Chương 118: 118: Ngoại Truyện 3
Anh ta tên là Giang Thu Trì.
Gần đây anh ta nhận được một nhiệm vụ, hỗ trợ tìm kiếm người thích hợp cho vị trí mười hai con giáp.
Người đàn ông giao nhiệm vụ cho anh ta là Lâm Học Nguy, là gia sư dạy thêm môn Toán của anh ta, cũng là một thiên tài máy tính.
Hai người họ đã quen biết từ khi còn nhỏ, đã từng có một chị gái tên Bạch Tường Tường đem vận mệnh của anh ta và Lâm Học Nguy liên kết chặt chẽ lại với nhau.
Lâm Học Nguy là người thông minh nhất mà anh ta từng gặp, 16 tuổi thi đỗ đại học, điểm số đứng đầu trong top 10 của tỉnh.
Lâm Học Nguy học khoa công nghệ thông tin của Đỉnh đại danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa còn làm hội trưởng của hội sinh viên.
Không biết từ bao giờ, anh ta đã tin rằng Lâm Học Nguy có thể giải quyết hết tất cả mọi vấn đề khó khăn trên đời.
Mà trước mắt anh ta bây giờ đang có một vấn đề lớn, người mà ba anh ta yêu là một người đàn ông.
Ngày đó cũng giống như thường ngày.
Sau khi ba mẹ cãi nhau, ba anh ta lại đi tìm “chân ái” Chu Phong Lăng ôn lại tình xưa nghĩa cũ.
Mẹ anh ta tuyệt vọng nhìn chồng ra khỏi nhà, lập tức bắt đầu nghĩ quẩn, vậy là cầm lấy con dao nhỏ tự mình hại mình, trong phòng vệ sinh hoàn toàn là màu đỏ của máu.
Anh ta tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, tựa như một khán giả đã quá quen thuộc với màn biểu diễn này, im lặng giúp mẹ mình băng bó vết thương.
Cho dù chậm chạp và chết lặng đến thế nào thì trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, dù sao người phụ nữ thường xuyên tự làm hại mình này cũng là mẹ ruột của anh ta.
Trên cổ tay của bà chằng chịt những vết thương, dường như đang lên án sự phản bội và lừa dối của chồng mình.
Nhìn ngôi nhà sắp bị phá vỡ thành từng mảnh này, anh ta thực sự không biết cầu cứu ai, chỉ có thể hỏi Lâm Học Nguy: “Anh Lâm, em phải làm sao mới có thể thoát khỏi tất cả những thứ này?”
Lâm Học Nguy nghe anh ta kể xong liền cho anh ta một cái ôm ấm áp.
Giống như một người anh cả mà dịu dàng an ủi: “Tiểu Trì, chuyện này không phải là lỗi của cậu.
Là do người lớn làm sai nhưng lại đẩy trách nhiệm cho con cái gánh chịu.”
Sau đó, Lâm Học Nguy thở dài: “Nếu người lớn đã không để ý đến cảm nhận của cậu vậy thì cậu hãy dạy cho bọn họ một bài học đi.”
Những lời này đã an ủi tâm hồn của anh ta, anh ta có một người ba lừa cưới con nhà người khác và một người mẹ vĩnh viễn chìm đắm trong đau khổ.
Người lớn luôn luôn cãi nhau không ngừng nhưng không hề để ý đến cảm nhận của anh ta.
Mà kẻ dẫn đến tất cả những bất hạnh này ở trong mắt anh ta, chính là kẻ đã mê hoặc ba anh ta, đồng thời lừa gạt mẹ anh ta bước vào cuộc hôn nhân này.
Cậu ba nhà họ Chu, Chu Phong Lăng.
Anh ta vốn tưởng rằng chỉ cần đồng ý hợp tác với anh Xà thì tương đương với việc đòi lại công bằng cho mẹ mình.
Lâm Học Nguy cũng đồng ý với anh ta, sau khi trận lũ lụt qua đi, Chu Phong Lăng đưa đến đau khổ cho mẹ anh ta sẽ hoàn toàn biến mất.
Nghe qua thì đây là một việc làm ăn không tệ.
Quan trọng nhất là, thù hận của anh ta đã tích lũy quá lâu, hiện giờ rất cần một nơi để giải tỏa.
Nếu không, những ám ảnh trong tuổi thơ chồng chất dưới đáy lòng sẽ trở nên cỏ dại tràn lan.
Lại thêm cảm xúc xúc động mãnh liệt kích thích thời niên thiếu, anh ta thực sự sẽ đi vào một ngõ cụt khác.
Thế là anh ta đồng ý một cách không hề do dự, giúp Lâm Học Nguy tìm kiếm những người thích hợp với vị trí mười hai con giáp.
Đầu tiên, người Lâm Học Nguy nhìn trúng là chị gái không cùng huyết thống với anh ta, Giang Nguyệt Sơ.
Từ khi mười tuổi anh ta đã biết rằng người chị gái không cùng huyết thống với mình này và bản thân anh ta có cùng kẻ thù, Chu Phong Lăng.
Bởi vì tháng một giá rét hàng năm, Giang Nguyệt Sơ đều sẽ chạy đến bờ sông Trường Giang, mặc một chiếc váy dài màu đen, vung tiền giấy về phía dấu tích còn sót lại của vòng đu quay trên mặt nước.
Chị ấy nói: “Làm vậy là để truy điệu cho người ba đã nằm sâu dưới mặt nước của chị.”
Người đi truy điệu ba của chị anh ta còn có em gái ruột của cô ta, con gái nuôi nhà họ Thạch, Thạch Man Linh.
Từ lúc còn rất nhỏ anh ta đã được nghe về thân thế bi thảm của chị gái.
Vốn dĩ bọn họ có một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương nhau, là hai chị em nhà họ Chung mà cả thôn đều khen ngợi.
Sau đó có một ngày, ba của bọn họ tham gia giữ gìn sửa chữa công trình vòng đu quay trên mặt nước của Chu Phong Lăng.
Vì bị sụt lún nên thầy Chung bị giam dưới mặt nước, không có cách nào thoát thân.
Vào khoảnh khắc tuyệt vọng, thầy Chung nhờ người gọi hai đứa con đến, dùng bộ đàm nói di ngôn: “Ba không kiên trì được nữa rồi, sau này hai chị em con phải học hành thật giỏi, phải trở thành một người có cống hiến cho xã hội…”
“Ba! Ba ơi!”
Bọn họ nghe thấy hô hấp của ba mình dần dần chìm xuống nước, hồi ức tuổi thơ cũng vì vậy mà kết thúc trong thê thảm.
Bên cạnh, ông chủ của công trình là Chu Phong Lăng cũng đến, ông ta đang ra giá với người mẹ đang khóc thút thít của bọn họ: “Tôi đã bàn bạc với thầy Chung rồi, 100 vạn, ngày mai sẽ chuyển đến thẻ của nhà chị…”
Những người thân của nhà bọn họ đi theo đến đây nhìn thấy tiền liền sáng mắt, cũng bắt đầu khuyên nhủ: “Chị dâu Chung, dù sao thầy Chung cũng không lên được nữa, hay là chị cứ chấp nhận khoản bồi thường của nhà họ Chu đi… Như vậy ít nhất còn có thể nuôi hai đứa con gái của chị trưởng thành.”
Giọng điệu của bọn họ hời hợt như vậy, dường như sinh mạng của ba bọn họ chỉ tương đương với một con số.
Nhưng còn ba của bọn họ? Ông ấy vẫn đang ở dưới nước.
Không còn ai đi cứu ông ấy nữa.
Trên mặt nước khôi phục lại sự bình tĩnh.
Ngay cả gặp ba lần cuối hai người họ cũng không gặp được.
Sau này, Chu Phong Lăng trở thành kẻ thù của hai người họ.
Bọn họ vĩnh viễn không thể quên được, vẻ mặt của Chu Phong Lăng khi đàm phán giá trị của ba đáng bao nhiêu vạn với mẹ ghê tởm đến nhường nào.
Sau khi sự cố sụt lún dưới nước xảy ra không lâu, một người thợ lặn tìm đến nhà của bọn họ.
Người thợ lặn này là bạn của ba, ông ta mang đến một ý kiến khác: “Ngành cầu đường này có một truyền thuyết xa xưa, nhân trụ tử.
Hoàng đế thời cổ vì để ngăn cản nước sông tràn lan nên đã đưa người sống nhét vào trong cột trụ dưới nước của cây cầu, coi như tế phẩm cho thần sông.
Nghe nói công trình kiến trúc trên nước nào có nhân trụ tử thì có thể bảo trì không sụp đổ…”
Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp: “Tôi nghĩ rằng, liệu có phải Chu Phong Lăng này cố ý cho thầy Chung vào vực nước nguy hiểm, coi ông ấy là nhân trụ tử để chôn sống không?”
Nhân trụ tử?
Tình hình khi ba bọn họ chết cũng tương tự như vậy.
Khi đó Chu Phong Lăng còn cò kè mặc cả với mẹ.
Cho dù sự cố sụt lún này có phải nhà họ Chu cố ý làm ra hay không, hai chị em bọn họ đã thề rằng, sau này nhất định phải khiến cho kẻ thù giết ba Chu Phong Lăng chết không được yên thân.
Sau này, mẹ của bọn họ không chịu được sự giày vò ngày đêm thương nhớ chồng nên một năm sau bệnh nặng mà ra đi.
Thế là, nhà họ Chung lại có thêm một món nợ máu, càng làm quyết tâm trả thù Chu Phong Lăng của hai chị em thêm kiên định.
Sau đó nữa, chị cả Chung Nguyệt Sơ được nhà họ Giang nhận nuôi, đổi tên thành Giang Nguyệt Sơ, lớn lên cùng anh ta.
Vì bóng ma tuổi thơ của hai người đều liên quan đến Chu Phong Lăng nên anh ta khá hòa hợp với người chị không phải ruột thịt này.
Nghe nói anh ta muốn tham gia kế hoạch vỡ đập của anh Xà, cô ta không nói hai lời liền đồng ý.
Đêm hôm đó, trên gương mặt xinh đẹp của chị ấy lần đầu tiên lộ ra nụ cười trưởng thành quyến rũ: “Tiểu Trì, kế hoạch của hai người tính thêm một người nữa.
Chị và em gái chị đã thề phải nhìn Chu Phong Lăng đi chết để bái tế linh hồn của ba mẹ trên trời.”
Cứ như vậy, mười hai con giáp tăng thêm hai người.
Có kinh nghiệm với hai chị em nhà họ Chung, anh ta tìm đến trợ thủ thứ ba, anh họ của mình Đinh Doãn Hào.
Mẹ của anh họ mất sớm, từ nhỏ mẹ của anh ta đã chăm sóc anh họ lớn lên.
Dần dần, Đinh Doãn Hào coi cô mình như mẹ ruột, không thể dung thứ cho kẻ nào khinh nhờn bà ấy.
Sau này, Đinh Doãn Hào biết được hôn nhân của cô mình là một âm mưu “cùng vợ” mà Giang Thiên Tuyền và Chu Phong Lăng liên thủ bố trí, lúc đó đã thề phải báo thù cho cô.
Bởi vậy Đinh Doãn Hào cũng gia nhập vào hàng ngũ mười hai con giáp, đồng ý giúp bọn họ tiêu diệt Chu Phong Lăng.
Sau đó, dưới sự xúi giục của anh Xà, anh ta lợi dụng thủ đoạn của Đinh Doãn Hào kéo giáo viên Tin học Tiêu Văn Đông của trường Trung học Danh Hồ và em trai Phương Vũ Long cùng lên thuyền giặc.
Có giáo viên là Tiêu Văn Đông giúp đỡ, kế hoạch lựa chọn con giáp trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Thông qua giám sát lịch sử trò chuyện, Tiêu Văn Đông lôi kéo được ba học sinh là Trần Lăng Huy, Dư Triệu Phi và Dư Triệu Cảnh.
Ba người bọn họ đều có ba lí do khác nhau, có mối thù thấu xương với một vài người trong khu dân cư Danh Hồ.
Hai người cuối cùng của mười hai con giáp là đích thân anh Xà kéo lên thuyền giặc, trong đó có một người là bạn từ nhỏ của anh Xà, A Hoa.
Một người còn lại thì anh Xà chưa bao giờ nói.
Đến lúc này, việc lựa chọn mười hai con giáp đã hoàn tất.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của anh Xà, kế hoạch tiến hành đúng hạn.
Thuyền cứu nạn Noah xuất phát, nhấn chìm khu dân cư Danh Hồ trong đêm tối.
Chỉ có điều… anh ta không ngờ rằng kế hoạch vỡ đập nước sẽ giết nhầm Bạch Tường Tường.
Bạch Tường Tường là bạch nguyệt quang của anh ta và Lâm Học Nguy.
Cô ấy dùng sự yêu thương ấm áp giúp bọn họ đi qua thời kì tuổi thơ khó khăn nhất của cuộc đời.
Vài ngày trước khi vụ vỡ đập xảy ra, rõ ràng anh Xà đã phái người đi thông báo cho Bạch Tường Tường rời khỏi khu vực nguy hiểm là khu dân cư Danh Hồ, nhưng cuối cùng Bạch Tường Tường vẫn ở lại trong đó, chưa kịp thoát ra.
Giai nhân hương tiêu ngọc vẫn* ở tuổi hai mươi mốt.
*Hương tiêu ngọc vẫn: chỉ cô gái xinh đẹp nhưng yểu mệnh
***
Sau này, công viên tưởng niệm người bị nạn đập nước Danh Hồ được xây xong, tọa lạc phía dưới di chỉ đập nước Danh Hồ.
Thân là bạn tốt khi còn sống của Bạch Tường Tường, ba mẹ Bạch cũng mời anh ta đến thăm mộ cho con gái.
Thế là, anh ta đại diện cho nhà họ Giang, lần đầu tiên cố gắng lấy dũng khí đi đối mặt với kết quả mà trận lũ lụt tạo thành.
Ngày đó, trong nghĩa trang tràn ngập tiếng khóc, những gương mặt vô tội biến thành những bức ảnh đen trắng.
Chỉ vì âm mưu của bọn họ, hơn mười mạng người đã an nghỉ dưới mặt đất.
Không sai, Chu Phong Lăng đã chết.
Nhưng Chu Phong Lăng chết rồi anh ta có thể vui vẻ sao?
Không, thực ra anh ta cũng không hề vui vẻ, thậm chí là vô cùng khổ sở, còn khổ sở hơn là tận mắt chứng kiến mẹ mình tự hại bản thân.
Anh ta cảm thấy, mỗi tiếng khóc trong nghĩa trang này đều là sự khiển trách với lương tâm của mình.
Nhiều người là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng có không ít người trẻ tuổi đến tiễn đưa người mình yêu thương nhất.
Nhiều ba mẹ đã mất con, cũng không ít đứa con đã mất đi ba mẹ.
Thảm kịch nhân gian đều được lần lượt trình diễn trong cơn lũ.
Sinh ly tử biệt luôn là sự ly biệt vô tình nhất của nhân gian.
Nhưng anh ta lại giúp anh Xà mang đến nhiều đau khổ như vậy…
Đó là lần đầu tiên anh ta nếm trải mùi vị của sự hối hận.
Nhưng sự hối hận của anh ta đã quá muộn rồi, lên trời trời không dung, xuống đất đất không nhận.
Không có đường lui.
Thậm chí anh ta cũng không dám đi thăm phần mộ của Tường Tường, dù chỉ là một chút.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, mỗi đêm anh ta đều ngủ không ngon giấc, ngày nào cũng mơ thấy ác mộng.
