Cực Hạn

Chương 117: Nhương Rayane nội



【 thế giới 】 Ngư Phao Phao: lại thấy mua mạng lại thấy mua mạng! Trên thế giới này sao lại nhiều người thích kết thù như vậy nha?

【 thế giới 】Bất Tú Cương Quan Âm: tôi không có nhìn lầm chứ, mua ba tháng?

【 thế giới 】Hạ Oa Đích Bình Quả: không có nhìn lầm, là ba tháng.

【 thế giới 】Đông Thiên Kê Kê Ngận Lãnh: tôi làm nhiệm vụ ở trấn hoa đào Giang Nam, có vị ấy ca ca tỷ tỷ biết lão khất cái ở đâu không? Có thể nói một chút cho tôi tôi chứ? Tôi tìm thời gian thật dài, cám ơn nha!

【 thế giới 】Nhất Thiết Cân Đảng Tẩu: mười vạn khối mười vạn khối! Mười vạn khối tiền thực đó ! Quá có tiền rồi! Tôi không ăn không xài cũng mất năm tháng mới có mười vạn khối! Cư nhiên dùng tới giết người!

【 thế giới 】 Miên Thiêm: tôi sát! Dược sư đại tông sư cấp là có tiền mà! Ra tay thật là hào phóng! Đây đâu phải dùng tiền mua mạng, quả thực là dùng tiền đè người mà! Ba người, ba mươi vạn, có phải đốt tiền không! Có tiền thì cô quyên điểm cho hội Chữ Thập Đỏ đi, đến khoe khoang có cái lông dùng!

【 thế giới 】 Kinh Thiên Tiểu Hồ Ly: Đau cái lông á! Có bản lĩnh anh cũng bỏ mười vạn khối mua mạng! Gọi em gái anh! Diệp Hiểu Hạ uy vũ! Tôi ủng hộ chị! Đỉnh chị, hỗn với chị!

【 thế giới 】 Thiên Nhai: tin tôi mua giết người cô không! Còn uy vũ, còn cùng người khác hỗn, SB!

【 thế giới 】 Kinh Thiên Tiểu Hồ Ly: thái dương! Có bản lĩnh anh tới giết, tôi đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, có bản lĩnh thi đến, một người một ngụm nước chết đuối anh!

【 thế giới 】 Yên Hỏa Dịch Lãnh: ba người này là ai vậy? Vì sao Diệp Hiểu Hạ phải mua mạng vậy ? Ai biết? Cầu Bát Quái! Cầu cùng chung! Cầu thông dụng!

【 thế giới 】 Thuyết Thư Nhân: Yến tử lâu! Người của Yến tử lâu đâu! Bát Quái lớn như vậy, người của Yến tử lâu đều đi đâu rồi! Nhanh đi phỏng vấn đi! Cầu Bát Quái ! !

...

Giờ phút này Thủy Lạc Hoa Lưu sốt ruột, giờ phút này Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng sốt ruột, ngay cả luôn luôn lạnh nhạt Trúc Nhận Thiên Trần giờ phút này cũng không có cách nào tiếp tục lạnh nhạt nữa.

Chê cười, nếu thật sự bị đuổi giết ba tháng, ba ID này cơ bản bị bỏ đi. Không thể vào chủ thành, không thể vào tất cả những nơi có thủ vệ NPC, tiếp tục như vậy, anh ta còn thăng cấp thế nào? Ba tháng vừa qua, đừng nói cơ hội thưởng ưu tiên, ngay cả cấp bậc cũng kém mọi người rất xa.

Điều này, Trúc Nhận Thiên Trần cũng chú ý không nổi vừa rồi có phải mới trở mặt không, trực tiếp bắt đầu gọi Diệp Hiểu Hạ, hi vọng cô có thể từ bỏ hành động mua mạng lần này, dù ba mươi vạn kim tệ này là bọn anh ta bỏ ra cũng được.

Diệp Hiểu Hạ nhận được tin tức Trúc Nhận Thiên Trần, một cái lại một cái, cô nhìn những tin tức trôi qua rất nhanh kia, bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở trong hiện thực là đêm Tối, nhưng trong trò chơi vẫn là mặt trời lên cao. Cô hít một hơi thật sâu, hi vọng ấm áp như vậy có thể bị xua tan rét lạnh trong thân thể cô.

Tin tức Trúc Nhận Thiên Trần một cái tiếp một cái, như nổi điên rồi. Cô không xem, không nghĩ, lại càng không đáp lại. Chỉ lẳng lặng mở ra danh sách bạn Tốt, nhìn chằm chằm mất cái tên quen thuộc kia thật lâu, cuối cùng lựa chọn hủy bỏ hơn nữa kéo vào sổ đen.

"Thực xin lỗi, bởi vì nguyên nhân không rõ, tin tức của bạn không thể truyền đi." Trúc Nhận Thiên Trần nghe hệ thống thông báo, cuối cùng thở dài một hơi, buông tha cho việc tiếp tục phát tin tức, suy sụp tựa vào ghế.

"Thế nào? Thế nào? !" Điền Gia Nhị Thiếu Gia lập tức đi lên hỏi, thần sắc khẩn trương.

"Cô ta kéo chúng ta vào sổ đen."

"Tôi giết! Người này làm việc kiểu gì vậy! Một chút đường sống cũng không chừa! Đừng cho tôi gặp cô ta, để tôi gặp cô ta, tôi sẽ để chết dưới kiếm tôi!" Điền Gia Nhị Thiếu Gia giận dữ, mạnh mẽ vỗ bàn, chấn động bát đĩa trên bàn nhảy lên.

Thủy Lạc Hoa Lưu chỉ cau mày hừ lạnh: "Giận cái gì! Nếu không phải lúc trước cô muốn lấy mấy thứ kia, làm sao có hôm nay!"

"Giờ thì trách tôi ! Lúc đó sao anh không nói chuyện, anh là Gia Cát Lượng sau khi chuyện xảy ra! Cái gì cũng là lỗi của tôi sao!" Điền Gia Nhị Thiếu Gia nghe thấy Thủy Lạc Hoa Lưu nói như vậy, nổi trận lôi đình, rút kiếm muốn kéo ra chiến sự.

" Đủ rồi!" Trúc Nhận Thiên Trần bị hai người bọn họ ầm ĩ phiền lòng, hét lớn một tiếng, làm hai người bình tĩnh trở lại: "Bây giờ nên suy nghĩ làm thế nào ra khỏi đế đô đi! Muốn bị NPC luân bạch đến cấp 0 sao? Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ!"

Đâu chỉ trên thế giới điên rồi, thực ra, liền ngay cả mật ngự của Diệp Hiểu Hạ cũng như nổi điên. Cô nhìn một chút, Túy Lí Thiêu Đăng thì không cần nói, anh ta quan tâm chuyện này là tất nhiên, Lục Nguyệt Vi Lam cũng không nói, Yến tử lâu các cô vốn là chỗ hỏi thăm Bát Quái, chuyện như vậy không có cô mới là kỳ lạ.

Nhưng trừ hai người bọn họ, người của ba công hội lớn đều ào ào phát đến "An ủi", hơn nữa, người an ủi nhân thật đúng là nhiều, từ hội trưởng đến người mua đồ, thường thường còn có vài người hội viên quen biết, mặc kệ nói thế nào, thực ra đều là hỏi thăm Bát Quái .

Trừ những người Bát Quái này, còn người của công hội Cửu Trọng Thiên, có những người nhìn thấy quen mắt, có những người cũng không biết, chính là tin tức này nhiều lắm, cô thật sự không có khả năng trả lời tất cả.

Cuối cùng cô không chút do dự đóng kênh mật ngữ, mở kênh công hội ra. Vốn muốn nói gì đó, lại phát hiện giờ phút này thực ra kênh công hội cũng nổ tung, cơ hồ tất cả hội viên đều đang nói chuyện này, hơn phân nửa đều là đoán, nhưng cũng là ồn ào huyên náo .

