Chương 1: Tên Ăn Mày Xuất Hiện Ở Tửu Lâu Thiên Lý Hương .
Edit&Beta: Myumyu
“Ùng ục.”
“Ùng ục ục.”
Một trận tiếng động trầm đục truyền đến. Chỉ thấy tại một góc khuất trong ngõ nhỏ, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi vô cùng bẩn đứng đó.
Dường như bị tiếng bụng sôi của mình làm cho hoảng hồn, thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cùng một đôi mắt to đen trắng rõ ràng. Hắn nhìn quanh, lại nghe bụng truyền đến tiếng kêu “ục ục ục” , nhịn không được giương bàn tay nhỏ đen thui, vỗ vỗ trên bụng, thấp giọng phẫn nộ quát: “***! Ngươi kêu cái gì? Mới đói một chút xíu ngươi đã kêu ầm ĩ như vậy, không phải sẽ khiến mọi người biết ta vì đói quá, mà muốn làm trộm sao?”
Sau khi thì thào mắng vài câu, hắn cau cái mũi nhỏ, mắt to linh hoạt chuyển động vài cái, ẩn mình vào góc tối trong mái hiên, bắt đầu đi tới phố chính phía trước
Hiện tại là đầu mùa xuân, tiết xuân se lạnh, gió thổi qua các khe hở của nhà gỗ, vù vù thổi lên người thiếu niên. Thiếu niên bị gió quạt một trận, thân mình run run vài cái. Hắn nhếch nhếch miệng, xoa xoa tay dậm chân: “***, thởi tiết quái quỷ này đúng là không để cho người ta sống mà. Tốt xấu gi ta cũng là nhân vật chính, tại sao lại ra nông nỗi này?”
Vươn bàn tay nhỏ tuy rằng đen thui, móng tay lại sạch sẽ, thiếu niên ngước mắt lên, cực kỳ xinh đẹp hất đầu. Ừs, không đến bao lâu nữa, ta lập tức sẽ trở lại thành thiếu niên xinh đẹp người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Lúc này bụng lại kêu “Ùng ục”, thiếu niên đang làm ra vẻ đẹp trai vội vàng ôm bụng, ô, bất kể như thế nào, cứ tìm cách lấp đầy bụng rồi nói sau.
Sau khi lẩn vào góc tường, thiếu niên thò đầu ra. Con đường bên ngoài này, là một trong những ngã tư đường phồn hoa nhất thành Lạc Dương. Tuy rằng bây giờ là buổi sáng, cũng đã người đến người đi, tiếng rao hàng không ngừng nghỉ.
Thiếu niên siết quần áo rách trên người thật chặt, rụt lại thân mình từ từ đi ra. Theo bước đi của hắn, cặp giầy rơm thủng hai lỗ dưới chân lắc lư liên tục, hai ngón chân to đen sì sì thỉnh thoảng lại thò ra ngoài cúi đầu chào hỏi mọi người.
Mới đi vài bước, ánh mắt đang nhìn xung quanh của thiếu niên dừng lại, mãnh liệt nuố nước miếng . Chỉ thấy phía đối diện cách chừng trăm trước,có một tòa lầu gỗ cao hai tầng, ba chữ to “Thiên Lý Hương” theo thể chữ lệ, phát ra ánh sáng đen thui mê người trong gió rét .
Lại nuốt nước miếng, cặp mắt to của thiếu niên chớp chớp, tửu lâu này ghê gớm thật, ngon miệng thật! Chỉ cần nhìn cái bảng hiệu này, là có thể biết ở trong đó nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon nghiêng nước nghiêng thành, vừa có sắc vừa có hương.
Đột nhiên “ào ào “, một dòng nước miếng trong suốt từ khóe môi của hắn từng giọt từng giọt chảy xuống, sau khi tạo thành một chuỗi dài hoa lệ , sợi chỉ bạc đứt ra, tinh tế rơi trên sàn nhà.
Tuy rằng còn sớm, cửa lớn tửu lâu Thiên Lý Hương cũng mở rộng, người đến người đi. Những người ra ra vào vào này, người người mặc lụa là gấm vóc, mặt mày hồng hào, bụng ăn no căng tròn. Thiếu niên liếc xéo xem thường, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm những người đó: một đàn dê béo, đáng tiếc, đáng tiếc, thiếu niên cúi đầu nhìn xiêm y rách mướp của mình, bất đắc dĩ thầm nghĩ: Bộ dạng thế này, cũng không có cách nào tiếp cận mấy con dê béo đó.
Đang tìm cách, đôi mắt quay tít của thiếu niên chợt ngẩn ngơ, sau đó nháy mắt phát ra ánh sáng nóng cháy mấy trăm độ. Chỉ thấy mắt to đen trắng rõ ràng của hắn, trong nháy mắt này đã biến thành một đường cong cong.
Một đường cong cong này, bình tĩnh dính trên một người thanh niên. Thanh niên này mặc tơ lụa màu hồ lan*, thân hình cao lớn, eo nhỏ vai rộng, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ, nở một nụ cười lười biếng.
“Aò ào ——” lại là một dòng nước miếng tràn ra khóe miệng, thiếu niên trợn trừng, hai mắt không chớp nhìn thanh niên kia chằm chằm, cái miệng nhỏ nhắn của hắn run run, nước mắt dâng trào: “Tốt quá, một cái đùi gà thật lớn!”
Chỉ thấy tay trái thanh niên bưng một cái hạp sứ, phái trên bày một cái đùi gà lớn vàng tươi . Một thanh niên đẹp đẽ quý giá bất phàm như vậy, trong tay lại mang một cái đùi gà, trong nháy mắt, bốn phía có vô số ánh mắt sáng rực nhìn về phía thanh niên kia, xen lẫn trong những ánh mắt này, thiếu niên kia híp mắt thành một đường, cũng có vẻ không đáng chú ý lắm!
“Tránh ra! Tránh ra!”
Một tiếng kêu phá vỡ sự yên tĩnh, kèm theo tiếng kêu khẽ là tiếng quất roi ngựa xẹt qua không khí, cùng với tiếng bước chân hỗn loạn khi mọi người tránh ra.
Chỉ chốc lát, một cô gái diễm lệ xuất hiện ở trước mắt mọi người. Thiếu nữ này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan mỏng mà tinh xảo, dung nhan cao ngạo. Giờ phút này nàng vừa vung roi, vừa trừng mắt phượng căm tức nhìn thanh niên kia: “Lam Hòa, lá gan của ngươi thật không nhỏ, bổn tiểu thư có lệnh, ngươi dám không ra?”
“Bịch bịch bịch” tiếng bước chân vang lên, cô gái vọt tới trước mặt Lam Hòa, nàng nổi giận đùng đùng, nhìn Lam Hòa từ trên xuống dưới, nhìn thấy cái đùi gà trong hộp sứ trên tay trái hắn thì trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Bộ dạng không tệ, nhưng cũng chỉ là một dân đen mở tửu lâu mà thôi, còn dám kiêu ngạo như thế?”
Từ sau khi thiếu nữ kia xuất hiện, mọi người liền vây quanh bọn họ, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mà thiếu niên từ khi nhìn đến đùi gà kia, hai mắt liền không thể rời đi. Đôi chân của hắn, trong vô thức đã đến gần Lam Hòa.
Tuy rằng hắn đen sì sì giống cục than nướng bánh, trên người lại không có gì đặc biệt, mọi người thấy vậy, cũng không để ý từ khi nào thì bên cạnh nhiều thêm một cục than, bởi vậy hắn chẳng những thuận lợi chen vào trong đám người xem náo nhiệt, còn từ từ chen về phía trước.
Sau khi cô gái diễm lệ nhìn Lam Hòa chằm chằm, kiêu ngạo nói ra những lời này, hai hàng lông mày Lam Hòa cong lên, chậm rãi tươi cười, hàm răng trắng bóng của hắn nhoáng lên một cái, cũng không biết vì sao, thiếu niên chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, càng lạnh hơn ba phần.
Cô gái diễm lệ kia đứng mũi chịu sào, tên nhãi con tuấn tú mở tửu lâu trước mắt này lại không giữ thể diện cho mình, lập tức mày mỏng dựng lên, mắt phượng dài nhỏ trợn rừng, tay phải vung, đồng thời khẽ kêu : “Ngươi, thật to gan!”
“Vút” Roi ngựa xẹt qua bầu trời, như tia chớp quất xuống khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa, không rõ có phải Lam Hòa không thấy hay sao, mà không hề tránh né, nhìn thẳng về phía roi ngựa đang vung lên kia!
Đúng lúc này, một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cát bụi ào ào đổ về phía mọi người. Chỉ khoảng nửa khắc, trước mắt mọi người tràn ngập bụi mù màu vàng. Mọi người vội vàng nhắm mắt, xoa xoa mắt. Mà cô gái diễm lệ kia cũng cảm thấy mắt mình đau đớn, roi dài trong tay tự nhiên lệch đi, đồng thời thân thể mềm mại xoay chuyển, đưa lưng về phía bão cát kia.
Ngay lúc nàng xoay người, hai mắt Lam Hòa sáng ngời. Bởi vì hắn thấy rõ ràng, một hòn đá lớn cỡ nắm tay trẻ con vút một tiếng nằm ngay dưới chân thiếu nữ, vừa vặn khiến một nửa bàn chân trái của nàng dẫm lên!
Bình luận truyện