Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 18: Huynh sẽ không trách muội đâu
Như Ý tiếp tục nói: “Tứ ca. muội rất muốn giúp huynh, nhưng lại không giúp được gì.”
Trác Lỗi có chút giận dỗi nói: “Tiểu muội. muội cũng biết tứ ca không phải muốn muội phải thành đạt sự nghiệp lớn lao gì, cũng không cần muội phải có năng lực xuất chúng gì, nhưng muội phải đứng ở lập trường của phủ Trác Vương mà nghĩ, ít ra thì cũng phải có một chút thực lực để bảo vệ địa vị và tôn nghiêm của bản thân mình. Nhưng muội bây giờ: văn mù và võ cũng không xong, phế nhân song diện! Tứ ca cảm thấy rất đau lòng, tháng ngày sau này của muội sẽ còn thảm hơn của tứ ca nữa!”
Văn mù?
Không biết võ?
Phế nhân song diện?
Như Ý ảm đạm cười.
Cô thiên tài đặc công ở thế kỷ hai mươi mốt, xuyên không đến thế giới này lại trở thành phế nhân? Như vậy có phải là đả kích quá lớn hay không đây?
Trác Lỗi nói: “Như Ý, muội có thể nào đừng đùa cợt bất cần như vậy nữa được không? Muội có thể để tâm một chút vào những việc mình làm không?Tứ ca vì muội mà lo lắng đến đau đầu, mà muội thì không hề cảm thấy sốt ruột.”
Như Ý cười cười nói: “Tứ ca, huynh không cần lo lắng cho muội.”
Nghe vậy Trác Lỗi lại nói: “Sao ta có thể không lo được? Một phế nhân trong phủ Trác Vương sẽ không có một chút địa vị nào đâu! Chẳng lẽ muội không biết sao? Thử thách khả năng thiên phú luyện võ không thông qua, đến cả tỷ tỷ ruột của muội, muội muội ruột của ta cũng đã có ý định đuổi muội ra ngoài rồi, muội nghĩ xem những người khác sẽ đối xử với muội như thế nào?”
Như Ý nói: “Tứ ca, Như Ý tự nhiên sẽ có biện pháp ứng phó, huynh cứ yên tâm là được.”
Cô biết Trác Lỗi này tuy có chút cộc lốc, có chút cổ hủ quá mức, nhưng huynh vẫn là người lương thiện nhiệt tình, cũng là người mà cô có thể tin tưởng không cần đề phòng ở cái thế giới này.
“Thôi thôi, đi về trước rồi nói sau. Mấy ngày nay ngoài đường cũng không an bình, chúng ta mau về thôi. Xe phu, mau về phủ.” Trác Lỗi cũng bước nhanh hơn.
Như Ý cũng đã để ý tới.
Tuy là bọn họ ngồi bên trong xe ngựa xa hoa, nhưng tiếng ồn ào và hỗn loạn của bên ngoài vẫn chưa ngưng qua.
“Tứ ca, hình như đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ừ.”
“Sao vậy?”
“Mấy ngày nay kinh thành cũng đã nghiêm cấm rồi.”
“Vì sao?”
“Thời gian trước ở Hoàng Cung có thích khách, đội cận vệ của Hoàng đế đã phong kinh thành để lùng bắt thích khách.”
“Ờ. Thích khách.”
Như Ý tùy tiện ầm ừ rồi không hỏi tiếp nữa.Chuyện thích khách không liên quan đến cô.
Lời nói của Trác Lỗi quả nhiên không sai chút nào.
Như Ý ở phủ Trác Vương từ ban đầu được coi như là công chúa giờ đã hạ xuống không khác gì gia nô.
Mặc dù Trác Lỗi vốn là tổng quản phụ trách chuyện lớn nhỏ trong phủ Trách Vương đã sớm dặn dò không được coi thường Như Ý, nhưng Như Ý vẫn nhận được thái độ lạnh nhạt, người của Trác gia đều lời ra tiếng vào sau lưng cô, chỉ chỉ trỏ trỏ. Ngay cả đến ăn uống hằng ngày cũng bị cắt xén bớt rất nhiều, không canh, không thịt, chỉ còn hai đĩa rau nguội lạnh.
Như Ý thầm nghĩ: nếu tứ ca không phải là tổng quản trong phủ thì e rằng đến rau nguội cũng không ai đưa qua, bắt cô phải đích thân tự xuống bếp lấy.
Chị ruột của cô, lục tiểu thư Trác Uyển dẫn theo nha hoàn thân cận Xuân Bình cũng đến gây chuyện, dùng lời cay độc để mắng chửi Như Ý rằng Như Ý đang chiếm lấy đình trúc vốn dĩ thuộc về mình.
