Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 229: Vậy em hôn tôi một cái 7
Đây là một việc khiến cho Lan San vừa thẹn lại vừa giận, tại sao lần nào như vậy cô cũng đều bị anh đầu độc, kỹ năng hôn của người này quá tốt, nhất định là trước kia dây dưa với nhiều người phụ nữ, cho nên mới luyện ra được kỹ năng như vậy.
Nghị vậy Lan San liền có chút buồn bực, trong lòng thầm chửi bới Minh Dạ là một tên phong lưu.
Lan San nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên ngón tay của cô bị ai đó ngậm chặt, chậm rãi mút vào, đầu lưỡi dây dưa với đầu ngón tay cô, hành động vô cùng ám muội.
Mới tỉnh ánh mắt vẫn còn có chút mê ly, mị hoặc, dáng vẻ này... thực sự làm cho Lan San cả người phải run lên.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, tê dại, bỗng nhiên làm cho Lan San đỏ mặt, muốn rút tay ra, nhưng cổ tay đã bị anh giữ chặt lấy.
Tay cô bị Minh Dạ nắm lấy, lại ngậm lấy ngón trỏ cô sâu hơn một chút.
Hành động ám muội này, làm cho Lan San không nhịn được há mồm nói: "Minh Dạ...”
Một tiếng này gọi, ngay cả chính bản thân Lan San cũng nghe không rõ, cả người đều run lên.
Á, sao nghe giống như tiếng rên lúc đang vận động vậy.
Minh Dạ cả người chấn động, hàm răng khẽ cắn vào ngón tay cô, lực rất nhẹ, không khiến Lan San cảm thấy đau, ngược lại có cảm rác nhột nhột, truyền khắp cơ thể cô.
Lan San dùng tay kia đẩy ngực Minh Dạ, làm nũng nói: "Minh Dạ, buông tôi ra!"
Cô thực sự sắp không chịu nổi rồi, người này quá nguy hiểm, những mánh khóe nhỏ này của anh, thực sự khiến cho người ta không cách nào ngồi yên được.
Minh Dạ cuối cùng mới liếm tay cô một cái, không nỡ buông ra.
"Bảo bối, có phải phát hiện ra tôi quá đẹp trai đúng không?"
"Tự mãn...”
Lan San liếc anh một cái, thay đổi một tư thế khác thoải mái hơn, láu ngón tay dính đầy nước bọt vào ngực anh vài cái.
Minh Dạ nhìn động tác của Lan San, ý cười trên mặt càng mạnh hơn, trên đời này người dám làm như vậy, cũng chỉ có Lan San.
Anh hài hước quẹt mũi cô một cái, cưng chiều nói: "Chẳng lẽ không đúng, mới vừa rồi là ai nhìn tôi tới xuất thần như vậy?"
Lan San sửng sốt một hồi, mới ý thức lại được, đỏ mặt cãi.
"Anh... anh giả vờ ngủ sao?"
A, cô mới vừa nhìn anh chăm chú như vậy, lại bị anh thấy được, thật là quá mất mặt.
Nghị vậy Lan San liền có chút buồn bực, trong lòng thầm chửi bới Minh Dạ là một tên phong lưu.
Lan San nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên ngón tay của cô bị ai đó ngậm chặt, chậm rãi mút vào, đầu lưỡi dây dưa với đầu ngón tay cô, hành động vô cùng ám muội.
Mới tỉnh ánh mắt vẫn còn có chút mê ly, mị hoặc, dáng vẻ này... thực sự làm cho Lan San cả người phải run lên.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, tê dại, bỗng nhiên làm cho Lan San đỏ mặt, muốn rút tay ra, nhưng cổ tay đã bị anh giữ chặt lấy.
Tay cô bị Minh Dạ nắm lấy, lại ngậm lấy ngón trỏ cô sâu hơn một chút.
Hành động ám muội này, làm cho Lan San không nhịn được há mồm nói: "Minh Dạ...”
Một tiếng này gọi, ngay cả chính bản thân Lan San cũng nghe không rõ, cả người đều run lên.
Á, sao nghe giống như tiếng rên lúc đang vận động vậy.
Minh Dạ cả người chấn động, hàm răng khẽ cắn vào ngón tay cô, lực rất nhẹ, không khiến Lan San cảm thấy đau, ngược lại có cảm rác nhột nhột, truyền khắp cơ thể cô.
Lan San dùng tay kia đẩy ngực Minh Dạ, làm nũng nói: "Minh Dạ, buông tôi ra!"
Cô thực sự sắp không chịu nổi rồi, người này quá nguy hiểm, những mánh khóe nhỏ này của anh, thực sự khiến cho người ta không cách nào ngồi yên được.
Minh Dạ cuối cùng mới liếm tay cô một cái, không nỡ buông ra.
"Bảo bối, có phải phát hiện ra tôi quá đẹp trai đúng không?"
"Tự mãn...”
Lan San liếc anh một cái, thay đổi một tư thế khác thoải mái hơn, láu ngón tay dính đầy nước bọt vào ngực anh vài cái.
Minh Dạ nhìn động tác của Lan San, ý cười trên mặt càng mạnh hơn, trên đời này người dám làm như vậy, cũng chỉ có Lan San.
Anh hài hước quẹt mũi cô một cái, cưng chiều nói: "Chẳng lẽ không đúng, mới vừa rồi là ai nhìn tôi tới xuất thần như vậy?"
Lan San sửng sốt một hồi, mới ý thức lại được, đỏ mặt cãi.
"Anh... anh giả vờ ngủ sao?"
A, cô mới vừa nhìn anh chăm chú như vậy, lại bị anh thấy được, thật là quá mất mặt.
Bình luận truyện