Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 54
trans
Lúc ngồi vào xe, mặt Trần Nhược Vũ vẫn còn hồng, Mạnh Cổ ngồi ở ghế tài xế vẫn nhìn cô cười
Cô giục anh mau lái xe, nhưng anh vẫn ngồi yên bất động
“Không muốn anh tiễn em về sớm như vậy”
Cô nghe được lời này có chút xấu hổ, lại có chút vui vẻ: “Vậy chúng ta có thể đến nơi khác đi dạo một vòng”. Thật ra cô cũng không muốn tách ra sớm như vậy
Mạnh Cổ lái xe đến một khu vực nhô lên giữa đường. Dừng xe, hai người vai kề vai tản bộ trong vườn hoa
Đi tới đi lui, Trần Nhược Vũ khoác tay Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, anh với bạn gái trước kia cũng là như vậy đi…” Cô kéo tay anh “Còn như vậy nữa?” Cô lại khua tay múa chân lôi kéo anh
“Ai đi đường nấy” Mạnh Cổ bỏ tay cô ra, sóng vai đi “Cứ như vậy, cùng đi”
“Tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
“Tại sao lại không có chút tiêu chuẩn nào của tình lữ cùng tản bộ?”
“Kéo tới kéo lui không thấy phiền sao? Cũng không phải là đứa bé, còn có thể đi lạc sao? Hơn nữa kéo tay nhau đi, đến lúc bất tiện phải thả ra, sau đó lại kéo nữa, rất phiền toái”
Trần Nhược Vũ bĩu môi, có chút không vui
“Em thích loại nào?” Mạnh Cổ hỏi cô
“Em trước kia có bạn trai, rất thích kéo anh ấy cùng đi a” Trần Nhược Vũ trực tiếp nói, liền bị Mạnh Cổ cắt ngang “Chuyện trước kia không cần phải nói cho anh biết”
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, nói tiếp: “Nhưng anh tương đối cao, tay cũng lớn, nắm lấy rất thoải mái” Cô đem tay mình nắm lấy tay anh, thật thoải mái a
Cô buông anh ra, còn nói: “Chẳng qua em thấy bạn trai trước của em cũng không thích em kéo, anh cũng không thích, đàn ông các anh thật kỳ quái!!”
“Phụ nữ các em mới kỳ quái, bị bắt đi thì tốt chỗ nào chứ?”
“Gia tăng cảm giác thân mật a, còn có thể công khai biểu thị chủ quyền. Mà cái đầu tiên chính là cùng đi với nhau, làm cho mọi người đều biết, người đàn ông này là bạn trai tôi” Cô khẽ nhếch cằm, giọng nói hơi nhỏ
“Coi như không ai biết, thì đó cũng là bạn trai em a. Cái này còn có biểu thị hay công khai sao?”
“Nó không giống như vậy nha, là cảm giác thân thiết a, đi bộ như vậy vui vẻ hơn. Hơn nữa đây cũng là phương thức biểu đạt bình thường của tình nhân a” Trần Nhược Vũ không thể để anh khi dễ; “Bác sĩ Mạnh , ba người kia nói anh thế nào?”
Mạnh Cổ không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn tay cô.
“Được rồi” Anh vươn tay, nắm tay cô “Để em biểu thị chủ quyền công khai, người đàn ông này là bạn trai của em”
Trần Nhược Vũ lại buông ra: “Không sao, dù sao không ai biết thì anh cũng là bạn trai của em”
Cô không muốn cố ý thay đổi, mọi người cọ sát lẫn nhau, cô cũng hi vọng khiến Mạnh Cổ thoải mái. Đi bộ là chuyện nhỏ, cô không ngại
“Uy” Mạnh Cổ lại để ý rồi “Em sao lại đổi tới đổi lui như thế?!”
“Đều nói không sao mà”
“Nắm!” Anh kiên trì
Trần Nhược Vũ có chút cao hứng, để anh nắm tay mình. Hai người sáng ngời đi dạo một hồi, cô buông tay anh ra, ôm cánh tay anh
“Em làm gì thế?”
“Em muốn thử xem thế nào thoải mái hơn”
Mạnh Cổ mặt đầy vạch đen: “Trần Nhược Vũ, em chân vô tán gẫu”
Trần Nhược Vũ cười hì hì, tuyên bố: “Em vẫn thích ôm cánh tay hơn”
Cô tươi cười chống lại vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, cuối cùng là anh để cô cứ tiếp tục ôm lấy cánh tay mình như vậy.
Lại đi một lát, Mạnh Cổ rốt cuộc cũng cảm thấy chuyện đi dạo đối với nam nhân thật không dễ dàng. Vì vậy tìm chếc ghế dài ngồi xuống.
Xung quanh không có ai, rất yên tĩnh. Bên cạnh ghế dài có đèn, phủ xuống ánh sáng ấm áp.
Trần Nhược Vũ nhìn gò má Mạnh Cổ, cô nhớ lúc anh cùng Thích Dao yêu nhau nhất định cũng thích chụp hình chung, cũng thích nắm tay nhau tản bộ. Anh của 20 tuổi và anh của 30 tuổi chắc chắn không giống nhau.
“Nhìn cái gì?”
“Nhìn bạn trai em” Cô học giọng nói của anh
Mạnh Cổ cười: “Không cần suy tính lại lần nữa sao?” Anh cũng học giọng điệu của cô
“Đang khảo sát” Cô nhăn mũi: “Bác sĩ Mạnh, em đang nghĩ anh lúc 20 tuổi nhất định nhiệt tình hơn bây giờ nhiều”
Anh giật mình, cô nói tiếp: “Có những nam nhân càng già càng mò mẫm, anh cũng là càng ngày càng có phẩm vị rồi, điểm này em rât thưởng thức. Nhóc con, cố gắng giữ vững a”
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, đầu tiên là bật cười, sau đó cười to: “Trần Nhược Vũ, cách thức khen ngợi bản thân của em thật là uyển chuyển a”
Mặt cô sưng lên: “Chẳng lẽ em nói sai?”
“Không sai, không sai” Mạnh Cổ ôm cô vào ngực “Trần Nhược Vũ, thật may là bây giờ em mới xuất hiện”
Xuất hiện quá sớm, anh sẽ không yêu cô.
Trần Nhược Vũ hiểu ý tứ của anh.Bởi vì cô cũng nghĩ như vậy.
Xuất hiện quá muộn, có lẽ cũng không phải cô.
“Trần Nhược Vũ, thật may là em theo đuổi anh”.
“Nhưng em đuổi không kịp”.
“Bây giờ không phải là để em theo đuổi sao?”
Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ. Chờ một chút, chuyện này cũng muốn so đo sao?!!
“Bác sĩ Mạnh, em nhắc nhở anh” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng, hắng giọng, nghiêm túc nói: “Chuyện là vậy, em từng theo đuổi anh ,anh cự tuyệt, vì vậy chuyện em theo đuổi anh đã kết thúc. Sau đó chúng ta là bạn bè, sau đó nữa anh đột nhiên đòi làm bạn trai em, bây giờ, mặc dù chúng ta coi như đang trong thời kỳ quan sát, nhưng mà, vẫn còn thiếu một điều quan trọng”
Mạnh Cổ nhìn cô nháy mắt mấy cái, dường như vẫn chưa hiểu vấn đề
“Bác sĩ Mạnh, anh không có theo đuổi em, anh chỉ đột nhiên tuyên bố phải làm bạn trai em thôi”
“Chỗ nào, đâu?”
“Cho nên, hiện tại anh phải theo đuổi em mới phải”
Mạnh Cổ mặt đầy vạch đen: “Trần Nhược Vũ, em là đang mượn rượu làm càn sao?”
“Không phải. yêu cầu của em rất thấp, không cần quá nhiều, em liền nhớ anh vì em làm một chuyện, làm em cảm động vui vẻ là được” Trần Nhược Vũ vội vàng nói, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Hơn nữa cũng không cần anh động não nghĩ, em đều đã giúp anh nghĩ xong, anh cứ làm là được”
“Vậy sao?’ Mạnh Cổ không quá tin tưởng cô
“Thật”
“Rất đơn giản, thích hợp cho nam nhân 30 tuổi làm sao?”
“Ừ’ Trần Nhược Vũ gật đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn anh
Mạnh Cổ vẫn không yên lòng “Em nói trước đi nghe nào”
“Anh đồng ý trước”
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ của hai người hình như rất kiên trì.
Tâm Trần Nhược Vũ đánh trống, đột nhiên cảm thấy bản thân có phần tùy hứng. Như vậy có khiến anh ghét bỏ không? Cô có chút thấp thỏm, đang muốn cho anh lối ra, lại nghe thấy anh nói: “Được rồi, được rồi, anh đáp ứng em, sẽ làm cho em một chuyện khiến em thấy cảm động, vui vẻ”
Cảm giác ấm áp đột nhiên tràn vào lòng Trần Nhược Vũ.
Anh còn cái gì không làm được, cũng chỉ là một câu nói thôi mà.
Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, muốn cười trộm.
“Dễ dàng vui vẻ như vậy”
Cô nghe Mạnh Cổ nhỏ giọng lầm bầm, liền rộng rãi cười tươi rói. Cô từ trong túi lấy lời bài hát ra “Bác sĩ Mạnh, em muốn anh vì em hát một bài”
Ngẩng đầu nhìn lên, Phách Vương Long tiên sinh nhà cô mặt đã tối sầm
“Trần Nhược Vũ, chuyện hát tình ca là thích hợp với nam nhân 30 tuổi sao?”
Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, không thích hợp sao?
“Lúc anh 20 tuổi cũng không làm những chuyện này”
Vậy càng tốt, coi như là chỉ làm vì cô, như vậy cô càng muốn nghe anh hát. “Em đều đã giúp anh lựa tốt rồi, cả lời cũng viết xong”
Sắc mặt Phách Vương Long tiên sinh đã không thể tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung nữa rồi
“Lời là do em sáng tác?” Thanh âm nghe rất nguy hiểm
Cô gật đầu
“Trần Nhược Vũ, em thật ngoài sức tưởng tượng của anh” Quả thật là muốn nổ tung rồi.
Anh mất hứng sao?
“Anh mới rồi đã đáp ứng”
“Anh đáp ứng là làm một chuyện khiến em cảm động, không có đồng ý ca hát”
Thì ra là anh mới vừa rồi có vẻ nhượng bộ, nhưng vẫn có cái bẫy bên trong. Sự cảm động vừa rồi của cô nhất thời đã quăng xuống đất
“Nhưng anh còn chưa coi ca từ là gì” Cô còn muốn tranh thủ lần nữa
“Ca từ gì cũng không thể hát” Anh khẳng định
Cô chán nản, siết chặt cuốn sổ trong tay
Mạnh Cổ yên lặng một hồi, nói: “Anh sẽ vì em làm chuyện khác”
Nhưng đó không phải điều cô muốn. Trần Nhược Vũ có chút khó chịu
“Anh sẽ vì em làm chuyện khác” Anh lại nói một lần, hỏi cô: “Có được không?”
Trần Nhược Vũ run sợ một hồi, cô tại sao có thể nói không tốt? Chuyện hát tình ca như vậy, cưỡng bức cũng không có ý nghĩa. Vì cái này mà cùng anh cáu kỉnh lại giống như không nói đạo lý, sẽ khiến anh chán ghét
“Em không cao hứng sao?”
Cô thật mất hứng nhưng lại lắc đầu. Cô đem bản bút ký thả lại trong túi, ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Cổ, anh đang nhìn cô, có chút cẩn thận
Cô nghĩ, anh khẳng định cảm thấy, cô muốn anh ca hát so với mấy yêu cầu lúc trước đổi hình bảo vệ điện thoại hoặc để hình trong bóp tiền còn khoa trương hơn
Thật tốt, không khí cũng bị cô làm hỏng
Trong lòng cô lại càng không thoải mái
Cô thật khờ. Hoặc là, bản thân không có cá tính
Mạnh Cổ đưa tay ra, cầm tay cô “Anh thật sự không biết hát” Anh giải thích.
Cô gật đầu, muốn cười nói với anh không sao, nhưng cô phát hiện hóa ra bản thân hẹp hòi hơn cô tưởng, cô mở miệng, nói; “Hôm nay, lúc em ở bệnh viện chờ anh, đột nhiên nghĩ đến bài hát đó, em tự hát, hát bừa lời, vừa hát vừa chờ anh, sau đó cảm thấy lời ca đặc biệt thích hợp, cho nên…”
Cho nên muốn anh hát cho cô nghe, chính cô tưởng tượng đó là lời tâm tình của anh
Cô thật khờ
Coi như anh hát cũng không chứng tỏ anh yêu cô nhiều một chút, coi như anh không hát cũng không có nghĩa anh yêu cô ít một chút. Giống như vậy, coi như cô không nắm tay anh đi, anh cũng là bạn trai cô.
Lúc hai người lái xe về, Mạnh Cổ yên lặng vươn tay nắm tay cô
Trên đường về, Mạnh Cổ lái xe, Trần Nhược Vũ nhìn gò má anh, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh vẫn còn vương trên tay co. cô chợt cười: “Bác sĩ Mạnh, em đã nói với anh a, bài hát đó đổi tên thành “Anh muốn đến tìm Trần Nhược Vũ”. Là tinh tú văn học của em tích tụ thành, vì không để nó cứ yên lặng mà mai táng như vậy, em hát cho anh nghe một lần, sau đó anh phải khen em có tài”
Mạnh Cổ bị chọc cười, gật đầu nói tốt
Trần Nhược Vũ bắt đầu hát
“Nếu không phải bởi vì yêu em, sao anh chờ anh dưới lầu
Đợi nửa ngày không thấy em, nhớ em, nhớ em, muốn gặp em
Nếu không phải bởi vì yêu em, làm sao tan việc đón em
Trên đường xe nhiều lại bon chen, nhớ em, nhớ em, muốn gặp em
Yêu là giày vò, quỷ khiến thần xui rất tức giận
Lái xe đừng có gấp, trong lòng luôn nghĩ đến anh”
Cô hát, nghĩ đến hôm nay cả hai đều gấp gáp để gặp người kia, tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Tình yêu a, thật làm cho cô khổ sở, lại làm cô cao hứng
Phía trước là đèn đỏ, Mạnh Cổ dừng xe. Trần Nhược Vũ gật gù đắc ý, tiếp tục hát: “Yêu là giày vò gì đó, xui khiến quỷ thần tức giận, lái xe đừng có gấp, trong lần luôn nghĩ đến anh”
Mạnh Cổ chợt đưa người qua, xoay mặt cô về phía mình, ở môi cô hôn xuống. Ánh mắt đen láy, thâm thúy mê người, anh nói: “Trần Nhược Vũ, anh thật sự, vô cùng, vô cùng thích em”
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay tranh thủ hai tiếng, không biết có thể viết xong không. Chỉ là buổi tối coi như cũng khuya lắm rồi, mọi người ngủ sớm đừng chờ
Cái khác, phải nói khúc dạo đầu này, chính tác giả cũng không biết có thể làm nên cơm cháo gì không. Bởi vì khúc dạo đầu chỉ là muốn viết cho phần ngoại truyện, không muốn mở nhiều, hiện tại tình tiết lại khó vòng qua. Cho nên phải chờ viết không khác lắm, chọn một cảnh tượng tương tự mà đổi đi. Chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng lắm đến hướng phát triển của chuyện, muốn nói với mọi người một tiếng
Edit nói: Chương trước thì dài như quỷ, chương này lại ngắn có chút xíu!!! Mà dạo này tác giả cũng nói dài dòng quá, thành thử ta cũng chẳng hỉu bả nói gì!!!! Lảm nhảm chút do tâm thần có chút vấn đề, mọi người thông cảm
Lúc ngồi vào xe, mặt Trần Nhược Vũ vẫn còn hồng, Mạnh Cổ ngồi ở ghế tài xế vẫn nhìn cô cười
Cô giục anh mau lái xe, nhưng anh vẫn ngồi yên bất động
“Không muốn anh tiễn em về sớm như vậy”
Cô nghe được lời này có chút xấu hổ, lại có chút vui vẻ: “Vậy chúng ta có thể đến nơi khác đi dạo một vòng”. Thật ra cô cũng không muốn tách ra sớm như vậy
Mạnh Cổ lái xe đến một khu vực nhô lên giữa đường. Dừng xe, hai người vai kề vai tản bộ trong vườn hoa
Đi tới đi lui, Trần Nhược Vũ khoác tay Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, anh với bạn gái trước kia cũng là như vậy đi…” Cô kéo tay anh “Còn như vậy nữa?” Cô lại khua tay múa chân lôi kéo anh
“Ai đi đường nấy” Mạnh Cổ bỏ tay cô ra, sóng vai đi “Cứ như vậy, cùng đi”
“Tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
“Tại sao lại không có chút tiêu chuẩn nào của tình lữ cùng tản bộ?”
“Kéo tới kéo lui không thấy phiền sao? Cũng không phải là đứa bé, còn có thể đi lạc sao? Hơn nữa kéo tay nhau đi, đến lúc bất tiện phải thả ra, sau đó lại kéo nữa, rất phiền toái”
Trần Nhược Vũ bĩu môi, có chút không vui
“Em thích loại nào?” Mạnh Cổ hỏi cô
“Em trước kia có bạn trai, rất thích kéo anh ấy cùng đi a” Trần Nhược Vũ trực tiếp nói, liền bị Mạnh Cổ cắt ngang “Chuyện trước kia không cần phải nói cho anh biết”
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, nói tiếp: “Nhưng anh tương đối cao, tay cũng lớn, nắm lấy rất thoải mái” Cô đem tay mình nắm lấy tay anh, thật thoải mái a
Cô buông anh ra, còn nói: “Chẳng qua em thấy bạn trai trước của em cũng không thích em kéo, anh cũng không thích, đàn ông các anh thật kỳ quái!!”
“Phụ nữ các em mới kỳ quái, bị bắt đi thì tốt chỗ nào chứ?”
“Gia tăng cảm giác thân mật a, còn có thể công khai biểu thị chủ quyền. Mà cái đầu tiên chính là cùng đi với nhau, làm cho mọi người đều biết, người đàn ông này là bạn trai tôi” Cô khẽ nhếch cằm, giọng nói hơi nhỏ
“Coi như không ai biết, thì đó cũng là bạn trai em a. Cái này còn có biểu thị hay công khai sao?”
“Nó không giống như vậy nha, là cảm giác thân thiết a, đi bộ như vậy vui vẻ hơn. Hơn nữa đây cũng là phương thức biểu đạt bình thường của tình nhân a” Trần Nhược Vũ không thể để anh khi dễ; “Bác sĩ Mạnh , ba người kia nói anh thế nào?”
Mạnh Cổ không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn tay cô.
“Được rồi” Anh vươn tay, nắm tay cô “Để em biểu thị chủ quyền công khai, người đàn ông này là bạn trai của em”
Trần Nhược Vũ lại buông ra: “Không sao, dù sao không ai biết thì anh cũng là bạn trai của em”
Cô không muốn cố ý thay đổi, mọi người cọ sát lẫn nhau, cô cũng hi vọng khiến Mạnh Cổ thoải mái. Đi bộ là chuyện nhỏ, cô không ngại
“Uy” Mạnh Cổ lại để ý rồi “Em sao lại đổi tới đổi lui như thế?!”
“Đều nói không sao mà”
“Nắm!” Anh kiên trì
Trần Nhược Vũ có chút cao hứng, để anh nắm tay mình. Hai người sáng ngời đi dạo một hồi, cô buông tay anh ra, ôm cánh tay anh
“Em làm gì thế?”
“Em muốn thử xem thế nào thoải mái hơn”
Mạnh Cổ mặt đầy vạch đen: “Trần Nhược Vũ, em chân vô tán gẫu”
Trần Nhược Vũ cười hì hì, tuyên bố: “Em vẫn thích ôm cánh tay hơn”
Cô tươi cười chống lại vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, cuối cùng là anh để cô cứ tiếp tục ôm lấy cánh tay mình như vậy.
Lại đi một lát, Mạnh Cổ rốt cuộc cũng cảm thấy chuyện đi dạo đối với nam nhân thật không dễ dàng. Vì vậy tìm chếc ghế dài ngồi xuống.
Xung quanh không có ai, rất yên tĩnh. Bên cạnh ghế dài có đèn, phủ xuống ánh sáng ấm áp.
Trần Nhược Vũ nhìn gò má Mạnh Cổ, cô nhớ lúc anh cùng Thích Dao yêu nhau nhất định cũng thích chụp hình chung, cũng thích nắm tay nhau tản bộ. Anh của 20 tuổi và anh của 30 tuổi chắc chắn không giống nhau.
“Nhìn cái gì?”
“Nhìn bạn trai em” Cô học giọng nói của anh
Mạnh Cổ cười: “Không cần suy tính lại lần nữa sao?” Anh cũng học giọng điệu của cô
“Đang khảo sát” Cô nhăn mũi: “Bác sĩ Mạnh, em đang nghĩ anh lúc 20 tuổi nhất định nhiệt tình hơn bây giờ nhiều”
Anh giật mình, cô nói tiếp: “Có những nam nhân càng già càng mò mẫm, anh cũng là càng ngày càng có phẩm vị rồi, điểm này em rât thưởng thức. Nhóc con, cố gắng giữ vững a”
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, đầu tiên là bật cười, sau đó cười to: “Trần Nhược Vũ, cách thức khen ngợi bản thân của em thật là uyển chuyển a”
Mặt cô sưng lên: “Chẳng lẽ em nói sai?”
“Không sai, không sai” Mạnh Cổ ôm cô vào ngực “Trần Nhược Vũ, thật may là bây giờ em mới xuất hiện”
Xuất hiện quá sớm, anh sẽ không yêu cô.
Trần Nhược Vũ hiểu ý tứ của anh.Bởi vì cô cũng nghĩ như vậy.
Xuất hiện quá muộn, có lẽ cũng không phải cô.
“Trần Nhược Vũ, thật may là em theo đuổi anh”.
“Nhưng em đuổi không kịp”.
“Bây giờ không phải là để em theo đuổi sao?”
Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ. Chờ một chút, chuyện này cũng muốn so đo sao?!!
“Bác sĩ Mạnh, em nhắc nhở anh” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng, hắng giọng, nghiêm túc nói: “Chuyện là vậy, em từng theo đuổi anh ,anh cự tuyệt, vì vậy chuyện em theo đuổi anh đã kết thúc. Sau đó chúng ta là bạn bè, sau đó nữa anh đột nhiên đòi làm bạn trai em, bây giờ, mặc dù chúng ta coi như đang trong thời kỳ quan sát, nhưng mà, vẫn còn thiếu một điều quan trọng”
Mạnh Cổ nhìn cô nháy mắt mấy cái, dường như vẫn chưa hiểu vấn đề
“Bác sĩ Mạnh, anh không có theo đuổi em, anh chỉ đột nhiên tuyên bố phải làm bạn trai em thôi”
“Chỗ nào, đâu?”
“Cho nên, hiện tại anh phải theo đuổi em mới phải”
Mạnh Cổ mặt đầy vạch đen: “Trần Nhược Vũ, em là đang mượn rượu làm càn sao?”
“Không phải. yêu cầu của em rất thấp, không cần quá nhiều, em liền nhớ anh vì em làm một chuyện, làm em cảm động vui vẻ là được” Trần Nhược Vũ vội vàng nói, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Hơn nữa cũng không cần anh động não nghĩ, em đều đã giúp anh nghĩ xong, anh cứ làm là được”
“Vậy sao?’ Mạnh Cổ không quá tin tưởng cô
“Thật”
“Rất đơn giản, thích hợp cho nam nhân 30 tuổi làm sao?”
“Ừ’ Trần Nhược Vũ gật đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn anh
Mạnh Cổ vẫn không yên lòng “Em nói trước đi nghe nào”
“Anh đồng ý trước”
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ của hai người hình như rất kiên trì.
Tâm Trần Nhược Vũ đánh trống, đột nhiên cảm thấy bản thân có phần tùy hứng. Như vậy có khiến anh ghét bỏ không? Cô có chút thấp thỏm, đang muốn cho anh lối ra, lại nghe thấy anh nói: “Được rồi, được rồi, anh đáp ứng em, sẽ làm cho em một chuyện khiến em thấy cảm động, vui vẻ”
Cảm giác ấm áp đột nhiên tràn vào lòng Trần Nhược Vũ.
Anh còn cái gì không làm được, cũng chỉ là một câu nói thôi mà.
Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, muốn cười trộm.
“Dễ dàng vui vẻ như vậy”
Cô nghe Mạnh Cổ nhỏ giọng lầm bầm, liền rộng rãi cười tươi rói. Cô từ trong túi lấy lời bài hát ra “Bác sĩ Mạnh, em muốn anh vì em hát một bài”
Ngẩng đầu nhìn lên, Phách Vương Long tiên sinh nhà cô mặt đã tối sầm
“Trần Nhược Vũ, chuyện hát tình ca là thích hợp với nam nhân 30 tuổi sao?”
Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, không thích hợp sao?
“Lúc anh 20 tuổi cũng không làm những chuyện này”
Vậy càng tốt, coi như là chỉ làm vì cô, như vậy cô càng muốn nghe anh hát. “Em đều đã giúp anh lựa tốt rồi, cả lời cũng viết xong”
Sắc mặt Phách Vương Long tiên sinh đã không thể tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung nữa rồi
“Lời là do em sáng tác?” Thanh âm nghe rất nguy hiểm
Cô gật đầu
“Trần Nhược Vũ, em thật ngoài sức tưởng tượng của anh” Quả thật là muốn nổ tung rồi.
Anh mất hứng sao?
“Anh mới rồi đã đáp ứng”
“Anh đáp ứng là làm một chuyện khiến em cảm động, không có đồng ý ca hát”
Thì ra là anh mới vừa rồi có vẻ nhượng bộ, nhưng vẫn có cái bẫy bên trong. Sự cảm động vừa rồi của cô nhất thời đã quăng xuống đất
“Nhưng anh còn chưa coi ca từ là gì” Cô còn muốn tranh thủ lần nữa
“Ca từ gì cũng không thể hát” Anh khẳng định
Cô chán nản, siết chặt cuốn sổ trong tay
Mạnh Cổ yên lặng một hồi, nói: “Anh sẽ vì em làm chuyện khác”
Nhưng đó không phải điều cô muốn. Trần Nhược Vũ có chút khó chịu
“Anh sẽ vì em làm chuyện khác” Anh lại nói một lần, hỏi cô: “Có được không?”
Trần Nhược Vũ run sợ một hồi, cô tại sao có thể nói không tốt? Chuyện hát tình ca như vậy, cưỡng bức cũng không có ý nghĩa. Vì cái này mà cùng anh cáu kỉnh lại giống như không nói đạo lý, sẽ khiến anh chán ghét
“Em không cao hứng sao?”
Cô thật mất hứng nhưng lại lắc đầu. Cô đem bản bút ký thả lại trong túi, ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Cổ, anh đang nhìn cô, có chút cẩn thận
Cô nghĩ, anh khẳng định cảm thấy, cô muốn anh ca hát so với mấy yêu cầu lúc trước đổi hình bảo vệ điện thoại hoặc để hình trong bóp tiền còn khoa trương hơn
Thật tốt, không khí cũng bị cô làm hỏng
Trong lòng cô lại càng không thoải mái
Cô thật khờ. Hoặc là, bản thân không có cá tính
Mạnh Cổ đưa tay ra, cầm tay cô “Anh thật sự không biết hát” Anh giải thích.
Cô gật đầu, muốn cười nói với anh không sao, nhưng cô phát hiện hóa ra bản thân hẹp hòi hơn cô tưởng, cô mở miệng, nói; “Hôm nay, lúc em ở bệnh viện chờ anh, đột nhiên nghĩ đến bài hát đó, em tự hát, hát bừa lời, vừa hát vừa chờ anh, sau đó cảm thấy lời ca đặc biệt thích hợp, cho nên…”
Cho nên muốn anh hát cho cô nghe, chính cô tưởng tượng đó là lời tâm tình của anh
Cô thật khờ
Coi như anh hát cũng không chứng tỏ anh yêu cô nhiều một chút, coi như anh không hát cũng không có nghĩa anh yêu cô ít một chút. Giống như vậy, coi như cô không nắm tay anh đi, anh cũng là bạn trai cô.
Lúc hai người lái xe về, Mạnh Cổ yên lặng vươn tay nắm tay cô
Trên đường về, Mạnh Cổ lái xe, Trần Nhược Vũ nhìn gò má anh, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh vẫn còn vương trên tay co. cô chợt cười: “Bác sĩ Mạnh, em đã nói với anh a, bài hát đó đổi tên thành “Anh muốn đến tìm Trần Nhược Vũ”. Là tinh tú văn học của em tích tụ thành, vì không để nó cứ yên lặng mà mai táng như vậy, em hát cho anh nghe một lần, sau đó anh phải khen em có tài”
Mạnh Cổ bị chọc cười, gật đầu nói tốt
Trần Nhược Vũ bắt đầu hát
“Nếu không phải bởi vì yêu em, sao anh chờ anh dưới lầu
Đợi nửa ngày không thấy em, nhớ em, nhớ em, muốn gặp em
Nếu không phải bởi vì yêu em, làm sao tan việc đón em
Trên đường xe nhiều lại bon chen, nhớ em, nhớ em, muốn gặp em
Yêu là giày vò, quỷ khiến thần xui rất tức giận
Lái xe đừng có gấp, trong lòng luôn nghĩ đến anh”
Cô hát, nghĩ đến hôm nay cả hai đều gấp gáp để gặp người kia, tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Tình yêu a, thật làm cho cô khổ sở, lại làm cô cao hứng
Phía trước là đèn đỏ, Mạnh Cổ dừng xe. Trần Nhược Vũ gật gù đắc ý, tiếp tục hát: “Yêu là giày vò gì đó, xui khiến quỷ thần tức giận, lái xe đừng có gấp, trong lần luôn nghĩ đến anh”
Mạnh Cổ chợt đưa người qua, xoay mặt cô về phía mình, ở môi cô hôn xuống. Ánh mắt đen láy, thâm thúy mê người, anh nói: “Trần Nhược Vũ, anh thật sự, vô cùng, vô cùng thích em”
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay tranh thủ hai tiếng, không biết có thể viết xong không. Chỉ là buổi tối coi như cũng khuya lắm rồi, mọi người ngủ sớm đừng chờ
Cái khác, phải nói khúc dạo đầu này, chính tác giả cũng không biết có thể làm nên cơm cháo gì không. Bởi vì khúc dạo đầu chỉ là muốn viết cho phần ngoại truyện, không muốn mở nhiều, hiện tại tình tiết lại khó vòng qua. Cho nên phải chờ viết không khác lắm, chọn một cảnh tượng tương tự mà đổi đi. Chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng lắm đến hướng phát triển của chuyện, muốn nói với mọi người một tiếng
Edit nói: Chương trước thì dài như quỷ, chương này lại ngắn có chút xíu!!! Mà dạo này tác giả cũng nói dài dòng quá, thành thử ta cũng chẳng hỉu bả nói gì!!!! Lảm nhảm chút do tâm thần có chút vấn đề, mọi người thông cảm
Bình luận truyện