Đình trúc ở phủ Trác Vương không phải là đình viện xa hoa gì, ngược lại có chút hiu quạnh, vì nó cách xa khu nhà ở, nên khá yên tĩnh, ngày thường cũng ít người lui tới.
Vốn được coi trọng ở phủ Trác Vương, Trác lục tiểu thư muốn một mình độc chiếm đình viện, Trác Lỗi cũng đã từng hứa sẽ để đình trúc cho cô. Nhưng cô oán hận sự xuất hiện của Như Ý đã tranh giành mất đình viên hẻo lánh này, hay là oán hận Như Ý đã giành mất huynh trưởng của mình, hình như đến bản thân cô cũng không hiểu rõ được sao mình lại oán hận Như Ý.
Loại thiên kim tiểu thư được cưng chiều quen thói như vậy, Như Ý vốn chẳng muốn đôi co với cô ta.
Muốn tranh giành sủng ái hay là tranh giành đình trúc, cô cũng mặc kệ Trác Uyển muốn làm gì thì làm.
Dù gì thì Như Ý cũng không quan tâm. Duy chỉ có thân phận Cửu tiểu thư của phủ Trác Vương là cô để ý nhất, vì đây là hộ chiếu tốt nhất để cô thông hành trong cái thế giới này.
Đợi đến khi cô quen thuộc hơn với thế giới này, hiểu biết hơn, cũng sẽ là lúc cô rời đi. Tình yêu của huynh trưởng? Đình trúc? Những thứ này cô không hề để ý tới.
Thái độ dửng dưng của Như Ý càng làm cho Trác Uyển tức giận hơn, cô cảm thấy Như Ý đang xem thường cô, cười nhạo cô!
Đại tiểu thư với tính khí cực xấu xa này trước khi rời đi không quên hung hăng cảnh cáo Như Ý, rằng cô sẽ không dễ dàng cho qua như vậy được!
Như Ý chỉ mỉm cười đáp lại.
Đôi khi mỉm cười lại khiến cho kẻ thù càng thêm tức giận hơn so với vũ khí.
Như Ý hiểu được đạo lý này.
Huống chi Trác Uyển xấu tính này còn không đủ tư cách để làm đối thủ của cô! Nên Phi Uyên chẳng màn để ý đến cô.
Trác Uyển và ả nha hoàn xấu xa vừa rời đi không lâu sau, Trác Lỗi đã hấp tấp chạy đến.
Trác Lỗi có chút giận dỗi nói: “Tiểu muội. muội cũng biết tứ ca không phải muốn muội phải thành đạt sự nghiệp lớn lao gì, cũng không cần muội phải có năng lực xuất chúng gì, nhưng muội phải đứng ở lập trường của phủ Trác Vương mà nghĩ, ít ra thì cũng phải có một chút thực lực để bảo vệ địa vị và tôn nghiêm của bản thân mình. Nhưng muội bây giờ: văn mù và võ cũng không xong, phế nhân song diện! Tứ ca cảm thấy rất đau lòng, tháng ngày sau này của muội sẽ còn thảm hơn của tứ ca nữa!”
Văn mù?
Không biết võ?
Phế nhân song diện?
Như Ý ảm đạm cười.
Cô thiên tài đặc công ở thế kỷ hai mươi mốt, xuyên không đến thế giới này lại trở thành phế nhân? Như vậy có phải là đả kích quá lớn hay không đây?
Trác Lỗi nói: “Như Ý, muội có thể nào đừng đùa cợt bất cần như vậy nữa được không? Muội có thể để tâm một chút vào những việc mình làm không?Tứ ca vì muội mà lo lắng đến đau đầu, mà muội thì không hề cảm thấy sốt ruột.”
Như Ý cười cười nói: “Tứ ca, huynh không cần lo lắng cho muội.”
Nghe vậy Trác Lỗi lại nói: “Sao ta có thể không lo được? Một phế nhân trong phủ Trác Vương sẽ không có một chút địa vị nào đâu! Chẳng lẽ muội không biết sao? Thử thách khả năng thiên phú luyện võ không thông qua, đến cả tỷ tỷ ruột của muội, muội muội ruột của ta cũng đã có ý định đuổi muội ra ngoài rồi, muội nghĩ xem những người khác sẽ đối xử với muội như thế nào?”
Như Ý nói: “Tứ ca, Như Ý tự nhiên sẽ có biện pháp ứng phó, huynh cứ yên tâm là được.”
Cô biết Trác Lỗi này tuy có chút cộc lốc, có chút cổ hủ quá mức, nhưng huynh vẫn là người lương thiện nhiệt tình, cũng là người mà cô có thể tin tưởng không cần đề phòng ở cái thế giới này.
“Thôi thôi, đi về trước rồi nói sau. Mấy ngày nay ngoài đường cũng không an bình, chúng ta mau về thôi. Xe phu, mau về phủ.” Trác Lỗi cũng bước nhanh hơn.
Như Ý cũng đã để ý tới.
Tuy là bọn họ ngồi bên trong xe ngựa xa hoa, nhưng tiếng ồn ào và hỗn loạn của bên ngoài vẫn chưa ngưng qua.
“Tứ ca, hình như đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ừ.”
“Sao vậy?”
“Mấy ngày nay kinh thành cũng đã nghiêm cấm rồi.”
“Vì sao?”
“Thời gian trước ở Hoàng Cung có thích khách, đội cận vệ của Hoàng đế đã phong kinh thành để lùng bắt thích khách.”
“Ờ. Thích khách.”
Như Ý tùy tiện ầm ừ rồi không hỏi tiếp nữa.Chuyện thích khách không liên quan đến cô.
Lời nói của Trác Lỗi quả nhiên không sai chút nào.
Như Ý ở phủ Trác Vương từ ban đầu được coi như là công chúa giờ đã hạ xuống không khác gì gia nô.
Mặc dù Trác Lỗi vốn là tổng quản phụ trách chuyện lớn nhỏ trong phủ Trách Vương đã sớm dặn dò không được coi thường Như Ý, nhưng Như Ý vẫn nhận được thái độ lạnh nhạt, người của Trác gia đều lời ra tiếng vào sau lưng cô, chỉ chỉ trỏ trỏ. Ngay cả đến ăn uống hằng ngày cũng bị cắt xén bớt rất nhiều, không canh, không thịt, chỉ còn hai đĩa rau nguội lạnh.
Như Ý thầm nghĩ: nếu tứ ca không phải là tổng quản trong phủ thì e rằng đến rau nguội cũng không ai đưa qua, bắt cô phải đích thân tự xuống bếp lấy.
Chị ruột của cô, lục tiểu thư Trác Uyển dẫn theo nha hoàn thân cận Xuân Bình cũng đến gây chuyện, dùng lời cay độc để mắng chửi Như Ý rằng Như Ý đang chiếm lấy đình trúc vốn dĩ thuộc về mình.
Đình trúc ở phủ Trác Vương không phải là đình viện xa hoa gì, ngược lại có chút hiu quạnh, vì nó cách xa khu nhà ở, nên khá yên tĩnh, ngày thường cũng ít người lui tới.
Vốn được coi trọng ở phủ Trác Vương, Trác lục tiểu thư muốn một mình độc chiếm đình viện, Trác Lỗi cũng đã từng hứa sẽ để đình trúc cho cô. Nhưng cô oán hận sự xuất hiện của Như Ý đã tranh giành mất đình viên hẻo lánh này, hay là oán hận Như Ý đã giành mất huynh trưởng của mình, hình như đến bản thân cô cũng không hiểu rõ được sao mình lại oán hận Như Ý.
Loại thiên kim tiểu thư được cưng chiều quen thói như vậy, Như Ý vốn chẳng muốn đôi co với cô ta.
Muốn tranh giành sủng ái hay là tranh giành đình trúc, cô cũng mặc kệ Trác Uyển muốn làm gì thì làm.
Dù gì thì Như Ý cũng không quan tâm. Duy chỉ có thân phận Cửu tiểu thư của phủ Trác Vương là cô để ý nhất, vì đây là hộ chiếu tốt nhất để cô thông hành trong cái thế giới này.
Đợi đến khi cô quen thuộc hơn với thế giới này, hiểu biết hơn, cũng sẽ là lúc cô rời đi. Tình yêu của huynh trưởng? Đình trúc? Những thứ này cô không hề để ý tới.
Thái độ dửng dưng của Như Ý càng làm cho Trác Uyển tức giận hơn, cô cảm thấy Như Ý đang xem thường cô, cười nhạo cô!
Đại tiểu thư với tính khí cực xấu xa này trước khi rời đi không quên hung hăng cảnh cáo Như Ý, rằng cô sẽ không dễ dàng cho qua như vậy được!
Như Ý chỉ mỉm cười đáp lại.
Đôi khi mỉm cười lại khiến cho kẻ thù càng thêm tức giận hơn so với vũ khí.
Như Ý hiểu được đạo lý này.
Huống chi Trác Uyển xấu tính này còn không đủ tư cách để làm đối thủ của cô! Nên Phi Uyên chẳng màn để ý đến cô.
Trác Uyển và ả nha hoàn xấu xa vừa rời đi không lâu sau, Trác Lỗi đã hấp tấp chạy đến.
Bình luận truyện