Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Nham Hiểm
Chương 32: Anh bảo vệ cô
Editor: An Dĩnh Hy
Trong tiệc tối, mọi người đều lo nói chuyện của mình, nào có người sẽ chú ý tới Phong Thiển Tịch cùng Trương Mẫn, hơn nữa âm thanh của hai người không lớn, thoạt nhìn giống như tán gẫu bình thường, càng không gây thêm sự chú ý.
Đối mặt với một Trương Mẫn chanh chua, Phong Thiển Tịch biết mình nhiều lời vô ích, cô không muốn chú ý quá nhiều, từ từ quay đầu lại phớt lờ Trương Mẫn.
“Sao nào, cô cho rằng không để ý tới tôi là được sao? Hừ, loại nhân tình như cô, cũng xứng tới tham dự bữa tiệc cao cấp này hả? Mặc váy đắt tiền, đeo trang sức còn trang điểm, cô cho rằng con quạ bay lên cành cao thì có thể trở thành phượng hoàng sao? Haizz thật là dạng người gì cũng có mà.” Thấy cô không nói lời nào, Trương Mẫn càng ngày càng châm chọc không e dè.
Tầm mắt Thiển Tịch vẫn nhìn về chỗ khác, phớt lờ cô ta.
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Trương Mẫn nhíu mày, cái gì? Con đàn bà này không thể tiếp cận sao? Rõ ràng là thứ rác rưởi, còn giả vờ mình là tiểu thư danh giá! Mày thực sự cho rằng mặc long bào vào thì có thể thành Thái Tử chắc?
“Cắt! Cô còn diễn cái gì? Khi rên trên giường của đàn ông, không biết cô có bao nhiêu là dâm đãng! Thật sự không biết loại cha mẹ rác rưởi như thế nào, mới có thể sinh ra một con đàn bà không biết xấu hổ như cô!”
“Cô Trương, cô không biết rằng nói về cha mẹ của người khác là một chuyện rất đáng xấu hổ sao?” Cô không thể chịu được việc ba mẹ mình bị người ta nhục mạ. Đây là điểm mấu chốt của cô.
“Thì đã sao, tôi cứ nói đó cô có thể làm gì tôi? Thứ cha mẹ rác rưởi sinh ra loại cặn bã chuyên dụ dỗ đàn ông như cô, chỉ muốn lừa được chút tiền từ Nam Cung Tuyệt chứ gì!”
“Im đi!!” Hai mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo một cổ khí thế bức người tỏa ra.
“Cô có tư cách gì, có quyền gì kêu tôi câm miệng?” Trương Mẫn đắc ý lắc lư thân thể, nhìn cô chịu ủy khuất.
Đôi mắt Phong Thiển Tịch lạnh lùng, vẻ mặt bình đạm tiến đến bên tai cô ta nói: “Có một câu tục ngữ thế này, không ăn nho trước sao biết nho chua. Sao tôi lại nghe vị chua từ miệng cô Trương đây nhỉ? Nói tôi câu dẫn Nam Cung Tuyệt? Hỏi tôi làm thế nào để quyến rũ đàn ông. Có phải cô cũng muốn quyến rũ Nam Cung Tuyệt hay không? Hay là đã sớm dụ dỗ thất bại từ lâu?”
Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe miệng, mặc dù cô không biết tại sao người phụ nữ kia gây rắc rối cho cô, nhưng chung quy cũng chỉ có thể là loại chuyện phụ nữ tranh giành tình cảm.
“Mày... Con giẻ rách!” Bị chọc trúng tim đen, Trương Mẫn tức giận thẳng tay đẩy Thiển Tịch một cách không thương tiếc.
“A....” Thiển Tịch vốn dĩ đang mang giày cao gót, bị đẩy như vậy, liền ngã xuống đất.
Trương Mẫn gây rắc rối đến như vậy, còn đẩy ngã Phong Thiển Tịch, ngay lập tức họ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
“Ơ, có chuyện gì vây?”
“Hình như là đánh nhau?”
“Không phải đó là Trương tiểu thư sao? Wow, ai to gan vậy, dám đánh nhau cùng cô ta, ăn gan hùm mật gấu rồi.”
Một lúc sau bữa tiệc trở nên ồn ào, những ánh mắt khác thường không ngừng nhìn ngó dò xét trên người Phong Thiển Tịch.
Nam Cung Tuyệt cũng bị kinh động, quay lại và nhìn cảnh tượng phía sau.
“Uh.. Chuyện gì xảy ra vậy? Nam Cung tổng tài, người bị ngã, không phải là đối tượng mà ngài mang đến đó sao?” Người đứng bên cạnh nghi ngờ nói.
Nam Cung Tuyệt bước chầm chậm về phía Phong Thiển Tịch đang nằm trên mặt đất, đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn chặt cô.
Phong Thiển Tịch cau mày, chết chắc rồi, cô đã gây rắc rối cho Nam Cung Tuyệt. Trong một dịp quan trọng như vậy, cô thậm chí còn cãi nhau với người khác, chắc chắn anh sẽ mắng chết cô!
“Hu hu hu...” Lúc này, Trương Mẫn đã che kín mặt khóc nức nở.
Tất nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Mẫn, bao gồm cả Nam Cung Tuyệt và Thiển Tịch.
“Hu hu hu.... Cô ta đánh tôi, người phụ nữ này tát tôi, tôi mới không cẩn thận đẩy cô ta ngã. Nam Cung Tuyệt, bạn gái anh đưa đến quá đáng lắm, cũng không coi đây là nơi nào! Lại ra tay đánh người.”
Trương Mẫn nói, nước mắt cá sấu lách tách rơi xuống. Hừm! Mày còn kiêu ngạo sao! Hahaha, đánh người trong dịp này chắc chắn sẽ khiến cho Nam Cung Tuyệt bị mất mặt. Mày không chỉ sẽ bị Nam Cung Tuyệt bỏ rơi, mà còn phải chết!! Trương Mẫn thầm đắc ý.
Đôi mắt Phong Thiển Tịch mở to hết cỡ, cái quái gì vậy? Kẻ độc ác lại đi tố cáo trước? Không ổn rồi, không ổn rồi, mọi người đều nhìn chằm chằm lại đây. Nam Cung Tuyệt chắc sẽ không tin chứ?
“Nam Cung...” Cô chưa kịp gọi.
Chỉ thấy Nam Cung Tuyệt lạnh băng mở miệng nói: “Thật sao? Cô ấy ra tay đánh cô trong bữa tiệc như thế này sao?”
Không thể nào.... Anh thật sự tin? Khuôn mặt Thiển Tịch bị dồn nén trở nên cứng đờ.
Trương Mẫn càng ngày càng ra vẻ đáng thương, lau nước mắt, nghẹn ngào: “Dạ, Nam Cung Tuyệt, còn có các vị đang ngồi ở đây, mọi người phải phân xử công bằng cho tôi nha, tôi chỉ là tới nói với vị tiểu thư đây mấy câu, ai mà biết nói một hồi lại nói sai chuyện gì, cô ta liền ra tay đánh tôi.. Hu hu.. Sao lại có thể khi dễ người khác như vậy, thật quá đáng!! Người như vậy, căn bản không có tư cách tới tham gia yến tiệc!”
Nam Cung Tuyệt nheo mắt xanh, nhìn lại Phong Thiển Tịch, anh khom người xuống một chút.
“Tôi không có.” Thiển Tịch thì thầm.
Nam Cung Tuyệt không trả lời cô, đưa tay ra một bàn tay to lớn đặt lên vai cô, nhẹ nhàng kéo cô từ trên mặt đất lên.
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tin hay không tin cô? Có phải kéo cô lên để dạy dỗ cô không?
Sau khi đỡ cô đứng dậy, bàn tay của Nam Cung Tuyệt vòng qua eo cô, động tác rất tao nhã: “Thiển Tịch, xảy ra chuyện như thế này sao không gọi anh tới?”
“Tôi...” Cô không thoải mái với sự thay đổi đột ngột của Nam Cung Tuyệt.
Nam Cung Tuyệt mỉm cười duyên dáng, ôm lấy cô và quay sang nhìn Trương Mẫn: “Cô Trương, để tôi giới thiệu cho cô. Tên cô ấy là Phong Thiển Tịch, và là vợ của tôi.”
Trương Mẫn sững người một lúc: “Cái gì, cái gì? Cô ta, cô ta là anh, anh....”
“Không biết vợ của tôi, tại sao lại cãi nhau với cô Trương đây? Hửm?” Anh nói rồi nở một nụ cười phong cách quý ông. Chỉ một câu đơn giản nhưng ngay lập tức nó trở nên khí phách vô cùng!
Rất nhiều người như chết lặng. Hóa ra là vợ của Nam Cung Tuyệt? Hình như chưa từng nghe qua Nam Cung Tuyệt cưới vợ? Đáng tiếc, lần này Trương Mẫn đã thực sự gặp rắc rối, ai không chọc lại chọc trúng vợ của Nam Cung Tuyệt.
“Bởi vì... Bởi vì...” Trương Mẫn run rẩy cúi đầu xuống.
“Tôi thấy Nam Cung phu nhân chưa từng đánh cô Trương, chính là cô Trương đẩy cô ấy ngã!” Một giọng nói truyền ra từ đám đông.
Đây cũng là vấn đề tất nhiên. Đã biết người phụ nữ này là vợ của Nam Cung Tuyệt, ai còn dám lên tiếng giúp cho Trương Mẫn cơ chứ!
Khi sự việc được sáng tỏ, Trương Mẫn ngẩng đầu lên trong hoảng loạn, đối mặt với ánh mắt kì lạ của mọi người, cô ta sợ hãi ngại ngùng, ngay lập tức che mặt khóc và bỏ chạy....
Chẳng mấy chốc, bữa tiệc đã quay về bầu không khí ban đầu, kẻ nên ăn thì ăn, người nên uống thì uống, ai cần bàn chuyện thì cứ nói, chuyện vừa rồi giống như một bản nhạc đệm nho nhỏ, vội vàng bắt đầu, cũng nhanh chóng kết thúc.
Trong tiệc tối, mọi người đều lo nói chuyện của mình, nào có người sẽ chú ý tới Phong Thiển Tịch cùng Trương Mẫn, hơn nữa âm thanh của hai người không lớn, thoạt nhìn giống như tán gẫu bình thường, càng không gây thêm sự chú ý.
Đối mặt với một Trương Mẫn chanh chua, Phong Thiển Tịch biết mình nhiều lời vô ích, cô không muốn chú ý quá nhiều, từ từ quay đầu lại phớt lờ Trương Mẫn.
“Sao nào, cô cho rằng không để ý tới tôi là được sao? Hừ, loại nhân tình như cô, cũng xứng tới tham dự bữa tiệc cao cấp này hả? Mặc váy đắt tiền, đeo trang sức còn trang điểm, cô cho rằng con quạ bay lên cành cao thì có thể trở thành phượng hoàng sao? Haizz thật là dạng người gì cũng có mà.” Thấy cô không nói lời nào, Trương Mẫn càng ngày càng châm chọc không e dè.
Tầm mắt Thiển Tịch vẫn nhìn về chỗ khác, phớt lờ cô ta.
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Trương Mẫn nhíu mày, cái gì? Con đàn bà này không thể tiếp cận sao? Rõ ràng là thứ rác rưởi, còn giả vờ mình là tiểu thư danh giá! Mày thực sự cho rằng mặc long bào vào thì có thể thành Thái Tử chắc?
“Cắt! Cô còn diễn cái gì? Khi rên trên giường của đàn ông, không biết cô có bao nhiêu là dâm đãng! Thật sự không biết loại cha mẹ rác rưởi như thế nào, mới có thể sinh ra một con đàn bà không biết xấu hổ như cô!”
“Cô Trương, cô không biết rằng nói về cha mẹ của người khác là một chuyện rất đáng xấu hổ sao?” Cô không thể chịu được việc ba mẹ mình bị người ta nhục mạ. Đây là điểm mấu chốt của cô.
“Thì đã sao, tôi cứ nói đó cô có thể làm gì tôi? Thứ cha mẹ rác rưởi sinh ra loại cặn bã chuyên dụ dỗ đàn ông như cô, chỉ muốn lừa được chút tiền từ Nam Cung Tuyệt chứ gì!”
“Im đi!!” Hai mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo một cổ khí thế bức người tỏa ra.
“Cô có tư cách gì, có quyền gì kêu tôi câm miệng?” Trương Mẫn đắc ý lắc lư thân thể, nhìn cô chịu ủy khuất.
Đôi mắt Phong Thiển Tịch lạnh lùng, vẻ mặt bình đạm tiến đến bên tai cô ta nói: “Có một câu tục ngữ thế này, không ăn nho trước sao biết nho chua. Sao tôi lại nghe vị chua từ miệng cô Trương đây nhỉ? Nói tôi câu dẫn Nam Cung Tuyệt? Hỏi tôi làm thế nào để quyến rũ đàn ông. Có phải cô cũng muốn quyến rũ Nam Cung Tuyệt hay không? Hay là đã sớm dụ dỗ thất bại từ lâu?”
Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe miệng, mặc dù cô không biết tại sao người phụ nữ kia gây rắc rối cho cô, nhưng chung quy cũng chỉ có thể là loại chuyện phụ nữ tranh giành tình cảm.
“Mày... Con giẻ rách!” Bị chọc trúng tim đen, Trương Mẫn tức giận thẳng tay đẩy Thiển Tịch một cách không thương tiếc.
“A....” Thiển Tịch vốn dĩ đang mang giày cao gót, bị đẩy như vậy, liền ngã xuống đất.
Trương Mẫn gây rắc rối đến như vậy, còn đẩy ngã Phong Thiển Tịch, ngay lập tức họ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
“Ơ, có chuyện gì vây?”
“Hình như là đánh nhau?”
“Không phải đó là Trương tiểu thư sao? Wow, ai to gan vậy, dám đánh nhau cùng cô ta, ăn gan hùm mật gấu rồi.”
Một lúc sau bữa tiệc trở nên ồn ào, những ánh mắt khác thường không ngừng nhìn ngó dò xét trên người Phong Thiển Tịch.
Nam Cung Tuyệt cũng bị kinh động, quay lại và nhìn cảnh tượng phía sau.
“Uh.. Chuyện gì xảy ra vậy? Nam Cung tổng tài, người bị ngã, không phải là đối tượng mà ngài mang đến đó sao?” Người đứng bên cạnh nghi ngờ nói.
Nam Cung Tuyệt bước chầm chậm về phía Phong Thiển Tịch đang nằm trên mặt đất, đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn chặt cô.
Phong Thiển Tịch cau mày, chết chắc rồi, cô đã gây rắc rối cho Nam Cung Tuyệt. Trong một dịp quan trọng như vậy, cô thậm chí còn cãi nhau với người khác, chắc chắn anh sẽ mắng chết cô!
“Hu hu hu...” Lúc này, Trương Mẫn đã che kín mặt khóc nức nở.
Tất nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Mẫn, bao gồm cả Nam Cung Tuyệt và Thiển Tịch.
“Hu hu hu.... Cô ta đánh tôi, người phụ nữ này tát tôi, tôi mới không cẩn thận đẩy cô ta ngã. Nam Cung Tuyệt, bạn gái anh đưa đến quá đáng lắm, cũng không coi đây là nơi nào! Lại ra tay đánh người.”
Trương Mẫn nói, nước mắt cá sấu lách tách rơi xuống. Hừm! Mày còn kiêu ngạo sao! Hahaha, đánh người trong dịp này chắc chắn sẽ khiến cho Nam Cung Tuyệt bị mất mặt. Mày không chỉ sẽ bị Nam Cung Tuyệt bỏ rơi, mà còn phải chết!! Trương Mẫn thầm đắc ý.
Đôi mắt Phong Thiển Tịch mở to hết cỡ, cái quái gì vậy? Kẻ độc ác lại đi tố cáo trước? Không ổn rồi, không ổn rồi, mọi người đều nhìn chằm chằm lại đây. Nam Cung Tuyệt chắc sẽ không tin chứ?
“Nam Cung...” Cô chưa kịp gọi.
Chỉ thấy Nam Cung Tuyệt lạnh băng mở miệng nói: “Thật sao? Cô ấy ra tay đánh cô trong bữa tiệc như thế này sao?”
Không thể nào.... Anh thật sự tin? Khuôn mặt Thiển Tịch bị dồn nén trở nên cứng đờ.
Trương Mẫn càng ngày càng ra vẻ đáng thương, lau nước mắt, nghẹn ngào: “Dạ, Nam Cung Tuyệt, còn có các vị đang ngồi ở đây, mọi người phải phân xử công bằng cho tôi nha, tôi chỉ là tới nói với vị tiểu thư đây mấy câu, ai mà biết nói một hồi lại nói sai chuyện gì, cô ta liền ra tay đánh tôi.. Hu hu.. Sao lại có thể khi dễ người khác như vậy, thật quá đáng!! Người như vậy, căn bản không có tư cách tới tham gia yến tiệc!”
Nam Cung Tuyệt nheo mắt xanh, nhìn lại Phong Thiển Tịch, anh khom người xuống một chút.
“Tôi không có.” Thiển Tịch thì thầm.
Nam Cung Tuyệt không trả lời cô, đưa tay ra một bàn tay to lớn đặt lên vai cô, nhẹ nhàng kéo cô từ trên mặt đất lên.
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tin hay không tin cô? Có phải kéo cô lên để dạy dỗ cô không?
Sau khi đỡ cô đứng dậy, bàn tay của Nam Cung Tuyệt vòng qua eo cô, động tác rất tao nhã: “Thiển Tịch, xảy ra chuyện như thế này sao không gọi anh tới?”
“Tôi...” Cô không thoải mái với sự thay đổi đột ngột của Nam Cung Tuyệt.
Nam Cung Tuyệt mỉm cười duyên dáng, ôm lấy cô và quay sang nhìn Trương Mẫn: “Cô Trương, để tôi giới thiệu cho cô. Tên cô ấy là Phong Thiển Tịch, và là vợ của tôi.”
Trương Mẫn sững người một lúc: “Cái gì, cái gì? Cô ta, cô ta là anh, anh....”
“Không biết vợ của tôi, tại sao lại cãi nhau với cô Trương đây? Hửm?” Anh nói rồi nở một nụ cười phong cách quý ông. Chỉ một câu đơn giản nhưng ngay lập tức nó trở nên khí phách vô cùng!
Rất nhiều người như chết lặng. Hóa ra là vợ của Nam Cung Tuyệt? Hình như chưa từng nghe qua Nam Cung Tuyệt cưới vợ? Đáng tiếc, lần này Trương Mẫn đã thực sự gặp rắc rối, ai không chọc lại chọc trúng vợ của Nam Cung Tuyệt.
“Bởi vì... Bởi vì...” Trương Mẫn run rẩy cúi đầu xuống.
“Tôi thấy Nam Cung phu nhân chưa từng đánh cô Trương, chính là cô Trương đẩy cô ấy ngã!” Một giọng nói truyền ra từ đám đông.
Đây cũng là vấn đề tất nhiên. Đã biết người phụ nữ này là vợ của Nam Cung Tuyệt, ai còn dám lên tiếng giúp cho Trương Mẫn cơ chứ!
Khi sự việc được sáng tỏ, Trương Mẫn ngẩng đầu lên trong hoảng loạn, đối mặt với ánh mắt kì lạ của mọi người, cô ta sợ hãi ngại ngùng, ngay lập tức che mặt khóc và bỏ chạy....
Chẳng mấy chốc, bữa tiệc đã quay về bầu không khí ban đầu, kẻ nên ăn thì ăn, người nên uống thì uống, ai cần bàn chuyện thì cứ nói, chuyện vừa rồi giống như một bản nhạc đệm nho nhỏ, vội vàng bắt đầu, cũng nhanh chóng kết thúc.
Bình luận truyện