Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 149: Minh Dạ, tôi rất lạnh! (1)
Lan San không nhìn đường, không cẩn thận đụng đâm đầu vào người đi tới, cô theo bản năng cúi người: “Thực xin lỗi!"
Lan San vốn định vòng qua người trước mắt rời khỏi, nhưng hình như bị chặn đường, cô đi bên trái anh cũng đi bên trái, cô đi bên phải anh cũng đi bên phải.
"Anh..." Lan San buồn bực ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người trước mắt, thì cuối cùng nói không ra lời.
"Tôi còn đang nghĩ lúc nào em mới chịu ngẩng đầu liếc nhìn tôi." Minh Dạ gắt gao nhìn chằm chằm Lan San, lửa giận nổi lên trong hai tròng mắt hẹp dài.
"Là anh hả."
Lan San không được tự nhiên cúi đầu, không thể tránh khỏi thấy vòng tay trên cổ tay mình, nhớ tới lời của Lam Vi Nhi, vòng tay kia vậy mà nóng đến cô không dám đụng vào.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, thứ này không thể nhận, nếu thì thì sẽ nói không rõ, sao cô có thể là "Liên Thành" trong lòng Minh Dạ.
"Minh Dạ... Chiếc vòng này quá quý giá, tôi không thể nhận, trả lại cho anh." Nhưng làm thế nào cũng không mở được, tay Lan San cũng đã đau rồi.
Minh Dạ thờ ơ nhìn động tác bối rối của Lan San, không ai biết chốt khoá này thật ra là một ổ khóa, ổ khóa tinh vi nhất.
Muốn mở cần có chìa khóa, không có chìa khóa, ai cũng không thể mở ra.
Mà chìa khóa kia thì đang nằm trong tay Minh Dạ. Đúng là anh không muốn Lan San mở ra, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ.
"Em đi ra cho tôi." Minh Dạ bắt lấy cổ tay Lan San, kéo cô đi đến ban công không người.
Anh cảm thấy nên nói rõ ràng với người phụ nữ này, luôn luôn đoán tới đoán lui, trốn tới trốn lui, sợ đầu sợ đuôi như thế, căn bản là không phải phong cách của Minh Dạ anh.
Minh Dạ đi rất nhanh, Lan San theo không kịp, trong lúc lôi kéo cổ tay bị anh nắm đến đau.
"Này, anh làm gì vậy, đừng đi nhanh như vậy."
Minh Dạ mím môi không nói, vẫn đi rất nhanh như cũ, đường cong trên mặt bướng bỉnh mà lạnh lùng.
Lan San bị anh kéo tới mức chân bước lảo đảo, đi rất không ổn: “Minh Dạ anh nói chuyện đàng hoàng không được sao?"
Cuối cùng đến ban công, Minh Dạ buông tay Lan San ra, nặng nề nhìn cô, cũng không mở miệng.
Cả người Minh Dạ tản ra khí thế u ám, còn rét lạnh hơn gió đêm hiu quạnh, làm cho người ta không rét mà run, Lan San chỉ mặc một bộ lễ phục mỏng manh, lạnh run run rất nhanh.
Lan San vốn định vòng qua người trước mắt rời khỏi, nhưng hình như bị chặn đường, cô đi bên trái anh cũng đi bên trái, cô đi bên phải anh cũng đi bên phải.
"Anh..." Lan San buồn bực ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người trước mắt, thì cuối cùng nói không ra lời.
"Tôi còn đang nghĩ lúc nào em mới chịu ngẩng đầu liếc nhìn tôi." Minh Dạ gắt gao nhìn chằm chằm Lan San, lửa giận nổi lên trong hai tròng mắt hẹp dài.
"Là anh hả."
Lan San không được tự nhiên cúi đầu, không thể tránh khỏi thấy vòng tay trên cổ tay mình, nhớ tới lời của Lam Vi Nhi, vòng tay kia vậy mà nóng đến cô không dám đụng vào.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, thứ này không thể nhận, nếu thì thì sẽ nói không rõ, sao cô có thể là "Liên Thành" trong lòng Minh Dạ.
"Minh Dạ... Chiếc vòng này quá quý giá, tôi không thể nhận, trả lại cho anh." Nhưng làm thế nào cũng không mở được, tay Lan San cũng đã đau rồi.
Minh Dạ thờ ơ nhìn động tác bối rối của Lan San, không ai biết chốt khoá này thật ra là một ổ khóa, ổ khóa tinh vi nhất.
Muốn mở cần có chìa khóa, không có chìa khóa, ai cũng không thể mở ra.
Mà chìa khóa kia thì đang nằm trong tay Minh Dạ. Đúng là anh không muốn Lan San mở ra, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ.
"Em đi ra cho tôi." Minh Dạ bắt lấy cổ tay Lan San, kéo cô đi đến ban công không người.
Anh cảm thấy nên nói rõ ràng với người phụ nữ này, luôn luôn đoán tới đoán lui, trốn tới trốn lui, sợ đầu sợ đuôi như thế, căn bản là không phải phong cách của Minh Dạ anh.
Minh Dạ đi rất nhanh, Lan San theo không kịp, trong lúc lôi kéo cổ tay bị anh nắm đến đau.
"Này, anh làm gì vậy, đừng đi nhanh như vậy."
Minh Dạ mím môi không nói, vẫn đi rất nhanh như cũ, đường cong trên mặt bướng bỉnh mà lạnh lùng.
Lan San bị anh kéo tới mức chân bước lảo đảo, đi rất không ổn: “Minh Dạ anh nói chuyện đàng hoàng không được sao?"
Cuối cùng đến ban công, Minh Dạ buông tay Lan San ra, nặng nề nhìn cô, cũng không mở miệng.
Cả người Minh Dạ tản ra khí thế u ám, còn rét lạnh hơn gió đêm hiu quạnh, làm cho người ta không rét mà run, Lan San chỉ mặc một bộ lễ phục mỏng manh, lạnh run run rất nhanh.
Bình luận truyện