Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 266: Liều mạng triền miên (4)
Bất quá Lan San cũng không cho anh thời gian quá dài để thưởng thức, cái eo nhỏ nhắn xoay một cái, cả người liền nằm sấp trên ngực Minh Dạ, khát vọng trông mong anh có thể làm cô vui sướng hơn nữa.
Minh Dạ ôm lấy cơ thể trần truồng của Lan San, nhanh chóng bước đến bên giường, đem Lan San đặt ở trên giường, động tác không chút ôn nhu, còn chính anh cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, cả người đè lên Lan San đang ở trên giường vặn vẹo vì khó chịu.
Thời khắc lan da tiếp xúc làn da này, từ tận đáy lòng Minh Dạ phát ra một tiếng thở dài, cảm giác lúc này cũng không còn dùng hai chữ mất hồn để hình dung được nữa rồi.
Đôi chân thon dài mảnh khảnh của Lan San đã quấn ở bên hông Minh Dạ, chỗ tự ẩn nhất đang mập mờ ma sát lẫn nhau, đem lại rung động để cho hai người như bị điện kích, tê dại khó nhịn.
Hai tay Lan San ôm Minh Dạ, cào cấu trên lưng anh, miệng không ngừng rên rỉ, thanh âm kia đối với Minh Dạ mà nói chính là thuốc kích thích hiệu quả nhất.
Minh Dạ thở dốc, cố hết sức để cho bản thân tỉnh táo lại một chút, anh hôn lên xương quai xanh của Lan San, nhẹ giọng trấn an cô: “Ngoan, đừng nóng vội... Tôi sẽ cho em...”
Đối tay linh hoạt không ngừng mơn trớn trên cơ thể Lan San, dường như tra tấn cô, hết lần này tới lần khác lại không cho cô cái mà cô muốn. Làm cho Lan San vừa dễ chịu lại vừa khó chịu, muốn đẩy anh ra nhưng lại không nỡ.
Lan San vì bị dục vọng kích thích mà giọng nói cũng trở nên khàn khàn, giống như một đứa trẻ, không biết làm sao chỉ có thể thuận theo dục vọng mà cầu xin: “Muốn... cho tôi...”
Minh Dạ nắm lấy hàm dưới của Lan San, cắn cắn môi của cô, ngón tay tà ác không ngừng kích thích nơi khởi nguyên của dục vọng:
“Lan San, em nhìn cho rõ tôi bây giờ là ai, em nói.. người đang muốn em hiện tại là ai?”
Lan San mở ra hai mắt mông lung đẫm lệ, mơ hồ nhìn thấy người đang ông phía trên mình, thấy mặt mũi quen thuộc kia, cô không hề suy nghĩ liền trả lời: “Minh Dạ.. là Minh Dạ..”
Mồ hôi trên trán của Minh Dạ rơi xuống trên bộ ngực sữa mềm mại của Lan San, dưới ánh đèn lóe sáng lấp lánh.
"Nói anh biết, nói em là bé ngoan của anh... nói đi... anh sẽ cho em.”
Minh Dạ lúc này giống như một con sói xám lớn đang cầm bánh kẹo ở trước mặt dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ đáng thương, mê hoặc cô đi theo nó.
Lan San không ngừng rên rỉ, bị anh dụ dỗ hét lên: “Em là của anh.. là của anh, chỉ của anh... Đừng tra tấn em.. xin anh.. Em chịu không nổi nữa.”
Minh Dạ ôm lấy cơ thể trần truồng của Lan San, nhanh chóng bước đến bên giường, đem Lan San đặt ở trên giường, động tác không chút ôn nhu, còn chính anh cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, cả người đè lên Lan San đang ở trên giường vặn vẹo vì khó chịu.
Thời khắc lan da tiếp xúc làn da này, từ tận đáy lòng Minh Dạ phát ra một tiếng thở dài, cảm giác lúc này cũng không còn dùng hai chữ mất hồn để hình dung được nữa rồi.
Đôi chân thon dài mảnh khảnh của Lan San đã quấn ở bên hông Minh Dạ, chỗ tự ẩn nhất đang mập mờ ma sát lẫn nhau, đem lại rung động để cho hai người như bị điện kích, tê dại khó nhịn.
Hai tay Lan San ôm Minh Dạ, cào cấu trên lưng anh, miệng không ngừng rên rỉ, thanh âm kia đối với Minh Dạ mà nói chính là thuốc kích thích hiệu quả nhất.
Minh Dạ thở dốc, cố hết sức để cho bản thân tỉnh táo lại một chút, anh hôn lên xương quai xanh của Lan San, nhẹ giọng trấn an cô: “Ngoan, đừng nóng vội... Tôi sẽ cho em...”
Đối tay linh hoạt không ngừng mơn trớn trên cơ thể Lan San, dường như tra tấn cô, hết lần này tới lần khác lại không cho cô cái mà cô muốn. Làm cho Lan San vừa dễ chịu lại vừa khó chịu, muốn đẩy anh ra nhưng lại không nỡ.
Lan San vì bị dục vọng kích thích mà giọng nói cũng trở nên khàn khàn, giống như một đứa trẻ, không biết làm sao chỉ có thể thuận theo dục vọng mà cầu xin: “Muốn... cho tôi...”
Minh Dạ nắm lấy hàm dưới của Lan San, cắn cắn môi của cô, ngón tay tà ác không ngừng kích thích nơi khởi nguyên của dục vọng:
“Lan San, em nhìn cho rõ tôi bây giờ là ai, em nói.. người đang muốn em hiện tại là ai?”
Lan San mở ra hai mắt mông lung đẫm lệ, mơ hồ nhìn thấy người đang ông phía trên mình, thấy mặt mũi quen thuộc kia, cô không hề suy nghĩ liền trả lời: “Minh Dạ.. là Minh Dạ..”
Mồ hôi trên trán của Minh Dạ rơi xuống trên bộ ngực sữa mềm mại của Lan San, dưới ánh đèn lóe sáng lấp lánh.
"Nói anh biết, nói em là bé ngoan của anh... nói đi... anh sẽ cho em.”
Minh Dạ lúc này giống như một con sói xám lớn đang cầm bánh kẹo ở trước mặt dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ đáng thương, mê hoặc cô đi theo nó.
Lan San không ngừng rên rỉ, bị anh dụ dỗ hét lên: “Em là của anh.. là của anh, chỉ của anh... Đừng tra tấn em.. xin anh.. Em chịu không nổi nữa.”
Bình luận truyện