Cục Vàng Thần Thám Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng

Chương 22: Chương 22




Y xắn tay áo đè lên vết thương trên vai bé, hét lớn: “Đi tìm lang trung, đều đi tìm lang trung tốt nhất kinh thành đến cho ta! Đi!”Đau quá, đau quá!Khóe mắt Hứa Đa Đa tụ đầy hơi nước, nhưng từ nhỏ bé đã theo mẫu thân chạy đông trốn tây, trong xương cốt đã ngấm một cỗ kiên cường.

“Thương thúc thúc, cháu không sao, không cần vì cháu mà ảnh hưởng đến việc phá án…”Cho dù hơi thở bé mỏng manh như tơ, bé vẫn tái nhợt nở một nụ cười.

Đứa nhỏ này hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng, Thương Trần có cảm giác như con dao kia đã chém lên người mình.

Y ôm Hứa Đa Đa chạy vào trong thành: “Đa Đa, chúng ta trở về Đại lý tự! Đều tại ta, tại ta không trông nom cháu kĩ càng! Là do thúc thúc vô dụng!”Hứa Đa Đa còn rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng mí mắt bé lại nặng như đeo chì.

Thương thúc thúc ôm chặt quá, sắp thở không nổi rồi.

Mẫu thân, khó khăn lắm mới có tin tức của người, bé còn chưa kịp hỏi thăm…Bất giác, đã bao lâu Hứa Đa Đa không được cảm nhận hơi ấm của mẫu thân.

Mẫu thân, con nhớ người nhiều lắm…Đại lý tự.

Bên trong hậu viện, lang trung mang theo hòm thuốc bước ra cửa dặn dò: “Miệng vết thương sâu thấy được cả xương, lão hủ đã thay thuốc cho cô bé, cần điều dưỡng cho tốt, e rằng sẽ để lại vết sẹo.

”Thương Trần trả tiền xong thì tiễn lang trung rời đi.


Quảng Khuynh An đứng ngoài cửa, vừa lo lắng không thôi vừa phải cẩn thận quan sát sắc mặt Chu Kính Yến.

Vẻ mặt Chu đại nhân từ xưa đến nay vẫn luôn không tốt, bây giờ lại càng âm u đến mức có thể vắt ra nước, có loại khí thế như mưa giông gió thổi trước cơn bão.

Trong lòng Quảng Khuynh An đánh trống liên hồi!Đừng nhìn Chu đại nhân bình thường không nói lời hay ý tốt, nhưng nếu thật sự không thích tiểu nha đầu này, hắn sẽ thà bóp chết cũng nhất định không mặc kệ để bé ở lại Đại lý tự.

Do dự một lúc lâu, Quảng Khuynh An mới hổ thẹn mở miệng nói: “Chu đại nhân, đều là do thuộc hạ sơ sẩy, thuộc hạ xin lĩnh phạt.

”Con ngươi lạnh lùng của Chu Kính Yến đảo qua Quảng Khuynh An một cái: “Tự thừa, phá án còn cần một đứa trẻ ba tuổi ra mặt, việc này mà để truyền ra ngoài, sợ là Đại lý tự ta trở thành trò cười cho thiên hạ.

”“Đứa bé này không giống trẻ con bình thường ạ, thuộc hạ chưa bao giờ thấy ảo thuật nào như này!”Cho đến bây giờ, Quảng Khuynh An nhớ lại quá trình điều tra lấy lời khai vẫn cảm thấy khó tin.

Tra tấn bức cung còn không chắc có hiệu quả, vậy mà tiểu tổ tông kia lại có thể dễ dàng cạy miệng người ta ra.

Sao Chu Kính Yến lại không biết cho được.


Hắn chắp hai tay ra sau lưng, sau đó nhấc chân dài bước vào phòng.

Đứa bé vẫn còn đang mê man, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Không biết đang mơ cái gì mà chu miệng nhỏ lên, bĩu bĩu môi, trông dáng vẻ vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Không biết việc thu xếp bố trí cho đứa nhỏ này ở Đại lý tự là đúng hay sai mà chỉ ngắn ngủi có mấy ngày, bao nhiêu chuyện nguy hiểm đã liên tiếp xảy ra.

Ánh mắt của hắn lộ vẻ dịu dàng, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi lập tức xoay người đi.

Đến khi tầm mắt đảo về phía Quảng Khuynh An, vẻ hòa nhã mềm mỏng không còn nữa, chỉ còn lại cái lạnh thấu xương: “Phế vật, nếu còn tái phạm thì đưa đầu tới gặp ta!”Quảng Khuynh An tự mình cắt đứt gân tay của tên giết lợn, hung ác như kẻ đốn củi, vậy mà ở trước mặt Chu Kính Yến lại không còn một chút sức lực nào.

Ông gãi gãi đầu mình, ngượng ngùng cười xòa: “Sẽ không có lần sau đâu, chắc chắn sẽ không.

”Lúc Hứa Đa Đa tỉnh dậy thì đã là sáng ngày hôm sau.

Ngồi lên nhìn quanh, trong phòng không có ai.

Thế nhưng trên bàn lại bày sẵn canh hạt sen ngọc lộ, vịt rán giòn, cháo rau cải…Mùi hương thơm phức của thức ăn khiến Hứa Đa Đa nuốt một ngụm nước miếng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện