Cúc Trắng Trong Mưa
Quyển 1 - Chương 6
Mây trôi nước chảy.
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng chốc hai chị em cũng đã ở nhà được một tuần. Chỉ còn ba bốn ngày nữa hai chị em sẽ trở lại thành phố và đi học. Vì công việc của papa cũng bắt đầu bận hơn. Nên thời gian thăm quê cũng kéo lại.
Mọi ngày như thường lệ, hai chị em buổi sáng đến nhà Nanami chơi đánh đàn, chạy ra vườn bà cô bé hái hoa, đuổi bướm. Trưa đến, Meyami lén người lớn đến gặp cậu bé kì lạ kia. Cậu bé đã quen cô hơn nhanh chóng cười nói, có lúc cậu bé còn chỉ cho cô thấy “khoá báu” cậu giấu trong miếu, như một con sò, một hòn đá bị nước mài nhẳn như gương, như một cánh bướm bị rời, hay những thứ quả cậu nhặt được đâu đó.
Trưa nay vì ông bà nội không ngủ, cả nhà chuẩn bị cho đám dỗ của dị ba (em của papa). Nên Meyami cũng không có thời gian đi gặp cậu bé. Nanami thì bị bệnh nằm trong, hai chị em chỉ có thể gửi một ít đồ ăn cho cô rồi đi về. NHân lúc rảnh rỗi, hai chị em còn quá nhỏ nên không phụ giúp gì được, bị người lớn đuổi ra ngoài chơi. Buổi trưa, hai chị em chỉ biết quanh quẩn xung quanh nhà, đến buổi chiều thì chạy ra ngoài chơi. Hai đứa trẻ buồn chán đi dạo hết nơi này đến nơi khác. Những đứa trẻ trong xóm dường như không nhiều, ngoài đường chỉ đa phần là người trung niên và người già.
Đoạn đường đất, sỏi đá đi soạn soạn, tiếng chuông gió bên nhà hàng xóm nghe vui tai, còn có tiếng cốc cốc của cối giã gạo bằng lực nước.
Làng quê rất yên bình.
Tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên bên cạnh tường nhà. Ema thắc mắc kéo tay đến bên ngôi nhà của đứa trẻ đang khóc. Một đứa trẻ mái tóc đen, hai bên buộc hai bím tóc màu xanh. Ôm mặt khóc bên mẹ, còn mẹ cô bé thì kiên nhẫn dỗ dành.
_ Mimi em ấy xấu quá đúng không? Khóc nhè kìa
_ suỵt
Meyami cười khổ, có ai như chị cô không chứ. Đi nghe lén người khác còn bình luận, mà bình luận thôi đi còn cố gắng hét to lên làm cái gì?
Nghe được giọng nói của Ema cô bé bên kia rất nhanh nín khóc, đưa ánh mắt tím tròn xoe nhìn sang bên này. Cô bé chớp chớp hai con mắt đỏ rực nhìn về hai chị em. Mẹ cô cũng bất ngờ quay sang. Bà cười phá lên, đem tay ngắt mũi con mình rồi ra ngoài kéo hai cô lại:
_ vào nhà chơi với bạn đi các cháu.
Hai chị em bị kéo vào nhà. Trong khi Meyami đang chuẩn bị tinh thần nghe chửi. Tình huống quá bất ngờ khiến cô đứng hình tại chỗ, mặt cho thân xác mình bị ai lôi kéo.
_ hai cháu chắc là con của Rintarou sao? Đến hôm nay mới gặp thật là đáng yêu
_ ui…
Meyami suýt xoa khi gương mặt của cô in hằn vết đỏ của bà chủ nhà để lại. Cô đoán đây là trả thù.
_ vâng ạ. Nhưng sao cô biết ạ?
Ema cười nhìn em gái, rồi đưa tay xoa xoa mặt em.
_ mấy bữa trước nhậu với Rintarou, lão khoe khoan lão có hai đứa con rất đáng yêu. Bây giờ nhìn lại đáng yêu thật
Nói xong bà chủ nhà lại quay sang nhìn cô, ánh mắt loé sáng.
Meyami nhìn bà mỉm cười, nhưng thực chất trong tâm đang gào thét đòi công lý. Cái này đâu phải là nựng bé đâu?!!!
_ các cháu tên gì?
_ dạ cháu là Ema còn em cháu là Meyami. Còn bạn?
Ema quay sang cô bé trưng ánh mắt tròn xoe nhìn hai người như quái vật, im lặng nảy giờ
_ mình là Tohru
_ rất vui được gặp bạn Tohru.
Meyami dứng dậy đến bên cô bé. Cười tươi
_ Mình cũng thế Meyami
_ Tohru ơi!
Bên ngoài vang lên tiếng của hai đứa trẻ.
Mẹ Tohru nhìn sang rồi vui vẻ gọi vào: “ Saki và arisa đấy à. Vào đây các cháu”
Hai đứa trẻ được mẹ của Tohru vội chạy vào, sau đưa ánh mắt dò xét của mình nhìn hai chị em Meyami
_ mình là Ema, còn đây là em mình Meyami. Rất vui được làm quen
Ema không nghỉ nhiều cười tươi nói, cũng làm không khí căn thẳng giảm đi phần nào.
_ chào các cậu
_ chào hai cậu. Mình là Saki Hanajima còn đây là Arisa Utani. Rât vui được gặp các cậu.
_ chào các cậu. Cậu đang khóc sao Tohru?_ Arisa quay sang nhìn Tohru
_ à…à
Cô bé đỏ mặt cúi người, ánh mắt còn liếc nhìn hai chị em xấu hổ.
_ hahaah…con bé bị một câu nói của hai chị em làm nín khóc đấy. Sau này chắc cũng không dám mè nheo với mẹ nữa đâu nhỉ? Được rồi các con chơi đi, mẹ cần đi làm.
_ vâng một ngày tốt lành thưa cô.
Hai chị em cúi người chào mẹ Tohru.
Bà chủ nhà dặn dò một chút rồi ra ngoài.
_ Ema, Meyami này các cậu ở đâu? Bọn mình chưa thấy các cậu bao giờ?
_ Bọn mình ở cùng papa ở thành phố. Vì hè nên hai chị em có dịp về thăm ông bà.
_ ở thành phố thế nào? Chắc vui lắm nhỉ?
_ ừm vui thì có vui, nhưng rất ôn ào. Các cậu có thể đến chơi với bọn mình.
_ thật sao….
Đoạn đối thoại được chuyển chủ đề liên tục, hai chị em Meyami lại có thêm người bạn mới, những người bạn sau này sẽ rất quen thuộc trong cuộc đời của Meyami.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Thoáng chốc đã tới khi ba cha con phải về lại thành phố, tiếp tục với cuộc sống hằng ngày. Hai chị em khóc ỏm tỏi khi phải xa ông bà nội, bữa đó cũng là ngày đi học. Bạn bè trước giờ hai chị em quen cũng không đến tàm biệt. Có thể rất buồn. Nhưng buồn nhất có lẽ là Meyami, câu bé bí ẩn mấy hôm trước cô không còn gặp nữa kể từ khi đám dỗ của dì ba. Buổi trưa hôm sau cô đến nơi cũ, nhưng đợi rất lâu không thấy cậu bé nên trở về. Hai ngày sau đó, vì chuẩn bị đồ đạt và các buổi tiệc chia tay. Hai chị em cô phải đi cùng với papa Rintarou đến các nhà hàng xóm chào. Ngày đó đi, hình như Nanami vẫn chưa hết bệnh, nên cả hai chị em không nhìn thấy cô bé. Bọn trẻ Tohru thì vì phải bận trên trường nên không thể gặp mặt. Meyami gửi cho mỗi người một bức thư sau đó rời đi. Chỉ không biết lần này đi rồi có thể quay lại gặp nữa không.
Tuyết rơi rồi!
Đã là mùa đông sau khi hai chị em trở lại thành phố được một mùa. Đứng bên góc cửa hàng bán đồ tiện dụng. Meyami ngắm nhìn hoa tuyết rơi nhẹ nhàng. Trời cũng đã tối, dòng người bên đường cũng thưa thớt. Bắt đầu khi kết thúc mùa hè. Papa Rintarou bận đi công tác liên miêng, hai chị em cần phải ở nhà tự lo cho bản thân. Đối với cô bé như cô chắc sẽ không sao, chị sợ chị Ema không chịu nổi. Mấy bữa nay chị Ema trể trời lăn ra sốt. Cô không biết làm sao đành chạy đi ra ngoài tiệm mua chút thuốc. Tiền papa gửi về cũng không nhiều. Hai chị em cần ăn uống tiết kiệm. Vì hôm nay bác hàng xóm có việc bận nên không thể giúp. Meyami đành một mình chạy đến bên tiệm. Không ngờ khi ra ngoài lại gặp trời đổ tuyết.
Một cơn gió thổi qua, cứa vào da thịt người. Meyami rùn mình, chỉnh khăn choàng cổ lại, kéo mũ len lúng xuống sâu hơn, đưa tay đút vào túi áo đi theo con đường về nhà.
Tuyết rơi. Tuyết rơi ngày một dày, đường phố hầu như trở nên trơn trượt hơn. CÔ cắm đầu đi về hướng ngược gió, cố gắng nép vào mái hiên ở bên nhà để giảm đi lực cản. Người trên phố ngày một thưa đi. Mắt vẫn cúi ngằm. Nhưng cô có thể thấy một cô gái lướt qua, cô ấy có mái tóc hồng mắt xanh, hai tai đeo tai len, đầu trần, lẩn thẩn đi trong tuyết.
Giật mình Meyami quay lại.
Cô ấy đứng lại nhìn cô. Một lát sau rồi cười rộ.
ĐÚng Meyami cùng cô ấy giống nhau như hai giọt nước.
Cô chỉ là bản thu nhỏ của cô gái kia
Trong mắt cô, cô gái kia như một bản sao của hai kiếp người trong cô.
Bất chợt cô gái kia ngồi xuống kéo cô lại: “ban đêm tại sao em lại đi một mình?”
_....._giọng nói này cũng rất giống cô_ là em muốn mua thuốc cho chị gái.
_ …… thật không ngờ …. Trên đời lại có người giống nhau thật …. Em nhìn xem …. Em rất giống hồi bé của chị …. Chị là Megumi còn em?
_ em là Meyami
_ ngay cả tên cũng sắp tương tự nhau ….. Meyami chị không còn thời gian …. Em giúp chị một việc được chứ?
_ nhưng mà …
_ em sẽ giúp chị chứ? Móc ngoéo nào …
Nói đoạn cô gái tên Mgumi đưa tay ngón út mình ra nhìn cô. Cô hơi chần chừ một chút rồi đưa tay ngón út móc vào ngón cô. Cô nghĩ giúp một người sẽ không sao.
_ chị là ca sĩ Meyami à ….
_ ….
Sao cô lại có dự cảm không lành.
_ nhưng không ngờ sự nghiệp chưa trọn chị bị một căn bệnh hiểm nghèo ….. vì thế Meyami …. Em sẽ trở thành xa sĩ chứ?
_ dạ????
_ em sẽ trở thành ca sĩ, về phần em, cũng cố gắng luôn phần của chị. Được chứ?
_ nhưng tại sao chị chọn em???
Meyami cảm giác mắt cô sắp nhoà đi. Tại sao lại là ca sĩ. ĐIều mà cô không muốn nhất.
_ chị không biết …. Chị có linh cảm em sẽ làm tốt …
_ nhưng chị cũng biết nếu nghề ca sĩ không yêu thích thì sẽ không làm được mà ….
_ chị biết …. Nhưng chị cũng biết em rất thích công việc đó …. Chị không biết giải thích sao, nhưng lần đầu gặp em chị luôn có cảm giác kia …. Giúp chị nhé Meyami?
_ em …. Hãy giúp chị …. Sống phần em …. Hãy sống luôn phần chị …. Được chứ?
_ ….. Em đồng ý
_ cảm ơn em Meyami … cảm ơn em nhiều lắm …
Megumi ôm chặt cô vào lòng, khóc to. Ngoài trời tuyết rơi. Giọt nước mắt ấm nóng trên vai cô. Lại làm Meyami cảm thấy xúc động oà khóc. Không biết sau này thế nào, nhưng hôm nay cô đã hứa. Cô vẫn phải tiếp tục đi theo con đường của ca sĩ….
Đêm tuyết trắng xoá, Meyami trở về phòng mình sau khi cho Ema uống thuốc. Cô bé sẽ ngủ li bì cho đến sáng hôm sau khoẻ lại. Chuẩn bị chút cháo cho chị rồi lên phòng tắm rửa…
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng chốc hai chị em cũng đã ở nhà được một tuần. Chỉ còn ba bốn ngày nữa hai chị em sẽ trở lại thành phố và đi học. Vì công việc của papa cũng bắt đầu bận hơn. Nên thời gian thăm quê cũng kéo lại.
Mọi ngày như thường lệ, hai chị em buổi sáng đến nhà Nanami chơi đánh đàn, chạy ra vườn bà cô bé hái hoa, đuổi bướm. Trưa đến, Meyami lén người lớn đến gặp cậu bé kì lạ kia. Cậu bé đã quen cô hơn nhanh chóng cười nói, có lúc cậu bé còn chỉ cho cô thấy “khoá báu” cậu giấu trong miếu, như một con sò, một hòn đá bị nước mài nhẳn như gương, như một cánh bướm bị rời, hay những thứ quả cậu nhặt được đâu đó.
Trưa nay vì ông bà nội không ngủ, cả nhà chuẩn bị cho đám dỗ của dị ba (em của papa). Nên Meyami cũng không có thời gian đi gặp cậu bé. Nanami thì bị bệnh nằm trong, hai chị em chỉ có thể gửi một ít đồ ăn cho cô rồi đi về. NHân lúc rảnh rỗi, hai chị em còn quá nhỏ nên không phụ giúp gì được, bị người lớn đuổi ra ngoài chơi. Buổi trưa, hai chị em chỉ biết quanh quẩn xung quanh nhà, đến buổi chiều thì chạy ra ngoài chơi. Hai đứa trẻ buồn chán đi dạo hết nơi này đến nơi khác. Những đứa trẻ trong xóm dường như không nhiều, ngoài đường chỉ đa phần là người trung niên và người già.
Đoạn đường đất, sỏi đá đi soạn soạn, tiếng chuông gió bên nhà hàng xóm nghe vui tai, còn có tiếng cốc cốc của cối giã gạo bằng lực nước.
Làng quê rất yên bình.
Tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên bên cạnh tường nhà. Ema thắc mắc kéo tay đến bên ngôi nhà của đứa trẻ đang khóc. Một đứa trẻ mái tóc đen, hai bên buộc hai bím tóc màu xanh. Ôm mặt khóc bên mẹ, còn mẹ cô bé thì kiên nhẫn dỗ dành.
_ Mimi em ấy xấu quá đúng không? Khóc nhè kìa
_ suỵt
Meyami cười khổ, có ai như chị cô không chứ. Đi nghe lén người khác còn bình luận, mà bình luận thôi đi còn cố gắng hét to lên làm cái gì?
Nghe được giọng nói của Ema cô bé bên kia rất nhanh nín khóc, đưa ánh mắt tím tròn xoe nhìn sang bên này. Cô bé chớp chớp hai con mắt đỏ rực nhìn về hai chị em. Mẹ cô cũng bất ngờ quay sang. Bà cười phá lên, đem tay ngắt mũi con mình rồi ra ngoài kéo hai cô lại:
_ vào nhà chơi với bạn đi các cháu.
Hai chị em bị kéo vào nhà. Trong khi Meyami đang chuẩn bị tinh thần nghe chửi. Tình huống quá bất ngờ khiến cô đứng hình tại chỗ, mặt cho thân xác mình bị ai lôi kéo.
_ hai cháu chắc là con của Rintarou sao? Đến hôm nay mới gặp thật là đáng yêu
_ ui…
Meyami suýt xoa khi gương mặt của cô in hằn vết đỏ của bà chủ nhà để lại. Cô đoán đây là trả thù.
_ vâng ạ. Nhưng sao cô biết ạ?
Ema cười nhìn em gái, rồi đưa tay xoa xoa mặt em.
_ mấy bữa trước nhậu với Rintarou, lão khoe khoan lão có hai đứa con rất đáng yêu. Bây giờ nhìn lại đáng yêu thật
Nói xong bà chủ nhà lại quay sang nhìn cô, ánh mắt loé sáng.
Meyami nhìn bà mỉm cười, nhưng thực chất trong tâm đang gào thét đòi công lý. Cái này đâu phải là nựng bé đâu?!!!
_ các cháu tên gì?
_ dạ cháu là Ema còn em cháu là Meyami. Còn bạn?
Ema quay sang cô bé trưng ánh mắt tròn xoe nhìn hai người như quái vật, im lặng nảy giờ
_ mình là Tohru
_ rất vui được gặp bạn Tohru.
Meyami dứng dậy đến bên cô bé. Cười tươi
_ Mình cũng thế Meyami
_ Tohru ơi!
Bên ngoài vang lên tiếng của hai đứa trẻ.
Mẹ Tohru nhìn sang rồi vui vẻ gọi vào: “ Saki và arisa đấy à. Vào đây các cháu”
Hai đứa trẻ được mẹ của Tohru vội chạy vào, sau đưa ánh mắt dò xét của mình nhìn hai chị em Meyami
_ mình là Ema, còn đây là em mình Meyami. Rất vui được làm quen
Ema không nghỉ nhiều cười tươi nói, cũng làm không khí căn thẳng giảm đi phần nào.
_ chào các cậu
_ chào hai cậu. Mình là Saki Hanajima còn đây là Arisa Utani. Rât vui được gặp các cậu.
_ chào các cậu. Cậu đang khóc sao Tohru?_ Arisa quay sang nhìn Tohru
_ à…à
Cô bé đỏ mặt cúi người, ánh mắt còn liếc nhìn hai chị em xấu hổ.
_ hahaah…con bé bị một câu nói của hai chị em làm nín khóc đấy. Sau này chắc cũng không dám mè nheo với mẹ nữa đâu nhỉ? Được rồi các con chơi đi, mẹ cần đi làm.
_ vâng một ngày tốt lành thưa cô.
Hai chị em cúi người chào mẹ Tohru.
Bà chủ nhà dặn dò một chút rồi ra ngoài.
_ Ema, Meyami này các cậu ở đâu? Bọn mình chưa thấy các cậu bao giờ?
_ Bọn mình ở cùng papa ở thành phố. Vì hè nên hai chị em có dịp về thăm ông bà.
_ ở thành phố thế nào? Chắc vui lắm nhỉ?
_ ừm vui thì có vui, nhưng rất ôn ào. Các cậu có thể đến chơi với bọn mình.
_ thật sao….
Đoạn đối thoại được chuyển chủ đề liên tục, hai chị em Meyami lại có thêm người bạn mới, những người bạn sau này sẽ rất quen thuộc trong cuộc đời của Meyami.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Thoáng chốc đã tới khi ba cha con phải về lại thành phố, tiếp tục với cuộc sống hằng ngày. Hai chị em khóc ỏm tỏi khi phải xa ông bà nội, bữa đó cũng là ngày đi học. Bạn bè trước giờ hai chị em quen cũng không đến tàm biệt. Có thể rất buồn. Nhưng buồn nhất có lẽ là Meyami, câu bé bí ẩn mấy hôm trước cô không còn gặp nữa kể từ khi đám dỗ của dì ba. Buổi trưa hôm sau cô đến nơi cũ, nhưng đợi rất lâu không thấy cậu bé nên trở về. Hai ngày sau đó, vì chuẩn bị đồ đạt và các buổi tiệc chia tay. Hai chị em cô phải đi cùng với papa Rintarou đến các nhà hàng xóm chào. Ngày đó đi, hình như Nanami vẫn chưa hết bệnh, nên cả hai chị em không nhìn thấy cô bé. Bọn trẻ Tohru thì vì phải bận trên trường nên không thể gặp mặt. Meyami gửi cho mỗi người một bức thư sau đó rời đi. Chỉ không biết lần này đi rồi có thể quay lại gặp nữa không.
Tuyết rơi rồi!
Đã là mùa đông sau khi hai chị em trở lại thành phố được một mùa. Đứng bên góc cửa hàng bán đồ tiện dụng. Meyami ngắm nhìn hoa tuyết rơi nhẹ nhàng. Trời cũng đã tối, dòng người bên đường cũng thưa thớt. Bắt đầu khi kết thúc mùa hè. Papa Rintarou bận đi công tác liên miêng, hai chị em cần phải ở nhà tự lo cho bản thân. Đối với cô bé như cô chắc sẽ không sao, chị sợ chị Ema không chịu nổi. Mấy bữa nay chị Ema trể trời lăn ra sốt. Cô không biết làm sao đành chạy đi ra ngoài tiệm mua chút thuốc. Tiền papa gửi về cũng không nhiều. Hai chị em cần ăn uống tiết kiệm. Vì hôm nay bác hàng xóm có việc bận nên không thể giúp. Meyami đành một mình chạy đến bên tiệm. Không ngờ khi ra ngoài lại gặp trời đổ tuyết.
Một cơn gió thổi qua, cứa vào da thịt người. Meyami rùn mình, chỉnh khăn choàng cổ lại, kéo mũ len lúng xuống sâu hơn, đưa tay đút vào túi áo đi theo con đường về nhà.
Tuyết rơi. Tuyết rơi ngày một dày, đường phố hầu như trở nên trơn trượt hơn. CÔ cắm đầu đi về hướng ngược gió, cố gắng nép vào mái hiên ở bên nhà để giảm đi lực cản. Người trên phố ngày một thưa đi. Mắt vẫn cúi ngằm. Nhưng cô có thể thấy một cô gái lướt qua, cô ấy có mái tóc hồng mắt xanh, hai tai đeo tai len, đầu trần, lẩn thẩn đi trong tuyết.
Giật mình Meyami quay lại.
Cô ấy đứng lại nhìn cô. Một lát sau rồi cười rộ.
ĐÚng Meyami cùng cô ấy giống nhau như hai giọt nước.
Cô chỉ là bản thu nhỏ của cô gái kia
Trong mắt cô, cô gái kia như một bản sao của hai kiếp người trong cô.
Bất chợt cô gái kia ngồi xuống kéo cô lại: “ban đêm tại sao em lại đi một mình?”
_....._giọng nói này cũng rất giống cô_ là em muốn mua thuốc cho chị gái.
_ …… thật không ngờ …. Trên đời lại có người giống nhau thật …. Em nhìn xem …. Em rất giống hồi bé của chị …. Chị là Megumi còn em?
_ em là Meyami
_ ngay cả tên cũng sắp tương tự nhau ….. Meyami chị không còn thời gian …. Em giúp chị một việc được chứ?
_ nhưng mà …
_ em sẽ giúp chị chứ? Móc ngoéo nào …
Nói đoạn cô gái tên Mgumi đưa tay ngón út mình ra nhìn cô. Cô hơi chần chừ một chút rồi đưa tay ngón út móc vào ngón cô. Cô nghĩ giúp một người sẽ không sao.
_ chị là ca sĩ Meyami à ….
_ ….
Sao cô lại có dự cảm không lành.
_ nhưng không ngờ sự nghiệp chưa trọn chị bị một căn bệnh hiểm nghèo ….. vì thế Meyami …. Em sẽ trở thành xa sĩ chứ?
_ dạ????
_ em sẽ trở thành ca sĩ, về phần em, cũng cố gắng luôn phần của chị. Được chứ?
_ nhưng tại sao chị chọn em???
Meyami cảm giác mắt cô sắp nhoà đi. Tại sao lại là ca sĩ. ĐIều mà cô không muốn nhất.
_ chị không biết …. Chị có linh cảm em sẽ làm tốt …
_ nhưng chị cũng biết nếu nghề ca sĩ không yêu thích thì sẽ không làm được mà ….
_ chị biết …. Nhưng chị cũng biết em rất thích công việc đó …. Chị không biết giải thích sao, nhưng lần đầu gặp em chị luôn có cảm giác kia …. Giúp chị nhé Meyami?
_ em …. Hãy giúp chị …. Sống phần em …. Hãy sống luôn phần chị …. Được chứ?
_ ….. Em đồng ý
_ cảm ơn em Meyami … cảm ơn em nhiều lắm …
Megumi ôm chặt cô vào lòng, khóc to. Ngoài trời tuyết rơi. Giọt nước mắt ấm nóng trên vai cô. Lại làm Meyami cảm thấy xúc động oà khóc. Không biết sau này thế nào, nhưng hôm nay cô đã hứa. Cô vẫn phải tiếp tục đi theo con đường của ca sĩ….
Đêm tuyết trắng xoá, Meyami trở về phòng mình sau khi cho Ema uống thuốc. Cô bé sẽ ngủ li bì cho đến sáng hôm sau khoẻ lại. Chuẩn bị chút cháo cho chị rồi lên phòng tắm rửa…
Bình luận truyện