Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 57: Muốn tiền sắp phát điên
Không biết là một ngày.
Hay là một tháng.
Hay là vĩnh viễn đều sẽ không trở lại nữa...
Thân phận Cửu tiểu thư của Trác gia đối với cô mà nói chỉ là một quyển hộ chiếu, để cô có thể đi khắp nơi trong cái thế giới này mà không gặp phải trở ngại gì.
Cô chẳng hề lạ lẫm với sự giàu sang của Trác vương phủ, cô chỉ mang theo Tiểu Bạch và Xích Triều, ngay cả số vàng mà cô có được nhờ đuổi giết bọn hải tặc khi làm thợ săn tiền thưởng cũng đem chôn giấu trong tiểu viện Lạc Vũ. Cô phát hiện thì ra thế giới này không có ngân phiếu, ra ngoài mà mang theo cả một xe tải vàng thì đúng là đồ não úng thủy.
Đường phố kinh thành trưng bày rất nhiều hàng hóa rực rỡ sắc màu, với Như Ý mà nói thì thế giới này đã lạ rồi nhưng mấy thứ hàng hóa kỳ quái kia lại càng lạ hơn nữa.
Ví dụ như cô sẽ nhìn thấy một cái khung bằng tre hình tam giác cao khoảng một mét, cô nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không biết cái thứ đó được dùng để làm gì. Nếu như nói là cái giá để móc đồ thì hình tam giác không đứng vững bằng hình tứ giác, đây là một nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vậy bàn học, bàn ăn, tủ quần áo và nhiêu thứ khác nữa ở thế kỷ hai mốt đều không phải là hình tam giác, mà là hình tứ giác. Hơn nữa cái khung bằng tre này cũng không cao, chỉ cao cỡ một đứa trẻ ba bốn tuổi mà thôi.
Như Ý thực sự nghĩ không ra công dụng của nó, lấy nó đựng sách thì hơi ngu, hơn nữa cũng không chắc chắn. Về sau hỏi một người bán hàng rong, Như Ý mới biết được, thì ra đây là cái khung đựng giấy vệ sinh của nhà xí! Như Ý được mở rộng tầm mắt, mười cái đầu cũng nghĩ không ra, thì ra lại có công dụng như vậy.
Như Ý lại hỏi người bán hàng rong vì sao không làm thành cái khung hình bốn cạnh? Như vậy sẽ chắc chắn hơn, hơn nữa tốt nhất là nên làm một cái sọt tre hoặc một cái giỏ tre để đựng giấy vệ sinh không phải dễ dàng hơn sao?
Người bán hàng rong sau khi nghe xong thì tấm tắc nói kỳ quái.
Sau khi Như Ý dẫn Tiểu Bạch đi xa rồi, người bán hàng rong mới trầm mặc suy nghĩ thật lâu, sau đó đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng thu dọn quầy hàng!
Người bán hàng rong bên cạnh ông ta liền hỏi: "Trời còn lâu mới tối? Tại sao lại dẹp quầy nhanh như vậy chứ?"
Người bán hàng rong trả lời: "Về nhà làm giỏ tre!"
Một người bán hàng rong khác tò mò: "Giỏ tre là cái gì?"
Người bán hàng rong đắc ý trả lời: "Tương lai giỏ tre nhất định sẽ thịnh hành khắp thiên hạ, từ nay về sau mỗi một người đi nhà xí đều phải nhớ đến tôi! Tôi sắp được ghi danh vào sử sách rồi!"
Một người bán hàng rong khác cười nhạo: "Nếu ai đi nhà xí cũng nhớ đến anh thì anh không phải là ghi danh sử sách mà là để lại tiếng xấu muôn đời!"
Người bán hàng rong không để ý tới lời châm biếm mà chỉ ra vẻ thần bí thu dọn quầy hàng chạy cho lẹ: "Túm lại là tôi sắp phát tài rồi!!"
"Chậc, người này muốn tiền sắp phát điên rồi!"
Một người bán hàng rong khác khinh thường, sau đó tiếp tục hét to bán cái khung tre của mình.
Như Ý đi lang thang khắp chợ và cửa hàng, kỳ thực cô không phải là những cô gái bình thường, không thích đi dạo phố, cũng không cần phải mua gì. Chỉ là vì tiếp xúc với những thương nhân, những người bán hàng rong, người dân trồng rau, mới có thể thật sự quan sát và hiểu rõ được thế giới này.
"Ngao ngao."
Tiểu Bạch cả ngày lười biếng nằm trong lòng Như Ý ngủ nướng bỗng nhiên kêu vài tiếng rồi cào vuốt vào bụng
Như Ý nhìn nó rất giống con mèo Garfield hết ăn lại nằm, không thể không cười mắng: "Ngoại trừ ngủ nướng ra mày cũng chỉ biết ăn mà thôi! Ăn như vậy sẽ phát phì, may mà mày không không chỉ là một con mèo, nếu không ngay cả chuột cũng không biết bắt!"
"Ngao ngao! Ngao ngao!" Tiểu Bạch cật lực kháng nghị. Đây là đang kỳ thị những người mập mạp.
Như Ý cười mắng: "Được rồi được rồi! Quả hạch mang theo đã bị ngươi ăn hết từ lâu rồi, chúng ta tìm một khách sạn ăn một bữa thật ngon nhé. Đúng rồi, thế giới này không gọi là khách sạn mà gọi là quán rượu và nhà trọ, vậy chúng ta đi tìm một căn nhà trọ nào.”
"Ngao."
Nó hình như đang nói: Vậy cũng không đến nỗi nào.
Tiểu Bạch trừng mắt rồi lập tức lười biếng rúc vào lòng Như Ý, vùi đầu ngủ.
Hình như nó rất thích ngủ trong lòng Như Ý, trừ những lúc ăn ra thì bình thường sẽ không chui ra. Điều này khiến cho Như Ý càng chắc rằng nó là con đực, hơn nữa, còn cực kỳ háo sắc!
Như Ý thấy phía trước vừa khéo có một nhà trọ bình dân tên là Bách Hợp, trông cũng sạch sẽ, liền ôm Tiểu Bạch đi vào.
Hay là một tháng.
Hay là vĩnh viễn đều sẽ không trở lại nữa...
Thân phận Cửu tiểu thư của Trác gia đối với cô mà nói chỉ là một quyển hộ chiếu, để cô có thể đi khắp nơi trong cái thế giới này mà không gặp phải trở ngại gì.
Cô chẳng hề lạ lẫm với sự giàu sang của Trác vương phủ, cô chỉ mang theo Tiểu Bạch và Xích Triều, ngay cả số vàng mà cô có được nhờ đuổi giết bọn hải tặc khi làm thợ săn tiền thưởng cũng đem chôn giấu trong tiểu viện Lạc Vũ. Cô phát hiện thì ra thế giới này không có ngân phiếu, ra ngoài mà mang theo cả một xe tải vàng thì đúng là đồ não úng thủy.
Đường phố kinh thành trưng bày rất nhiều hàng hóa rực rỡ sắc màu, với Như Ý mà nói thì thế giới này đã lạ rồi nhưng mấy thứ hàng hóa kỳ quái kia lại càng lạ hơn nữa.
Ví dụ như cô sẽ nhìn thấy một cái khung bằng tre hình tam giác cao khoảng một mét, cô nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không biết cái thứ đó được dùng để làm gì. Nếu như nói là cái giá để móc đồ thì hình tam giác không đứng vững bằng hình tứ giác, đây là một nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vậy bàn học, bàn ăn, tủ quần áo và nhiêu thứ khác nữa ở thế kỷ hai mốt đều không phải là hình tam giác, mà là hình tứ giác. Hơn nữa cái khung bằng tre này cũng không cao, chỉ cao cỡ một đứa trẻ ba bốn tuổi mà thôi.
Như Ý thực sự nghĩ không ra công dụng của nó, lấy nó đựng sách thì hơi ngu, hơn nữa cũng không chắc chắn. Về sau hỏi một người bán hàng rong, Như Ý mới biết được, thì ra đây là cái khung đựng giấy vệ sinh của nhà xí! Như Ý được mở rộng tầm mắt, mười cái đầu cũng nghĩ không ra, thì ra lại có công dụng như vậy.
Như Ý lại hỏi người bán hàng rong vì sao không làm thành cái khung hình bốn cạnh? Như vậy sẽ chắc chắn hơn, hơn nữa tốt nhất là nên làm một cái sọt tre hoặc một cái giỏ tre để đựng giấy vệ sinh không phải dễ dàng hơn sao?
Người bán hàng rong sau khi nghe xong thì tấm tắc nói kỳ quái.
Sau khi Như Ý dẫn Tiểu Bạch đi xa rồi, người bán hàng rong mới trầm mặc suy nghĩ thật lâu, sau đó đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng thu dọn quầy hàng!
Người bán hàng rong bên cạnh ông ta liền hỏi: "Trời còn lâu mới tối? Tại sao lại dẹp quầy nhanh như vậy chứ?"
Người bán hàng rong trả lời: "Về nhà làm giỏ tre!"
Một người bán hàng rong khác tò mò: "Giỏ tre là cái gì?"
Người bán hàng rong đắc ý trả lời: "Tương lai giỏ tre nhất định sẽ thịnh hành khắp thiên hạ, từ nay về sau mỗi một người đi nhà xí đều phải nhớ đến tôi! Tôi sắp được ghi danh vào sử sách rồi!"
Một người bán hàng rong khác cười nhạo: "Nếu ai đi nhà xí cũng nhớ đến anh thì anh không phải là ghi danh sử sách mà là để lại tiếng xấu muôn đời!"
Người bán hàng rong không để ý tới lời châm biếm mà chỉ ra vẻ thần bí thu dọn quầy hàng chạy cho lẹ: "Túm lại là tôi sắp phát tài rồi!!"
"Chậc, người này muốn tiền sắp phát điên rồi!"
Một người bán hàng rong khác khinh thường, sau đó tiếp tục hét to bán cái khung tre của mình.
Như Ý đi lang thang khắp chợ và cửa hàng, kỳ thực cô không phải là những cô gái bình thường, không thích đi dạo phố, cũng không cần phải mua gì. Chỉ là vì tiếp xúc với những thương nhân, những người bán hàng rong, người dân trồng rau, mới có thể thật sự quan sát và hiểu rõ được thế giới này.
"Ngao ngao."
Tiểu Bạch cả ngày lười biếng nằm trong lòng Như Ý ngủ nướng bỗng nhiên kêu vài tiếng rồi cào vuốt vào bụng
Như Ý nhìn nó rất giống con mèo Garfield hết ăn lại nằm, không thể không cười mắng: "Ngoại trừ ngủ nướng ra mày cũng chỉ biết ăn mà thôi! Ăn như vậy sẽ phát phì, may mà mày không không chỉ là một con mèo, nếu không ngay cả chuột cũng không biết bắt!"
"Ngao ngao! Ngao ngao!" Tiểu Bạch cật lực kháng nghị. Đây là đang kỳ thị những người mập mạp.
Như Ý cười mắng: "Được rồi được rồi! Quả hạch mang theo đã bị ngươi ăn hết từ lâu rồi, chúng ta tìm một khách sạn ăn một bữa thật ngon nhé. Đúng rồi, thế giới này không gọi là khách sạn mà gọi là quán rượu và nhà trọ, vậy chúng ta đi tìm một căn nhà trọ nào.”
"Ngao."
Nó hình như đang nói: Vậy cũng không đến nỗi nào.
Tiểu Bạch trừng mắt rồi lập tức lười biếng rúc vào lòng Như Ý, vùi đầu ngủ.
Hình như nó rất thích ngủ trong lòng Như Ý, trừ những lúc ăn ra thì bình thường sẽ không chui ra. Điều này khiến cho Như Ý càng chắc rằng nó là con đực, hơn nữa, còn cực kỳ háo sắc!
Như Ý thấy phía trước vừa khéo có một nhà trọ bình dân tên là Bách Hợp, trông cũng sạch sẽ, liền ôm Tiểu Bạch đi vào.
Bình luận truyện