Có lúc là cảm giác ngạt thở trong cơn lũ ngập trời, có lúc là hình ảnh Tường Tường đang đứng bên bờ sông, anh ta ra sức chạy về phía cô ấy nhưng lại không chạm được vào bóng dáng của Tường Tường.
Dần dần, tiếng khóc của mỗi người trong nghĩa trang đều hóa thành dư âm quanh quẩn trong đầu, mở ra thời niên thiếu vừa hỗn độn vừa ngây thơ của anh ta.
Để anh ta thấy rõ được, mình là một tội nhân lớn, mình đã phạm phải tội không thể nào tha thứ được…
Cuối cùng, anh ta cũng trưởng thành sau khi phạm phải đại tội, nhìn thấy lỗi của mình ở đâu.
Cái giá phải trả là gần như đêm nào anh ta cũng gặp ác mộng, ngày ngày chịu đựng sự tra tấn của lương tâm.
***
Cho đến tám năm sau, anh Xà ra lệnh cho Tiêu Văn Đông nổ bom đập nước lần thứ hai, muốn “một mẻ hốt gọn” tất cả người trong giới nhà giàu bản địa.
Là học sinh tốt nhất của Lâm Học Nguy nhưng anh ta lại không có cách ngăn cản kế hoạch đó, chỉ đành cố gắng không tham gia với bọn họ.
Hôm đó anh Xà dặn anh ta ở hạ lưu sông ngăn chặn những kẻ chạy trốn trên thượng nguồn.
Đột nhiên, trên thượng nguồn truyền đến một tiếng nổ lớn, anh ta đứng bên bờ sông Trường Giang thấy được Nhan Lôi đang từ phía trên lao xuống.
Cơ thể của cô chới với giữa dòng nước, tựa như một đóa hoa rơi sắp chìm trong sóng gió.
Ngay tại khoảnh khắc đó, hình ảnh của Bạch Tường Tường hiện lên người cô một cách hoàn hảo.
Cho dù là ngũ quan hay là vẻ ngoài và khí chất, Nhan Lôi đều thừa kế hoàn mỹ toàn bộ ưu điểm của chị gái mình.
Cho nên anh ta có một ảo giác, người sắp chết chìm trước mặt này là Bạch Tường Tường.
Vậy là tám năm tưởng niệm, tám năm sám hối, tám năm tra hỏi lương tâm cả ngày lẫn đêm từ ngày này qua ngày khác đều trở thành động lực để thời khắc này anh ta liều mạng cứu lấy Nhan Lôi.
Cho dù dùng mạng đền mạng, anh ta cũng đồng ý.
Cuối cùng, anh ta cũng cứu được Nhan Lôi, đồng thời cũng đắc tội anh Xà.
Từ khoảnh khắc anh ta cứu lấy Nhan Lôi, anh ta đã bước lên con đường phản bội anh Xà.
Anh ta biết năng lực của anh Xà mạnh đến nhường nào, thủ đoạn của anh Xà đối với kẻ phản bội luôn là tuyệt tình nhất.
Nhưng cho dù phía trước là một con đường tối tăm thì anh ta cũng không muốn quay đầu nhìn lại những sự giày vò chịu không thấu cả ngày lẫn đêm này nữa.
Anh ta nghĩ, ít nhất có thể bảo vệ em gái ruột của Tường Tường.
Đây cũng là cách anh ta sám hối tội nghiệt duy nhất.
***
Cuối cùng, một giây trước khi vụ nổ bệnh viện thẩm mỹ xảy ra đã kết thúc tình cảnh không cách nào sám hối suốt bao năm qua.
Trong khoảnh khắc đi đến điểm cuối của sinh mệnh, anh ta mỉm cười nhắm mắt.
Giải thoát rồi…
Cuối cùng cũng giải thoát rồi…
Cuối cùng cũng không còn mơ thấy ác mộng trong bóng đêm nữa.
Cuối cùng…
Anh ta đã tìm được con đường chuộc tội cho linh hồn..
Bình luận truyện