn và Nguyễn Lệ Oánh rời đi, chỉ còn lại Nam Vận và Lục Dã trong phòng bếp.

Lục Dã: “Ăn xong rồi thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi, giao sổ hộ khẩu ra.”

Nam Khải Thăng đi vào phòng ăn, nhìn tám món mặn và một ón canh trên bàn, nắm lấy cơ hội nịnh bợ khen: “Tay nghề của Dã Tử càng ngày càng tốt. A Vận chúng ta chắc chắn đã tu được tám đời mới có thể gặp được cháu.”Kỹ năng quản lý biểu cảm có thể nói là đạt điểm tối đa.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, càng lúc càng nặng hạt, tạt vào cửa sổ phát ra những tiếng vang lộp độp không ngừng.

Đúng vậy.Thật ra ngay từ đầu anh đã không muốn để cô gái nhỏ nhúng tay vào chuyện này, dù sao chuyện này cũng liên quan đến Nguyễn Lệ Oánh, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, anh lo cô gái nhỏ sẽ bị liên lụy.Ngồi vào bàn mà không chút khẩn trương, Nam Khải Thăng cười cười nói: “Dã Tử nói chuyện càng ngày càng hài hước.”

Nam Vận không thể không bội phục tố chất tâm lý của ba cô, cũng phải thừa nhận: Về lý lẽ thì không ai có thể đọ lại ba cô.

Lục Dã lười nói nhảm với Nam Khải Thăng: “Có điều kiện gì thì ông cứ nói trực tiếp, khỏi cần quanh co lòng vòng.”

Đối với loại người có da mặt dày hơn tường thành như Nam Khải Thăng, Lục Dã hoàn toàn không để vào mắt cũng không có kiên nhẫn nói vài lời khách sáo với ông ta, lạnh lùng trả lời: “Nói theo ý ông thì A Vận chắc phải xui tám kiếp mới gặp được người cha cái gì cũng không biết như ông.”

Thậm chí ngay cả Lục Dã cũng bội phục tố chất tâm lý của Nam Khải Thăng – thật sự là kiên định, lòng bền dạ vững.

Nam Vận biết anh cố tình: “Đáng ghét.”

Khẽ thở dài, Lục Dã lạnh lùng nói: “Được, tôi biết rồi. Nếu hôm nay ông đã không muốn giao hộ khẩu ra vậy thì phiền ông hôm nào sai người mang hộ khẩu đến cho chúng tôi.”

Thậm chí ngay cả Lục Dã cũng bội phục tố chất tâm lý của Nam Khải Thăng – thật sự là kiên định, lòng bền dạ vững.Lục Dã lười nói nhảm với Nam Khải Thăng: “Có điều kiện gì thì ông cứ nói trực tiếp, khỏi cần quanh co lòng vòng.”Nam Khải Thăng cầm đũa lên, đồng thời nhiệt tình thúc giục hai người: “Mau ăn đi, lát nữa đồ ăn nguội mất.”

Tổng cộng tám món mặn và một món canh, cơ bản cô chỉ ăn bốn món Dã Tử làm, không phải là cô không thích tay nghề nấu nướng của dì Tôn, mà chỉ là vì quen ăn món anh làm cho cô.

Nam Khải Thăng sửng sốt: “Sắp xong rồi, sao vậy?”

Nam Khải Thăng đi vào phòng ăn, nhìn tám món mặn và một ón canh trên bàn, nắm lấy cơ hội nịnh bợ khen: “Tay nghề của Dã Tử càng ngày càng tốt. A Vận chúng ta chắc chắn đã tu được tám đời mới có thể gặp được cháu.”Lục Dã không còn kiên nhẫn để xem buổi biểu diễn tuyệt mỹ của Nam Khải Thăng, biểu cảm bất lực nhìn ông ta: “Ông ăn xong rồi à?”Trong lúc ăn ba người cũng không ai nói gì.

Nam Khải Thăng sửng sốt: “Sắp xong rồi, sao vậy?”Lục Dã nghiêm túc: “Cô Nam không nói thì làm sao tôi biết cô muốn nghe gì được?”Nam Vận ăn cơm gần xong, Lục Dã múc cho cô một chén canh ngô.

Nam Vận lắc đầu: “Không phải, là người có tướng mạo rất bình thường.”

Lục Dã quả thực không ngăn cản được uy hiếp kiểu này, không trêu cô nữa, cực kỳ dịu dàng gọi cô: “Bà Lục.”Nhưng cô vẫn không nhớ là ai, rà soát trong đầu từng người quen xung quanh mình một lần mà vẫn không có kết quả.Nam Khải Thăng thấy cảnh này lại bắt đầu màn biểu diễn của mình, lập tức ra vẻ vui mừng không thôi, giọng điệu đầy xúc động: “Dã Tử à, cháu đối tốt với A Vận từng ấy năm chú đều thấy cả, gả A Vận cho cháu chú rất yên tâm!”

Kỹ năng quản lý biểu cảm có thể nói là đạt điểm tối đa.

Cái màn biểu diễn ‘cha con tình thâm’ này đắp lên không để lại chút dấu vết, làm người ta không thể ngờ là trước đây ông ta từng ghét bỏ xuất thân hèn mọn của ‘Lâm Du Dã’ đến mức nào, Nam Vận suýt nữa đã tin sái cổ.

Lục Dã hỏi dò: “Là người có tướng mạo rất đặc biệt à?”

Lục Dã không nhìn Nam Khải Thăng nữa mà nhẹ giọng hỏi Nam Vận: “A Vận, ăn xong chưa?”Lục Dã không còn kiên nhẫn để xem buổi biểu diễn tuyệt mỹ của Nam Khải Thăng, biểu cảm bất lực nhìn ông ta: “Ông ăn xong rồi à?”

Nam Vận chợt cảm thấy canh ngô cô đang uống không còn ngọt nữa, mà trở nên hơi đắng.

Ngồi vào bàn mà không chút khẩn trương, Nam Khải Thăng cười cười nói: “Dã Tử nói chuyện càng ngày càng hài hước.”Nam Khải Thăng sửng sốt: “Sắp xong rồi, sao vậy?”

Lục Dã lại nói thêm: “Bà Lục của anh.”Lục Dã: “Ăn xong rồi thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi, giao sổ hộ khẩu ra.”

Lục Dã cầm tay cô dẫn cô ra khỏi Nam gia.

Nam Khải Thăng có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ có một chút. Một chút cảm xúc lúng túng cũng không thể làm ảnh hưởng đến bệnh hình thức của ông ta, thậm chí cũng không làm vơi bớt ý cười dào dạt trên mặt ông ta.Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dã lại thẳng thắn như vậy, bị đánh trở tay không kịp, mất vài giây ổn định tâm trí, xong lại ra  vẻ trầm ngâm đắn đo, vài giây sau thở dài nói: “Đương nhiên chú đồng ý cho hai đứa kết hôn, chú cũng muốn gả A Vận cho con nhưng mà bây giờ A Vận vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa học xong, kết hôn thế có phải hơi sớm không?”

Dù cô đã sớm dự liệu được ba cô sẽ không dễ dàng đồng ý giao hộ khẩu cho họ ngay, nhưng khi nó xảy ra thật cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Lục Dã: “Chúng ta về nhà thôi.”Nam Vận đắc ý: “Thế này còn tạm được.”Kỹ năng quản lý biểu cảm có thể nói là đạt điểm tối đa.Nam Vận chợt cảm thấy canh ngô cô đang uống không còn ngọt nữa, mà trở nên hơi đắng.

Cái màn biểu diễn ‘cha con tình thâm’ này đắp lên không để lại chút dấu vết, làm người ta không thể ngờ là trước đây ông ta từng ghét bỏ xuất thân hèn mọn của ‘Lâm Du Dã’ đến mức nào, Nam Vận suýt nữa đã tin sái cổ.Dù cô đã sớm dự liệu được ba cô sẽ không dễ dàng đồng ý giao hộ khẩu cho họ ngay, nhưng khi nó xảy ra thật cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Trong lúc ăn ba người cũng không ai nói gì.

Lục Dã lười nói nhảm với Nam Khải Thăng: “Có điều kiện gì thì ông cứ nói trực tiếp, khỏi cần quanh co lòng vòng.”

Thậm chí ngay cả Lục Dã cũng bội phục tố chất tâm lý của Nam Khải Thăng – thật sự là kiên định, lòng bền dạ vững.

Nhưng mà lòng hiếu kỳ của cô gái nhỏ quá lớn, còn muốn đi tìm dì Tôn để tìm hiểu kỹ chuyện này. Anh đành giao hẹn với cô, chỉ được dừng tại ở bước tìm hiểu, không được nhúng tay vào chuyện của người khác.Nam Khải Thăng vẫn không vui: “Cháu xem cháu nói này, bàn điều kiện là có ý gì? Chú gả con gái chứ có phải bán đâu.”

Anh nhấn mạnh hai chữ ‘về nhà’.Nam Vận vẫn đang suy nghĩ về chuyện người đàn ông đó.Mặc dù đúng là ông ta muốn lấy hộ khẩu để uy hiếp Lục Dã bàn điều kiện, nhưng cũng không thể nói huỵch toẹt ra như vậy.

Lục Dã lại nói thêm: “Bà Lục của anh.”

Cô muốn nghe anh gọi lại một tiếng ‘Bà Lục’ nhưng lại xấu hổ không dám nói thẳng.

Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dã lại thẳng thắn như vậy, bị đánh trở tay không kịp, mất vài giây ổn định tâm trí, xong lại ra  vẻ trầm ngâm đắn đo, vài giây sau thở dài nói: “Đương nhiên chú đồng ý cho hai đứa kết hôn, chú cũng muốn gả A Vận cho con nhưng mà bây giờ A Vận vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa học xong, kết hôn thế có phải hơi sớm không?”Lục Dã: “Cho nên hôm nay ông không định giao hộ khẩu ra đúng không?”

Tướng mạo của người đàn ông ấy thật sự rất giống với một người mà cô từng biết.

Đúng vậy.

Lục Dã: “Chúng ta về nhà thôi.”

Nam Khải Thăng đúng là không định giao ra trong hôm nay, nếu không sau này làm sao còn kiếm lời được nữa?

Cô bất lực thở dài, đi đến bên cạnh Dã Tử: “Vừa nãy em xem hình, cứ có cảm giác người đàn ông kia rất giống với một người mà em biết, nhưng em lại chẳng nhớ ra là ai.”Nhưng ông ta nói chuyện cũng tương đối dễ nghe: “Chú cảm thấy chuyện kết hôn này không thể nóng vội được, phải có kế hoạch từ từ, đi từng bước một. Chuyện gả con gái là chuyện nghiêm túc không thể qua loa, cháu thấy có đúng không?”

Đối với loại người có da mặt dày hơn tường thành như Nam Khải Thăng, Lục Dã hoàn toàn không để vào mắt cũng không có kiên nhẫn nói vài lời khách sáo với ông ta, lạnh lùng trả lời: “Nói theo ý ông thì A Vận chắc phải xui tám kiếp mới gặp được người cha cái gì cũng không biết như ông.”Lục Dã hoàn toàn không có ý định dây dưa với Nam Khải Thăng.

Cô muốn nghe anh gọi lại một tiếng ‘Bà Lục’ nhưng lại xấu hổ không dám nói thẳng.

Cái màn biểu diễn ‘cha con tình thâm’ này đắp lên không để lại chút dấu vết, làm người ta không thể ngờ là trước đây ông ta từng ghét bỏ xuất thân hèn mọn của ‘Lâm Du Dã’ đến mức nào, Nam Vận suýt nữa đã tin sái cổ.

Nam Vận lắc đầu: “Không phải, là người có tướng mạo rất bình thường.”Nếu ông ta không ăn mềm vậy thì cũng chỉ có thể mạnh bạo.

Với lại anh cũng muốn cho ông ta một bài học từ lâu rồi.

Nam Vận cũng biết anh vì tốt cho cô nên ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi.” Cô ôm lấy anh từ phía sau, khẽ giọng nói: “Em cũng đâu có ngốc, sao có thể rảnh rỗi đi lo chuyện của Nguyễn Lệ Oánh?”Khẽ thở dài, Lục Dã lạnh lùng nói: “Được, tôi biết rồi. Nếu hôm nay ông đã không muốn giao hộ khẩu ra vậy thì phiền ông hôm nào sai người mang hộ khẩu đến cho chúng tôi.”

Nam Vận lại nói: “Dì Tôn cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã làm gì mà chọc phải người như thế.”

Ngụ ý là: ngày hôm nay tôi đã tới hỏi tận nơi nhưng ông không cho, thế thì sau này để ông tự tay mang đến vậy.

Lục Dã quả thực không ngăn cản được uy hiếp kiểu này, không trêu cô nữa, cực kỳ dịu dàng gọi cô: “Bà Lục.”

Nam Khải Thăng hiểu ý uy hiếp trong lời này, nhưng ông vẫn chưa nhận ra được độ nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại vẫn lấy hộ khẩu đang nắm trong tay ra giằng co với Lục Dã: “Cũng không phải chú cố tình kéo dài, không cho hai đứa kết hôn, chỉ là chú thấy bây giờ A Vận còn quá nhỏ, không thích hợp…”

Lục Dã lại nói thêm: “Bà Lục của anh.”

Nam Vận mãn nguyện, nhưng vẫn không quên giữ dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo nói: “Em bảo anh gọi em là bà Lục đơn giản chỉ là em muốn nghe, nhưng không có nghĩa là em đồng ý gả cho anh, anh cũng đừng đắc ý quá, anh vẫn chưa qua được kỳ khảo sát đâu!”Ông ta còn chưa dứt lời đã bị Lục Dã cắt ngang.

Khẽ thở dài, Lục Dã lạnh lùng nói: “Được, tôi biết rồi. Nếu hôm nay ông đã không muốn giao hộ khẩu ra vậy thì phiền ông hôm nào sai người mang hộ khẩu đến cho chúng tôi.”Lục Dã không nhìn Nam Khải Thăng nữa mà nhẹ giọng hỏi Nam Vận: “A Vận, ăn xong chưa?”

Trong lúc ăn ba người cũng không ai nói gì.

Nếu ông ta không ăn mềm vậy thì cũng chỉ có thể mạnh bạo.Nãy giờ Nam Vận không còn thấy ngon miệng nữa rồi, lập tức gật đầu: “Xong rồi.”

Nam Khải Thăng thấy cảnh này lại bắt đầu màn biểu diễn của mình, lập tức ra vẻ vui mừng không thôi, giọng điệu đầy xúc động: “Dã Tử à, cháu đối tốt với A Vận từng ấy năm chú đều thấy cả, gả A Vận cho cháu chú rất yên tâm!”Với lại anh cũng muốn cho ông ta một bài học từ lâu rồi.Lục Dã: “Chúng ta về nhà thôi.”

Nam Khải Thăng vẫn không vui: “Cháu xem cháu nói này, bàn điều kiện là có ý gì? Chú gả con gái chứ có phải bán đâu.”Anh nhấn mạnh hai chữ ‘về nhà’.

Đối với loại người có da mặt dày hơn tường thành như Nam Khải Thăng, Lục Dã hoàn toàn không để vào mắt cũng không có kiên nhẫn nói vài lời khách sáo với ông ta, lạnh lùng trả lời: “Nói theo ý ông thì A Vận chắc phải xui tám kiếp mới gặp được người cha cái gì cũng không biết như ông.”

Trên đường về nhà anh hứa hẹn với cô gái nhỏ của mình: “Anh chắc chắn sẽ làm Nam Khải Thăng phải giao hộ khẩu ra.”

Lục Dã vừa thái rau vừa nói: “Em hiểu là được.”Như trống đánh vào tim, trong lòng Nam Vận bỗng run lên.

Lục Dã không nhìn Nam Khải Thăng nữa mà nhẹ giọng hỏi Nam Vận: “A Vận, ăn xong chưa?”

Đây không phải là nhà cô, thái độ của Nam Khải Thăng không quan trọng.

Dã Tử mới là người nhà của cô, là chỗ dựa của cô, nơi có Dã Tử mới là nhà.

Dù cô đã sớm dự liệu được ba cô sẽ không dễ dàng đồng ý giao hộ khẩu cho họ ngay, nhưng khi nó xảy ra thật cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Dã Tử mới là người nhà của cô, là chỗ dựa của cô, nơi có Dã Tử mới là nhà.Dã Tử mới là người nhà của cô, là chỗ dựa của cô, nơi có Dã Tử mới là nhà.

Sau khi dì Tôn và Nguyễn Lệ Oánh rời đi, chỉ còn lại Nam Vận và Lục Dã trong phòng bếp.Nam Vận trịnh trọng gật đầu đứng dậy.

Đây không phải là nhà cô, thái độ của Nam Khải Thăng không quan trọng.

Nãy giờ Nam Vận không còn thấy ngon miệng nữa rồi, lập tức gật đầu: “Xong rồi.”

Nam Vận tức giận: “Anh lại ăn hiếp em! Em không gả cho anh nữa!” gần đây cô hay dùng ’em không gả cho anh nữa’ để uy hiếp anh, bách phát bách trúng, lần nào cũng hiệu quả.Đối với loại người có da mặt dày hơn tường thành như Nam Khải Thăng, Lục Dã hoàn toàn không để vào mắt cũng không có kiên nhẫn nói vài lời khách sáo với ông ta, lạnh lùng trả lời: “Nói theo ý ông thì A Vận chắc phải xui tám kiếp mới gặp được người cha cái gì cũng không biết như ông.”Lục Dã cầm tay cô dẫn cô ra khỏi Nam gia.

Lục Dã trả lời: “Nếu em không có liên quan đến chuyện này thì đừng quan tâm làm gì.”Nam Vận ăn cơm gần xong, Lục Dã múc cho cô một chén canh ngô.Trên đường về nhà anh hứa hẹn với cô gái nhỏ của mình: “Anh chắc chắn sẽ làm Nam Khải Thăng phải giao hộ khẩu ra.”

Tổng cộng tám món mặn và một món canh, cơ bản cô chỉ ăn bốn món Dã Tử làm, không phải là cô không thích tay nghề nấu nướng của dì Tôn, mà chỉ là vì quen ăn món anh làm cho cô.Mặc dù Nam Vận không biết anh sẽ dùng cách nào để đối phó với ba cô, nhưng cô vẫn tin tưởng anh: “Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện