Cực Phẩm Khí Phụ
Chương 76: Kịch tình khi giải độc
Cánh tay thực đau, có phải ta bị thương? Có thể?
Không biết cái gì đang đè lên tay ta, dù sao đau đớn chậm rãi biến mất.
Lạnh, giống như rơi vào hầm băng, máu muốn đông lại, da thịt muốn nứt ra. Vì sao lạnh như vậy?
Mơ mơ màng màng, ta nghe được Thủy Vũ Mị lo lắng nói: "Ta thực không hiểu tại sao, ta nghĩ chỉ cần ăn băng thiềm, là có thể giải được độc tính, nhưng là vì sao ăn vào rồi, tỷ tỷ lại phát ra hàn khí lớn như vậy?"
"Không trách ngươi."
Ta chậm rãi mở mắt, mơ hồ hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì?"
Hàn khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười ôn nhu: "Vân nhi, nàng đã tỉnh, còn khó chịu không?"
Ta toàn thân lạnh run: "Thực lạnh."
Thủy Vũ Mị vội nói: "Tỷ tỷ, ta cho ngươi ăn băng thiềm, chẳng những giải độc, còn có thể bách độc bất xâm, nhưng không hiểu sao cơ thể của ngươi lại tích tụ hàn khí, nếu biết, ta không dám cho tỷ tỷ ăn loạn."
Ta không ngừng run rẩy, tiếng nói cũng khó khăn: "Ngươi nói cái gì? Mục Ngữ Tâm đâu, nàng có thuốc giải, cho ta ăn băng thiềm làm gì?"
Thủy Vũ Mị hổ thẹn nói: "Mục Ngữ Tâm thừa dịp tỷ phu phong bế huyệt đạo cho tỷ tỷ thì chạy, băng thiềm là trấn môn chi bảo của Đường Môn, độc là giải được rồi, nhưng... băng thiềm tích tụ hàn khí, ta không có biết."
"Sao... ta lại lạnh... muốn chết." Vô cùng rét lạnh, giống như ở giữa bắc cực mà không mặc quần áo đi hứng cuồng phong? (gió lớn)
"Vũ Mị, hay dùng nội công bức hàn khí ra?" Hàn nhẹ giọng hỏi.
"Không biết, tốt nhất đừng làm loạn, muội đem Cố Mộng Tình tra hỏi." Nàng nói xong trực tiếp chạy ra ngoài.
"Tìm nàng ta có việc gì?" Tìm Cố Mộng Tình làm gì, không bằng tìm Y Dục Thành?
"Băng thiềm là Thủy Vũ Mị ăn trộm của Cố Mộng Tình." Hàn ôn nhu đáp, thì ra là Thủy Vũ Mị ăn trộm.
Ta vội muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau đến không thể nhúc nhích: "Hàn, ta lạnh, gọi họ Y đến, chính là Y Dục Thành..."
"Đừng sợ, Vũ Mị sẽ có biện pháp."
"Đúng rồi, ta trúng độc, Phượng Thanh Hà có biết không?" Mấy cấp dưới kia, biết được nhất định lo lắng muốn chết.
"Trừ bỏ ta cùng Vũ Mị, ai cũng không biết, còn luận võ, không thể để người ngoài biết nàng bị thương."
Ánh trăng thản nhiên chiếu vào qua cửa sổ, mông lung mà xinh đẹp, ta lạnh run nói: "Trời đã tối rồi?"
"Trừ bỏ lạnh, nàng còn có chỗ nào không thoải mái?" Có thể thấy hắn ôn nhu như vậy, ta tình nguyện bị thương.
"Không có, chỉ thấy lạnh." Kì thực đầu óc ta vẫn là mơ hồ.
"Đến rồi." Thủy Vũ Mị vội đẩy cửa chạy vào nói: "Nàng ta nói, đem người đặt vào nước nóng, dùng nội lực bức hàn độc ra."
"Thực sự hay không?" Ta thực nghi ngờ, Cố đại tiểu thư có thể dễ dàng nói ra như vậy?
Thủy Vũ Mị e dè nói: "Muội dùng phệ tâm thuật với nàng ta, nhất định nàng ta nói thật."
Hàn không nói gì, ôm lấy ta xốc lên, chạy ra ngoài. Thủy Vũ Mị vội hỏi: "Tỷ phu, các người chạy đi đâu?"
"Giải độc."
"Nhưng..." Lời nàng đã không còn nghe rõ bên tai, Hàn hẳn là đi rất nhanh.
"Đi đâu?"
"Tìm nước nóng, chẳng phải gần đây có dòng suối nước nóng."
"Chàng... còn nhớ sao... là hôm đó..." Ta tiếp tục rét run.
Hắn ôm ta một đường chạy vào rừng, ta lạnh run lập cập. Nhìn thấy dòng suối bốc hơi nóng, nghĩ trực tiếp nhảy vào.
Hàn ôm ta nói: "Đem y phục thoát ra."
"Nhưng..." Nam nữ thụ thụ bất tương thân?
"Nàng đi xuống, ta không nhìn." Nói xong, buông ta, xoay người.
Ta toàn thân run rẩy, động tác thập phần khó khăn đem quần áo thoát ra, nhưng quần áo vừa rớt xuống thì ta cũng không còn chút khí lực, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
"Vân nhi." Hắn cũng bất chấp, lập tức bế ta lên. Ta mới chỉ thoát ngoại y, trên người vẫn còn nội y, ta thực một chút sức động tay cũng không có, chỉ có thể nói nhỏ: "Chàng giúp ta cởi được không?" Như thế nào thập phần ái muội đi? Ta cực kì thẹn thùng cúi đầu, dám nói mấy từ kia...
Đại khối băng khóe miệng mỉm cười: "Cởi thế nào?"
Tiếng nói của ta nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đằng sau có nút thắt, kéo ra là được."
Hắn đem ta ôm vào trước ngực, hai tay luồn ra sau lưng, nhưng chưa có cởi, mà là đùa nghịch. Cuối cùng mảnh vải nhỏ che chắn cho ta cũng rơi xuống đất. Hắn ôm ta, hoàn toàn không có ý buông ra, ngược lại ôm càng chặt. Hắn do dự một chút, môi lạnh lẽo chợt bị hắn chiếm dụng, cực kì nhẹ nhàng cùng ôn nhu. Ta run lên, làm gì?
"Làm... gì?" Ta không có khí lực nói hai từ.
"Không có gì." Hắn ái muội nói, rồi tự mình cởi quần áo, chỉ chốc lát, chúng ta hai người trần trụi ôm nhau, thân hình hắn cuồn cuộn cơ bắp ẩn tàng sức mạnh bộc phát, thực đẹp giống như mấy bức tượng thần Hi Lạp. (Hoa: vân tỷ háo sắc@@/ Vân tỷ: ta háo sắc nhưng là chồng ta, có việc gì a?/ Hoa: dạ không ạ... xách dép chạy mất)
Hắn chăm chú ngắm nhìn ngực ta, ta không biết làm sao, hồng mặt nói: "Chàng xem cái gì?" Hắn hừ một tiếng, ôm ta, nhảy vào trong nước.
Ta được Hàn đặt ngồi cẩn thận trong ôn tuyền, hàn hai tay áp vào lưng ta, một trận khí nóng chu chuyển toàn thân. Trong cơ thể đã ngày một ấm lên. Cũng không biết qua bao lâu, hàn khí trong người toàn bộ biến mất. Đầu óc cũng mơ màng, Hàn vừa bỏ tay ra, ta toàn thân vô lực, ngã ngửa ra sau, rất may là Hàn lại vội đỡ lấy ta. Dựa vào người hắn, ta thực cảm thấy hảo ấm áp, hai tay không tự chủ ôm chặt hắn, thân hình chậm rãi cọ sát, bộ ngực sữa ma sát trong ngực của hắn. Thuần túy là bởi vì lạnh, muốn tìm chút ấm mà thôi. (Hàn khí đã đi từ lâu rồi... bao biện hoài @@)
Hắn đột nhiên hô hấp loạn xạ, song chưởng ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng nói: "Vân nhi, ta yêu nàng." Đầu óc có chút mơ hồ, vẫn là nghe rõ. Sau lời nói này, e rằng không phải chuyện tốt.
Không biết cái gì đang đè lên tay ta, dù sao đau đớn chậm rãi biến mất.
Lạnh, giống như rơi vào hầm băng, máu muốn đông lại, da thịt muốn nứt ra. Vì sao lạnh như vậy?
Mơ mơ màng màng, ta nghe được Thủy Vũ Mị lo lắng nói: "Ta thực không hiểu tại sao, ta nghĩ chỉ cần ăn băng thiềm, là có thể giải được độc tính, nhưng là vì sao ăn vào rồi, tỷ tỷ lại phát ra hàn khí lớn như vậy?"
"Không trách ngươi."
Ta chậm rãi mở mắt, mơ hồ hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì?"
Hàn khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười ôn nhu: "Vân nhi, nàng đã tỉnh, còn khó chịu không?"
Ta toàn thân lạnh run: "Thực lạnh."
Thủy Vũ Mị vội nói: "Tỷ tỷ, ta cho ngươi ăn băng thiềm, chẳng những giải độc, còn có thể bách độc bất xâm, nhưng không hiểu sao cơ thể của ngươi lại tích tụ hàn khí, nếu biết, ta không dám cho tỷ tỷ ăn loạn."
Ta không ngừng run rẩy, tiếng nói cũng khó khăn: "Ngươi nói cái gì? Mục Ngữ Tâm đâu, nàng có thuốc giải, cho ta ăn băng thiềm làm gì?"
Thủy Vũ Mị hổ thẹn nói: "Mục Ngữ Tâm thừa dịp tỷ phu phong bế huyệt đạo cho tỷ tỷ thì chạy, băng thiềm là trấn môn chi bảo của Đường Môn, độc là giải được rồi, nhưng... băng thiềm tích tụ hàn khí, ta không có biết."
"Sao... ta lại lạnh... muốn chết." Vô cùng rét lạnh, giống như ở giữa bắc cực mà không mặc quần áo đi hứng cuồng phong? (gió lớn)
"Vũ Mị, hay dùng nội công bức hàn khí ra?" Hàn nhẹ giọng hỏi.
"Không biết, tốt nhất đừng làm loạn, muội đem Cố Mộng Tình tra hỏi." Nàng nói xong trực tiếp chạy ra ngoài.
"Tìm nàng ta có việc gì?" Tìm Cố Mộng Tình làm gì, không bằng tìm Y Dục Thành?
"Băng thiềm là Thủy Vũ Mị ăn trộm của Cố Mộng Tình." Hàn ôn nhu đáp, thì ra là Thủy Vũ Mị ăn trộm.
Ta vội muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau đến không thể nhúc nhích: "Hàn, ta lạnh, gọi họ Y đến, chính là Y Dục Thành..."
"Đừng sợ, Vũ Mị sẽ có biện pháp."
"Đúng rồi, ta trúng độc, Phượng Thanh Hà có biết không?" Mấy cấp dưới kia, biết được nhất định lo lắng muốn chết.
"Trừ bỏ ta cùng Vũ Mị, ai cũng không biết, còn luận võ, không thể để người ngoài biết nàng bị thương."
Ánh trăng thản nhiên chiếu vào qua cửa sổ, mông lung mà xinh đẹp, ta lạnh run nói: "Trời đã tối rồi?"
"Trừ bỏ lạnh, nàng còn có chỗ nào không thoải mái?" Có thể thấy hắn ôn nhu như vậy, ta tình nguyện bị thương.
"Không có, chỉ thấy lạnh." Kì thực đầu óc ta vẫn là mơ hồ.
"Đến rồi." Thủy Vũ Mị vội đẩy cửa chạy vào nói: "Nàng ta nói, đem người đặt vào nước nóng, dùng nội lực bức hàn độc ra."
"Thực sự hay không?" Ta thực nghi ngờ, Cố đại tiểu thư có thể dễ dàng nói ra như vậy?
Thủy Vũ Mị e dè nói: "Muội dùng phệ tâm thuật với nàng ta, nhất định nàng ta nói thật."
Hàn không nói gì, ôm lấy ta xốc lên, chạy ra ngoài. Thủy Vũ Mị vội hỏi: "Tỷ phu, các người chạy đi đâu?"
"Giải độc."
"Nhưng..." Lời nàng đã không còn nghe rõ bên tai, Hàn hẳn là đi rất nhanh.
"Đi đâu?"
"Tìm nước nóng, chẳng phải gần đây có dòng suối nước nóng."
"Chàng... còn nhớ sao... là hôm đó..." Ta tiếp tục rét run.
Hắn ôm ta một đường chạy vào rừng, ta lạnh run lập cập. Nhìn thấy dòng suối bốc hơi nóng, nghĩ trực tiếp nhảy vào.
Hàn ôm ta nói: "Đem y phục thoát ra."
"Nhưng..." Nam nữ thụ thụ bất tương thân?
"Nàng đi xuống, ta không nhìn." Nói xong, buông ta, xoay người.
Ta toàn thân run rẩy, động tác thập phần khó khăn đem quần áo thoát ra, nhưng quần áo vừa rớt xuống thì ta cũng không còn chút khí lực, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
"Vân nhi." Hắn cũng bất chấp, lập tức bế ta lên. Ta mới chỉ thoát ngoại y, trên người vẫn còn nội y, ta thực một chút sức động tay cũng không có, chỉ có thể nói nhỏ: "Chàng giúp ta cởi được không?" Như thế nào thập phần ái muội đi? Ta cực kì thẹn thùng cúi đầu, dám nói mấy từ kia...
Đại khối băng khóe miệng mỉm cười: "Cởi thế nào?"
Tiếng nói của ta nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đằng sau có nút thắt, kéo ra là được."
Hắn đem ta ôm vào trước ngực, hai tay luồn ra sau lưng, nhưng chưa có cởi, mà là đùa nghịch. Cuối cùng mảnh vải nhỏ che chắn cho ta cũng rơi xuống đất. Hắn ôm ta, hoàn toàn không có ý buông ra, ngược lại ôm càng chặt. Hắn do dự một chút, môi lạnh lẽo chợt bị hắn chiếm dụng, cực kì nhẹ nhàng cùng ôn nhu. Ta run lên, làm gì?
"Làm... gì?" Ta không có khí lực nói hai từ.
"Không có gì." Hắn ái muội nói, rồi tự mình cởi quần áo, chỉ chốc lát, chúng ta hai người trần trụi ôm nhau, thân hình hắn cuồn cuộn cơ bắp ẩn tàng sức mạnh bộc phát, thực đẹp giống như mấy bức tượng thần Hi Lạp. (Hoa: vân tỷ háo sắc@@/ Vân tỷ: ta háo sắc nhưng là chồng ta, có việc gì a?/ Hoa: dạ không ạ... xách dép chạy mất)
Hắn chăm chú ngắm nhìn ngực ta, ta không biết làm sao, hồng mặt nói: "Chàng xem cái gì?" Hắn hừ một tiếng, ôm ta, nhảy vào trong nước.
Ta được Hàn đặt ngồi cẩn thận trong ôn tuyền, hàn hai tay áp vào lưng ta, một trận khí nóng chu chuyển toàn thân. Trong cơ thể đã ngày một ấm lên. Cũng không biết qua bao lâu, hàn khí trong người toàn bộ biến mất. Đầu óc cũng mơ màng, Hàn vừa bỏ tay ra, ta toàn thân vô lực, ngã ngửa ra sau, rất may là Hàn lại vội đỡ lấy ta. Dựa vào người hắn, ta thực cảm thấy hảo ấm áp, hai tay không tự chủ ôm chặt hắn, thân hình chậm rãi cọ sát, bộ ngực sữa ma sát trong ngực của hắn. Thuần túy là bởi vì lạnh, muốn tìm chút ấm mà thôi. (Hàn khí đã đi từ lâu rồi... bao biện hoài @@)
Hắn đột nhiên hô hấp loạn xạ, song chưởng ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng nói: "Vân nhi, ta yêu nàng." Đầu óc có chút mơ hồ, vẫn là nghe rõ. Sau lời nói này, e rằng không phải chuyện tốt.
Bình luận truyện