Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 51
Trần Nhược Vũ nhớ cô đã từng phê bình tính xấu nói chuyện không xuôi tai của Mạnh Cổ, lúc đó anh cũng từng nói nếu anh gặp đúng người, không muốn sửa cũng sẽ sửa.
Cô đột nhiên cảm thấy mình nên tiếp thu nhiều kinh nghiệm từ bạn bè một chút…
Một lát sau, Trần Nhược Vũ gọi cho Cao Ngữ Lam, trực tiếp hỏi: “Lam Lam, cậu cảm thấy ông chủ Doãn ra sao mới đồng ý ở bên cạnh anh ấy cả đời thế?”
Đầu bên kia yên lặng một lúc, sau đó Doãn Tắc cố ý đè thấp âm thanh: “Nhược Vũ à, anh thật sự rất thích sự thẳng thắn của em, Lam Lam đang rửa tay, ai, đợi cô ấy ra, anh sẽ đưa điện thoại, em hỏi được đáp án rồi nhất định phải nói cho anh biết nha.”
Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen, sau đó cô nghe Doãn Tắc nói với Cao Ngữ Lam có điện thoại, còn nói anh vội đi rồi, cô ấy cứ từ từ tán gẫu. Trần Nhược Vũ không khỏi vỗ trán, họ “từ từ tán gẫu” xong rồi, không phải anh sẽ tới hỏi cô Lam Lam coi trọng anh ở điểm nào đấy chứ?
Đầu bên kia rất nhanh đổi thành giọng của Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ bắt đầu nói, dĩ nhiên không thể làm trâu lâm trận còn lùi bước, cô mang hết vấn đề ra hỏi một lần.
“Là Doãn Tắc nói cậu hỏi sao?”
Hai người này thật là!
Trần Nhược Vũ đáp “Không phải!”, suy nghĩ lại thấy không khí tán gẫu như vậy thật có chút khách sáo, cô liền dứt khoát hẹn gặp mặt Cao Ngữ Lam, cô ấy đồng ý, một lát sau lại gọi lại bảo cô ấy nói với Doãn Tắc, anh nói họ có thể ở phòng ăn tán gẫu, anh cung cấp miễn phí bữa ăn tối kể cả đồ uống.
Trần Nhược Vũ vỗ trán, ông chủ Doãn hào phòng, cái gì cũng cung cấp, chính là muốn có được tin tình báo tốt. Chỉ là Trần Nhược Vũ vẫn đồng ý, lý do rất đơn giản.
Miễn phí!
Làm một cô gái tốt, có thể tiết kiệm tiền thì tiết kiệm là nguyên tắc cao nhất!
Vì vậy Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam ở “Thực” của Doãn Tắc gặp mặt, sử dụng bàn nhỏ chuyên dùng. Trần Nhược Vũ vừa ăn vừa nói mấy lời khách sáo.
Cao Ngữ Lam cứ như trộm, nghiêm mặt nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng tiết lộ, cô quyết định sống cùng Doãn Tắc là vì anh ấy khiến cô cảm động.
“Cảm động?” Sao lại không giống thế. Không phải cô ấy suy nghĩ hết mọi điền kiện thích hợp, không phải như Lương Tư Tư thỏa hiệp thay đổi mà chỉ đơn thuần là cảm động à?
Thì ra mỗi người con gái lại có một tiêu chuẩn khác nhau a~
Cao Ngữ Lam gật đầu, nói ra cảm nghĩ của mình: “Doãn Tắc đối với mình tốt vô cùng, bọn mình sống chung cũng không tệ, anh ấy cũng cầu hôn với mình rồi. Nhưng chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác như thiếu một chút động lực.”
“Động lực?”
“Cũng không biết phải hình dung làm sao. Ừ, giống như cậu đang canh một nồi cua hấp , mắt thấy nó sắp cháy, nồi đã tràn ngập bong bóng, rất muốn mở nó ra, phía trên cũng bốc hơi nóng, Những cậu phải đợi mà, làm sao nó cũng không ra. Ngộ nhỡ cậu phải đi đâu, nó còn chưa mở, thì phải làm thế nào? Lúc này cậu mới gấp gáp, cho nó thêm chút muối, nó mới “phốc” một cái. Bây giờ mình có cảm giác như vậy đấy, có chút gấp gáp, buồn bực tích ở trong bụng, thật hy vọng có thể cho muối nhiều vào, để nó sôi trào xuống luôn.”
Trần Nhược Vũ tức cười, loại ví dụ này, quả thật là muốn làm vợ đầu bếp rồi phải không? Lại hình như có chút trừu tượng.
Giống như việc cô rất thích Mạnh Cổ, Mạnh Cổ cũng nói thích cô, theo lý thuyết thuận nước đẩy thuyền, cái gì nên đóng thì đóng luôn đinh vào ván, có chuyện thì giải quyết luôn thể là xong, nhưng cô hình như vẫn không xác định được…
“Nhược Vũ, cậu hiểu ý mình nói không?”
“Hiểu. Chính là nhiệt độ không sai lắm, đã đủ rồi, nhưng muốn nó sôi sớm một chút, thế mới có thể ăn thịt.”
Cao Ngữ Lam sững sờ, sau đó đỏ mặt: “Nhược Vũ, cậu sao lại có ý nghĩ như vậy!”
“Mình nào có a!” Trần Nhược Vũ cảm thấy cực kỳ vô tội: “Lúc nào chờ nồi lẩu là không như thế. Đúng rồi, còn thịt đã nóng thật lâu, nhưng do lo lắng nó chưa chín, mới để nóng một hồi nữa, rồi một hồi nữa, nhưng lo lắng quá chín sẽ ăn không ngon.”
“À, đúng đúng, cậu nói rất đúng! Chính là loại tâm tình mâu thuẫn này!”
Hai người con gái đạt được nhận thức chung, oa oa nói một hồi. Họ không biết ông chủ Doãn ở một bên đi ngang qua phòng bếp, hỏi công nhân: “Nghe được họ nói cái gì rồi?”
“Họ đang nói chuyện cái lẩu.”
Lẩu? Doãn Tắc nghi hoặc, không phải là tán gẫu về đàn ông sao? Sao lại về cái lẩu rồi? :v
“Nhược Vũ, cậu biết không, sự việc năm đó, tình đầu bảy năm nói chia tay liền chia tay, mặc dù tình hình khi đó quả thật bất lợi cho mình, nhưng mà bảy năm đó, bảy năm cũng không thể bồi dưỡng được hết, tình cảm bảy năm cũng không thắng được sự hiểu lầm này, mà Doãn Tắc cùng mình chung sống đã được bao lâu chứ? Hơn nữa lý do anh ấy yêu mình, lại là ba năm trước vô tình gặp mặt, vừa gặp đã yêu. Nhược Vũ, nói thật, mình cũng cảm thấy không có sức lực, nhưng loại không có sức lực này lại cố tình như không có gì để hỏi về anh. Anh cảm thấy gặp một lần nhớ mãi không quên là bình thường, mấy năm sau gặp lại liền yêu là bình thường, cảm thấy không tệ thì kết hôn, cũng là chuyện dĩ nhiên. Nhưng quá trình này cũng tốn sức chứ.”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào mới không tốn sức?”
Cao Ngữ Lam bị hỏi khó rồi, cô há miệng, nói không được. Suy nghĩ hồi lâu chỉ nói: “Mình xác định mình yêu anh ấy, cũng xác định anh ấy yêu mình, hai nhà cũng không có vấn đề gì, vấn đề là chính mình lại không giải thích được, còn cần động lực gì. Nhược Vũ, cậu biết cá tính mình tương đối mềm yếu, gặp phải chuyện thì chỉ muốn tránh, nhưng Doãn Tắc lại khác hoàn toàn, anh ấy muốn mình thật vui vẻ. Có điều, mọi chuyện lại tiến triển quá nhanh…” Cô nhìn Trần Nhược Vũ mờ mịt, đột nhiên tiết khí: “Thật ra thì mình nói không rõ ràng lắm, có lẽ chỉ là cảm giác không an toàn quấy phá, mình nói cần động lực, cần cảm động, có lẽ chỉ là lấy cớ…”
Trần Nhược Vũ không nói được gì, cô chống cằm nghĩ, có bao nhiêu cô gái giống cô không giải thích được cảm giác này? Chưa đủ cũng không giải thích được, không có cảm giác an toàn cũng không giải thích được, không nói đạo lý, không có logic cũng không giải thích được. Nhưng đó chính là vẫn không thể giải thích được .
“Lam Lam, cậu nói, anh ấy yêu cậu, chẳng lẽ là động lực không đúng sao? Anh ấy yêu cậu, chẳng lẽ không làm cậu cảm động sao? Sau đó, cậu không phải cũng xác định là yêu anh ấy sao?”
Cao Ngữ Lam há to miệng, suy nghĩ hồi lâu: “Đàn ông nhất định hận chết mấy phụ nữ như bị tâm thần này mất.”
“Hôm nay Tư Tư nói với mình, phụ nữ bình thường mới có thể bị thần kinh.”
Cao Ngữ Lam suy nghĩ một lát, cười ha ha: “Mình phải tranh thủ phát tác nhẹ chút mới được.” Cô cầm tay Trần Nhược Vũ nói: “Nhược Vũ, cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cô? Cảm ơn gì đây? Trần Nhược Vũ nhìn Cao Ngữ Lam đang như trút được gánh nặng vui vẻ cười, đột nhiên cảm thấy mình cũng rất có ích.
Trần Nhược Vũ mấy ngày rồi không thấy Mạnh Cổ đâu.
Vì Mạnh Cổ trả phép đi làm. Anh đi một vòng bệnh viện xem xét, sau khi trở về công việc liền chất đống như núi, hơn nữa phải thay ca lại các bác sĩ khác, cho nên anh rất bận.
Mà cô cũng vội. Ngoài việc muốn yêu đương ra, công tác của cô cũng đột nhiên bước vào thời kỳ bận rộn.
Triệu Hạ bên kia nói có mấy loại bao cao su mới sắp đưa ra thị trường. Trần Nhược Vũ mặc dù chỉ là kiêm chức, nhưng Triệu Hạ chăm sóc cô, có chỗ gọi cô cùng làm. Mấy ngày nay sản phẩm mới đưa ra thị trường, Trần Nhược Vũ tận dụng ban đêm chạy hàng và khách, đưa ra mấy tình huống, ở trong khu bán hàng nhỏ giới thiệu sản phẩm mới trưng bày. Từ hôm đó, cả ngày lẫn đêm cô đều làm việc, không có thời gian gặp Mạnh Cổ.
Hôm đó, Trần Nhược Vũ tận dụng thời gian ra ngoài với khách hàng tới phòng làm việc của Triệu Hạ, thảo luận vấn đề tiêu thụ với cô ấy, trong thời gian đang đợi Triệu Hạ, ba Trần gọi cho cô, hỏi cô với Chu Triết tiến triển thế nào rồi.
Trần Nhược Vũ theo tình hình thực tế mà nói, có hẹn gặp mặt, nhưng không thành, mọi người cũng có nhận thức làm bạn bè, ở bên nhau sẽ không phát triển lên được nữa.
Ba Trần ở đầu bên kia ngừng lại, thở dài lộ ra tâm tình thất vọng. Trần Nhược Vũ rất muốn than thở, nhưng cô nhịn lại được. Cô biết mình phải vượt qua cửa ải gia đình này. Cho dù tình yêu có thế nào, cô cũng muốn tự lựa chọn cuộc sống của mình, cũng không biết sau khi trở về thành phố A thì sẽ thế nào, nhưng hiện giờ, cô vẫn muốn thuận theo trái tim mình.
Cuối cùng ba Trần nói mấy câu: “Con lớn rồi, đủ lông đủ cánh, ba mẹ không ép, con tự có chủ ý, nhưng cha mẹ sống nhiều hơn con một cuộc đời, kinh nghiệm sống, ba mẹ cũng biết sống qua ngày là như thế nào. Con ở đó tự chăm sóc mình cho tốt, ở cạnh Chu Triết nhiều một chút. Lễ mừng năm mới sắp đến rồi, lúc đó các con cùng về đi, có chuyện gì đến lúc về nhà rồi vãn hồi.”
Trần Nhược Vũ cảm thấy vô lực, cô đã nói rất rõ ràng, ba lại cố tình nghe không hiểu hoặc không nghe thấy, nói tiếp mấy lời kia. Dĩ nhiên cũng là do ở nhà mẹ có nói vào một ít. Ở nhà cô, mẹ cường thế cay cú, tính khí bướng bỉnh, ba ôn hoàn thuận theo, nhưng hai người từ trước đến giờ đều nhất trí trong hành động và ý kiến.
Đây chính là cuộc sống qua ngày của hai người họ. Trong nhà có một người làm chủ, một người nhẫn nhịn thuận theo. Có lẽ không nên gọi là nhẫn nhịn, đối với ba mà nói, đây có phải là một phần của hạnh phúc?
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, rốt cuộc không nhịn được mà thở dài. Đúng lúc Triệu Hạ đi vào, nghe được âm thanh thở dài của cô không khỏi hỏi. Trần Nhược Vũ thuận miệng nói ba mẹ muốn cô về nhà, Triệu Hạ lại nói, cô ấy muốn cô làm full-time về mảng tiêu thụ. Bởi vì kế hoạch của Trần Nhược Vũ, phương tức hợp tác đánh giá đều vô cùng hoàn hảo, sản phẩm phải tiêu thụ thế nào, đều có lời khen với Trần Nhược Vũ, cảm thấy phải khai thác cô ấy thật tốt, phụ trách giao hàng chưa từng có sai lầm.
Trần Nhược Vũ được khen rất cảm kích: “Những chuyện kia đều chỉ biết chút ít, số lượng cũng ít, cho nên vấn đề không nhiều thôi.”
“Hay là cậu muốn về thành phố C? Thế cũng được, mình có một lô hàng đang chuẩn bị làm đại lý ở thành phố C, đã xem qua số liệu, thị trường bên đó cũng rất được. Mình muốn làm, nhưng không có người tin cậy để giao. Nếu cậu định về thành phố C, nhất định phải nói cho mình biết, mình xuất người, chúng ta cùng làm, cậu thấy thế nào?”
Trần Nhược Vũ rất kinh ngạc, thật có chút thụ sủng nhược kinh. Từ khi nào thì cô có vận khí tốt như vậy rồi?
Tối đó, Trần Nhược Vũ rất khuya mới về nhà. Mở cửa trong phòng tối om, không có ai. Lương Tư Tư đi du lịch một tuần, vẫn chưa về, Trần Nhược Vũ thấy có chút tịch mịch.
Cô làm cho mình một bát mì, vừa làm vừa nghĩ, nếu như cô kết hôn với Mạnh Cổ, mà cô lại làm thêm giờ như bây giờ, trong nhà ai nấu cơm đây? Không biết tài nấu nướng của Mạnh Cổ thế nào, hình như thời gian làm thêm giờ của anh còn khoa trương hơn.
Quen mặt rồi, cô vừa ăn vừa nói với bản thân, thực sự muốn quá nhiều.
Lúc này điện thoại di động báo có tin nhắn, Trần Nhược Vũ cầm lên nhìn, là Mạnh Cổ. Anh nhắn tin nói không nhận được câu hẹn hò nào của Trần Nhược Vũ, nên đến bây giờ vẫn khắc chế giữ nguyên trạng thái.
Trần Nhược Vũ nhìn tin nhắn cười ha ha.
Cô gọi điện cho anh.
“Anh đang làm gì?”
“Mới vừa giải phẫu xong, đang ăn cơm hộp. Em thì sao?”
“Vừa về nhà, ăn mì.”
“Sao lại về trễ vậy?”
“Ừ, em cũng có công tác mà. Anh ăn cơm xong về nhà liền à?”
“Ừ, em lại không hẹn anh, không thể làm gì khác là về nhà.”
“Trễ thế rồi, hẹn hò gì nữa. Anh về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai không phải còn đi làm sao?”
“Được rồi.” Mạnh Cổ than thở, thật ra thì anh cũng mệt chết đi được. “Vậy em ăn mì xong muốn làm gì?”
“Ý định của em là suy nghĩ nhiều về cuộc đời một chút.”
“Em không phải tính suy nghĩ chuyện đúng đắn à?”
“Cuộc sống chỗ nào không đúng đắn chứ? Vậy anh nói thử xem, cái gì mới gọi là đúng đắn?”
“Ví dụ như hẹn một vị bác sĩ ngoại khoa anh tuấn lại ưu tú, bồi dưỡng tình cảm này, nói chuyện yêu đương này.”
Trần Nhược Vũ cười ha ha, rất dứt khoát nói: “Không cần!”
“Vậy em muốn suy tính cuộc đời như thế nào?”
“Hôm nay ba em lại gọi nhắc em về nhà, còn muốn em và Chu Triết phát triển tình cảm nữa.”
“…” Mạnh Cổ yên lặng, sau đó hung hăng nói: “Trần Nhược Vũ, chuyện như vậy còn phải suy tính sao?”
“Đương nhiên phải suy tính, dù sao cũng là ba mẹ em, em không muốn làm họ buồn. Vừa đúng hôm nay em lại nhận được một tin tốt, cho nên đã có biện pháp.”
“Biện pháp gì? Em mà dám nói em định cùng Chu Triết giả yêu đương lừa gạt mọi người, thì ngồi đấy chờ anh dọn dẹp em.”
“Bác sĩ Mạnh, thân là bác sĩ cứu người lại thích dùng bạo lực sao?”
“Yên tâm, anh dùng kiến thức y học chuyên nghiệp, sẽ không để em quá đau đớn đâu.”
Trần Nhược Vũ cau mày cười khổ, không chắc chắn trong lời nói của anh có ý gì không.
“Rốt cuộc em đã nghĩ ra biện pháp gì?” Mạnh Cổ có chút nóng nảy.
“Em chưa nói với anh, em còn kiêm thêm một công việc, phụ trách tiêu thụ một sản phẩm người lớn.”
“Ý em nói là, về sau chúng ta không cần ra ngoài mua sắm phải không?”
Trần Nhược Vũ xác định ý nghĩa lời nói, cô làm bộ không biết, nói tiếp: “Hôm nay chủ chỗ em kiêm chức nói đại lý ở thành phố C đang thiếu người, cô ấy muốn em ở lại. Nhưng nếu em muốn về thành phố C, cô ấy bỏ tiền, em làm nghiệp vụ.”
“…”
Trần Nhược Vũ chờ phản ứng của anh, kết quả anh không phản ứng. Cô hỏi: “Bác sĩ Mạnh, anh vẫn ở đó chứ?”
“Anh cả cơm cũng không ăn được.”
“Em có nói lời gì ghê tởm đâu. Em chính là muốn nói, nếu ba mẹ lại ép em trở về nữa, em sẽ nghe theo, nói em không ở thành phố A bán bảo hiểu nữa, mà về thành phố C bán bao cao su, còn là tổng đại lý. Em hiểu họ mà, đặt nặng mặt mũi đến mấy phần, so với bán bao cao su, họ thà rằng để em ở đây bán bảo hiểm, mắt không thấy tâm không phiền. Anh nói xem đúng không?”
“…”
“Bác sĩ Mạnh, sao anh không nói gì?”
“Trần Nhược Vũ, lúc em dại dột khiến anh trợn mắt há mồm.”
“Em nào có!”
“Anh không bằng tác dụng của bao cao su sao? Em lấy bao cao su ra làm lý do, còn không bằng mang anh ra nói!”
Trần Nhược Vũ ngây người, sau đó nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải nói: “Bác sĩ Mạnh, anh dùng cách tương tự, thật là đặc sắc khiến người khác á khẩu không trả lời được.”
“…” Mạnh Cổ ở bên kia thật lâu không nói gì, đột nhiên cúp điện thoại.
Anh xấu hổ! Trần Nhược Vũ nghĩ, không đúng, đây là thẹn quá hóa giận rồi!
Cô cười ha ha, chợt nghĩ đến, Phách Vương Long tiên sinh thông minh đã bị thoái hóa, lực chiến đấu chưa đủ, đây coi như là thay đổi sao?
Tác giả có lời muốn nói: Chương này coi như là bước ngoặt đi, mọi việc cũng không tệ. Bàn giao toàn bộ rồi, muốn bắt đầu từ từ thu lưới.
Cô đột nhiên cảm thấy mình nên tiếp thu nhiều kinh nghiệm từ bạn bè một chút…
Một lát sau, Trần Nhược Vũ gọi cho Cao Ngữ Lam, trực tiếp hỏi: “Lam Lam, cậu cảm thấy ông chủ Doãn ra sao mới đồng ý ở bên cạnh anh ấy cả đời thế?”
Đầu bên kia yên lặng một lúc, sau đó Doãn Tắc cố ý đè thấp âm thanh: “Nhược Vũ à, anh thật sự rất thích sự thẳng thắn của em, Lam Lam đang rửa tay, ai, đợi cô ấy ra, anh sẽ đưa điện thoại, em hỏi được đáp án rồi nhất định phải nói cho anh biết nha.”
Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen, sau đó cô nghe Doãn Tắc nói với Cao Ngữ Lam có điện thoại, còn nói anh vội đi rồi, cô ấy cứ từ từ tán gẫu. Trần Nhược Vũ không khỏi vỗ trán, họ “từ từ tán gẫu” xong rồi, không phải anh sẽ tới hỏi cô Lam Lam coi trọng anh ở điểm nào đấy chứ?
Đầu bên kia rất nhanh đổi thành giọng của Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ bắt đầu nói, dĩ nhiên không thể làm trâu lâm trận còn lùi bước, cô mang hết vấn đề ra hỏi một lần.
“Là Doãn Tắc nói cậu hỏi sao?”
Hai người này thật là!
Trần Nhược Vũ đáp “Không phải!”, suy nghĩ lại thấy không khí tán gẫu như vậy thật có chút khách sáo, cô liền dứt khoát hẹn gặp mặt Cao Ngữ Lam, cô ấy đồng ý, một lát sau lại gọi lại bảo cô ấy nói với Doãn Tắc, anh nói họ có thể ở phòng ăn tán gẫu, anh cung cấp miễn phí bữa ăn tối kể cả đồ uống.
Trần Nhược Vũ vỗ trán, ông chủ Doãn hào phòng, cái gì cũng cung cấp, chính là muốn có được tin tình báo tốt. Chỉ là Trần Nhược Vũ vẫn đồng ý, lý do rất đơn giản.
Miễn phí!
Làm một cô gái tốt, có thể tiết kiệm tiền thì tiết kiệm là nguyên tắc cao nhất!
Vì vậy Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam ở “Thực” của Doãn Tắc gặp mặt, sử dụng bàn nhỏ chuyên dùng. Trần Nhược Vũ vừa ăn vừa nói mấy lời khách sáo.
Cao Ngữ Lam cứ như trộm, nghiêm mặt nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng tiết lộ, cô quyết định sống cùng Doãn Tắc là vì anh ấy khiến cô cảm động.
“Cảm động?” Sao lại không giống thế. Không phải cô ấy suy nghĩ hết mọi điền kiện thích hợp, không phải như Lương Tư Tư thỏa hiệp thay đổi mà chỉ đơn thuần là cảm động à?
Thì ra mỗi người con gái lại có một tiêu chuẩn khác nhau a~
Cao Ngữ Lam gật đầu, nói ra cảm nghĩ của mình: “Doãn Tắc đối với mình tốt vô cùng, bọn mình sống chung cũng không tệ, anh ấy cũng cầu hôn với mình rồi. Nhưng chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác như thiếu một chút động lực.”
“Động lực?”
“Cũng không biết phải hình dung làm sao. Ừ, giống như cậu đang canh một nồi cua hấp , mắt thấy nó sắp cháy, nồi đã tràn ngập bong bóng, rất muốn mở nó ra, phía trên cũng bốc hơi nóng, Những cậu phải đợi mà, làm sao nó cũng không ra. Ngộ nhỡ cậu phải đi đâu, nó còn chưa mở, thì phải làm thế nào? Lúc này cậu mới gấp gáp, cho nó thêm chút muối, nó mới “phốc” một cái. Bây giờ mình có cảm giác như vậy đấy, có chút gấp gáp, buồn bực tích ở trong bụng, thật hy vọng có thể cho muối nhiều vào, để nó sôi trào xuống luôn.”
Trần Nhược Vũ tức cười, loại ví dụ này, quả thật là muốn làm vợ đầu bếp rồi phải không? Lại hình như có chút trừu tượng.
Giống như việc cô rất thích Mạnh Cổ, Mạnh Cổ cũng nói thích cô, theo lý thuyết thuận nước đẩy thuyền, cái gì nên đóng thì đóng luôn đinh vào ván, có chuyện thì giải quyết luôn thể là xong, nhưng cô hình như vẫn không xác định được…
“Nhược Vũ, cậu hiểu ý mình nói không?”
“Hiểu. Chính là nhiệt độ không sai lắm, đã đủ rồi, nhưng muốn nó sôi sớm một chút, thế mới có thể ăn thịt.”
Cao Ngữ Lam sững sờ, sau đó đỏ mặt: “Nhược Vũ, cậu sao lại có ý nghĩ như vậy!”
“Mình nào có a!” Trần Nhược Vũ cảm thấy cực kỳ vô tội: “Lúc nào chờ nồi lẩu là không như thế. Đúng rồi, còn thịt đã nóng thật lâu, nhưng do lo lắng nó chưa chín, mới để nóng một hồi nữa, rồi một hồi nữa, nhưng lo lắng quá chín sẽ ăn không ngon.”
“À, đúng đúng, cậu nói rất đúng! Chính là loại tâm tình mâu thuẫn này!”
Hai người con gái đạt được nhận thức chung, oa oa nói một hồi. Họ không biết ông chủ Doãn ở một bên đi ngang qua phòng bếp, hỏi công nhân: “Nghe được họ nói cái gì rồi?”
“Họ đang nói chuyện cái lẩu.”
Lẩu? Doãn Tắc nghi hoặc, không phải là tán gẫu về đàn ông sao? Sao lại về cái lẩu rồi? :v
“Nhược Vũ, cậu biết không, sự việc năm đó, tình đầu bảy năm nói chia tay liền chia tay, mặc dù tình hình khi đó quả thật bất lợi cho mình, nhưng mà bảy năm đó, bảy năm cũng không thể bồi dưỡng được hết, tình cảm bảy năm cũng không thắng được sự hiểu lầm này, mà Doãn Tắc cùng mình chung sống đã được bao lâu chứ? Hơn nữa lý do anh ấy yêu mình, lại là ba năm trước vô tình gặp mặt, vừa gặp đã yêu. Nhược Vũ, nói thật, mình cũng cảm thấy không có sức lực, nhưng loại không có sức lực này lại cố tình như không có gì để hỏi về anh. Anh cảm thấy gặp một lần nhớ mãi không quên là bình thường, mấy năm sau gặp lại liền yêu là bình thường, cảm thấy không tệ thì kết hôn, cũng là chuyện dĩ nhiên. Nhưng quá trình này cũng tốn sức chứ.”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào mới không tốn sức?”
Cao Ngữ Lam bị hỏi khó rồi, cô há miệng, nói không được. Suy nghĩ hồi lâu chỉ nói: “Mình xác định mình yêu anh ấy, cũng xác định anh ấy yêu mình, hai nhà cũng không có vấn đề gì, vấn đề là chính mình lại không giải thích được, còn cần động lực gì. Nhược Vũ, cậu biết cá tính mình tương đối mềm yếu, gặp phải chuyện thì chỉ muốn tránh, nhưng Doãn Tắc lại khác hoàn toàn, anh ấy muốn mình thật vui vẻ. Có điều, mọi chuyện lại tiến triển quá nhanh…” Cô nhìn Trần Nhược Vũ mờ mịt, đột nhiên tiết khí: “Thật ra thì mình nói không rõ ràng lắm, có lẽ chỉ là cảm giác không an toàn quấy phá, mình nói cần động lực, cần cảm động, có lẽ chỉ là lấy cớ…”
Trần Nhược Vũ không nói được gì, cô chống cằm nghĩ, có bao nhiêu cô gái giống cô không giải thích được cảm giác này? Chưa đủ cũng không giải thích được, không có cảm giác an toàn cũng không giải thích được, không nói đạo lý, không có logic cũng không giải thích được. Nhưng đó chính là vẫn không thể giải thích được .
“Lam Lam, cậu nói, anh ấy yêu cậu, chẳng lẽ là động lực không đúng sao? Anh ấy yêu cậu, chẳng lẽ không làm cậu cảm động sao? Sau đó, cậu không phải cũng xác định là yêu anh ấy sao?”
Cao Ngữ Lam há to miệng, suy nghĩ hồi lâu: “Đàn ông nhất định hận chết mấy phụ nữ như bị tâm thần này mất.”
“Hôm nay Tư Tư nói với mình, phụ nữ bình thường mới có thể bị thần kinh.”
Cao Ngữ Lam suy nghĩ một lát, cười ha ha: “Mình phải tranh thủ phát tác nhẹ chút mới được.” Cô cầm tay Trần Nhược Vũ nói: “Nhược Vũ, cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cô? Cảm ơn gì đây? Trần Nhược Vũ nhìn Cao Ngữ Lam đang như trút được gánh nặng vui vẻ cười, đột nhiên cảm thấy mình cũng rất có ích.
Trần Nhược Vũ mấy ngày rồi không thấy Mạnh Cổ đâu.
Vì Mạnh Cổ trả phép đi làm. Anh đi một vòng bệnh viện xem xét, sau khi trở về công việc liền chất đống như núi, hơn nữa phải thay ca lại các bác sĩ khác, cho nên anh rất bận.
Mà cô cũng vội. Ngoài việc muốn yêu đương ra, công tác của cô cũng đột nhiên bước vào thời kỳ bận rộn.
Triệu Hạ bên kia nói có mấy loại bao cao su mới sắp đưa ra thị trường. Trần Nhược Vũ mặc dù chỉ là kiêm chức, nhưng Triệu Hạ chăm sóc cô, có chỗ gọi cô cùng làm. Mấy ngày nay sản phẩm mới đưa ra thị trường, Trần Nhược Vũ tận dụng ban đêm chạy hàng và khách, đưa ra mấy tình huống, ở trong khu bán hàng nhỏ giới thiệu sản phẩm mới trưng bày. Từ hôm đó, cả ngày lẫn đêm cô đều làm việc, không có thời gian gặp Mạnh Cổ.
