Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 72
Lúc Chu Triết đang đi tới bàn họ đang ngồi, Mạnh mẹ đang cười he he với cô bỗng nhiên kêu lên
Trường hợp này xảy ra so với việc Trần Nhược Vũ tưởng tượng còn có vẻ thuận lợi hơn. Cha mẹ Chu cùng Mạnh mẹ chào hỏi, hai bên còn tại chỗ hỏi: “Ngươi này là ai”, Chu Triết ngại ngùng nói xin lỗi với Trần Nhược Vũ, làm phiền cô. Mạnh mẹ nhân cơ hội này hỏi cô có thời gian không, bà đang cần người đi cùng, đi dạo một lúc nữa.
Cha mẹ Chu thấy con trai không cao hứng, vội vàng khách khí nói Trần Nhược Vũ không cần lo lắng. Vì vậy, hai bên lại khách sáo một lúc nữa, Trần Nhược Vũ thuận lợi bị Mạnh mẹ mang ra khỏi phòng ăn.
Mạnh mẹ mang theo Trần Nhược Vũ đi dạo một hồi, Trần Nhược Vũ nhìn bà cầm không ít thứ, túi lớn túi nhỏ, đang suy nghĩ nên mở miệng nói muốn cầm giúp thế nào, thì bà lại chuyển hướng, đi vào một quán cafe
Ai, xem ra lại một cuộc nói chuyện với trưởng bối sắp bắt đầu
Trần Nhược Vũ thầm than, nhắm mắt bước vào theo Mạnh mẹ. Cô nghĩ lần này, thật sự không cách nào trộm vào nhà vệ sinh cầu xin năng lượng từ Phách Vương Long tiên sinh nhà cô rồi.
Mạnh mẹ ngồi xuống, cười híp mắt
Hai người gọi đồ uống, Trần Nhược Vũ ngồi nghiêm chỉnh, chờ Mạnh mẹ lên tiếng
Nhưng Mạnh mẹ không nóng ngảy, bà còn mị mị cười nghiên cứu thực đơn quán café, sau đó chuyển sang nhìn Trần Nhược Vũ, thật lâu cũng không có lên tiếng. Đang lúc Trần Nhược Vũ càng khẩn trương không biết có nên nói trước không, Mạnh mẹ đã lên tiếng
“Tiểu Vũ, hai người mới nãy là ai vậy?”
Tới rồi tới rồi. Vấn đề khó trả lời quả nhiên là tới rồi
Trần Nhược Vũ do dự nửa ngày, đầu óc loạn thành một đoàn, vì vậy nói thẳng: “Là người lớn bên nhà kia, cháu từng cùng con họ gặp mặt, người vào sau đó là Chu tiên sinh, cho nên cũng xem như có quen biết với cháu. Lần này họ tới thành phố A, tìm cháu đi dạo rồi cùng nhau ăn cơm .
Mạnh mẹ còn chưa lên tiếng, Trần Nhược Vũ lại vội vàng bổ sung: “Chuyện này bác sĩ Mạnh cũng biết, cháu có gọi điện nói cho anh ấy biết”
Mạnh mẹ mị mị cười: “Bác biết rõ, bác mới rồi có gọi cho nó”
“À?” Trần Nhược Vũ há to mồm, giật mình.
“Bác định mua quần áo cho ba nó, cảm thấy có cái áo rất hợp với nó, liền gọi cho nó. Kết quả lại nói với bác bây giờ có người mua đồ cho nó rồi, không cần bác quan tâm”
Lời này làm Trần Nhược Vũ cắn môi, cảm thấy ngại ngùng. Mạnh Cổ này, cô mua đồ cho anh, anh lại quay đầu tuyên truyền nói đồ của anh có người mua rồi.
“Hắn còn nói cháu đang ở gần đó, đang có hẹn người khác dùng cơm. Bác liền thuận miệng hỏi mấy câu, nó nói là cha mẹ của đối tượng cũ, còn nói có người muốn giành con dâu của bác, hỏi bác không gấp gáp sao. Vì vậy liền đến đây xem một chút”
Trần Nhược Vũ nghe vậy mặt cũng xanh mét, có loại người hãm hại bạn gái vậy sao? Phách Vương Long tiên sinh thật là, có cần trực tiếp như vậy sao? Thật may là vừa rồi cô không có nói láo, nếu không thật là chuyện không hay rồi.
Trần Nhược Vũ chợt cảnh tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn, Mạnh mẹ đang cười he he nhìn cô. Bà vẫn luôn mị mị cười,rất thân thiện. Nhưng mới rồi bà biết rõ thân phận của ba mẹ Chu Triết, vẫn còn muốn cố ý hỏi cô một chút,đây chính là dò xét sao? Muốn xem xem cô có nói láo không sao?
Trần Nhược Vũ thiết chút nữa không nhịn được muốn đưa tay chùi chùi mồ hôi trên trán .
Nguy hiểm thật, thật nguy hiểm!
Thật may là cô phản ứng chậm, không thông minh, nếu cái đầu này linh hoạt một chút nữa, nghĩ ra lý do tốt gì, ào ào nói ra một đống, sợ là đã không yên bình thế này
“Tiểu Vũ, cháu với Mạnh Cổ yêu nhau lâu như vậy, bác một mực chờ hai đứa tới gặp bác, nhưng vẫn không thấy tới ”
“Cái đó…” Cô sai rồi, phản ứng chậm không thông minh một chúng cũng không tốt, lúc này phải nói gì cho thích hợp chứ?
“Cháu cảm thấy vẫn chưa phải lúc cho lắm” Thật sự nghĩ không ra, cho nên không còn cách nào khác là nói tình hình thực tế
“Như thế nòa mới coi là thích hợp chứ?” Mạnh mẹ uống café, nhưng vẫn cười mị mị như cũ
“Đại khái là… Lúc có đầy đủ lòng tin”
“Là vậy à” Mạnh mẹ đặt tách xuống, nhìn Trần Nhược Vũ một lúc, rồi cười “Tất cả các cô gái Mạnh Cổ từng lui tới bác đã gặp qua, cả cháu nữa là bốn người”
Trần Nhược Vũ nhếch mép, gật đầu một cái. Bây giờ là đến thời gian so sánh sao?
“Người không có tự tin nhất, đại khái chỉ có cháu”
“À?” Trần Nhược Vũ có chút không phục “ Bác, người không tự tin nhất phải là Thích Dao. Cảm thấy gia thế cùng điều kiện không tương đồng nên không thể cùng nhau sống tới già, cô ấy so với cháu càng không có tự tin. Cháu lại cảm thấy mình cùng bác sĩ Mạnh có thể ở chung một chỗ rất lâu, chỉ là chúng cháu cần thời gian, phải từ từ mới được, không hề có chuyện không có lòng tin”
Mạnh mẹ cười ha ha, cười xong nói: “Cháu sai rồi, Thích Dao không hề không có lòng tin. Nó rất có lòng tin, cảm thấy Mạnh Cổ nhất định sẽ đợi nó, chỉ là nó đã đoán sai rồi”
Lời nói là đùa cợt, chỉ có khí thể tốt thôi. Trần Nhược Vũ gật đầu, lần này tinh tường ý thức được người đối diện, quả nhiên là một người mẹ che chở cho con mình, cười mị mị, nhưng kỳ thật vô cùng sắc sảo
Trần Nhược Vũ không biết nên nói gì cho phải, vì vậy cười theo rồi trầm mặc
Mạnh mẹ chờ chờ, còn nói: “Tiểu Vũ, cháu biết ** có bao nhiêu cục xuống không?”
“À?” Trần Nhược Vũ sửng sờ, suy nghĩ một chút: “HÌnh như, hình như là 204…”
“là 206”
“Dạ” Trần Nhược Vũ cúi đầu, cảm thấy xấu hổ. Nếu đây là hạ mã uy, Mạnh mẹ thật sự là mặt không đổi sắc mà
Mạnh mẹ lại hỏi tiếp: “Tiểu Vũ, cháu biết mạch máu phân thành mấy loại không?”
Trần Nhược Vũ cảm thấy mình không thể tiếp tục trầm mặc nữa, cô đáp: “Bác, cháu chỉ biết thần kinh cháu tương đối thô mà thôi”
Mạnh mẹ sửng sốt, sau đó cười to.
Trần Nhược Vũ không biết có gì đáng cười, cô bối rối chà chà đầu gối mình, nói: “Bác, cháu không rõ lắm làm thế nào lấy lòng người khác. Chỉ là, làm bạn gái bác sĩ Mạnh, còn phải thông qua cuộc thi y học thường thức sao?”
“Dĩ nhiên không cần” Mạnh mẹ lại cười: “Mặc dù bác cũng học y, chẳng qua là làm bà chủ gia đình cũng lâu lắm rồi, cháu là bạn gái Mạnh Cổ, không phải đồng nghiệp, sao lại phải học y học thường thức chứ”
“Dạ” Cô mới vừa rồi là bị trêu chọc sao? Trần Nhược Vũ có chút buồn bực, cảm thấy như vậy một chút cũng không hài hước.
“Cháu không gấp gáp tởi cửa gặp bác, bác cũng không thấy là chuyện gì xấu” Mạnh mẹ thong dong uống café, thong thả nói: “Mặc dù Mạnh Cổ có cùng bác oán trách, nhưng bác vẫn cảm thấy cháu không có lỗi. Không phải là bác khen con trai mình, mà thật sự điều kiện của Mạnh Cổ quá tốt, không ít cô gái theo đuổi nó, không chỉ vậy còn hướng bác bày tỏ chút lễ phép”
Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen, hồi tưởng lại, cô dường như chỉ là rất xấu hổ bị Mạnh mẹ đòi ăn món chân giò, chưa từng nghĩ tặng bà lễ vật gì, cho nên chính là không lễ phép sao?
Mạnh mẹ nói tiếp: “Mà Mạnh Cổ quen với bạn gái, trừ cháu ra, đều là sau khi xác định quan hệ liền tới bái phỏng. Gặp người lớn là chuyện quan trọng để xác định một bước tiến trong quan hệ hai người, nhưng cuối cùng họ đều cùng Mạnh Cổ chia tay. Cho nên muốn xác định quan hệ của hai người, từ trước đến nay không phải do người lớn trong nhà mà do chính hai đứa”
Trần Nhược Vũ nhìn Mạnh mẹ, rất mông lung, lòng bàn tay lại bắt đầu chảy đầy mồ hồi, cô bây giờ có chút hồ đồ, không biết Mạnh mẹ muốn nói gì với cô. Rốt cuộc là có tiếp nhận cô hay không?
“Tiểu Vũ, cháu nói thần kinh mình thô, thật ra thần kinh cháu một chút cũng không thô, bác là cảm thấy cái người con trai khôn khéo của bác thần kinh mới thô. Nó cũng nói một chút chuyện của hai đứa, còn nói ra một ít suy nghĩ của cháu. Tiểu Vũ, cháu nghĩ rất nhiều, suy nghĩ nhiều như vậy là thật tâm muốn ở cùng với Mạnh Cổ. Nhưng mà Thích Dao cũng vậy, nó rất có cá tính, còn cháu thì không có”
Trần Nhược Vũ hồ đồ rồi, Mạnh mẹ a, thật sảng khoái mà. Cô không có cá tính gì, nên chứng sợ hãi người lớn phát tác đến rất muốn chết rồi.
“Dì. Cháu không rõ ràng như vậy chứ”
Mạnh mẹ cười cười: “Tiểu Vũ, có cá tính là tốt, không có cá tính cũng chẳng phải chuyện xấu gì. Có lễ phép không phải cứ cười cười đưa quà là được, mà phải thật tâm thật ý. Cha Mạnh Cổ từng sắp xếp cho nó xem mắt, cô gái đó cũng rất có cá tính, đối với lời của bác cũng có một ít tranh cải, hoạt bát lại sắc sảo. Mạnh Cổ đánh giá cô ấy là: chán. Cảm giác của bác cũng vậy. Đối với bác mà nói, ẩn nhẫn khắc chế vẫn hơn so với kích động thẳng tính. Không coi trọng cảm thụ của người khác không phải chuyện tốt gì, nhưng có lúc cũng không cần phải nhẫn nhịn, có thể công cũng có thể thủ mới là đúng, cháu hiểu không?”
Trần Nhược Vũ miễn cưỡng coi là có phản ứng, khẽ gật đầu, cô nghĩ đây coi như là khen cô sao?
Kết quả, Mạnh mẹ nói: “Nhưng mà cả nhà chúng ta đều có tật xấu là không cố kỵ cảm nhận của người khác. Bác còn khá một chút, hai cha còn nhà này lại giống nhau, một chút cũng không đáng yêu”
Trần Nhược Vũ cười gượng, dùng sức gật đầu. Nhưng vẫn không hiểu Mạnh mẹ muốn nói gì. Nghe người lớn nhận xét cái gì đó, thật sự rất phí đầu óc
Mạnh mẹ lại nói: “Thật ra thì nó cùng ba nó giống nhau. Mạnh Cổ có tính khí giống cha, cho nên bác nghĩ, cháu nên biết chung đụng với nó tất sẽ có vấn đề”
Chủ đề chính rốt cuộc cũng tới rồi sao? Trần Nhược Vũ xoa tay lên quần chà mồ hồi, tinh thần lên đến mười hai phần
“Tiểu Vũ, cháu cũng biết, cuộc sống cũng như thân thể con người vậy, cháu cho rằng rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì, thật ra thì nguy cơ tứ phía. Tình cảm con người cũng giống vậy, giống như cơ thể của nó, nhìn thì có vẻ đã nhìn thấu, đơn giả là đầu cùng thân thể với tứ chí, nhưng thật ra lại rất phức tạp, rất khó sờ thấy. Xương, mạch máu, thần kinh, bắp thịt… Lúc mà trong không ngờ nhất, có lẽ tế bào ung thư đang dần khuếch tán”
Đầu óc Trần Nhược Vũ bắt đầu choáng váng. Không hổ là nhà bác sĩ, nêu ví dụ cũng muốn dùng tới ung thư sao?
“Thật ra không ai hiểu rõ thân thể hơn bản thân mình. Lúc nào thì cảm thấy mệt mỏi, chỗ nào đau, có phải bị táo bón hay không, kinh nguyệt có đều không, bản than là hiểu rõ nhất, chỉ là đã bao lâu rồi lựa chọn bỏ qua hay không thèm để ý. Tình cảm cũng như vậy, vấn đề có nhỏ cỡ nào cũng đều rõ, nhưng coi thường xem như không có, đợi đến lúc không thể không nhìn thẳng thì nó cũng đã phát triển đến giai đoạn cần giải phẫu rồi. Nhịn đau mở dao, cũng cần giải quyết vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết đó phải là u lành, nếu là u ác tính , vậy thì phải xem nó có lây lan không, có thể cắt sạch không”
“Có lúc chỗ u lại không đúng chỗ, cháu biết rõ nó là ở đó, lại không thể làm gì được, Quan hệ giữa nam và nữ cũng vậy, duy trì hàng ngày rất quan trọng, bình thường phải luôn luyện thân thể, để nó khỏe mạnh. Không thể lười biếng, không thể sợ mệt, kiên trì bền bỉ, không có vụ làm qua loa. Có lẽ cháu sẽ cảm thấy bác nói khoa trương, làm mệt mỏi như vậy, làm sao mà sống chứ? Thật ra mệt cũng có mệt, nói không mệt thì cũng không đúng, khiến rèn luyện thể lực trở thành chuyện hàng ngày, mọi người cùng hưởng thu nó, nếu không có vận động ngược lại cảm thấy không thoải mái. Khi thể dục mà cảm thấy mệt mỏi, thì cs nghĩa là thân thể không khỏe mạnh”
Trần Nhược Vũ gật đầu, cô hình như hiểu rồi. Cô cũng cảm thấy như vậy, nghiêm túc duy trì tình cảm của cô và Mạnh Cổ, không cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy rất vui vẻ, mỗi ngày đều rất tò mò ở chung với anh sẽ như thế nào
“Tiểu Vũ, bác rất thích cháu. Cháu có thể kiên nhẫn chờ nó tan việc, không phiền cũng không nóng, còn thông cảm với người khác, ăn được cũng chịu khổ được. Quan trọng hơn là, Mạnh Cổ ở trong mắt bác đã thay đổi rồi, đã nhiều năm như vậy, nó chưa từng giống bây giờ buông lòng sống thật vui vẻ. tật xấu của nó bác rõ nhất, cháu không thể không nhịn nó, đàn ồng đều là những đứa trẻ cần dạy dỗ. Để nó yêu cháu còn chưa đủ, còn phải một lòng với cháu nữa”
Lần này Trần Nhược Vũ xác định là khen cô rồi, cô không nhịn được rất vui vẻ, dùng sức gật đầu
Mạnh mẹ cũng cười, nói: “Bác đang mong chờ, chờ cháu sớm có được loại cảm giác chắn chắn đó, sớm tới gặp bác cùng cha Mạnh Cổ”
Trần Nhược Vũ cười toe toét, vừa định nói: “Cảm ơn bác”, thì Mạnh mẹ liền nói: “Đúng rồi, nói trước cho cháu biết, ba nó không thích cháu, bác đang mong đợi lúc hai người gặp nhau”
Trần Nhược Vũ cười có chút cứng, mặt đầy vạch đen. Mạnh mẹ thật là lợi hại, nói thích cô, sau lại đem ba Mạnh ra hù dọa nói không thích cô làm con dâu, chẳng lẽ không giúp cô một chút, để ba anh tiếp nhận cô sao? Để cô một mình tự giải quyết là ý tứ gì?
Còn nói Mạnh Cổ không giống cha anh, với trí tuệ, ba Mạnh cùng Mạnh Cổ đều khó trị. Không đúng, ông là người lớn, cô lại có chứng sợ người lớn, ông ấy so với Mạnh Cổ còn khó hơn
Trần Nhược Vũ nửa buồn nửa vui, tình yêu của phụ nữ, thật đúng là một ải lại một ải
Kết thúc cuộc nói chuyện, Trần Nhược Vũ cùng Mạnh mẹ đi tới bệnh viện. Mạnh mẹ tìm lão bác sĩ Mạnh, Trần Nhược Vũ tìm tiểu bác sĩ Mạnh. Tiểu bác sĩ Mạnh thấy cô còn không chịu hòa nhã, Trần Nhược Vũ có chút tức giận
Trong phòng làm việc không có ai khác, Mạnh Cổ ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Nhược Vũ, chỉ chỉ mặt mình, Trần Nhược Vũ không để ý tới anh
“Trần Nhược Vũ, da em ngứa rồi đúng không? Thấy anh đang giận còn không hiến hôn làm nũng để anh bớt giận?”
“Làm gì, không hôn anh anh liền đánh em sao?” Trần Nhược Vũ tiếp tục không để ý tới anh, anh mật báo mẹ mình tới bắt bớ cô hại cô thiếu nữa thất bại, cô còn chưa tính sổ với anh
Cô đang giận, lại bị anh mãnh liệt kéo qua hung hăn cắn một cái. Cô sợ hết hồn, cô còn chưa tính sổ anh, anh còn cắn cô một cái, sau đó hôn cô
Trần Nhược Vũ sợ thật rồi, đây là bệnh viện nha! Bệnh viện! Anh rốt cuộc là có biết phân biệt trường hợp hay không chứ? Quá kiêu ngạo rồi! Tên đàn ông xấu xa này quả nhiên là nhiều tật xấu!
Dùng sức giãy giụa, đẩy anh ra, sau đó từ từ đi lùi lại mấy bước
“Uy” Mạnh Cổ tỏ ra bất mãn
Trần Nhược Vũ cũng học vẻ mặt của anh, hai tay ôm ngực, mắt nhìn anh đang ngồi trên ghế, muốn nói mấy lời có khí thế, có điều nhất thời không thể nghĩ ra sẽ nói gì, mới vừa bị hôn qua, tâm còn loạn, quả nhiên thông minh cũng bị ảnh hưởng
“Anh cứ đợi đó, em nghĩ ra sẽ cho anh xuống đài”
Mạnh Cổ cười ha ha, không có ý định để cô suy nghĩ, lại nói: “Trần Nhược Vũ, em bây giờ coi như gặp người lớn nhà anh rồi, mau dẫn anh về nhà em”
Tác giả có lời muốn nói: ngày hôm qua máy tính bị hư, ổ cứng còn bị rớt hai lần, đành gõ chữ trên bản thảo, tài liệu toàn bộ mất hết
Cho nên hôm nay mới muộn hơn, khiến mọi người đợi lâu rồi
Trường hợp này xảy ra so với việc Trần Nhược Vũ tưởng tượng còn có vẻ thuận lợi hơn. Cha mẹ Chu cùng Mạnh mẹ chào hỏi, hai bên còn tại chỗ hỏi: “Ngươi này là ai”, Chu Triết ngại ngùng nói xin lỗi với Trần Nhược Vũ, làm phiền cô. Mạnh mẹ nhân cơ hội này hỏi cô có thời gian không, bà đang cần người đi cùng, đi dạo một lúc nữa.
Cha mẹ Chu thấy con trai không cao hứng, vội vàng khách khí nói Trần Nhược Vũ không cần lo lắng. Vì vậy, hai bên lại khách sáo một lúc nữa, Trần Nhược Vũ thuận lợi bị Mạnh mẹ mang ra khỏi phòng ăn.
Mạnh mẹ mang theo Trần Nhược Vũ đi dạo một hồi, Trần Nhược Vũ nhìn bà cầm không ít thứ, túi lớn túi nhỏ, đang suy nghĩ nên mở miệng nói muốn cầm giúp thế nào, thì bà lại chuyển hướng, đi vào một quán cafe
Ai, xem ra lại một cuộc nói chuyện với trưởng bối sắp bắt đầu
Trần Nhược Vũ thầm than, nhắm mắt bước vào theo Mạnh mẹ. Cô nghĩ lần này, thật sự không cách nào trộm vào nhà vệ sinh cầu xin năng lượng từ Phách Vương Long tiên sinh nhà cô rồi.
Mạnh mẹ ngồi xuống, cười híp mắt
Hai người gọi đồ uống, Trần Nhược Vũ ngồi nghiêm chỉnh, chờ Mạnh mẹ lên tiếng
Nhưng Mạnh mẹ không nóng ngảy, bà còn mị mị cười nghiên cứu thực đơn quán café, sau đó chuyển sang nhìn Trần Nhược Vũ, thật lâu cũng không có lên tiếng. Đang lúc Trần Nhược Vũ càng khẩn trương không biết có nên nói trước không, Mạnh mẹ đã lên tiếng
“Tiểu Vũ, hai người mới nãy là ai vậy?”
Tới rồi tới rồi. Vấn đề khó trả lời quả nhiên là tới rồi
Trần Nhược Vũ do dự nửa ngày, đầu óc loạn thành một đoàn, vì vậy nói thẳng: “Là người lớn bên nhà kia, cháu từng cùng con họ gặp mặt, người vào sau đó là Chu tiên sinh, cho nên cũng xem như có quen biết với cháu. Lần này họ tới thành phố A, tìm cháu đi dạo rồi cùng nhau ăn cơm .
Mạnh mẹ còn chưa lên tiếng, Trần Nhược Vũ lại vội vàng bổ sung: “Chuyện này bác sĩ Mạnh cũng biết, cháu có gọi điện nói cho anh ấy biết”
Mạnh mẹ mị mị cười: “Bác biết rõ, bác mới rồi có gọi cho nó”
“À?” Trần Nhược Vũ há to mồm, giật mình.
“Bác định mua quần áo cho ba nó, cảm thấy có cái áo rất hợp với nó, liền gọi cho nó. Kết quả lại nói với bác bây giờ có người mua đồ cho nó rồi, không cần bác quan tâm”
Lời này làm Trần Nhược Vũ cắn môi, cảm thấy ngại ngùng. Mạnh Cổ này, cô mua đồ cho anh, anh lại quay đầu tuyên truyền nói đồ của anh có người mua rồi.
“Hắn còn nói cháu đang ở gần đó, đang có hẹn người khác dùng cơm. Bác liền thuận miệng hỏi mấy câu, nó nói là cha mẹ của đối tượng cũ, còn nói có người muốn giành con dâu của bác, hỏi bác không gấp gáp sao. Vì vậy liền đến đây xem một chút”
Trần Nhược Vũ nghe vậy mặt cũng xanh mét, có loại người hãm hại bạn gái vậy sao? Phách Vương Long tiên sinh thật là, có cần trực tiếp như vậy sao? Thật may là vừa rồi cô không có nói láo, nếu không thật là chuyện không hay rồi.
Trần Nhược Vũ chợt cảnh tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn, Mạnh mẹ đang cười he he nhìn cô. Bà vẫn luôn mị mị cười,rất thân thiện. Nhưng mới rồi bà biết rõ thân phận của ba mẹ Chu Triết, vẫn còn muốn cố ý hỏi cô một chút,đây chính là dò xét sao? Muốn xem xem cô có nói láo không sao?
Trần Nhược Vũ thiết chút nữa không nhịn được muốn đưa tay chùi chùi mồ hôi trên trán .
Nguy hiểm thật, thật nguy hiểm!
Thật may là cô phản ứng chậm, không thông minh, nếu cái đầu này linh hoạt một chút nữa, nghĩ ra lý do tốt gì, ào ào nói ra một đống, sợ là đã không yên bình thế này
“Tiểu Vũ, cháu với Mạnh Cổ yêu nhau lâu như vậy, bác một mực chờ hai đứa tới gặp bác, nhưng vẫn không thấy tới ”
“Cái đó…” Cô sai rồi, phản ứng chậm không thông minh một chúng cũng không tốt, lúc này phải nói gì cho thích hợp chứ?
“Cháu cảm thấy vẫn chưa phải lúc cho lắm” Thật sự nghĩ không ra, cho nên không còn cách nào khác là nói tình hình thực tế
“Như thế nòa mới coi là thích hợp chứ?” Mạnh mẹ uống café, nhưng vẫn cười mị mị như cũ
“Đại khái là… Lúc có đầy đủ lòng tin”
“Là vậy à” Mạnh mẹ đặt tách xuống, nhìn Trần Nhược Vũ một lúc, rồi cười “Tất cả các cô gái Mạnh Cổ từng lui tới bác đã gặp qua, cả cháu nữa là bốn người”
Trần Nhược Vũ nhếch mép, gật đầu một cái. Bây giờ là đến thời gian so sánh sao?
“Người không có tự tin nhất, đại khái chỉ có cháu”
“À?” Trần Nhược Vũ có chút không phục “ Bác, người không tự tin nhất phải là Thích Dao. Cảm thấy gia thế cùng điều kiện không tương đồng nên không thể cùng nhau sống tới già, cô ấy so với cháu càng không có tự tin. Cháu lại cảm thấy mình cùng bác sĩ Mạnh có thể ở chung một chỗ rất lâu, chỉ là chúng cháu cần thời gian, phải từ từ mới được, không hề có chuyện không có lòng tin”
Mạnh mẹ cười ha ha, cười xong nói: “Cháu sai rồi, Thích Dao không hề không có lòng tin. Nó rất có lòng tin, cảm thấy Mạnh Cổ nhất định sẽ đợi nó, chỉ là nó đã đoán sai rồi”
Lời nói là đùa cợt, chỉ có khí thể tốt thôi. Trần Nhược Vũ gật đầu, lần này tinh tường ý thức được người đối diện, quả nhiên là một người mẹ che chở cho con mình, cười mị mị, nhưng kỳ thật vô cùng sắc sảo
Trần Nhược Vũ không biết nên nói gì cho phải, vì vậy cười theo rồi trầm mặc
Mạnh mẹ chờ chờ, còn nói: “Tiểu Vũ, cháu biết ** có bao nhiêu cục xuống không?”
“À?” Trần Nhược Vũ sửng sờ, suy nghĩ một chút: “HÌnh như, hình như là 204…”
“là 206”
“Dạ” Trần Nhược Vũ cúi đầu, cảm thấy xấu hổ. Nếu đây là hạ mã uy, Mạnh mẹ thật sự là mặt không đổi sắc mà
Mạnh mẹ lại hỏi tiếp: “Tiểu Vũ, cháu biết mạch máu phân thành mấy loại không?”
Trần Nhược Vũ cảm thấy mình không thể tiếp tục trầm mặc nữa, cô đáp: “Bác, cháu chỉ biết thần kinh cháu tương đối thô mà thôi”
Mạnh mẹ sửng sốt, sau đó cười to.
Trần Nhược Vũ không biết có gì đáng cười, cô bối rối chà chà đầu gối mình, nói: “Bác, cháu không rõ lắm làm thế nào lấy lòng người khác. Chỉ là, làm bạn gái bác sĩ Mạnh, còn phải thông qua cuộc thi y học thường thức sao?”
“Dĩ nhiên không cần” Mạnh mẹ lại cười: “Mặc dù bác cũng học y, chẳng qua là làm bà chủ gia đình cũng lâu lắm rồi, cháu là bạn gái Mạnh Cổ, không phải đồng nghiệp, sao lại phải học y học thường thức chứ”
“Dạ” Cô mới vừa rồi là bị trêu chọc sao? Trần Nhược Vũ có chút buồn bực, cảm thấy như vậy một chút cũng không hài hước.
“Cháu không gấp gáp tởi cửa gặp bác, bác cũng không thấy là chuyện gì xấu” Mạnh mẹ thong dong uống café, thong thả nói: “Mặc dù Mạnh Cổ có cùng bác oán trách, nhưng bác vẫn cảm thấy cháu không có lỗi. Không phải là bác khen con trai mình, mà thật sự điều kiện của Mạnh Cổ quá tốt, không ít cô gái theo đuổi nó, không chỉ vậy còn hướng bác bày tỏ chút lễ phép”
Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen, hồi tưởng lại, cô dường như chỉ là rất xấu hổ bị Mạnh mẹ đòi ăn món chân giò, chưa từng nghĩ tặng bà lễ vật gì, cho nên chính là không lễ phép sao?
Mạnh mẹ nói tiếp: “Mà Mạnh Cổ quen với bạn gái, trừ cháu ra, đều là sau khi xác định quan hệ liền tới bái phỏng. Gặp người lớn là chuyện quan trọng để xác định một bước tiến trong quan hệ hai người, nhưng cuối cùng họ đều cùng Mạnh Cổ chia tay. Cho nên muốn xác định quan hệ của hai người, từ trước đến nay không phải do người lớn trong nhà mà do chính hai đứa”
Trần Nhược Vũ nhìn Mạnh mẹ, rất mông lung, lòng bàn tay lại bắt đầu chảy đầy mồ hồi, cô bây giờ có chút hồ đồ, không biết Mạnh mẹ muốn nói gì với cô. Rốt cuộc là có tiếp nhận cô hay không?
“Tiểu Vũ, cháu nói thần kinh mình thô, thật ra thần kinh cháu một chút cũng không thô, bác là cảm thấy cái người con trai khôn khéo của bác thần kinh mới thô. Nó cũng nói một chút chuyện của hai đứa, còn nói ra một ít suy nghĩ của cháu. Tiểu Vũ, cháu nghĩ rất nhiều, suy nghĩ nhiều như vậy là thật tâm muốn ở cùng với Mạnh Cổ. Nhưng mà Thích Dao cũng vậy, nó rất có cá tính, còn cháu thì không có”
Trần Nhược Vũ hồ đồ rồi, Mạnh mẹ a, thật sảng khoái mà. Cô không có cá tính gì, nên chứng sợ hãi người lớn phát tác đến rất muốn chết rồi.
“Dì. Cháu không rõ ràng như vậy chứ”
Mạnh mẹ cười cười: “Tiểu Vũ, có cá tính là tốt, không có cá tính cũng chẳng phải chuyện xấu gì. Có lễ phép không phải cứ cười cười đưa quà là được, mà phải thật tâm thật ý. Cha Mạnh Cổ từng sắp xếp cho nó xem mắt, cô gái đó cũng rất có cá tính, đối với lời của bác cũng có một ít tranh cải, hoạt bát lại sắc sảo. Mạnh Cổ đánh giá cô ấy là: chán. Cảm giác của bác cũng vậy. Đối với bác mà nói, ẩn nhẫn khắc chế vẫn hơn so với kích động thẳng tính. Không coi trọng cảm thụ của người khác không phải chuyện tốt gì, nhưng có lúc cũng không cần phải nhẫn nhịn, có thể công cũng có thể thủ mới là đúng, cháu hiểu không?”
Trần Nhược Vũ miễn cưỡng coi là có phản ứng, khẽ gật đầu, cô nghĩ đây coi như là khen cô sao?
Kết quả, Mạnh mẹ nói: “Nhưng mà cả nhà chúng ta đều có tật xấu là không cố kỵ cảm nhận của người khác. Bác còn khá một chút, hai cha còn nhà này lại giống nhau, một chút cũng không đáng yêu”
Trần Nhược Vũ cười gượng, dùng sức gật đầu. Nhưng vẫn không hiểu Mạnh mẹ muốn nói gì. Nghe người lớn nhận xét cái gì đó, thật sự rất phí đầu óc
Mạnh mẹ lại nói: “Thật ra thì nó cùng ba nó giống nhau. Mạnh Cổ có tính khí giống cha, cho nên bác nghĩ, cháu nên biết chung đụng với nó tất sẽ có vấn đề”
Chủ đề chính rốt cuộc cũng tới rồi sao? Trần Nhược Vũ xoa tay lên quần chà mồ hồi, tinh thần lên đến mười hai phần
“Tiểu Vũ, cháu cũng biết, cuộc sống cũng như thân thể con người vậy, cháu cho rằng rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì, thật ra thì nguy cơ tứ phía. Tình cảm con người cũng giống vậy, giống như cơ thể của nó, nhìn thì có vẻ đã nhìn thấu, đơn giả là đầu cùng thân thể với tứ chí, nhưng thật ra lại rất phức tạp, rất khó sờ thấy. Xương, mạch máu, thần kinh, bắp thịt… Lúc mà trong không ngờ nhất, có lẽ tế bào ung thư đang dần khuếch tán”
Đầu óc Trần Nhược Vũ bắt đầu choáng váng. Không hổ là nhà bác sĩ, nêu ví dụ cũng muốn dùng tới ung thư sao?
“Thật ra không ai hiểu rõ thân thể hơn bản thân mình. Lúc nào thì cảm thấy mệt mỏi, chỗ nào đau, có phải bị táo bón hay không, kinh nguyệt có đều không, bản than là hiểu rõ nhất, chỉ là đã bao lâu rồi lựa chọn bỏ qua hay không thèm để ý. Tình cảm cũng như vậy, vấn đề có nhỏ cỡ nào cũng đều rõ, nhưng coi thường xem như không có, đợi đến lúc không thể không nhìn thẳng thì nó cũng đã phát triển đến giai đoạn cần giải phẫu rồi. Nhịn đau mở dao, cũng cần giải quyết vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết đó phải là u lành, nếu là u ác tính , vậy thì phải xem nó có lây lan không, có thể cắt sạch không”
“Có lúc chỗ u lại không đúng chỗ, cháu biết rõ nó là ở đó, lại không thể làm gì được, Quan hệ giữa nam và nữ cũng vậy, duy trì hàng ngày rất quan trọng, bình thường phải luôn luyện thân thể, để nó khỏe mạnh. Không thể lười biếng, không thể sợ mệt, kiên trì bền bỉ, không có vụ làm qua loa. Có lẽ cháu sẽ cảm thấy bác nói khoa trương, làm mệt mỏi như vậy, làm sao mà sống chứ? Thật ra mệt cũng có mệt, nói không mệt thì cũng không đúng, khiến rèn luyện thể lực trở thành chuyện hàng ngày, mọi người cùng hưởng thu nó, nếu không có vận động ngược lại cảm thấy không thoải mái. Khi thể dục mà cảm thấy mệt mỏi, thì cs nghĩa là thân thể không khỏe mạnh”
Trần Nhược Vũ gật đầu, cô hình như hiểu rồi. Cô cũng cảm thấy như vậy, nghiêm túc duy trì tình cảm của cô và Mạnh Cổ, không cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy rất vui vẻ, mỗi ngày đều rất tò mò ở chung với anh sẽ như thế nào
“Tiểu Vũ, bác rất thích cháu. Cháu có thể kiên nhẫn chờ nó tan việc, không phiền cũng không nóng, còn thông cảm với người khác, ăn được cũng chịu khổ được. Quan trọng hơn là, Mạnh Cổ ở trong mắt bác đã thay đổi rồi, đã nhiều năm như vậy, nó chưa từng giống bây giờ buông lòng sống thật vui vẻ. tật xấu của nó bác rõ nhất, cháu không thể không nhịn nó, đàn ồng đều là những đứa trẻ cần dạy dỗ. Để nó yêu cháu còn chưa đủ, còn phải một lòng với cháu nữa”
Lần này Trần Nhược Vũ xác định là khen cô rồi, cô không nhịn được rất vui vẻ, dùng sức gật đầu
Mạnh mẹ cũng cười, nói: “Bác đang mong chờ, chờ cháu sớm có được loại cảm giác chắn chắn đó, sớm tới gặp bác cùng cha Mạnh Cổ”
Trần Nhược Vũ cười toe toét, vừa định nói: “Cảm ơn bác”, thì Mạnh mẹ liền nói: “Đúng rồi, nói trước cho cháu biết, ba nó không thích cháu, bác đang mong đợi lúc hai người gặp nhau”
Trần Nhược Vũ cười có chút cứng, mặt đầy vạch đen. Mạnh mẹ thật là lợi hại, nói thích cô, sau lại đem ba Mạnh ra hù dọa nói không thích cô làm con dâu, chẳng lẽ không giúp cô một chút, để ba anh tiếp nhận cô sao? Để cô một mình tự giải quyết là ý tứ gì?
Còn nói Mạnh Cổ không giống cha anh, với trí tuệ, ba Mạnh cùng Mạnh Cổ đều khó trị. Không đúng, ông là người lớn, cô lại có chứng sợ người lớn, ông ấy so với Mạnh Cổ còn khó hơn
Trần Nhược Vũ nửa buồn nửa vui, tình yêu của phụ nữ, thật đúng là một ải lại một ải
Kết thúc cuộc nói chuyện, Trần Nhược Vũ cùng Mạnh mẹ đi tới bệnh viện. Mạnh mẹ tìm lão bác sĩ Mạnh, Trần Nhược Vũ tìm tiểu bác sĩ Mạnh. Tiểu bác sĩ Mạnh thấy cô còn không chịu hòa nhã, Trần Nhược Vũ có chút tức giận
Trong phòng làm việc không có ai khác, Mạnh Cổ ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Nhược Vũ, chỉ chỉ mặt mình, Trần Nhược Vũ không để ý tới anh
“Trần Nhược Vũ, da em ngứa rồi đúng không? Thấy anh đang giận còn không hiến hôn làm nũng để anh bớt giận?”
“Làm gì, không hôn anh anh liền đánh em sao?” Trần Nhược Vũ tiếp tục không để ý tới anh, anh mật báo mẹ mình tới bắt bớ cô hại cô thiếu nữa thất bại, cô còn chưa tính sổ với anh
Cô đang giận, lại bị anh mãnh liệt kéo qua hung hăn cắn một cái. Cô sợ hết hồn, cô còn chưa tính sổ anh, anh còn cắn cô một cái, sau đó hôn cô
Trần Nhược Vũ sợ thật rồi, đây là bệnh viện nha! Bệnh viện! Anh rốt cuộc là có biết phân biệt trường hợp hay không chứ? Quá kiêu ngạo rồi! Tên đàn ông xấu xa này quả nhiên là nhiều tật xấu!
Dùng sức giãy giụa, đẩy anh ra, sau đó từ từ đi lùi lại mấy bước
“Uy” Mạnh Cổ tỏ ra bất mãn
Trần Nhược Vũ cũng học vẻ mặt của anh, hai tay ôm ngực, mắt nhìn anh đang ngồi trên ghế, muốn nói mấy lời có khí thế, có điều nhất thời không thể nghĩ ra sẽ nói gì, mới vừa bị hôn qua, tâm còn loạn, quả nhiên thông minh cũng bị ảnh hưởng
“Anh cứ đợi đó, em nghĩ ra sẽ cho anh xuống đài”
Mạnh Cổ cười ha ha, không có ý định để cô suy nghĩ, lại nói: “Trần Nhược Vũ, em bây giờ coi như gặp người lớn nhà anh rồi, mau dẫn anh về nhà em”
Tác giả có lời muốn nói: ngày hôm qua máy tính bị hư, ổ cứng còn bị rớt hai lần, đành gõ chữ trên bản thảo, tài liệu toàn bộ mất hết
Cho nên hôm nay mới muộn hơn, khiến mọi người đợi lâu rồi
Bình luận truyện