Cực Phẩm Vú Em
Quyển 2 - Chương 154: Ngày thành hôn
Trong đại sảnh.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngồi trên ghế như đang cầm đại đao cưỡi ngựa vậy, đôi mắt hổ nhìn thẳng về phía trước. Còn ở bên cạnh là Tĩnh Âm – mẹ của Tĩnh Tâm đang cười híp hết cả mắt.
Ở trước mặt hai người chính là Cao Lôi Hoa đang ngồi trên ghế với giống như phạm nhân đang ngồi trước vành móng ngựa. Trong lòng Cao Lôi Hoa hiện giờ như bị đổ bình ngũ vị vậy (chua, cay, mặn, ngọt, đắng), các vị xen lẫn với nhau. Đặc biệt là mẹ vợ Tĩnh Âm cứ tủm tỉm cười rồi thi thoảng lại liếc nhìn làm Cao Lôi Hoa cảm thấy muốn đập đầu vào một tấm sắt nào đó!
Sỗ sàng ‘ăn’ mẹ vợ, Cao Lôi Hoa hắn coi như là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (xưa nay chưa từng có ai mà sau cũng chẳng có)! Không chỉ có sờ soạng mà còn hôn, bế. Hơn nữa, vừa mới thấy mặt cha vợ hắn liền ‘giao lưu’ một trận. Lúc này Cao Lôi Hoa như đang đọc lời mặc niệm…
Đặc biệt, dáng vẻ tươi cười của mẹ vợ Tĩnh Âm lại càng khiến Cao Lôi Hoa muốn độn thổ cho xong.
Ngồi cạnh Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm vừa tức vừa buồn cười. Sau khi nghe Saga miêu tả toàn bộ tình hình, Tĩnh Tâm cũng không biết nói gì với Cao Lôi Hoa cả. Có hơi tức giận rồi lại có chút ngọt ngào.
- Khụ khụ, tiểu tử kia, ta đã sớm nói cho ngươi, ngươi đang ôm vợ của ta mà con trâu đất nhà ngươi lại không chịu nghe.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngồi trên ghế ho nhẹ.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vừa nói xong Cao Lôi Hoa liền cảm thấy mặt đỏ bừng bừng như khỉ ăn ớt. Tĩnh Tâm ngồi cạnh thấy bộ dạng này của Cao Lôi Hoa liền tức giận trừng mắt nhìn Nguyệt Chấn Thiên Poseidon, biểu thị sự bất mãn với việc Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lại nhắc lại chuyện này.
- Hay chửa, hôn lễ còn chưa diễn ra mà đã bênh vực nam nhân của mình rồi.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon bị Tĩnh Tâm trừng mắt cũng lập tức không nhắc tới việc này tiếp. Chẳng qua cuối cùng lão vẫn không tha cho Cao Lôi Hoa mà nhắc một câu:
- Tiểu tử kia, cảnh cáo ngươi lần cuối, chuyện vừa rồi giữa ngươi và Tĩnh Âm ngươi cấm được hé ra. Mẹ nó, nếu không phải thấy ngươi lầm tưởng Tĩnh Âm thành con gái Tĩnh Tâm của ta thì ta sẽ xiên chết ngươi!
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngồi trên ghế bộc phát một khí thế bá vương hất tới mặt Cao Lôi Hoa.
- Việc đó đương nhiên. Hắc hắc!
Cao Lôi Hoa ngượng ngùng gãi gãi đầu, trong lòng lại thầm kêu khổ. Ai ngờ mẹ vợ mình lại giữ gìn tốt thế, theo lý thuyết thì Tĩnh Tâm lớn như vậy thì mẹ vợ dù bảo dưỡng tốt đến mấy cũng phải lộ vẻ thành thục nào đó chứ! Hơn thế hai người lại giống nhau như đúc nữa, nếu không phải đã biết mẹ vợ luôn luôn tươi cười thì Cao Lôi Hoa e rằng sau này mình cũng không thể nhận ra điểm khác biệt giữa hai người. Giống nhau từ màu tóc đến màu mắt. Tuy rằng mọi người đều nói, yêu một người thì dù có lẫn trong đám đông nghìn người thì cũng có thể dễ dàng tìm ra người đó.
Nhưng lúc này Cao Lôi Hoa cảm thấy lời này không hẳn vậy. Ít nhất, hiện giờ ngoại trừ nét mặt thì hắn không tìm thấy điểm khác nhau giữa mẹ vợ Tĩnh Âm và người yêu Tĩnh Tâm. May chăng thì sau này mình và Tĩnh Tâm thân mật hơn một chút thì có thể phát hiện ra điểm khác biệt đó.
Bên trên, Tĩnh Âm vừa khoác tay Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vừa cười tủm tỉm nhìn con gái của mình và chàng thanh niên tóc bạc trước mặt. Trong lòng nàng cảm thấy vui mừng vì Tĩnh Tâm đã tìm được một nam nhân tài giỏi. Đứa con gái đáng thương của mình cuối cùng cũng tìm được một nam nhân tốt. Cao Lôi Hoa đối xử với Tĩnh Tâm thật tốt, mặc dù là một người mẹ nhưng Tĩnh Âm cũng có thể cảm nhận được qua chuyện vừa rồi. Cao Lôi Hoa đối với Tĩnh Tâm gần như có một loại yêu quý cố chấp. Ngay như vừa rồi, Cao Lôi Hoa tưởng nàng là Tĩnh Tâm, buộc tóc để nàng ăn cơm. Cả khi che chắn cho nàng khỏi những làn sóng năng lượng. Mấy chuyện như vậy ở trên đại lục này chẳng có mấy nam nhân có thể làm! Tất cả nam nhân đều chỉ biết đến vũ kỹ và ma pháp, lại thường hay xem nhẹ những việc bình thường trong cuộc sống. Nếu là chồng của mình, tuy rằng cũng tìm mọi cách che chở cho mình nhưng so với Cao Lôi Hoa thì còn cách khá xa.
Mới ở chung với Cao Lôi Hoa không lâu, nhưng Tĩnh Âm có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Cao Lôi Hoa dành cho Tĩnh Tâm. Điều hiếm có là ở chỗ, tuy Cao Lôi Hoa đặt hết tinh lực lên người Tĩnh Tâm nhưng vũ kỹ của nó cũng không vì thế mà đi xuống! Nguyệt Chấn Thiên Poseidon cũng nói thẳng với mình rằng không nắm chắc thắng được nó. Ở thế giới này, nam nhân không có thực lực thì không thể bảo vệ cho nữ nhân của mình. Cao Lôi Hoa có thực lực, hơn nữa lại luôn che chở cho nữ nhân của mình. Nam nhân như vậy ở thế giới này có thể nói là tuyệt chủng…
Nghĩ tới đây, Tĩnh Âm khẽ cười nhìn hai đứa bên dưới, Tĩnh Tâm là đứa con gái út của nàng, đồng thời cũng là đứa con gái mình thích nhất. Tĩnh Tâm rất lương thiện, hiền lành nhưng lại không giỏi việc biểu đạt tình cảm của mình, cho nên làm cho người khác có cảm giác lạnh lùng. Hơn nữa, từ nhỏ đến giờ Tĩnh Tâm không giống như mấy người chị mưu mô tính toán của nàng, cho nên gia đình lục đục không thích hợp với cuộc sống của Tĩnh Tâm. Đây là một trong những nguyên nhân làm cho Tĩnh Tâm quyết định ly khai gia đình, một thân một mình tới Quang Minh đế đô xa lạ này sinh sống.
Nói thật, tính cách và thói quen sinh hoạt của Tĩnh Tâm khiến cho Nguyệt Chấn Thiên Poseidon và Tĩnh Âm rất lo lắng cho nó sau này, bọn họ sợ con gái của mình không tìm được một người chồng có thể gửi gắm suốt đời.
Nhưng mà với tình hình hiện giờ, Tĩnh Tâm đã chiếm được một nam nhân thuộc loại hoàn mỹ nhất cho mình. Tĩnh Âm dịu dàng nhìn đứa con gái giống mình như đúc mà mỉm cười hạnh phúc.
- Khụ khụ, tiểu tử kia, ngươi tên là Cao Lôi Hoa đúng không?
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ho ho vài tiếng rồi bắt đầu cuộc thẩm vấn tối nay. Mặc dù lão cũng biết chàng trai trước mặt chính là Cao Lôi Hoa, nhưng mà cứ thẩm vấn thôi, dù gì thì cũng phải hỏi danh tính của đối phương trước cho đúng trình tự chứ!
- Vâng, là cháu.
Cao Lôi Hoa cười méo xệch, mỗi khi Nguyệt Chấn Thiên Poseidon gọi hắn là tiểu tử kia, hắn đều cảm thấy trong lòng phát lạnh. Bản thân mình bôn ba bao năm không ngờ còn bị người khác kêu là tiểu tử kia! Sau khi nghe câu hỏi của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon, Cao Lôi Hoa thầm nghĩ: “Lão cũng không phải không biết ta là Cao Lôi Hoa”. Có điều người ngồi đó là ba của Tĩnh Tâm nên Cao Lôi Hoa không dám nói ra.
- Được rồi, không nói nhảm nữa!
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon khẽ vỗ mặt bàn, ra vẻ lão còn không biết lời nói của mình là vô nghĩa. Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lớn tiếng nói:
- Chúng ta cũng không cần phải nói chuyện nhã nhặn như vậy nữa, như thế mệt mỏi lắm. Nói thô tục một chút! Chiều vừa rồi, đứa con trai Nguyệt Hoa Thiên của ta mang về một tin tức, nói ngươi và con gái của ta đã gạo nấu thành cơm? Hơn nữa ngay cả con cũng đã có đúng không?
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa.
- Việc đó dường như có hiểu lầm đôi chút.
Cao Lôi Hoa vội la lên, cái gì mà kêu có cả con chứ?
- Hiểu lầm?
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon đột nhiên hét lớn:
- Ta hỏi ngươi, con gái của ta có sữa là do ngươi làm có phải không?
- Đúng vậy.
Cao Lôi Hoa khẽ gật đầu, đây là sự thật.
- Vậy còn nói cái gì nữa.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon kêu:
- Có sữa, chẳng lẽ còn chưa có con sao? Nhưng mà ngươi yên tâm, Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ta cũng là người biết đạo lý. Qua việc khảo nghiệm vừa rồi ta rất vừa lòng! Ngươi đã ‘đỗ’ và có đủ tư cách làm chồng con gái của ta! Ngươi đã ‘ấy’ con gái của ta, ta cũng không nói gì. Chọn ngày lành tháng tốt ngươi và Tĩnh Tâm kết hôn đi!
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ném cho Cao Lôi Hoa một quả bom hạnh phúc!
Vừa nghe xong lời này, Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy trong lòng run lên, không phải là kinh ngạc mà là run vì hưng phấn. Sau đó hắn quay sang nhìn Tĩnh Tâm, tuy rằng trong lòng hắn quá muốn xác định quan hệ với Tĩnh Tâm, nhưng lý trí mách bảo hắn rằng, nếu như Tĩnh Tâm không muốn thì dù có danh phận cũng không có ý nghĩa gì.
Tĩnh Tâm ngồi bên cảm nhận được ánh mắt của Cao Lôi Hoa nên mỉm cười. Là nụ cười hạnh phúc, sau đó Tĩnh Tâm cầm tay của Cao Lôi Hoa, gật đầu một cách dứt khoát. Việc này chứng tỏ Tĩnh Tâm đã cho Cao Lôi Hoa một cái đáp án chắc chắn, nàng giao bản thân mình cho Cao Lôi Hoa! Cũng tương ứng với việc đồng ý kết hôn với hắn.
- Tốt rồi, nếu hai đứa đều đáp ứng thì ta sẽ chọn một ngày tốt đẹp để các con chuẩn bị hôn lễ.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nói tiếp:
- Hôn lễ của con gái ta không thể qua loa được! Đến lúc đó, ta sẽ cho con một hôn lễ lớn nhất, hoành tráng nhất! Đúng rồi, tháng sau đi! Tháng sau vừa đúng dịp tộc của ta có một ngày hội long trọng. Khi đó ta sẽ sắp xếp hôn lễ cho ngươi và Tĩnh Tâm!
Cao Lôi Hoa khẽ gật đầu, nắm chặt tay của Tĩnh Tâm. Lúc này Cao Lôi Hoa cảm thấy rất hạnh phúc, tháng sau chính là tháng có ý nghĩa nhất đối với mình kể từ sau khi tới dị giới. Có gia đình rồi! Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên xúc động nói:
- Mọi việc xin theo sự sắp xếp của ngài!
Vừa may, lần trước mình đã thu được trang phục nổi danh trên đại lục từ tổ chức sát thủ kia, đến lúc đó, nhất định phải bắt bọn họ làm cho Tĩnh Tâm một bộ áo cưới xinh đẹp nhất! Cao Lôi Hoa âm thầm nghĩ.
- Yên tâm, ta cũng nghe tiểu tử Nguyệt Hoa Thiên nói một ít về chuyện của ngươi.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nói:
- Chuyện hôn lễ đã có ta an bài. Ngươi là con rể của ta, ta đồng ý! Cuối cùng còn có một vấn đề rất trọng yếu!
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon hưng phấn nói:
- Đứa con của các ngươi đâu? Ta và mẹ Tĩnh Tâm sau khi nghe được tin tức liền lập tức tới đây ngay, chính là muốn biết hai đứa sinh cho ta là cháu trai hay cháu gái?
- Việc này, có chút khó khăn, bởi vì cháu và Tĩnh Tâm còn không có…
Cao Lôi Hoa lắp bắp, cũng không biết nói gì mới tốt. Mình và Tĩnh Tâm có rất nhiều đứa con, nhưng không có đứa nào là do hắn và Tĩnh Tâm sinh ra cả! Đang nói đến đây, Đại trưởng lão vừa vặn ôm Bảo Bảo từ trên lầu chạy xuống!
- Cao Lôi Hoa huynh đệ, Cao Lôi Hoa huynh đệ, công chúa tỉnh rồi, Bảo Bảo tỉnh rồi!
Vong Linh Đại trưởng lão hưng phấn ôm Bảo Bảo vọt xuống dưới lầu.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nghe vậy liền vội vàng nhìn tới đứa nhỏ trong lòng Vong Linh Đại trưởng lão, lão lập tức nhận ra được được trên người nó có một nguồn năng lượng lôi hệ giống với của Cao Lôi Hoa.
- Đây là cháu ngoại của ta sao?
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon kích động chạy lại gần, dịu dàng đỡ lấy Bảo Bảo trong tay Vong Linh Đại trưởng lão. Sau đó lão làm ra một chuyện khiến mọi người ngất xỉu – lão thò tay giật cái quần của Bảo Bảo.
Vong Linh Đại trưởng lão đột nhiên thấy một nam nhân như cây cột sắt đột nhiên làm chuyện phi lễ với công chúa! Lão liền chụp lấy tay của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon phẫn nộ quát:
- Ngươi làm gì…
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngồi trên ghế như đang cầm đại đao cưỡi ngựa vậy, đôi mắt hổ nhìn thẳng về phía trước. Còn ở bên cạnh là Tĩnh Âm – mẹ của Tĩnh Tâm đang cười híp hết cả mắt.
Ở trước mặt hai người chính là Cao Lôi Hoa đang ngồi trên ghế với giống như phạm nhân đang ngồi trước vành móng ngựa. Trong lòng Cao Lôi Hoa hiện giờ như bị đổ bình ngũ vị vậy (chua, cay, mặn, ngọt, đắng), các vị xen lẫn với nhau. Đặc biệt là mẹ vợ Tĩnh Âm cứ tủm tỉm cười rồi thi thoảng lại liếc nhìn làm Cao Lôi Hoa cảm thấy muốn đập đầu vào một tấm sắt nào đó!
Sỗ sàng ‘ăn’ mẹ vợ, Cao Lôi Hoa hắn coi như là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (xưa nay chưa từng có ai mà sau cũng chẳng có)! Không chỉ có sờ soạng mà còn hôn, bế. Hơn nữa, vừa mới thấy mặt cha vợ hắn liền ‘giao lưu’ một trận. Lúc này Cao Lôi Hoa như đang đọc lời mặc niệm…
Đặc biệt, dáng vẻ tươi cười của mẹ vợ Tĩnh Âm lại càng khiến Cao Lôi Hoa muốn độn thổ cho xong.
Ngồi cạnh Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm vừa tức vừa buồn cười. Sau khi nghe Saga miêu tả toàn bộ tình hình, Tĩnh Tâm cũng không biết nói gì với Cao Lôi Hoa cả. Có hơi tức giận rồi lại có chút ngọt ngào.
- Khụ khụ, tiểu tử kia, ta đã sớm nói cho ngươi, ngươi đang ôm vợ của ta mà con trâu đất nhà ngươi lại không chịu nghe.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngồi trên ghế ho nhẹ.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vừa nói xong Cao Lôi Hoa liền cảm thấy mặt đỏ bừng bừng như khỉ ăn ớt. Tĩnh Tâm ngồi cạnh thấy bộ dạng này của Cao Lôi Hoa liền tức giận trừng mắt nhìn Nguyệt Chấn Thiên Poseidon, biểu thị sự bất mãn với việc Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lại nhắc lại chuyện này.
- Hay chửa, hôn lễ còn chưa diễn ra mà đã bênh vực nam nhân của mình rồi.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon bị Tĩnh Tâm trừng mắt cũng lập tức không nhắc tới việc này tiếp. Chẳng qua cuối cùng lão vẫn không tha cho Cao Lôi Hoa mà nhắc một câu:
- Tiểu tử kia, cảnh cáo ngươi lần cuối, chuyện vừa rồi giữa ngươi và Tĩnh Âm ngươi cấm được hé ra. Mẹ nó, nếu không phải thấy ngươi lầm tưởng Tĩnh Âm thành con gái Tĩnh Tâm của ta thì ta sẽ xiên chết ngươi!
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngồi trên ghế bộc phát một khí thế bá vương hất tới mặt Cao Lôi Hoa.
- Việc đó đương nhiên. Hắc hắc!
Cao Lôi Hoa ngượng ngùng gãi gãi đầu, trong lòng lại thầm kêu khổ. Ai ngờ mẹ vợ mình lại giữ gìn tốt thế, theo lý thuyết thì Tĩnh Tâm lớn như vậy thì mẹ vợ dù bảo dưỡng tốt đến mấy cũng phải lộ vẻ thành thục nào đó chứ! Hơn thế hai người lại giống nhau như đúc nữa, nếu không phải đã biết mẹ vợ luôn luôn tươi cười thì Cao Lôi Hoa e rằng sau này mình cũng không thể nhận ra điểm khác biệt giữa hai người. Giống nhau từ màu tóc đến màu mắt. Tuy rằng mọi người đều nói, yêu một người thì dù có lẫn trong đám đông nghìn người thì cũng có thể dễ dàng tìm ra người đó.
Nhưng lúc này Cao Lôi Hoa cảm thấy lời này không hẳn vậy. Ít nhất, hiện giờ ngoại trừ nét mặt thì hắn không tìm thấy điểm khác nhau giữa mẹ vợ Tĩnh Âm và người yêu Tĩnh Tâm. May chăng thì sau này mình và Tĩnh Tâm thân mật hơn một chút thì có thể phát hiện ra điểm khác biệt đó.
Bên trên, Tĩnh Âm vừa khoác tay Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vừa cười tủm tỉm nhìn con gái của mình và chàng thanh niên tóc bạc trước mặt. Trong lòng nàng cảm thấy vui mừng vì Tĩnh Tâm đã tìm được một nam nhân tài giỏi. Đứa con gái đáng thương của mình cuối cùng cũng tìm được một nam nhân tốt. Cao Lôi Hoa đối xử với Tĩnh Tâm thật tốt, mặc dù là một người mẹ nhưng Tĩnh Âm cũng có thể cảm nhận được qua chuyện vừa rồi. Cao Lôi Hoa đối với Tĩnh Tâm gần như có một loại yêu quý cố chấp. Ngay như vừa rồi, Cao Lôi Hoa tưởng nàng là Tĩnh Tâm, buộc tóc để nàng ăn cơm. Cả khi che chắn cho nàng khỏi những làn sóng năng lượng. Mấy chuyện như vậy ở trên đại lục này chẳng có mấy nam nhân có thể làm! Tất cả nam nhân đều chỉ biết đến vũ kỹ và ma pháp, lại thường hay xem nhẹ những việc bình thường trong cuộc sống. Nếu là chồng của mình, tuy rằng cũng tìm mọi cách che chở cho mình nhưng so với Cao Lôi Hoa thì còn cách khá xa.
Mới ở chung với Cao Lôi Hoa không lâu, nhưng Tĩnh Âm có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Cao Lôi Hoa dành cho Tĩnh Tâm. Điều hiếm có là ở chỗ, tuy Cao Lôi Hoa đặt hết tinh lực lên người Tĩnh Tâm nhưng vũ kỹ của nó cũng không vì thế mà đi xuống! Nguyệt Chấn Thiên Poseidon cũng nói thẳng với mình rằng không nắm chắc thắng được nó. Ở thế giới này, nam nhân không có thực lực thì không thể bảo vệ cho nữ nhân của mình. Cao Lôi Hoa có thực lực, hơn nữa lại luôn che chở cho nữ nhân của mình. Nam nhân như vậy ở thế giới này có thể nói là tuyệt chủng…
Nghĩ tới đây, Tĩnh Âm khẽ cười nhìn hai đứa bên dưới, Tĩnh Tâm là đứa con gái út của nàng, đồng thời cũng là đứa con gái mình thích nhất. Tĩnh Tâm rất lương thiện, hiền lành nhưng lại không giỏi việc biểu đạt tình cảm của mình, cho nên làm cho người khác có cảm giác lạnh lùng. Hơn nữa, từ nhỏ đến giờ Tĩnh Tâm không giống như mấy người chị mưu mô tính toán của nàng, cho nên gia đình lục đục không thích hợp với cuộc sống của Tĩnh Tâm. Đây là một trong những nguyên nhân làm cho Tĩnh Tâm quyết định ly khai gia đình, một thân một mình tới Quang Minh đế đô xa lạ này sinh sống.
Nói thật, tính cách và thói quen sinh hoạt của Tĩnh Tâm khiến cho Nguyệt Chấn Thiên Poseidon và Tĩnh Âm rất lo lắng cho nó sau này, bọn họ sợ con gái của mình không tìm được một người chồng có thể gửi gắm suốt đời.
Nhưng mà với tình hình hiện giờ, Tĩnh Tâm đã chiếm được một nam nhân thuộc loại hoàn mỹ nhất cho mình. Tĩnh Âm dịu dàng nhìn đứa con gái giống mình như đúc mà mỉm cười hạnh phúc.
- Khụ khụ, tiểu tử kia, ngươi tên là Cao Lôi Hoa đúng không?
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ho ho vài tiếng rồi bắt đầu cuộc thẩm vấn tối nay. Mặc dù lão cũng biết chàng trai trước mặt chính là Cao Lôi Hoa, nhưng mà cứ thẩm vấn thôi, dù gì thì cũng phải hỏi danh tính của đối phương trước cho đúng trình tự chứ!
- Vâng, là cháu.
Cao Lôi Hoa cười méo xệch, mỗi khi Nguyệt Chấn Thiên Poseidon gọi hắn là tiểu tử kia, hắn đều cảm thấy trong lòng phát lạnh. Bản thân mình bôn ba bao năm không ngờ còn bị người khác kêu là tiểu tử kia! Sau khi nghe câu hỏi của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon, Cao Lôi Hoa thầm nghĩ: “Lão cũng không phải không biết ta là Cao Lôi Hoa”. Có điều người ngồi đó là ba của Tĩnh Tâm nên Cao Lôi Hoa không dám nói ra.
- Được rồi, không nói nhảm nữa!
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon khẽ vỗ mặt bàn, ra vẻ lão còn không biết lời nói của mình là vô nghĩa. Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lớn tiếng nói:
- Chúng ta cũng không cần phải nói chuyện nhã nhặn như vậy nữa, như thế mệt mỏi lắm. Nói thô tục một chút! Chiều vừa rồi, đứa con trai Nguyệt Hoa Thiên của ta mang về một tin tức, nói ngươi và con gái của ta đã gạo nấu thành cơm? Hơn nữa ngay cả con cũng đã có đúng không?
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa.
- Việc đó dường như có hiểu lầm đôi chút.
Cao Lôi Hoa vội la lên, cái gì mà kêu có cả con chứ?
- Hiểu lầm?
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon đột nhiên hét lớn:
- Ta hỏi ngươi, con gái của ta có sữa là do ngươi làm có phải không?
- Đúng vậy.
Cao Lôi Hoa khẽ gật đầu, đây là sự thật.
- Vậy còn nói cái gì nữa.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon kêu:
- Có sữa, chẳng lẽ còn chưa có con sao? Nhưng mà ngươi yên tâm, Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ta cũng là người biết đạo lý. Qua việc khảo nghiệm vừa rồi ta rất vừa lòng! Ngươi đã ‘đỗ’ và có đủ tư cách làm chồng con gái của ta! Ngươi đã ‘ấy’ con gái của ta, ta cũng không nói gì. Chọn ngày lành tháng tốt ngươi và Tĩnh Tâm kết hôn đi!
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ném cho Cao Lôi Hoa một quả bom hạnh phúc!
