Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
Chương 14
Edit: Huyên
Dương Thống là người Liêu Châu, vẫn trung thành với vương thất Liêu Châu. Sau khi theo Liêu Vương Chung Hành xuôi nam xuống Minh Đô, hiện giờ Dương Thống nhậm chức chính tam phẩm Lại bộ thị lang ở Lại bộ.
Dựa theo chức quan, phẩm cấp của hắn ta thấp hơn An Lạc hầu Vân Thường Viễn.
Nhưng Dương Thống là lão thần Chung Hành mang đến từ Liêu Châu, tiền đồ vô lượng, chỉ cần Dương Thống trung thực không chơi dại, tương lai sẽ tốt hơn rất nhiều người.
Dương Thống thông minh cỡ nào, sao hắn ta không biết được điểm ấy. Trong khoảng thời gian này không ít quan viên lấy lòng Dương Thống, thậm chí có người còn bỏ ra số tiền lớn để hối lộ, hy vọng Dương Thống có thể nói vài câu hay ho về mình trước mặt Nhiếp chính vương.
Thám tử của Nhiếp chính vương ở khắp nơi, cơ sở ngầm trong kinh thành đông đảo, cho dù cho Dương Thống mượn một ngàn lá gan hắn ta cũng không dám thu hối lộ. Giàu sang nhất thời và giàu sang một đời, Dương Thống lựa chọn cái sau.
Cho nên lúc An Lạc hầu Vân Thường Viễn tìm mình, Dương Thống báo cáo với Nhiếp chính vương trước.
Vân Thường Viễn muốn dùng ba vạn lượng bạc hối lộ Dương Thống, muốn Dương Thống nói vài câu hay về lão.
Sau khi thành thật báo lại với Nhiếp chính vương, không nghĩ tới Nhiếp chính vương lạnh nhạt nói: “Ba vạn lượng không đủ, phải năm vạn lượng.”
Dương Thống tham lam đòi năm vạn lượng với Vân Thường Viễn, không ngờ tới Vân Thường Viễn thật sự dâng lên.
Dương Thống không dám nhận năm vạn lượng bạc nóng bỏng tay này, hắn ta đưa lại toàn bộ cho Nhiếp chính vương.
Bình thường Nhiếp chính vương ít khi cố ý nhằm vào người nào đó, nếu có người hoặc chuyện hắn nhìn không vừa mắt sẽ để thuộc hạ đi xử lý.
Không biết tại sao trong khoảng thời gian này Nhiếp chính vương rất để ý tới An Lạc hầu Vân Thường Viễn, cố ý dặn dò Dương Thống một số việc.
Dương Thống không hiểu dụng ý của Nhiếp chính vương, cố ý thỉnh giáo với thân tín Hứa Kính bên cạnh Nhiếp chính vương.
Hứa Kính lớn tuổi, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, người nào có thể chỉ điểm người nào không thể chỉ điểm.
Ý tứ của Hứa Kính chính là ý của Nhiếp chính vương, sau khi nắm chắc trong lòng, Dương Thống làm việc cũng có thể buông lỏng.
An Lạc hầu Vân Thường thấy Dương Thống thu bạc của mình, lại chậm chạp không giới thiệu mình với Nhiếp chính vương, trong lòng lão khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Dù sao tiêu ra là năm vạn lượng bạc, số tiền mà bao nhiêu người mười đời cũng kiếm không nổi.
Hôm nay trời cao không khí thoải mái, đúng lúc lại là ngày nghỉ ngơi, Vân Thường Viễn cố ý mời Dương Thống đến phủ mình thưởng trà.
Vân Dương biết Vân Trạch vì chuyện của Vương gia mà bị An Lạc hầu chán ghét.
Vân Thường Viễn nịnh bợ Dương Thống, muốn chuyển đến trận doanh Nhiếp chính vương, Vân Dương cũng biết rõ.
Ngày thường Vân Trạch không thân cận với Vân Dương, Vân Dương biết Vân Trạch ghét mình, nhưng Vân Dương trời sinh đã thích bị coi thường trước mặt Vân Trạch, Vân Trạch càng ghét mình thì trong lòng Vân Dương càng vui.
Hai ngày nay Vân Trạch bị An Lạc hầu cấm túc không cho rời khỏi Hầu phủ, Vân Dương vốn định ra ngoài ăn chơi đàng điếm, thấy em trai ở nhà muốn trốn mình cũng không được, trong lòng gã rất vui vẻ, vừa có cơ hội sẽ đi đến viện Vân Trạch.
Đương Quy là tôi tớ, không tiện đuổi đại thiếu gia Vân Dương ra ngoài.
Vân Trạch bị An Lạc hầu mắng máu chó đầy đầu, càng không thể đuổi Vân Dương cút, lỡ Vân Dương đến trước mặt An Lạc hầu cáo trạng thì Vân Trạch lại bị mắng thêm một trận nữa.
Nguyên nhân Đương Quy ra ngoài canh gác là nếu nhìn thấy Vân Dương đi về bên này sẽ vội vàng báo lại cho Vân Trạch, bảo Vân Trạch đi hoa viên tản bộ tránh Vân Dương.
Buổi chiều nọ từ rất xa Đương Quy đã nhìn thấy Vân Dương mang theo gã sai vặt đến chỗ của Vân Trạch, nó chạy nhanh như chớp về nói cho Vân Trạch biết.
Vân Trạch đành phải cầm sách vở đến hoa viên.
Trùng hợp là An Lạc hầu đang ở hoa viên chiêu đãi Lại bộ thị lang Dương Thống.
Vân Trạch do dự một lát liền tiến lên.
Tuy rằng hai ngày nay An Lạc hầu muốn ép Vân Trạch về nông thôn đọc sách, Vân Trạch không muốn nhìn thấy ông cha tuyệt tình này. Nhưng nếu đã nhìn thấy đối phương mà còn cố ý tránh né, chỉ sợ lại bị đối phương trách mắng “bất hiếu”, nhất là dưới tình huống trong nhà có khách.
Vân Trạch đi đến hành lễ: “Cha.”
Sau khi An Lạc hầu nhìn thấy Vân Trạch sắc mặt khó coi trong nháy mắt.
Phủ Thụy quận vương cách vách có người ở, dường như quận vương đã trở lại, thường thấy quan viên dưới tay Nhiếp chính vương ra vào tìm quận vương. Hai ngày nay lão bắt ép Vân Trạch ở nhà chính là lo lắng Vân Trạch gặp được quan viên dưới tay Nhiếp chính vương.
Không nghĩ tới Vân Trạch lại không có mắt nhìn như vậy, sớm không đến muộn không đến, cố tình lại đến hoa viên khi Dương Thống đang ở đây.
An Lạc hầu quát lớn: “Nghiệt chướng không có tiền đồ, cả ngày chỉ biết ở nhà nhàn rỗi, không thấy đang có khách à? Đây là Lại bộ thị lang Dương Thống đại nhân, mau bái kiến Dương đại nhân rồi trở về phòng mình đọc sách!”
Dương Thống thấy nhan sắc Vân Trạch bất phàm, ý niệm trong đầu chuyển trăm ngàn lần: “Đây là——”
An Lạc Hầu vội vàng giải thích: “Đây là con út trong nhà, mẹ nó xuất thân Vương gia, khi còn sống vợ tôi cao ngạo nên dạy con không đúng cách, làm Dương đại nhân chê cười rồi.”
Dương Thống rốt cục nhận ra: Thì ra đây chính là Vân tiểu công tử mà Nhiếp chính vương vừa ý.
Vân Trạch không nghĩ tới bản thân vừa mới sập bẫy.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên khuôn mặt tươi cười đắc ý của Vân Dương… Chắc chắn Vân Dương biết An Lạc hầu đang ở chỗ này chiêu đãi Dương Thống, nên cố ý tính kế mình đi ra để bị mắng.
Dương Thống lo lắng mình để lại ấn tượng xấu cho Vân Trạch, sau này Vân Trạch sẽ thổi gió bên gối với Nhiếp chính vương, hắn ta vội vàng đứng lên: “Vân công tử là viên ngọc toả sáng trong nhà, sao Hầu gia lại nói lời này? Công tử chớ đi.”
Vân Trạch vốn định rời đi nhưng bởi vì những lời này của Dương Thống, cậu bèn dừng bước.
An Lạc hầu vội vàng nói: “Lại đây.”
Vân Trạch xoay người.
Cậu nhìn Dương Thống.
Quan viên dưới tay Nhiếp chính vương cũng không lớn tuổi lắm, vị Dương đại nhân này chừng ba mươi tuổi, gầy gò cao cao, để râu dê, hai mắt lóe sáng, thoạt nhìn không giống người thân thiện hoà nhã.
Vân Trạch chắp tay hành lễ: “Dương đại nhân.”
Dương Thống nào dám để Vân Trạch hành lễ?
Hắn ta vội vàng đáp lễ: “Lúc trước đã nghe nói tiểu công tử dung mạo nói năng đều không tầm thường, hôm nay vừa thấy quả thật như thế.”
An Lạc hầu có chút buồn bực, chức quan của lão còn cao hơn Dương Thống, mặt khác còn cho Dương Thống năm vạn lượng bạc cũng không thấy Dương Thống khiêm tốn với mình như vậy.
Vân Trạch không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Đâu có, Dương đại nhân khen trật rồi.”
Lần này An Lạc hầu không trừng mắt nữa, phất phất tay để Vân Trạch đi xuống.
Chờ Vân Trạch rời đi, An Lạc hầu mới hỏi: “Ta nghe nói Vương Hàn Tùng đắc tội Thượng Quan đại nhân, trong yến tiệc nhục mạ Liêu Vương, quan hệ giữa Vân gia và Vương gia đã sớm phai nhạt ——”
Lão thấy thái độ của Dương Thống với Vân Trạch khá kỳ lạ, trong nháy mắt hoài nghi có phải tình huống bên Vương gia khác với lời đồn không.
Dương Thống là người thông minh, nghĩ đến chuyện Vương gia rồi lại nghĩ đến thái độ vừa rồi của An Lạc hầu với Vân Trạch, trong nháy mắt hiểu hết thảy.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến Vương gia, lời không nên nói Dương Thống sẽ không nói, hắn ta chỉ thản nhiên đáp: “Vương gia không có chuyện gì, những lời đồn đãi này không thể tin được.”
An Nhạc Hầu lo lắng trong lòng: “Vương Hàn Tùng sắp thăng chức?”
Dương Thống lắc đầu: “Không thăng chức.”
An Nhạc Hầu thở phào nhẹ nhõm, vậy có thể là đứa nhỏ Vân Trạch trông được mắt, người bên ngoài nhìn sẽ khoan dung đôi chút. Nếu Vương gia không có việc gì, Vân Trạch sẽ không mang đến phiền toái cho mình.
Dương Thống nghiêm khắc nói: “Ta thấy Vân công tử ôn tồn lễ độ, tại sao Hầu gia đối đãi với công tử hà khắc như vậy?”
“Ngọc bất trác bất thành khí.” An Lạc hầu nói, “Đứa nhỏ cần phải đánh mắng nhiều chút mới hiếu thuận nghe lời.”
(* ‘Ngọc bất trác bất thành khí’ nghĩa là ngọc không được tỉ mỉ điêu khắc thì không thể trở thành đồ vật hữu ích, người không được học tập rèn giũa sẽ không nên người.)
Tâm trạng Dương Thống phức tạp.
Cuộc đối thoại hôm nay của hắn ta với An Lạc hầu nhất định phải kể lại toàn bộ cho Nhiếp chính vương nghe.
Theo Hứa Kính nói, Chung Hành rất để tâm với tiểu công tử Vân gia, tương lai tiểu công tử Vân gia quý không thể tả, nếu Dương Thống gặp được ngàn vạn lần không thể lạnh nhạt.
Mới vừa rồi Dương Thống nhìn thấy dung mạo Vân Trạch, quả thật là nhan sắc thần tiên.
Sắc đẹp tuyệt trần như vậy phải nâng trong lòng bàn tay, khi chưa lộ ra ngoài càng nên coi như trân bảo.
Hiện tại An Lạc hầu đánh mắng Vân Trạch, Dương Thống lo lắng ngày sau Nhiếp chính vương biết chuyện này sẽ phái tướng quân đến đập An Lạc hầu một trận.
Chung Hành trời sinh tính cách tàn khốc lạnh lùng, vẻ ngoài ôn hoà nhã nhặn lòng như hổ sói, trong mắt không quân không cha, vương vị là hắn mưu nghịch đoạt lấy, hiện giờ như hổ rình mồi với ngôi vị Hoàng đế.
Đến cha mình mà Nhiếp chính vương còn không coi là cha thì hắn càng không coi cha của người khác như cha, nếu Vân Trạch không cầu tình cho, An Lạc hầu bị “xử” là chuyện sớm muộn.
Ví dụ như hiện tại, người có tài muốn đầu nhập vào phe Nhiếp chính vương một lượng bạc cũng không cần tiêu, An Lạc hầu lại tốn năm vạn lượng.
Dương Thống uống một hớp trà: “Thời gian không còn sớm, ta phải đi rồi. Ngày mai giờ Tuất điện hạ sẽ ở ngõ đông phủ Liêu vương, nếu Hầu gia muốn bái kiến điện hạ, lúc này có thể gặp được.”
Ánh mắt An Lạc hầu sáng lên.
Trong khoảng thời gian này Nhiếp chính vương hành tung bất định, bao nhiêu người muốn bái kiến Nhiếp chính vương mà không thấy được, lần này mình lại có thể gặp. Hơn nữa canh giờ còn rất đẹp, lúc này trời đã tối, An Lạc hầu đi sang cũng dễ.
“Đa tạ Dương đại nhân cho hay.”
Dương Thống giật khóe môi lạnh lùng cười: “Cáo từ.”
Dương Thống là người Liêu Châu, vẫn trung thành với vương thất Liêu Châu. Sau khi theo Liêu Vương Chung Hành xuôi nam xuống Minh Đô, hiện giờ Dương Thống nhậm chức chính tam phẩm Lại bộ thị lang ở Lại bộ.
Dựa theo chức quan, phẩm cấp của hắn ta thấp hơn An Lạc hầu Vân Thường Viễn.
Nhưng Dương Thống là lão thần Chung Hành mang đến từ Liêu Châu, tiền đồ vô lượng, chỉ cần Dương Thống trung thực không chơi dại, tương lai sẽ tốt hơn rất nhiều người.
Dương Thống thông minh cỡ nào, sao hắn ta không biết được điểm ấy. Trong khoảng thời gian này không ít quan viên lấy lòng Dương Thống, thậm chí có người còn bỏ ra số tiền lớn để hối lộ, hy vọng Dương Thống có thể nói vài câu hay ho về mình trước mặt Nhiếp chính vương.
Thám tử của Nhiếp chính vương ở khắp nơi, cơ sở ngầm trong kinh thành đông đảo, cho dù cho Dương Thống mượn một ngàn lá gan hắn ta cũng không dám thu hối lộ. Giàu sang nhất thời và giàu sang một đời, Dương Thống lựa chọn cái sau.
Cho nên lúc An Lạc hầu Vân Thường Viễn tìm mình, Dương Thống báo cáo với Nhiếp chính vương trước.
Vân Thường Viễn muốn dùng ba vạn lượng bạc hối lộ Dương Thống, muốn Dương Thống nói vài câu hay về lão.
Sau khi thành thật báo lại với Nhiếp chính vương, không nghĩ tới Nhiếp chính vương lạnh nhạt nói: “Ba vạn lượng không đủ, phải năm vạn lượng.”
Dương Thống tham lam đòi năm vạn lượng với Vân Thường Viễn, không ngờ tới Vân Thường Viễn thật sự dâng lên.
Dương Thống không dám nhận năm vạn lượng bạc nóng bỏng tay này, hắn ta đưa lại toàn bộ cho Nhiếp chính vương.
Bình thường Nhiếp chính vương ít khi cố ý nhằm vào người nào đó, nếu có người hoặc chuyện hắn nhìn không vừa mắt sẽ để thuộc hạ đi xử lý.
Không biết tại sao trong khoảng thời gian này Nhiếp chính vương rất để ý tới An Lạc hầu Vân Thường Viễn, cố ý dặn dò Dương Thống một số việc.
Dương Thống không hiểu dụng ý của Nhiếp chính vương, cố ý thỉnh giáo với thân tín Hứa Kính bên cạnh Nhiếp chính vương.
Hứa Kính lớn tuổi, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, người nào có thể chỉ điểm người nào không thể chỉ điểm.
Ý tứ của Hứa Kính chính là ý của Nhiếp chính vương, sau khi nắm chắc trong lòng, Dương Thống làm việc cũng có thể buông lỏng.
An Lạc hầu Vân Thường thấy Dương Thống thu bạc của mình, lại chậm chạp không giới thiệu mình với Nhiếp chính vương, trong lòng lão khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Dù sao tiêu ra là năm vạn lượng bạc, số tiền mà bao nhiêu người mười đời cũng kiếm không nổi.
Hôm nay trời cao không khí thoải mái, đúng lúc lại là ngày nghỉ ngơi, Vân Thường Viễn cố ý mời Dương Thống đến phủ mình thưởng trà.
Vân Dương biết Vân Trạch vì chuyện của Vương gia mà bị An Lạc hầu chán ghét.
Vân Thường Viễn nịnh bợ Dương Thống, muốn chuyển đến trận doanh Nhiếp chính vương, Vân Dương cũng biết rõ.
Ngày thường Vân Trạch không thân cận với Vân Dương, Vân Dương biết Vân Trạch ghét mình, nhưng Vân Dương trời sinh đã thích bị coi thường trước mặt Vân Trạch, Vân Trạch càng ghét mình thì trong lòng Vân Dương càng vui.
Hai ngày nay Vân Trạch bị An Lạc hầu cấm túc không cho rời khỏi Hầu phủ, Vân Dương vốn định ra ngoài ăn chơi đàng điếm, thấy em trai ở nhà muốn trốn mình cũng không được, trong lòng gã rất vui vẻ, vừa có cơ hội sẽ đi đến viện Vân Trạch.
Đương Quy là tôi tớ, không tiện đuổi đại thiếu gia Vân Dương ra ngoài.
Vân Trạch bị An Lạc hầu mắng máu chó đầy đầu, càng không thể đuổi Vân Dương cút, lỡ Vân Dương đến trước mặt An Lạc hầu cáo trạng thì Vân Trạch lại bị mắng thêm một trận nữa.
Nguyên nhân Đương Quy ra ngoài canh gác là nếu nhìn thấy Vân Dương đi về bên này sẽ vội vàng báo lại cho Vân Trạch, bảo Vân Trạch đi hoa viên tản bộ tránh Vân Dương.
Buổi chiều nọ từ rất xa Đương Quy đã nhìn thấy Vân Dương mang theo gã sai vặt đến chỗ của Vân Trạch, nó chạy nhanh như chớp về nói cho Vân Trạch biết.
Vân Trạch đành phải cầm sách vở đến hoa viên.
Trùng hợp là An Lạc hầu đang ở hoa viên chiêu đãi Lại bộ thị lang Dương Thống.
Vân Trạch do dự một lát liền tiến lên.
Tuy rằng hai ngày nay An Lạc hầu muốn ép Vân Trạch về nông thôn đọc sách, Vân Trạch không muốn nhìn thấy ông cha tuyệt tình này. Nhưng nếu đã nhìn thấy đối phương mà còn cố ý tránh né, chỉ sợ lại bị đối phương trách mắng “bất hiếu”, nhất là dưới tình huống trong nhà có khách.
Vân Trạch đi đến hành lễ: “Cha.”
Sau khi An Lạc hầu nhìn thấy Vân Trạch sắc mặt khó coi trong nháy mắt.
Phủ Thụy quận vương cách vách có người ở, dường như quận vương đã trở lại, thường thấy quan viên dưới tay Nhiếp chính vương ra vào tìm quận vương. Hai ngày nay lão bắt ép Vân Trạch ở nhà chính là lo lắng Vân Trạch gặp được quan viên dưới tay Nhiếp chính vương.
Không nghĩ tới Vân Trạch lại không có mắt nhìn như vậy, sớm không đến muộn không đến, cố tình lại đến hoa viên khi Dương Thống đang ở đây.
An Lạc hầu quát lớn: “Nghiệt chướng không có tiền đồ, cả ngày chỉ biết ở nhà nhàn rỗi, không thấy đang có khách à? Đây là Lại bộ thị lang Dương Thống đại nhân, mau bái kiến Dương đại nhân rồi trở về phòng mình đọc sách!”
Dương Thống thấy nhan sắc Vân Trạch bất phàm, ý niệm trong đầu chuyển trăm ngàn lần: “Đây là——”
An Lạc Hầu vội vàng giải thích: “Đây là con út trong nhà, mẹ nó xuất thân Vương gia, khi còn sống vợ tôi cao ngạo nên dạy con không đúng cách, làm Dương đại nhân chê cười rồi.”
Dương Thống rốt cục nhận ra: Thì ra đây chính là Vân tiểu công tử mà Nhiếp chính vương vừa ý.
Vân Trạch không nghĩ tới bản thân vừa mới sập bẫy.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên khuôn mặt tươi cười đắc ý của Vân Dương… Chắc chắn Vân Dương biết An Lạc hầu đang ở chỗ này chiêu đãi Dương Thống, nên cố ý tính kế mình đi ra để bị mắng.
Dương Thống lo lắng mình để lại ấn tượng xấu cho Vân Trạch, sau này Vân Trạch sẽ thổi gió bên gối với Nhiếp chính vương, hắn ta vội vàng đứng lên: “Vân công tử là viên ngọc toả sáng trong nhà, sao Hầu gia lại nói lời này? Công tử chớ đi.”
Vân Trạch vốn định rời đi nhưng bởi vì những lời này của Dương Thống, cậu bèn dừng bước.
An Lạc hầu vội vàng nói: “Lại đây.”
Vân Trạch xoay người.
Cậu nhìn Dương Thống.
Quan viên dưới tay Nhiếp chính vương cũng không lớn tuổi lắm, vị Dương đại nhân này chừng ba mươi tuổi, gầy gò cao cao, để râu dê, hai mắt lóe sáng, thoạt nhìn không giống người thân thiện hoà nhã.
Vân Trạch chắp tay hành lễ: “Dương đại nhân.”
Dương Thống nào dám để Vân Trạch hành lễ?
Hắn ta vội vàng đáp lễ: “Lúc trước đã nghe nói tiểu công tử dung mạo nói năng đều không tầm thường, hôm nay vừa thấy quả thật như thế.”
An Lạc hầu có chút buồn bực, chức quan của lão còn cao hơn Dương Thống, mặt khác còn cho Dương Thống năm vạn lượng bạc cũng không thấy Dương Thống khiêm tốn với mình như vậy.
Vân Trạch không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Đâu có, Dương đại nhân khen trật rồi.”
Lần này An Lạc hầu không trừng mắt nữa, phất phất tay để Vân Trạch đi xuống.
Chờ Vân Trạch rời đi, An Lạc hầu mới hỏi: “Ta nghe nói Vương Hàn Tùng đắc tội Thượng Quan đại nhân, trong yến tiệc nhục mạ Liêu Vương, quan hệ giữa Vân gia và Vương gia đã sớm phai nhạt ——”
Lão thấy thái độ của Dương Thống với Vân Trạch khá kỳ lạ, trong nháy mắt hoài nghi có phải tình huống bên Vương gia khác với lời đồn không.
Dương Thống là người thông minh, nghĩ đến chuyện Vương gia rồi lại nghĩ đến thái độ vừa rồi của An Lạc hầu với Vân Trạch, trong nháy mắt hiểu hết thảy.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến Vương gia, lời không nên nói Dương Thống sẽ không nói, hắn ta chỉ thản nhiên đáp: “Vương gia không có chuyện gì, những lời đồn đãi này không thể tin được.”
An Nhạc Hầu lo lắng trong lòng: “Vương Hàn Tùng sắp thăng chức?”
Dương Thống lắc đầu: “Không thăng chức.”
An Nhạc Hầu thở phào nhẹ nhõm, vậy có thể là đứa nhỏ Vân Trạch trông được mắt, người bên ngoài nhìn sẽ khoan dung đôi chút. Nếu Vương gia không có việc gì, Vân Trạch sẽ không mang đến phiền toái cho mình.
Dương Thống nghiêm khắc nói: “Ta thấy Vân công tử ôn tồn lễ độ, tại sao Hầu gia đối đãi với công tử hà khắc như vậy?”
“Ngọc bất trác bất thành khí.” An Lạc hầu nói, “Đứa nhỏ cần phải đánh mắng nhiều chút mới hiếu thuận nghe lời.”
(* ‘Ngọc bất trác bất thành khí’ nghĩa là ngọc không được tỉ mỉ điêu khắc thì không thể trở thành đồ vật hữu ích, người không được học tập rèn giũa sẽ không nên người.)
Tâm trạng Dương Thống phức tạp.
Cuộc đối thoại hôm nay của hắn ta với An Lạc hầu nhất định phải kể lại toàn bộ cho Nhiếp chính vương nghe.
Theo Hứa Kính nói, Chung Hành rất để tâm với tiểu công tử Vân gia, tương lai tiểu công tử Vân gia quý không thể tả, nếu Dương Thống gặp được ngàn vạn lần không thể lạnh nhạt.
Mới vừa rồi Dương Thống nhìn thấy dung mạo Vân Trạch, quả thật là nhan sắc thần tiên.
Sắc đẹp tuyệt trần như vậy phải nâng trong lòng bàn tay, khi chưa lộ ra ngoài càng nên coi như trân bảo.
Hiện tại An Lạc hầu đánh mắng Vân Trạch, Dương Thống lo lắng ngày sau Nhiếp chính vương biết chuyện này sẽ phái tướng quân đến đập An Lạc hầu một trận.
Chung Hành trời sinh tính cách tàn khốc lạnh lùng, vẻ ngoài ôn hoà nhã nhặn lòng như hổ sói, trong mắt không quân không cha, vương vị là hắn mưu nghịch đoạt lấy, hiện giờ như hổ rình mồi với ngôi vị Hoàng đế.
Đến cha mình mà Nhiếp chính vương còn không coi là cha thì hắn càng không coi cha của người khác như cha, nếu Vân Trạch không cầu tình cho, An Lạc hầu bị “xử” là chuyện sớm muộn.
Ví dụ như hiện tại, người có tài muốn đầu nhập vào phe Nhiếp chính vương một lượng bạc cũng không cần tiêu, An Lạc hầu lại tốn năm vạn lượng.
Dương Thống uống một hớp trà: “Thời gian không còn sớm, ta phải đi rồi. Ngày mai giờ Tuất điện hạ sẽ ở ngõ đông phủ Liêu vương, nếu Hầu gia muốn bái kiến điện hạ, lúc này có thể gặp được.”
Ánh mắt An Lạc hầu sáng lên.
Trong khoảng thời gian này Nhiếp chính vương hành tung bất định, bao nhiêu người muốn bái kiến Nhiếp chính vương mà không thấy được, lần này mình lại có thể gặp. Hơn nữa canh giờ còn rất đẹp, lúc này trời đã tối, An Lạc hầu đi sang cũng dễ.
“Đa tạ Dương đại nhân cho hay.”
Dương Thống giật khóe môi lạnh lùng cười: “Cáo từ.”
Bình luận truyện