Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 46
Trần Nhược Vũ coi như là thỏa hiệp.
Bởi vì cô cũng muốn gặp Mạnh Cổ, người này đã bệnh ba ngày, giọng mũi còn nặng đến vậy, có thể thấy là bệnh nặng đến cỡ nào. Cô không yên lòng, muốn nhìn xem anh thế nào.
Ngày thứ năm, là ngày Đường Kim Tài hẹn ăn cơm ở Cảng Thức Trà. Trần Nhược Vũ nói đến trước mười phút, đứng ở cửa đợi Mạnh Cổ.
Đợi được một lát, Mạnh Cổ tới.
Anh mặc áo khoác màu lam, thân hình thon dài ở trong đám người thật bắt mắt, cho nên mới xuống taxi đã bị Trần Nhược Vũ thấy được.
Cô không nhịn được nhìn anh chằm chằm. Trên mặt anh còn dấu vết bị bệnh, trên trán còn khắc bốn chữ mới khỏi bệnh xong, nhưng tinh thần có vẻ cũng ổn, anh mới xuống xe cũng thấy Trần Nhược Vũ, ánh mắt lấp lánh, cũng nhìn cô chằm chằm.
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, nhưng đánh cược một hơi, dời tầm mắt không nhìn anh nữa, nhưng cũng không chủ động bước tới.
Mạnh Cổ đứng một bên nhìn đủ, chậm rãi bước qua.
Hai người không ai mở miệng, chính là anh nhìn em, em nhìn anh. =))
Thật lâu sau, Mạnh Cổ mới ho khan, hắng giọng, gọi một tiếng: “Trần Nhược Vũ.”
Giọng mũi nặng nề khiến Trần Nhược Vũ cau mày, rốt cuộc không nhịn được giáo huấn anh: “Sao lại để bản thân mắc bệnh? Không phải anh rất lợi hại sao? Không sợ cảm, không sợ hỏng dạ dày mà?”
Mạnh Cổ sờ sờ lỗ mũi, không mạnh miệng nữa.
“Uống rượu nữa đi, ra ngoài uống chưa đủ còn về nhà uống tiếp nữa.” Trần Nhược Vũ cũng không biết vì sao, vừa rồi còn muốn gặp mặt anh, bây giờ gặp rồi lại tức.
Mạnh Cổ nhỏ giọng biện hộ: “Trong nhà chỉ có rượu đỏ, bữa đó uống liền hai chai, sau đó đi ngủ.”
“Cái gì mà sau đó đi ngủ, anh nghĩ em không biết gì à, nửa đêm còn gọi Doãn Tắc, mắng em đến nửa tiếng!”
“À, chính là mắng em xong rồi mới đi ngủ.”
Ý tứ của anh thật tốt quá!
Trần Nhược Vũ trừng anh: “Anh đến tột cùng là bị gì về thần kinh rồi hả?”
Mạnh Cổ vừa muốn nói chuyện, lại nghe cách đó không xa có người gọi: “Trần tiểu thư.”
Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ cùng quay đầu lại, thấy vẻ mặt vui mừng của Đường Kim Tài, bên cạnh còn có mẹ của anh ta.
Trần Nhược Vũ nhìn thấy mẹ Đường, lập tức khẩn trương, theo bản năng nhích lại gần Mạnh Cổ. Mạnh Cổ liếc cô một cái, cười cô: “Tiểu quỷ nhát gan.”
Trần Nhược Vũ nghiêng mắt trừng anh, trước mặt người ngoài không cùng anh so đo.
Đảo mắt, mẹ con Đường Kim Tài đã tới trước mặt, còn có một người phụ nữ theo sau, Đường Kim Tài giới thiệu, nói đây là dì Chín của anh.
Cả dì Chín cũng tới? Trần Nhược Vũ càng khẩn trương hơn. Vừa chào hỏi vừa đưa tay kéo vạt áo Mạnh Cổ.
Năm người cùng vào phòng ăn, khách sáo cùng nhau dùng bữa. Trong trường hợp này Trần Nhược Vũ là không tự nhiên nhất, biểu hiện của cô khách sáo, cũng bắt đầu hối hận tại sao mình muốn tới đây. Cô nhìn Mạnh Cổ, trong lòng oán, nói đi nói lại đều là lỗi của anh.
Trái ngược với cô, Mạnh Cổ rất an nhàn, anh ăn ít cháo mặn, còn có vẻ ăn nhiều hơn, lại chuẩn bị dùng sang món mới.
Quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ còn chưa ăn gì, dứt khoát giúp cô ăn điểm tâm. Trần Nhược Vũ ở trước mặt người ngoài, đối với sự tự chủ trương của anh cũng không kháng nghị, nhưng lúc anh giúp cô lấy một phần sầu riêng thì trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Lúc này, Đường Kim Tài và dì Chín muốn cảm ơn Mạnh Cổ, nói làm phiền bác sĩ Mạnh giúp một tay… Trần Nhược Vũ cũng đã hiểu ý tứ muốn nịnh bợ lấy lòng đó. Ý là muốn về sau còn có thể nhờ Mạnh Cổ tiếp tục giúp, dù sao bây giờ khám bệnh cũng khó như vậy, có một bác sĩ giúp đỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Mạnh Cổ hoàn toàn không mắc chứng sợ hãi người lớn, anh tự mình ứng đối, đáp lại vấn đề, lại chủ động hỏi thăm bệnh tình của chú Đường, nghe nói bệnh tình có chuyển biến tốt thì gật đầu, biểu hiện rất có thành ý: “Bệnh muốn chữa thì phải kiên trì, cháu làm ngoại khoa, không quen biết những khoa khác lắm, nên chuyện khác cũng không thể giúp được rồi, nhưng có bệnh gì nan giải cần giúp đỡ nữa, mọi người có thể tìm cháu, nhất định sẽ cố hết sức.”
Trần Nhược Vũ nghe được thiếu chút nữa là phun cơm ra, đây là nguyền rủa người ta sao? Đường gia với dì Chín có chút không rõ, nhưng thấy thái độ Mạnh Cổ tốt như vậy, vội vàng nói cảm ơn.
Trần Nhược Vũ giả bộ bày ra dáng vẻ bận rộn ăn cơm, thật không muốn thừa nhận bản thân đang ở cùng người đàn ông ăn nói tùy tiện toàn lời độc ác này.
Còn Đường Kim Tài, nãy giờ vẫn chú ý đến Trần Nhược Vũ. Anh gắp thêm thức ăn cho cô, lại hỏi cô gần đây thế nào. Trần Nhược Vũ lễ phép cười, một con mắt liếc trộm, thấy Mạnh Cổ trong lúc cấp bách còn nhìn về phía cô.
Nhìn cái gì vậy? Nếu không phải có người ngoài ở đây, cô thật muốn trừng lại anh.
Đường mẹ lúc này hỏi: “Tiểu Vũ, cháu với bác sĩ Mạnh là quan hệ thế nào?”
Trần Nhược Vũ không hề do dự đáp: “Bác sĩ Mạnh là bạn của bạn trai của bạn thân cháu.”
Lời này vừa thốt ra khiến Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô. Cô cúi đầu uống trà, giả bộ không nhìn thấy.
Đường mẹ chậm một hồi mới hiểu ra, thích thú ra mặt, tự cho là hài hước nói: “Vậy là quan hệ bám váy đàn bà đó.”
Quan hệ này cũng không tiện cho lắm. Trần Nhược Vũ không biết nên phản ứng thế nào, vì vậy tiếp tục dùng bữa.
Nhưng Mạnh Cổ tất nhiên là không chịu cô đơn rồi, còn nói chen vào vài câu. Anh hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Đường mẹ, lại hỏi dì Chín ăn uống bình thường thế nào, sau đó lại nói một đống tật xấu về vấn đề sức khỏe mấy ông lão hay gặp phải, dường như nhờ nói ôn hòa và ân cần, mới làm hai người lớn hoảng sợ. Rất nhiều triệu chứng đều có, ví dụ như ngủ không ngon, mệt mỏi, dễ tức giận, khát nước, hay quên.
Rốt cuộc do Mạnh Cổ nhiều lời, hai người lớn quyết định hôm nào đến bệnh viện Mạnh Cổ làm kiểm tra sức khỏe tổng quát toàn diện, hơn nữa còn làm phần đắt tiền nhất, sợ không đủ tỉ mỉ. Lớn tuổi, đối với bệnh tật thật sự cần chú ý nhiều, trước đây họ sơ sót, không chịu đi bệnh viện. Loại quan niệm này thật không đúng chút nào.
Trần Nhược Vũ lúc này mới nhận thức được là Mạnh Cổ làm việc tốt. Nhưng Đường mẹ và dì Chín lại rất vui vẻ, thỉnh giáo anh mấy vấn đề sức khỏe của người lớn tuổi, Đường mẹ thậm chí còn hỏi tuổi của Đường Kim Tài phải bồi bổ thân thể thế nào cho tốt, làm Đường Kim Tài ở một bên cũng không được thoải mái.
Mạnh Cổ vô cùng kiên nhẫn giải đáp. Còn Trần Nhược Vũ từ đầu tới cuối không chen vào được lời nào.
Bữa cơm này chủ yếu là giọng nói nghẹt mũi của bác sĩ Mạnh, Đường Kim Tài và Trần Nhược Vũ không nói gì. Mạnh Cổ lại chợt nói: “Hai dì nên chú ý thân thể, sức khỏe là quan trọng nhất. Người anh em nọ của cháu chính là ví dụ, mấy ngày trước không chú ý bị té, cháu với Trần Nhược Vũ lát nữa còn phải qua xem hắn thế nào, cũng trễ rồi, chúng cháu xin phép đi trước.”
Hai người kia bị dụ vui vẻ, luôn miệng khách sáo, Đường Kim Tài cũng không tiện nói gì, chỉ nói với Trần Nhược Vũ là sẽ gọi cho cô.
Mặt Trần Nhược Vũ đầy vạch đen, Phách Vương Long tiên sinh thật tốt, còn trộm chiêu thoát thân, nguyền rủa Doãn Tắc.
Mạnh Cổ không nói thêm lời nào, lôi kéo Trần Nhược Vũ ra ngoài. Ra khỏi cửa, câu đầu tiên nói với Trần Nhược Vũ là: “Cái tên họ Đường đó có gọi, em cũng đừng để ý đến hắn.”
Anh quản được sao!
Trần Nhược Vũ mặc kệ anh, hất tay anh ra. Mạnh Cổ đuổi theo, kéo cô lại: “Chúng ta chờ một chút.”
Trần Nhược Vũ vừa nghĩ, đúng, anh không nói cô suýt quên mất. Hất anh ra rồi đi như vậy thật rất tiêu sái, cô nhất thời hí hửng, thiếu chút nữa đã quên chính sự rồi.
Mạnh Cổ nhìn cô không dị nghị, lôi kéo cô lên taxi, kéo cô đến quầy rượu mấy ngày trước cô tìm được anh.
Trần Nhược Vũ lập tức nhìn anh chằm chằm: “Lại uống rượu?” Anh dám nói đúng, cô liền đánh chết anh.
“Đại nhân, thật oan uổng a, xe của anh còn ở đó chưa lấy đấy.” Vẻ mặt Mạnh Cổ vô tội, còn buông tay ra, giả bộ đáng thương.
Trần Nhược Vũ lúc này mới thu lại vẻ mặt, Mạnh Cổ cười hì hì, sờ sờ đầu cô: “Càng ngày càng dữ a.”
Cô đánh tay anh, hỏi: “Sao nhiều ngày như vậy còn không lấy xe, chiếc xe sẽ không bị sao chứ, có phải nộp tiền phạt không?”
“Không dám đi lấy a, nếu bị bạn gái của anh biết anh cảm cúm choáng váng mặt mày còn lái xe, lại còn tới chỗ uống rượu, cô ấy sẽ đánh anh.”
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh, nghiêng đầu không để ý tới anh nữa.
Ai là bạn gái anh, đồ lưu manh!
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghiêm túc tính toán, phải tỉnh táo, muốn nói với anh cho rõ ràng, không việc gì phải dùng dằng mập mờ, mọi người đều là người đã trưởng thành.
Lấy xe xong, hai người ngồi vào xe anh, Trần Nhược Vũ còn đang suy nghĩ tiếp chuyện này.
Mạnh Cổ hỏi: “Về nhà anh?” (Editor: E hèm… ta có ý nghĩ không trong sáng kaka)
Xông vào hang hổ? Trần Nhược Vũ lắc đầu.
“Vậy em muốn đi đâu?” Mạnh Cổ lấy thuốc, liền uống nước.
Trần Nhược Vũ cau mày, chịu đựng ý nghĩ muốn dạy dỗ anh nói: “Ở đây nói là được rồi.”
“Ở đây cũng không có không khí, không muốn về nhà anh, vậy tìm một chỗ uống một chén cũng được.” Anh lại dám ghét bỏ.
“Bác sĩ Mạnh, anh định kéo hai hàng nước mũi đi khắp nơi sao.”
“Anh nào có nước mũi a?” Phách Vương Long tiên sinh bỗng chốc bị đâm một cái, thiếu chút là dựng ngược lên: “Anh xác nhận đã khỏi bệnh rồi, sẽ không chảy nước mũi.”
Trần Nhược Vũ không nói lời nào, hé miệng liếc anh. Mạnh Cổ hắng giọng, thái độ tốt lắm, nói: “Anh tốt hơn nhiều, thật.”
Như vậy là tốt hơn nhiều, có thể thấy mấy ngày trước bệnh còn nặng hơn thế.
“Cũng là tự anh nói, anh rốt cuộc là muốn thế nào? Ngây thơ hay không ngây thơ? Còn là bác sĩ nữa, không cảm thấy mất mặt sao?” Bộ dạng cô bây giờ hoàn toàn như đang giáo huấn một đứa trẻ.
“Này, chúng ta là thảo luận cảm giác, đừng công kích người thân.”
“Ở đây ai là người thân?”
“Mắng đàn ông ngây thơ, ghét bỏ nụ hôn của hắn, đều là công kích người thân. Vu oan đàn ông cũng giống như làm tổn thương tự ái của anh.” (???)
Trần Nhược Vũ há to mồm, sửng sờ.
“Bác sĩ Mạnh, không cần nói những lời như vậy, đây tính là quấy rầy…”
“Anh cũng chỉ là lấy ví dụ, tôn nghiêm phái nữ mấy em với đàn ông kìa…”
Trần Nhược Vũ vội vàng cắt ngang lời nói của anh: “Ngừng, ngừng, bác sĩ Mạnh anh thật sự không cần tự hạ tiêu chuẩn chấp nhất với em.”
Cô đỏ mặt, bộ dạng gấp gáp chọc cười anh. Anh cười, cô liền tức giận, “Cười cái gì, nói nhanh lên, anh rốt cuộc là muốn thế nào?”
“Muốn làm bạn trai em.”
Anh vẫn nói những lời này, thật là quá trực tiếp. Mặt Trần Nhược Vũ có chút nóng, cô cố gắng duy trì vẻ mặt của mình, bày ra bộ dáng ung dung trấn định: “Tại sao?”
“Muốn làm bạn trai em còn phải hỏi tại sao, dĩ nhiên là chỉ có một lý do khiến đàn ông phải thổ lộ.”
“Những người khác không thổ lộ với em, em không biết.” Trước mắt chỉ có một người, nên mới phải để ý anh.
Cô nhìn anh chằm chằm, rất nghiêm túc, Mạnh Cổ bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái, ho hai tiếng. Trần Nhược Vũ không biết chắc Mạnh Cổ có đỏ mặt hay không, sắc mặt anh nom không tốt lắm, thật sự khiến người khác muốn quan sát.
“Chuyện đó…” Thanh âm của anh nhỏ lại, không lớn lối: “Thích em mới muốn làm bạn trai em.”
“Thích điểm nào ở em?” Cô lập tức hỏi. Tốc độ nhanh đến khiến Mạnh Cổ trợn mắt.
“Thích gì còn phải hỏi nữa sao?”
“Anh còn từng hỏi em sao em theo đuổi anh còn gì, anh có thể hỏi, đương nhiên em cũng muốn hỏi.”
“Vậy lúc em theo đuổi anh, em thích anh cái gì?”
“Anh đẹp trai a, em đáp vô số lần rồi.” Trần Nhược Vũ rất thản nhiên mà phách lối. Cô không tin anh dám nói cô xinh đẹp.
Anh quả nhiên không nói, bởi vì cô thật sự không đẹp. Cô nhiều lắm cũng chỉ là thanh tú, nhìn cảm thấy đặc biệt thoải mái… Anh im lặng cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Em rất đáng yêu.”
“Đáng yêu chỗ nào?” Cô liền nắm bắt tra hỏi anh, rất có khí thế của người bức cung.
Mạnh Cổ há miệng, cuối cùng không nhịn được mà oán trách: “Trần Nhược Vũ, em đang tra hỏi sao?”
“Bác sĩ Mạnh, mặc dù anh bị cảm, nhưng không mất trí nhớ. Em có thể cho anh năm phút, cố mà nhớ lại mọi chuyện từ lúc chúng ta bắt đầu quen biết nhau đến giờ, chuyện này em đã từng trải qua, nên em hiểu rất rõ. Anh cũng cố mà nhớ lại, có phải anh dùng hành động với ngôn ngữ từ chối em, còn nói với em một đống đạo lý yêu đương không? Sau đó đến giai đoạn chúng ta vững vàng hòa thuận, anh lại đột nhiên giở trò lưu manh đòi làm bạn trai em. Anh cảm thấy chuyện này bình thường lắm sao?”
Mạnh Cổ lại há miệng, không nói lời nào. Trần Nhược Vũ thừa thắng xông lên: “Bác sĩ Mạnh, có phải anh từng nói muốn theo đuổi ai đó phải có thành ý, phải làm cho người ta cảm nhận được? Em còn chưa so đo với anh quá trình theo đuổi thế nào, bây giờ chỉ muốn thảo luận về thành ý, anh muốn sao đây?”
Mạnh Cổ bị nghẹn, không thốt nên lời. (Editor: ngậm ngùi câm nín – ta thêm vô cho đủ màu sắc)
“Bác sĩ Mạnh, anh còn từng yêu ba lần rồi đấy. Anh nhớ lại đi, ba người kia chỉ là qua loa làm loạn thôi sao?”
“Anh chưa từng đối với ai qua loa, tình huống của hai chúng ta không giống như vậy.”
“Dĩ nhiên không giống nhau. Khác ở chỗ anh hoặc là theo đuổi thành công, hoặc là người theo đuổi anh thành công. Giống em vậy này, theo đuổi nhưng bị anh cự tuyệt, sau đó còn phải tỉnh ngộ suy nghĩ nhận ra mình thiếu thành ý, còn phải cố gắng nghiêm túc phân tích chúng ta không hợp nhau ở điểm nào, thậm chí còn từng thay anh suy nghĩ xem tính cách của anh như vậy tại sao lại sống độc thân nữa. Tiếp nữa còn vô cùng có thành ý trở thành bạn bè của anh, thậm chí còn cảm động vì có thể cùng sống vui vẻ. Kết quả thế nào? Anh đột nhiên bộc lộ, chẳng thể hiện gì, lời tốt đẹp cũng chưa nói, còn không trả lời được vấn đề của em. Anh nói xem như thế không gọi là qua loa, vậy thế nào mới là qua loa?”
Mạnh Cổ sững sờ; “Trần Nhược Vũ, em uống rượu sao?”
“Em uống rượu cũng sẽ giảng đạo lý, chứ không giống một nam nhân ngây thơ nào đó uống rượu liền điên lên gọi điện thoại mắng chửi người, còn mang tình cảm của mình ra nói.”
“Này… Này…”
“Bác sĩ Mạnh, anh có phải là một trường hợp nên đi khám ở khoa tâm thần không? Mà vì anh nhiều tiền hơn em, vì vậy phí khám em sẽ không trả.” (Chị này thù dai thật!!!)
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm. Cô ôm hai tay, tựa lưng vào ghế ngồi, cũng nhìn anh chằm chằm.
“Được rồi, được rồi, coi như anh nhường em.” Mạnh Cổ bày ra bộ dạng thỏa hiệp, “Em vừa hỏi anh cái gì?”
“Em đáng yêu chỗ nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Đúng là Phách Vương Long tiên sinh không còn kéo hai hàng nước mũi dài ra ngoài, nhưng vì ngã bệnh mà lực chiến đấu quá yếu, chương này, tôi tuyên bố, Nhược Vũ thắng!
Bởi vì cô cũng muốn gặp Mạnh Cổ, người này đã bệnh ba ngày, giọng mũi còn nặng đến vậy, có thể thấy là bệnh nặng đến cỡ nào. Cô không yên lòng, muốn nhìn xem anh thế nào.
Ngày thứ năm, là ngày Đường Kim Tài hẹn ăn cơm ở Cảng Thức Trà. Trần Nhược Vũ nói đến trước mười phút, đứng ở cửa đợi Mạnh Cổ.
Đợi được một lát, Mạnh Cổ tới.
Anh mặc áo khoác màu lam, thân hình thon dài ở trong đám người thật bắt mắt, cho nên mới xuống taxi đã bị Trần Nhược Vũ thấy được.
Cô không nhịn được nhìn anh chằm chằm. Trên mặt anh còn dấu vết bị bệnh, trên trán còn khắc bốn chữ mới khỏi bệnh xong, nhưng tinh thần có vẻ cũng ổn, anh mới xuống xe cũng thấy Trần Nhược Vũ, ánh mắt lấp lánh, cũng nhìn cô chằm chằm.
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, nhưng đánh cược một hơi, dời tầm mắt không nhìn anh nữa, nhưng cũng không chủ động bước tới.
Mạnh Cổ đứng một bên nhìn đủ, chậm rãi bước qua.
Hai người không ai mở miệng, chính là anh nhìn em, em nhìn anh. =))
Thật lâu sau, Mạnh Cổ mới ho khan, hắng giọng, gọi một tiếng: “Trần Nhược Vũ.”
Giọng mũi nặng nề khiến Trần Nhược Vũ cau mày, rốt cuộc không nhịn được giáo huấn anh: “Sao lại để bản thân mắc bệnh? Không phải anh rất lợi hại sao? Không sợ cảm, không sợ hỏng dạ dày mà?”
Mạnh Cổ sờ sờ lỗ mũi, không mạnh miệng nữa.
“Uống rượu nữa đi, ra ngoài uống chưa đủ còn về nhà uống tiếp nữa.” Trần Nhược Vũ cũng không biết vì sao, vừa rồi còn muốn gặp mặt anh, bây giờ gặp rồi lại tức.
Mạnh Cổ nhỏ giọng biện hộ: “Trong nhà chỉ có rượu đỏ, bữa đó uống liền hai chai, sau đó đi ngủ.”
“Cái gì mà sau đó đi ngủ, anh nghĩ em không biết gì à, nửa đêm còn gọi Doãn Tắc, mắng em đến nửa tiếng!”
“À, chính là mắng em xong rồi mới đi ngủ.”
Ý tứ của anh thật tốt quá!
Trần Nhược Vũ trừng anh: “Anh đến tột cùng là bị gì về thần kinh rồi hả?”
Mạnh Cổ vừa muốn nói chuyện, lại nghe cách đó không xa có người gọi: “Trần tiểu thư.”
Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ cùng quay đầu lại, thấy vẻ mặt vui mừng của Đường Kim Tài, bên cạnh còn có mẹ của anh ta.
Trần Nhược Vũ nhìn thấy mẹ Đường, lập tức khẩn trương, theo bản năng nhích lại gần Mạnh Cổ. Mạnh Cổ liếc cô một cái, cười cô: “Tiểu quỷ nhát gan.”
Trần Nhược Vũ nghiêng mắt trừng anh, trước mặt người ngoài không cùng anh so đo.
Đảo mắt, mẹ con Đường Kim Tài đã tới trước mặt, còn có một người phụ nữ theo sau, Đường Kim Tài giới thiệu, nói đây là dì Chín của anh.
Cả dì Chín cũng tới? Trần Nhược Vũ càng khẩn trương hơn. Vừa chào hỏi vừa đưa tay kéo vạt áo Mạnh Cổ.
Năm người cùng vào phòng ăn, khách sáo cùng nhau dùng bữa. Trong trường hợp này Trần Nhược Vũ là không tự nhiên nhất, biểu hiện của cô khách sáo, cũng bắt đầu hối hận tại sao mình muốn tới đây. Cô nhìn Mạnh Cổ, trong lòng oán, nói đi nói lại đều là lỗi của anh.
Trái ngược với cô, Mạnh Cổ rất an nhàn, anh ăn ít cháo mặn, còn có vẻ ăn nhiều hơn, lại chuẩn bị dùng sang món mới.
Quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ còn chưa ăn gì, dứt khoát giúp cô ăn điểm tâm. Trần Nhược Vũ ở trước mặt người ngoài, đối với sự tự chủ trương của anh cũng không kháng nghị, nhưng lúc anh giúp cô lấy một phần sầu riêng thì trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Lúc này, Đường Kim Tài và dì Chín muốn cảm ơn Mạnh Cổ, nói làm phiền bác sĩ Mạnh giúp một tay… Trần Nhược Vũ cũng đã hiểu ý tứ muốn nịnh bợ lấy lòng đó. Ý là muốn về sau còn có thể nhờ Mạnh Cổ tiếp tục giúp, dù sao bây giờ khám bệnh cũng khó như vậy, có một bác sĩ giúp đỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Mạnh Cổ hoàn toàn không mắc chứng sợ hãi người lớn, anh tự mình ứng đối, đáp lại vấn đề, lại chủ động hỏi thăm bệnh tình của chú Đường, nghe nói bệnh tình có chuyển biến tốt thì gật đầu, biểu hiện rất có thành ý: “Bệnh muốn chữa thì phải kiên trì, cháu làm ngoại khoa, không quen biết những khoa khác lắm, nên chuyện khác cũng không thể giúp được rồi, nhưng có bệnh gì nan giải cần giúp đỡ nữa, mọi người có thể tìm cháu, nhất định sẽ cố hết sức.”
Trần Nhược Vũ nghe được thiếu chút nữa là phun cơm ra, đây là nguyền rủa người ta sao? Đường gia với dì Chín có chút không rõ, nhưng thấy thái độ Mạnh Cổ tốt như vậy, vội vàng nói cảm ơn.
Trần Nhược Vũ giả bộ bày ra dáng vẻ bận rộn ăn cơm, thật không muốn thừa nhận bản thân đang ở cùng người đàn ông ăn nói tùy tiện toàn lời độc ác này.
Còn Đường Kim Tài, nãy giờ vẫn chú ý đến Trần Nhược Vũ. Anh gắp thêm thức ăn cho cô, lại hỏi cô gần đây thế nào. Trần Nhược Vũ lễ phép cười, một con mắt liếc trộm, thấy Mạnh Cổ trong lúc cấp bách còn nhìn về phía cô.
Nhìn cái gì vậy? Nếu không phải có người ngoài ở đây, cô thật muốn trừng lại anh.
Đường mẹ lúc này hỏi: “Tiểu Vũ, cháu với bác sĩ Mạnh là quan hệ thế nào?”
Trần Nhược Vũ không hề do dự đáp: “Bác sĩ Mạnh là bạn của bạn trai của bạn thân cháu.”
Lời này vừa thốt ra khiến Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô. Cô cúi đầu uống trà, giả bộ không nhìn thấy.
Đường mẹ chậm một hồi mới hiểu ra, thích thú ra mặt, tự cho là hài hước nói: “Vậy là quan hệ bám váy đàn bà đó.”
Quan hệ này cũng không tiện cho lắm. Trần Nhược Vũ không biết nên phản ứng thế nào, vì vậy tiếp tục dùng bữa.
Nhưng Mạnh Cổ tất nhiên là không chịu cô đơn rồi, còn nói chen vào vài câu. Anh hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Đường mẹ, lại hỏi dì Chín ăn uống bình thường thế nào, sau đó lại nói một đống tật xấu về vấn đề sức khỏe mấy ông lão hay gặp phải, dường như nhờ nói ôn hòa và ân cần, mới làm hai người lớn hoảng sợ. Rất nhiều triệu chứng đều có, ví dụ như ngủ không ngon, mệt mỏi, dễ tức giận, khát nước, hay quên.
Rốt cuộc do Mạnh Cổ nhiều lời, hai người lớn quyết định hôm nào đến bệnh viện Mạnh Cổ làm kiểm tra sức khỏe tổng quát toàn diện, hơn nữa còn làm phần đắt tiền nhất, sợ không đủ tỉ mỉ. Lớn tuổi, đối với bệnh tật thật sự cần chú ý nhiều, trước đây họ sơ sót, không chịu đi bệnh viện. Loại quan niệm này thật không đúng chút nào.
Trần Nhược Vũ lúc này mới nhận thức được là Mạnh Cổ làm việc tốt. Nhưng Đường mẹ và dì Chín lại rất vui vẻ, thỉnh giáo anh mấy vấn đề sức khỏe của người lớn tuổi, Đường mẹ thậm chí còn hỏi tuổi của Đường Kim Tài phải bồi bổ thân thể thế nào cho tốt, làm Đường Kim Tài ở một bên cũng không được thoải mái.
Mạnh Cổ vô cùng kiên nhẫn giải đáp. Còn Trần Nhược Vũ từ đầu tới cuối không chen vào được lời nào.
Bữa cơm này chủ yếu là giọng nói nghẹt mũi của bác sĩ Mạnh, Đường Kim Tài và Trần Nhược Vũ không nói gì. Mạnh Cổ lại chợt nói: “Hai dì nên chú ý thân thể, sức khỏe là quan trọng nhất. Người anh em nọ của cháu chính là ví dụ, mấy ngày trước không chú ý bị té, cháu với Trần Nhược Vũ lát nữa còn phải qua xem hắn thế nào, cũng trễ rồi, chúng cháu xin phép đi trước.”
Hai người kia bị dụ vui vẻ, luôn miệng khách sáo, Đường Kim Tài cũng không tiện nói gì, chỉ nói với Trần Nhược Vũ là sẽ gọi cho cô.
Mặt Trần Nhược Vũ đầy vạch đen, Phách Vương Long tiên sinh thật tốt, còn trộm chiêu thoát thân, nguyền rủa Doãn Tắc.
Mạnh Cổ không nói thêm lời nào, lôi kéo Trần Nhược Vũ ra ngoài. Ra khỏi cửa, câu đầu tiên nói với Trần Nhược Vũ là: “Cái tên họ Đường đó có gọi, em cũng đừng để ý đến hắn.”
Anh quản được sao!
Trần Nhược Vũ mặc kệ anh, hất tay anh ra. Mạnh Cổ đuổi theo, kéo cô lại: “Chúng ta chờ một chút.”
Trần Nhược Vũ vừa nghĩ, đúng, anh không nói cô suýt quên mất. Hất anh ra rồi đi như vậy thật rất tiêu sái, cô nhất thời hí hửng, thiếu chút nữa đã quên chính sự rồi.
Mạnh Cổ nhìn cô không dị nghị, lôi kéo cô lên taxi, kéo cô đến quầy rượu mấy ngày trước cô tìm được anh.
Trần Nhược Vũ lập tức nhìn anh chằm chằm: “Lại uống rượu?” Anh dám nói đúng, cô liền đánh chết anh.
“Đại nhân, thật oan uổng a, xe của anh còn ở đó chưa lấy đấy.” Vẻ mặt Mạnh Cổ vô tội, còn buông tay ra, giả bộ đáng thương.
Trần Nhược Vũ lúc này mới thu lại vẻ mặt, Mạnh Cổ cười hì hì, sờ sờ đầu cô: “Càng ngày càng dữ a.”
Cô đánh tay anh, hỏi: “Sao nhiều ngày như vậy còn không lấy xe, chiếc xe sẽ không bị sao chứ, có phải nộp tiền phạt không?”
“Không dám đi lấy a, nếu bị bạn gái của anh biết anh cảm cúm choáng váng mặt mày còn lái xe, lại còn tới chỗ uống rượu, cô ấy sẽ đánh anh.”
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh, nghiêng đầu không để ý tới anh nữa.
Ai là bạn gái anh, đồ lưu manh!
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghiêm túc tính toán, phải tỉnh táo, muốn nói với anh cho rõ ràng, không việc gì phải dùng dằng mập mờ, mọi người đều là người đã trưởng thành.
Lấy xe xong, hai người ngồi vào xe anh, Trần Nhược Vũ còn đang suy nghĩ tiếp chuyện này.
Mạnh Cổ hỏi: “Về nhà anh?” (Editor: E hèm… ta có ý nghĩ không trong sáng kaka)
Xông vào hang hổ? Trần Nhược Vũ lắc đầu.
“Vậy em muốn đi đâu?” Mạnh Cổ lấy thuốc, liền uống nước.
Trần Nhược Vũ cau mày, chịu đựng ý nghĩ muốn dạy dỗ anh nói: “Ở đây nói là được rồi.”
“Ở đây cũng không có không khí, không muốn về nhà anh, vậy tìm một chỗ uống một chén cũng được.” Anh lại dám ghét bỏ.
“Bác sĩ Mạnh, anh định kéo hai hàng nước mũi đi khắp nơi sao.”
“Anh nào có nước mũi a?” Phách Vương Long tiên sinh bỗng chốc bị đâm một cái, thiếu chút là dựng ngược lên: “Anh xác nhận đã khỏi bệnh rồi, sẽ không chảy nước mũi.”
Trần Nhược Vũ không nói lời nào, hé miệng liếc anh. Mạnh Cổ hắng giọng, thái độ tốt lắm, nói: “Anh tốt hơn nhiều, thật.”
Như vậy là tốt hơn nhiều, có thể thấy mấy ngày trước bệnh còn nặng hơn thế.
“Cũng là tự anh nói, anh rốt cuộc là muốn thế nào? Ngây thơ hay không ngây thơ? Còn là bác sĩ nữa, không cảm thấy mất mặt sao?” Bộ dạng cô bây giờ hoàn toàn như đang giáo huấn một đứa trẻ.
“Này, chúng ta là thảo luận cảm giác, đừng công kích người thân.”
“Ở đây ai là người thân?”
“Mắng đàn ông ngây thơ, ghét bỏ nụ hôn của hắn, đều là công kích người thân. Vu oan đàn ông cũng giống như làm tổn thương tự ái của anh.” (???)
Trần Nhược Vũ há to mồm, sửng sờ.
“Bác sĩ Mạnh, không cần nói những lời như vậy, đây tính là quấy rầy…”
“Anh cũng chỉ là lấy ví dụ, tôn nghiêm phái nữ mấy em với đàn ông kìa…”
Trần Nhược Vũ vội vàng cắt ngang lời nói của anh: “Ngừng, ngừng, bác sĩ Mạnh anh thật sự không cần tự hạ tiêu chuẩn chấp nhất với em.”
Cô đỏ mặt, bộ dạng gấp gáp chọc cười anh. Anh cười, cô liền tức giận, “Cười cái gì, nói nhanh lên, anh rốt cuộc là muốn thế nào?”
“Muốn làm bạn trai em.”
Anh vẫn nói những lời này, thật là quá trực tiếp. Mặt Trần Nhược Vũ có chút nóng, cô cố gắng duy trì vẻ mặt của mình, bày ra bộ dáng ung dung trấn định: “Tại sao?”
“Muốn làm bạn trai em còn phải hỏi tại sao, dĩ nhiên là chỉ có một lý do khiến đàn ông phải thổ lộ.”
“Những người khác không thổ lộ với em, em không biết.” Trước mắt chỉ có một người, nên mới phải để ý anh.
Cô nhìn anh chằm chằm, rất nghiêm túc, Mạnh Cổ bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái, ho hai tiếng. Trần Nhược Vũ không biết chắc Mạnh Cổ có đỏ mặt hay không, sắc mặt anh nom không tốt lắm, thật sự khiến người khác muốn quan sát.
“Chuyện đó…” Thanh âm của anh nhỏ lại, không lớn lối: “Thích em mới muốn làm bạn trai em.”
“Thích điểm nào ở em?” Cô lập tức hỏi. Tốc độ nhanh đến khiến Mạnh Cổ trợn mắt.
“Thích gì còn phải hỏi nữa sao?”
“Anh còn từng hỏi em sao em theo đuổi anh còn gì, anh có thể hỏi, đương nhiên em cũng muốn hỏi.”
“Vậy lúc em theo đuổi anh, em thích anh cái gì?”
“Anh đẹp trai a, em đáp vô số lần rồi.” Trần Nhược Vũ rất thản nhiên mà phách lối. Cô không tin anh dám nói cô xinh đẹp.
Anh quả nhiên không nói, bởi vì cô thật sự không đẹp. Cô nhiều lắm cũng chỉ là thanh tú, nhìn cảm thấy đặc biệt thoải mái… Anh im lặng cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Em rất đáng yêu.”
“Đáng yêu chỗ nào?” Cô liền nắm bắt tra hỏi anh, rất có khí thế của người bức cung.
Mạnh Cổ há miệng, cuối cùng không nhịn được mà oán trách: “Trần Nhược Vũ, em đang tra hỏi sao?”
“Bác sĩ Mạnh, mặc dù anh bị cảm, nhưng không mất trí nhớ. Em có thể cho anh năm phút, cố mà nhớ lại mọi chuyện từ lúc chúng ta bắt đầu quen biết nhau đến giờ, chuyện này em đã từng trải qua, nên em hiểu rất rõ. Anh cũng cố mà nhớ lại, có phải anh dùng hành động với ngôn ngữ từ chối em, còn nói với em một đống đạo lý yêu đương không? Sau đó đến giai đoạn chúng ta vững vàng hòa thuận, anh lại đột nhiên giở trò lưu manh đòi làm bạn trai em. Anh cảm thấy chuyện này bình thường lắm sao?”
Mạnh Cổ lại há miệng, không nói lời nào. Trần Nhược Vũ thừa thắng xông lên: “Bác sĩ Mạnh, có phải anh từng nói muốn theo đuổi ai đó phải có thành ý, phải làm cho người ta cảm nhận được? Em còn chưa so đo với anh quá trình theo đuổi thế nào, bây giờ chỉ muốn thảo luận về thành ý, anh muốn sao đây?”
Mạnh Cổ bị nghẹn, không thốt nên lời. (Editor: ngậm ngùi câm nín – ta thêm vô cho đủ màu sắc)
“Bác sĩ Mạnh, anh còn từng yêu ba lần rồi đấy. Anh nhớ lại đi, ba người kia chỉ là qua loa làm loạn thôi sao?”
“Anh chưa từng đối với ai qua loa, tình huống của hai chúng ta không giống như vậy.”
“Dĩ nhiên không giống nhau. Khác ở chỗ anh hoặc là theo đuổi thành công, hoặc là người theo đuổi anh thành công. Giống em vậy này, theo đuổi nhưng bị anh cự tuyệt, sau đó còn phải tỉnh ngộ suy nghĩ nhận ra mình thiếu thành ý, còn phải cố gắng nghiêm túc phân tích chúng ta không hợp nhau ở điểm nào, thậm chí còn từng thay anh suy nghĩ xem tính cách của anh như vậy tại sao lại sống độc thân nữa. Tiếp nữa còn vô cùng có thành ý trở thành bạn bè của anh, thậm chí còn cảm động vì có thể cùng sống vui vẻ. Kết quả thế nào? Anh đột nhiên bộc lộ, chẳng thể hiện gì, lời tốt đẹp cũng chưa nói, còn không trả lời được vấn đề của em. Anh nói xem như thế không gọi là qua loa, vậy thế nào mới là qua loa?”
Mạnh Cổ sững sờ; “Trần Nhược Vũ, em uống rượu sao?”
“Em uống rượu cũng sẽ giảng đạo lý, chứ không giống một nam nhân ngây thơ nào đó uống rượu liền điên lên gọi điện thoại mắng chửi người, còn mang tình cảm của mình ra nói.”
“Này… Này…”
“Bác sĩ Mạnh, anh có phải là một trường hợp nên đi khám ở khoa tâm thần không? Mà vì anh nhiều tiền hơn em, vì vậy phí khám em sẽ không trả.” (Chị này thù dai thật!!!)
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm. Cô ôm hai tay, tựa lưng vào ghế ngồi, cũng nhìn anh chằm chằm.
“Được rồi, được rồi, coi như anh nhường em.” Mạnh Cổ bày ra bộ dạng thỏa hiệp, “Em vừa hỏi anh cái gì?”
“Em đáng yêu chỗ nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Đúng là Phách Vương Long tiên sinh không còn kéo hai hàng nước mũi dài ra ngoài, nhưng vì ngã bệnh mà lực chiến đấu quá yếu, chương này, tôi tuyên bố, Nhược Vũ thắng!
Bình luận truyện