Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 214: Ngoại trừ con ta, ai dám lấy con dâu của ta!



- Cho nên, đối với người dân thú tộc bọn tôi thì không thể trái lời thề với Thú thần!

Hồ Kiều Kiều giải thích cho Cao Lôi Hoa.

- Từ từ, từ từ đã.

Cao Lôi Hoa chặn họng Hồ Kiều Kiều:

- Ta muốn biết, lúc đầu có phải gia đình cô đã có ước hẹn là ‘nếu có gia tộc bọn họ giúp tìm được Hồ Mị Nhi thì các ngươi sẽ gả Hồ Mị Nhi cho người trong gia tộc đó’ có đúng không?!

Cao Lôi Hoa nhấn mạnh từng chữ một.

- Về cơ bản là vậy!

Mắt Hồ Kiều Kiều lóe mừng. Hồ tộc vốn thành thạo mấy vụ bày mưu tính kế, ý tứ của Cao Lôi Hoa thì nàng cũng đoán được chút ít. Chỉ có điều, hôn sự của Hồ Mị Nhi là không thể thay đổi, dù Cao Lôi Hoa có nói gì đi nữa cũng vậy thôi.

- Nói như vậy thì hiện tại Hồ Mị Nhi cũng đâu phải do bọn họ tìm ra.

Cao Lôi Hoa cau mày nói:

- Bọn họ chưa bỏ ra chút công sức nào thì cô cũng không có nghĩa vụ nhất định phải gả Hồ Mị Nhi cho con bọn họ!

- Thực xin lỗi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Hồ Kiều Kiều nhẹ lắc đầu.

- Dù hôm nay ngài có nói gì thì hôn sự này cũng không thể thay đổi. Chiếu theo trước lúc ước hẹn thì dù họ có tìm được Hồ Mị Nhi hay chúng tôi tìm được, hoặc người khác tìm được Hồ Mị Nhi đi nữa. Thì chỉ cần Hồ Mị Nhi trở lại thì chúng tôi sẽ gả Hồ Mị Nhi cho nhà họ.

- Vậy con ta làm sao bây giờ!

Cao Lôi Hoa ngồi thẳng người lên:

- Nói thật! Nếu không phải vì con ta thì ta cũng không đi cứu con cô! Chuyện này ta yêu cầu một lẽ công đạo! Không cớ gì mà con trai ta vất vả cực nhọc cứu con gái cô ra rồi lại để các ngươi gả cho người khác!

- Thật sự xin lỗi tiên sinh!

Hồ Kiều Kiều cười trừ:

- Nếu không thì chúng tôi sẽ dùng cách khác để cảm tạ ơn cứu mạng con gái chúng tôi.

Hồ Kiều Kiều không ngừng cười khổ, hôn sự của con gái quá trọng yếu. Không thể nào cự tuyệt được.

- Mẹ nó! Quên đi. Nói nửa ngày trời mà chẳng khác nào chưa nói gì! Giờ ta tuyên bố, chấm dứt đàm phán tại đây!

Cao Lôi Hoa bực mình đứng dậy vỗ quần áo rồi quay đầu nói với Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi:

- Con trai, con dâu, chấm dứt đàm phán ở đây. Vốn là muốn một cái đám cưới có danh có phận một chút nên mới ngồi đây. Tình hình hiện giờ thì hai đứa thấy rồi đó, nói lý cũng không xong. Các con đi về với ta, cần quái gì phải đi cầu hôn, không cầu vẫn hôn được!

- Vâng, thưa ba!

Nguyệt Sư cười tươi như hoa, từ đầu buổi đến giờ ngồi bên cạnh nghe đã rất khó chịu rồi, đến cầu hôn mà gặp phải nhà gái không ưng ý cho cưới.

Nhìn Hồ Kiều Kiều, Cao Lôi Hoa cười khinh thường. Hắn vốn chuẩn bị nói có tình có lý rồi! Ai dè gặp phải cái mụ hồ nữ này thì như thằng mọt sách ngồi nói với tường? Hắn đến cầu hôn là cho có hình thức mà thôi chứ trong lòng thì kệ xác ông bà thông gia ưng hay không. Thế giới này không giảng đạo lý mà cần nắm đấm - Thực lực! Thực lực, chính là đạo lý! Có thể nổ một chút rằng trên thế giới này không ai mà Cao Lôi Hoa muốn dẫn đi lại không đi được!

Sau khi đứng lên, Cao Lôi Hoa quay lại lạnh lùng nhìn Hồ Kiều Kiều nói:

- Con ta với con gái cô yêu nhau. Vậy mà cô lại vì một cái ước hẹn vớ vẩn mà chia rẽ uyên ương. Thật là nực cười! Hôn sự này, không cần phải cầu hôn gì hết! Đi cầu hôn càng thêm tức! Nguyệt Sư, dẫn Hồ Mị Nhi về, chúng ta đi.

Nói xong, Cao Lôi Hoa đi. Nguyệt Sư liền đứng dậy. Còn Hồ Mị Nhi ở bên cạnh cũng *** ton đứng dậy theo Nguyệt Sư. Ở lại nhà để ba mẹ gả mình cho thằng khác. Hồ Mị Nhi không dại gì lại chọn ở nhà.

Nhìn Cao Lôi Hoa, Hồ Kiều Kiều nhất thời sững sờ tại chỗ, nàng thật không ngờ đang nói chuyện phải trái với nhau đột nhiên Cao Lôi Hoa lại không thèm nói lý nữa. Mọi việc quá đột ngột nên nàng đành ngơ ngác nhìn Cao Lôi Hoa đi ra cửa.

- Các ngươi đứng lại!

Hồ Thiên cha của Hồ Mị Nhi từ trong phòng trong chạy ra quát mấy người Cao Lôi Hoa.

- Quên đưa của hồi môn à!

Cao Lôi Hoa quay đầu lại, híp mắt nhìn Hồ Thiên.

- Để con gái ta lại!

Hồ Thiên trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa.

- Dựa vào gì ta?

Cao Lôi Hoa cười lạnh.

- Vì nó là con ta!

Hồ Thiên hét lớn.

- Nhảm, đi thôi.

Không nhiều lời, Cao Lôi Hoa dẫn Nguyệt Sư với Hồ Mị Nhi cùng các lang kị binh đi ra cửa.

- Hồ Mị Nhi!

Hồ Thiên thét lên:

- Chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa này, từ nay về sau, ngươi sẽ không còn là con gái của Hồ Thiên ta nữa! Nhà ta sẽ không có đứa con gái như ngươi!

Đang bước về trước, Hồ Mị Nhi đành dừng lại. Cô có thể vì Nguyệt Sư mà rời khỏi nhà. Nhưng khi nghe cha mình nói không nhận mình làm con gái thì cô lại sợ hãi. Một bên là người yêu, một bên là người thân, làm sao bây giờ. Đi trên con đường nào cũng làm trái tim mềm yếu của Hồ Mị Nhi như bị dao cắt, cô không biết mình phải làm gì nữa.

Nếu ở trạng thái cửu vĩ hồ thì Hồ Mị Nhi sẽ không do dự mà đi theo Nguyệt Sư, nhưng trong trạng thái hiện tại thì giữa tình thân và tình yêu khiến cô rất khó lựa chọn. Cả hai đều có vị trí ngang nhau trong con tim bé bỏng của cô.

Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn vào mắt Hồ Mị Nhi.

Tình thân vs tình yêu không phải là thứ mà một cô gái như Hồ Mị Nhi có thể quyết định. Lão Hồ Thiên này thật ác độc, không ngờ lại lấy tình thân ra giữ Hồ Mị Nhi lại.

- Phù!

Cao Lôi Hoa hít sâu:

- Được rồi, nếu đã như vậy thì trước tiên Mị Nhi ở lại nhà đi.

Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ nói.

- Ba?

Lúc đầu Hồ Mị Nhi nhìn Cao Lôi Hoa một cách kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt đen của Cao Lôi Hoa thì cô nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Vâng ạ!

- Giờ ta có một câu hỏi cuối cùng.

Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn Hồ Thiên:

- Nói cho ta biết, thằng nào muốn lấy Hồ Mị Nhi? Gia đình mà ngươi nói là nhà nào gì?

- Nói thì ngươi biết cũng không sao! Đó là con trai của tộc trưởng Hồ tộc Fox.

Hồ Thiên nói ra cái tên này mà không khỏi đắc ý. Gia tộc Fox là gia tộc có thể chấn động tất cả thành thị của Thú tộc. Gia tộc này nắm giữ mạch máu kinh tế của cả đế quốc Thú nhân. Thú tộc không giỏi kinh doanh nhưng Hồ tộc lại khác, Hồ tộc là thương nhân trời sinh. Nói cách khác, tất cả thương đội của đế quốc Thú nhân hiện giờ đều do gia tộc Fox nắm giữ, nói họ nắm giữ mạch máu giao thương của cả đế quốc cũng không sai. Cho nên Hồ Thiên rất đắc chí nói tên gia tộc ra.

- Được!

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói:

- Mị Nhi, con cứ ở lại trước đã nhé.

- Vâng.

Hồ Mị Nhi cúi đầu, nhưng giọng nói của cô bé đầy cổ quái.

- Được rồi, chúng ta đi!

Cao Lôi Hoa phất tay, dẫn con trai với đội lang binh đi ra cửa không thèm quay đầu lại.

- Nhân loại, nguơi đừng bước chân vào nhà ta nữa!

Hồ Thiên nhìn Cao Lôi Hoa đi liền hả hê nói:

- Đừng tưởng mang theo một đội lang kỵ binh đầu phục nhân loại mà tưởng là giỏi! Muốn cưới con gái ta, không có cửa đâu!

- Hừ!

Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng, quay lại nhìn Hồ Thiên trừng trừng. Người này làm Cao Lôi Hoa ghét rồi!

Đụng phải ánh mắt của Cao Lôi Hoa, Hồ Thiên như bị nhét bom vào mồm, câm như hến.

- Chờ chút, ba à. Con có thể gọi người như vậy chứ.

Giọng nói của Hồ Mị Nhi thay đổi hoàn toàn, giọng nói trong trẻo giờ đây biến thành yêu dị.

Cao Lôi Hoa liếc sang Hồ Mị Nhi liền phát hiện ra chín cái đuôi đang vẫy vẫy phía sau.

- Là trạng thái yêu hồ sao?

Cao Lôi Hoa gãi gãi trán:

- Được rồi, cô gọi ta là ba cũng được.

- Ta có thể giống Mị Nhi gọi người một tiếng ba. Vậy ba à, con chờ các người quay lại.

Hồ Mị Nhi ở trong trạng thái cửu vĩ hồ cười yêu kiều, sau đó nhảy đến bên cạnh Nguyệt Sư.

- Chàng trai bé nhỏ.

Giọng Hồ Mị Nhi rất ngọt, cứ như âm thanh của ma quỷ dụ hoặc người ta phạm tội. Nàng chắp hai tay ra sau lưng, người hơi khóm xuống khẽ gọi Nguyệt Sư. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cái khe rãnh sâu hút mê người của nàng lại hiện ra trước mặt Nguyệt Sư.

- Hả? Có chuyện gì?

Nguyệt Sư ngẩng đầu nhìn Hồ Mị Nhi, sau đó hít hít mũi, cố gắng để máu mũi khỏi phải chảy ra.

- Em chờ anh.

Hồ Mị Nhi lấy ngón tay đặt dưới cằm Nguyệt Sư rồi kéo lại gần, khẽ lướt đôi môi hồng đỏ của mình qua miệng Nguyệt Sư.

Hồ Thiên nhìn Hồ Mị Nhi với Nguyệt Sư thân mật thì há hốc mồm, sau đó cố gắng quay đầu nhìn chỗ khác. Đối với việc tình cảnh này không ngờ một Hồ Thiên cố chấp lại lựa chọn ‘không nhìn’. Phải biết rằng vừa nãy Hồ Mị Nhi mới kéo tay Nguyệt Sư một chút mà Hồ Thiên đã trách mắng rồi, mà giờ thì lại như vậy.

- Hì hì! Chàng trai nhỏ, đôi môi của chàng thật sự hấp dẫn. Nó cứ hấp dẫn em phạm tội không à.

Hồ Mị Nhi như vẫn còn thèm muốn, khẽ liếm đôi môi mình, cười cười với Nguyệt Sư.

Nguyệt Sư bị “cưỡng hun” đến nỗi cánh môi bị kéo hẳn ra, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu hồ ly mê người đáng ghét. Phải biết rằng, em mới chính là thứ khiến người ta dễ phạm tội nhất!

- Tốt lắm, chúng ta đi thôi.

Cao Lôi Hoa kêu, sau đó bước ra khỏi cửa nhà Hồ Mị Nhi. Phía sau Cao Lôi Hoa, Nguyệt Sư gần như là tông cửa trốn ra ngoài…

- Hì hì~ Hì hì!

Nhìn Nguyệt Sư bỏ chạy. Hồ Mị Nhi cười khanh khách.

- Ba, chẳng lẽ chúng ta để Mị Nhi ở lại như vậysao?

Sau khi ra khỏi cửa, Nguyệt Sư nghi hoặc hỏi Cao Lôi Hoa. Cậu thấy Cao Lôi Hoa xử lý chuyện này không giống phong cách thường ngày của ông! Theo như tính tình của Cao Lôi Hoa thì sau khi hét lớn lên sẽ ném ra mấy cái lôi điện hoa lệ, rung động toàn trường, sau đó ung dung mang Hồ Mị Nhi đi. Đó mới là người ba cường đại mà cậu biết.

- Ha ha!

Ánh mắt Cao Lôi Hoa lóe lên vẻ nham hiểm:

- Ta muốn xem, ngoại trừ con trai ta ra, ai dám lấy con dâu ta đã chọn chứ! Gia tộc Fox phải không? Chúng ta đi thăm một chút! Ta nói rồi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu cưỡng ép Hồ Mị Nhi cũng không phải là biện pháp hay ho gì.

- Ha ha, con hiểu rồi!

Nguyệt Sư ở bên Cao Lôi Hoa lâu ngày tự nhiên nhanh chóng hiểu ý tứ của Cao Lôi Hoa! Trong nhất thời, cả hai cha con lộ ra một nụ cười gian ác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện