Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 304: Cửu U hộc máu



Đến tận lúc này, sĩ khí của các chiến sĩ Tinh Linh cũng không kém so với quân địch, một mình vẫn đối mặt với quân thù vây hai bên! Nhưng tiếc thay, các chiến sĩ Tinh Linh đối mặt đâu phải thi phó bình thường, mà là đám Huyết Tinh Linh âm hiểm!

Huyết Tinh Linh bất tử bất diệt, cho dù đầu bị nổ, chỉ trong chốc lát có thể khôi phục lại ngay!

Cho nên trong một tình huống bất ngờ, mấy trăm Huyết Tinh Linh đột nhiên ào lên, một hơi giết gần ngàn chiến sĩ Tinh Linh. Rồi chỉ huy các thi phó phản công.

Chiến sĩ Tinh Linh tất nhiên không địch lại, rất nhanh bị đánh bại.

Một vài Tinh Linh miễn cưỡng lăn lê bò lết về, truyền tin bại trận cho thôn xóm.

- Choang!

Vừa nghe tin bại trận, ly rượu trên tay vương tử Baron rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Ngoài thôn.

Làm cho các Tinh Linh thấy nghi hoặc là Huyết Tinh Linh không có tiến vào thôn đồ sát, mà chia một nửa thi phó vây thôn làng lại.

Kỳ thật các Tinh Linh không biết Huyết Tinh Linh làm vậy là vì các nàng không dám đối mặt với Huyết kỵ sĩ, cho nên chỉ dám đứng từ xa nhìn vào thôn, không dám tấn công.

Sự sợ hãi đối với Huyết kỵ sĩ rất là kỳ diệu, giống như bắt nguồn từ tận đáy tâm hồn. Cho dù bây giờ trong thôn chỉ có một Huyết kỵ sĩ thì các Huyết Tinh Linh vẫn không dám xông vào tấn công.

- Binh sĩ truy kích, quay về còn bao nhiêu?

Thấy quân lính thua trận về. Anna thở dài kéo một chiến sĩ lại hỏi.

- Không đến ngàn.

Chiến sĩ Tinh Linh này chán nản trả lời. Lúc này trong lòng gã tràn đầy nghi hoặc về vương tử điện hạ, cái gì mà hào quang Tinh Linh thần cùng đồng hành với mình? Cái gì mà quân địch không chịu nổi một đòn?

- Rác rưởi! Các ngươi đều là rác rưởi! Dưới hào quang của Tinh Linh thần mà các ngươi còn để thua!

Cao Lôi Hoa cùng mấy người Nguyệt Nhị đang nghỉ ngơi trong một đại thụ thì nghe tiếng quát mắng của vương tử Baron.

Nghe Baron nói, Cao Lôi Hoa không khỏi nhăn mày.

Ngồi bên Cao Lôi Hoa, Anna siết chặt nắm tay, nàng không ngờ đến lúc này Baron lại có thể nói những lời như thế, cái tên mít đặc này, mỗi lần thất bại đều đổ lỗi lên đầu người khác, rác rưởi chính là mày!

- Hà!

Lúc này, Cao Lôi Hoa thở một hơi dài, đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

- Sao vậy ba?

Thấy Cao Lôi Hoa đừng dậy, Nguyệt Nhị hỏi.

- À. Không có việc gì đâu.

Cao Lôi Hoa nở nụ cười nhẹ, rồi đi ra ngoài. Ở bên ngoài, vương tử Baron đang đứng trên một cây đại thụ la mắng đội quân thất bại của mình.

- Rác rưởi! Các ngươi là sự sỉ nhục của Tinh Linh tộc!

Giọng nói Baron cứng rắn, hắn căn bản không nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt binh sĩ nhìn mình.

Cao Lôi Hoa nhún vai, hắn không thể bỏ mặc các binh sĩ như vậy, liền đi nhanh tới chỗ Baron.

