Chương 15: Nhất Chiến Thành Danh
Tại cửa phẩu thuật tầng bốn bệnh viện, Diệp Hoan ôm chặt cây cột trước cửa. Bất kể bảo vệ có kéo như thế nào, thân hình hắn cũng không có chút lay động, miệng hét lớn:
"Không đi! Chết cũng không đi! Đâu phải là không trả tiền! Cục công an trả giùm tôi viện phí, dựa vào cái gì mà không cắt bao quy đầu cho tôi? Các ngươi không nói lí lẽ gì hết?"
Bảo vệ bệnh viện kéo tới mồ hôi đầm đìa, lại không dám đánh hắn. Dù sao họ cũng đã nghe nói rằng người đang đứng trước mặt chính là vị anh hùng đã chiến đấu quyết liệt với ba tên cướp.
Anh hùng sao lại như thế này? Mẹ nó! Thói đời thế nào vậy?
Bảo vệ thấy qua sự đời cũng không ít. Nhưng anh hùng mặt dày nhất quyết phải ở lại cắt bao quy đầu, thì thiệt là hiếm thấy. Lần này coi như được mở mang tầm mắt rồi.
Cao Thắng Nam đi lên lầu bốn, thấy cảnh tượng hỗn lọan trước mắt. Nàng giận đến tím tái mặt mày.
Cao Thắng Nam tiến vài bước về phía trước, nhắm thẳng vào mông của Diệp Hoan đá một phát, hét lớn:
"Đứng dậy cho ta! Cái tên khốn này!"
Diệp Hoan bị đá, không khỏi tức giận. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Cao Thắng Nam giận đến tím tái mặt mày, ánh mắt rực lửa, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Diệp Hoan thóang chốc hết nổi cáu, cười ngượng ngùng, phủi phủi mông làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn đứng dậy, cười khẩy nói:
"Cao cảnh quan đến rồi hả? Ủa sao vậy? Tôi còn chưa kiểm tra xong mà."
"Họ Diệp kia! Ta biết ngươi là tên khốn nạn. Nhưng không ngờ ngươi lại khốn nạn tới mức này. Cục cảnh sát đưa ngươi tới kiểm tra thương tích. Ngươi lại chạy tới phòng phẩu thuật đòi cắt…"
Mặt Cao Thắng Nam đỏ lên. Sau đó nàng giận dữ nhìn Diệp Hoan nói:
"Ngoài trừ thương tích, kiểm tra khác đều không làm! Muốn làm ngươi tự bỏ tiền ra. Cục cảnh sát sẽ không chịu trách nhiệm."
Diệp Hoan thất vọng thở một hơi dài, bất mãn nói:
"Lúc nãy còn nói miễn phí, bây giờ lại không miễn phí nữa. Cảnh sát các ngươi làm việc thật không ra gì. Cô chắc không phải là kẻ lừa đảo ở bệnh viện này chứ hả?"
Cao Thắng Nam nổi giận đùng đùng, quay lại nắm lấy áo Diệp Hoan, giận dữ quát:
"Họ Diệp kia! Ngươi nghe kỹ cho ta. Ta nói chữa trị miễn phí là phần thương tích nãy ngươi bị thương trong vụ cướp. Còn cái này không liên quan gì cả. Ngươi muốn thừa cơ lừa cảnh sát sao? Ngươi có tin là bây giờ ta còng ngươi về đồn không?"
Diệp Hoan gật đầu một cách chán nản, nói:
"Tin."
Cao Thắng Nam rất là vừa ý với thái độ ngoan ngõan của Diệp Hoan, nói:
"Đi nào! Ở dưới có rất nhiều kí giả đang chờ ngươi. Ngươi hãy xuống nói vài câu…"
Nói xong Cao Thắng Nam đi trước. Diệp Hoan gác tay lên đầu lủi thũi bước theo sau.
Đi được vái bước, Diệp Hoan nhịn không được nói:
"Haizz... Nhưng mà bao quy đầu của ta là do lúc nãy đánh nhau với tên cướp mới mọc dài ra mà…."
"Câm miệng! Khốn kiếp!"
Xuống tới tầng một, một đám kí giả đeo máy ảnh, cầm micro đang phỏng vấn khắp nơi. Họ thấy Cao Thắng và Diệp Hoan xuống. Một vị nữ cảnh sát tư thế oai hùng hiên ngang, bên cạnh là người thanh niên khuôn mặt khôi ngô tuân tú đang nhìn xung quanh.
Mũi của bọn kí giả rất thính, lập tức đóan được đó chính là người anh hùng vô danh trong vụ cướp lần này. Sau khi được Cao Thắng Nam xác nhận, đám kí giả rất là hưng phấn. Đại sảnh lúc này lọan cả lên. Muôn vàn tiếng bấm máy ảnh kêu click click. Từng đợt ánh sáng lóe lên trước mặt Diệp Hoan.
Diệp Hoan từ nhỏ tới giờ chưa gặp cảnh này bao giờ. Hắn bị dọa đến ngây người ra. Sau đó hắn như tỉnh giấc lập tức lấy tay che mặt mình, theo bản năng hét lớn:
"Tôi bị oan! Đừng chụp ! Cấm chụp!"
Cao Thắng Nam đứng một bên thở một hơi dài bất lực. Ngón tay thon thon chỉa vào lưng hắn, nhéo một cái thiệt là đau, cắn răng nói nhỏ:
"Tên khốn! Ngươi lần này là nhân vật chính. Không phải là khách làng chơi bị bắt, không cần phải né tránh vậy đâu, tự nhiên chút!"
Diệp Hoan giờ mới kịp phản ứng.
Đúng rồi, ta là anh hùng nha! Lúc nãy vừa làm một chuyện tốt mà. Chuyện này đáng tự hào mà. Mắc gì tránh né chứ?
Ngay lập tức, Diệp Hoan như trở thành một người khác. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực mặt cười tươi rói, một tay giơ lên cao, vẫy vẫy thể hiện lòng biết ơn đối với các kí giả, cũng không biết ở đâu học được chiêu này, rất có phẩm chất của một minh tinh.
Cao Thắng Nam đứng bên cạnh Diệp Hoan, khóe miệng nhoẻn lên, muốn cười nhưng lại thôi.
Sau một hồi chụp liên cuồng, mười mấy cái micro đưa đến trước mặt Diệp Hoan, kí giả bắt đầu phỏng vấn lia lịa.
"Anh Diệp! Cho hỏi lúc quyết đấu với bọn cướp, anh nghĩ gì vậy? Anh chỉ là một công dân bình thường thôi. Anh lấy dũng khí này từ đâu ra?"
"Thực sự lúc đó tôi không nghĩ gì cả. Chỉ là cảm thấy không thể để ba thằng cướp ranh đó cướp tiền của tôi. Từ trước tới giờ chỉ có tôi cướp tiền người khác. Cho nên nhất thời không quen bị người khác cướp. Về mặt tình cảm khó mà chịu được đả kích lớn như vậy….."
Kí giả: "……"
Không khí sôi nổi im lặng trong chốc lát...
Được rồi, bọn kí giả bình tĩnh nhảy qua câu hỏi này, lại liên tiếp đưa ra câu hỏi mới.
"Anh Diệp! Cho hỏi lần này anh đánh nhau với bọn cướp có bị thương không vậy? Lúc nãy chúng tôi nhận được tin. Ủy ban nhân dân thành phố rất là quan tâm đến vụ cướp lần này. Trương cục trưởng của sở công an đích thân chỉ thị, nhất định phải dốc hết sức bảo vệ an uy của mọi người. Phải ưu đãi đặc biệt đối với vị anh hùng đánh nhau với bọn cướp. Anh Diệp! Anh có hài lòng đối với việc chữa trị ở bệnh viện này không?"
Diệp Hoang xoa xoa tay, thật thà chất phác cười:
"Hài lòng! Rất là hài lòng! Cám ơn sự quan tâm của lãnh đạo, để tôi có thể kiểm tra tổng quát như vậy. Thương tích không nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương nhẹ. Không cần phải nằm viện. Bệnh viện thì cái gì cũng tốt, chỉ là không cho tôi cắt.. Um…"
Cao Thắng Nam đứng bên cạnh tay nhanh như cắt, bịt lấy miệng Diệp Hoan không màng đến hắn giãy giụa thế nào, cười nói với kí giả.
"Các vị thông tin đại chúng! Do Diệp Hoan vừa nãy mới đánh nhau với bọn cướp nên đầu bị thương nhẹ. Nói năng có chút hàm hồ, chỗ nào không phải xin các vị bỏ qua cho. Tôi được lệnh đưa Diệp Hoan về cục cảnh sát lấy khẩu cung để xác nhận những người đáng nghi trong vụ cướp ngân hàng. Đang rất vội. Mong các vị thông cảm. Phỏng vấn tạm dừng ở đây vậy."
Cao Thắng Nam nói xong liền nắm lấy vai Diệp Hoan, mở đường đi ra phía ngoài.
Xảy ra vụ cướp, đồng thời còn có người chết, công việc về sau rất là nhiều. Vị anh hùng Diệp Hoan này cũng đừng mong được nghỉ ngơi. Bây giờ là thời đại hòa bình, có người chết là vụ án lớn. Nhất định phải kể rõ tình tiết của vụ án. Cho dù là bọn cướp chết, Cho dù là do tự vệ, tất cả đều cũng phải ghi chép lại. Người của cục cảnh sát tỉ mỉ điều tra, phục hồi lại hiện trường.
Diệp Hoan lần thứ hai vào cục cảnh sát. Lần này với thân phận là một anh hùng, cảm giác đương nhiên không giống lần trước rồi.
Cao Thắng Nam phụ trách việc ghi chép, tỉ mỉ hỏi các tình tiết liên quan tới vụ án.
Cuộc nói chuyện kéo dài đến năm giờ chiều thì phần ghi chép này khó khăn lắm mới làm xong.
Diệp Hoan tòan thân mệt mỏi ngồi trên ghế, thở một hơi dài thiệt dài, cười khổ nói:
"Sao ta có cảm giác lấy khẩu cung còn mệt hơn đánh nhau với bọn cướp nữa?"
Cao Thắng Nam liếc hắn một cái, sằng giọng nói:
"Ngươi thì khỏe rồi. Diệp đại anh hùng! Chúng ta đã khách khí với ngươi lắm rồi. Mời ngươi đến phòng làm việc, rót trà cho ngươi, mời ngươi hút thuốc. Hầu ngươi như hầu mấy ông lớn vậy. Nếu như ngươi là tội phạm, thì giờ đã bị còng tay trên ghế này rồi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Diệp Hoan nhắm mắt cười nói:
"Khách khí thế nào tôi cũng không muốn vào đây nữa. Cục cảnh sát không phải là nơi tốt lành gì. Lần trứơc tôi đã nói rồi, cho dù có dùng mỹ nhân kế tôi cũng không vào. Nhưng… Nếu như là cảnh sát Cao đích thân sử dụng mỹ nhân kế đối với tôi. Tôi cắn răng một cái, dậm chân một cái. Biết đâu sẽ chiều theo cô, khai xong rồi vẫn muốn khai nữa…."
Cao Thắng Nam nghe giọng giễu cợt của Diệp Hoang, vốn dĩ rất là giận dữ, nhưng không biết do đâu mặt lại đỏ lên, nhìn Diệp Hoan với ánh mắt khinh rẻ:
"Xì! Ngươi nằm mơ đi! Ta mà phải xài mỹ nhân kế với ngươi ư? Về ngủ một giấc đi!"
Giọng nói nghe như là đang trách mắng người khác. Nhưng sao giọng điệu nhè nhẹ, nghe như giọng hờn dỗi của một mỹ nhân?
Còn cái ánh mắt khinh rẻ ấy nhìn sao giống như sóng thu đang chuyển động.
Diệp Hoan cảm thấy có chút kì lạ. Hắn nhìn hai má đỏ ửng của Cao Thắng Nam. Nhìn một hồi lâu, Diệp Hoan đột nhiên vỗ đùi một cái.
Ô kìa! Cô nữ cảnh sát dồi dào chính nghĩa này có khả năng rất sùng bái anh hùng. Vừa lúc đại anh hùng như ta xuất hiện trước mặt cô ta. Đừng nói cô ta phải phải lòng ta, muốn yêu ta chứ?
Nữ cảnh cảnh sát cũng là con gái. Là con gái thì sẽ có khao khát mà.
Ta nên đồng ý?..... Hay là không đồng ý đây?
Bình luận truyện