Chương 357
CHƯƠNG 357: Ý NGHĨA ĐẶC BIỆT.
Hơn nữa chắc chắn có liên quan đến mẹ.
Sau khi Lê Hiếu Nhật cúp điện thoại, lập tức đi lên tầng, bước chân của anh rất nhanh, giống như ba bước gộp thành một, rất nhanh đã đi đến phòng sách.
Kiều Tiểu Bảo lập tức đuổi theo, nhưng bước chân của cậu bé khá nhỏ, không nhanh bằng Lê Hiếu Nhật.
Trong phòng sách, sắc mặt Lê Hiếu Nhật lạnh lùng, u ám đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, mở máy tính ra, sau khi đợi máy tính khởi động một lúc, rất nhanh đã đi vào bàn làm việc.
Anh mở video giám sát do người phụ trách gửi, sau đó từ từ kiểm tra.
Kiểu Tiểu Bảo cũng chui vào, cái đầu nhỏ vì vừa mới chạy nên có chút loạn, nhưng rõ ràng trông càng trở nên dịu dàng và đẹp trai.
Với chiều cao của cậu bé thì không thể nhìn thấy video, Lê Hiếu Nhật nhìn thấy cậu bé đến liền bế cậu ngồi vào lòng, để cậu có thể nhìn thấy.
“Ba, mẹ xảy ra chuyện sao?” Kiều Tiểu Bảo nhìn vào video giám sát, trước mặt người đến người đi, hơn nữa mọi góc độ đều có, nhiều người như vậy, muốn tìm ra mẹ của cậu cũng giống như mò kim đáy bể.
“Ừ, hình như là như vậy.” Lực chú ý của Lê Hiếu Nhật đều đặt trên video giám sát, đưa điện thoại cho Kiều Tiểu Bảo: “Gọi điện thoại cho mẹ, nếu như không phải điện thoại hết pin có lẽ sẽ nhận.”
Kiều Tiểu Bảo gật đầu, bấm vào số điện thoại của Kiều Minh Anh sau đó gọi qua.
Gọi mấy lần, nhưng vẫn tắt máy.
“Ba, tắt máy rồi.” Kiều Tiểu Bảo cúp máy, sau đó nói với Kiều Minh Anh, ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính.
Đây là chuyện nằm trong dự đoán, Lê Hiếu Nhật không vì điều này là nản lòng, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên video giám sát trên máy tính, một nơi có nhiều người như vậy, chỉ có thể nhanh và chuẩn, mới có thể phát hiện ra.
Kiều Tiểu Bảo cũng không buông lỏng, cậu sao chép đoạn video giám sát, sau đó cắm vào máy tính của mình để xem.
Trong phòng sách rất yên tĩnh, bầu không khí có chút căng thẳng, hai ba con không ai nói câu nào, không cần nói cũng hiểu cùng tìm trên video giám sát.
“Tiểu chủ nhân, cậu nhìn ở đây có phải là mẹ cậu không?” Dạ Thất đứng phía sau Kiều Tiểu Bảo chỉ vào màn hình đang bị chia ra nói, hình dáng bên trên rất giống với Kiều Minh Anh, mặc dù chỉ là nửa mặt, nhưng Kiều Tiểu Bảo vẫn nhìn ra được chiếc váy này chính là chiếc váy mẹ cậu mặc lúc đi ra khỏi nhà.
Kiều Tiểu Bảo ôm máy tính từ sofa nhảy xuống, đi tìm Lê Hiếu Nhật, vừa đến bên cạnh anh, cũng nhìn thấy anh đang điều chỉnh video, lặp đi lặp lại một cảnh.
Kiểu Minh Anh ở trong video giám sát, chỉ thấy cô hơi ngẩng đầu lên, không biết đang nhìn cái gì, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa dịu dàng.
“Ba, mẹ đang nhìn cái gì vậy?” Kiều Tiểu Bảo chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ qua, sau đó đứng lên trên, cuối cùng cũng cao hơn mặt bàn một cái đầu, hai tay nằm bò lên bàn, tò mò hỏi.
“Logo của công ty ba.” Đôi mắt lạnh và sâu của Lê Hiếu Nhật dần dần lộ ra vẻ dịu dàng, nhìn chằm chằm vào Kiều Minh Anh ở trên màn hình mấy giây, sau đó lại nhìn thấy một người khác xuất hiện trong video.
Vậy mà lại là Diệp Tử.
Kiều Tiểu Bảo có chút hiểu nhưng lại có chút không hiểu gật đầu, logo công ty của ba cậu không phải là “CR” sao? Tại sao mẹ phải nhìn chằm chằm như vậy chứ?
Đúng rồi? Dì Dương nói, tên công ty của ba được thay đổi từ sau khi ba nhậm chức, nghe nói có một ý nghĩa đặc biệt.
Kiều Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn không hiểu hai chữ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
“C” đại diện cho chữ “Clément” (Lê Hiếu Nhật) trong tên của ba cậu, “R” đại diện cho chữ “Ravina” (Kiều Minh Anh) trong tên của mẹ cậu, tên tiếng trung của CR chính là “Clément Ravina.”
Lê Hiếu Nhật đổi tên Lê thị, chỉ là vì không muốn để Kiều Minh Anh rời đi từ đó biến mất khỏi thế giới của anh mà thôi.
Hai chữ “CR” cũng đã từng được anh khắc trên chiếc nhận đính hôn tặng cho cô, sau này cô cũng không đeo, rời đi suốt năm năm.
Lê Hiếu Nhật nghĩ ngợi lung tung, vậy thì để công ty anh sắp quản lý mang tên hai người họ, như vậy cho dù anh muốn quên cô, nhìn thấy nghe thấy liên tục, muốn quên cũng không quên được, chỉ có thể một lần lại một lần càng khắc sâu vào trong trí nhớ.
Hai từ này, thực ra là một cách khác để Lê Hiếu Nhật tự hành hạ bản thân mình mà thôi.
Anh biết mình không thể dễ dàng quên đi Kiều Minh Anh, nhưng vẫn cố chấp đổi tên tên Lê thị, chỉ là vì anh muốn để bản thân mình lúc nào cũng nhớ đến nỗi đau này, dựa vào điều này để làm mình tê liệt.
Hai chữ “CR” này, bắt đầu từ tuổi trẻ, nối tiếp bởi sự đau khổ và dằn vặt.
Có lẽ Kiều Minh Anh cho rằng đó là điều tốt đẹp và ngọt ngào, nhưng thực tế không phải như vậy, bởi vì “CR” lúc đầu không phải đại diện cho tình yêu của Lê Hiếu Nhật đối với cô mà là hận, hận cô đã âm thầm rời khỏi thế giới của anh.
Lê Hiếu Nhật cho là như vậy, nguồn gốc của CR chính là vì hận.
Nhưng anh lại quên mất, nếu như không yêu thì hận từ đâu mà ra, yêu càng sâu đậm, hận càng đau, chân chính từ bỏ, một từ không nhắc đến.
Chính vì nhận ra trái tim của mình, Lê Hiếu Nhật mới để lộ vẻ mặt dịu dàng và si tình giống như Kiều Minh Anh ở trong video.
Suy nghĩ của Kiều Tiểu Bảo nhanh chóng cong cái miệng nhỏ thầm nở một nụ cười, hóa ra ba cũng có lúc lãng mạn như vậy, nhưng nụ cười của cậu không kéo dài được bao lâu đã bị một người khác trên màn hình đập tan.
Sao Diệp Tử lại xuất hiện ở đây?
“Lê Tiến Dũng gọi điện cho Tịnh Nguyệt, bảo cô ta lập tức đến đây.” Lê Hiếu Nhật rất quả quyết và dứt khoát, từ lúc Diệp Tử xuất hiện anh đã lập tức căn dặn Lê Tiến Dũng, ánh mắt tối sầm lại mấy phút, nhìn chằm chằm vào động tác của bọn họ.
“Vâng, cậu chủ.” Lê Tiến Dũng hơi gật đầu, lập tức đi gọi điện thoại.
Hành vi của Diệp Tử trông có vẻ rất bình thường, nhưng lại khiến người khác rất khó để tưởng tượng ra, một lúc sau, đoạn phim chuyển đến cảnh Kiều Minh Anh và Diệp Tử đi vào cửa hàng đồ ngọt Y Gia.
Video giám sát này bao gồm video giám sát của tất cả các cửa hàng trong trung tâm thương mại, Lê Hiếu Nhật thoát ra, sau đó từ một loạt tên video tìm ra tên của cửa hàng đồ ngọt kia, sau đó ấn vào.
Tịnh Nguyệt không đi mua đồ uống cho Diệp Tử như lời cô ta nói mà là lúc Diệp Tử đi vào nhà vệ sinh, bị cô ta gài bẫy, sau đó bị khóa trong nhà vệ sinh, bên ngoài không biết bị chặn bởi cái gì, Tịnh Nguyệt đá mấy cái nhưng vẫn không thể mở cửa ra được.
Đến lúc này, Tịnh Nguyệt mới đột nhiên hiểu ra, Diệp Tử cố ý khóa cô ta ở trong này, cô ta muốn tách cô ra.
Tịnh Nguyệt không biết Diệp Tử muốn làm cái gì, trong lòng càng lo lắng, bởi vì nhiệm vụ thứ hai Lê Hiếu Nhật giao cho cô ta chính là giám sát Diệp Tử.
Diệp Tử đã đề phòng cô ta từ lâu, có lúc đi ra ngoài thậm chí còn không đưa cô ta đi theo, cho dù đưa đi theo cũng sẽ tách cô ta ra.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ nhốt cô ta lại giống như hôm nay.
Tịnh Nguyệt nhận ra Diệp Tử rất khả nghi.
Nhà vệ sinh ở đây có chút hẻo lánh, hơn nữa còn là phòng đơn khép kín, muốn trèo ra ngoài là một điều không thể.
Tịnh Nguyệt sợ nếu mà chậm trễ Diệp Tử sẽ làm ra chuyện gì đó, đến lúc đó cô ta sẽ không thể giải thích được.
Vì vậy, cô ta không quan tâm những thứ ở đây có bị hư hỏng hay không, sau khi đạp cửa ra cô ta nhìn thấy một chiếc bàn gỗ cũ chắn ở cửa.
Vẻ mặt Tịnh Nguyệt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, trầm ngâm nhìn chiếc bàn, sau đó giơ chân lên đá chiếc bàn ra, cô ta lập tức rời khỏi chỗ này.
Bình luận truyện