Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn
Chương 20: Dò thám
Mấy ngày tiếp theo Hàn Nhật liền đi ra khu rừng cạnh đó mà luyện tập thân pháp cùng một số chiêu thức cơ bản.
Hôm nay, Hàn Nhật quyết định đêm nay sẽ đi dò xét trức nhà của phó bộ đầu. Theo mọi người nói, nhà của hắn ở trung tâm Thanh La thành.
Việc chuẩn bị cũng không có gì là nhiều, cả buổi sáng hôm nay Hàn Nhật cùng lão đầu đã vẽ ra bản đồ cả khu quanh phủ này, cuối cùng bàn đường đi.
"Đường này không được, quá ngoằn nghèo, chạy tốn sức lại rất dễ bị mai phục"
"Cũng không được, nếu chạy vậy ngươi không bị giết mới là lạ"
"Tiểu tử ngươi có biết nhìn không vậy đây là đường cụt đó."
...................
" Lão đầu ngừng, nếu bị phát hiện thì cứ cắm đầu mà chạy, không cần quan tâm đến đường làm đếch gì. Cái thành gì mà càng chạy đường hẻm toàn vào ngõ cụt, cứ đường chính cho nhanh, dù sao tốc độ của ta ngươi đã nói cũng ít ai trong thành này đuổi được." Hàn Nhật cuối cùng chốt luôn một câu xanh rờn.
....................
Thanh La thành vào buổi tốt thì hầu hết là ở nhà, vì hiện tại cũng không có ngày lễ gì cả cũng vì vậy trên đường cũng vắng vẻ lạ thường, khác hẳn vẻ nhộn nhịp ban ngày. Mặc dù vẫn có đôi chỗ treo chiếc đèn lồng nhỏ nhưng nhìn chung vẫn tĩnh lặng. Cơ hồ nghe rõ cả tiếng cú đâu đó.
Trong bóng đêm, bóng người di chuyển nhanh trên những mái nhà. Đây đương nhiên là Hàn Nhật của chúng ta, hiện tại hắn đang theo đường đến phủ phó bộ đầu.
Cuối cùng hắn chọn một cây gần phủ mà ẩn nấp. Ánh mắt bắt đầu di động quết xung quanh, hiện tại thần thức của hắn chỉ trong bán kính một trăm mét nên việc dùng thần thức để dò xét một cái phủ rộng lớn như vậy là vô nghĩa. Trước cổng phủ lại có hai tên gác cửa, nhưng hình như đang ngủ.
Bỏ qua tên này, Hàn Nhật trực tiếp nhảy lên một tòa nhà cạnh tường trong phủ. Lại liên tiếp nhảy lên mấy ngôi nhà nữa cuối cùng hắn cũng chọn được vị trí phù hợp. Nhìn cảnh tượng phía dưới làm Hàn Nhật cảm thán không thôi, hắn không để ý trong đây rộng lớn hay nguy nga ra sao, cái quan trọng nhất lại là phòng vệ nơi đây. Bên dưới không ngờ lại có mấy tốp binh lính không ngừng di chuyển quanh phủ, nhìn sơ qua Hàn Nhật cũng thấy được mười tốp lớn nhỏ, cũng khoảng gần trăm người., trên người trang bị vũ khí cùng giáp đầy đủ.
Dù được nghe phó bộ đầu là người giầu có lại là người có quyền lớn thứ ba trong thành chỉ sau thành chủ cùng trưởng bộ đầu thì Hàn Nhật cũng thật không ngờ lại khủng như vậy. Hắn chắc chắn không chỉ có bao nhiêu đây mà còn rất nhiều nữa. Có thể tưởng tượng, nếu có chuyện gì xảy ra thì khó mà sống trở về được.
Không ngắm nhìn nữa, hắn bắt đầu làm việc chính, tìm phòng Ô Việt Kiên. Là con của phó bộ đầu thì nhà không thể tầm thường được, chọn một ngôi nhà to cùng đẹp nhất gần đấy, Hàn Nhật nhẹ nhàng ẩn nấp di chuyển tới phía trước.
Tại đây đường chẳng khác nào mê cũng cả, nhìn trên cao thì rất gần nhưng khi đi lại không hề chút nào. Hàn Nhật khi ban đầu cũng muốn lựa chọn việc di chuyển bên trên, nhưng sau đó lại thấy khoảng cách giữa các mái nhà cũng không phải là gần, cũng vì vậy hắn cũng không dám nắm chắc việc di chuyển không phát ra tiếng động.
Trong phủ này đi cũng đã lâu, Hàn Nhật hết ngoặt đi ngoặt lại rồi cũng không tìm thấy ngôi nhà kia. Mà việc tránh các tốp tuần tra cũng không phải dễ như hắn nghĩ, đã mấy lần hắn suýt bị phát hiện.
....................
"Cha, mai có thể cho con ra ngoài không vậy"
"Ta đã bảo ngươi không ra khỏi nhà một tháng, hiện tại mới mấy ngày chứ. Hừ... không cần xin gì nữa, cút về phòng cho ta, hiện tại là canh mấy rồi mà các ngươi còn tới đây"
Trong một thư phòng lớn, hiện tại đang có ba người đàn ông. Một người tuổi cũng xấp xỉ đến ngũ tuần, mặc một áo ngủ máu trắng bằng lụa, ngồi trên ghế, vẻ mặt tức giận nhìn hai người quỳ trước mặt.
"Tại sao chứ, con hiện tại đã hoàn toàn khỏe mạnh, thương thế có gì nặng đâu"Thanh niên hiện tại đang quỳ dưới đất nói.
"Đúng vậy lão gia, thiếu gia đã hoàn toàn khỏe mạnh, hiện tại có thể ra ngoài, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ tốt người"
"Ngươi câm mồm cho ta, Đinh Tài ta đã dặn dò kĩ lưỡng ngươi phải trông coi hắn, không để hắn làm bừa. Rồi sao chứ, kết quả bị người ta dánh cho cũng không biết là ai. Còn ngươi nữa, ta nói với ngươi bao lần cấm gây chuyện mà. Nếu bình thường tì không sao nhưng hiện tại không phải thời điểm cho ngươi làm càn" Người được gọi là lão ra đang ngồi kia, tay lần lượt chỉ vào hai người trước mặt mà mắng. Ông hiện tại đang rất tức giận, hai người trước mặt là con của hắn cùng tên thị vệ theo con hắn. Hai tên này lại không biết chọn thời điểm, lại dám vào đêm khuya như vậy mà đánh thức hắn làm tâm trạng buồn bực theo. Nếu là đứa con khác có lẽ hắn cũng không tức giận như vậy, nhưng đứa con này ngoài gây chuyện thì không biết làm gì hết.
Nếu Hàn Nhật hiện tại ở đây chắc chắn có thể nhận ra hai người đang quỳ kia là ai. trong đó có một người mà hắn muốn giết Ô Việt Kiên, tên kia là tên đi cùng với hắn khi đó.
"Tại sao chứ, chỉ là bị thương một chút thôi mà, cha sao lại làm quá vậy chứ" Ô Việt Kiên đột nhiên đứng thẳng dậy nói, hiện tại nếu không phải chợt nhớ ra ngày mai có việc ghấp thì hắn cũng không phải cầu xin như vậy.
"Chát.."
Khi Ô Việt Kiên vừa dứt lời đã bị ngay Ô Dương cho một cái tát vào mặt, giận giữ nói " Ngu ngốc, ngươi tưởng chỉ bị thương nhẹ vậy là không có chuyện gì sao. Sao đầu óc ngươi để làm gì chứ, một người có thể đả thương ngươi mà không có ai phát hiện ra, trong khi Đinh Tài đang ở cạnh ngươi"- Tay đồng thời chỉ về phía Đinh Tài " Ngươi phảo biết hắn hiện tại là luyện khí tầng ba không, ở cái thành Thanh La toàn phàm nhân này ngươi nghĩ có thể mấy người đánh lại hắn, đếm đi đếm lại cũng chỉ vài chục người."
"Nhưng..."
Ô Việt Kiên hiện tại đã được Đinh Tài đỡ, một bên mặt đỏ ửng nhưng vẫn cố nói.
"Biến, nếu ngươi dám trốn ra ngoài nửa bước ta liền chặt chân ngươi, Đinh Tài đưa hắn ra ngoài, kể cả ngươi cũng vậy, nếu để nó trốn ra thì ngươi lập tức xin nghỉ, sau này đừng làm phiền ta mấy việc vớ vẩn như vậy" Ô Dương lập tức ngắt lời.
"Vâng thưa lão gia" Đinh Tài cúi đầu với Ô Dương, lại quay nói với Ô Việt Kiên " Cồg tử đi thôi"
"Bỏ ra, không cần phải dục ta đi liền" Ô Việt Kiên trực tiếp hất tay Đinh tài ra, hướng phía cửa phòng đi.
Đột nhiên.
"Cạnh..."
"Ai..."
"Ai..."
.....
