Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 120: Vận trù duy ác (Bày mưu nghĩ kế)
Thân Vô Kỵ vô cùng phấn khởi, lúc này hùng phong kéo dài, giằng co với Tiểu Thiên nửa canh giờ mới mềm nhũn ngã xuống giường, thở hồng hộc, nhưng vô cùng thỏa mãn.
Mạc Nhiễm Thiên cảm giác mị dược trong cơ thể càng ngày càng ít, chân khí càng ngày càng nhiều, cả người hoạt bát gấp trăm lần, lại tuyệt không cảm thấy mệt, không khỏi cảm thấy đại bổ hoàn của Thân vương thật thần kỳ, nhưng hắn còn chưa biết mình không phải là có võ công, nhưng ít nhất thì động tác của hắn nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
"Tiểu Thiên, đại nhân có thể làm không?" Thân Vô Kỵ lại có nói giỡn.
Mạc Nhiễm Thiên trở mình lườm hắn một cái: "Sao hả, bị ngược đãi hưng phấn sao, lần sau còn muốn hay không?" Mạc Nhiễm Thiên thấy trên da thịt trắng nõn nổi lên những dấu đỏ, trong lòng sợ hãi, roi này đánh vào người chẳng lẽ có thể hưng phấn được sao, nghĩ đến đó hắn cả thân mình hắn run cầm cập.
"Tiểu Thiên cũng không thể nói ra ngoài, lần sau chúng ta chơi nữa." Thân Vô Kỵ gương mặt tuấn tú lộ nụ cười.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng mãnh liệt co rút: "Không được, Tiểu Thiên không thể ở phủ Thừa Tướng a."
"Ai nói không thể! Bổn tướng nói có thể là có thể." Thân Vô Kỵ lập tức lạnh mặt.
"Nếu chỉ vì điều này mà ngươi muốn Tiểu Thiên lưu lại, không bằng tìm hai mươi bảy nam thị của ngươi đi, hẳn bọn họ cũng rất muốn quất ngươi đó." Mạc Nhiễm Thiên cười nhạo.
"Nói nhảm, chuyện như vậy bổn tướng tại sao có thể để bọn họ biết!" Thân Vô Kỵ không muốn mất thể diện.
"Hứ, có gì đâu, ngươi còn bất ngờ đem bọn họ ngược đến chết đi sống lại, cho bọn họ cũng được xả giận a, ngươi cũng thoải mái." Mạc Nhiễm Thiên hoàn toàn là đang cười cợt.
Thân Vô Kỵ nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng, rất muốn bóp chết hắn.
"Tốt lắm, không nói giỡn nữa, đại nhân, buông tha cho đoạt ngôi vị hoàng đế đi, nếu ngươi biết điều một chút, sau này hãy đi theo Tiểu Thiên, bằng không kết quả của ngươi nhất định rất thảm." Mạc Nhiễm Thiên sau một hồi bắt nạt, nghĩ nếu hắn có chết thảm, mình cũng không đành lòng.
"Tiểu Thiên có ý gì, cái gì gọi là bổn tướng sau này đi theo ngươi?" Thân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
"Ngươi sẽ biết sớm thôi, đại nhân, ngươi ngủ đi, Tiểu Thiên đi ra ngoài một chút." Mạc Nhiễm Thiên đứng lên mặc quần áo.
"Ngươi còn chưa nói cho bổn tướng, phương thuốc trị nhức đầu." Thân Vô Kỵ cũng sẽ không quên.
"Đại nhân, nói thẳng cho ngươi biết, bệnh nhức đầu này của ngươi gọi là ung thư não, ngươi càng hoạt động trí óc quá sức, nó càng lớn nhanh, biện pháp tốt nhất là tâm bình khí hòa (bình tĩnh hòa nhã), an phận sống, nếu không ngươi sẽ chết sớm vì khối u phát tác, cho dù ngươi làm hoàng đế thì sao? Có lẽ chưa được hưởng thụ đã chết rồi, ai, bây giờ là không phải là càng ngày càng đau đớn a?" Mạc Nhiễm Thiên dụ dỗ Thân Vô Kỵ, khiến hắn sửng sốt.
"Nói cho ngươi biết thật ra thì ung thư não này người xấu mới có thể mắc phải, bởi vì người xấu mỗi ngày đều nghĩ những điều xấu xa, dùng trí óc nhiều, cho nên khối u lớn nhanh, ngươi còn nghĩ những điều xấu xa nữa, hờ hờ, không đến ba tháng đâu." Mạc Nhiễm Thiên càng nói càng hăng say.
"Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn! Tề vương cũng rất xấu xa, sao hắn không bị?" Thân Vô Kỵ phản bác.
"Ha ha, vậy ngươi không biết rồi, Tề vương cũng có báo ứng a, hắn bị trúng thi độc, rất đáng sợ, cũng bởi vì giết quá nhiều người, có điều, Tiểu Thiên đã chữa khỏi cho hắn, hiện giờ trắng trẻo mập mạp lắm. Mạc Nhiễm Thiên nhớ đến nam nhân anh tuấn bá đạo kia.
"Hừ, xem ra Tiểu Thiên bản lãnh rất lớn, nếu Tề vương là ngươi cứu, vì sao hắn nỡ đem ngươi đưa tới Thân quốc?" Thân Vô Kỵ khinh bỉ hắn.
"Đại nhân, ngươi không biết rồi, tới Thân quốc là Tiểu Thiên tự nguyện, không phải là Tề vương đưa ta tới, hắn cũng không nỡ bỏ Tiểu Thiên đâu." Mạc Nhiễm Thiên tự hào nói.
Khóe miệng Thân Vô Kỵ quất thẳng, nói: "Xem ra một có điểm không sai, nam nhân của ngươi thật đúng là nhiều."
"Cũng may, tính thêm cả ngươi, Tiểu Thiên mới có chín người mà thôi, cũng chưa tới mười, không thể coi là nhiều." Trong đầu Mạc Nhiễm Thiên hiện ra lần lượt từng gương mặt tuấn mỹ, mình thật là nhiều diễm phúc.
"Ngươi, ngươi hạ tiện, ngươi là nam thị tại sao có thể coi đây là quang vinh!" Thân Vô Kỵ bị kích thích.
"Hừ, sao lại không thể chứ, cổ hủ, đại nhân phải nhớ Tiểu Thiên cũng có thể biến thành nam nhân, Tiểu Thiên hiện tại sẽ thượng ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên mắt to nhíu lại nhìn Thân Vô Kỵ.
"Ngươi?" Thân Vô Kỵ phát hiện lúc này Tiểu Thiên khí thế mười phần, khiến hắn đột nhiên cảm giác có chút sợ, cặp mắt to kia nheo lại phát ra tia sáng sắc bén, khiến hắn tuyệt đối tin tưởng người này nói được là làm được.
"Ngươi cái gì mà ngươi, chuyện như vậy vốn là ngươi tình ta nguyện, ta thích ở bên dưới, không phải là địa vị ta thấp hơn, biết không?" Mạc Nhiễm Thiên giải thích rõ.
Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra ánh sáng thần thánh, khiến hắn không khỏi ngây người.
Mạc Nhiễm Thiên vươn tay ra vỗ nhẹ một cái trên mặt hắn: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết điều một chút, Tiểu Thiên ắt sẽ không để ngươi chết."
"Ngươi!" Thân Vô Kỵ hất tay của hắn ra.
"Chát!" Mạc Nhiễm Thiên hung tợn tát hắn một cái, khiến Thân Vô Kỵ đau đến nghiêng đầu, quay đầu lại, trong đôi mắt tràn đầy không tin.
"Ngươi dám đánh bổn tướng?" Thân Vô Kỵ từng chữ từng câu âm lãnh nói.
"Tại sao không dám! Đánh ngươi vì thích ngươi, không đành lòng nhìn ngươi bị thế nhân thóa mạ, không đành lòng nhìn ngươi chết đi!" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm nghị nói.
"Bổn tướng muốn giết ngươi!" Thân Vô Kỵ rống to.
"Chát!" Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục cho hắn một bạt tai, lúc này khiến hắn ngã xuống giường, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy kì lạ, vì sao đánh vào mặt hắn, hắn không cảm thấy hưng phấn.
"Ngươi!" Thân Vô Kỵ hung hăng xoay đầu lại, ánh mắt ác độc kia như muốn đem Mạc Nhiễm Thiên giết chết, nhưng trong lòng hắn đã hoàn toàn kinh hãi, Mạc Nhiễm Thiên lá gan lớn, là chuyện hắn làm sao cũng không nghĩ ra.
"Đánh ngươi là muốn ngươi nghe lời, nếu còn không nghe lời nữa thì mỗi ngày ta đều quất ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên lại nhặt lên roi da trên mặt đất.
"Ngươi, ta liều mạng với ngươi!" Thân Vô Kỵ đánh tới.
"Dám liều không?" Oản kiếm sắc bén của Mạc Nhiễm Thiên kề sát cổ họng hắn, Thân Vô Kỵ không dám có chút cử động nhỏ nào, hắn ngẩng đầu lên từ từ lui về, trong mắt đã tràn đầy hoảng sợ.
"Đại nhân, Tiểu Thiên muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngay từ đầu ta có thể thẳng tay giết ngươi, nhưng ta không làm, ngoan ngoãn cho ngươi ngược đãi, cho ngươi thượng, tại sao? Bởi vì đại trượng phu co được dãn được. Hiện tại, Tiểu Thiên ta không muốn chơi nữa, muốn kết thúc trò chơi này sớm một chút, mà ngươi chính là kẻ địch lớn nhất của Tiểu Thiên, Thân thái tử làm hoàng đế là lựa chọn tốt nhất, mà ngươi, vốn Tiểu Thiên muốn giết ngươi, song Tiểu Thiên phát hiện thật ra thì ngươi cũng rất đáng thương, cho nên Tiểu Thiên quyết định thu ngươi, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải nghe Tiểu Thiên. Hiện tại, cho ngươi suy nghĩ, nhất định phải đoạt vị?" Lúc này vẻ mặt Mạc Nhiễm Thiên đã vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không có có một chút ý nói giỡn nào, còn Thân Vô Kỵ là người thông minh, hắn dĩ nhiên cũng cảm thấy sát khí trên người Mạc Nhiễm Thiên, hiện tại hắn muốn giết mình, dễ dàng giống như giết một con chó vậy.
"Ngươi cho rằng ngươi giết bổn tướng rồi, thì Thân Liệt là có thể làm hoàng đế? Đừng quên hơn phân nửa quân đội Thân quốc ở trong tay bổn tướng." Thân Vô Kỵ còn muốn phản kháng.
"Thì sao? Ngươi cảm thấy Tiểu Thiên đần như vậy sao? Ngày mai, ngày mai cái gì cũng sẽ được định đoạt, ha ha ha. Đại nhân, Tiểu Thiên nói lại lần nữa, làm hoàng đế không có gì hay, không bằng đi theo Tiểu Thiên sống cuộc sống vui vẻ, Tiểu Thiên có thể trị lành bệnh đau đầu cho ngươi, cũng sẽ thường chơi trò chơi hưng phấn này, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi buông tay!"
"Ngươi, các ngươi ngày mai muốn làm gì?" Thân Vô Kỵ kinh hãi hỏi.
"Đến nước này thẳng thắn nói cho ngươi biết, Thân Liệt đã là người của Tiểu Thiên, ngày mai hoàng thượng sẽ nhường ngôi cho hắn, ngươi cho rằng Tiểu Thiên sẽ bị lão sắc quỷ kia đụng vào? Ha ha ha, Tiểu Thiên chẳng qua là diễn trò mà thôi, nhưng thật ra là khuyên Thân vương thoái vị." Mạc Nhiễm Thiên từ từ giải thích.
"A, vậy, ngày đó ở trong tẩm cung hoàng thượng là ai?" Thân Vô Kỵ càng ngày càng kinh hãi.
"Đương nhiên là Thanh Phong a, hắn cũng là người của Tiểu Thiên, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười to, thu hồi oản kiếm, ở chỗ này hắn vốn dĩ không cần sợ Thân Vô Kỵ.
"Các ngươi thật to gan!" Thân Vô Kỵ chưa thể tiếp thu tin tức này.
