Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 151: Anh là ảo giác sao?
Buổi tối 8 giờ, trong phòng khách…
Phượng Vũ Mặc mắt sắc nhìn hai bóng dáng cơ hồ giống nhau như đúc đi ngnag qua, lớn tiếng kêu: "Long Tịch Bác, Long Tịch Hiên, ta có đồ cho hai người."
Cặp sinh đôi mới về sau khi phát tiết ở bên ngoài, ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau đi tới.
Phượng Vũ Mặc nhìn bọn họ một chút, cố ra vẻ kinh ngạc: "Ah, ‘bạn học thời đại học’ của hai người đâu rồi?"
"Mẹ không có việc thì chúng con trở về phòng đây." Long Tịch Bác không kiên nhẫn nhíu mày kiếm, nhàn nhạt nói.
"Ta đương nhiên có chuyện, này, cầm đi." Phượng Vũ Mặc từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung đen đưa cho anh.
Long Tịch Bác khó hiểu nhìn bà một chút, nhận lấy cái hộp nhỏ… Cái hộp này nhìn quen quen… Không đợi anh suy nghĩ nhiều… Phượng Vũ Mặc lại lên tiếng : "Thật xin lỗi."
Cặp sinh đôi sững sờ, có chút kỳ quái nhìn mẹ mình, không biết bà lại giở trò quỷ gì…
Phượng Vũ Mặc kéo ra một nụ cười như có như không, ưu nhã cầm lên ly cà phê trên bàn, nhấp một ngụm : "Đừng hiểu lầm a, câu ‘thật xin lỗi’ này là ta nói hộ người khác, không phải là ý của bản thân ta."
Long Tịch Hiên nhìn mẹ mình lộ ra nụ cười tà ác, có dự cảm xấu, cầm lấy cái hộp trong tay Long Tịch Bác, mở ra… Thời gian gần như dừng lại, cặp sinh đôi gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai bên trong cái hộp nhỏ, mà Phượng Vũ Mặc thì hả hê nhìn chằm chằm cặp sinh đôi.
Long Tịch Hiên dùng sức đóng nắp hộp lại, xoay người xông về phía phòng của người nào đó.
"Nếu như các con muốn đi tìm Bảo Bảo, vậy thì thật đáng tiếc, con bé không có ở đây." Phượng Vũ Mặc khẽ cười lại nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt mị hoặc mà lười biếng.
Cặp sinh đôi sững sờ, quay đầu lại hung dữ nhìn mẹ mình, nếu không phải bà là mẹ của bọn họ, chỉ bằng loại biểu tình ‘đáng ghét’ của bà, bọn họ không rút gân lột da của bà, bọn họ cũng không phải họ Long!
"Cô ấy đi đâu?" Long Tịch Bác lạnh giọng hỏi.
Phượng Vũ Mặc giả vờ buồn rầu nhăn lông mày, lắc đầu một cái : "Con bé không nói cho ta biết, con bé chỉ nói nó muốn đi, kêu hai người bảo trọng."
"Mẹ để cho cô ấy đi?" Long Tịch Hiên giận quá hóa cười nhìn bà.
"Đây là đang nói gì nha, chân mọc ở trên người của Bảo Bảo, con bé muốn đi chẳng lẽ ta còn có thể sử dụng xích sắt khóa con bé lại sao? Người a, chính là một loài động vật kỳ quái, tim của một người nếu như ở đây, Bảo Bảo muốn đi cũng không đi được, bởi vì lòng của con bé không cho phép. Nhưng một khi lòng của Bảo Bảo không còn ở đây nữa, muốn giữ lại cũng không giữ được, bởi vì trái tim của con bé kêu gào muốn rời khỏi, đi thì đi thôi, dù sao tình cảm giữa hai người cùng với ‘bạn học thời đại học’ của hai người cũng tốt vô cùng. Bảo Bảo đi thì kêu họ tới bổ sung vào. Đàn ông các người không phải đều chỉ nghe thấy người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc sao?" Phượng Vũ Mặc tựa vào trên ghế sa-lon, ngắm nghía ngón tay thon dài của mình, nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói.
"Mẹ, cho phép con nhắc nhở mẹ, làm người không nên quá phách lối, ‘vui quá hóa buồn’ thành ngữ này mẹ nghe qua chưa?" Long Tịch Hiên nhẹ giọng nói.
"Ai gia chưa từng nghe qua, ai gia chỉ nghe qua câu thành ngữ ‘Mất! Nhiều! Hơn! Được!’ thôi." Phượng Vũ Mặc che miệng cười khẽ, vẻ mặt không phải đắc ý bình thường.
"Thật sao? Vậy mẹ cứ chờ ông xã của mẹ giải thích cho mẹ nghĩa câu thành ngữ ‘vui quá hóa buồn’ thôi." Long Tịch Hiên dịu dàng nói, rồi xoay người đi về phía cửa.
Long Tịch Bác liếc xéo người mẹ đáng ghét kia của anh, đi theo sau.
"Ah, hai người muốn đi tìm Bảo Bảo sao? Bởi vì hai đứa là do ta sinh ra, ta tốt bụng nhắc nhở hai đứa, con bé vẫn còn ở New York, chưa ra nước ngoài, ít nhất hôm nay còn ở đây, mấy ngày nữa thì không biết nha." Phượng Vũ Mặc thét lên về phía bóng lưng anh tuấn của bọn họ, hai người kia sửng sốt một chút, đầu cũng không quay lại tiếp tục đi ra cửa.
Phượng Vũ Mặc vui vẻ làm một tư thế chiến thắng, cười đến thập phần đắc ý, ngàn phần kiêu ngạo, vạn phần rực rỡ…
"Phượng Kiệt, điều động mọi người đi thăm dò vị trí của Long Tịch Bảo, tra được gọi điện thoại cho tôi, nhớ, muộn nhất là ngày mai, nhất định phải cho tôi kết quả." Long Tịch Bác vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Vâng" Phượng Kiệt cung kính đáp, nói xong liền cúp điện thoại, trời ạ… Ông mở mắt nhìn đi, đám người tinh anh của Phượng Minh cũng sắp thành nhân viên chuyên đi ‘lùng bắt Bảo Bảo bỏ trốn’ rồi… Nhiều nhân tài không được trọng dụng a!
Long Tịch Hiên mở ra cái hộp nhỏ nhung đen ra, cầm lấy một chiếc bông tai ra ngoài, đưa cái hộp lại cho Long Tịch Bác: "Chúng ta chia nhau đi tìm, tìm được trước tiên đeo ‘Viêm Thạch’ lên cho nha đầu chết tiệt kia."
Long Tịch Bác nhận lấy cái hộp, chọn chiếc Lamborghini đã được lắp đặt lại, ngồi vào xe, chỉ chốc lát sau chỉ thấy một cái bóng trắng thoáng qua, xe đã ra khỏi nhà để xe, tốc độ nhanh đến kinh người.
Long Tịch Hiên nhức đầu day mi tâm, Bảo Bảo… em cứ nhẫn tâm như vậy sao... Nói không cần liền có thể không cần à…
Buổi tối 10 giờ, Long Tịch Bảo ngồi trên giường lớn màu trắng, lẳng lặng xem TV, trong ngực ôm một túi khoai tây chiên cực lớn, lặp đi lặp lại ba động tác… cầm lên… nhét vào… nhai nuốt… lúc xem trong phim nam chính phản bội nữ chính, không tự chủ được bắt đầu rơi nước mắt, tựa như vòi nước bị hư chốt mở, đóng thế nào cũng không đóng được, cuối cùng dứt khoát ôm chăn khóc lớn… làm thế nào bây giờ… cô luyến tiếc… cô rất nhớ bọn họ… Nhưng bọn họ đã không cần cô nữa… không cần cô nữa. . . . . .
"Long! Tịch! Bảo!"
Muốn chết rồi… tai của cô cũng xuất hiện ảo giác rồi, làm sao bây giờ a… rối loạn thần kinh rồi. . . . . . Thật là sợ xanh mặt a… nếu cô chết vì bệnh tâm thần, vậy thì rất oan ức a. Nghĩ tới đây, người nào đó ôm chăn khóc càng thêm lớn tiếng.
"Long Tịch Bảo! Em im miệng, ầm ĩ chết mất...." Long Tịch Bác không vui nhìn cô gái trên giường ôm chăn khóc giống như một đứa bé, lòng tràn ngập lửa giận bị bộ dáng đáng thương lại đáng yêu của cô làm tiêu tan gần hết rồi.
Không đúng… đây không giống như là nghe nhầm a… cô gái nhỏ khóc thút thít ngẩng đầu lên, quay mặt sang…. "A! ! ! ! ! ! Anh là người hay là quỷ, hay là em bị ảo giác?"
"Ảo giác cái đầu em!" Long Tịch Bác nhíu mày thấp giọng khiển trách.
Long Tịch Bảo ngẩn người, ôm chặt chăn bắt đầu lui về phía sau : "Anh… anh vào bằng cách nào?"
Long Tịch Bác tiến tới gần cô, giơ tay thẻ từ cầm trong tay lên trước mặt cô : "Dùng cái này để vào."
Long Tịch Bảo mở to đôi mắt bị nước mắt cọ rửa tới long lanh, nhìn thẻ từ lại nhìn anh một chút, không vui nói: "Làm sao anh có thể như vậy, đây là phòng của em."
"Phòng của em? Cả khách sạn này đều là sản nghiệp của Long gia." Long Tịch Bác giễu cợt cười cười, ngồi xuống bên giường.
Sản nghiệp của Long gia? ! Không thể nào… trùng hợp như thế… Long Tịch Bảo ngu người…
Phượng Vũ Mặc mắt sắc nhìn hai bóng dáng cơ hồ giống nhau như đúc đi ngnag qua, lớn tiếng kêu: "Long Tịch Bác, Long Tịch Hiên, ta có đồ cho hai người."
Cặp sinh đôi mới về sau khi phát tiết ở bên ngoài, ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau đi tới.
Phượng Vũ Mặc nhìn bọn họ một chút, cố ra vẻ kinh ngạc: "Ah, ‘bạn học thời đại học’ của hai người đâu rồi?"
"Mẹ không có việc thì chúng con trở về phòng đây." Long Tịch Bác không kiên nhẫn nhíu mày kiếm, nhàn nhạt nói.
"Ta đương nhiên có chuyện, này, cầm đi." Phượng Vũ Mặc từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung đen đưa cho anh.
Long Tịch Bác khó hiểu nhìn bà một chút, nhận lấy cái hộp nhỏ… Cái hộp này nhìn quen quen… Không đợi anh suy nghĩ nhiều… Phượng Vũ Mặc lại lên tiếng : "Thật xin lỗi."
Cặp sinh đôi sững sờ, có chút kỳ quái nhìn mẹ mình, không biết bà lại giở trò quỷ gì…
Phượng Vũ Mặc kéo ra một nụ cười như có như không, ưu nhã cầm lên ly cà phê trên bàn, nhấp một ngụm : "Đừng hiểu lầm a, câu ‘thật xin lỗi’ này là ta nói hộ người khác, không phải là ý của bản thân ta."
Long Tịch Hiên nhìn mẹ mình lộ ra nụ cười tà ác, có dự cảm xấu, cầm lấy cái hộp trong tay Long Tịch Bác, mở ra… Thời gian gần như dừng lại, cặp sinh đôi gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai bên trong cái hộp nhỏ, mà Phượng Vũ Mặc thì hả hê nhìn chằm chằm cặp sinh đôi.
