Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 529: Một người đàn ông cô đơn
Như Ý chớp đôi mắt to xinh đẹp, nhìn Âu Dương Tuyệt nói: “Vậy bi thương thế nào mới thuộc về tôi?”
Âu Dương Tuyệt chậm rãi lại gần cô, gần như dán sát vào người cô, nhìn cô từ trên cao xuống rồi nói: “Bi thương căn bản không thuộc về cô…”
Trong đầu Âu Dương Tuyệt lại hiện lên nụ cười cực kỳ ngây thơ đơn thuần vừa nãy của cô, không có bất kỳ sự giả vờ nào, là nụ cười xuất phát từ nội tâm…
“Cô hẳn nên nghĩ chuyện vui vẻ, cười nhiều lên, vì như vậy thật sự rất đẹp, mê người…” Âu Dương Tuyệt dựa vào trí nhớ của mình nói ra cảm giác vừa nãy.
“Cảm ơn lời khen của anh, có điều… đừng nói tôi tốt như vậy.” Như Ý vui vẻ cười nói.
Bất kỳ ai được khen ngợi, dù là người ta có thể đang cố ý nịnh nọt thì trong lòng cũng sẽ vui vẻ, Như Ý cũng không ngoại lệ, càng đừng nói tới lời khen này xuất phát từ miệng đại soái ca Âu Dương Tuyệt.
“Đúng rồi, tôi rất tò mò, trong căn phòng đó một mình anh sao có thể đánh thắng được ba người đàn ông… khỏe đẹp cân đối thế?” Như Ý tò mò cười hỏi.
“Nếu cô biết tôi từng tham gia huấn luyện bộ đội điều tra du kích Việt Nam thì cô sẽ không cảm thấy kỳ lạ nữa.”
“Du kích Việt Nam?”
“Vài năm trước, bộ đội quốc gia âm thầm phái đi trấn áp một số bộ đội bí mật phần tử cấp tiến của Việt Nam.” Âu Dương Tuyệt giải thích.
“Thì ra là vậy.” Như Ý bỗng hiểu ra: “Chiến tranh chẳng phải sẽ chết nhiều người sao, tôi thấy anh không giống người từ quân đội ra.”
“Nội tâm của một người thế nào không thể dựa vào vẻ bề ngoài của người đó mà suy xét, ví dụ như một số gián điệp, đặc công cấp thế giới, cho dù họ xuất hiện trước mặt cô thì cô cũng sẽ quên mình đã từng nhìn thấy họ trong vòng ba giây.” Âu Dương Tuyệt so sánh.
Đặc công?!
Như Ý nghe thấy từ này, lòng bỗng nhiên rung động, dường như trong đầu lướt qua cái gì rồi nhanh chóng biến mất, không nắm lại được.
“Bây giờ đã định nói cho tôi, cô là người thế nào chưa?” Âu Dương Tuyệt hỏi.
“Tôi là…”
“Reng reng reng…”
Như Ý đang định nói thì bị tiếng chuông điện thoại êm tai ngắt lời, lấy điện thoại ra nhìn, không ngờ lại là Giai Tử Trạch gọi tới. Cô ra dấu im lặng với Âu Dương Tuyệt rồi nói vào điện thoại: “Ông chủ, có chuyện gì sao?”
“Cô đang ở đâu? Tôi không tìm thấy cô trong văn phòng.” Trong giọng nói quan tâm của Giai Tử Trạch mang theo chút sốt ruột.
“Tôi đang ở ngoài.” Như Ý nói: “Có phải có chuyện gì bận không? Tôi về ngay…”
“Thật ra cũng không phải.” Giai Tử Trạch ấp úng: “Tối nay có thời gian không?”
“Tham gia yến hội?”
Sau yến hội tối qua, Như Ý biết sau này bên ở bên Giai Tử Trạch sẽ không thiếu được phải đối phó loại yến hội nhàm chán này…
“Không phải.” Giai Tử Trạch nói: “Tối nay có một người họ hàng tới nên muốn giới thiệu cô với người ấy.”
“Ồ, bây giờ tôi sẽ về ngay.”
“Cô ở đâu?” Giai Tử Trạch nói: “Tôi qua đó đón cô.”
“Không cần đâu, tôi về ngay đây.” Như Ý nói rồi đồng thời ra hiệu với Âu Dương Tuyệt lên xe.