"Tiểu Thiên luôn luôn to gan, ha ha, sao, suy nghĩ thật kỹ đi. Nhớ kỹ nhé, Tiểu Thiên thỉnh thoảng nói giỡn, con đường sau này ngươi tự lựa chọn." Mạc Nhiễm Thiên nói xong đứng dậy đi ra ngoài cửa, thật giống như không sợ Thân Vô Kỵ gọi.
Ngoài cửa Dạ Tích Tuyết đã sớm trở lại, Mạc Nhiễm Thiên đi tới, hai người bắt đầu châu đầu ghé tai.
"Thái tử điện hạ điều động một vạn đại quân, tối nay trời tối vây hoàng cung lại, mười người kia cũng động thủ vào lúc trời tối, khống chế mười tâm phúc của Thân Vô Kỵ, hiện tại người duy nhất không thể khống chế cũng chỉ có Thượng tướng quân Khương Chính thôi, trên tay hắn có một phần ba binh phù, Thân Vô Kỵ cũng có một phần ba, một phần ba khác ở trong tay hoàng thượng, Tiểu Thiên, ngươi xem làm sao bây giờ?" Dạ Tích Tuyết lập tức đem mọi chuyện tỉ mỉ nói một lần.
"Tối nay dẫn Khương Chính tới trong phủ, Dạ đại ca có mấy phần nắm chắc giết được hắn?" Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng lộ vẻ cười tà.
"Võ công Khương Chính không tệ, Dạ đại ca sẽ không thua, nhưng không chắc giết được hắn, nếu để hắn chạy thì phiền toái." Dạ Tích Tuyết lo lắng nói.
"Ha ha, vậy thì dùng thủ đoạn, còn có ta ở đây. Ngươi hiện tại đi..." Mạc Nhiễm Thiên ghé vào bên tai Dạ Tích Tuyết thì thầm.
Dạ Tích Tuyết nhận lệnh rời đi, Mạc Nhiễm Thiên đi tới trong viện, thấy Cừu Phát, lập tức cười nói: "Cừu quản gia, đại nhân bảo ngươi mời Thượng tướng quân Khương Chính tới."
"Đại nhân đâu?" Cừu Phát đặt câu hỏi.
"Đại nhân mệt, đang ngủ rồi, ngươi cũng biết, đại nhân có thể trong thời gian dài không mệt mỏi, chân Tiểu Thiên còn đang nhũn ra đây." Mạc Nhiễm Thiên ném cho Cừu Phát một ánh mắt quyến rũ, cả người Cừu Phát run lên, vội bỏ chạy.
"Ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười xoay nguời lại, Thân Vô Kỵ đã mặc quần áo vào chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Mạc Nhiễm Thiên đang ở cửa, sửng sốt.
"Đi vào! Đem y phục cởi hết!" Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói, Mạc Nhiễm Thiên sẽ không khiến hắn có cơ hội thoát khỏi tay mình.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Thân Vô Kỵ cảm thẩy người này giờ giống như một con sói, còn mình là một chú dê đang đợi bị làm thịt.
"Muốn làm gì hả, chơi trò chơi a, Tiểu Thiên nghiện rồi." Mạc Nhiễm Thiên lôi tay hắn, kéo hắn trở về phòng, khóa cửa lại.
"A, đừng, đừng!" Thân Vô Kỵ lui về sau một bước.
"Đừng? Ha ha ha, không muốn cũng phải muốn! Cởi!" Mạc Nhiễm Thiên tiến tới gần một bước.
"Không cởi phải không?" Thanh âm Mạc Nhiễm Thiên lạnh như phát ra từ địa ngục, khiến trong lòng Thân Vô Kỵ không khỏi dâng lên sợ hãi.
"Keng" một tiếng, oản kiếm của Mạc Nhiễm Thiên lộ ra, lưỡi dao lấp lánh ánh bạc khiến khuôn mặt Thân Vô Kỵ lại càng trắng bệch.
"Không cởi? Tiểu Thiên giúp ngươi!" Oản kiếm hướng vào vạt áo của hắn, sau đó "Soạt" một nhát, lưỡi dao lập tức xé y phục Thân Vô Kỵ thành hai nửa.
"A, Tiểu Thiên, có lời gì từ từ nói." Thân Vô Kỵ bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, đao này mà nặng một chút, thì mình bị mở bụng phá ngực rồi.
"Lặp lại lần nữa. "Cởi!"" Mạc Nhiễm Thiên không để ý đến mặt mũi hắn.
"Được, được, ta cởi, Tiểu Thiên thu cái này lại đi, đây là vũ khí bí mật giết chó săn nhỉ." Thân Vô Kỵ lập tức cởi sạch sẽ.
"Không sai, dĩ nhiên cũng là vũ khí giết chết đệ đệ Thượng tướng quân, ha ha ha, một đao cắt đứt yết hầu, chẳng bao giờ thất thủ." Mạc Nhiễm Thiên rất tự hào mình có bảo bối như vậy.
Thân Vô Kỵ vừa nghe được thì mặt càng trắng hơn, xem ra Tiểu Thiên cũng giết người không chớp mắt.
"Suy nghĩ thế nào rồi, còn tạo phản không?" Mạc Nhiễm Thiên đi tới cầm lấy roi da trên giường nhìn Thân Vô Kỵ.
Thân Vô Kỵ nhất thời câm nín, chẳng lẽ mình mất mấy năm, đến cuối cùng đạt được kết quả như thế? Hắn không cam lòng.
"Chát!" Một roi nhanh chóng rơi vào cánh tay Thân Vô Kỵ.
"A." Thân Vô Kỵ kêu thảm một tiếng, lập tức ngã ngồi xuống đất.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, vì tạo phản chúng bạn xa lánh, ngay cả muội muội Thân Thủy nhi của ngươi đang ở Tề quốc cũng hận ngươi tận xương, ngươi nói ngươi làm người còn có ý nghĩa gì?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn bộ dạng uất ức của hắn hiện giờ thì rất bùi ngùi, vì quyền lực nhất định phải trở nên tuyệt tình như thế sao?
"A, Thủy nhi? Nàng, nàng còn sống?" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy vui mừng.
"Ngươi đem nàng đưa cho Tề vương, chẳng lẽ muốn nàng chết?" Mạc Nhiễm Thiên không hiểu vẻ mặt Thân Vô Kỵ.
"Dĩ nhiên thỉnh thoảng, nàng là muội muội của ta, ta làm sao nỡ để nàng đi chịu chết, là Thân vương, là hắn ép ta, ta thật có lỗi với Thủy nhi." Thân Vô Kỵ bỗng nhiên bi thương.
Mạc Nhiễm Thiên động lòng, thì ra là như vậy, xem ra hắn cũng cũng không phải là người tuyệt tình, mọi sự đều có nguyên do, việc này Mạc Nhiễm Thiên hiểu rất rõ.
"Nàng hiện tại rất tốt, còn có người yêu thương, so với ngươi thì hạnh phúc hơn nhiều, nhớ Trần Chấn không? Hắn rất yêu Thủy nhi, hai người ngụ ở trong hậu cung, Tề vương cũng đã cho phép. Ngươi nếu tỉnh ngộ, sau này Tiểu Thiên sẽ giải thích hiều lầm của các ngươi, như vậy ít nhất ngươi còn có một người thân." Mạc Nhiễm Thiên thở dài.
Lúc ngẩng đầu lên trong mắt Thân Vô Kỵ đã rơi lệ, đây là lần đầu tiên Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn như vậy, sức mạnh của tình thân quả là lớn nhất.
"Tốt rồi, đừng khóc nữa, ngươi từ bỏ đi, Tiểu Thiên sẽ che chở ngươi, để sau này ngươi cũng hạnh phúc." Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn rơi lệ, tim lập tức mềm nhũn, để roi xuống, ngồi xổm ôm lấy hắn.
"Tiểu Thiên." Thân Vô Kỵ ấm ức gọi rồi ôm lấy Mạc Nhiễm Thiên khóc lớn.
Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên co rút mấy cái cũng chưa dừng lại được, đại nam nhân này bạo phát thật là kinh khủng.
Một lúc lâu, Thân Vô Kỵ mới dừng việc khóc thút thít, Mạc Nhiễm Thiên vỗ nhẹ lưng hắn.
"Tiểu Thiên, thái tử làm hoàng đế không được." Thân Vô Kỵ bỗng nhiên nói một câu như vậy.
"Ngươi nói hắn đần ư?" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến tên ngốc xinh đẹp kia.
"Ngươi không cảm thấy hắn đần sao?" Thân Vô Kỵ đẩy hắn ra nhìn vào mắt hắn mà hỏi.
"Ha ha, đó gọi là đại trí giả ngu, Bồ Tát tại thế." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới lời của Thân Liệt.
Thân Vô Kỵ không giải thích được.
"Ngươi nhìn hắn tuy có chút đần, nhưng hắn tâm địa thiện lương, chỉ xem việc hắn đề cao địa vị nữ nhân, cũng không phải là việc ngươi có thể nghĩ đến, đó là tiến bộ, một quốc gia tiến bộ, nữ nhân cũng không phải là không bằng nam nhân, phải cho các nàng cơ hội, ngươi không thấy Tiêu Thái hậu sao? Nàng còn mạnh hơn bất kì nam nhân nào. Ai." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến Tiêu Hương Hương liền buồn bực.
Thân Vô Kỵ nhíu chặt lông mày, suy tư, cuối cùng gật đầu nói: "Không sai, điểm này thái tử điện hạ cũng làm cho bổn tướng rất kinh ngạc."
"Việc này nói rõ hắn cũng không ngốc, hơn nữa bên cạnh hắn có Thanh Phong trợ giúp, nhất định sẽ là một minh quân tốt, ngươi a, yên tĩnh đi, an tâm sống, chờ cho bệnh đau đầu trị lành, được không?" Mạc Nhiễm Thiên dụ dỗ.
Thân Vô Kỵ không nói lời nào, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên biết hắn không phải là Thượng Quan Nghi, hơn nữa hắn không cam lòng.
"Ngươi nếu khăng khăng một mực, ta hôm nay sẽ quất chết ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên đứng dậy lạnh lùng nhìn hắn.
Thân Vô Kỵ cũng đứng dậy, đi tới trong phòng biến thái, nhảy vào trong bồn tắm, tựa vào bên cạnh ao nhắm mắt lại, Mạc Nhiễm Thiên biết lúc này hắn mới bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạc Nhiễm Thiên không nóng nảy, từ từ nghiên cứu đạo cụ treo đầy trên vách tường, những cái đinh nom rất đẹp kia là dùng làm gì nhỉ, còn có sáo tử lớn nhỏ, các loại ti đái đầy màu sắc, gậy gỗ lớn nhỏ không đều, còn có rất nhiều bình bình lọ lọ, thấy vậy hắn một đầu mồ hôi.
"Tiểu Thiên, ngày mai ngươi có để bổn tướng vào triều sớm không?" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt hỏi.
"Ha ha, ngươi nên biết." Mạc Nhiễm Thiên buồn cười nhướn mày nhìn hắn.
"Bổn tướng thế lực khá lớn, các ngươi có thể ngăn lại? Nếu để lộ ra, sau đó không thành công sẽ mang đến nội chiến." Thân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
"Yên tâm, ngày mai ai cũng chạy không được, ngươi chỉ cần lo lắng cho một mình ngươi, đúng rồi, Khương Chính sẽ đến, đại nhân chuẩn bị nói bí mật này với hắn thế nào đây?" Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh.
"Ngươi mời hắn tới?" Thân Vô Kỵ sửng sốt.
"Không, là ngươi mời hắn tới, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên hài hước nói.
"Ngươi muốn làm gì hắn?" Thân Vô Kỵ lo lắng.
"Khương Chính võ công cao cường, dĩ nhiên muốn khống chế hắn ở trong phủ Thừa tướng của ngươi, đại nhân có muốn hỗ trợ hay không?" Mạc Nhiễm Thiên cười nói.
"Hừ, ngươi cảm thấy ta sẽ giúp sao? Trên tay hắn có một phần ba binh phù!" Thân Vô Kỵ hừ lạnh.
"Vậy thì thế nào, tiến vào rồi thì ra không được, cho dù hắn có toàn bộ binh phù thì cũng làm gì được? Khương Chính đi rồi, đại nhân cũng đừng hi vọng nữa, ha ha ha, vậy thì chờ xem kịch vui đi." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đã tính toán.
Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên lòng tin mười phần, bày mưu nghĩ kế, chợt phát hiện ôn tuyền này cũng lạnh rồi, mình thật sự bại bởi hắn sao?
Mạc Nhiễm Thiên cảm giác mị dược trong cơ thể càng ngày càng ít, chân khí càng ngày càng nhiều, cả người hoạt bát gấp trăm lần, lại tuyệt không cảm thấy mệt, không khỏi cảm thấy đại bổ hoàn của Thân vương thật thần kỳ, nhưng hắn còn chưa biết mình không phải là có võ công, nhưng ít nhất thì động tác của hắn nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
"Tiểu Thiên, đại nhân có thể làm không?" Thân Vô Kỵ lại có nói giỡn.
Mạc Nhiễm Thiên trở mình lườm hắn một cái: "Sao hả, bị ngược đãi hưng phấn sao, lần sau còn muốn hay không?" Mạc Nhiễm Thiên thấy trên da thịt trắng nõn nổi lên những dấu đỏ, trong lòng sợ hãi, roi này đánh vào người chẳng lẽ có thể hưng phấn được sao, nghĩ đến đó hắn cả thân mình hắn run cầm cập.
"Tiểu Thiên cũng không thể nói ra ngoài, lần sau chúng ta chơi nữa." Thân Vô Kỵ gương mặt tuấn tú lộ nụ cười.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng mãnh liệt co rút: "Không được, Tiểu Thiên không thể ở phủ Thừa Tướng a."
"Ai nói không thể! Bổn tướng nói có thể là có thể." Thân Vô Kỵ lập tức lạnh mặt.
"Nếu chỉ vì điều này mà ngươi muốn Tiểu Thiên lưu lại, không bằng tìm hai mươi bảy nam thị của ngươi đi, hẳn bọn họ cũng rất muốn quất ngươi đó." Mạc Nhiễm Thiên cười nhạo.
"Nói nhảm, chuyện như vậy bổn tướng tại sao có thể để bọn họ biết!" Thân Vô Kỵ không muốn mất thể diện.
"Hứ, có gì đâu, ngươi còn bất ngờ đem bọn họ ngược đến chết đi sống lại, cho bọn họ cũng được xả giận a, ngươi cũng thoải mái." Mạc Nhiễm Thiên hoàn toàn là đang cười cợt.
Thân Vô Kỵ nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng, rất muốn bóp chết hắn.
"Tốt lắm, không nói giỡn nữa, đại nhân, buông tha cho đoạt ngôi vị hoàng đế đi, nếu ngươi biết điều một chút, sau này hãy đi theo Tiểu Thiên, bằng không kết quả của ngươi nhất định rất thảm." Mạc Nhiễm Thiên sau một hồi bắt nạt, nghĩ nếu hắn có chết thảm, mình cũng không đành lòng.
"Tiểu Thiên có ý gì, cái gì gọi là bổn tướng sau này đi theo ngươi?" Thân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
"Ngươi sẽ biết sớm thôi, đại nhân, ngươi ngủ đi, Tiểu Thiên đi ra ngoài một chút." Mạc Nhiễm Thiên đứng lên mặc quần áo.
"Ngươi còn chưa nói cho bổn tướng, phương thuốc trị nhức đầu." Thân Vô Kỵ cũng sẽ không quên.
"Đại nhân, nói thẳng cho ngươi biết, bệnh nhức đầu này của ngươi gọi là ung thư não, ngươi càng hoạt động trí óc quá sức, nó càng lớn nhanh, biện pháp tốt nhất là tâm bình khí hòa (bình tĩnh hòa nhã), an phận sống, nếu không ngươi sẽ chết sớm vì khối u phát tác, cho dù ngươi làm hoàng đế thì sao? Có lẽ chưa được hưởng thụ đã chết rồi, ai, bây giờ là không phải là càng ngày càng đau đớn a?" Mạc Nhiễm Thiên dụ dỗ Thân Vô Kỵ, khiến hắn sửng sốt.
"Nói cho ngươi biết thật ra thì ung thư não này người xấu mới có thể mắc phải, bởi vì người xấu mỗi ngày đều nghĩ những điều xấu xa, dùng trí óc nhiều, cho nên khối u lớn nhanh, ngươi còn nghĩ những điều xấu xa nữa, hờ hờ, không đến ba tháng đâu." Mạc Nhiễm Thiên càng nói càng hăng say.
"Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn! Tề vương cũng rất xấu xa, sao hắn không bị?" Thân Vô Kỵ phản bác.
"Ha ha, vậy ngươi không biết rồi, Tề vương cũng có báo ứng a, hắn bị trúng thi độc, rất đáng sợ, cũng bởi vì giết quá nhiều người, có điều, Tiểu Thiên đã chữa khỏi cho hắn, hiện giờ trắng trẻo mập mạp lắm. Mạc Nhiễm Thiên nhớ đến nam nhân anh tuấn bá đạo kia.
"Hừ, xem ra Tiểu Thiên bản lãnh rất lớn, nếu Tề vương là ngươi cứu, vì sao hắn nỡ đem ngươi đưa tới Thân quốc?" Thân Vô Kỵ khinh bỉ hắn.
"Đại nhân, ngươi không biết rồi, tới Thân quốc là Tiểu Thiên tự nguyện, không phải là Tề vương đưa ta tới, hắn cũng không nỡ bỏ Tiểu Thiên đâu." Mạc Nhiễm Thiên tự hào nói.
Khóe miệng Thân Vô Kỵ quất thẳng, nói: "Xem ra một có điểm không sai, nam nhân của ngươi thật đúng là nhiều."
"Cũng may, tính thêm cả ngươi, Tiểu Thiên mới có chín người mà thôi, cũng chưa tới mười, không thể coi là nhiều." Trong đầu Mạc Nhiễm Thiên hiện ra lần lượt từng gương mặt tuấn mỹ, mình thật là nhiều diễm phúc.
"Ngươi, ngươi hạ tiện, ngươi là nam thị tại sao có thể coi đây là quang vinh!" Thân Vô Kỵ bị kích thích.
"Hừ, sao lại không thể chứ, cổ hủ, đại nhân phải nhớ Tiểu Thiên cũng có thể biến thành nam nhân, Tiểu Thiên hiện tại sẽ thượng ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên mắt to nhíu lại nhìn Thân Vô Kỵ.
"Ngươi?" Thân Vô Kỵ phát hiện lúc này Tiểu Thiên khí thế mười phần, khiến hắn đột nhiên cảm giác có chút sợ, cặp mắt to kia nheo lại phát ra tia sáng sắc bén, khiến hắn tuyệt đối tin tưởng người này nói được là làm được.
"Ngươi cái gì mà ngươi, chuyện như vậy vốn là ngươi tình ta nguyện, ta thích ở bên dưới, không phải là địa vị ta thấp hơn, biết không?" Mạc Nhiễm Thiên giải thích rõ.
Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra ánh sáng thần thánh, khiến hắn không khỏi ngây người.
Mạc Nhiễm Thiên vươn tay ra vỗ nhẹ một cái trên mặt hắn: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết điều một chút, Tiểu Thiên ắt sẽ không để ngươi chết."
"Ngươi!" Thân Vô Kỵ hất tay của hắn ra.
"Chát!" Mạc Nhiễm Thiên hung tợn tát hắn một cái, khiến Thân Vô Kỵ đau đến nghiêng đầu, quay đầu lại, trong đôi mắt tràn đầy không tin.
"Ngươi dám đánh bổn tướng?" Thân Vô Kỵ từng chữ từng câu âm lãnh nói.
"Tại sao không dám! Đánh ngươi vì thích ngươi, không đành lòng nhìn ngươi bị thế nhân thóa mạ, không đành lòng nhìn ngươi chết đi!" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm nghị nói.
"Bổn tướng muốn giết ngươi!" Thân Vô Kỵ rống to.
"Chát!" Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục cho hắn một bạt tai, lúc này khiến hắn ngã xuống giường, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy kì lạ, vì sao đánh vào mặt hắn, hắn không cảm thấy hưng phấn.
"Ngươi!" Thân Vô Kỵ hung hăng xoay đầu lại, ánh mắt ác độc kia như muốn đem Mạc Nhiễm Thiên giết chết, nhưng trong lòng hắn đã hoàn toàn kinh hãi, Mạc Nhiễm Thiên lá gan lớn, là chuyện hắn làm sao cũng không nghĩ ra.
"Đánh ngươi là muốn ngươi nghe lời, nếu còn không nghe lời nữa thì mỗi ngày ta đều quất ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên lại nhặt lên roi da trên mặt đất.
"Ngươi, ta liều mạng với ngươi!" Thân Vô Kỵ đánh tới.
"Dám liều không?" Oản kiếm sắc bén của Mạc Nhiễm Thiên kề sát cổ họng hắn, Thân Vô Kỵ không dám có chút cử động nhỏ nào, hắn ngẩng đầu lên từ từ lui về, trong mắt đã tràn đầy hoảng sợ.
"Đại nhân, Tiểu Thiên muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngay từ đầu ta có thể thẳng tay giết ngươi, nhưng ta không làm, ngoan ngoãn cho ngươi ngược đãi, cho ngươi thượng, tại sao? Bởi vì đại trượng phu co được dãn được. Hiện tại, Tiểu Thiên ta không muốn chơi nữa, muốn kết thúc trò chơi này sớm một chút, mà ngươi chính là kẻ địch lớn nhất của Tiểu Thiên, Thân thái tử làm hoàng đế là lựa chọn tốt nhất, mà ngươi, vốn Tiểu Thiên muốn giết ngươi, song Tiểu Thiên phát hiện thật ra thì ngươi cũng rất đáng thương, cho nên Tiểu Thiên quyết định thu ngươi, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải nghe Tiểu Thiên. Hiện tại, cho ngươi suy nghĩ, nhất định phải đoạt vị?" Lúc này vẻ mặt Mạc Nhiễm Thiên đã vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không có có một chút ý nói giỡn nào, còn Thân Vô Kỵ là người thông minh, hắn dĩ nhiên cũng cảm thấy sát khí trên người Mạc Nhiễm Thiên, hiện tại hắn muốn giết mình, dễ dàng giống như giết một con chó vậy.
"Ngươi cho rằng ngươi giết bổn tướng rồi, thì Thân Liệt là có thể làm hoàng đế? Đừng quên hơn phân nửa quân đội Thân quốc ở trong tay bổn tướng." Thân Vô Kỵ còn muốn phản kháng.
"Thì sao? Ngươi cảm thấy Tiểu Thiên đần như vậy sao? Ngày mai, ngày mai cái gì cũng sẽ được định đoạt, ha ha ha. Đại nhân, Tiểu Thiên nói lại lần nữa, làm hoàng đế không có gì hay, không bằng đi theo Tiểu Thiên sống cuộc sống vui vẻ, Tiểu Thiên có thể trị lành bệnh đau đầu cho ngươi, cũng sẽ thường chơi trò chơi hưng phấn này, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi buông tay!"
"Ngươi, các ngươi ngày mai muốn làm gì?" Thân Vô Kỵ kinh hãi hỏi.
"Đến nước này thẳng thắn nói cho ngươi biết, Thân Liệt đã là người của Tiểu Thiên, ngày mai hoàng thượng sẽ nhường ngôi cho hắn, ngươi cho rằng Tiểu Thiên sẽ bị lão sắc quỷ kia đụng vào? Ha ha ha, Tiểu Thiên chẳng qua là diễn trò mà thôi, nhưng thật ra là khuyên Thân vương thoái vị." Mạc Nhiễm Thiên từ từ giải thích.
"A, vậy, ngày đó ở trong tẩm cung hoàng thượng là ai?" Thân Vô Kỵ càng ngày càng kinh hãi.
"Đương nhiên là Thanh Phong a, hắn cũng là người của Tiểu Thiên, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười to, thu hồi oản kiếm, ở chỗ này hắn vốn dĩ không cần sợ Thân Vô Kỵ.
"Các ngươi thật to gan!" Thân Vô Kỵ chưa thể tiếp thu tin tức này.
"Tiểu Thiên luôn luôn to gan, ha ha, sao, suy nghĩ thật kỹ đi. Nhớ kỹ nhé, Tiểu Thiên thỉnh thoảng nói giỡn, con đường sau này ngươi tự lựa chọn." Mạc Nhiễm Thiên nói xong đứng dậy đi ra ngoài cửa, thật giống như không sợ Thân Vô Kỵ gọi.
Ngoài cửa Dạ Tích Tuyết đã sớm trở lại, Mạc Nhiễm Thiên đi tới, hai người bắt đầu châu đầu ghé tai.
"Thái tử điện hạ điều động một vạn đại quân, tối nay trời tối vây hoàng cung lại, mười người kia cũng động thủ vào lúc trời tối, khống chế mười tâm phúc của Thân Vô Kỵ, hiện tại người duy nhất không thể khống chế cũng chỉ có Thượng tướng quân Khương Chính thôi, trên tay hắn có một phần ba binh phù, Thân Vô Kỵ cũng có một phần ba, một phần ba khác ở trong tay hoàng thượng, Tiểu Thiên, ngươi xem làm sao bây giờ?" Dạ Tích Tuyết lập tức đem mọi chuyện tỉ mỉ nói một lần.
"Tối nay dẫn Khương Chính tới trong phủ, Dạ đại ca có mấy phần nắm chắc giết được hắn?" Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng lộ vẻ cười tà.
"Võ công Khương Chính không tệ, Dạ đại ca sẽ không thua, nhưng không chắc giết được hắn, nếu để hắn chạy thì phiền toái." Dạ Tích Tuyết lo lắng nói.
"Ha ha, vậy thì dùng thủ đoạn, còn có ta ở đây. Ngươi hiện tại đi..." Mạc Nhiễm Thiên ghé vào bên tai Dạ Tích Tuyết thì thầm.
Dạ Tích Tuyết nhận lệnh rời đi, Mạc Nhiễm Thiên đi tới trong viện, thấy Cừu Phát, lập tức cười nói: "Cừu quản gia, đại nhân bảo ngươi mời Thượng tướng quân Khương Chính tới."
"Đại nhân đâu?" Cừu Phát đặt câu hỏi.
"Đại nhân mệt, đang ngủ rồi, ngươi cũng biết, đại nhân có thể trong thời gian dài không mệt mỏi, chân Tiểu Thiên còn đang nhũn ra đây." Mạc Nhiễm Thiên ném cho Cừu Phát một ánh mắt quyến rũ, cả người Cừu Phát run lên, vội bỏ chạy.
"Ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười xoay nguời lại, Thân Vô Kỵ đã mặc quần áo vào chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Mạc Nhiễm Thiên đang ở cửa, sửng sốt.
"Đi vào! Đem y phục cởi hết!" Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói, Mạc Nhiễm Thiên sẽ không khiến hắn có cơ hội thoát khỏi tay mình.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Thân Vô Kỵ cảm thẩy người này giờ giống như một con sói, còn mình là một chú dê đang đợi bị làm thịt.
"Muốn làm gì hả, chơi trò chơi a, Tiểu Thiên nghiện rồi." Mạc Nhiễm Thiên lôi tay hắn, kéo hắn trở về phòng, khóa cửa lại.
"A, đừng, đừng!" Thân Vô Kỵ lui về sau một bước.
"Đừng? Ha ha ha, không muốn cũng phải muốn! Cởi!" Mạc Nhiễm Thiên tiến tới gần một bước.
"Không cởi phải không?" Thanh âm Mạc Nhiễm Thiên lạnh như phát ra từ địa ngục, khiến trong lòng Thân Vô Kỵ không khỏi dâng lên sợ hãi.
"Keng" một tiếng, oản kiếm của Mạc Nhiễm Thiên lộ ra, lưỡi dao lấp lánh ánh bạc khiến khuôn mặt Thân Vô Kỵ lại càng trắng bệch.
"Không cởi? Tiểu Thiên giúp ngươi!" Oản kiếm hướng vào vạt áo của hắn, sau đó "Soạt" một nhát, lưỡi dao lập tức xé y phục Thân Vô Kỵ thành hai nửa.
"A, Tiểu Thiên, có lời gì từ từ nói." Thân Vô Kỵ bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, đao này mà nặng một chút, thì mình bị mở bụng phá ngực rồi.
"Lặp lại lần nữa. "Cởi!"" Mạc Nhiễm Thiên không để ý đến mặt mũi hắn.
"Được, được, ta cởi, Tiểu Thiên thu cái này lại đi, đây là vũ khí bí mật giết chó săn nhỉ." Thân Vô Kỵ lập tức cởi sạch sẽ.
"Không sai, dĩ nhiên cũng là vũ khí giết chết đệ đệ Thượng tướng quân, ha ha ha, một đao cắt đứt yết hầu, chẳng bao giờ thất thủ." Mạc Nhiễm Thiên rất tự hào mình có bảo bối như vậy.
Thân Vô Kỵ vừa nghe được thì mặt càng trắng hơn, xem ra Tiểu Thiên cũng giết người không chớp mắt.
"Suy nghĩ thế nào rồi, còn tạo phản không?" Mạc Nhiễm Thiên đi tới cầm lấy roi da trên giường nhìn Thân Vô Kỵ.
Thân Vô Kỵ nhất thời câm nín, chẳng lẽ mình mất mấy năm, đến cuối cùng đạt được kết quả như thế? Hắn không cam lòng.
"Chát!" Một roi nhanh chóng rơi vào cánh tay Thân Vô Kỵ.
"A." Thân Vô Kỵ kêu thảm một tiếng, lập tức ngã ngồi xuống đất.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, vì tạo phản chúng bạn xa lánh, ngay cả muội muội Thân Thủy nhi của ngươi đang ở Tề quốc cũng hận ngươi tận xương, ngươi nói ngươi làm người còn có ý nghĩa gì?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn bộ dạng uất ức của hắn hiện giờ thì rất bùi ngùi, vì quyền lực nhất định phải trở nên tuyệt tình như thế sao?
"A, Thủy nhi? Nàng, nàng còn sống?" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy vui mừng.
"Ngươi đem nàng đưa cho Tề vương, chẳng lẽ muốn nàng chết?" Mạc Nhiễm Thiên không hiểu vẻ mặt Thân Vô Kỵ.
"Dĩ nhiên thỉnh thoảng, nàng là muội muội của ta, ta làm sao nỡ để nàng đi chịu chết, là Thân vương, là hắn ép ta, ta thật có lỗi với Thủy nhi." Thân Vô Kỵ bỗng nhiên bi thương.
Mạc Nhiễm Thiên động lòng, thì ra là như vậy, xem ra hắn cũng cũng không phải là người tuyệt tình, mọi sự đều có nguyên do, việc này Mạc Nhiễm Thiên hiểu rất rõ.
"Nàng hiện tại rất tốt, còn có người yêu thương, so với ngươi thì hạnh phúc hơn nhiều, nhớ Trần Chấn không? Hắn rất yêu Thủy nhi, hai người ngụ ở trong hậu cung, Tề vương cũng đã cho phép. Ngươi nếu tỉnh ngộ, sau này Tiểu Thiên sẽ giải thích hiều lầm của các ngươi, như vậy ít nhất ngươi còn có một người thân." Mạc Nhiễm Thiên thở dài.
Lúc ngẩng đầu lên trong mắt Thân Vô Kỵ đã rơi lệ, đây là lần đầu tiên Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn như vậy, sức mạnh của tình thân quả là lớn nhất.
"Tốt rồi, đừng khóc nữa, ngươi từ bỏ đi, Tiểu Thiên sẽ che chở ngươi, để sau này ngươi cũng hạnh phúc." Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn rơi lệ, tim lập tức mềm nhũn, để roi xuống, ngồi xổm ôm lấy hắn.
"Tiểu Thiên." Thân Vô Kỵ ấm ức gọi rồi ôm lấy Mạc Nhiễm Thiên khóc lớn.
Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên co rút mấy cái cũng chưa dừng lại được, đại nam nhân này bạo phát thật là kinh khủng.
Một lúc lâu, Thân Vô Kỵ mới dừng việc khóc thút thít, Mạc Nhiễm Thiên vỗ nhẹ lưng hắn.
"Tiểu Thiên, thái tử làm hoàng đế không được." Thân Vô Kỵ bỗng nhiên nói một câu như vậy.
"Ngươi nói hắn đần ư?" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến tên ngốc xinh đẹp kia.
"Ngươi không cảm thấy hắn đần sao?" Thân Vô Kỵ đẩy hắn ra nhìn vào mắt hắn mà hỏi.
"Ha ha, đó gọi là đại trí giả ngu, Bồ Tát tại thế." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới lời của Thân Liệt.
Thân Vô Kỵ không giải thích được.
"Ngươi nhìn hắn tuy có chút đần, nhưng hắn tâm địa thiện lương, chỉ xem việc hắn đề cao địa vị nữ nhân, cũng không phải là việc ngươi có thể nghĩ đến, đó là tiến bộ, một quốc gia tiến bộ, nữ nhân cũng không phải là không bằng nam nhân, phải cho các nàng cơ hội, ngươi không thấy Tiêu Thái hậu sao? Nàng còn mạnh hơn bất kì nam nhân nào. Ai." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến Tiêu Hương Hương liền buồn bực.
Thân Vô Kỵ nhíu chặt lông mày, suy tư, cuối cùng gật đầu nói: "Không sai, điểm này thái tử điện hạ cũng làm cho bổn tướng rất kinh ngạc."
"Việc này nói rõ hắn cũng không ngốc, hơn nữa bên cạnh hắn có Thanh Phong trợ giúp, nhất định sẽ là một minh quân tốt, ngươi a, yên tĩnh đi, an tâm sống, chờ cho bệnh đau đầu trị lành, được không?" Mạc Nhiễm Thiên dụ dỗ.
Thân Vô Kỵ không nói lời nào, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên biết hắn không phải là Thượng Quan Nghi, hơn nữa hắn không cam lòng.
"Ngươi nếu khăng khăng một mực, ta hôm nay sẽ quất chết ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên đứng dậy lạnh lùng nhìn hắn.
Thân Vô Kỵ cũng đứng dậy, đi tới trong phòng biến thái, nhảy vào trong bồn tắm, tựa vào bên cạnh ao nhắm mắt lại, Mạc Nhiễm Thiên biết lúc này hắn mới bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạc Nhiễm Thiên không nóng nảy, từ từ nghiên cứu đạo cụ treo đầy trên vách tường, những cái đinh nom rất đẹp kia là dùng làm gì nhỉ, còn có sáo tử lớn nhỏ, các loại ti đái đầy màu sắc, gậy gỗ lớn nhỏ không đều, còn có rất nhiều bình bình lọ lọ, thấy vậy hắn một đầu mồ hôi.
"Tiểu Thiên, ngày mai ngươi có để bổn tướng vào triều sớm không?" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt hỏi.
"Ha ha, ngươi nên biết." Mạc Nhiễm Thiên buồn cười nhướn mày nhìn hắn.
"Bổn tướng thế lực khá lớn, các ngươi có thể ngăn lại? Nếu để lộ ra, sau đó không thành công sẽ mang đến nội chiến." Thân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
"Yên tâm, ngày mai ai cũng chạy không được, ngươi chỉ cần lo lắng cho một mình ngươi, đúng rồi, Khương Chính sẽ đến, đại nhân chuẩn bị nói bí mật này với hắn thế nào đây?" Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh.
"Ngươi mời hắn tới?" Thân Vô Kỵ sửng sốt.
"Không, là ngươi mời hắn tới, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên hài hước nói.
"Ngươi muốn làm gì hắn?" Thân Vô Kỵ lo lắng.
"Khương Chính võ công cao cường, dĩ nhiên muốn khống chế hắn ở trong phủ Thừa tướng của ngươi, đại nhân có muốn hỗ trợ hay không?" Mạc Nhiễm Thiên cười nói.
"Hừ, ngươi cảm thấy ta sẽ giúp sao? Trên tay hắn có một phần ba binh phù!" Thân Vô Kỵ hừ lạnh.
"Vậy thì thế nào, tiến vào rồi thì ra không được, cho dù hắn có toàn bộ binh phù thì cũng làm gì được? Khương Chính đi rồi, đại nhân cũng đừng hi vọng nữa, ha ha ha, vậy thì chờ xem kịch vui đi." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đã tính toán.
Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên lòng tin mười phần, bày mưu nghĩ kế, chợt phát hiện ôn tuyền này cũng lạnh rồi, mình thật sự bại bởi hắn sao?
Bình luận truyện