Long Tịch Hiên dùng sức đóng nắp hộp lại, xoay người xông về phía phòng của người nào đó.
"Nếu như các con muốn đi tìm Bảo Bảo, vậy thì thật đáng tiếc, con bé không có ở đây." Phượng Vũ Mặc khẽ cười lại nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt mị hoặc mà lười biếng.
Cặp sinh đôi sững sờ, quay đầu lại hung dữ nhìn mẹ mình, nếu không phải bà là mẹ của bọn họ, chỉ bằng loại biểu tình ‘đáng ghét’ của bà, bọn họ không rút gân lột da của bà, bọn họ cũng không phải họ Long!
"Cô ấy đi đâu?" Long Tịch Bác lạnh giọng hỏi.
Phượng Vũ Mặc giả vờ buồn rầu nhăn lông mày, lắc đầu một cái : "Con bé không nói cho ta biết, con bé chỉ nói nó muốn đi, kêu hai người bảo trọng."
"Mẹ để cho cô ấy đi?" Long Tịch Hiên giận quá hóa cười nhìn bà.
"Đây là đang nói gì nha, chân mọc ở trên người của Bảo Bảo, con bé muốn đi chẳng lẽ ta còn có thể sử dụng xích sắt khóa con bé lại sao? Người a, chính là một loài động vật kỳ quái, tim của một người nếu như ở đây, Bảo Bảo muốn đi cũng không đi được, bởi vì lòng của con bé không cho phép. Nhưng một khi lòng của Bảo Bảo không còn ở đây nữa, muốn giữ lại cũng không giữ được, bởi vì trái tim của con bé kêu gào muốn rời khỏi, đi thì đi thôi, dù sao tình cảm giữa hai người cùng với ‘bạn học thời đại học’ của hai người cũng tốt vô cùng. Bảo Bảo đi thì kêu họ tới bổ sung vào. Đàn ông các người không phải đều chỉ nghe thấy người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc sao?" Phượng Vũ Mặc tựa vào trên ghế sa-lon, ngắm nghía ngón tay thon dài của mình, nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói.
"Mẹ, cho phép con nhắc nhở mẹ, làm người không nên quá phách lối, ‘vui quá hóa buồn’ thành ngữ này mẹ nghe qua chưa?" Long Tịch Hiên nhẹ giọng nói.
"Ai gia chưa từng nghe qua, ai gia chỉ nghe qua câu thành ngữ ‘Mất! Nhiều! Hơn! Được!’ thôi." Phượng Vũ Mặc che miệng cười khẽ, vẻ mặt không phải đắc ý bình thường.
"Thật sao? Vậy mẹ cứ chờ ông xã của mẹ giải thích cho mẹ nghĩa câu thành ngữ ‘vui quá hóa buồn’ thôi." Long Tịch Hiên dịu dàng nói, rồi xoay người đi về phía cửa.
Long Tịch Bác liếc xéo người mẹ đáng ghét kia của anh, đi theo sau.
"Ah, hai người muốn đi tìm Bảo Bảo sao? Bởi vì hai đứa là do ta sinh ra, ta tốt bụng nhắc nhở hai đứa, con bé vẫn còn ở New York, chưa ra nước ngoài, ít nhất hôm nay còn ở đây, mấy ngày nữa thì không biết nha." Phượng Vũ Mặc thét lên về phía bóng lưng anh tuấn của bọn họ, hai người kia sửng sốt một chút, đầu cũng không quay lại tiếp tục đi ra cửa.
Phượng Vũ Mặc vui vẻ làm một tư thế chiến thắng, cười đến thập phần đắc ý, ngàn phần kiêu ngạo, vạn phần rực rỡ…
"Phượng Kiệt, điều động mọi người đi thăm dò vị trí của Long Tịch Bảo, tra được gọi điện thoại cho tôi, nhớ, muộn nhất là ngày mai, nhất định phải cho tôi kết quả." Long Tịch Bác vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Vâng" Phượng Kiệt cung kính đáp, nói xong liền cúp điện thoại, trời ạ… Ông mở mắt nhìn đi, đám người tinh anh của Phượng Minh cũng sắp thành nhân viên chuyên đi ‘lùng bắt Bảo Bảo bỏ trốn’ rồi… Nhiều nhân tài không được trọng dụng a!
Long Tịch Hiên mở ra cái hộp nhỏ nhung đen ra, cầm lấy một chiếc bông tai ra ngoài, đưa cái hộp lại cho Long Tịch Bác: "Chúng ta chia nhau đi tìm, tìm được trước tiên đeo ‘Viêm Thạch’ lên cho nha đầu chết tiệt kia."
Long Tịch Bác nhận lấy cái hộp, chọn chiếc Lamborghini đã được lắp đặt lại, ngồi vào xe, chỉ chốc lát sau chỉ thấy một cái bóng trắng thoáng qua, xe đã ra khỏi nhà để xe, tốc độ nhanh đến kinh người.
Long Tịch Hiên nhức đầu day mi tâm, Bảo Bảo… em cứ nhẫn tâm như vậy sao... Nói không cần liền có thể không cần à…
Buổi tối 10 giờ, Long Tịch Bảo ngồi trên giường lớn màu trắng, lẳng lặng xem TV, trong ngực ôm một túi khoai tây chiên cực lớn, lặp đi lặp lại ba động tác… cầm lên… nhét vào… nhai nuốt… lúc xem trong phim nam chính phản bội nữ chính, không tự chủ được bắt đầu rơi nước mắt, tựa như vòi nước bị hư chốt mở, đóng thế nào cũng không đóng được, cuối cùng dứt khoát ôm chăn khóc lớn… làm thế nào bây giờ… cô luyến tiếc… cô rất nhớ bọn họ… Nhưng bọn họ đã không cần cô nữa… không cần cô nữa. . . . . .
"Long! Tịch! Bảo!"
Muốn chết rồi… tai của cô cũng xuất hiện ảo giác rồi, làm sao bây giờ a… rối loạn thần kinh rồi. . . . . . Thật là sợ xanh mặt a… nếu cô chết vì bệnh tâm thần, vậy thì rất oan ức a. Nghĩ tới đây, người nào đó ôm chăn khóc càng thêm lớn tiếng.
"Long Tịch Bảo! Em im miệng, ầm ĩ chết mất...." Long Tịch Bác không vui nhìn cô gái trên giường ôm chăn khóc giống như một đứa bé, lòng tràn ngập lửa giận bị bộ dáng đáng thương lại đáng yêu của cô làm tiêu tan gần hết rồi.
Không đúng… đây không giống như là nghe nhầm a… cô gái nhỏ khóc thút thít ngẩng đầu lên, quay mặt sang…. "A! ! ! ! ! ! Anh là người hay là quỷ, hay là em bị ảo giác?"
"Ảo giác cái đầu em!" Long Tịch Bác nhíu mày thấp giọng khiển trách.
Long Tịch Bảo ngẩn người, ôm chặt chăn bắt đầu lui về phía sau : "Anh… anh vào bằng cách nào?"
Long Tịch Bác tiến tới gần cô, giơ tay thẻ từ cầm trong tay lên trước mặt cô : "Dùng cái này để vào."
Long Tịch Bảo mở to đôi mắt bị nước mắt cọ rửa tới long lanh, nhìn thẻ từ lại nhìn anh một chút, không vui nói: "Làm sao anh có thể như vậy, đây là phòng của em."
"Phòng của em? Cả khách sạn này đều là sản nghiệp của Long gia." Long Tịch Bác giễu cợt cười cười, ngồi xuống bên giường.
Sản nghiệp của Long gia? ! Không thể nào… trùng hợp như thế… Long Tịch Bảo ngu người…
Bình luận truyện