Sau tiếng cạnh kia là liên tiếp mấy tiếng vang lên, lần lượt của Ô Dương, mấy tiếng kia là thị vệ trong phủ.
Ô Dương Việt đang cùng Đinh Tài bước ra cửa, chỉ nghe thấy "Vù" một tiếng bên tại. Quay lại thì Ô Dương đã biến mất từ bao giờ.
"Đinh Tài, chiếu cố tốt hắn" Chỉ nghe đâu đó vẫn có tiếng Ô Dương vọng lại.
...
"Đằng đó, mau tới..."
Trong phủ phó bộ đầu nhanh chóng vang lên tiếng bước chân từ khắp nơi. Tiếng những trưởng tốp binh lính hô lên liên tục.
"Mau tìm bên kia..."
"Sao rồi, phát hiện ra vị trí tên kia chưa" Bên tai của một tên tiểu đội trưởng đột nhiên vang lên tiếng nói.
"Hổi gì mà hỏi, không thấy ta đang tìm sao... tên kia đằng đấy xét rồi, còn nữa ngươi..." Tên tiểu đội trưởng đang định mắng người kia thì khi quay mặt ra lập tức nuốt luôn lời định nói vào, mặt xanh mét, lắp bắp nói.
" Lão gia xin lỗi , tại vừa rồi..."
Chưa đợi tên tiểu dsooij trưởng nói xong, trước mặt hắn lập tức khoát tay." Mau nói..."
"Lão gia, vị trí vừa rồi có tiếng động là cái đình bên kia" Vừa nói đồng thời tay chỉ về chiếc đình nhỏ bên cạnh " khi có tiếng động lập tức đã vây kín xung quanh... nhưng hiện tại...hiện tại vẫn chưa thấy" Hiện tại tên tiểu đội trưởng nhìn người ăn mặc bộ đồ ngủ trước mặt, tâm trạng hơi lo sợ. Người này không ai khác chính là Ô Dương, khi vừa nghe có tiếng động hắn đã biết chắc không phải là vô tình gì. Tiếng động kia rất to, cùng với lại ở trên mái, không thể nào có ngưoqif nào rảnh rỗi đáp lên, mà cũng không có ai có cái gan đó.
Hừ nhẹ một tiếng Ô Dương lập tức dùng thần thức dò xét xung quanh mọi ngóc ngách trong phủ.
Thấy Ô Dương đứng im tị đó, viij tiểu đội trưởng kia cũng không dám rời nửa bước. Quanh phủ hiện tại vẫn đang có thị vệ phủ dò xét.
"Sao lại không có được" Ngạc nhiên lẩm bẩm. Ô Dương bắt đầu lo lắng, dùng thần thức dò xét cả buổi lại không thấy tăm tích gì cả, phải biết tu vi hắn ở Thanh La thành này cũng thứ nhất cũng không quá, vậy mà lại không tìm ra một người. Nhớ lại người đả thương con mình, trong tâm thần Ô Dương lại không yên.
Đúng lúc này một góc trong phủ có tiếng hô to" Phát hiện hai người chết..."
Nhanh chóng thị vệ trong phủ lập tức nhốn nháo, liền hướng về phía tiếng hô.
Mặt của Ô Dương hơi tái đi, đột nhiên, ánh mắt hắn chợt lóe, hướng về phía góc khác trong phủ.
"Năm người mạnh nhất theo ta, còn lại bảo vệ phủ cùng các thiếu gia" Hô xong, Ô Dương lập tức phi thân lên.
"Vù..."
"Vù..."
"Vù..."
....
Ô Dương vừa dứt lời lập tức lại thêm vài tiếng gió nhẹ lên nữa, người trong phủ chỉ thấy mấy bóng người phi lên rồi biến mất.
...
"Hừ... một tên luyện khí tầng bốn lại có gan xông vào phủ ta, thật không biết trời cao đất dày"
Ô Dương nhìn tàn ảnh phía trước lạnh lùng nói. Hắn hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định tu vi của người này, vấn dề bắt được chỉ là thời gian mà thôi.
"Sao tên này lại cứ đường chính mà chạy vậy" Trong lòng Ô Dương khó hiểu hiện tại đuổi theo thân ảnh trước mặt kia cũng đã được một đoạn thành nhưng lại không có dấu hiểu đổi hướng. Thông thường thì phải chạy vào các ngõ hẻm mới đúng. Tạm gác thắc mắc, chân đạp mạnh xuống đất cấp tốc đuổi theo.
...
Một lúc sau.
Ô Dương tâm trạng buồn bực, trut đuổi một đường suốt vừa rồi không ít lần hắn suýt có thể bắt được tên kia, nhưng cứ hễ gần cham tới thì không biết bằng cách nào lại thoát ra, sau đó lại xuất hiện cách hắn một đoạn.
Mà không chỉ vậy tốc độ tên này so với tốc độ của luyện khí tầng bảy lại không kém bao nhiêu. Trong lòng Ô Dương lại nghi mình có nhìn nhầm không nữa.
Trong thành Thanh La hiện tại lại hình thành cảnh tượng truy đuổi một trước một sau, cách hai người một đoạn lại thêm vài thân ảnh nữa.
Cứ thế một đường, đần dần hướng phía cổng thành mà đi ra.
"Ầm..."
Đang truy đuổi một đường thì Ô Dương bỗng dừng lại, kiến cho nền đất dưới chân hắn không nổi mà chấn nát. Nghi hoặc nhìn kẻ phía trước đột nhiên thay đổi hướng, không thẳng nữa mà lại hơi chéo phía Bắc.
Mà tên kia cũng không hiểu vì sao, tốc độ đột nhiên giảm đi, nhưng cũng lại không nhiều bao nhiêu.
Thấy cảnh vậy Ô Dương vốn định ngừng đuổi lại quýêt định tiếp tục, hắn hiện tại hoàn toàn chắc chắn, vừa rồi tên kia chỉ là dùng bí thuật nào đó mà tăng tốc độ. Hiện tại sau một đường chạy xa đương nhiên đã kiệt sức nên mới muốn chạy vào rừng nhằm trốn.
...
"Ha...ha...sao không chạy nữa, chạy nữa đi, tưởng vừa rồi ngươi chạy nhanh nắm sao" Kinh thường nhìn kẻ như đang kiệt sức trước mặt, Ô Dương cười to.
Không trả lời, người kia vẫn đứng yên tại chỗ, miệng thở gấp gháp, quả đúng là có dấu hiệu kiệt sức, ánh mắt nhìn vào Ô Dương.
Điều này kiến Ô Dương trước mặt càng khẳng định mình đúng, vì vậy hiện tại đối với hắn, người phía trước như lắm trong tay vậy. Hắn cũng chẳng buồn bắt lại, là một người có quyền đâu cần phải làm những việc này, đợi mấy người kia đến sai kiến là được.
"Nói. Lý do ngươi nhập vào trong phủ của ta, may ra ta sẽ tha mạng cho ngươi"
"Hừ... xem ngươi cứng miệng đến đâu, chết đến nơi rồi còn như vậy" Dứt lời Ô Dương thân thể nhẹ di chuyển, một cước hướng tên kia đạp tới.
Tựa như hết sức lực thật sự, tên kia hoàn toàn không đỡ nổi một đá này, thân thể bay ra xa, đập mạnh vào gốc cây gần đó. Nhưng may vẫn có chân nguyên hộ thể kịp thời nên tựa hồ cũng không thương nặng. Liền đó, ánh mắt tựa như có sát khí nhìn Ô Dương.
"Ồ... vẫn còn sức sao, bất quá ta thích cách này của ngươi, chỉ cần nói ra mục đích của ngươi thì ta sẽ tha chết, không chỉ thế, nếu ngươi chịu đầu quân cho ta thì..."
"Ngươi nói nhảm xong chưa" Không đợi Ô Dương nói xong, người kia đang nằm dưới đất lại ngồi dậy, tay phủi phủi áo trên người. Tựa như vừa rồi chỉ bẩn chút quần áo.
"Ngươi... ngươi sao có thể" Ánh mắt kinh hoàng nhìn kẻ trước mặt, dường như không bị thương thế mà trên người chân nguyên lại đang lưu chuyển.
Chẳng qua lúc này lại có tiếng nói.
"Lão gia, thứ lỗi thuộc hạ tới chậm trễ..."
Nghe tiếng này thì tâm trạng của Ô Dương tốt hơn một chút, nhưng nét mặt đó chẳng được bao lâu lại nhanh chóng biến đổi sang còn tồi tệ hơn.
"Sao, sao lại chỉ có hai người các ngươi, chẳng phải ta bảo năm người sao" Tay chỉ về hai người hộ vệ, Ô Dương nói.
Một trong hai tên hộ vệ khó hiểu nói"Lão gia người nói gì vậy,chúng tôi đúng năm... sao lại vậy, ba người kia đâu? "
"Không tốt, mau rút về" Ô Dương vọi hô to.
Nhưng vừa mới quay đầu bước chân của hắn liền dừng lại
" Ngươi là ai, sao lại âm mưu với ta"
Hôm nay, Hàn Nhật quyết định đêm nay sẽ đi dò xét trức nhà của phó bộ đầu. Theo mọi người nói, nhà của hắn ở trung tâm Thanh La thành.
Việc chuẩn bị cũng không có gì là nhiều, cả buổi sáng hôm nay Hàn Nhật cùng lão đầu đã vẽ ra bản đồ cả khu quanh phủ này, cuối cùng bàn đường đi.
"Đường này không được, quá ngoằn nghèo, chạy tốn sức lại rất dễ bị mai phục"
"Cũng không được, nếu chạy vậy ngươi không bị giết mới là lạ"
"Tiểu tử ngươi có biết nhìn không vậy đây là đường cụt đó."
...................
" Lão đầu ngừng, nếu bị phát hiện thì cứ cắm đầu mà chạy, không cần quan tâm đến đường làm đếch gì. Cái thành gì mà càng chạy đường hẻm toàn vào ngõ cụt, cứ đường chính cho nhanh, dù sao tốc độ của ta ngươi đã nói cũng ít ai trong thành này đuổi được." Hàn Nhật cuối cùng chốt luôn một câu xanh rờn.
....................
Thanh La thành vào buổi tốt thì hầu hết là ở nhà, vì hiện tại cũng không có ngày lễ gì cả cũng vì vậy trên đường cũng vắng vẻ lạ thường, khác hẳn vẻ nhộn nhịp ban ngày. Mặc dù vẫn có đôi chỗ treo chiếc đèn lồng nhỏ nhưng nhìn chung vẫn tĩnh lặng. Cơ hồ nghe rõ cả tiếng cú đâu đó.
Trong bóng đêm, bóng người di chuyển nhanh trên những mái nhà. Đây đương nhiên là Hàn Nhật của chúng ta, hiện tại hắn đang theo đường đến phủ phó bộ đầu.
Cuối cùng hắn chọn một cây gần phủ mà ẩn nấp. Ánh mắt bắt đầu di động quết xung quanh, hiện tại thần thức của hắn chỉ trong bán kính một trăm mét nên việc dùng thần thức để dò xét một cái phủ rộng lớn như vậy là vô nghĩa. Trước cổng phủ lại có hai tên gác cửa, nhưng hình như đang ngủ.
Bỏ qua tên này, Hàn Nhật trực tiếp nhảy lên một tòa nhà cạnh tường trong phủ. Lại liên tiếp nhảy lên mấy ngôi nhà nữa cuối cùng hắn cũng chọn được vị trí phù hợp. Nhìn cảnh tượng phía dưới làm Hàn Nhật cảm thán không thôi, hắn không để ý trong đây rộng lớn hay nguy nga ra sao, cái quan trọng nhất lại là phòng vệ nơi đây. Bên dưới không ngờ lại có mấy tốp binh lính không ngừng di chuyển quanh phủ, nhìn sơ qua Hàn Nhật cũng thấy được mười tốp lớn nhỏ, cũng khoảng gần trăm người., trên người trang bị vũ khí cùng giáp đầy đủ.
Dù được nghe phó bộ đầu là người giầu có lại là người có quyền lớn thứ ba trong thành chỉ sau thành chủ cùng trưởng bộ đầu thì Hàn Nhật cũng thật không ngờ lại khủng như vậy. Hắn chắc chắn không chỉ có bao nhiêu đây mà còn rất nhiều nữa. Có thể tưởng tượng, nếu có chuyện gì xảy ra thì khó mà sống trở về được.
Không ngắm nhìn nữa, hắn bắt đầu làm việc chính, tìm phòng Ô Việt Kiên. Là con của phó bộ đầu thì nhà không thể tầm thường được, chọn một ngôi nhà to cùng đẹp nhất gần đấy, Hàn Nhật nhẹ nhàng ẩn nấp di chuyển tới phía trước.
Tại đây đường chẳng khác nào mê cũng cả, nhìn trên cao thì rất gần nhưng khi đi lại không hề chút nào. Hàn Nhật khi ban đầu cũng muốn lựa chọn việc di chuyển bên trên, nhưng sau đó lại thấy khoảng cách giữa các mái nhà cũng không phải là gần, cũng vì vậy hắn cũng không dám nắm chắc việc di chuyển không phát ra tiếng động.
Trong phủ này đi cũng đã lâu, Hàn Nhật hết ngoặt đi ngoặt lại rồi cũng không tìm thấy ngôi nhà kia. Mà việc tránh các tốp tuần tra cũng không phải dễ như hắn nghĩ, đã mấy lần hắn suýt bị phát hiện.
....................
"Cha, mai có thể cho con ra ngoài không vậy"
"Ta đã bảo ngươi không ra khỏi nhà một tháng, hiện tại mới mấy ngày chứ. Hừ... không cần xin gì nữa, cút về phòng cho ta, hiện tại là canh mấy rồi mà các ngươi còn tới đây"
Trong một thư phòng lớn, hiện tại đang có ba người đàn ông. Một người tuổi cũng xấp xỉ đến ngũ tuần, mặc một áo ngủ máu trắng bằng lụa, ngồi trên ghế, vẻ mặt tức giận nhìn hai người quỳ trước mặt.
"Tại sao chứ, con hiện tại đã hoàn toàn khỏe mạnh, thương thế có gì nặng đâu"Thanh niên hiện tại đang quỳ dưới đất nói.
"Đúng vậy lão gia, thiếu gia đã hoàn toàn khỏe mạnh, hiện tại có thể ra ngoài, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ tốt người"
"Ngươi câm mồm cho ta, Đinh Tài ta đã dặn dò kĩ lưỡng ngươi phải trông coi hắn, không để hắn làm bừa. Rồi sao chứ, kết quả bị người ta dánh cho cũng không biết là ai. Còn ngươi nữa, ta nói với ngươi bao lần cấm gây chuyện mà. Nếu bình thường tì không sao nhưng hiện tại không phải thời điểm cho ngươi làm càn" Người được gọi là lão ra đang ngồi kia, tay lần lượt chỉ vào hai người trước mặt mà mắng. Ông hiện tại đang rất tức giận, hai người trước mặt là con của hắn cùng tên thị vệ theo con hắn. Hai tên này lại không biết chọn thời điểm, lại dám vào đêm khuya như vậy mà đánh thức hắn làm tâm trạng buồn bực theo. Nếu là đứa con khác có lẽ hắn cũng không tức giận như vậy, nhưng đứa con này ngoài gây chuyện thì không biết làm gì hết.
Nếu Hàn Nhật hiện tại ở đây chắc chắn có thể nhận ra hai người đang quỳ kia là ai. trong đó có một người mà hắn muốn giết Ô Việt Kiên, tên kia là tên đi cùng với hắn khi đó.
"Tại sao chứ, chỉ là bị thương một chút thôi mà, cha sao lại làm quá vậy chứ" Ô Việt Kiên đột nhiên đứng thẳng dậy nói, hiện tại nếu không phải chợt nhớ ra ngày mai có việc ghấp thì hắn cũng không phải cầu xin như vậy.
"Chát.."
Khi Ô Việt Kiên vừa dứt lời đã bị ngay Ô Dương cho một cái tát vào mặt, giận giữ nói " Ngu ngốc, ngươi tưởng chỉ bị thương nhẹ vậy là không có chuyện gì sao. Sao đầu óc ngươi để làm gì chứ, một người có thể đả thương ngươi mà không có ai phát hiện ra, trong khi Đinh Tài đang ở cạnh ngươi"- Tay đồng thời chỉ về phía Đinh Tài " Ngươi phảo biết hắn hiện tại là luyện khí tầng ba không, ở cái thành Thanh La toàn phàm nhân này ngươi nghĩ có thể mấy người đánh lại hắn, đếm đi đếm lại cũng chỉ vài chục người."
"Nhưng..."
Ô Việt Kiên hiện tại đã được Đinh Tài đỡ, một bên mặt đỏ ửng nhưng vẫn cố nói.
"Biến, nếu ngươi dám trốn ra ngoài nửa bước ta liền chặt chân ngươi, Đinh Tài đưa hắn ra ngoài, kể cả ngươi cũng vậy, nếu để nó trốn ra thì ngươi lập tức xin nghỉ, sau này đừng làm phiền ta mấy việc vớ vẩn như vậy" Ô Dương lập tức ngắt lời.
"Vâng thưa lão gia" Đinh Tài cúi đầu với Ô Dương, lại quay nói với Ô Việt Kiên " Cồg tử đi thôi"
"Bỏ ra, không cần phải dục ta đi liền" Ô Việt Kiên trực tiếp hất tay Đinh tài ra, hướng phía cửa phòng đi.
Đột nhiên.
"Cạnh..."
"Ai..."
"Ai..."
.....
Sau tiếng cạnh kia là liên tiếp mấy tiếng vang lên, lần lượt của Ô Dương, mấy tiếng kia là thị vệ trong phủ.
Ô Dương Việt đang cùng Đinh Tài bước ra cửa, chỉ nghe thấy "Vù" một tiếng bên tại. Quay lại thì Ô Dương đã biến mất từ bao giờ.
"Đinh Tài, chiếu cố tốt hắn" Chỉ nghe đâu đó vẫn có tiếng Ô Dương vọng lại.
...
"Đằng đó, mau tới..."
Trong phủ phó bộ đầu nhanh chóng vang lên tiếng bước chân từ khắp nơi. Tiếng những trưởng tốp binh lính hô lên liên tục.
"Mau tìm bên kia..."
"Sao rồi, phát hiện ra vị trí tên kia chưa" Bên tai của một tên tiểu đội trưởng đột nhiên vang lên tiếng nói.
"Hổi gì mà hỏi, không thấy ta đang tìm sao... tên kia đằng đấy xét rồi, còn nữa ngươi..." Tên tiểu đội trưởng đang định mắng người kia thì khi quay mặt ra lập tức nuốt luôn lời định nói vào, mặt xanh mét, lắp bắp nói.
" Lão gia xin lỗi , tại vừa rồi..."
Chưa đợi tên tiểu dsooij trưởng nói xong, trước mặt hắn lập tức khoát tay." Mau nói..."
"Lão gia, vị trí vừa rồi có tiếng động là cái đình bên kia" Vừa nói đồng thời tay chỉ về chiếc đình nhỏ bên cạnh " khi có tiếng động lập tức đã vây kín xung quanh... nhưng hiện tại...hiện tại vẫn chưa thấy" Hiện tại tên tiểu đội trưởng nhìn người ăn mặc bộ đồ ngủ trước mặt, tâm trạng hơi lo sợ. Người này không ai khác chính là Ô Dương, khi vừa nghe có tiếng động hắn đã biết chắc không phải là vô tình gì. Tiếng động kia rất to, cùng với lại ở trên mái, không thể nào có ngưoqif nào rảnh rỗi đáp lên, mà cũng không có ai có cái gan đó.
Hừ nhẹ một tiếng Ô Dương lập tức dùng thần thức dò xét xung quanh mọi ngóc ngách trong phủ.
Thấy Ô Dương đứng im tị đó, viij tiểu đội trưởng kia cũng không dám rời nửa bước. Quanh phủ hiện tại vẫn đang có thị vệ phủ dò xét.
"Sao lại không có được" Ngạc nhiên lẩm bẩm. Ô Dương bắt đầu lo lắng, dùng thần thức dò xét cả buổi lại không thấy tăm tích gì cả, phải biết tu vi hắn ở Thanh La thành này cũng thứ nhất cũng không quá, vậy mà lại không tìm ra một người. Nhớ lại người đả thương con mình, trong tâm thần Ô Dương lại không yên.
Đúng lúc này một góc trong phủ có tiếng hô to" Phát hiện hai người chết..."
Nhanh chóng thị vệ trong phủ lập tức nhốn nháo, liền hướng về phía tiếng hô.
Mặt của Ô Dương hơi tái đi, đột nhiên, ánh mắt hắn chợt lóe, hướng về phía góc khác trong phủ.
"Năm người mạnh nhất theo ta, còn lại bảo vệ phủ cùng các thiếu gia" Hô xong, Ô Dương lập tức phi thân lên.
"Vù..."
"Vù..."
"Vù..."
....
Ô Dương vừa dứt lời lập tức lại thêm vài tiếng gió nhẹ lên nữa, người trong phủ chỉ thấy mấy bóng người phi lên rồi biến mất.
...
"Hừ... một tên luyện khí tầng bốn lại có gan xông vào phủ ta, thật không biết trời cao đất dày"
Ô Dương nhìn tàn ảnh phía trước lạnh lùng nói. Hắn hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định tu vi của người này, vấn dề bắt được chỉ là thời gian mà thôi.
"Sao tên này lại cứ đường chính mà chạy vậy" Trong lòng Ô Dương khó hiểu hiện tại đuổi theo thân ảnh trước mặt kia cũng đã được một đoạn thành nhưng lại không có dấu hiểu đổi hướng. Thông thường thì phải chạy vào các ngõ hẻm mới đúng. Tạm gác thắc mắc, chân đạp mạnh xuống đất cấp tốc đuổi theo.
...
Một lúc sau.
Ô Dương tâm trạng buồn bực, trut đuổi một đường suốt vừa rồi không ít lần hắn suýt có thể bắt được tên kia, nhưng cứ hễ gần cham tới thì không biết bằng cách nào lại thoát ra, sau đó lại xuất hiện cách hắn một đoạn.
Mà không chỉ vậy tốc độ tên này so với tốc độ của luyện khí tầng bảy lại không kém bao nhiêu. Trong lòng Ô Dương lại nghi mình có nhìn nhầm không nữa.
Trong thành Thanh La hiện tại lại hình thành cảnh tượng truy đuổi một trước một sau, cách hai người một đoạn lại thêm vài thân ảnh nữa.
Cứ thế một đường, đần dần hướng phía cổng thành mà đi ra.
"Ầm..."
Đang truy đuổi một đường thì Ô Dương bỗng dừng lại, kiến cho nền đất dưới chân hắn không nổi mà chấn nát. Nghi hoặc nhìn kẻ phía trước đột nhiên thay đổi hướng, không thẳng nữa mà lại hơi chéo phía Bắc.
Mà tên kia cũng không hiểu vì sao, tốc độ đột nhiên giảm đi, nhưng cũng lại không nhiều bao nhiêu.
Thấy cảnh vậy Ô Dương vốn định ngừng đuổi lại quýêt định tiếp tục, hắn hiện tại hoàn toàn chắc chắn, vừa rồi tên kia chỉ là dùng bí thuật nào đó mà tăng tốc độ. Hiện tại sau một đường chạy xa đương nhiên đã kiệt sức nên mới muốn chạy vào rừng nhằm trốn.
...
"Ha...ha...sao không chạy nữa, chạy nữa đi, tưởng vừa rồi ngươi chạy nhanh nắm sao" Kinh thường nhìn kẻ như đang kiệt sức trước mặt, Ô Dương cười to.
Không trả lời, người kia vẫn đứng yên tại chỗ, miệng thở gấp gháp, quả đúng là có dấu hiệu kiệt sức, ánh mắt nhìn vào Ô Dương.
Điều này kiến Ô Dương trước mặt càng khẳng định mình đúng, vì vậy hiện tại đối với hắn, người phía trước như lắm trong tay vậy. Hắn cũng chẳng buồn bắt lại, là một người có quyền đâu cần phải làm những việc này, đợi mấy người kia đến sai kiến là được.
"Nói. Lý do ngươi nhập vào trong phủ của ta, may ra ta sẽ tha mạng cho ngươi"
"Hừ... xem ngươi cứng miệng đến đâu, chết đến nơi rồi còn như vậy" Dứt lời Ô Dương thân thể nhẹ di chuyển, một cước hướng tên kia đạp tới.
Tựa như hết sức lực thật sự, tên kia hoàn toàn không đỡ nổi một đá này, thân thể bay ra xa, đập mạnh vào gốc cây gần đó. Nhưng may vẫn có chân nguyên hộ thể kịp thời nên tựa hồ cũng không thương nặng. Liền đó, ánh mắt tựa như có sát khí nhìn Ô Dương.
"Ồ... vẫn còn sức sao, bất quá ta thích cách này của ngươi, chỉ cần nói ra mục đích của ngươi thì ta sẽ tha chết, không chỉ thế, nếu ngươi chịu đầu quân cho ta thì..."
"Ngươi nói nhảm xong chưa" Không đợi Ô Dương nói xong, người kia đang nằm dưới đất lại ngồi dậy, tay phủi phủi áo trên người. Tựa như vừa rồi chỉ bẩn chút quần áo.
"Ngươi... ngươi sao có thể" Ánh mắt kinh hoàng nhìn kẻ trước mặt, dường như không bị thương thế mà trên người chân nguyên lại đang lưu chuyển.
Chẳng qua lúc này lại có tiếng nói.
"Lão gia, thứ lỗi thuộc hạ tới chậm trễ..."
Nghe tiếng này thì tâm trạng của Ô Dương tốt hơn một chút, nhưng nét mặt đó chẳng được bao lâu lại nhanh chóng biến đổi sang còn tồi tệ hơn.
"Sao, sao lại chỉ có hai người các ngươi, chẳng phải ta bảo năm người sao" Tay chỉ về hai người hộ vệ, Ô Dương nói.
Một trong hai tên hộ vệ khó hiểu nói"Lão gia người nói gì vậy,chúng tôi đúng năm... sao lại vậy, ba người kia đâu? "
"Không tốt, mau rút về" Ô Dương vọi hô to.
Nhưng vừa mới quay đầu bước chân của hắn liền dừng lại
" Ngươi là ai, sao lại âm mưu với ta"
Bình luận truyện