Âu Dương Tuyệt thấy cô cúp máy thì tiếc nuối nhún vai: “Vốn còn định cùng đi ăn tối với cô nhưng không ngờ cô lại phải về.”
“Thật sự muốn mời tôi thì có rất nhiều cơ hội.” Lên xe, Như Ý thắt dây an toàn.
“Đúng rồi, tôi rất tò mò bây giờ cô đang sống ở đâu.” Âu Dương Tuyệt khởi động xe rồi hỏi.
“Biệt thự lưng chừng núi.”
Khi xe thể thao màu trắng tới gần khu biệt thự, Như Ý bảo Âu Dương Tuyệt dừng xe lại rồi nói: “Dừng xe ở đây là được rồi, tôi tự vào.”
“Nhà cô ở đây?” Âu Dương Tuyệt đột nhiên hỏi.
“Không phải.” Như Ý cũng không giấu giếm: “Tôi chỉ tạm thời ở đây thôi, tôi nghĩ… không lâu nữa, tôi sẽ phải chuyển đi.”
“Vì sao?”
Như Ý cười khẽ nhìn Âu Dương Tuyệt nói: “Không có vì sao, trực giác của phụ nữ… Được rồi, tôi đi đây, lần sau gặp.” Nói rồi cô mở cửa xuống xe.
“Ngày mai có thời gian không?” Âu Dương Tuyệt đưa đầu ra cửa sổ hỏi.
“Xem tình hình đã…” Như Ý nói xong rồi đi về biệt thự.
Ở đó chỉ còn lại một chiếc xe thể thao màu trắng và một người đàn ông cô đơn…
Đừng thấy Như Ý dừng ở cửa khu biệt thự, nhưng đi tới biệt thự nhà mình còn một đoạn đường rất xa, khi nhìn thấy biệt thự nhà mình thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, một loạt đèn đường màu vàng chiếu sáng con đường.
“Reng reng reng…”
Điện thoại Như Ý lại đổ chuông, cô cho rằng Âu Dương Tuyệt gọi tới nhưng không ngờ lại là Giai Tử Trạch.
“Tên thần kinh này, đã tới cửa nhà rồi còn gọi điện.” Như Ý nghĩ cũng không nghĩ mà cúp máy.
Còn chưa vào cửa, Như Ý đã nghe thấy tiếng trò chuyện ở bên trong, một người phụ nữ có giọng rất chói tai đang nói với Giai Tử Trạch, còn nói cái gì thì Như Ý cũng không chú ý, cô đi vào.
Trong phòng khách có ba người, Giai Tử Trạch và một người phụ nữ rất béo, ăn mặc xinh đẹp, còn một người nữa là dì Trương.
“Cô về rồi?”
Như Ý vừa vào cửa, Giai Tử Trạch đã phát hiện, anh ta nhanh chóng chào hỏi. Mà đồng thời Như Ý cũng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, ánh mắt này ẩn chứa sự rất phức tạp, từ thưởng thức tới tàn nhẫn… Mặc dù chỉ lướt qua trong chớp mắt nhưng cô vẫn có thể phát hiện.
Nhưng chủ nhân của ánh mắt này chính là người phụ nữ béo ăn mặc xinh đẹp kia, mặc dù trên mặt bà ta mang nụ cười thận trọng nhưng Như Ý vẫn cảm nhận được đối phương dường như rất ghét cô, nhìn thái độ của Giai Tử Trạch với người phụ nữ này dường như rất tôn kính… mà vừa nãy anh ta cũng đã nói trong điện thoại, một người họ hàng của mình tới, lẽ nào chính là người phụ nữ béo nụ mà cười mang theo dao trước mắt này?
“Như Ý… Như Ý, cô sao thế?”
Khi Như Ý hồi thần thì Giai Tử Trạch đã đứng bên cạnh cô qươ tay.
“Ồ! Không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.” Một lý do viêm phổi.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.” Giai Tử Trạch cho rằng cô mệt thật bèn dắt tay cô, muốn kéo cô ngồi xuống sofa nghỉ ngơi. Bỗng dưng Như Ý cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, quay đầu lại nhìn thì phát hiện người phụ nữ béo đang nhìn chằm chằm nơi Giai Tử Trạch nắm tay cô.
Như Ý nhanh chóng giãy ra, nói với Giai Tử Trạch: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi, mọi người từ từ nói…” Nói rồi cô định bước đi, Giai Tử Trạch lại nói: “Nhưng sắp ăn cơm rồi, ở ngoài cô cũng chưa ăn phải không?!”
Nghe đến đây, bước chân Như Ý chần chừ, người phụ nữ béo cũng nói: “Đúng đó, bây giờ sắp ăn cơm rồi, cô lên lần nghỉ ngơi làm gì?”
Như Ý nghe vậy thì dừng bước, chỉ đành nhận thua.
Ban đầu cô không muốn ở chung với người phụ nữ béo này, vì dường như bà ta có địch ý vô cùng lớn với cô. Cô không khỏi bắt đầu suy đoán thân phận của người này.
Khi Như Ý đang lúng túng đứng tại chỗ thì người phụ nữ béo lại nói: “Tử Trạch, lẽ nào cậu không định giới thiệu cô gái xinh đẹp này à?”
Lúc này Giai Tử Trạch mới bừng tỉnh, vội vàng kéo Như Ý ngồi xuống sofa, cô bất đắc dĩ chỉ đành tùy theo.
“Đây là cô tôi, vừa từ nước Anh trở về, bà là trợ thủ đắc lực trên phương diện làm ăn của ba tôi, ba tôi đã giao toàn bộ quyền quản lý ở nước ngoài cho bà.” Giai Tử Trạch giới thiệu người phụ nữ béo cho Như Ý.
Thật ra người phụ nữ béo này là em gái của Giai Nhất Phong – ba Giai Tử Trạch … Giai Vân.
Giai Vân năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, là người khôn khéo cẩn thận, Giai Nhất Phong lập nghiệp dưới sự trợ giúp của bà, sau đó mới ngồi lên vị trí ban giám đốc của tập đoàn Minh Triệu, cũng dưới sự giúp đỡ của Giai Vân mới có sản nghiệp to lớn ngày hôm nay.
Ban đầu bà ta luôn quản lý công việc ở nước ngoài nhưng vì Giai Nhất Phong bệnh nặng, không thể không về nước tiếp quản công việc, thật ra cũng không tính là tiếp quản, dùng lời Giai Nhất Phong thì là trở về phụ giúp Giai Tử Trạch, nếu không sản nghiệp nhà họ Giai sẽ sụp đổ.
Như Ý nghe xong thì đã hoàn toàn hiểu ra, thầm nghĩ: Xem ra sa này ở đây, thật sự phải cẩn thận người phụ nữ này, dường như bà ta có địch ý gì đó với mình.
Như Ý thật sự không hiểu mình có nơi nào đắc tội hay uy hiếp tới bà ta.
“Đây là trợ lý mới thuê của cháu, cô Như Ý…” Sau đó Giai Tử Trạch lại giới thiệu Như Ý với Giai Vân.
“Chào bà…” Xuất phát từ phép lịch sự. Như Ý vẫn chào hỏi Giai Vân.
“Ừm!” Giai Vân cười nói: “Cô gái nhỏ à, làm việc cho tốt nhé.” Trên mặt bà ta mang nụ cười hài hòa, nếu người không quen biết có lẽ sẽ cảm thấy bà ta rất thân thiện nhưng Như Ý tuyệt đối không cho là vậy.
Như Ý không nói gì, trầm mặc gật đầu…
Lúc này, Giai Tử Trạch hỏi: “Đúng rồi cô, tiểu Nhã đâu, chưa về sao ạ?”
“Con nhóc tiểu Nhã ấy hả?” Giai Vân nói tới cái tên này thì nở nụ cười vui mừng: “Tiểu Nhã bây giờ vẫn đang đi học ở Pháp, có điều hình như nó nói sắp về rồi, đến khi đó Tử Trạch cháu giúp cô quản giáo nó một năm nhé, tránh cho nó cả ngày chạy ra ngoài, có điều tính con bé này không thích dính ai lại chỉ thích dính lấy cháu.”
“Vậy sao?” Giai Tử Trạch lúng túng cười, đuôi mắt lén liếc nhìn Như Ý, thấy cô chỉ cười nhạt ngồi bên cạnh thì mới nói tiếp: “Cô nhóc tiểu Nhã cũng sắp tốt nghiệp rồi sao? Đến khi đó về nước có cô dẫn dắt thì làm gì còn cần đến cháu.”
Như Ý ngồi bên cạnh, mặc dù không nói gì nhưng cô biết, dường như Giai Tử Trạch có chút kiêng kỵ với người phụ nữ tên tiểu Nhã này.
Tiểu Nhã! Tiểu Nhã?
“Hoa hồng trắng này đều do chính tay cô tiểu Nhã trồng, cậu chủ vô cùng thích…”
Như Ý bỗng nhiên nhớ ra cảnh tượng nào đó khi cô mới tới biệt thự này.
“Tiểu Nhã, chính là Lưu Tiểu Nhã sao? Cũng chính là em họ ở Pháp của Giai Tử Trạch, con gái người phụ nữ béo trước mặt này?” Trong lòng Như Ý ngạc nhiên.
Nếu như suy luận này là đúng thì cô đã hiểu vì sao Giai Vân lại không thân thiện với cô.
“Cô à, cậu chủ Giai, ăn cơm thôi.” Dì Trương bỗng nhiên gọi.
Ba người vào chỗ, Giai Tử Trạch kéo ghế cho Như Ý, động tác này đều bị Giai Vân nhìn thấy nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười mỉm.
“Ăn đi, không cần khách sáo, cô là bạn của Tử Trạch thì cũng là bạn của tôi, cứ coi như nhà mình là được.” Giai Vân nói với Như Ý như thể mình là chủ nhân ngôi nhà.
Như Ý im lặng gật đầu, ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Bữa cơm này vô cùng ngột ngạt, Như Ý không thích người phụ nữ tên Giai Vân này lắm, dường như bà ta cũng có ý kiến với cô cho nên trong suốt quá trình ăn cơm, Như Ý cũng không chủ động nói chuyện, Giai Vân và Giai Tử Trạch lại trò chuyện việc gia đình, thi thoảng sẽ mỉm cười vui vẻ, một lát sau Như Ý không thể ngồi được nữa bèn lấy cớ đã no mà rời đi.
Như Ý vừa về phòng thì Giai Vân lập tức bỏ nụ cười ngụy trang, nghiêm túc nhìn Giai Tử Trạch.
“Tử Trạch!” Giai Vân hỏi.
Giai Tử Trạch nhìn bóng lưng Như Ý rời đi, bỗng nghe thấy Giai Vân gọi tên mình thì quay đầu nói: “Sao vậy ạ?”
Âu Dương Tuyệt chậm rãi lại gần cô, gần như dán sát vào người cô, nhìn cô từ trên cao xuống rồi nói: “Bi thương căn bản không thuộc về cô…”
Trong đầu Âu Dương Tuyệt lại hiện lên nụ cười cực kỳ ngây thơ đơn thuần vừa nãy của cô, không có bất kỳ sự giả vờ nào, là nụ cười xuất phát từ nội tâm…
“Cô hẳn nên nghĩ chuyện vui vẻ, cười nhiều lên, vì như vậy thật sự rất đẹp, mê người…” Âu Dương Tuyệt dựa vào trí nhớ của mình nói ra cảm giác vừa nãy.
“Cảm ơn lời khen của anh, có điều… đừng nói tôi tốt như vậy.” Như Ý vui vẻ cười nói.
Bất kỳ ai được khen ngợi, dù là người ta có thể đang cố ý nịnh nọt thì trong lòng cũng sẽ vui vẻ, Như Ý cũng không ngoại lệ, càng đừng nói tới lời khen này xuất phát từ miệng đại soái ca Âu Dương Tuyệt.
“Đúng rồi, tôi rất tò mò, trong căn phòng đó một mình anh sao có thể đánh thắng được ba người đàn ông… khỏe đẹp cân đối thế?” Như Ý tò mò cười hỏi.
“Nếu cô biết tôi từng tham gia huấn luyện bộ đội điều tra du kích Việt Nam thì cô sẽ không cảm thấy kỳ lạ nữa.”
“Du kích Việt Nam?”
“Vài năm trước, bộ đội quốc gia âm thầm phái đi trấn áp một số bộ đội bí mật phần tử cấp tiến của Việt Nam.” Âu Dương Tuyệt giải thích.
“Thì ra là vậy.” Như Ý bỗng hiểu ra: “Chiến tranh chẳng phải sẽ chết nhiều người sao, tôi thấy anh không giống người từ quân đội ra.”
“Nội tâm của một người thế nào không thể dựa vào vẻ bề ngoài của người đó mà suy xét, ví dụ như một số gián điệp, đặc công cấp thế giới, cho dù họ xuất hiện trước mặt cô thì cô cũng sẽ quên mình đã từng nhìn thấy họ trong vòng ba giây.” Âu Dương Tuyệt so sánh.
Đặc công?!
Như Ý nghe thấy từ này, lòng bỗng nhiên rung động, dường như trong đầu lướt qua cái gì rồi nhanh chóng biến mất, không nắm lại được.
“Bây giờ đã định nói cho tôi, cô là người thế nào chưa?” Âu Dương Tuyệt hỏi.
“Tôi là…”
“Reng reng reng…”
Như Ý đang định nói thì bị tiếng chuông điện thoại êm tai ngắt lời, lấy điện thoại ra nhìn, không ngờ lại là Giai Tử Trạch gọi tới. Cô ra dấu im lặng với Âu Dương Tuyệt rồi nói vào điện thoại: “Ông chủ, có chuyện gì sao?”
“Cô đang ở đâu? Tôi không tìm thấy cô trong văn phòng.” Trong giọng nói quan tâm của Giai Tử Trạch mang theo chút sốt ruột.
“Tôi đang ở ngoài.” Như Ý nói: “Có phải có chuyện gì bận không? Tôi về ngay…”
“Thật ra cũng không phải.” Giai Tử Trạch ấp úng: “Tối nay có thời gian không?”
“Tham gia yến hội?”
Sau yến hội tối qua, Như Ý biết sau này bên ở bên Giai Tử Trạch sẽ không thiếu được phải đối phó loại yến hội nhàm chán này…
“Không phải.” Giai Tử Trạch nói: “Tối nay có một người họ hàng tới nên muốn giới thiệu cô với người ấy.”
“Ồ, bây giờ tôi sẽ về ngay.”
“Cô ở đâu?” Giai Tử Trạch nói: “Tôi qua đó đón cô.”
“Không cần đâu, tôi về ngay đây.” Như Ý nói rồi đồng thời ra hiệu với Âu Dương Tuyệt lên xe.
Âu Dương Tuyệt thấy cô cúp máy thì tiếc nuối nhún vai: “Vốn còn định cùng đi ăn tối với cô nhưng không ngờ cô lại phải về.”
“Thật sự muốn mời tôi thì có rất nhiều cơ hội.” Lên xe, Như Ý thắt dây an toàn.
“Đúng rồi, tôi rất tò mò bây giờ cô đang sống ở đâu.” Âu Dương Tuyệt khởi động xe rồi hỏi.
“Biệt thự lưng chừng núi.”
Khi xe thể thao màu trắng tới gần khu biệt thự, Như Ý bảo Âu Dương Tuyệt dừng xe lại rồi nói: “Dừng xe ở đây là được rồi, tôi tự vào.”
“Nhà cô ở đây?” Âu Dương Tuyệt đột nhiên hỏi.
“Không phải.” Như Ý cũng không giấu giếm: “Tôi chỉ tạm thời ở đây thôi, tôi nghĩ… không lâu nữa, tôi sẽ phải chuyển đi.”
“Vì sao?”
Như Ý cười khẽ nhìn Âu Dương Tuyệt nói: “Không có vì sao, trực giác của phụ nữ… Được rồi, tôi đi đây, lần sau gặp.” Nói rồi cô mở cửa xuống xe.
“Ngày mai có thời gian không?” Âu Dương Tuyệt đưa đầu ra cửa sổ hỏi.
“Xem tình hình đã…” Như Ý nói xong rồi đi về biệt thự.
Ở đó chỉ còn lại một chiếc xe thể thao màu trắng và một người đàn ông cô đơn…
Đừng thấy Như Ý dừng ở cửa khu biệt thự, nhưng đi tới biệt thự nhà mình còn một đoạn đường rất xa, khi nhìn thấy biệt thự nhà mình thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, một loạt đèn đường màu vàng chiếu sáng con đường.
“Reng reng reng…”
Điện thoại Như Ý lại đổ chuông, cô cho rằng Âu Dương Tuyệt gọi tới nhưng không ngờ lại là Giai Tử Trạch.
“Tên thần kinh này, đã tới cửa nhà rồi còn gọi điện.” Như Ý nghĩ cũng không nghĩ mà cúp máy.
Còn chưa vào cửa, Như Ý đã nghe thấy tiếng trò chuyện ở bên trong, một người phụ nữ có giọng rất chói tai đang nói với Giai Tử Trạch, còn nói cái gì thì Như Ý cũng không chú ý, cô đi vào.
Trong phòng khách có ba người, Giai Tử Trạch và một người phụ nữ rất béo, ăn mặc xinh đẹp, còn một người nữa là dì Trương.
“Cô về rồi?”
Như Ý vừa vào cửa, Giai Tử Trạch đã phát hiện, anh ta nhanh chóng chào hỏi. Mà đồng thời Như Ý cũng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, ánh mắt này ẩn chứa sự rất phức tạp, từ thưởng thức tới tàn nhẫn… Mặc dù chỉ lướt qua trong chớp mắt nhưng cô vẫn có thể phát hiện.
Nhưng chủ nhân của ánh mắt này chính là người phụ nữ béo ăn mặc xinh đẹp kia, mặc dù trên mặt bà ta mang nụ cười thận trọng nhưng Như Ý vẫn cảm nhận được đối phương dường như rất ghét cô, nhìn thái độ của Giai Tử Trạch với người phụ nữ này dường như rất tôn kính… mà vừa nãy anh ta cũng đã nói trong điện thoại, một người họ hàng của mình tới, lẽ nào chính là người phụ nữ béo nụ mà cười mang theo dao trước mắt này?
“Như Ý… Như Ý, cô sao thế?”
Khi Như Ý hồi thần thì Giai Tử Trạch đã đứng bên cạnh cô qươ tay.
“Ồ! Không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.” Một lý do viêm phổi.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.” Giai Tử Trạch cho rằng cô mệt thật bèn dắt tay cô, muốn kéo cô ngồi xuống sofa nghỉ ngơi. Bỗng dưng Như Ý cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, quay đầu lại nhìn thì phát hiện người phụ nữ béo đang nhìn chằm chằm nơi Giai Tử Trạch nắm tay cô.
Như Ý nhanh chóng giãy ra, nói với Giai Tử Trạch: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi, mọi người từ từ nói…” Nói rồi cô định bước đi, Giai Tử Trạch lại nói: “Nhưng sắp ăn cơm rồi, ở ngoài cô cũng chưa ăn phải không?!”
Nghe đến đây, bước chân Như Ý chần chừ, người phụ nữ béo cũng nói: “Đúng đó, bây giờ sắp ăn cơm rồi, cô lên lần nghỉ ngơi làm gì?”
Như Ý nghe vậy thì dừng bước, chỉ đành nhận thua.
Ban đầu cô không muốn ở chung với người phụ nữ béo này, vì dường như bà ta có địch ý vô cùng lớn với cô. Cô không khỏi bắt đầu suy đoán thân phận của người này.
Khi Như Ý đang lúng túng đứng tại chỗ thì người phụ nữ béo lại nói: “Tử Trạch, lẽ nào cậu không định giới thiệu cô gái xinh đẹp này à?”
Lúc này Giai Tử Trạch mới bừng tỉnh, vội vàng kéo Như Ý ngồi xuống sofa, cô bất đắc dĩ chỉ đành tùy theo.
“Đây là cô tôi, vừa từ nước Anh trở về, bà là trợ thủ đắc lực trên phương diện làm ăn của ba tôi, ba tôi đã giao toàn bộ quyền quản lý ở nước ngoài cho bà.” Giai Tử Trạch giới thiệu người phụ nữ béo cho Như Ý.
Thật ra người phụ nữ béo này là em gái của Giai Nhất Phong – ba Giai Tử Trạch … Giai Vân.
Giai Vân năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, là người khôn khéo cẩn thận, Giai Nhất Phong lập nghiệp dưới sự trợ giúp của bà, sau đó mới ngồi lên vị trí ban giám đốc của tập đoàn Minh Triệu, cũng dưới sự giúp đỡ của Giai Vân mới có sản nghiệp to lớn ngày hôm nay.
Ban đầu bà ta luôn quản lý công việc ở nước ngoài nhưng vì Giai Nhất Phong bệnh nặng, không thể không về nước tiếp quản công việc, thật ra cũng không tính là tiếp quản, dùng lời Giai Nhất Phong thì là trở về phụ giúp Giai Tử Trạch, nếu không sản nghiệp nhà họ Giai sẽ sụp đổ.
Như Ý nghe xong thì đã hoàn toàn hiểu ra, thầm nghĩ: Xem ra sa này ở đây, thật sự phải cẩn thận người phụ nữ này, dường như bà ta có địch ý gì đó với mình.
Như Ý thật sự không hiểu mình có nơi nào đắc tội hay uy hiếp tới bà ta.
“Đây là trợ lý mới thuê của cháu, cô Như Ý…” Sau đó Giai Tử Trạch lại giới thiệu Như Ý với Giai Vân.
“Chào bà…” Xuất phát từ phép lịch sự. Như Ý vẫn chào hỏi Giai Vân.
“Ừm!” Giai Vân cười nói: “Cô gái nhỏ à, làm việc cho tốt nhé.” Trên mặt bà ta mang nụ cười hài hòa, nếu người không quen biết có lẽ sẽ cảm thấy bà ta rất thân thiện nhưng Như Ý tuyệt đối không cho là vậy.
Như Ý không nói gì, trầm mặc gật đầu…
Lúc này, Giai Tử Trạch hỏi: “Đúng rồi cô, tiểu Nhã đâu, chưa về sao ạ?”
“Con nhóc tiểu Nhã ấy hả?” Giai Vân nói tới cái tên này thì nở nụ cười vui mừng: “Tiểu Nhã bây giờ vẫn đang đi học ở Pháp, có điều hình như nó nói sắp về rồi, đến khi đó Tử Trạch cháu giúp cô quản giáo nó một năm nhé, tránh cho nó cả ngày chạy ra ngoài, có điều tính con bé này không thích dính ai lại chỉ thích dính lấy cháu.”
“Vậy sao?” Giai Tử Trạch lúng túng cười, đuôi mắt lén liếc nhìn Như Ý, thấy cô chỉ cười nhạt ngồi bên cạnh thì mới nói tiếp: “Cô nhóc tiểu Nhã cũng sắp tốt nghiệp rồi sao? Đến khi đó về nước có cô dẫn dắt thì làm gì còn cần đến cháu.”
Như Ý ngồi bên cạnh, mặc dù không nói gì nhưng cô biết, dường như Giai Tử Trạch có chút kiêng kỵ với người phụ nữ tên tiểu Nhã này.
Tiểu Nhã! Tiểu Nhã?
“Hoa hồng trắng này đều do chính tay cô tiểu Nhã trồng, cậu chủ vô cùng thích…”
Như Ý bỗng nhiên nhớ ra cảnh tượng nào đó khi cô mới tới biệt thự này.
“Tiểu Nhã, chính là Lưu Tiểu Nhã sao? Cũng chính là em họ ở Pháp của Giai Tử Trạch, con gái người phụ nữ béo trước mặt này?” Trong lòng Như Ý ngạc nhiên.
Nếu như suy luận này là đúng thì cô đã hiểu vì sao Giai Vân lại không thân thiện với cô.
“Cô à, cậu chủ Giai, ăn cơm thôi.” Dì Trương bỗng nhiên gọi.
Ba người vào chỗ, Giai Tử Trạch kéo ghế cho Như Ý, động tác này đều bị Giai Vân nhìn thấy nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười mỉm.
“Ăn đi, không cần khách sáo, cô là bạn của Tử Trạch thì cũng là bạn của tôi, cứ coi như nhà mình là được.” Giai Vân nói với Như Ý như thể mình là chủ nhân ngôi nhà.
Như Ý im lặng gật đầu, ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Bữa cơm này vô cùng ngột ngạt, Như Ý không thích người phụ nữ tên Giai Vân này lắm, dường như bà ta cũng có ý kiến với cô cho nên trong suốt quá trình ăn cơm, Như Ý cũng không chủ động nói chuyện, Giai Vân và Giai Tử Trạch lại trò chuyện việc gia đình, thi thoảng sẽ mỉm cười vui vẻ, một lát sau Như Ý không thể ngồi được nữa bèn lấy cớ đã no mà rời đi.
Như Ý vừa về phòng thì Giai Vân lập tức bỏ nụ cười ngụy trang, nghiêm túc nhìn Giai Tử Trạch.
“Tử Trạch!” Giai Vân hỏi.
Giai Tử Trạch nhìn bóng lưng Như Ý rời đi, bỗng nghe thấy Giai Vân gọi tên mình thì quay đầu nói: “Sao vậy ạ?”
Bình luận truyện