Vừa nghe xong lời này, Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy trong lòng run lên, không phải là kinh ngạc mà là run vì hưng phấn. Sau đó hắn quay sang nhìn Tĩnh Tâm, tuy rằng trong lòng hắn quá muốn xác định quan hệ với Tĩnh Tâm, nhưng lý trí mách bảo hắn rằng, nếu như Tĩnh Tâm không muốn thì dù có danh phận cũng không có ý nghĩa gì.
Tĩnh Tâm ngồi bên cảm nhận được ánh mắt của Cao Lôi Hoa nên mỉm cười. Là nụ cười hạnh phúc, sau đó Tĩnh Tâm cầm tay của Cao Lôi Hoa, gật đầu một cách dứt khoát. Việc này chứng tỏ Tĩnh Tâm đã cho Cao Lôi Hoa một cái đáp án chắc chắn, nàng giao bản thân mình cho Cao Lôi Hoa! Cũng tương ứng với việc đồng ý kết hôn với hắn.
- Tốt rồi, nếu hai đứa đều đáp ứng thì ta sẽ chọn một ngày tốt đẹp để các con chuẩn bị hôn lễ.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nói tiếp:
- Hôn lễ của con gái ta không thể qua loa được! Đến lúc đó, ta sẽ cho con một hôn lễ lớn nhất, hoành tráng nhất! Đúng rồi, tháng sau đi! Tháng sau vừa đúng dịp tộc của ta có một ngày hội long trọng. Khi đó ta sẽ sắp xếp hôn lễ cho ngươi và Tĩnh Tâm!
Cao Lôi Hoa khẽ gật đầu, nắm chặt tay của Tĩnh Tâm. Lúc này Cao Lôi Hoa cảm thấy rất hạnh phúc, tháng sau chính là tháng có ý nghĩa nhất đối với mình kể từ sau khi tới dị giới. Có gia đình rồi! Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên xúc động nói:
- Mọi việc xin theo sự sắp xếp của ngài!
Vừa may, lần trước mình đã thu được trang phục nổi danh trên đại lục từ tổ chức sát thủ kia, đến lúc đó, nhất định phải bắt bọn họ làm cho Tĩnh Tâm một bộ áo cưới xinh đẹp nhất! Cao Lôi Hoa âm thầm nghĩ.
- Yên tâm, ta cũng nghe tiểu tử Nguyệt Hoa Thiên nói một ít về chuyện của ngươi.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nói:
- Chuyện hôn lễ đã có ta an bài. Ngươi là con rể của ta, ta đồng ý! Cuối cùng còn có một vấn đề rất trọng yếu!
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon hưng phấn nói:
- Đứa con của các ngươi đâu? Ta và mẹ Tĩnh Tâm sau khi nghe được tin tức liền lập tức tới đây ngay, chính là muốn biết hai đứa sinh cho ta là cháu trai hay cháu gái?
- Việc này, có chút khó khăn, bởi vì cháu và Tĩnh Tâm còn không có…
Cao Lôi Hoa lắp bắp, cũng không biết nói gì mới tốt. Mình và Tĩnh Tâm có rất nhiều đứa con, nhưng không có đứa nào là do hắn và Tĩnh Tâm sinh ra cả! Đang nói đến đây, Đại trưởng lão vừa vặn ôm Bảo Bảo từ trên lầu chạy xuống!
- Cao Lôi Hoa huynh đệ, Cao Lôi Hoa huynh đệ, công chúa tỉnh rồi, Bảo Bảo tỉnh rồi!
Vong Linh Đại trưởng lão hưng phấn ôm Bảo Bảo vọt xuống dưới lầu.
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nghe vậy liền vội vàng nhìn tới đứa nhỏ trong lòng Vong Linh Đại trưởng lão, lão lập tức nhận ra được được trên người nó có một nguồn năng lượng lôi hệ giống với của Cao Lôi Hoa.
- Đây là cháu ngoại của ta sao?
Nguyệt Chấn Thiên Poseidon kích động chạy lại gần, dịu dàng đỡ lấy Bảo Bảo trong tay Vong Linh Đại trưởng lão. Sau đó lão làm ra một chuyện khiến mọi người ngất xỉu – lão thò tay giật cái quần của Bảo Bảo.
Vong Linh Đại trưởng lão đột nhiên thấy một nam nhân như cây cột sắt đột nhiên làm chuyện phi lễ với công chúa! Lão liền chụp lấy tay của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon phẫn nộ quát:
- Ngươi làm gì…
Bình luận truyện