Suy nghĩ một hồi, cô quyết định vẫn là nói rõ ràng tương đối Tốt.

【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: thời gian gần đây bởi vì chuyện riêng của tôi, tôi không ở trò chơi, cho nên xảy ra một chút chuyện không thoải mái, làm các vị hội viên bị tổn thất không ít. Tại đây tôi trịnh trọng hứa hẹn, tổn thất của các vị hội viên tôi nhất định sẽ hoàn lại, giờ xin những người bị tổn thất đều đưa tin cho Như Mặc Thấm Trần đi, sau đó phiền Thấm Trần sửa sang lại đưa cho tôi, tôi nhất định sẽ mau chóng hoàn trả.

【 công hội 】 Giang Nam Lục Nguyệt: oa, hội trưởng nói chuyện kìa! Tôi là lần đầu tiên thấy hội trưởng nói chuyện!

【 công hội 】 Túy Lí Thiêu Đăng: Hiểu Hạ chuyện này cũng là vì tôi, bồi thường để tôi đến, cô đừng tham gia vào, vừa rồi mua mạng đã hao phí ba mươi vạn !

【 công hội 】 Như Mặc Thấm Trần: hội trưởng, về chuyện này cô đã cho mọi người công đạo, thực ra mọi người không có tổn thất bao nhiêu, bồi thường thì thôi đi. Tôi tin tưởng qua chuyện này mọi người trong công hội đều có thể nhìn thấy thành ý của hội trưởng, dù là người đã lui hội cũng thấy được thành ý của cô, vậy là được rồi. Bồi thường thật sự không cần.

【 công hội 】Thiên Niên: Thấm Trần nói không sai, hội trưởng đại nhân, tuy rằng ngay từ đầu mọi người có chút hiểu lầm, nhưng giờ cô làm vậy đã đủ vừa lòng mọi người, bồi thường thật sự không cần!

【 công hội 】 Lưu Quang Phi Vũ: đúng vậy, ủng hộ Thấm Trần!

【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: đây là hai việc khác nhau, chuyện mua mạng không chỉ vì công hội, càng là bởi vì ân oán cá nhân của tôi, cho nên không phải vì chứng minh. Về phần bồi thường là chuyện tất nhiên, hội viên tổn thất xin mau chóng tìm Thấm Trần, hội viên lui hội một hồi tôi sẽ phát thế giới, cũng sẽ cho bọn họ đi đến báo lại.

【 công hội 】 Túy Lí Thiêu Đăng: được rồi, vậy xin làm phiền Thấm Trần đi, một hồi tôi cho anh một phần danh sách hội viên, mời anh dựa theo danh sách xét duyệt. Tuy rằng công hội muốn bồi thường, nhưng là cũng không muốn bị người bên ngoài đục nước béo cò.

【 công hội 】 Như Mặc Thấm Trần: đã hai vị hội trưởng kiên trì như vậy, chúng tôi xin cám ơn hai vị. Một hồi Thiêu Đăng đưa tôi danh sách, tôi nhất định sẽ nghiêm chỉ xét duyệt , tuyệt đối sẽ không cho người ngoài đục nước béo cò !

【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: chuyện lần này xét đến cùng là trách nhiệm của tôi, tôi ở đây thành tâm thành ý xin lỗi mọi người! Hi vọng mọi người có thể tha thứ tôi, mọi người sau khi nhận được bồi thường muốn rời khỏi công hội tôi tuyệt đối không cản trở, nếu muốn ở lại tôi chân thành hoan nghênh! Tôi cam đoan, chuyện như vậy về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra, lại vì sai lầm của tôi xin lỗi mọi người lần nữa.

Xin lỗi xong, hội viên trong kênh công hội không có mạnh mẽ như vừa rồi, có không ít người trước mặt mọi người tỏ vẻ sẽ ở lại. Diệp Hiểu Hạ chỉ cười khổ, không quản những người này có phải thiệt tình không, giờ bọn họ nói được điều này làm tâm trạng của cô cũng được an ủi một chút.

Có một ảnh vệ có thể bay đúng là Tốt.

Diệp Hiểu Hạ bảo tiểu Ngũ mang cô bay đến Hoàng thành đế đô: đỉnh thành lâu cao nhất ở giữa. Đại khái Tiểu Ngũ biết giờ tâm trạng Diệp Hiểu Hạ không Tốt, cư nhiên không có làm bộ làm tịch chít chít méo mó, thật sảng khoái giá dùng phi kiếm mang cô bay lên tầng cao nhất tọa kim bích huy hoàng kia.

Nơi này thật là cao, cúi đầu nhìn xuống, cả thành thị thu hết vào đáy mắt, thậm chí chỗ xa xôi cũng thấy mơ hồ. Diệp Hiểu Hạ ôm hai tay, cảm thấy hơi hơi lạnh. Tiểu Ngũ thu phi kiếm, nhìn cô đường: "Tôi đi đây."

"Đi đâu?"

"Ảnh vệ còn có thể đi đâu?"

Ảnh vệ đương nhiên chỉ có thể đi không gian ảnh vệ, đâu cũng không thể đi. "Không ngốc với tôi một lát sao?"

"Ai ngồi củng cô gái ngốc như cô chứ!" Tuy rằng miệng Tiểu Ngũ xấu đòi mạng, nhưng giọng nói quả thật rất, dịu dàng. Anh ta thở dài một hơi, tay vỗ vỗ bả vai Diệp Hiểu Hạ: "Tôi nghĩ, giờ cô càng muốn một mình ngốc ." Dứt lời anh ta thật sự đi mất, tiến vào không gian anh ta, hơn nữa tiến vào trạng thái giấc ngủ.

Ngồi trên ngói lưu ly trơn bóng, Diệp Hiểu Hạ nhìn thành thị phồn hoa này, từ lúc mặt trời chiều ngã về tây đến ánh trăng thanh lãnh. Cô đều không biết mình đã ngồi ở chỗ này bao lâu, thậm chí hơi cảm thấy xương sống đau thắt lưng đau. Thở dài một hơi, cô ngưỡng mặt ngã xuống, nằm trên ngói lưu ly kia, nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời mà xuất thần.

"Chỗ này là chỗ ngắm trăng Tốt đấy." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Diệp Hiểu Hạ cả kinh lập tức ngồi dậy, cô cho rằng chỗ này không có người. Nhìn theo tiếng, chỉ nhìn thấy đỉnh một lầu các cách đó không xa thượng đứng một người đàn ông mặc áo choàng màu đen.

Gió đêm thổi lên làm lay động ô phát của anh, lộ ra đôi con ngươi thâm thúy và đỏ tươi ... Chu sa chí. Áo choàng anh như cờ xí phấp phới, nổi lơ lửng trong gió, làm mơ hồ ánh mắt Diệp Hiểu Hạ.

Đầu óc cô hơi trì độn. Chỉ còn lại một vấn đề, anh ta, anh ta, làm thế nào lên đến nơi này.

"Xem ra, tôi quấy rầy cô." Tố khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng mềm một chút.

"Không." Diệp Hiểu Hạ vội vàng lắc đầu, sau đó lại cảm thấy mình trả lời quá nhanh, lại cúi đầu chậm rãi nói: "Không có."

"Tôi có thể đi qua không?" Tố nghiêng đầu.

Diệp Hiểu Hạ gật đầu, sau đó liền thấy một đường dây thép rất nhỏ từ cổ tay Tố bay ra, chặt chẽ móc vào mái cong tòa thành lâu Diệp Hiểu Hạ đang ngồi, tiếp theo bóng dáng anh nh thật giống như là mất sức hút trái đất mà lướt qua mái hiên, cuối cùng vững vàng đứng bên người Diệp Hiểu Hạ.

Toàn bộ quá trình chỉ tại trong nháy mắt, anh phảng phất như một con yến xẹt qua điệu múa sắc bén mà tuyệt mỹ giữa đêm khuya.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện