Cửa Tiệm Giặt Là
Chương 16
Một buổi sáng đẹp trời. Dường như Chúa đã ban tặng cho chúng tôi món quà của người bằng cách xua mưa đi và đồng thời cũng xua đi những nổi buồn bằng những cơn gió mùa hè giữa mùa đông khắt nghiệt. Tôi cảm thấy ấm áp. Tôi không rõ mình thấy ấm áp vì thời tiết thay đổi hay vì tôi đang nằm ép vào bên Noeul. Mà thực sự tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Đơn giản là tôi thấy thật dễ chịu.
Noeul và tôi đã lăn ra ngủ trên bãi cỏ, ngay sát vạch nước. Và tôi là người tỉnh dậy sau.
"Chào buổi sáng." Noeul mỉm cười.
"A... chào." Tôi trả lời. "Anh ngủ ngon không?"
"Ừ. Có. Rất ngon."
Chúng tôi nằm đó lười biếng một chút. Tôi không rõ Noeul liệu có phải đi làm sớm không, nhưng trông anh chẳng có vẻ gì vội vã phải đi về cả. Tôi thì dĩ nhiên là chẳng có gì làm rồi. Chúng tôi nằm đó, như thể trên đời chẳng có gì làm chúng tôi phải bận lòng. Tất cả những lo toan dường như tan biến, chảy xuống mặt đất và chìm sâu trong lòng Trái Đất. Tôi muốn... được sống ở một nơi như thế này.
Anh bắt đầu khẽ ngân nga một giai điệu quen thuộc trong lúc nằm ngửa nhìn lên những áng mây. Tôi nhắm mắt lại, và tưởng tượng ra cảnh tượng mà bài hát vẽ lên.
I know your eyes in the morning sun... I feel you touch me in the pouring rain.. and the moment that you wander far from me, I wanna feel you in my arms again...
"Ki, anh nghĩ ra rồi. Đi nào. Đứng lên đi." Noeul đột ngột đứng lên và kéo tay tôi.
"Noeul! Em thấy rất thoải mái ở đây." Tôi bướng bỉnh trả lời.
Anh mỉm cười và tiếp tục kéo ống tay áo tôi cho tới khi tôi chịu thua anh. Anh phủi những lá cỏ bám vào vai tôi và kéo tay tôi đi về hướng thành phố.
"Nouel! Anh định làm gì vậy? Chúng ta đang đi đâu?" Tôi hỏi.
Anh tảng lờ như không nghe thấy tôi hỏi, và bắt đầu tự hát khe khẽ "Và em đến với anh cùng với những cơn gió nhẹ ban hè... giữ lòng anh ấm áp..."
"Nào nào Nouel. Anh phải trả lời em."
[i] "...và em sẽ làm cho anh hiểu..."
"Nouel!"
"Ki". Anh quay người tôi ra phía trước anh, đặt tay lên hai vai tôi. "Chạy trốn. Em hãy đi với anh một thời gian ngắn."
"Gì cơ?"
"Đi với anh. Anh chưa được đi hết Hàn Quốc. Và anh chắc chắn là em cũng chưa đi."
"Gì cơ, Nouel...?"
"Chúng ta cần phải nghỉ ngơi, sau tất cả những chuyện này. Chúng ta cần đi khỏi thành phố. Anh nghĩ chúng ta cần dành thời gian cho chính mình... và ai mà biết được. Đi đây đó có khi lại giúp anh phục hồi trí nhớ."
"Em..."
"Anh không nói đùa đâu, Ki. Anh thực sự muốn mình làm chuyện này. Anh biết nghe có vẻ điên rồ, nhưng anh đã nghĩ về nó suốt buổi sáng hôm nay, và cảm thấy rất chắc chắn. Ki, anh không chấp nhận câu trả lời "không" bởi vì anh..." tôi đặt một ngón tay lên miệng anh.
"Em chỉ định nói với anh là, tên thật của em là Hikaru..." tôi cuối cùng cũng nói cho anh biết.
Anh cười lớn. "Vậy... nàng Hikaru... cô bé mang cái tên đẹp đẽ," anh nói, "em có đồng ý đi cùng anh không?"
Ngay khi về đến nhà, chúng tôi sắp đồ và dọn dẹp nhà cửa gọn gàng trước khi đi. Rõ ràng là Nouel đã dự phòng một ít tiền để dùng vào những lúc như thế này.
"Anh đã định đi như thế này từ trước rồi hay sao?" Tôi thắc mắc.
"Không, anh chỉ có cảm giác rằng sẽ có lúc cần dùng đến tiền tiết kiệm thôi." Anh trả lời, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. "Sẵn sàng chưa?"
Tôi cầm mấy túi đồ lên, đưa mắt nhìn lại căn hộ một lượt.
"Rồi.. ta đi thôi!"
***
Fany vã một chút nước lạnh lên mặt và nhìn vào bóng mình trong gương. Anh đã không ngủ từ vài ngày nay, và việc cứ phải di chuyển chỗ ở liên tục càng làm anh mệt mỏi hơn. Hình ảnh đôi mắt của Nicolas cứ hiển hiện trong đầu anh, chúng nhìn trừng trừng vào anh với sự giết chóc rõ ràng nếu như anh không chịu làm theo những gì hắn muốn.
Làm sao mà anh lại vướng vào cái mớ rắc rồi này? Làm sao anh có thể thoát ra được mà không tổn hại gì đến Hikaru hay bất cứ người nào mà anh yêu quí? Những câu hỏi ấy, Fany cồn cào muốn tìm ra được câu trả lời.
Để giải thoát khỏi những suy nghĩ rắc rối, anh thường tự thư giãn vào buổi đêm. Anh ôn lại tiếng Hàn qua những bài học trong giờ ngôn ngữ khi anh còn ở nước Mỹ. Tuy nhiên, hầu như lần nào cũng vậy, cuối cùng thì tâm trí của anh lại quay về Byul. Fany không hiểu tại sao anh lại thấy mình bị cô hấp dẫn như vậy, hoặc tại sao cô lại trở nên đặc biệt với anh như thế trong khỏang thời gian đen tối này... nhưng anh thực sự thấy biết ơn cô.
"Joey nói rằng cậu đang hẹn hò với một ai đó ở Seoul này phải không?" một người đàn ông chợt cất giọng từ phía sau làm Fany hoảng hốt. Anh quay lại và nhìn thấy người đó, được tháp tùng bởi một phụ nữ ngồi im lặng trong góc căn phòng khách sạn. Cô là người Trung Quốc cao, mảnh khảnh với mái tóc đỏ. Mặc dù trông cô ta có vẻ yếu đuối, nhưng Fany biết rõ rằng không bao giờ nên nhiì mặt mà bắt hình dong. Người phụ nữ mà mọi người vẫn gọi là Joey này đã thề độc rằng sẽ bảo vệ người mà cô ta luôn tháp tùng, dù rằng có phải hy sinh mạng sống.
"Chúa ơi... đừng có lén lút như vậy chứ. Tôi cứ tưởng cậu là Tse." Fany nói.
"Cô ta là ai vậy, Fany?" Người đó tiếp tục hỏi. "Sao cô ta lại liên quan đến những chuyện này?"
Fany thở dài. "Tên cô ấy là Byul... Cô ấy là bạn của Hikki. Tôi chưa có cơ hội gặp Hikki lần nữa, vả lại tôi không muốn đi tìm chỗ Hikki vì sợ rằng Tse sẽ theo dõi tôi và tìm ra cô ấy."
Gương mặt người đó chợt trở nên giận dữ. "Gì cơ? Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu dùng một cô bé làm người đưa tin. Cậu đang mang tính mạng của cô ấy ra để đùa với lửa đấy!"
"Tôi biết! TÔI BIẾT! Nhưng thực sự lúc đó tôi không biết làm gì khác. Hôm đó Tse đang theo dõi tôi, hắn có thể giết tôi, và làm sao tôi có thể liên lạc với Hikki nếu tôi CHẾT?"
Người đó bước lại gần Fany và nhìn thằng vào mắt anh. "Cậu biêế sao không, mặc xác Tse! Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa rằng hắn chỉ đang lôi kéo cậu vào trò chơi này, làm cho cậu nghĩ rằng hắn tóm được cậu? Hắn là đồ cặn bã, Fany!"
"Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không phải lúc nào cũng quen với việc có ai đó thở vào gáy tôi và dọa giết tôi." Fany quát lại vào mặt người đó. Hắn cao hơn anh một chút, nhưng anh không hề sợ hãi.
"Tôi biết chuyện này khó khăn. Nhưng cậu phải cố gắng thôi. Bây giờ đã là quá muộn rồi. Cậu đã nói với Tse là cô ấy ở Seoul, như vậy là cô ấy đang gặp nguy hiểm. Cậu phải quay lại và tìm ra cô ấy."
"KHÔNG." Fany túm cổ áo người đó và đẩy hắn vào tường. Joey lập tức đứng lên định trả miếng nhưng người đó giơ tay ra hiệu cho cô ta ở yên tại chỗ. Fany thực sự tức giận vì những việc không hay đang xảy ra. Anh tức giận thay cho Hikaru, thay cho những gì cô phải chịu đựng, tức giận thay cho gia đình Bi.. cho cả bản thân anh và những rắc rồi lớn mà anh đang phải đối mặt. "Nếu cậu can đảm thế thì sao CHÍNH CẬU không tự đi mà tìm Hikki? Dừng có mở miệng chỉ bảo tôi phải làm gì!"
"Fany. Tôi xin lỗi vì những gì cậu phải chịu đựng. Tôi thực sự xin lỗi." Người đó nói với giọng chân thành. "Nhưng Tse đã tìm ra cậu trước, và bây giờ không dễ gì để giải quyết tất cả những chuyện này ngay được."
Fany hiểu người đó nói đúng. Anh thả lỏng cổ áo hắn và không còn kiềm chế được những giọt nước mắt đang ứa ra. Fany biết rằng cơn giận dữ của anh đã nhằm sai người. Thực tế, người đang dựa vào tường kia không hề có lỗi gì trong tất cả những chuyện này. Giá như Fany biết rằng ai là người bắt đầu gây ra nó, thì mọi thứ sẽ dễ chịu hơn. Nhưng dường như chẳng ai thực sự có lỗi.
Fany ngồi xuống ghế và vùi mặt vào lòng bàn tay. Người đàn ông thở dài và nhìn lên trần nhà, không thể không cảm thấy đau lòng. Những việc này đang giết chết cả hai người.
"Tôi muốn tất cả những việc này ngừng lại..." Fany thì thào. Người đó gật đầu. Fany tiếp tục khóc cho đến lúc tất cả dường như im lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nấc nghẹn của anh.
Joey vẫn đứng nguyến trong tư thế sẵn sàng cho đến lúc người đàn ông ra hiệu cho cô ta ngồi xuống. Khi cô ta tuân lệnh, cô ta để ý khóe mắt người đàn ông lấp lánh trong ánh trăng chiếu vào phòng. Cô ta không hề biết rằng người đó cũng đã khóc.
"Hãy nói cho tôi biết... cậu đã mang nợ tôi nhiều rồi..." Fany lên tiếng.
"Cậu muốn biết điều gì?" Người đó hỏi.
"Cậu... cậu có còn yêu cô ấy không?"
"Tôi có còn đang sống không?" Bi trả lời.
***
"Rồi sao nữa?"
TeaWoo và KyeSang ngồi ăn nhồm nhoàm, mắt ngước lên háo hức. Cả băng cuối cùng cũng đã xong việc dọn dẹp ở Cubic U, và đang đi ăn mừng ở một nhà hàng trung tâm. HoYoung đang pha trò bằng cách kể chuyện cười, trong lúc Danny và JoonHyung ngồi im lặng, thái độ chẳng hề thiết tha, vẫn như mọi khi.
"À", HoYoung hắng giọng "Cuối cùng tao cho hắn đi nhờ xe. Và tao để ý hắn cứ ôm khư khư một cái túi ở trước ngực."
"Sao nữa?" KyeSang tiếp tục hỏi.
"Lão già ấy trông rất quái. Tóc hắn rồi bù lên và hắn có mùi như chuột chết. Hắn vẫn ôm khư khư cái túi giống như có gì đó quan trọng lắm trong đó vậy. Tao nghĩ là tao nên bắt chuyện cho đỡ kỳ cục. Tao hỏi: "Thế trong túi có cái gì vậy?" Hắn trả lời: "Không liên quan đến mày!" Tao nói tiếp: "Này anh bạn, tôi cho anh bạn đi nhờ xe mà anh bạn ăn nói cái kiểu đó hả. Tốt hơn hết là nói xem trong túi có gì không thì tao đá đít ra khỏi xe bây giờ." Nhưng mà hắn cứ khăng khăng "Không liên quan đến mày."
TeaWoo đột nhiên nấc. KyeSang liền khẽ đánh vào vai hắn để bảo hắn căm miệng lại.
HoYoung tiếp tục, "Thế là tao bảo "Thôi đủ trồi đồ cà chớn. Mày làm tao điên rồi đấy. Cút ra khỏi xe." Tao kéo hắn ra. Hắn nài nỉ tao, nhưng tao vòng ra sau, mở cửa rồi đạp hắn ra khỏi xe. Thằng điên đó chạy đến và gõ vào cửa kính xe. Tao liền hạ kính xuống, giật lấy cái túi của hắn xe ra xem bên trong có gì. Haha."
TeaWoo hỏi ngay. "Thế trong túi có gì?"
"KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN MÀY! HAHAHAHAHA."HoYoung cười tóang lên.
KyeSang hiểu ngay và quay sang chỉ vào TeaWoo rồi cười phá lên; trong khi TeaWoo vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
"Từ từ đã... thế tức là mày sẽ không nói với bọn tao trong túi có gì à." TeaWoo hỏi. Danny đảo mắt.
"Chúa ơi, Teawoo. Chắc hồi đi học mày phải đứng nhất lớp ấy nhỉ?" JoonHyunh mỉa mai trong lúc HoYoung vẫn cười hô hố.
Danny nhìn ra cửa sổ và châm thuốc. "Joon, dường như con nhỏ Nhật Bản của đại ca cuối cùng cũng ló mặt."
"Hả?" JoonHyung hỏi và nhìn ra cửa sổ. Cả băng cũng nhìn theo. Bên ngoài, một chiếc xe buýt chạy từ thị trấn kế bên vừa trờ tới. Nó dừng lại một thóang cạnh nhà hàng nhưng cũng đủ để cả hội nhìn thấy 2 hành khách đang nói chuyện trên xe. Đó là Hikaru và Noeul.
"A... thấy chưa? Tao đã bảo mà." JoonHyung tựa vào ghế và mỉm cười thỏa mãn "Cô bé không thể rời thành phố được. Nàng mê tao như điếu đổ. Chắc nàng chỉ muốn dành thời gian cho mình một vài ngày thôi."
"Sao cũng được." Danny trả lời và nhả khói thuốc. HoYoung nhìn rõ Hikaru và Noeul vì chiêc xe buýt đi qua rất chậm. Hắn phải mất một lúc mới nhận ra gương mặt họ trong những tấm ảnh gã thấy ở Cubic U.
"Hey... không phải đó là con bé đó với bạn trai cũ của hắn sao?" HoYoung quay sang hỏi KyeSang.
"Ơ... Tao không nhớ lắm." KyeSang trả lời và tiếp tục hút cái ống hút.
"Trong mấy tấm ảnh ấy, đồ đần độn." HoYoung nhăn nhó.
"HoYoung, mày đang nói chuyện gì vậy? ấm hình nào?" JoonHyung hỏi.
HoYoung định giải thích, nhưng rồi hắn nhớ ra hắn vẫn đang mặc chiếc quần jeans hôm trước. Hắn đã đút tấm ảnh Hikaru và Bi vào túi quần sau khi hắn và KyeSang đang lục đống đồ của Hikaru để lại ở Cubic U. Vì thế, hắn móc tấm ảnh ra và đưa cho JoonHyung. "Đây."
JoonHyung nhìn kỹ tấm ảnh. "...đây là ảnh của Ki và bạn cùng phòng của Bada mà. Mày tìm thấy ở đâu vậy?"
"Ở Cubic U. Em quên mất là em mang theo nó."
JoonHyung lật mặt sau tấm ảnh và nhìn thấy một dòng chữ nhỏ. Anh thấy tay mình run lên giận dữ khi đọc được dòng chữ ấy:
Bi và Hikki, năm thứ nhất ở trường trung học.
***
Bada hít một hơi thật sâu.
Đây sẽ là buổi thuyết trình đầu tiên của cô trước hội đồng quản trị công ty của ba cô. Vì thế nên cô rất căng thẳng. Cô đã chuẩn bị cả năm trời cho dịp này, và cuối cùng cha cũng đã đủ tin tưởng để cô thuyết trình ý tưởng của mình.
Bada ôm những tấm bảng thuyết trình trên đùi và nghĩ đến mẹ. Cô nhắm mắt, những kỷ niệm lần lượt hiện về. Mẹ cô mất vì ung thư vú khi cô mới 11 tuổi. Vào lúc đó, Bada không thể nhận thức hết ý nghĩa của cái chết. Chỉ đến khi vào trung học, cô mới thấy hết cái xót xa của việc mất đi một người sinh ra mình.
Cô nhận thấy cha trở nên xa cách hơn kể từ sau cái chết của mẹ. Bada không còn là "con gái bé bỏng của cha" nữa. Thay vào đó, cô là hình ảnh sống động gợi nhắc lại mẹ, điều đó làm cha đau lòng khi nhìn cô lớn dần lên.
"Lẽ ra mẹ con đã rất thành công... mẹ đã đóng góp rất nhiều cho việc gầy dựng lên công ty...nếu như con có thể đạt được thành công như thế khi con trưởng thành thành một người phụ nữ, lúc đó con sẽ có được sự kình trọng và thành công vô biên."
"Mẹ ơi..." Bada thì thầm với chính mình.
Đột nhiên cánh cửa phòng họp bật mở. Một trong những thư ký của cha ló đầu ra gật đầu ra hiệu với Bada rằng đã đến giờ.
Bada thở sâu để giảm bớt căng thẳng, rồi cô đi theo cô thư ký đến căn phòng có cha và những thành viên trong hội đồng khác đang chờ. Cô bướ lên phía trước và đặt những tấm bảng thuyết trình lên bục.
"Xin chào các quí vị..." Bada mở đầu. "Trước tiên, tôi xin chân thành cảm ơn quí vị đã dành thời gian để lắng nghe ý kiến của tôi. Tôi đã theo dõi cha điều hành công ty rất nhiều năm nay, và tôi thực sự cảm thấy vinh dự khi cuối cùng cũng được tham gia vào hoạt động của công ty..."
Bada nở một nụ cười căng thẳng và nhìn về phía cha, nhưng ông vẫn nghiêm trang nhìn lên phía trước. Cô nhanh chóng aquay đi và tiếp tục bài thuyết trình "Như các vị đều biết. JYP là một trong những đối thủ lớn của chúng ta. Để có thể cạnh tranh với họ, tôi đã đề ra một loạt các biện pháp có thể tận dụng để..."
Bada dừng lại khi thấy mọi người đang hướng sự chú ý ra phía cửa. Tiếng cô thư ký từ ngoài vọng vào, cô ta đang thuyết phục ai đó.
"Thưa ông, thưa ông." Cô thư ký kêu lên.
"BADAAAA!" JoonHyung gọi to và xô cánh cửa phòng họp mờ toang. Mọi người đều giật mình ngạc nhiên trước sự xuất hiện của vị khách không mời.
"Thưa ông, ông không được phép vào trong tòa nhà, THƯA ÔNG!"
JoonHyung phớt lờ cô thư ký. Anh chạy vào để tìm Bada với một xấp ảnh của Hikaru trong tay.
"BADA. Tôi nói chuyện với em chỉ VÀI PHÚT THÔI có được không?" JoonHyung yêu cầu, anh ném túi đựng những bức ảnh lên mặt bàn làm một vài tấm trong số chúng rơi ra ngoài.
"Dĩ nhiên là không được." Cha Bada tức giận trả lời. "Ai đó gọi bảo vệ đến đây ngay. Bảo vệ!"
JoonHyung lạnh lùng nhìn lại cha của Bada. "Ý tôi là NÓI CHUYỆN RIÊNG." Anh lần tay ra túi sau và rút ra một khẩu súng, bắn chỉ thiên 2 phát. Tất cả hội đồng gào thét lên vì kinh hoàng, một vài người thậm chí còn ngã khỏi ghế. Họ hốt hoảng chạy ra khỏi căn phòng chỉ trừ có Bada và cha của cô.
"Joon! Anh làm cái gì ở đây vậy?" Bada thốt lên căm giận, không hề run sợ vì khẩu súng. Cô giận dữ vì JoonHyung đã phá tanh bành cơ hội duy nhất của cô để gây ấn tượng với hội đồng quảnh trị, và làm mất mặt cô trước mặt cha.
"Bada, lẽ ra cha phải biết là con không hề vâng lời cha. Cha đã bảo là con hãy tránh xa lũ cặn bã hè phố ra!" Cha của Bada quát lên và cũng tảng lờ họng súng của JoonHyung.
"Đủ rồi." JoonHyung đảo mắt và chỉa họng súng vào cha Bada. Anh không hề có ý định bóp cò, nhưng đã không làm chủ được mình khi cơn giận bùng phát. "Đi ra ngoài. NGAY!"
"Nếu mày dám chạm một ngón tay lên con gái tao, tao sẽ..."
"TÔI NÓI RA NGOÀI NGAY!" JoonHyung gầm lên. Bada nhìn cha với ánh mắt khẩn nài ông đi ra, vì sự an toàn của riêng ông. Và cô cũng trấn an ông rằng cô sẽ an toàn. Ngần ngừ, rồi cha cô cũng rời khỏi phòng.
"Cái quái gì vậy, Joon?" Bada hét lến.
" Em nói với tôi mới đúng chứ." JoonHyung vơ lấy túi ảnh và ném vào ngực Bada. Cô bắt lấy cái túi và lấy ra một vài tấm ảnh. Bối rối, cô lật qua từng tấm ảnh chụp Hikaru và một người đàn ông trông ý hệt Noeul.
"Em... không hiểu." Bada nói thành thực.
"Đừng có đùa cợt với tôi, Bada. Những tấm ảnh đó là Ki và tên bạn cùng phòng với em... Noeul...B... hoặc em muốn gọi hắn với cái tên âu yếm gì cũng được!"
"Cái gì? Ai là Bi? Và anh đang cố làm cái gì, anh cho tôi xem những tấm ảnh này! Anh đang cố tình làm nhục tôi phải không." Bada gào lên.
"Nghe này, tôi biết rằng những tấm ảnh này đã được chụp từ vài năm trước rồi. Thế nên đừng có quanh co nữa, Bada. Điều chó chết là tôi được thuê để tìm một gã hóa ra lại chính là cái thằng ở cùng phòng với em bao nhiêu lâu nay. Tôi thắc mắc không biết em trả Noeul và Ki bao nhiêu để làm vụ này? Tôi không thể không nghĩ rằng em dàn dựng lên tất cả. Tôi muốn NGHE từ miệng em. Tôi muốn nghe xem TẠI SAO?" JoonHyung không thể giữ bình tĩnh nữa.
"Ôi chúa ơi. Tôi không có thời gian cho những điều vớ vẩn này." Bada thả những tấm ảnh xuống sàn và thu dọn tập hồ sơ cùng với những bảng thuyết trình của cô.
"Lẽ ra tôi đãphải biết rằng em sẽ không đời nào chịu thú nhận, Bada."
"THÚ NHẬN CÁI GÌ?"
"TẤT CẢ. TÔI CHƯA BAO GIỜ nghĩ em lại tầm thường như thế. Tôi nghĩ rằng có thể em đã thay đổi, nhưng rõ ràng là tôi đã lầm. Em là đồ bệnh hoạn. Em thích đùa cợt mọi người, bắt họ phải chơi trò chơi của em. Nhưng tôi không chơi đâu, Bada. Em CHẲNG LÀ GÌ với tôi cả."
Bada đừng như trời trồng. Từng lời nói của JoonHyung tạt vào mặt cô như acid cháy bỏng. Cô thực sự choáng váng. Cô không biết tại sao anh lại nổi điên lên như vậy, nhưng cô hiểu được một chút ít những gì anh nói có liên quan đến chuyện trước kia giữa họ. Cô chưa bao giờ nhận ra... rằng cô đã làm tổn thương anh đến thế. Cho đến tận bây giờ.
JoonHyung nhìn cô lạnh lẽo lần cuối trước khi quay ra, nhưng trước khi bước ra khỏi căn phòng, anh nói thêm.
"Em biết không, Bada. Em không hề quan tâm đến ai ngoài bản thân mình. Cứ như vậy đi. Rồi em sẽ sớm nhận ra rằng chỉ còn em là người DUY NHẤT quan tâm đến em mà thôi."
Bada nhìn những hồ sơ trên tay cô. Vì một lý do nào đó mà chúng trở nên nặng quá sức chịu đựng. Cô buông chúng xuống sàn, mặc kệ giấy tờ bay vương vãi xung quanh. Không thực sự hiểu mình đang nghĩ gì, cô chạy theo JoonHyung khi anh đi ra ngoài hành lang.
"Đợi đã." Cô gọi, nhưng anh không hề quay lại.
"Là thằng đó, ông cảnh sát!" Cha Bada đứng đợi ở đầu kia hành lang. 5 nhân viên cảnh sát đứng xung quanh ông. Họ chạy về phía JoonHyung với những họng súng sẵn sàng nhả đạn: "Bắt hắn!"
Những nhân viên cảnh sát nhanh chóng khoá JoonHyung vào tường, tước súng và đọc cho anh nghe những quyền anh có khi bị bắt. Bada nhận thấy anh không hề chống cự, như là anh đã chuẩn bị trước việc sẽ bị bắt. Anh chắc chắn hiểu rất rõ rằng anh sẽ bị bắt, nếu như còn dám bước chân vào toà nhà này thêm lần nữa, vậy mà anh vẫn vào...
"Park JoonHyung, anh bị bắt vì tội trộm cắp." Một trong những viên cảnh sát nói.
"Đó là bài học cho việc dám ăn cắp của ta." Cha Bada thêm vào, ám chỉ chuyện một số tiền lớn đã biến mất thời gian trước kia.
"Cha, khoan đã." Bada chạy tới.
"Bada, đừng có nhúng mũi vào chuyện này. Không liên quan gì đến con cả." Cha cô ra lệnh.
"Không đâu cha, có liên quan đến con."
"Vì chúa, Bada, đừng có nói với cha rằng con cảm thấy thương cho cái tên..."
"JOON CHƯA BAO GIỜ ĂN CẮP TIỀN CẢ! LÀ CON LÀM!"
Tất cả mọi người chết lặng. Hầu hết nhân viên đều đang đứng gần ngay đó, sợ hãi theo dõi và lắng nghe. Những nhân viên cảnh sát dừng lại và nhìn nhau, băn khoăn không biết có nên tiếp tục việc bắt giữ.
"... Con nói gì?" Cha Bada hỏi lại.
"Con nói rằng... chính con đã lấy tiền. Con là người đã lấy chìa khoá ket ở nhà và vào văn phòng của cha. Là con, thưa cha. Không phải Joon."
Cha Bada nhìn đám người đang chăm chú theo dõi. Ông cười lớn nhưng giọng cười đầy lo lắng. "Bada, con đúng là ngớ ngẩn..."
"Con muốn đầu tư vào một lĩnh vực khác. Con muốn cha tự hào về con... nhưng con đã nhìn nhầm người hợp tác. Những người xấu. Khi chúng biết về gia đình ta, chúng đã bắt con phải trả thêm tiền. Chúng tống tiền con, doạ nạt con. Con không có đủ tiền để trả. Vì thế con đã lấy tiền của cha. Nhưng khi mọi người phát hiện ra số tiền bị mất, con đã đổ lỗi cho Joon..."
JoonHyung giằng ra khỏi nhân viên cảnh sát và nhìn chằm chằm vào Bada. Anh ngạc nhiên vì cô đã thú nhận, "Bada..."
"Con xin lỗi, thưa cha... Con đã nói dối cha. Con đã lừa dối tất cả mọi người chỉ vì bản thân mình... con đã làm cha thất vọng." Giọng Bada bắt đầu thổn thức.
Cha Bada không biết phải làm gì. Ông không thể chấp nhận được sự thật. Ông nhìn quanh đám nhân viên. "Mấy người nhìn cái gì ở đây!? Quay lại chỗ làm! Tất cả mọi người!" Mọi người giải tán và quay lại công việc của mình. Những nhân viên cảnh sát nhún vai rồi rời hành lang.
"A... tôi nghĩ rằng tôi xứng đáng được xin lỗi." JoonHyung nhe răng cười với cha Bada.
"Cá... cái gì? Mày bắn súng trong phòng họp của ta. Mày xứng đáng bị tống vào tù." Cha Bada đập lại. "Tốt nhất là mày đừng có chường mặt ra ở đây khi tao giải quyết xong với mấy người cảnh sát và quay lại. Bada... cha sẽ nói chuyện với con sau." Bẽ bàng và giận dữ, cha Bada đi khỏi hành lang, theo sau những nhân viên cảnh sát.
"Này, nhớ nói họ trả lại anh khẩu súng khi em gặp họ nhé." JoonHyung cười lớn. Sau cùng, anh quay lại nhìn Bada. Gương mặt cô xúc động không kém cha cô. "Thấy không... thú nhận sự thật cũng chẳng khó khăn mấy, nhỉ."
"Anh cút đi, Joon" Bada gầm gừ.
"Aw... cả thời gian vừa qua anh cứ nghĩ em ghét Ki... nhưng thực ra em ghét anh, hả?"
"Không, tôi ghét cả cô ta nữa."
"Haha, sao thế? Vì cô ta cướp trắng trợn Noeul của em chứ gì?" JoonHyung nhạo báng.
"KHÔNG!"
"Ái chà! Thế chắc cô bé mặc váy đẹp hơn em, hay là tại cô ta...?"
"Bởi vì cô ta đã cướp ANH khỏi tay em, thoả mãn chưa?" Bada oà khóc. Cô chạy khỏi hành lang.
"Gì... Gì cơ? Woaaa, này Bada, đợi đã!" JoonHyung lập tức chạy theo cô
Noeul và tôi đã lăn ra ngủ trên bãi cỏ, ngay sát vạch nước. Và tôi là người tỉnh dậy sau.
"Chào buổi sáng." Noeul mỉm cười.
"A... chào." Tôi trả lời. "Anh ngủ ngon không?"
"Ừ. Có. Rất ngon."
Chúng tôi nằm đó lười biếng một chút. Tôi không rõ Noeul liệu có phải đi làm sớm không, nhưng trông anh chẳng có vẻ gì vội vã phải đi về cả. Tôi thì dĩ nhiên là chẳng có gì làm rồi. Chúng tôi nằm đó, như thể trên đời chẳng có gì làm chúng tôi phải bận lòng. Tất cả những lo toan dường như tan biến, chảy xuống mặt đất và chìm sâu trong lòng Trái Đất. Tôi muốn... được sống ở một nơi như thế này.
Anh bắt đầu khẽ ngân nga một giai điệu quen thuộc trong lúc nằm ngửa nhìn lên những áng mây. Tôi nhắm mắt lại, và tưởng tượng ra cảnh tượng mà bài hát vẽ lên.
I know your eyes in the morning sun... I feel you touch me in the pouring rain.. and the moment that you wander far from me, I wanna feel you in my arms again...
"Ki, anh nghĩ ra rồi. Đi nào. Đứng lên đi." Noeul đột ngột đứng lên và kéo tay tôi.
"Noeul! Em thấy rất thoải mái ở đây." Tôi bướng bỉnh trả lời.
Anh mỉm cười và tiếp tục kéo ống tay áo tôi cho tới khi tôi chịu thua anh. Anh phủi những lá cỏ bám vào vai tôi và kéo tay tôi đi về hướng thành phố.
"Nouel! Anh định làm gì vậy? Chúng ta đang đi đâu?" Tôi hỏi.
Anh tảng lờ như không nghe thấy tôi hỏi, và bắt đầu tự hát khe khẽ "Và em đến với anh cùng với những cơn gió nhẹ ban hè... giữ lòng anh ấm áp..."
"Nào nào Nouel. Anh phải trả lời em."
[i] "...và em sẽ làm cho anh hiểu..."
"Nouel!"
"Ki". Anh quay người tôi ra phía trước anh, đặt tay lên hai vai tôi. "Chạy trốn. Em hãy đi với anh một thời gian ngắn."
"Gì cơ?"
"Đi với anh. Anh chưa được đi hết Hàn Quốc. Và anh chắc chắn là em cũng chưa đi."
"Gì cơ, Nouel...?"
"Chúng ta cần phải nghỉ ngơi, sau tất cả những chuyện này. Chúng ta cần đi khỏi thành phố. Anh nghĩ chúng ta cần dành thời gian cho chính mình... và ai mà biết được. Đi đây đó có khi lại giúp anh phục hồi trí nhớ."
"Em..."
"Anh không nói đùa đâu, Ki. Anh thực sự muốn mình làm chuyện này. Anh biết nghe có vẻ điên rồ, nhưng anh đã nghĩ về nó suốt buổi sáng hôm nay, và cảm thấy rất chắc chắn. Ki, anh không chấp nhận câu trả lời "không" bởi vì anh..." tôi đặt một ngón tay lên miệng anh.
"Em chỉ định nói với anh là, tên thật của em là Hikaru..." tôi cuối cùng cũng nói cho anh biết.
Anh cười lớn. "Vậy... nàng Hikaru... cô bé mang cái tên đẹp đẽ," anh nói, "em có đồng ý đi cùng anh không?"
Ngay khi về đến nhà, chúng tôi sắp đồ và dọn dẹp nhà cửa gọn gàng trước khi đi. Rõ ràng là Nouel đã dự phòng một ít tiền để dùng vào những lúc như thế này.
"Anh đã định đi như thế này từ trước rồi hay sao?" Tôi thắc mắc.
"Không, anh chỉ có cảm giác rằng sẽ có lúc cần dùng đến tiền tiết kiệm thôi." Anh trả lời, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. "Sẵn sàng chưa?"
Tôi cầm mấy túi đồ lên, đưa mắt nhìn lại căn hộ một lượt.
"Rồi.. ta đi thôi!"
***
Fany vã một chút nước lạnh lên mặt và nhìn vào bóng mình trong gương. Anh đã không ngủ từ vài ngày nay, và việc cứ phải di chuyển chỗ ở liên tục càng làm anh mệt mỏi hơn. Hình ảnh đôi mắt của Nicolas cứ hiển hiện trong đầu anh, chúng nhìn trừng trừng vào anh với sự giết chóc rõ ràng nếu như anh không chịu làm theo những gì hắn muốn.
Làm sao mà anh lại vướng vào cái mớ rắc rồi này? Làm sao anh có thể thoát ra được mà không tổn hại gì đến Hikaru hay bất cứ người nào mà anh yêu quí? Những câu hỏi ấy, Fany cồn cào muốn tìm ra được câu trả lời.
Để giải thoát khỏi những suy nghĩ rắc rối, anh thường tự thư giãn vào buổi đêm. Anh ôn lại tiếng Hàn qua những bài học trong giờ ngôn ngữ khi anh còn ở nước Mỹ. Tuy nhiên, hầu như lần nào cũng vậy, cuối cùng thì tâm trí của anh lại quay về Byul. Fany không hiểu tại sao anh lại thấy mình bị cô hấp dẫn như vậy, hoặc tại sao cô lại trở nên đặc biệt với anh như thế trong khỏang thời gian đen tối này... nhưng anh thực sự thấy biết ơn cô.
"Joey nói rằng cậu đang hẹn hò với một ai đó ở Seoul này phải không?" một người đàn ông chợt cất giọng từ phía sau làm Fany hoảng hốt. Anh quay lại và nhìn thấy người đó, được tháp tùng bởi một phụ nữ ngồi im lặng trong góc căn phòng khách sạn. Cô là người Trung Quốc cao, mảnh khảnh với mái tóc đỏ. Mặc dù trông cô ta có vẻ yếu đuối, nhưng Fany biết rõ rằng không bao giờ nên nhiì mặt mà bắt hình dong. Người phụ nữ mà mọi người vẫn gọi là Joey này đã thề độc rằng sẽ bảo vệ người mà cô ta luôn tháp tùng, dù rằng có phải hy sinh mạng sống.
"Chúa ơi... đừng có lén lút như vậy chứ. Tôi cứ tưởng cậu là Tse." Fany nói.
"Cô ta là ai vậy, Fany?" Người đó tiếp tục hỏi. "Sao cô ta lại liên quan đến những chuyện này?"
Fany thở dài. "Tên cô ấy là Byul... Cô ấy là bạn của Hikki. Tôi chưa có cơ hội gặp Hikki lần nữa, vả lại tôi không muốn đi tìm chỗ Hikki vì sợ rằng Tse sẽ theo dõi tôi và tìm ra cô ấy."
Gương mặt người đó chợt trở nên giận dữ. "Gì cơ? Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu dùng một cô bé làm người đưa tin. Cậu đang mang tính mạng của cô ấy ra để đùa với lửa đấy!"
"Tôi biết! TÔI BIẾT! Nhưng thực sự lúc đó tôi không biết làm gì khác. Hôm đó Tse đang theo dõi tôi, hắn có thể giết tôi, và làm sao tôi có thể liên lạc với Hikki nếu tôi CHẾT?"
Người đó bước lại gần Fany và nhìn thằng vào mắt anh. "Cậu biêế sao không, mặc xác Tse! Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa rằng hắn chỉ đang lôi kéo cậu vào trò chơi này, làm cho cậu nghĩ rằng hắn tóm được cậu? Hắn là đồ cặn bã, Fany!"
"Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không phải lúc nào cũng quen với việc có ai đó thở vào gáy tôi và dọa giết tôi." Fany quát lại vào mặt người đó. Hắn cao hơn anh một chút, nhưng anh không hề sợ hãi.
"Tôi biết chuyện này khó khăn. Nhưng cậu phải cố gắng thôi. Bây giờ đã là quá muộn rồi. Cậu đã nói với Tse là cô ấy ở Seoul, như vậy là cô ấy đang gặp nguy hiểm. Cậu phải quay lại và tìm ra cô ấy."
"KHÔNG." Fany túm cổ áo người đó và đẩy hắn vào tường. Joey lập tức đứng lên định trả miếng nhưng người đó giơ tay ra hiệu cho cô ta ở yên tại chỗ. Fany thực sự tức giận vì những việc không hay đang xảy ra. Anh tức giận thay cho Hikaru, thay cho những gì cô phải chịu đựng, tức giận thay cho gia đình Bi.. cho cả bản thân anh và những rắc rồi lớn mà anh đang phải đối mặt. "Nếu cậu can đảm thế thì sao CHÍNH CẬU không tự đi mà tìm Hikki? Dừng có mở miệng chỉ bảo tôi phải làm gì!"
"Fany. Tôi xin lỗi vì những gì cậu phải chịu đựng. Tôi thực sự xin lỗi." Người đó nói với giọng chân thành. "Nhưng Tse đã tìm ra cậu trước, và bây giờ không dễ gì để giải quyết tất cả những chuyện này ngay được."
Fany hiểu người đó nói đúng. Anh thả lỏng cổ áo hắn và không còn kiềm chế được những giọt nước mắt đang ứa ra. Fany biết rằng cơn giận dữ của anh đã nhằm sai người. Thực tế, người đang dựa vào tường kia không hề có lỗi gì trong tất cả những chuyện này. Giá như Fany biết rằng ai là người bắt đầu gây ra nó, thì mọi thứ sẽ dễ chịu hơn. Nhưng dường như chẳng ai thực sự có lỗi.
Fany ngồi xuống ghế và vùi mặt vào lòng bàn tay. Người đàn ông thở dài và nhìn lên trần nhà, không thể không cảm thấy đau lòng. Những việc này đang giết chết cả hai người.
"Tôi muốn tất cả những việc này ngừng lại..." Fany thì thào. Người đó gật đầu. Fany tiếp tục khóc cho đến lúc tất cả dường như im lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nấc nghẹn của anh.
Joey vẫn đứng nguyến trong tư thế sẵn sàng cho đến lúc người đàn ông ra hiệu cho cô ta ngồi xuống. Khi cô ta tuân lệnh, cô ta để ý khóe mắt người đàn ông lấp lánh trong ánh trăng chiếu vào phòng. Cô ta không hề biết rằng người đó cũng đã khóc.
"Hãy nói cho tôi biết... cậu đã mang nợ tôi nhiều rồi..." Fany lên tiếng.
"Cậu muốn biết điều gì?" Người đó hỏi.
"Cậu... cậu có còn yêu cô ấy không?"
"Tôi có còn đang sống không?" Bi trả lời.
***
"Rồi sao nữa?"
TeaWoo và KyeSang ngồi ăn nhồm nhoàm, mắt ngước lên háo hức. Cả băng cuối cùng cũng đã xong việc dọn dẹp ở Cubic U, và đang đi ăn mừng ở một nhà hàng trung tâm. HoYoung đang pha trò bằng cách kể chuyện cười, trong lúc Danny và JoonHyung ngồi im lặng, thái độ chẳng hề thiết tha, vẫn như mọi khi.
"À", HoYoung hắng giọng "Cuối cùng tao cho hắn đi nhờ xe. Và tao để ý hắn cứ ôm khư khư một cái túi ở trước ngực."
"Sao nữa?" KyeSang tiếp tục hỏi.
"Lão già ấy trông rất quái. Tóc hắn rồi bù lên và hắn có mùi như chuột chết. Hắn vẫn ôm khư khư cái túi giống như có gì đó quan trọng lắm trong đó vậy. Tao nghĩ là tao nên bắt chuyện cho đỡ kỳ cục. Tao hỏi: "Thế trong túi có cái gì vậy?" Hắn trả lời: "Không liên quan đến mày!" Tao nói tiếp: "Này anh bạn, tôi cho anh bạn đi nhờ xe mà anh bạn ăn nói cái kiểu đó hả. Tốt hơn hết là nói xem trong túi có gì không thì tao đá đít ra khỏi xe bây giờ." Nhưng mà hắn cứ khăng khăng "Không liên quan đến mày."
TeaWoo đột nhiên nấc. KyeSang liền khẽ đánh vào vai hắn để bảo hắn căm miệng lại.
HoYoung tiếp tục, "Thế là tao bảo "Thôi đủ trồi đồ cà chớn. Mày làm tao điên rồi đấy. Cút ra khỏi xe." Tao kéo hắn ra. Hắn nài nỉ tao, nhưng tao vòng ra sau, mở cửa rồi đạp hắn ra khỏi xe. Thằng điên đó chạy đến và gõ vào cửa kính xe. Tao liền hạ kính xuống, giật lấy cái túi của hắn xe ra xem bên trong có gì. Haha."
TeaWoo hỏi ngay. "Thế trong túi có gì?"
"KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN MÀY! HAHAHAHAHA."HoYoung cười tóang lên.
KyeSang hiểu ngay và quay sang chỉ vào TeaWoo rồi cười phá lên; trong khi TeaWoo vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
"Từ từ đã... thế tức là mày sẽ không nói với bọn tao trong túi có gì à." TeaWoo hỏi. Danny đảo mắt.
"Chúa ơi, Teawoo. Chắc hồi đi học mày phải đứng nhất lớp ấy nhỉ?" JoonHyunh mỉa mai trong lúc HoYoung vẫn cười hô hố.
Danny nhìn ra cửa sổ và châm thuốc. "Joon, dường như con nhỏ Nhật Bản của đại ca cuối cùng cũng ló mặt."
"Hả?" JoonHyung hỏi và nhìn ra cửa sổ. Cả băng cũng nhìn theo. Bên ngoài, một chiếc xe buýt chạy từ thị trấn kế bên vừa trờ tới. Nó dừng lại một thóang cạnh nhà hàng nhưng cũng đủ để cả hội nhìn thấy 2 hành khách đang nói chuyện trên xe. Đó là Hikaru và Noeul.
"A... thấy chưa? Tao đã bảo mà." JoonHyung tựa vào ghế và mỉm cười thỏa mãn "Cô bé không thể rời thành phố được. Nàng mê tao như điếu đổ. Chắc nàng chỉ muốn dành thời gian cho mình một vài ngày thôi."
"Sao cũng được." Danny trả lời và nhả khói thuốc. HoYoung nhìn rõ Hikaru và Noeul vì chiêc xe buýt đi qua rất chậm. Hắn phải mất một lúc mới nhận ra gương mặt họ trong những tấm ảnh gã thấy ở Cubic U.
"Hey... không phải đó là con bé đó với bạn trai cũ của hắn sao?" HoYoung quay sang hỏi KyeSang.
"Ơ... Tao không nhớ lắm." KyeSang trả lời và tiếp tục hút cái ống hút.
"Trong mấy tấm ảnh ấy, đồ đần độn." HoYoung nhăn nhó.
"HoYoung, mày đang nói chuyện gì vậy? ấm hình nào?" JoonHyung hỏi.
HoYoung định giải thích, nhưng rồi hắn nhớ ra hắn vẫn đang mặc chiếc quần jeans hôm trước. Hắn đã đút tấm ảnh Hikaru và Bi vào túi quần sau khi hắn và KyeSang đang lục đống đồ của Hikaru để lại ở Cubic U. Vì thế, hắn móc tấm ảnh ra và đưa cho JoonHyung. "Đây."
JoonHyung nhìn kỹ tấm ảnh. "...đây là ảnh của Ki và bạn cùng phòng của Bada mà. Mày tìm thấy ở đâu vậy?"
"Ở Cubic U. Em quên mất là em mang theo nó."
JoonHyung lật mặt sau tấm ảnh và nhìn thấy một dòng chữ nhỏ. Anh thấy tay mình run lên giận dữ khi đọc được dòng chữ ấy:
Bi và Hikki, năm thứ nhất ở trường trung học.
***
Bada hít một hơi thật sâu.
Đây sẽ là buổi thuyết trình đầu tiên của cô trước hội đồng quản trị công ty của ba cô. Vì thế nên cô rất căng thẳng. Cô đã chuẩn bị cả năm trời cho dịp này, và cuối cùng cha cũng đã đủ tin tưởng để cô thuyết trình ý tưởng của mình.
Bada ôm những tấm bảng thuyết trình trên đùi và nghĩ đến mẹ. Cô nhắm mắt, những kỷ niệm lần lượt hiện về. Mẹ cô mất vì ung thư vú khi cô mới 11 tuổi. Vào lúc đó, Bada không thể nhận thức hết ý nghĩa của cái chết. Chỉ đến khi vào trung học, cô mới thấy hết cái xót xa của việc mất đi một người sinh ra mình.
Cô nhận thấy cha trở nên xa cách hơn kể từ sau cái chết của mẹ. Bada không còn là "con gái bé bỏng của cha" nữa. Thay vào đó, cô là hình ảnh sống động gợi nhắc lại mẹ, điều đó làm cha đau lòng khi nhìn cô lớn dần lên.
"Lẽ ra mẹ con đã rất thành công... mẹ đã đóng góp rất nhiều cho việc gầy dựng lên công ty...nếu như con có thể đạt được thành công như thế khi con trưởng thành thành một người phụ nữ, lúc đó con sẽ có được sự kình trọng và thành công vô biên."
"Mẹ ơi..." Bada thì thầm với chính mình.
Đột nhiên cánh cửa phòng họp bật mở. Một trong những thư ký của cha ló đầu ra gật đầu ra hiệu với Bada rằng đã đến giờ.
Bada thở sâu để giảm bớt căng thẳng, rồi cô đi theo cô thư ký đến căn phòng có cha và những thành viên trong hội đồng khác đang chờ. Cô bướ lên phía trước và đặt những tấm bảng thuyết trình lên bục.
"Xin chào các quí vị..." Bada mở đầu. "Trước tiên, tôi xin chân thành cảm ơn quí vị đã dành thời gian để lắng nghe ý kiến của tôi. Tôi đã theo dõi cha điều hành công ty rất nhiều năm nay, và tôi thực sự cảm thấy vinh dự khi cuối cùng cũng được tham gia vào hoạt động của công ty..."
Bada nở một nụ cười căng thẳng và nhìn về phía cha, nhưng ông vẫn nghiêm trang nhìn lên phía trước. Cô nhanh chóng aquay đi và tiếp tục bài thuyết trình "Như các vị đều biết. JYP là một trong những đối thủ lớn của chúng ta. Để có thể cạnh tranh với họ, tôi đã đề ra một loạt các biện pháp có thể tận dụng để..."
Bada dừng lại khi thấy mọi người đang hướng sự chú ý ra phía cửa. Tiếng cô thư ký từ ngoài vọng vào, cô ta đang thuyết phục ai đó.
"Thưa ông, thưa ông." Cô thư ký kêu lên.
"BADAAAA!" JoonHyung gọi to và xô cánh cửa phòng họp mờ toang. Mọi người đều giật mình ngạc nhiên trước sự xuất hiện của vị khách không mời.
"Thưa ông, ông không được phép vào trong tòa nhà, THƯA ÔNG!"
JoonHyung phớt lờ cô thư ký. Anh chạy vào để tìm Bada với một xấp ảnh của Hikaru trong tay.
"BADA. Tôi nói chuyện với em chỉ VÀI PHÚT THÔI có được không?" JoonHyung yêu cầu, anh ném túi đựng những bức ảnh lên mặt bàn làm một vài tấm trong số chúng rơi ra ngoài.
"Dĩ nhiên là không được." Cha Bada tức giận trả lời. "Ai đó gọi bảo vệ đến đây ngay. Bảo vệ!"
JoonHyung lạnh lùng nhìn lại cha của Bada. "Ý tôi là NÓI CHUYỆN RIÊNG." Anh lần tay ra túi sau và rút ra một khẩu súng, bắn chỉ thiên 2 phát. Tất cả hội đồng gào thét lên vì kinh hoàng, một vài người thậm chí còn ngã khỏi ghế. Họ hốt hoảng chạy ra khỏi căn phòng chỉ trừ có Bada và cha của cô.
"Joon! Anh làm cái gì ở đây vậy?" Bada thốt lên căm giận, không hề run sợ vì khẩu súng. Cô giận dữ vì JoonHyung đã phá tanh bành cơ hội duy nhất của cô để gây ấn tượng với hội đồng quảnh trị, và làm mất mặt cô trước mặt cha.
"Bada, lẽ ra cha phải biết là con không hề vâng lời cha. Cha đã bảo là con hãy tránh xa lũ cặn bã hè phố ra!" Cha của Bada quát lên và cũng tảng lờ họng súng của JoonHyung.
"Đủ rồi." JoonHyung đảo mắt và chỉa họng súng vào cha Bada. Anh không hề có ý định bóp cò, nhưng đã không làm chủ được mình khi cơn giận bùng phát. "Đi ra ngoài. NGAY!"
"Nếu mày dám chạm một ngón tay lên con gái tao, tao sẽ..."
"TÔI NÓI RA NGOÀI NGAY!" JoonHyung gầm lên. Bada nhìn cha với ánh mắt khẩn nài ông đi ra, vì sự an toàn của riêng ông. Và cô cũng trấn an ông rằng cô sẽ an toàn. Ngần ngừ, rồi cha cô cũng rời khỏi phòng.
"Cái quái gì vậy, Joon?" Bada hét lến.
" Em nói với tôi mới đúng chứ." JoonHyung vơ lấy túi ảnh và ném vào ngực Bada. Cô bắt lấy cái túi và lấy ra một vài tấm ảnh. Bối rối, cô lật qua từng tấm ảnh chụp Hikaru và một người đàn ông trông ý hệt Noeul.
"Em... không hiểu." Bada nói thành thực.
"Đừng có đùa cợt với tôi, Bada. Những tấm ảnh đó là Ki và tên bạn cùng phòng với em... Noeul...B... hoặc em muốn gọi hắn với cái tên âu yếm gì cũng được!"
"Cái gì? Ai là Bi? Và anh đang cố làm cái gì, anh cho tôi xem những tấm ảnh này! Anh đang cố tình làm nhục tôi phải không." Bada gào lên.
"Nghe này, tôi biết rằng những tấm ảnh này đã được chụp từ vài năm trước rồi. Thế nên đừng có quanh co nữa, Bada. Điều chó chết là tôi được thuê để tìm một gã hóa ra lại chính là cái thằng ở cùng phòng với em bao nhiêu lâu nay. Tôi thắc mắc không biết em trả Noeul và Ki bao nhiêu để làm vụ này? Tôi không thể không nghĩ rằng em dàn dựng lên tất cả. Tôi muốn NGHE từ miệng em. Tôi muốn nghe xem TẠI SAO?" JoonHyung không thể giữ bình tĩnh nữa.
"Ôi chúa ơi. Tôi không có thời gian cho những điều vớ vẩn này." Bada thả những tấm ảnh xuống sàn và thu dọn tập hồ sơ cùng với những bảng thuyết trình của cô.
"Lẽ ra tôi đãphải biết rằng em sẽ không đời nào chịu thú nhận, Bada."
"THÚ NHẬN CÁI GÌ?"
"TẤT CẢ. TÔI CHƯA BAO GIỜ nghĩ em lại tầm thường như thế. Tôi nghĩ rằng có thể em đã thay đổi, nhưng rõ ràng là tôi đã lầm. Em là đồ bệnh hoạn. Em thích đùa cợt mọi người, bắt họ phải chơi trò chơi của em. Nhưng tôi không chơi đâu, Bada. Em CHẲNG LÀ GÌ với tôi cả."
Bada đừng như trời trồng. Từng lời nói của JoonHyung tạt vào mặt cô như acid cháy bỏng. Cô thực sự choáng váng. Cô không biết tại sao anh lại nổi điên lên như vậy, nhưng cô hiểu được một chút ít những gì anh nói có liên quan đến chuyện trước kia giữa họ. Cô chưa bao giờ nhận ra... rằng cô đã làm tổn thương anh đến thế. Cho đến tận bây giờ.
JoonHyung nhìn cô lạnh lẽo lần cuối trước khi quay ra, nhưng trước khi bước ra khỏi căn phòng, anh nói thêm.
"Em biết không, Bada. Em không hề quan tâm đến ai ngoài bản thân mình. Cứ như vậy đi. Rồi em sẽ sớm nhận ra rằng chỉ còn em là người DUY NHẤT quan tâm đến em mà thôi."
Bada nhìn những hồ sơ trên tay cô. Vì một lý do nào đó mà chúng trở nên nặng quá sức chịu đựng. Cô buông chúng xuống sàn, mặc kệ giấy tờ bay vương vãi xung quanh. Không thực sự hiểu mình đang nghĩ gì, cô chạy theo JoonHyung khi anh đi ra ngoài hành lang.
"Đợi đã." Cô gọi, nhưng anh không hề quay lại.
"Là thằng đó, ông cảnh sát!" Cha Bada đứng đợi ở đầu kia hành lang. 5 nhân viên cảnh sát đứng xung quanh ông. Họ chạy về phía JoonHyung với những họng súng sẵn sàng nhả đạn: "Bắt hắn!"
Những nhân viên cảnh sát nhanh chóng khoá JoonHyung vào tường, tước súng và đọc cho anh nghe những quyền anh có khi bị bắt. Bada nhận thấy anh không hề chống cự, như là anh đã chuẩn bị trước việc sẽ bị bắt. Anh chắc chắn hiểu rất rõ rằng anh sẽ bị bắt, nếu như còn dám bước chân vào toà nhà này thêm lần nữa, vậy mà anh vẫn vào...
"Park JoonHyung, anh bị bắt vì tội trộm cắp." Một trong những viên cảnh sát nói.
"Đó là bài học cho việc dám ăn cắp của ta." Cha Bada thêm vào, ám chỉ chuyện một số tiền lớn đã biến mất thời gian trước kia.
"Cha, khoan đã." Bada chạy tới.
"Bada, đừng có nhúng mũi vào chuyện này. Không liên quan gì đến con cả." Cha cô ra lệnh.
"Không đâu cha, có liên quan đến con."
"Vì chúa, Bada, đừng có nói với cha rằng con cảm thấy thương cho cái tên..."
"JOON CHƯA BAO GIỜ ĂN CẮP TIỀN CẢ! LÀ CON LÀM!"
Tất cả mọi người chết lặng. Hầu hết nhân viên đều đang đứng gần ngay đó, sợ hãi theo dõi và lắng nghe. Những nhân viên cảnh sát dừng lại và nhìn nhau, băn khoăn không biết có nên tiếp tục việc bắt giữ.
"... Con nói gì?" Cha Bada hỏi lại.
"Con nói rằng... chính con đã lấy tiền. Con là người đã lấy chìa khoá ket ở nhà và vào văn phòng của cha. Là con, thưa cha. Không phải Joon."
Cha Bada nhìn đám người đang chăm chú theo dõi. Ông cười lớn nhưng giọng cười đầy lo lắng. "Bada, con đúng là ngớ ngẩn..."
"Con muốn đầu tư vào một lĩnh vực khác. Con muốn cha tự hào về con... nhưng con đã nhìn nhầm người hợp tác. Những người xấu. Khi chúng biết về gia đình ta, chúng đã bắt con phải trả thêm tiền. Chúng tống tiền con, doạ nạt con. Con không có đủ tiền để trả. Vì thế con đã lấy tiền của cha. Nhưng khi mọi người phát hiện ra số tiền bị mất, con đã đổ lỗi cho Joon..."
JoonHyung giằng ra khỏi nhân viên cảnh sát và nhìn chằm chằm vào Bada. Anh ngạc nhiên vì cô đã thú nhận, "Bada..."
"Con xin lỗi, thưa cha... Con đã nói dối cha. Con đã lừa dối tất cả mọi người chỉ vì bản thân mình... con đã làm cha thất vọng." Giọng Bada bắt đầu thổn thức.
Cha Bada không biết phải làm gì. Ông không thể chấp nhận được sự thật. Ông nhìn quanh đám nhân viên. "Mấy người nhìn cái gì ở đây!? Quay lại chỗ làm! Tất cả mọi người!" Mọi người giải tán và quay lại công việc của mình. Những nhân viên cảnh sát nhún vai rồi rời hành lang.
"A... tôi nghĩ rằng tôi xứng đáng được xin lỗi." JoonHyung nhe răng cười với cha Bada.
"Cá... cái gì? Mày bắn súng trong phòng họp của ta. Mày xứng đáng bị tống vào tù." Cha Bada đập lại. "Tốt nhất là mày đừng có chường mặt ra ở đây khi tao giải quyết xong với mấy người cảnh sát và quay lại. Bada... cha sẽ nói chuyện với con sau." Bẽ bàng và giận dữ, cha Bada đi khỏi hành lang, theo sau những nhân viên cảnh sát.
"Này, nhớ nói họ trả lại anh khẩu súng khi em gặp họ nhé." JoonHyung cười lớn. Sau cùng, anh quay lại nhìn Bada. Gương mặt cô xúc động không kém cha cô. "Thấy không... thú nhận sự thật cũng chẳng khó khăn mấy, nhỉ."
"Anh cút đi, Joon" Bada gầm gừ.
"Aw... cả thời gian vừa qua anh cứ nghĩ em ghét Ki... nhưng thực ra em ghét anh, hả?"
"Không, tôi ghét cả cô ta nữa."
"Haha, sao thế? Vì cô ta cướp trắng trợn Noeul của em chứ gì?" JoonHyung nhạo báng.
"KHÔNG!"
"Ái chà! Thế chắc cô bé mặc váy đẹp hơn em, hay là tại cô ta...?"
"Bởi vì cô ta đã cướp ANH khỏi tay em, thoả mãn chưa?" Bada oà khóc. Cô chạy khỏi hành lang.
"Gì... Gì cơ? Woaaa, này Bada, đợi đã!" JoonHyung lập tức chạy theo cô
Bình luận truyện