Hôm đó, Trần Nhược Vũ tận dụng thời gian ra ngoài với khách hàng tới phòng làm việc của Triệu Hạ, thảo luận vấn đề tiêu thụ với cô ấy, trong thời gian đang đợi Triệu Hạ, ba Trần gọi cho cô, hỏi cô với Chu Triết tiến triển thế nào rồi.
Trần Nhược Vũ theo tình hình thực tế mà nói, có hẹn gặp mặt, nhưng không thành, mọi người cũng có nhận thức làm bạn bè, ở bên nhau sẽ không phát triển lên được nữa.
Ba Trần ở đầu bên kia ngừng lại, thở dài lộ ra tâm tình thất vọng. Trần Nhược Vũ rất muốn than thở, nhưng cô nhịn lại được. Cô biết mình phải vượt qua cửa ải gia đình này. Cho dù tình yêu có thế nào, cô cũng muốn tự lựa chọn cuộc sống của mình, cũng không biết sau khi trở về thành phố A thì sẽ thế nào, nhưng hiện giờ, cô vẫn muốn thuận theo trái tim mình.
Cuối cùng ba Trần nói mấy câu: “Con lớn rồi, đủ lông đủ cánh, ba mẹ không ép, con tự có chủ ý, nhưng cha mẹ sống nhiều hơn con một cuộc đời, kinh nghiệm sống, ba mẹ cũng biết sống qua ngày là như thế nào. Con ở đó tự chăm sóc mình cho tốt, ở cạnh Chu Triết nhiều một chút. Lễ mừng năm mới sắp đến rồi, lúc đó các con cùng về đi, có chuyện gì đến lúc về nhà rồi vãn hồi.”
Trần Nhược Vũ cảm thấy vô lực, cô đã nói rất rõ ràng, ba lại cố tình nghe không hiểu hoặc không nghe thấy, nói tiếp mấy lời kia. Dĩ nhiên cũng là do ở nhà mẹ có nói vào một ít. Ở nhà cô, mẹ cường thế cay cú, tính khí bướng bỉnh, ba ôn hoàn thuận theo, nhưng hai người từ trước đến giờ đều nhất trí trong hành động và ý kiến.
Đây chính là cuộc sống qua ngày của hai người họ. Trong nhà có một người làm chủ, một người nhẫn nhịn thuận theo. Có lẽ không nên gọi là nhẫn nhịn, đối với ba mà nói, đây có phải là một phần của hạnh phúc?
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, rốt cuộc không nhịn được mà thở dài. Đúng lúc Triệu Hạ đi vào, nghe được âm thanh thở dài của cô không khỏi hỏi. Trần Nhược Vũ thuận miệng nói ba mẹ muốn cô về nhà, Triệu Hạ lại nói, cô ấy muốn cô làm full-time về mảng tiêu thụ. Bởi vì kế hoạch của Trần Nhược Vũ, phương tức hợp tác đánh giá đều vô cùng hoàn hảo, sản phẩm phải tiêu thụ thế nào, đều có lời khen với Trần Nhược Vũ, cảm thấy phải khai thác cô ấy thật tốt, phụ trách giao hàng chưa từng có sai lầm.
Trần Nhược Vũ được khen rất cảm kích: “Những chuyện kia đều chỉ biết chút ít, số lượng cũng ít, cho nên vấn đề không nhiều thôi.”
“Hay là cậu muốn về thành phố C? Thế cũng được, mình có một lô hàng đang chuẩn bị làm đại lý ở thành phố C, đã xem qua số liệu, thị trường bên đó cũng rất được. Mình muốn làm, nhưng không có người tin cậy để giao. Nếu cậu định về thành phố C, nhất định phải nói cho mình biết, mình xuất người, chúng ta cùng làm, cậu thấy thế nào?”
Trần Nhược Vũ rất kinh ngạc, thật có chút thụ sủng nhược kinh. Từ khi nào thì cô có vận khí tốt như vậy rồi?
Tối đó, Trần Nhược Vũ rất khuya mới về nhà. Mở cửa trong phòng tối om, không có ai. Lương Tư Tư đi du lịch một tuần, vẫn chưa về, Trần Nhược Vũ thấy có chút tịch mịch.
Cô làm cho mình một bát mì, vừa làm vừa nghĩ, nếu như cô kết hôn với Mạnh Cổ, mà cô lại làm thêm giờ như bây giờ, trong nhà ai nấu cơm đây? Không biết tài nấu nướng của Mạnh Cổ thế nào, hình như thời gian làm thêm giờ của anh còn khoa trương hơn.
Quen mặt rồi, cô vừa ăn vừa nói với bản thân, thực sự muốn quá nhiều.
Lúc này điện thoại di động báo có tin nhắn, Trần Nhược Vũ cầm lên nhìn, là Mạnh Cổ. Anh nhắn tin nói không nhận được câu hẹn hò nào của Trần Nhược Vũ, nên đến bây giờ vẫn khắc chế giữ nguyên trạng thái.
Trần Nhược Vũ nhìn tin nhắn cười ha ha.
Cô gọi điện cho anh.
“Anh đang làm gì?”
“Mới vừa giải phẫu xong, đang ăn cơm hộp. Em thì sao?”
“Vừa về nhà, ăn mì.”
“Sao lại về trễ vậy?”
“Ừ, em cũng có công tác mà. Anh ăn cơm xong về nhà liền à?”
“Ừ, em lại không hẹn anh, không thể làm gì khác là về nhà.”
“Trễ thế rồi, hẹn hò gì nữa. Anh về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai không phải còn đi làm sao?”
“Được rồi.” Mạnh Cổ than thở, thật ra thì anh cũng mệt chết đi được. “Vậy em ăn mì xong muốn làm gì?”
“Ý định của em là suy nghĩ nhiều về cuộc đời một chút.”
“Em không phải tính suy nghĩ chuyện đúng đắn à?”
“Cuộc sống chỗ nào không đúng đắn chứ? Vậy anh nói thử xem, cái gì mới gọi là đúng đắn?”
“Ví dụ như hẹn một vị bác sĩ ngoại khoa anh tuấn lại ưu tú, bồi dưỡng tình cảm này, nói chuyện yêu đương này.”
Trần Nhược Vũ cười ha ha, rất dứt khoát nói: “Không cần!”
“Vậy em muốn suy tính cuộc đời như thế nào?”
“Hôm nay ba em lại gọi nhắc em về nhà, còn muốn em và Chu Triết phát triển tình cảm nữa.”
“…” Mạnh Cổ yên lặng, sau đó hung hăng nói: “Trần Nhược Vũ, chuyện như vậy còn phải suy tính sao?”
“Đương nhiên phải suy tính, dù sao cũng là ba mẹ em, em không muốn làm họ buồn. Vừa đúng hôm nay em lại nhận được một tin tốt, cho nên đã có biện pháp.”
“Biện pháp gì? Em mà dám nói em định cùng Chu Triết giả yêu đương lừa gạt mọi người, thì ngồi đấy chờ anh dọn dẹp em.”
“Bác sĩ Mạnh, thân là bác sĩ cứu người lại thích dùng bạo lực sao?”
“Yên tâm, anh dùng kiến thức y học chuyên nghiệp, sẽ không để em quá đau đớn đâu.”
Trần Nhược Vũ cau mày cười khổ, không chắc chắn trong lời nói của anh có ý gì không.
“Rốt cuộc em đã nghĩ ra biện pháp gì?” Mạnh Cổ có chút nóng nảy.
“Em chưa nói với anh, em còn kiêm thêm một công việc, phụ trách tiêu thụ một sản phẩm người lớn.”
“Ý em nói là, về sau chúng ta không cần ra ngoài mua sắm phải không?”
Trần Nhược Vũ xác định ý nghĩa lời nói, cô làm bộ không biết, nói tiếp: “Hôm nay chủ chỗ em kiêm chức nói đại lý ở thành phố C đang thiếu người, cô ấy muốn em ở lại. Nhưng nếu em muốn về thành phố C, cô ấy bỏ tiền, em làm nghiệp vụ.”
“…”
Trần Nhược Vũ chờ phản ứng của anh, kết quả anh không phản ứng. Cô hỏi: “Bác sĩ Mạnh, anh vẫn ở đó chứ?”
“Anh cả cơm cũng không ăn được.”
“Em có nói lời gì ghê tởm đâu. Em chính là muốn nói, nếu ba mẹ lại ép em trở về nữa, em sẽ nghe theo, nói em không ở thành phố A bán bảo hiểu nữa, mà về thành phố C bán bao cao su, còn là tổng đại lý. Em hiểu họ mà, đặt nặng mặt mũi đến mấy phần, so với bán bao cao su, họ thà rằng để em ở đây bán bảo hiểm, mắt không thấy tâm không phiền. Anh nói xem đúng không?”
“…”
“Bác sĩ Mạnh, sao anh không nói gì?”
“Trần Nhược Vũ, lúc em dại dột khiến anh trợn mắt há mồm.”
“Em nào có!”
“Anh không bằng tác dụng của bao cao su sao? Em lấy bao cao su ra làm lý do, còn không bằng mang anh ra nói!”
Trần Nhược Vũ ngây người, sau đó nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải nói: “Bác sĩ Mạnh, anh dùng cách tương tự, thật là đặc sắc khiến người khác á khẩu không trả lời được.”
“…” Mạnh Cổ ở bên kia thật lâu không nói gì, đột nhiên cúp điện thoại.
Anh xấu hổ! Trần Nhược Vũ nghĩ, không đúng, đây là thẹn quá hóa giận rồi!
Cô cười ha ha, chợt nghĩ đến, Phách Vương Long tiên sinh thông minh đã bị thoái hóa, lực chiến đấu chưa đủ, đây coi như là thay đổi sao?
Tác giả có lời muốn nói: Chương này coi như là bước ngoặt đi, mọi việc cũng không tệ. Bàn giao toàn bộ rồi, muốn bắt đầu từ từ thu lưới.
Bình luận truyện