- Ngươi là ai? Ngươi là nhân loại? Nhân loại đáng ghét, biến đi!

Vương tử Baron thấy Cao Lôi Hoa đi tới liền kêu to.

- Này, ngươi biết gì không?

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn vương tử Baron thản nhiên nói:

- Rác rưởi là gì ngươi biết không?

Không đợi Baron trả lời, Cao Lôi Hoa đã nhảy lên đại thụ nhấc nổi vương tử Baron lên:

- Cái gọi là rác rưởi chính là ngươi.

- Ngươi, ngươi muốn gì?

Thấy hàn quang trong mắt Cao Lôi Hoa, Baron thất kinh kêu lên.

- Dưới hào quang Tinh Linh thần chiếu rọi.

Cao Lôi Hoa nhấc nổi Baron lên:

- Dưới hào quang Tinh Linh thần chiếu rọi, ngươi đi chiến đấu với Huyết Tinh Linh mà thắng đi!

Không chút do dự, Cao Lôi Hoa nhấc Baron lên làm trò hề cho các binh sĩ dưới đất. Sau đó ném ra xa, cả người Baron bay theo một đường parabol cực đẹp, rơi ngay trung tâm đám thi phó đang bao vây thôn.

Bởi vì mệnh lệnh của Huyết Tinh Linh, đám thi phó không dám tiếp cận thôn xóm. Nhưng nếu có người tiếp cận bọn chúng thì sao? Ai đời khách khí thịt ngon?

Vô số lợi trảo chộp lên người vương tử Baron, trong nháy mắt đã chia hắn ra thành mảnh vụn.

- Cái gọi là rác rưởi chính là ngươi.

Cao Lôi Hoa lắc đầu, đi về phía thụ ốc:

- Anna, chuyện Tinh Linh thôn giao cho cô đi, mà Huyết Tinh Linh để ta giải quyết… …

********************.

Bên trong di tích Tinh Linh.

Cửu U mang theo hai thuộc hạ đắc lực là Minh và Dạ đi dọc vào di tích theo dấu vết các Tinh Linh lưu lại.

Ba người cứ đi mãi cho đến khi gặp phải ‘mê trận’ Cao Lôi Hoa bày ra.

- Đến qua nơi này sẽ gặp một cái cửa lớn.

Cửu U cảm thán:

- Đi thôi.

Nói xong, không chút do dự đi tới.

Ba người đi được một lúc, dường như có bộ dạng đi đã rất lâu.

- Tới rồi!

Cửu U nhìn hai người nói, sau đó đi nhanh về phía trước. Nhưng ngay sau đó, Cửu U sửng sờ! Bởi vì Cửu U phát hiện không ngờ ba người lại quay về chỗ cũ!

- Sao lại thế này?

Cửu U nghi hoặc hỏi, quay đầu nhìn Dạ và Minh, nhưng cả hai cũng ngơ ngơ ngác ngác. Hiển nhiên bọn họ cũng không hiểu vì sao lại như thế.

Rõ ràng đi theo đường thẳng. Sao lại quay về chỗ cũ nhỉ?

- Là huyễn thuật?

Cửu U âm thầm nghĩ.

Sau đó, Cửu U nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra thì đỏ như máu. Đây là con mắt đối nghịch với mắt thần—Mắt ma. Hiệu quả giống mắt thần. Xuyên thấu huyễn thuật!

Mở mắt ma nhìn nửa ngày trời. Cửu U vẫn không thấy cái gì kỳ quái.

- Không phải huyễn thuật?

Cửu U nghi hoặc! Nếu không phải huyễn thuật, sao ba người đi một lúc lại quay về chỗ cũ?

Cửu U đoán đúng, đây không phải huyễn thuật! Mà là trận pháp! Đây là trận pháp mà Cao Lôi Hoa bố trí—Mê trận. Tuy hiệu quả của mê trận cũng là tạo ảo giác cho người ta. Nhưng không phải là huyễn thuật.

- Cửu U lão đại, nếu không được thì ta bay vào đi?

Dạ đề nghi với Cửu U.

- Được rồi, thử xem.

Cửu U gật đầu, sau đó cả ba người cùng nhau bay tới.

Một lúc sau, cả ba tuyệt vọng khi nhìn thấy mình lại quay về chỗ cũ.

Loại trận pháp này ở đại lục đã có ai nếm thử đâu. Cho nên dù chỉ là một cái mê trận cùi mía thế giới này cũng không giải thích được.

- Giờ phải làm sao đây lão đại?

Dạ bất an hỏi, cửa phong ấncó thể thấy rõ trước mặt, vậy mà không sao đi tới được! Chẳng lẽ bọn họ đến tận đây rồi đứng nhìn đi về?

Cửu U cắn răng nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn sang Dạ nói:

- Dạ, ngươi ném ta sang!

- Cái gì?? Ném quá?

- Đúng, ném ta qua bên đó.

Cửu U nghĩ lúc rồi nói:

- Chỗ này đã bị người ta bày ra huyễn thuật. Mà tu vi huyễn thuật rất cao, lấy thực lực chúng ta cũng không thể nhìn ra manh mối gì. Tuy nhiên dù ảo thuật của hắn có cao đến đâu nếu ta không nhìn, không xem, không nghe, không đi, để cho người khác ném ta vào, thì sẽ phá trận được!!

Dạ cùng Minh nghe thấy có lý:

- Vậy người chuẩn bị một chút, Cửu U lão đại.

Dạ nói.

- Đến đây đi.

Cửu U nhắm mắt lại vì không muốn mình bị ảo cảnh ảnh hưởng làm thay đổi phương hướng khi bị ném.

- Chuẩn bị tốt, Cửu U lão đại.

Dạ đặt tay lên hông Cửu U, sau đó nhấc nổi Cửu U lên.

- Ok.

Cửu U gật đầu.

- Nhân gian đại pháo, phát thứ nhất, phóng!

Dạ hú lên quái dị, dùng sức ném Cửu U qua.

Sau đó, Cửu U bay thẳng qua bên không trợ ngại!

- Kỳ quái. Minh.

Hất Cửu U vào trong, Dạ nói nhỏ với Minh:

- Lạ ghê.

- Lạ gì?

Minh hỏi.

- Ta phát hiện người lão đại Cửu U nhẹ lắm.

Dạ nhìn hai tay lắc đầu nói:

- So với tưởng tượng của ta thì nhẹ lắm.

- Có thể do lão đại Cửu U gầy.

Minh cũng không để ý nói. Dù sao thì Cửu U nặng nhẹ liên quan gì cơ chứ.

- Có thể vậy.

Dạ gật đầu, không nói nữa.

Cửu U bay sang bờ đối diện! Cửu U đã thành công, trận pháp của Cao Lôi Hoa là mê trận bình thường, chỉ dùng để che mắt. Cho nên vô hiệu đối với người bị ném qua!

- Cuối cùng, vất vả bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã được.

Cửu U đứng trước cửa phong ấn, kích động lấy một cái chìa khóa trong người ra, sau đó nhẹ nhàng tra khóa phong ấn.

- Cạch!

Chìa khóa đã mở khóa. Một đạo ma khí phóng vút lên.

Xa trong rừng rậm Tinh Linh, tất cả mọi người đều cảm nhận thấy một cỗ ma khí phóng lên cao!

Đoàn người Cao Lôi Hoa lập tức nhìn về phía ma khí bốc lên!

- Hà!

Rốt cuộc thành công, trong mắt Cửu U hiện lên vẻ an ủi.

Nhưng cỗ thần sắc an ủi này không duy trì lâu. Bởi vì, sau khi đại môn mở liền hiện một chiếc cửa nhỏ khác!

- Xin mời tra khóa khác vào!

Lúc này, một giọng nói như máy móc vang lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện