Cực Phẩm Thiên Kiêu
Chương 209
Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Tiếu Tiếu vừa chạy vừa tức giận nói: “Lớp trưởng cái gì chứ, hung dữ như vậy, chạy hai mươi vòng, hai mươi nghìn mét, đó không phải muốn mạng của ta sao? Tới bây giờ ta còn chưa chạy dài như thế!” Nam sinh còn khá hơn một chút nhưng với nữ sinh yêu cầu này quả thực hơi cao một chút.
“Không có biện pháp, hắn đã nói như vậy, bây giờ chúng ta chỉ có thể nhận lệnh!” Bối Bối bất đắc dĩ nói, không ngờ ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện như vậy, nghĩ đến những ngày kế tiếp thật sự không dễ chịu. Hai người Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch đang cùng nhau chạy, Ngô Địch nói: “Lớp trưởng thật đủ nghiêm túc, một chút tình cảm cũng không có. Sau lần trừng phạt này, không biết có bao nhiêu người hận hắn. Chỉ có điều mục đích chủ yếu của hắn chính là muốn chúng ta hiểu rõ hàm nghĩa của kỷ luật và đoàn thể.” Hiển nhiên, Ngô Địch rất hiểu ý muốn ban đầu của lớp trưởng.
“Đúng vậy, lúc trước tớ đã chuẩn bị tư tưởng, chỉ có điều trừng phạt hai mươi nghìn mét quả thật không nhẹ.” Trừng phạt như vậy đối với cô thì không có gì, thế nhưng đối với các cô gái bình thường thì lại là một vấn đề rất lớn, sau khi chạy xong hai mươi nghìn mét còn thoải mái được sao?
“Sau này lúc kiểm tra sẽ có hai mươi nghìn mét, khi đó còn phải đeo thêm đồ nặng để chạy đấ, giờ coi như chúng ta sớm thử một lần.” Ngô Địch không thèm để ý nói. Hai người đã chạy một nghìn mét nhưng nhìn thì không có vấn đề gì.
“Làm sao cậu biết?” Điều này cô thật sự không biết, trước đó đối với phương diện này cũng không tìm hiểu. Dù sao cô cho rằng an bài huấn luyện gì thì cô huấn luyện cái đó là được rồi. Vì cô không sợ.
Ngô Địch sửng sốt một giây, chợt cười nói: “Tớ nghe từ một người bạn cũng trong quân đội nói. Vì mình cũng muốn đến nên có tìm hiểu một chút về phương diện này.”
“Hóa ra như thế.” Dương Hiểu Đồng không có tiếp tục hỏi, chỉ nhún nhún vai không sao cả nói: “Phương diện này tớ chưa từng hỏi thăm.”
“Hai mươi nghìn mét, cậu không có vấn đề chứ?”Ngô Địch hỏi, cô vốn cho rằng Dương Hiểu Đồng không thể kiên trì nhưng lần trước sau khi biết cô ấy cũng từng tập luyện qua, bộ dáng thiên kim đại tiểu thư trói gà không chặt cũng bị bỏ qua.
Trên mặt Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười tự tin:“Không có vấn đề, còn cậu?”
“Tớ cũng như vậy.” Khóe miệng Ngô Địch giương lên nụ cười tự tin, huấn luyện này trước đây cô đã từng tiếp thu qua. Ba cô rất nghiêm khắc với cô. Từ nhỏ ba cô chưa từng ngừng tiến hành huấn luyện cô, vì hi vọng sau này cô có thể trở thành một quân nhân xuất sắc.
Cô dứt bỏ những sở thích con gái yêu nhất như chơi búp bê, bỏ qua mái tóc dài mọi cô gái đều yêu như mạng, bỏ qua những thứ tình cảm thiếu nữ, một lòng chỉ huấn luyện chính mình, vì mình có thể đạt được kỳ vọng của ba. Cô đã từng thương tâm, chính mình buông tha nhiều như vậy, đổi lấy hiện tại những thứ này có đáng giá không? Chẳng qua khi cô tiến vào quân đội cô mới hiểu được, hóa ra bản thân vốn không hối hận, từ nhỏ lớn lên trong gia đình như vậy, cô đã sớm quen cuộc sống quân đội. Cũng chỉ có trong quân đội, cô mới có thể cảm nhận được lòng trung thành tuyệt đối, có lẽ từ trong khung đây chính là cuộc sống cô yêu thích.
“Vậy chúng ta thi đấu?”
“Vậy chúng ta thi đấu?”
Hai người đồng thanh nói, nghe thấy lời đối phương giống mình, hai người không khỏi bật cười, không ngờ suy nghĩ của hai người lại giống nhau như vậy.
Lớp trưởng ở một bên gào thét: “Chạy nhanh lên một chút, các ngươi chưa ăn cơm sao? Cứ như vậy sao có tư cách thành quân nhân? Về nhà làm vườn đi!”
Lưu Vũ Nhu lại bất đắc dĩ nói: “Chúng ta vốn chưa ăn điểm tâm…”
Không thể không thừa nhận, lời lớp trưởng thật sự dễ dàng khiến người ta tức giận. Lớp bọn họ học, số lượng nam sinh gấp ba nữ sinh. Bởi trong quân đội nữ binh vốn đã ít đến đáng thương, nữ binh về nhà làm vườn có thể không cảm thấy có gì đáng ngại nhưng nghe vào trong tai nam binh cảm thấy vũ nhục tôn nghiêm đàn ông bọn họ.
Cho nên mấy nam binh lập tức tăng nhanh tốc độ, dù sao cách làm lúc trước của lớp trưởng khiến bọn họ rất không phục, càng không chịu nổi lớp trưởng cười chế nhạo, họ muốn chứng minh năng lực của mình.
Nhìn nam sinh phía sau từng người từng người vượt qua bọn họ, hai người Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch nhìn nhau, đồng thời đẩy nhanh tốc độ để đuổi kịp mấy nam binh đằng trước. Đám người Tiếu Tiếu rất nhanh đã bị ném phía sau. Hai người thi đấu lại bắt đầu.
Ba nghìn mét…
Năm nghìn mét…
Mười nghìn mét…
Các nam binh dần dần chậm lại, mà Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch thì vẫn duy trì tốc độ, rất nhanh đã dẫn đầu, mà cùng chạy với hai người còn có Lý Liệt hôm qua chào hỏi Dương Hiểu Đồng. Ba người chạy thành một hàng.
Kỳ thực lấy tốc độ khinh công của Dương Hiểu Đồng, hai mươi nghìn mét trong thời gian ngắn có thể giải quyết nhưng năng lực này tự nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên cô cứ dựa theo tốc độ này chạy cùng bọn họ, như vậy mới bình thường hơn chút.
Mười tám ngàn mét…
Sắc mặt Ngô Địch đã đỏ, sau một thời gian dài chạy bộ, phổi thiếu dưỡng khí tạo thành vẻ mặt đó. Lý Liệt bên cạnh tốt hơn Ngô Địch một chút nhưng lại không giống như Dương Hiểu Đồng hô hấp bình thường. Vừa nhìn dường như Dương Hiểu Đồng không hề việc có gì, hô hấp vẫn bình ổn, giống như mới vừa bắt đầu chạy. Ngô Địch lắc đầu mở miệng nói: “Vẫn là cậu lợi hại, mặt không đỏ hơi thở không gấp.”
Lý Liệt cảm thán nói: “Thật sự không nghĩ tới cô lợi hại như vậy.” Hai mươi nghìn mét thân là nam binh hắn cũng có chút không chịu nổi, phải biết rằng phương diện này hắn đã huấn luyện nhiều lần, những người phía sau không biết đã bị bọn họ vượt lên trước vài vòng, hơn nữa còn có người chạy tới té xỉu.
Trong lúc ba người chạy, ủy viên quân khu từ phía trên đi qua, nhìn thấy tình huống này không khỏi dừng lại nhìn ba người, nhìn một lúc mới gật đầu nói với người bên cạnh: “Lần này không tệ, trại tân binh có mấy hạt giống tốt, bồi dưỡng cho tốt!”
“Rõ.” Đại đội trưởng tân binh liên tiếp gật đầu đáp ứng. Tên ba người Lý Liệt, Dương Hiểu Đồng, Ngô Địch đã bị hắn âm thầm ghi tạc trong lòng.
Đợi ba người chạy xong hai mươi nghìn mét đứng trước mặt lớp trưởng, những người khác vừa mới chạy xong hơn mười nghìn mét. Họ vẫn đang tiếp tục chạy. Lớp trưởng nhìn ba người dù trên mặt không lộ ra biểu tình gì nhưng trong lòng lại kinh ngạc không ngớt, không ngờ tốc độ chạy của bọn họ lại nhanh như vậy. May mà hắn không chạy cùng bọn họ, nếu chạy cùng vậy uy tín của hắn chẳng phải lập tức không còn sao?
Ba người cứ như vậy đứng thẳng trước mặt lớp trưởng, chờ những người khác chạy xong. Một lát sau, những người khác mới lục đục thêm vào đội ngũ của bọn họ, đương nhiên phần lớn những người còn lại đều trực tiếp xụi lơ té trên mặt đất há mồm thở dốc.
Lúc này đã hơn sáu giờ, lớp trưởng nhìn bộ dáng bọn họ, cảm thấy không sai biệt lắm, từ bi nói: “Sau khi ăn điểm tâm xong lại tập hợp, hiện tại giải tán!”
Lớp trưởng vừa mới nói xong, những người vốn đang đứng lên lại lần nữa té trên mặt đất, tiếng kêu than vang khắp trời đất có thể hình dung tình hình hiện tại bọn họ, mỗi người đều té trên mặt đất không muốn động đậy…
Trong những ngày kế tiếp, huấn luyện của bọn họ chưa bao giờ gián đoạn, mỗi ngày trời chưa sáng bắt đầu huấn luyện, huấn luyện đến tận buổi tối mới kết thúc! Trong phòng ngủ tiếng ai oán không ngừng vang lên liên tục. Chỉ có điều, quan hệ giữa Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch lại càng ngày càng tốt. Trong mắt bọn họ mỗi ngày mặc dù mệt một chút nhưng không thể phủ nhận như vậy phong phú hơn.
Không biết từ lúc nào, sáu người trong phòng ngủ đã phân làm ba tổ: Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch, Tiếu Tiếu và Bối Bối, Trương Thiến Văn và Lưu Vũ Nhu. Bọn họ có lúc hai người ở cùng một chỗ, mặc dù sáu người ở chung cũng không tệ nhưng còn lại hầu như đều là hai người.
Mà trong khoảng thời gian này, Dương Hiểu Đồng hoàn toàn cảm nhận được địch ý của Trương Thiến Văn đối với cô. Hơn nữa giống như Du Du nói, Trương Thiến Văn luôn luôn muốn chứng minh mị lực của cô ta lớn hơn Dương Hiểu Đồng. Đối với việc đó Dương Hiểu Đồng chỉ cười trừ, cái này có phải quá nhàm chán không vậy?
Hai tháng, nam binh liên ban 2 trên cơ bản đều biết nhân vật ‘số một’ – Trương Thiến Văn. Ấn tượng bọn họ về Trương Thiến Văn cũng không tệ. Có lẽ cô ta muốn rửa sạch sỉ nhục ngày đó ở căng tin lúc ăn cơm, Trương Thiến Văn ngay trước mặt Dương Hiểu Đồng và các nam binh ban 2 liên tiếp chào hỏi, chứng minh mị lực của cô ta. Tuy nhiên Dương Hiểu Đồng lại coi như không thấy, vẫn ăn cơm của cô.
Có đôi khi Ngô Địch nhịn không được trêu chọc, đương nhiên cô giống Dương Hiểu Đồng, cho rằng hành động như thế một chút ý tứ cũng không có.
Hôm nay, mấy người lại cùng nhau ăn cơm ở căn tin.
Trương Thiến Văn vừa tới đã có mấy nam binh giúp cô ta lấy cơm. Trương Thiến Văn thấy vậy cười nói:“Ô kìa, các anh quá khách khí, cứ lấy cơm cho tôi như vậy, tôi sẽ ngại đó.” Ánh mắt như có như không liếc về phía Dương Hiểu Đồng, trong mắt khiêu khích rất rõ ràng.
Thấy vậy, Ngô Địch nhẹ giọng nói bên tai Dương Hiểu Đồng: “Nhìn xem, lại tới, cô ta thật đúng là làm không biết mệt ah.”
Dương Hiểu Đồng nhún nhún vai cười nói: “Thói quen là được.”
“Ha ha, mị lực của cậu không hề thua kém cô ta. Nếu không cậu cũng khoe khoang một chút? Tớ tin chỉ cần cậu ngoắc ngoắc ngón tay, bọn họ lập tức sẽ tới đây.”Trong mắt Ngô Địch lóe lên vui vẻ, hiển nhiên sinh hoạt trong môi trường nghiêm túc, cô khó khăn lắm mới tìm được một vài trò tiêu khiển thú vị.
“Quên đi, tớ không nhàm chán như vậy, tự mình có tay tại sao phải nhờ người ta lấy cơm? Chẳng lẽ Ngô đại tỷ suy nghĩ vậy?”
“Cậu ít nói đi, tớ cũng không hề có hứng thú đó.”Thấy Dương Hiểu Đồng hắt nước tới người cô, Ngô Địch lập tức cự tuyệt nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lý Liệt đi tới, để cơm nước đã lấy đầy đủ đặt trước mặt Dương Hiểu Đồng, nói: “Hiểu Đồng, ăn cơm đi.”
Sắc mặt Trương Thiến Văn lập tức khó coi. Bởi trong hai tháng này, tất cả nam binh đều đối xử rất tốt với cô ả, ngoại trừ tên Lý Liệt này. Trong mắt Lý Liệt trừ Dương Hiểu Đồng thì không hề nhìn thấy người khác. Cho dù Dương Hiểu Đồng chỉ coi hắn như bằng hữu, hắn vẫn mỗi ngày quan tâm Dương Hiểu Đồng, cô nhìn thấy trong lòng không khỏi cảm thấy đố kị.
Trong đám nam binh, Lý Liệt ưu tú nhất, đẹp trai nhất. Người duy nhất có thể khiến Trương Thiến Văn coi trọng cũng chỉ có Lý Liệt. Nhiều lần huấn luyện, cô nhìn thấy Lý Liệt ưu tú, ngay cả đại đội trưởng đều khen hắn, con gái thích con trai men lì. Lý Liệt như ánh mặt trời lại rất đàn ông, hiển nhiên là đối tượng lý tưởng của Trương Thiến Văn.
Cô từng nhiều lần xuất hiện trước mặt Lý Liệt, thấy Lý Liệt là người sang bắt quàng làm họ. Nhưng bình thường Lý Liệt đều không thèm để ý tới cô, cho dù có nói chuyện với cô cũng là hỏi chuyện về Dương Hiểu Đồng, điều đó sao không khiến cô ta tức giận được chứ?
Beta: Sally
Tiếu Tiếu vừa chạy vừa tức giận nói: “Lớp trưởng cái gì chứ, hung dữ như vậy, chạy hai mươi vòng, hai mươi nghìn mét, đó không phải muốn mạng của ta sao? Tới bây giờ ta còn chưa chạy dài như thế!” Nam sinh còn khá hơn một chút nhưng với nữ sinh yêu cầu này quả thực hơi cao một chút.
“Không có biện pháp, hắn đã nói như vậy, bây giờ chúng ta chỉ có thể nhận lệnh!” Bối Bối bất đắc dĩ nói, không ngờ ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện như vậy, nghĩ đến những ngày kế tiếp thật sự không dễ chịu. Hai người Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch đang cùng nhau chạy, Ngô Địch nói: “Lớp trưởng thật đủ nghiêm túc, một chút tình cảm cũng không có. Sau lần trừng phạt này, không biết có bao nhiêu người hận hắn. Chỉ có điều mục đích chủ yếu của hắn chính là muốn chúng ta hiểu rõ hàm nghĩa của kỷ luật và đoàn thể.” Hiển nhiên, Ngô Địch rất hiểu ý muốn ban đầu của lớp trưởng.
“Đúng vậy, lúc trước tớ đã chuẩn bị tư tưởng, chỉ có điều trừng phạt hai mươi nghìn mét quả thật không nhẹ.” Trừng phạt như vậy đối với cô thì không có gì, thế nhưng đối với các cô gái bình thường thì lại là một vấn đề rất lớn, sau khi chạy xong hai mươi nghìn mét còn thoải mái được sao?
“Sau này lúc kiểm tra sẽ có hai mươi nghìn mét, khi đó còn phải đeo thêm đồ nặng để chạy đấ, giờ coi như chúng ta sớm thử một lần.” Ngô Địch không thèm để ý nói. Hai người đã chạy một nghìn mét nhưng nhìn thì không có vấn đề gì.
“Làm sao cậu biết?” Điều này cô thật sự không biết, trước đó đối với phương diện này cũng không tìm hiểu. Dù sao cô cho rằng an bài huấn luyện gì thì cô huấn luyện cái đó là được rồi. Vì cô không sợ.
Ngô Địch sửng sốt một giây, chợt cười nói: “Tớ nghe từ một người bạn cũng trong quân đội nói. Vì mình cũng muốn đến nên có tìm hiểu một chút về phương diện này.”
“Hóa ra như thế.” Dương Hiểu Đồng không có tiếp tục hỏi, chỉ nhún nhún vai không sao cả nói: “Phương diện này tớ chưa từng hỏi thăm.”
“Hai mươi nghìn mét, cậu không có vấn đề chứ?”Ngô Địch hỏi, cô vốn cho rằng Dương Hiểu Đồng không thể kiên trì nhưng lần trước sau khi biết cô ấy cũng từng tập luyện qua, bộ dáng thiên kim đại tiểu thư trói gà không chặt cũng bị bỏ qua.
Trên mặt Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười tự tin:“Không có vấn đề, còn cậu?”
“Tớ cũng như vậy.” Khóe miệng Ngô Địch giương lên nụ cười tự tin, huấn luyện này trước đây cô đã từng tiếp thu qua. Ba cô rất nghiêm khắc với cô. Từ nhỏ ba cô chưa từng ngừng tiến hành huấn luyện cô, vì hi vọng sau này cô có thể trở thành một quân nhân xuất sắc.
Cô dứt bỏ những sở thích con gái yêu nhất như chơi búp bê, bỏ qua mái tóc dài mọi cô gái đều yêu như mạng, bỏ qua những thứ tình cảm thiếu nữ, một lòng chỉ huấn luyện chính mình, vì mình có thể đạt được kỳ vọng của ba. Cô đã từng thương tâm, chính mình buông tha nhiều như vậy, đổi lấy hiện tại những thứ này có đáng giá không? Chẳng qua khi cô tiến vào quân đội cô mới hiểu được, hóa ra bản thân vốn không hối hận, từ nhỏ lớn lên trong gia đình như vậy, cô đã sớm quen cuộc sống quân đội. Cũng chỉ có trong quân đội, cô mới có thể cảm nhận được lòng trung thành tuyệt đối, có lẽ từ trong khung đây chính là cuộc sống cô yêu thích.
“Vậy chúng ta thi đấu?”
“Vậy chúng ta thi đấu?”
Hai người đồng thanh nói, nghe thấy lời đối phương giống mình, hai người không khỏi bật cười, không ngờ suy nghĩ của hai người lại giống nhau như vậy.
Lớp trưởng ở một bên gào thét: “Chạy nhanh lên một chút, các ngươi chưa ăn cơm sao? Cứ như vậy sao có tư cách thành quân nhân? Về nhà làm vườn đi!”
Lưu Vũ Nhu lại bất đắc dĩ nói: “Chúng ta vốn chưa ăn điểm tâm…”
Không thể không thừa nhận, lời lớp trưởng thật sự dễ dàng khiến người ta tức giận. Lớp bọn họ học, số lượng nam sinh gấp ba nữ sinh. Bởi trong quân đội nữ binh vốn đã ít đến đáng thương, nữ binh về nhà làm vườn có thể không cảm thấy có gì đáng ngại nhưng nghe vào trong tai nam binh cảm thấy vũ nhục tôn nghiêm đàn ông bọn họ.
Cho nên mấy nam binh lập tức tăng nhanh tốc độ, dù sao cách làm lúc trước của lớp trưởng khiến bọn họ rất không phục, càng không chịu nổi lớp trưởng cười chế nhạo, họ muốn chứng minh năng lực của mình.
Nhìn nam sinh phía sau từng người từng người vượt qua bọn họ, hai người Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch nhìn nhau, đồng thời đẩy nhanh tốc độ để đuổi kịp mấy nam binh đằng trước. Đám người Tiếu Tiếu rất nhanh đã bị ném phía sau. Hai người thi đấu lại bắt đầu.
Ba nghìn mét…
Năm nghìn mét…
Mười nghìn mét…
Các nam binh dần dần chậm lại, mà Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch thì vẫn duy trì tốc độ, rất nhanh đã dẫn đầu, mà cùng chạy với hai người còn có Lý Liệt hôm qua chào hỏi Dương Hiểu Đồng. Ba người chạy thành một hàng.
Kỳ thực lấy tốc độ khinh công của Dương Hiểu Đồng, hai mươi nghìn mét trong thời gian ngắn có thể giải quyết nhưng năng lực này tự nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên cô cứ dựa theo tốc độ này chạy cùng bọn họ, như vậy mới bình thường hơn chút.
Mười tám ngàn mét…
Sắc mặt Ngô Địch đã đỏ, sau một thời gian dài chạy bộ, phổi thiếu dưỡng khí tạo thành vẻ mặt đó. Lý Liệt bên cạnh tốt hơn Ngô Địch một chút nhưng lại không giống như Dương Hiểu Đồng hô hấp bình thường. Vừa nhìn dường như Dương Hiểu Đồng không hề việc có gì, hô hấp vẫn bình ổn, giống như mới vừa bắt đầu chạy. Ngô Địch lắc đầu mở miệng nói: “Vẫn là cậu lợi hại, mặt không đỏ hơi thở không gấp.”
Lý Liệt cảm thán nói: “Thật sự không nghĩ tới cô lợi hại như vậy.” Hai mươi nghìn mét thân là nam binh hắn cũng có chút không chịu nổi, phải biết rằng phương diện này hắn đã huấn luyện nhiều lần, những người phía sau không biết đã bị bọn họ vượt lên trước vài vòng, hơn nữa còn có người chạy tới té xỉu.
Trong lúc ba người chạy, ủy viên quân khu từ phía trên đi qua, nhìn thấy tình huống này không khỏi dừng lại nhìn ba người, nhìn một lúc mới gật đầu nói với người bên cạnh: “Lần này không tệ, trại tân binh có mấy hạt giống tốt, bồi dưỡng cho tốt!”
“Rõ.” Đại đội trưởng tân binh liên tiếp gật đầu đáp ứng. Tên ba người Lý Liệt, Dương Hiểu Đồng, Ngô Địch đã bị hắn âm thầm ghi tạc trong lòng.
Đợi ba người chạy xong hai mươi nghìn mét đứng trước mặt lớp trưởng, những người khác vừa mới chạy xong hơn mười nghìn mét. Họ vẫn đang tiếp tục chạy. Lớp trưởng nhìn ba người dù trên mặt không lộ ra biểu tình gì nhưng trong lòng lại kinh ngạc không ngớt, không ngờ tốc độ chạy của bọn họ lại nhanh như vậy. May mà hắn không chạy cùng bọn họ, nếu chạy cùng vậy uy tín của hắn chẳng phải lập tức không còn sao?
Ba người cứ như vậy đứng thẳng trước mặt lớp trưởng, chờ những người khác chạy xong. Một lát sau, những người khác mới lục đục thêm vào đội ngũ của bọn họ, đương nhiên phần lớn những người còn lại đều trực tiếp xụi lơ té trên mặt đất há mồm thở dốc.
Lúc này đã hơn sáu giờ, lớp trưởng nhìn bộ dáng bọn họ, cảm thấy không sai biệt lắm, từ bi nói: “Sau khi ăn điểm tâm xong lại tập hợp, hiện tại giải tán!”
Lớp trưởng vừa mới nói xong, những người vốn đang đứng lên lại lần nữa té trên mặt đất, tiếng kêu than vang khắp trời đất có thể hình dung tình hình hiện tại bọn họ, mỗi người đều té trên mặt đất không muốn động đậy…
Trong những ngày kế tiếp, huấn luyện của bọn họ chưa bao giờ gián đoạn, mỗi ngày trời chưa sáng bắt đầu huấn luyện, huấn luyện đến tận buổi tối mới kết thúc! Trong phòng ngủ tiếng ai oán không ngừng vang lên liên tục. Chỉ có điều, quan hệ giữa Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch lại càng ngày càng tốt. Trong mắt bọn họ mỗi ngày mặc dù mệt một chút nhưng không thể phủ nhận như vậy phong phú hơn.
Không biết từ lúc nào, sáu người trong phòng ngủ đã phân làm ba tổ: Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch, Tiếu Tiếu và Bối Bối, Trương Thiến Văn và Lưu Vũ Nhu. Bọn họ có lúc hai người ở cùng một chỗ, mặc dù sáu người ở chung cũng không tệ nhưng còn lại hầu như đều là hai người.
Mà trong khoảng thời gian này, Dương Hiểu Đồng hoàn toàn cảm nhận được địch ý của Trương Thiến Văn đối với cô. Hơn nữa giống như Du Du nói, Trương Thiến Văn luôn luôn muốn chứng minh mị lực của cô ta lớn hơn Dương Hiểu Đồng. Đối với việc đó Dương Hiểu Đồng chỉ cười trừ, cái này có phải quá nhàm chán không vậy?
Hai tháng, nam binh liên ban 2 trên cơ bản đều biết nhân vật ‘số một’ – Trương Thiến Văn. Ấn tượng bọn họ về Trương Thiến Văn cũng không tệ. Có lẽ cô ta muốn rửa sạch sỉ nhục ngày đó ở căng tin lúc ăn cơm, Trương Thiến Văn ngay trước mặt Dương Hiểu Đồng và các nam binh ban 2 liên tiếp chào hỏi, chứng minh mị lực của cô ta. Tuy nhiên Dương Hiểu Đồng lại coi như không thấy, vẫn ăn cơm của cô.
Có đôi khi Ngô Địch nhịn không được trêu chọc, đương nhiên cô giống Dương Hiểu Đồng, cho rằng hành động như thế một chút ý tứ cũng không có.
Hôm nay, mấy người lại cùng nhau ăn cơm ở căn tin.
Trương Thiến Văn vừa tới đã có mấy nam binh giúp cô ta lấy cơm. Trương Thiến Văn thấy vậy cười nói:“Ô kìa, các anh quá khách khí, cứ lấy cơm cho tôi như vậy, tôi sẽ ngại đó.” Ánh mắt như có như không liếc về phía Dương Hiểu Đồng, trong mắt khiêu khích rất rõ ràng.
Thấy vậy, Ngô Địch nhẹ giọng nói bên tai Dương Hiểu Đồng: “Nhìn xem, lại tới, cô ta thật đúng là làm không biết mệt ah.”
Dương Hiểu Đồng nhún nhún vai cười nói: “Thói quen là được.”
“Ha ha, mị lực của cậu không hề thua kém cô ta. Nếu không cậu cũng khoe khoang một chút? Tớ tin chỉ cần cậu ngoắc ngoắc ngón tay, bọn họ lập tức sẽ tới đây.”Trong mắt Ngô Địch lóe lên vui vẻ, hiển nhiên sinh hoạt trong môi trường nghiêm túc, cô khó khăn lắm mới tìm được một vài trò tiêu khiển thú vị.
“Quên đi, tớ không nhàm chán như vậy, tự mình có tay tại sao phải nhờ người ta lấy cơm? Chẳng lẽ Ngô đại tỷ suy nghĩ vậy?”
“Cậu ít nói đi, tớ cũng không hề có hứng thú đó.”Thấy Dương Hiểu Đồng hắt nước tới người cô, Ngô Địch lập tức cự tuyệt nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lý Liệt đi tới, để cơm nước đã lấy đầy đủ đặt trước mặt Dương Hiểu Đồng, nói: “Hiểu Đồng, ăn cơm đi.”
Sắc mặt Trương Thiến Văn lập tức khó coi. Bởi trong hai tháng này, tất cả nam binh đều đối xử rất tốt với cô ả, ngoại trừ tên Lý Liệt này. Trong mắt Lý Liệt trừ Dương Hiểu Đồng thì không hề nhìn thấy người khác. Cho dù Dương Hiểu Đồng chỉ coi hắn như bằng hữu, hắn vẫn mỗi ngày quan tâm Dương Hiểu Đồng, cô nhìn thấy trong lòng không khỏi cảm thấy đố kị.
Trong đám nam binh, Lý Liệt ưu tú nhất, đẹp trai nhất. Người duy nhất có thể khiến Trương Thiến Văn coi trọng cũng chỉ có Lý Liệt. Nhiều lần huấn luyện, cô nhìn thấy Lý Liệt ưu tú, ngay cả đại đội trưởng đều khen hắn, con gái thích con trai men lì. Lý Liệt như ánh mặt trời lại rất đàn ông, hiển nhiên là đối tượng lý tưởng của Trương Thiến Văn.
Cô từng nhiều lần xuất hiện trước mặt Lý Liệt, thấy Lý Liệt là người sang bắt quàng làm họ. Nhưng bình thường Lý Liệt đều không thèm để ý tới cô, cho dù có nói chuyện với cô cũng là hỏi chuyện về Dương Hiểu Đồng, điều đó sao không khiến cô ta tức giận được chứ?
Bình luận truyện