Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 24: Hoạ vô đơn chí (4)



Thương Lăng cau mày, cơn tức giận ẩn hiện trong mắt, như là mây đen bao trùm, ẩn chứa một trận mưa rền gió dữ.

Giản Chỉ Hề nhìn ra, hắn cực kì cực kì tức giận.

Khí thế cùng uy áp trên người Thương Lăng không chút nào thu liễm mà phát ra, tim Giản Chỉ Hề run rẩy.

Giản Chỉ Hề không tự giác lui về phía sau, mà Thương Lăng nhưng từng bước ép sát, đi về phía Giản Chỉ Hề.

Cuối cùng lưng Giản Chỉ Hề bộp một cái dán lên tường, hết đường thoái lui.

“Thương Lăng Thượng Thần bớt giận...” Giản Chỉ Hề một mực hèn nhát.

Thương Lăng một tay chống lên vách tường phía sau Giản Chỉ Hề, từ trên cao nhìn xuống nàng, một đôi mày kiếm anh tuấn, một đôi mắt sắc bén, cùng với khuôn mặt lạnh lùng, như là băng sơn phụ tuyết trắng xóa ngàn năm không tan.

Nếu đổi thành lúc khác, động tác cùng tư thế này chính là kabe-don tiêu chuẩn nha!

Chỉ tiếc, hiện tại Giản Chỉ Hề mặt không đỏ tim không đập, muốn xấu hổ mà không xấu hổ nổi, sợ muốn chết luôn!

Thương Lăng nhìn Giản Chỉ Hề như vậy, không nói lời nào, khí thế bức người.

Đối Giản Chỉ Hề mà nói, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò!

Rốt cục, hai tròng mắt bão tố của Thương Lăng bắt đầu dần dần hồi phục, cuối cùng chỉ còn lại có một cái hồ băng tối tăm.

Bình tĩnh không gợn sóng, khiến người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Ngươi văn dốt vũ nát, là vô tài. Ngươi dung mạo không kinh diễm, là vô mạo. Ngươi miệng không lựa lời, là vô đức.” Thương Lăng bình tĩnh nói.

Mỗi một câu hắn nói, Giản Chỉ Hề liền chịu một lần đả kích. Đến cuối cùng thương tích đầy mình, yên lặng rơi lệ ở trong lòng.

Thương Lăng độc mồm độc miệng, tuyệt đối không thua hồ ly chút nào!

Bất quá lúc hồ ly nói mang theo vài phần trêu đùa, mà lúc Thương Lăng nói, chính là nghiêm trang!

“Ngươi vô tài vô mạo vô đức, lấy đâu ra dũng khí mà nói ra mấy lời không biết xấu hổ thế này?”

Giản Chỉ Hề trong lòng ủy khuất, bặm môi, bất quá là nàng chỉ đùa một chút, ai mà biết lại xui xẻo như vậy, vừa vặn để cho chính chủ nghe thấy!

Bắt đầu từ hôm qua, nàng làm gì cũng không thuận lợi!

Nàng bị nhiều người chỉ trỏ như vậy, trong lòng cũng không vui được không?!

“Bày ra bộ dạng này làm gì đây? Việc ngươi làm, ngươi còn có mặt mũi ủy khuất?” Thương Lăng nheo cặp mắt lại.

Giản Chỉ Hề càng ủy khuất đến kịch liệt, nhưng lại quật cường lắc đầu.

“Thôi, lần này ta bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu còn có lần sau, hậu quả, chính ngươi cũng không dám tưởng tượng.”

Giản Chỉ Hề ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.

Thương Lăng buông nàng ra, xoay người rời đi.

Giản Chỉ Hề nhìn thấy thân ảnh của hắn biến mất liền thở phào một cái, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Trên đời này còn có chuyện mà nàng không giải quyết được?

Có vài người phải nhẫn tâm, có vài kẻ phải giả vờ.

Giản Chỉ Hề vỗ vỗ báo cáo trong tay, ở trong lòng âm thầm thề, sau chuyện hôm nay, một trăm năm nàng sẽ không ra khỏi cửa!

Sự việc được hóa giải nhẹ nhàng, Giản Chỉ Hề đi về phía thư phòng của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.

Trong một cái góc sau lưng nàng, Thương Lăng nhìn nàng khẽ hát rời đi, ánh mắt lóe lên một tia ý vị thâm trường*.

* ý nghĩ sâu xa ed: anh đang nghĩ sâu xa gì đấy ))))

Giản Chỉ Hề vừa vào trong thư phòng Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, đôi mắt già nua của ông ta liền phát sáng.

Còn không đợi Giản Chỉ Hề mở miệng, ông ta đã mở miệng nói trước.

“Tư Mệnh à, ta nói ngươi không phải rồi, chuyện xấu hổ như thế, cũng không cần nói hết trước mặt công chúng nha.”

Nam Cực Trường Sinh Đại Đế lắc đầu than nhẹ, vẻ mặt thất vọng nhìn nàng.

Giản Chỉ Hề thấy dáng vẻ lúc ông ta cười trên nỗi đau của người khác, không khỏi gào thét trong lòng.

Lão già chết tiệt, ông giả vờ giả vịt cũng nghiêm túc một chút được không? Ông cười tới mức khóe miệng kéo tới tận mang tai rồi kìa! Còn làm bộ ra vẻ trưởng bối răn dạy tiểu bối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện