Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 84
Chuyện này hơi không hợp với lẽ thường.
Trác Công Vinh nói: "Như Ý, cháu có chỗ không biết, tuy giang sơn này là do dòng họ Thác Bạt ngồi trên ngai vàng chấp chưởng, nhưng mà Tam đại thế gia tài lực hùng hậu, hơn nữa đều có mấy trăm năm lịch sử, ăn sâu bén rễ, đi sâu vào lòng dân."
Như Ý nói: "Nói như vậy, ngoài mặt là Thác Bạt chấp chưởng giang sơn, nhưng thực tế, Tam đại thế gia cũng là chủ nhân của giang sơn này?"
Trác Công Vinh nói:"Có thể nói vậy."
Như Ý nói: "Vậy vì sao Hoàng tộc và Tam đại thế gia thể ở chung hoà thuận trong mấy trăm năm qua? Đây là một chuyện rất kì quái."
Trác Công Vinh nói: “Cái này gọi là gắn bó như môi với răng, đây chính là chính trị, là chuyện mà những người dung tục nhưng chúng ta không biết được."
Như Ý hỏi: “Đây chính là trò chơi quyền lực mới đúng chứ?"
"Canh bạc quyền lực?"
"Vâng."
"Nói hay lắm!"
"Như Ý, cháu đúng là một cô nương thông minh."
"Dùng trò chơi quyền lực để hình dung quan hệ giữa Hoàng tộc và Tam đại thế gia đúng là quá thích hợp."
Trác Công Vinh rất ngạc nhiên khi Như Ý cực kì thông minh như thế, một câu thôi đã nói đúng điểm chính rồi.
Như Ý nói: “Cuộc tuyển cử Tổng thổng ở quê nhà của ta, à, ý ta là tuyển cử trưởng thôn, tóm lại thì quyền lực ở nơi nào cũng tương tự nhau cả."
Trác Công Vinh nói: “Đúng! Hoàng tộc coi như là người chấp chưởng giang sơn, sự tồn tại của Tam đại thế gia sẽ uy hiếp một cách nghiêm trọng đến sự thống trị và địa vị của Hoàng tộc. Nhưng cùng với nó, Tam đại thế gia có thể tăng cường thực lực của Hoàng tộc, làm cho giang sơn này càng thêm vững chắc, mấy trăm năm qua đã biết bao lần chứng minh đạo lí này. Giang sơn này, cơ hồ hơn nửa là do Tam đại thế gia giành lấy!"
Như Ý nói: “Nghe nói hơn một trăm năm trước giữa các nước có rất nhiều cuộc hỗn chiến, là Trác Thiên Hành dẫn binh thống nhất biên cương, kết thúc cuộc hỗn chiến của nhiều nước?"
Trác Công Vinh gật đầu một cái, nói: “Đúng! Cống hiến của Trác gia là không thể xem nhẹ. Phía nam có Bạch gia trấn thủ biên cương mấy trăm năm, vẫn luôn giữ ổn định giang sơn phía nam của triều đình, cống hiến càng sâu xa."
Như Ý nói: “Đường gia thì sao?"
Trác Công Vinh nói: “Đường gia vẫn luôn nắm giữ con đường buôn bán của toàn bộ triều định, nghe nói tài lực của Đường Bắc gia còn hùng hậu hơn cả triều đình. Mỗi lần đánh giặc, hoặc là toàn quốc gặp nạn lớn, Đường Bắc gia luôn bỏ ra nhiều nhất."
Như Ý gật đầu một cái: “Thì ra là vậy, Tam đại thế gia đều có sở trường."
Trác Công Vinh nói: “Cháu nói đúng, Tam đại thế gia ở trong trò chơi quyền lực này, tranh giành cấu xé lẫn nhau, lục đục với nhau, chèn ép hãm hại nhau, nhưng cuối cùng thì ai cũng không thể thiếu ai."
Như Ý gật đầu một cái: “Ta biết, Hoàng tộc cần Tam đại thế gia phò trợ giang sơn, nhưng lại muốn Tam đại thế gia kiếm chế và cân bằng với nhau. Giữa Tam đại thế gia tranh giành câu xé lẫn nhau, nhưng mà đâu đâu cũng bị Hoàng tộc ngăn cản, không thể tạo thành thế cục một nhà độc quyền được."
Trác Công Vinh nói: “Chính là vậy đó! Thế nên, có lúc vì để vững chắc mối quan hệ quyền lực này, Hoàng tộc và Tam đại thế gia sẽ thông qua cách thức thông gia, nhằm củng cố thể mối quan hệ phức tạp này. Hai năm trước, Bạch gia và Đường Bắc gia đã đưa nữ nhi vào cung làm phi. Trác gia cũng định chờ thêm hai năm nữa thì đưa tứ tỷ của cháu vào cung."
"Tứ tỷ? Là Trác Thanh Di đã đi chùa Nam Sơn?"
"Thật ra thì nói cho cháu biết một bí mật, Thanh Di không đi chùa Nam Sơn, mà là đi..."
"Đi đâu?"
"Trước đừng nói chuyện này. Dù sao mấy tháng nữa cháu cũng phải vào cung, cháu cũng phải đi nơi đó. Bây giờ chúng ta thương lượng một chút, làm thế nào để trộm hộp thần đó ra!"
"Tam thúc, rốt cuộc tại sao hộp thần lại quan trọng thế? Theo người nói, không phải đó chỉ là một cái hộp thôi sao?"
"Cái hộp? Haha! Tiểu cô nương, cháu đúng là kẻ quê mùa mà! Cái hộp này còn quan trọng hơn cả tính mạng của Hoàng đế đó!"
"Đúng không? Tại sao vậy?"
"Cái hộp này, theo truyền thuyết là thần tiên ban thánh vật xuống phàm trần đó."
"Thánh vật? Thần tiên?"
Như Ý âm thầm buồn cười.
Có nhiều chuyện không giải thích được, mọi người gặp phải sẽ quy cho thần cho quỷ.
"Nếu như thiên hạ thật sự có nhiều thần tiên và quỷ quái, vậy thì địa quá chẳng phải là quá chật chội sao?"
Trác Công Vinh hạ giọng, nói: “Tiểu cô nương, cháu biết không, ban đêm của một ngày của một trăm ba mươi năm trước, hộp thần này đi đôi với một tia sấm chớp lớn xẹt qua bầu trời. Từ ngày đó về sau, Vương triều Thiên Tống liền quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, ngay cả cuộc hỗn chiến biên cương giữa các nước cũng kết thúc từ đây."
"Kết thúc chiến tranh không phải là nhờ công lao của Trác Thiên Hành sao? Tại sao lại biến thành công lao của hộp thần rồi?"
"Trác Thiên Hành đúng là thống lính dẫn binh, một trận liền dẹp loạn mười nước phản loạn ở biên cương, nhưng nó vừa vặn xảy ra sau khi hộp thần xuất hiện. Thế nên những kẻ phù thuỷ chỉ biết nói dóc và buông lời gièm pha liền nói đây là nhờ hộp thần che chở, nên Tướng quân Trác Thiên Hành mới tiêu diệt được quân địch, vững chắc giang sơn."
"Vậy đúng là hơi ngu muội rồi."
Trác Công Vinh tức tối bất bình nói: “Dù thế nào đi nữa, Hoàng đế đã chấp nhận cách nói này."
"Thứ nhất, Hoàng đế cũng không mong Trác gia của chúng ta chiếm quá nhiều công lao."
"Thứ hai, nếu như xuất hiện một loại thánh vật có thể đại biểu cho thân phận của các thần tiên để tôn thờ, để cho trăm họ mê tín, có thể giúp củng cố thống trị hoàng quyền, Hoàng đế sao lại không làm cơ chứ?"
"Trong tình huống này, hộp thần xuất hiện lập tức trở thành thánh vật của triều đình."
"Nhắc đến cũng rất kì quái, sau hơn trăm năm hộp thần xuất hiện, triều đình thật sự yên ổn hơn trước nhiều, cuộc sống của trăm họ cũng an nhàn hơn."
"Vậy nên mọi người càng thêm tin tưởng, hộp thần có thể mang lại vận may, có thể mang đến hạnh phúc và bình an."
Như Ý nghe những lời này, rốt cuộc cũng hiểu rõ tầm quan trọng của hộp thần, cũng rõ ràng vì sao người trong phủ Trác Vương lại khẩn trương khi bạo quân để hộp thần ở lại phủ Trác Vương.
Hộp thần liền đại biểu hoàng quyền!
Hoàng quyền chí cao vô thượng đó!
Nếu như ai dám phản đối hộp thần, cho dù chỉ là một xíu khinh nhờn và không tôn trọng, vậy thì hắn chính là kẻ đại nghịch bất đạo!
Trác Công Vinh tiếp tục nói: “Còn có một chuyện, vô cùng kì quái. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà hộp thần có thể trở thành thánh vật và vật tượng trưng cho hoàng quyền."
Như Ý hỏi: “Chuyện gì?"
"Chuyện này có liên quan đến chính hộp thần."
"Cái gì chứ?"
"Bề ngoài của hộp thần thoạt nhìn như một hộp sắt hình hộp."
"Ừ."
"Nhưng mà, thật ra thì nó cũng phải là một hộp sắt bình thường. Hơn một trăm năm trước, Hoàng đế phái rất nhiều thợ thủ công và thợ rèn xuất sắc nhất trong triều đình tiến hành kiểm tra."
"Kết quả thế nào?"
"Hộp thần cũng không phải là một hộp sắt bình thường, mà nó được làm từ một loại kim loại cho tới bây giờ chưa từng thấy qua và cứng chắc hơn bất kì kim nào."
Kim loại cho tới bây giờ chưa từng thấy qua?
"Đúng vậy, chuyện này vô cùng kì quái. Hơn nữa các thợ thủ công cùng cho rằng, bên trong hộp thần là rỗng! Chỉ là, không có cách nào mở ra, thế nên không ai biết bên trong có thứ gì."
"Kì quái như thế? Muốn mở một cái hộp ra, coi như điều kiện tiên quyết là không làm hỏng hộp, ít nhất cũng có bảy mươi lăm cách chứ?"
"Cách thì có rất nhiều, nhưng không có cách nào có thể mở được hộp thần."
"Kì quái đến thế sao?"
Như Ý bỗng nhiên có một ảo giác. Cái hộp thần này, tựa hồ có phần giống với rương đặc công của cô! Kim loại đặc biệt, bề ngoài dạng hình hộp, và cứng chắc đến nỗi đao thương bất nhập...
Trác Công Vinh nói: “Bởi vì ta cho tới bây giờ vẫn chưa thấy hộp thần, thế nên cũng không biết tại sao hộp sắt đó lại thần kì như thế! Thế nên, để giải đáp được bí mật này, tối nay chúng ta đến mật thất của phủ Trác Vương trộm hộp thần ra!"
Như Ý kinh sợ nói: “Đây chính là tội chết đó! Nếu làm mất hộp thần, chẳng những hai chúng ta phạm tội chết, mà toàn bộ phủ Trác Vương cũng phạm tối chết!"
Trác Công Vinh say khướt ợ một hơi rượu, cười nói: “Haha, cháu đừng lo. Chúng ta cũng không muốn phá huỷ hộp thần mà, chúng ta chỉ là trộm ra chơi mấy ngày thôi, xem một chút, nghiên cứu một chút, thần không biết quỷ không hay, chờ mấy ngày sau rồi chúng ta trả nó về chỗ cũ."
Như Ý nói: “Tam thúc, người uống say thật rồi."
Trác Công Vinh tò mò nói: “Cháu thật sự không muốn biết bí mật bên trong hộp thần chút nào sao?"
Như Ý lắc đầu một cái, nói: “Tam thúc, muộn lắm rồi, ta buồn ngủ. Hộp thần gì chứ, hay là thánh vật, ta chẳng có chút hứng thú nào hết."
Trác Công Vinh nói: “Vậy thôi, cháu không đi thì ta cũng không miễn cưỡng cháu. Ta đi một mình, Trác lão tam ta cũng không sợ thằng nhóc Hoàng đế kia. Hừ! Nếu như ông đây có thể giải đáp được bí mật của hộp thần, nói không chừng hắn còn phải cảm kích ông đây đâu!"
Nói xong, ông ta lảo đảo đi ra khỏi phòng của Như Ý.
"Tam thúc, chờ một chút."
Như Ý vội vàng gọi ông ta lại.
Cái ông Trác lão tam này, say như thế rồi mà còn muốn đi trộm hộp thần.
Đây không phải là muốn chết sao?
Đừng nói ông ta say như thế này, đi bộ cũng đi không vững. Coi như là bình thường, nếu ông ta đi phủ Trác Vương trộm hộp thần, nếu mà bị bắt, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Phủ Trác Vương luôn nghiêm minh, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng người nhà.
Chuyện này, thông qua chuyện của Trác Lỗi cũng có thể đoán được chút manh mối.
"Như Ý, cháu không đi thì thôi, Tam thúc đi một mình. Dù thế nào đi nữa, ta nhất định phải nhìn xem cái hộp thần trong truyền thuyết đó trông như thế nào! Nếu như Tam thúc trộm được hộp thần, lúc đó sẽ mang cho cháu xem một chút, mở mang kiến thức xem xem thánh vật được cung phụng trong Hoàng cung hơn trăm năm."
"Tam thúc..."
"Ừ?"
"Chát!"
Như Ý dùng sức vỗ một chưởng, gáy của Trác Công Vinh bị trọng lực chấn động một cái, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
"Say thế này mà còn muốn đi gây rắc rối, người có thể bình an sống ở Trác gia đến bốn mươi tuổi, sợ rằng lão gia âm thầm chùi đít cho người không biết bao nhiêu lần rồi!"
Như Ý bất đắc dĩ nhìn Trác lão tam nằm dưới đất, lắc đầu một cái.
Làm cha ông ta chắc chắn rất bi thảm.
Sắc trời đã quá muộn, đêm khuya vắng người, ngay cả tiểu nhị cũng đi ngủ rồi.
Như Ý liền mang Trác Công Vinh như mang xác chết, ném ông ta lên trên chiếc giường trong phòng khách của mình.
Một đêm không bình thường này, rốt cuộc cũng lẳng lặng trôi qua, một ngày mới, sắp đến rồi.
Sáng sớm Như Ý tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang.
Tuy rằng giằng co suốt một đêm, nhưng mà nội lực của cô dồi dào, lại thêm chuyện trẻ tuổi, thế nên cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
"Tiểu Bạch đâu?"
"Con thú này sáng sớm nào cũng nhảy lên giường nằng nặc kêu không chịu dừng, nhao nhao đòi ăn gì, sao hôm nay còn chưa có động tĩnh gì hết vậy?"
Như Ý không mặc y phục, từ trên giường đứng lên, nhưng phát hiện Tiểu Bạch vẫn nằm trên ghế như cũ, gối đầu lên cái gối mà Như Ý ném qua, thở hức hức ngủ say.
"Tiểu Bạch, nên dậy rồi!"
Như Ý kêu một tiếng.
"Hức hức!"
Tiểu Bạch ngáy khò khò, ngủ như heo chết.
"Tiểu Bạch..."
Như Ý đột nhiên sợ ngây người!!!
Hai chữ “tiểu Bạch", tuôn ra từ miệng của cô, lại nuốt trở vào.
Bởi vì cô phát hiện một chuyện hết sức kì lạ, chuyện quỷ dị!
Lông trên người Tiểu Bạch...
Lại biến thành đỏ tươi như màu máu!
Tiểu Bạch biến thành Tiểu Hồng?
Đỏ chói thật giống như một bụi hoa mềm mại dẹp đẽ, thật là hoa lệ, mang theo mấy phần quỷ dị.
“Tiểu Bạch! Ngươi có phải là bị bệnh hay không?”
Như Ý dùng sức đẩy tiểu Bạch, nhưng nó thật giống như đã hoàn toàn chết vậy, không có chút phản ứng nào.
“Tên này không đúng!”
Như Ý bỗng nhiên ý thức được chuyện vô cùng không ổn.
“Bình thường Tiểu Bạch tham ăn thích ngủ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không ngủ lâu như vậy mà không tỉnh!”
“Đổi lại bình thường, nó đã sớm tỉnh lại muốn ăn rồi!"
Như Ý kiểm tra hơi thở nó, kéo dài ổn định, không giống dáng vẻ bị bệnh chút nào.
“Nhưng mà...”
“Lông nó sao lại biến thành màu đỏ chứ?"
Như Ý vạch mấy chỗ lông của nó ra, phát hiện vốn là màu trắng như tuyết lông mềm nhũn, toàn bộ từ phần gốc biến thành màu đỏ, hơn nữa vai trở nên thô mà cứng rắn hơn.
Loại cảm giác này giống như là một con nhím...
"Tiểu Bạch sao lại biến thành con nhím?"
Như Ý rất tò mò.
Cô thử dùng thức ăn ngon cám dỗ, cô kêu tiểu nhị đưa tới một đĩa quả hạch lớn, thịt chín và trái cây tươi, nhưng cho dù thức ăn ngon mùi hấp dẫn thế nào, Tiểu Bạch giống như hoàn toàn đã chết hẳn vậy, đối với mùi thức ăn ngon không có bất kỳ phản ứng nào.
“Tiểu Bạch biến thành tiểu Bạch màu đỏ rồi?”
“Hơn nữa nó đối với thức ăn ngon mất đi hứng thú?”
“Vì sao đột nhiên tiểu Bạch trở nên quái dị như vậy? Từ tối hôm qua sau khi uống rượu, thì nó không tỉnh lại...”
“Đúng!”
“Rượu!”
“Tiểu Bạch uống rượu!”
Như Ý bỗng nhiên nghĩ đến.
Tiểu Bạch có lẽ là bởi vì uống rượu, cho nên sợ hãi mới biến sắc.
Rất nhiều người uống rượu, gò má cùng lỗ tai cũng đều sẽ đỏ lên.
Nhưng……
Động vật gì uống rượu lông màu trắng sẽ biến thành màu đỏ?
Chẳng lẽ tiểu Bạch cũng là bởi vì uống rượu, cho nên biến thành màu đỏ?
Hơn nữa ngay cả chất lông cũng biến thành xù xì cứng rắn?
Cái này cũng quá kỳ quái ấy chứ.
Cũng may hơi thở tiểu Bạch ổn định, nếu không Như Ý khẳng định cho là nó đã chết.
Dùng rất nhiều biện pháp cũng không thành công đánh thức tiểu Bạch, cuối cùng Như Ý dứt khoát để cho nó ngủ tiếp.
“Ngược lại muốn xem coi nó ngủ bao lâu mới tỉnh lại."
Như Ý nội lực thâm hậu, từ hơi thở tiểu Bạch liền có thể nghe ra, nó nhất định khỏe mạnh.
Chỉ là cô thật là tò mò...
Tiểu Bạch có lẽ không phải một tiểu dã thú thông thường.
Uống một ít rượu liền bất tỉnh nhân sự...
Hơn nữa lông toàn thân sẽ biến thành màu đỏ...
Nó còn có những chỗ thần kỳ khác sao?
Như Ý đột nhiên cảm giác được, trên người tiểu Bạch hình như cũng giấu giếm bí mật gì đó.
Ít nhất tiểu Bạch lấy được viên chân trâu màu lam kia để cho nội lực Như Ý tăng lên đáng kinh ngạc, đây không phải là chuyện một con tiểu dã thú thông thường có thể làm được.
Như Ý đứng bên cạnh ghế, hứng thú quan sát tiểu Bạch ngủ say sưa.
Đột nhiên...
Dưới lầu truyền tới âm thanh huyên náo rất lớn.
“Đám khốn kiếp các người!”
“Cút ngay cút ngay!”
“Lão tử đến tìm sư phụ!”
“Sư phụ! Sư phụ mỹ nhân! Lão tử tới, người đi ra nhanh lên một chút a!"
Cái thanh âm này, sao lại quen thuộc thế?
Như Ý bỗng nhiên nghĩ tới, người này không phải là tên ma kiếm khách đại náo Phủ Trác vương tối hôm qua sao?
“Hắn thật tới bái sư?”
Tối hôm qua Như Ý vì chọc giận hắn, cố ý đùa bỡn với hắn, còn đánh cuộc với hắn, nói thua thì phải kêu cô là sư phụ, hơn nữa còn kêu hắn ngày mai tới quán trọ Bách Hợp bái sư.
Thật ra thì, Như Ý chẳng qua là nói đùa chút thôi, cô chưa từng nghĩ muốn thu nhận học trò già như vậy.
Hơn nữa, cô tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, đường đường là một ma kiếm khách trong tứ đại tông sư, lại thật sự nhận thua, chạy tới tìm một con nha đầu chưa tới 20 tuổi để làm đồ đệ!
Người này đầu óc thiếu dây thần kinh nào sao?
Hắn làm sao ngay cả lời nói đùa cùng thật cũng không phân biệt được?
Hơn nữa hắn đường đường là một đại tông sư sao lại thật sự chạy tới bái sư?
Đây quả thực là NC a!
Dưới lầu dường như đã ồn ào lên, Như Ý liền thay quần áo rửa mặt, đi xuống lầu.
“Sư phụ! Sư phụ! Ngươi đã tới rồi!”
Tóc tai bù xù bộ dạng giống như một tên ăn mày mười năm chưa tắm rửa, tên ma kiếm khách vừa thấy được Như Ý, liền nhiệt tình chủ động chào hỏi.
Chủ quán cùng tiểu nhị vốn là thấy một tên ăn mày sáng sớm tới gây chuyện, miệng còn nói lung tung muốn tìm sư phụ gì đó, còn cho rằng là một tên ăn mày điên.
Không nghĩ tới lại thật sự tìm sư phụ, hơn nữa sư phụ này lại còn là một mỹ nữ yểu điệu!
Chủ quán nói: “Trác cô nương, thì ra cô biết cái tên….. này tên….. này...”
Hai chữ "ăn mày", hắn do dự hồi lâu cuối cùng vẫn là chưa nói ra miệng.
Như Ý lúng túng cười một tiếng, nói: “Chủ quán, xin lỗi, hắn là một người bạn của ta."
Chủ tiệm cười xòa nói: “Vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng là gây chuyện chứ. Trác cô nương, chỉ là ngươi bằng hữu này mặc..."
Như Ý ho khan hai tiếng, nói: “Đa tạ ông chủ nhắc nhở.”
Chủ quán cũng thức thời, dặn dò bọn tiểu nhị đi làm việc.
“Ngồi đi.”
Như Ý gọi tên ma kiếm khách chọn một cái bàn ngồi xuống.
Tên ma kiếm khách rất hưng phấn nhìn Như Ý, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, ánh mắt giống như một đứa trẻ ngây thơ đi sở thú nhìn thấy gấu trúc vậy.
Mày liễu của Như Ý trừng lại.
Tên ma kiếm khách toét miệng cười, bắn ra một câu: “Sư phụ người thật là xinh đẹp.”
Như Ý nói: “Nịnh hót!”
Tên ma kiếm khách lại cười một tiếng, nói: “Sư phụ thật trẻ.”
Như Ý muốn mắng hắn, nhưng lại phát hiện cũng mắng không ra miệng.
Ngày hôm qua còn là một con quỷ đằng đằng sát khí.
Hôm nay biến thành một lão già khả ái bướng bỉnh.
Tên ma kiếm khách này….
Thật không phải người bình thường!
Như Ý lạnh nhạt nói: “Chớ nói nhảm đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tên ma kiếm khách cười hì hì vẫn nhìn chằm chằm vào Như Ý: “Sư phụ, người thật đúng là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp.”
Như Ý nửa tức giận nửa đùa giỡn nói: “Ngươi tuổi cũng đã cao, có thể đứng đắn một chút không?”
Tên ma kiếm khách ủy khuất nói: “Sư phụ, lão tử rất đứng đắn. Sư phụ người thật sự là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp mà. Lão tử thật suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, sư phụ người tuổi tác nhỏ như vậy, làm sao có thể luyện được thuật đấu kiếm và nội công kinh người như vậy.”
Như Ý vốn cho là hắn có chút thô bỉ và thiếu tôn trọng.
Bây giờ xem ra, thì ra là hiểu lầm hắn.
Hắn ngược lại là một người có chút đáng yêu, còn trang phục kia quả thực để cho người cảm thấy chán ghét...
Từng thấy ăn mày, chưa từng thấy qua ăn mày nào lôi thôi xấu xí như vậy.
Như Ý còn chưa ăn bữa sáng, nhưng cũng không thèm ăn nữa.
Tên ma kiếm khách truy hỏi: “Sư phụ, công phu người luyện rốt cuộc là võ công gì?"
“……”
“Sư phụ, người từ khi nào thì bắt đầu luyện công?”
“……”
“Sư phụ, người từ trong bụng mẹ liền bắt đầu luyện công sao?”
“……”
“Sư phụ, người thật sự là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp!"
“……”
Cuối cùng Như Ý bị hắn làm phiền tới mệt, tức giận nói: “Lão già thúi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Sư phụ...”
“Đừng gọi tôi sư phụ!”
“Chúng ta không phải đánh cuộc sao? Ta thua liền kêu người là sư phụ, đây là người nói nha!"
"Ngươi cũng sắp bảy mươi tuổi rồi, cũng không phải là bảy tuổi! Ngươi ngay cả cái gì là lời nói đùa, cái gì là lời nghiêm túc cũng nghe không hiểu sao?”
“Nghe không hiểu.”
Tên ma kiếm khách rất nghiêm túc lắc đầu một cái.
Hắn cả đời này làm bạn với kiếm, vì kiếm dường như tẩu hỏa nhập ma.
Cả đời này, có năm mươi năm là ở trong núi sâu không người khổ luyện kiếm pháp.
Chỉ số thông minh của hắn hoặc là người bình thường, không, đó tuyệt đối là một thiên tài!
Nhưng chỉ số cảm xúc...
Mặc dù không đến nổi là bảy tuổi, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hắn đánh cược thua, hơn nữa quyết đấu cũng thua.
Hắn thua tâm phục khẩu phục, gọi Như Ý là sư phụ cũng là tâm phục khẩu phục.
Còn về tuổi tác quá lớn? Hắn chưa từng nghĩ qua, dù sao cũng không phải là nói chuyện yêu đương.
Như Ý có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy ta bây giờ nhắc lại một lần, ta không phải sư phụ ông! Ta cũng không muốn ông gọi sư phụ! Tối hôm qua ta nói, toàn bộ đều là đùa giỡn! Đây chỉ là ta muốn kích ngươi tức giận mà sử dụng một loại chiến thuật tâm lý! Có hiểu hay không?”
Tên ma kiếm khách có chút tức giận: “Lão tử đường đường là một đại tông sư, làm đồ đề của một tiểu cô nương như ngươi chẳng lẽ ngươi còn uất ức?"
“Hừ!”
“Lão tử trước giờ nói một không nói hai!”
“Nếu thua rồi, vậy thì thua!”
“Nguyện thua cuộc!”
“Đây chính là nam tử hán đại trượng phu!”
“Ma kiếm khách ta nói ngươi là sư phụ ta, ngươi chính là sư phụ của ta!"
“Ngươi muốn nói lời không giữ lời?”
“Hôm nay lão tử nhận định ngươi là sư phụ ta!”
“Ngươi nếu nói lời không giữ lời, lão tử tối hôm nay lại tới Phủ Trác Vương giết mấy người để vui đùa một chút!” Mặt hắn đầy sát khí.
Tức hộc máu!
Như Ý dường như bị hắn làm tức chết!
Người khác làm sư phụ ương ngạnh cũng thôi đi, chưa thấy qua ai làm đồ đệ còn ương ngạnh hơn vậy!
“Cô nhóc! Ngươi nếu như không đồng ý, lão tử liền lập tức đi Phủ Trác Vương!” Ma kiếm khách mặt đầy tàn bạo uy hiếp.
“Được! Nếu ngươi không thể làm đồ đệ ta thì không được, vậy cũng được, nhưng phải đáp ứng ba điều kiện của ta!"
Như Ý chỉ có thể thỏa hiệp, người này quá cổ quái, thật khó dây dưa.
Nếu như không đáp ứng lời hắn, nói không chừng hắn thật sự ngày ngày chạy tới Phủ Trác Vương làm loạn, vậy cũng không tốt lắm.
Hơn nữa...
Thật ra thì thu nhận đồ đề tài giỏi như vậy, cũng rất tốt.
Ít nhất lần sau đánh nhau không cần tự mình ra tay, tốt biết bao.
Mang đi ra ngoài cũng rất có mặt mũi.
“Sư phụ, đừng nói là ba điều kiện, ba trăm điều kiện cũng được. Hắc hắc.”
Tên ma kiếm khách lập tức khôi phục bộ mặt lấy lòng mà tàn tạ, thái độ và sự hung dữ trước đó như hai người.
Như Ý nói: “Điều kiện thứ nhất!”
“Sư phụ mời nói.”
“Sau này không cho dây dưa với bất kỳ người nào của Trác gia. Không cho phép tìm người nào của Trác gia gây rối!”
“Không thành vấn đề! Cái này tuyệt đối không có vấn đề, lão tử sau này không tìm Trác gia gây phiền phức là được.”
“Điều kiện thứ hai!”
“Sư phụ mời nói tiếp.”
“Điều kiện thứ hai, nếu ngươi làm đồ đệ ta, sau này phải theo quy tắc của ta mà làm việc, không thể tùy tiện giết người! Không thể... Tóm lại, phải dựa theo tắc của ta!”
“Sư phụ cái này không thể được! Người trà trộn giang hồ, đều là liếm máu trên lưỡi đao, sao có thể bảo đảm không giết người chứ? Chẳng lẽ muốn chờ người khác tới tìm lão tử, lão tử còn phải đứng không nhúc nhích, mặt mày vui vẻ chào đón hửm?”
“Kẻ địch không tính, không thể lạm sát người vô tội! Đáng giết phải giết, nhưng không thể ức hiếp những người vô tội khác tay không vũ khí. Bổn tiểu thư ghét nhất những phần tử khủng bố cầm súng tiểu liên bắn quét dân thường!”
“Sư phụ, cái gì là súng tiểu liên thế?"
Trác Công Vinh nói: "Như Ý, cháu có chỗ không biết, tuy giang sơn này là do dòng họ Thác Bạt ngồi trên ngai vàng chấp chưởng, nhưng mà Tam đại thế gia tài lực hùng hậu, hơn nữa đều có mấy trăm năm lịch sử, ăn sâu bén rễ, đi sâu vào lòng dân."
Như Ý nói: "Nói như vậy, ngoài mặt là Thác Bạt chấp chưởng giang sơn, nhưng thực tế, Tam đại thế gia cũng là chủ nhân của giang sơn này?"
Trác Công Vinh nói:"Có thể nói vậy."
Như Ý nói: "Vậy vì sao Hoàng tộc và Tam đại thế gia thể ở chung hoà thuận trong mấy trăm năm qua? Đây là một chuyện rất kì quái."
Trác Công Vinh nói: “Cái này gọi là gắn bó như môi với răng, đây chính là chính trị, là chuyện mà những người dung tục nhưng chúng ta không biết được."
Như Ý hỏi: “Đây chính là trò chơi quyền lực mới đúng chứ?"
"Canh bạc quyền lực?"
"Vâng."
"Nói hay lắm!"
"Như Ý, cháu đúng là một cô nương thông minh."
"Dùng trò chơi quyền lực để hình dung quan hệ giữa Hoàng tộc và Tam đại thế gia đúng là quá thích hợp."
Trác Công Vinh rất ngạc nhiên khi Như Ý cực kì thông minh như thế, một câu thôi đã nói đúng điểm chính rồi.
Như Ý nói: “Cuộc tuyển cử Tổng thổng ở quê nhà của ta, à, ý ta là tuyển cử trưởng thôn, tóm lại thì quyền lực ở nơi nào cũng tương tự nhau cả."
Trác Công Vinh nói: “Đúng! Hoàng tộc coi như là người chấp chưởng giang sơn, sự tồn tại của Tam đại thế gia sẽ uy hiếp một cách nghiêm trọng đến sự thống trị và địa vị của Hoàng tộc. Nhưng cùng với nó, Tam đại thế gia có thể tăng cường thực lực của Hoàng tộc, làm cho giang sơn này càng thêm vững chắc, mấy trăm năm qua đã biết bao lần chứng minh đạo lí này. Giang sơn này, cơ hồ hơn nửa là do Tam đại thế gia giành lấy!"
Như Ý nói: “Nghe nói hơn một trăm năm trước giữa các nước có rất nhiều cuộc hỗn chiến, là Trác Thiên Hành dẫn binh thống nhất biên cương, kết thúc cuộc hỗn chiến của nhiều nước?"
Trác Công Vinh gật đầu một cái, nói: “Đúng! Cống hiến của Trác gia là không thể xem nhẹ. Phía nam có Bạch gia trấn thủ biên cương mấy trăm năm, vẫn luôn giữ ổn định giang sơn phía nam của triều đình, cống hiến càng sâu xa."
Như Ý nói: “Đường gia thì sao?"
Trác Công Vinh nói: “Đường gia vẫn luôn nắm giữ con đường buôn bán của toàn bộ triều định, nghe nói tài lực của Đường Bắc gia còn hùng hậu hơn cả triều đình. Mỗi lần đánh giặc, hoặc là toàn quốc gặp nạn lớn, Đường Bắc gia luôn bỏ ra nhiều nhất."
Như Ý gật đầu một cái: “Thì ra là vậy, Tam đại thế gia đều có sở trường."
Trác Công Vinh nói: “Cháu nói đúng, Tam đại thế gia ở trong trò chơi quyền lực này, tranh giành cấu xé lẫn nhau, lục đục với nhau, chèn ép hãm hại nhau, nhưng cuối cùng thì ai cũng không thể thiếu ai."
Như Ý gật đầu một cái: “Ta biết, Hoàng tộc cần Tam đại thế gia phò trợ giang sơn, nhưng lại muốn Tam đại thế gia kiếm chế và cân bằng với nhau. Giữa Tam đại thế gia tranh giành câu xé lẫn nhau, nhưng mà đâu đâu cũng bị Hoàng tộc ngăn cản, không thể tạo thành thế cục một nhà độc quyền được."
Trác Công Vinh nói: “Chính là vậy đó! Thế nên, có lúc vì để vững chắc mối quan hệ quyền lực này, Hoàng tộc và Tam đại thế gia sẽ thông qua cách thức thông gia, nhằm củng cố thể mối quan hệ phức tạp này. Hai năm trước, Bạch gia và Đường Bắc gia đã đưa nữ nhi vào cung làm phi. Trác gia cũng định chờ thêm hai năm nữa thì đưa tứ tỷ của cháu vào cung."
"Tứ tỷ? Là Trác Thanh Di đã đi chùa Nam Sơn?"
"Thật ra thì nói cho cháu biết một bí mật, Thanh Di không đi chùa Nam Sơn, mà là đi..."
"Đi đâu?"
"Trước đừng nói chuyện này. Dù sao mấy tháng nữa cháu cũng phải vào cung, cháu cũng phải đi nơi đó. Bây giờ chúng ta thương lượng một chút, làm thế nào để trộm hộp thần đó ra!"
"Tam thúc, rốt cuộc tại sao hộp thần lại quan trọng thế? Theo người nói, không phải đó chỉ là một cái hộp thôi sao?"
"Cái hộp? Haha! Tiểu cô nương, cháu đúng là kẻ quê mùa mà! Cái hộp này còn quan trọng hơn cả tính mạng của Hoàng đế đó!"
"Đúng không? Tại sao vậy?"
"Cái hộp này, theo truyền thuyết là thần tiên ban thánh vật xuống phàm trần đó."
"Thánh vật? Thần tiên?"
Như Ý âm thầm buồn cười.
Có nhiều chuyện không giải thích được, mọi người gặp phải sẽ quy cho thần cho quỷ.
"Nếu như thiên hạ thật sự có nhiều thần tiên và quỷ quái, vậy thì địa quá chẳng phải là quá chật chội sao?"
Trác Công Vinh hạ giọng, nói: “Tiểu cô nương, cháu biết không, ban đêm của một ngày của một trăm ba mươi năm trước, hộp thần này đi đôi với một tia sấm chớp lớn xẹt qua bầu trời. Từ ngày đó về sau, Vương triều Thiên Tống liền quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, ngay cả cuộc hỗn chiến biên cương giữa các nước cũng kết thúc từ đây."
"Kết thúc chiến tranh không phải là nhờ công lao của Trác Thiên Hành sao? Tại sao lại biến thành công lao của hộp thần rồi?"
"Trác Thiên Hành đúng là thống lính dẫn binh, một trận liền dẹp loạn mười nước phản loạn ở biên cương, nhưng nó vừa vặn xảy ra sau khi hộp thần xuất hiện. Thế nên những kẻ phù thuỷ chỉ biết nói dóc và buông lời gièm pha liền nói đây là nhờ hộp thần che chở, nên Tướng quân Trác Thiên Hành mới tiêu diệt được quân địch, vững chắc giang sơn."
"Vậy đúng là hơi ngu muội rồi."
Trác Công Vinh tức tối bất bình nói: “Dù thế nào đi nữa, Hoàng đế đã chấp nhận cách nói này."
"Thứ nhất, Hoàng đế cũng không mong Trác gia của chúng ta chiếm quá nhiều công lao."
"Thứ hai, nếu như xuất hiện một loại thánh vật có thể đại biểu cho thân phận của các thần tiên để tôn thờ, để cho trăm họ mê tín, có thể giúp củng cố thống trị hoàng quyền, Hoàng đế sao lại không làm cơ chứ?"
"Trong tình huống này, hộp thần xuất hiện lập tức trở thành thánh vật của triều đình."
"Nhắc đến cũng rất kì quái, sau hơn trăm năm hộp thần xuất hiện, triều đình thật sự yên ổn hơn trước nhiều, cuộc sống của trăm họ cũng an nhàn hơn."
"Vậy nên mọi người càng thêm tin tưởng, hộp thần có thể mang lại vận may, có thể mang đến hạnh phúc và bình an."
Như Ý nghe những lời này, rốt cuộc cũng hiểu rõ tầm quan trọng của hộp thần, cũng rõ ràng vì sao người trong phủ Trác Vương lại khẩn trương khi bạo quân để hộp thần ở lại phủ Trác Vương.
Hộp thần liền đại biểu hoàng quyền!
Hoàng quyền chí cao vô thượng đó!
Nếu như ai dám phản đối hộp thần, cho dù chỉ là một xíu khinh nhờn và không tôn trọng, vậy thì hắn chính là kẻ đại nghịch bất đạo!
Trác Công Vinh tiếp tục nói: “Còn có một chuyện, vô cùng kì quái. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà hộp thần có thể trở thành thánh vật và vật tượng trưng cho hoàng quyền."
Như Ý hỏi: “Chuyện gì?"
"Chuyện này có liên quan đến chính hộp thần."
"Cái gì chứ?"
"Bề ngoài của hộp thần thoạt nhìn như một hộp sắt hình hộp."
"Ừ."
"Nhưng mà, thật ra thì nó cũng phải là một hộp sắt bình thường. Hơn một trăm năm trước, Hoàng đế phái rất nhiều thợ thủ công và thợ rèn xuất sắc nhất trong triều đình tiến hành kiểm tra."
"Kết quả thế nào?"
"Hộp thần cũng không phải là một hộp sắt bình thường, mà nó được làm từ một loại kim loại cho tới bây giờ chưa từng thấy qua và cứng chắc hơn bất kì kim nào."
Kim loại cho tới bây giờ chưa từng thấy qua?
"Đúng vậy, chuyện này vô cùng kì quái. Hơn nữa các thợ thủ công cùng cho rằng, bên trong hộp thần là rỗng! Chỉ là, không có cách nào mở ra, thế nên không ai biết bên trong có thứ gì."
"Kì quái như thế? Muốn mở một cái hộp ra, coi như điều kiện tiên quyết là không làm hỏng hộp, ít nhất cũng có bảy mươi lăm cách chứ?"
"Cách thì có rất nhiều, nhưng không có cách nào có thể mở được hộp thần."
"Kì quái đến thế sao?"
Như Ý bỗng nhiên có một ảo giác. Cái hộp thần này, tựa hồ có phần giống với rương đặc công của cô! Kim loại đặc biệt, bề ngoài dạng hình hộp, và cứng chắc đến nỗi đao thương bất nhập...
Trác Công Vinh nói: “Bởi vì ta cho tới bây giờ vẫn chưa thấy hộp thần, thế nên cũng không biết tại sao hộp sắt đó lại thần kì như thế! Thế nên, để giải đáp được bí mật này, tối nay chúng ta đến mật thất của phủ Trác Vương trộm hộp thần ra!"
Như Ý kinh sợ nói: “Đây chính là tội chết đó! Nếu làm mất hộp thần, chẳng những hai chúng ta phạm tội chết, mà toàn bộ phủ Trác Vương cũng phạm tối chết!"
Trác Công Vinh say khướt ợ một hơi rượu, cười nói: “Haha, cháu đừng lo. Chúng ta cũng không muốn phá huỷ hộp thần mà, chúng ta chỉ là trộm ra chơi mấy ngày thôi, xem một chút, nghiên cứu một chút, thần không biết quỷ không hay, chờ mấy ngày sau rồi chúng ta trả nó về chỗ cũ."
Như Ý nói: “Tam thúc, người uống say thật rồi."
Trác Công Vinh tò mò nói: “Cháu thật sự không muốn biết bí mật bên trong hộp thần chút nào sao?"
Như Ý lắc đầu một cái, nói: “Tam thúc, muộn lắm rồi, ta buồn ngủ. Hộp thần gì chứ, hay là thánh vật, ta chẳng có chút hứng thú nào hết."
Trác Công Vinh nói: “Vậy thôi, cháu không đi thì ta cũng không miễn cưỡng cháu. Ta đi một mình, Trác lão tam ta cũng không sợ thằng nhóc Hoàng đế kia. Hừ! Nếu như ông đây có thể giải đáp được bí mật của hộp thần, nói không chừng hắn còn phải cảm kích ông đây đâu!"
Nói xong, ông ta lảo đảo đi ra khỏi phòng của Như Ý.
"Tam thúc, chờ một chút."
Như Ý vội vàng gọi ông ta lại.
Cái ông Trác lão tam này, say như thế rồi mà còn muốn đi trộm hộp thần.
Đây không phải là muốn chết sao?
Đừng nói ông ta say như thế này, đi bộ cũng đi không vững. Coi như là bình thường, nếu ông ta đi phủ Trác Vương trộm hộp thần, nếu mà bị bắt, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Phủ Trác Vương luôn nghiêm minh, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng người nhà.
Chuyện này, thông qua chuyện của Trác Lỗi cũng có thể đoán được chút manh mối.
"Như Ý, cháu không đi thì thôi, Tam thúc đi một mình. Dù thế nào đi nữa, ta nhất định phải nhìn xem cái hộp thần trong truyền thuyết đó trông như thế nào! Nếu như Tam thúc trộm được hộp thần, lúc đó sẽ mang cho cháu xem một chút, mở mang kiến thức xem xem thánh vật được cung phụng trong Hoàng cung hơn trăm năm."
"Tam thúc..."
"Ừ?"
"Chát!"
Như Ý dùng sức vỗ một chưởng, gáy của Trác Công Vinh bị trọng lực chấn động một cái, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
"Say thế này mà còn muốn đi gây rắc rối, người có thể bình an sống ở Trác gia đến bốn mươi tuổi, sợ rằng lão gia âm thầm chùi đít cho người không biết bao nhiêu lần rồi!"
Như Ý bất đắc dĩ nhìn Trác lão tam nằm dưới đất, lắc đầu một cái.
Làm cha ông ta chắc chắn rất bi thảm.
Sắc trời đã quá muộn, đêm khuya vắng người, ngay cả tiểu nhị cũng đi ngủ rồi.
Như Ý liền mang Trác Công Vinh như mang xác chết, ném ông ta lên trên chiếc giường trong phòng khách của mình.
Một đêm không bình thường này, rốt cuộc cũng lẳng lặng trôi qua, một ngày mới, sắp đến rồi.
Sáng sớm Như Ý tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang.
Tuy rằng giằng co suốt một đêm, nhưng mà nội lực của cô dồi dào, lại thêm chuyện trẻ tuổi, thế nên cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
"Tiểu Bạch đâu?"
"Con thú này sáng sớm nào cũng nhảy lên giường nằng nặc kêu không chịu dừng, nhao nhao đòi ăn gì, sao hôm nay còn chưa có động tĩnh gì hết vậy?"
Như Ý không mặc y phục, từ trên giường đứng lên, nhưng phát hiện Tiểu Bạch vẫn nằm trên ghế như cũ, gối đầu lên cái gối mà Như Ý ném qua, thở hức hức ngủ say.
"Tiểu Bạch, nên dậy rồi!"
Như Ý kêu một tiếng.
"Hức hức!"
Tiểu Bạch ngáy khò khò, ngủ như heo chết.
"Tiểu Bạch..."
Như Ý đột nhiên sợ ngây người!!!
Hai chữ “tiểu Bạch", tuôn ra từ miệng của cô, lại nuốt trở vào.
Bởi vì cô phát hiện một chuyện hết sức kì lạ, chuyện quỷ dị!
Lông trên người Tiểu Bạch...
Lại biến thành đỏ tươi như màu máu!
Tiểu Bạch biến thành Tiểu Hồng?
Đỏ chói thật giống như một bụi hoa mềm mại dẹp đẽ, thật là hoa lệ, mang theo mấy phần quỷ dị.
“Tiểu Bạch! Ngươi có phải là bị bệnh hay không?”
Như Ý dùng sức đẩy tiểu Bạch, nhưng nó thật giống như đã hoàn toàn chết vậy, không có chút phản ứng nào.
“Tên này không đúng!”
Như Ý bỗng nhiên ý thức được chuyện vô cùng không ổn.
“Bình thường Tiểu Bạch tham ăn thích ngủ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không ngủ lâu như vậy mà không tỉnh!”
“Đổi lại bình thường, nó đã sớm tỉnh lại muốn ăn rồi!"
Như Ý kiểm tra hơi thở nó, kéo dài ổn định, không giống dáng vẻ bị bệnh chút nào.
“Nhưng mà...”
“Lông nó sao lại biến thành màu đỏ chứ?"
Như Ý vạch mấy chỗ lông của nó ra, phát hiện vốn là màu trắng như tuyết lông mềm nhũn, toàn bộ từ phần gốc biến thành màu đỏ, hơn nữa vai trở nên thô mà cứng rắn hơn.
Loại cảm giác này giống như là một con nhím...
"Tiểu Bạch sao lại biến thành con nhím?"
Như Ý rất tò mò.
Cô thử dùng thức ăn ngon cám dỗ, cô kêu tiểu nhị đưa tới một đĩa quả hạch lớn, thịt chín và trái cây tươi, nhưng cho dù thức ăn ngon mùi hấp dẫn thế nào, Tiểu Bạch giống như hoàn toàn đã chết hẳn vậy, đối với mùi thức ăn ngon không có bất kỳ phản ứng nào.
“Tiểu Bạch biến thành tiểu Bạch màu đỏ rồi?”
“Hơn nữa nó đối với thức ăn ngon mất đi hứng thú?”
“Vì sao đột nhiên tiểu Bạch trở nên quái dị như vậy? Từ tối hôm qua sau khi uống rượu, thì nó không tỉnh lại...”
“Đúng!”
“Rượu!”
“Tiểu Bạch uống rượu!”
Như Ý bỗng nhiên nghĩ đến.
Tiểu Bạch có lẽ là bởi vì uống rượu, cho nên sợ hãi mới biến sắc.
Rất nhiều người uống rượu, gò má cùng lỗ tai cũng đều sẽ đỏ lên.
Nhưng……
Động vật gì uống rượu lông màu trắng sẽ biến thành màu đỏ?
Chẳng lẽ tiểu Bạch cũng là bởi vì uống rượu, cho nên biến thành màu đỏ?
Hơn nữa ngay cả chất lông cũng biến thành xù xì cứng rắn?
Cái này cũng quá kỳ quái ấy chứ.
Cũng may hơi thở tiểu Bạch ổn định, nếu không Như Ý khẳng định cho là nó đã chết.
Dùng rất nhiều biện pháp cũng không thành công đánh thức tiểu Bạch, cuối cùng Như Ý dứt khoát để cho nó ngủ tiếp.
“Ngược lại muốn xem coi nó ngủ bao lâu mới tỉnh lại."
Như Ý nội lực thâm hậu, từ hơi thở tiểu Bạch liền có thể nghe ra, nó nhất định khỏe mạnh.
Chỉ là cô thật là tò mò...
Tiểu Bạch có lẽ không phải một tiểu dã thú thông thường.
Uống một ít rượu liền bất tỉnh nhân sự...
Hơn nữa lông toàn thân sẽ biến thành màu đỏ...
Nó còn có những chỗ thần kỳ khác sao?
Như Ý đột nhiên cảm giác được, trên người tiểu Bạch hình như cũng giấu giếm bí mật gì đó.
Ít nhất tiểu Bạch lấy được viên chân trâu màu lam kia để cho nội lực Như Ý tăng lên đáng kinh ngạc, đây không phải là chuyện một con tiểu dã thú thông thường có thể làm được.
Như Ý đứng bên cạnh ghế, hứng thú quan sát tiểu Bạch ngủ say sưa.
Đột nhiên...
Dưới lầu truyền tới âm thanh huyên náo rất lớn.
“Đám khốn kiếp các người!”
“Cút ngay cút ngay!”
“Lão tử đến tìm sư phụ!”
“Sư phụ! Sư phụ mỹ nhân! Lão tử tới, người đi ra nhanh lên một chút a!"
Cái thanh âm này, sao lại quen thuộc thế?
Như Ý bỗng nhiên nghĩ tới, người này không phải là tên ma kiếm khách đại náo Phủ Trác vương tối hôm qua sao?
“Hắn thật tới bái sư?”
Tối hôm qua Như Ý vì chọc giận hắn, cố ý đùa bỡn với hắn, còn đánh cuộc với hắn, nói thua thì phải kêu cô là sư phụ, hơn nữa còn kêu hắn ngày mai tới quán trọ Bách Hợp bái sư.
Thật ra thì, Như Ý chẳng qua là nói đùa chút thôi, cô chưa từng nghĩ muốn thu nhận học trò già như vậy.
Hơn nữa, cô tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, đường đường là một ma kiếm khách trong tứ đại tông sư, lại thật sự nhận thua, chạy tới tìm một con nha đầu chưa tới 20 tuổi để làm đồ đệ!
Người này đầu óc thiếu dây thần kinh nào sao?
Hắn làm sao ngay cả lời nói đùa cùng thật cũng không phân biệt được?
Hơn nữa hắn đường đường là một đại tông sư sao lại thật sự chạy tới bái sư?
Đây quả thực là NC a!
Dưới lầu dường như đã ồn ào lên, Như Ý liền thay quần áo rửa mặt, đi xuống lầu.
“Sư phụ! Sư phụ! Ngươi đã tới rồi!”
Tóc tai bù xù bộ dạng giống như một tên ăn mày mười năm chưa tắm rửa, tên ma kiếm khách vừa thấy được Như Ý, liền nhiệt tình chủ động chào hỏi.
Chủ quán cùng tiểu nhị vốn là thấy một tên ăn mày sáng sớm tới gây chuyện, miệng còn nói lung tung muốn tìm sư phụ gì đó, còn cho rằng là một tên ăn mày điên.
Không nghĩ tới lại thật sự tìm sư phụ, hơn nữa sư phụ này lại còn là một mỹ nữ yểu điệu!
Chủ quán nói: “Trác cô nương, thì ra cô biết cái tên….. này tên….. này...”
Hai chữ "ăn mày", hắn do dự hồi lâu cuối cùng vẫn là chưa nói ra miệng.
Như Ý lúng túng cười một tiếng, nói: “Chủ quán, xin lỗi, hắn là một người bạn của ta."
Chủ tiệm cười xòa nói: “Vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng là gây chuyện chứ. Trác cô nương, chỉ là ngươi bằng hữu này mặc..."
Như Ý ho khan hai tiếng, nói: “Đa tạ ông chủ nhắc nhở.”
Chủ quán cũng thức thời, dặn dò bọn tiểu nhị đi làm việc.
“Ngồi đi.”
Như Ý gọi tên ma kiếm khách chọn một cái bàn ngồi xuống.
Tên ma kiếm khách rất hưng phấn nhìn Như Ý, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, ánh mắt giống như một đứa trẻ ngây thơ đi sở thú nhìn thấy gấu trúc vậy.
Mày liễu của Như Ý trừng lại.
Tên ma kiếm khách toét miệng cười, bắn ra một câu: “Sư phụ người thật là xinh đẹp.”
Như Ý nói: “Nịnh hót!”
Tên ma kiếm khách lại cười một tiếng, nói: “Sư phụ thật trẻ.”
Như Ý muốn mắng hắn, nhưng lại phát hiện cũng mắng không ra miệng.
Ngày hôm qua còn là một con quỷ đằng đằng sát khí.
Hôm nay biến thành một lão già khả ái bướng bỉnh.
Tên ma kiếm khách này….
Thật không phải người bình thường!
Như Ý lạnh nhạt nói: “Chớ nói nhảm đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tên ma kiếm khách cười hì hì vẫn nhìn chằm chằm vào Như Ý: “Sư phụ, người thật đúng là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp.”
Như Ý nửa tức giận nửa đùa giỡn nói: “Ngươi tuổi cũng đã cao, có thể đứng đắn một chút không?”
Tên ma kiếm khách ủy khuất nói: “Sư phụ, lão tử rất đứng đắn. Sư phụ người thật sự là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp mà. Lão tử thật suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, sư phụ người tuổi tác nhỏ như vậy, làm sao có thể luyện được thuật đấu kiếm và nội công kinh người như vậy.”
Như Ý vốn cho là hắn có chút thô bỉ và thiếu tôn trọng.
Bây giờ xem ra, thì ra là hiểu lầm hắn.
Hắn ngược lại là một người có chút đáng yêu, còn trang phục kia quả thực để cho người cảm thấy chán ghét...
Từng thấy ăn mày, chưa từng thấy qua ăn mày nào lôi thôi xấu xí như vậy.
Như Ý còn chưa ăn bữa sáng, nhưng cũng không thèm ăn nữa.
Tên ma kiếm khách truy hỏi: “Sư phụ, công phu người luyện rốt cuộc là võ công gì?"
“……”
“Sư phụ, người từ khi nào thì bắt đầu luyện công?”
“……”
“Sư phụ, người từ trong bụng mẹ liền bắt đầu luyện công sao?”
“……”
“Sư phụ, người thật sự là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp!"
“……”
Cuối cùng Như Ý bị hắn làm phiền tới mệt, tức giận nói: “Lão già thúi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Sư phụ...”
“Đừng gọi tôi sư phụ!”
“Chúng ta không phải đánh cuộc sao? Ta thua liền kêu người là sư phụ, đây là người nói nha!"
"Ngươi cũng sắp bảy mươi tuổi rồi, cũng không phải là bảy tuổi! Ngươi ngay cả cái gì là lời nói đùa, cái gì là lời nghiêm túc cũng nghe không hiểu sao?”
“Nghe không hiểu.”
Tên ma kiếm khách rất nghiêm túc lắc đầu một cái.
Hắn cả đời này làm bạn với kiếm, vì kiếm dường như tẩu hỏa nhập ma.
Cả đời này, có năm mươi năm là ở trong núi sâu không người khổ luyện kiếm pháp.
Chỉ số thông minh của hắn hoặc là người bình thường, không, đó tuyệt đối là một thiên tài!
Nhưng chỉ số cảm xúc...
Mặc dù không đến nổi là bảy tuổi, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hắn đánh cược thua, hơn nữa quyết đấu cũng thua.
Hắn thua tâm phục khẩu phục, gọi Như Ý là sư phụ cũng là tâm phục khẩu phục.
Còn về tuổi tác quá lớn? Hắn chưa từng nghĩ qua, dù sao cũng không phải là nói chuyện yêu đương.
Như Ý có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy ta bây giờ nhắc lại một lần, ta không phải sư phụ ông! Ta cũng không muốn ông gọi sư phụ! Tối hôm qua ta nói, toàn bộ đều là đùa giỡn! Đây chỉ là ta muốn kích ngươi tức giận mà sử dụng một loại chiến thuật tâm lý! Có hiểu hay không?”
Tên ma kiếm khách có chút tức giận: “Lão tử đường đường là một đại tông sư, làm đồ đề của một tiểu cô nương như ngươi chẳng lẽ ngươi còn uất ức?"
“Hừ!”
“Lão tử trước giờ nói một không nói hai!”
“Nếu thua rồi, vậy thì thua!”
“Nguyện thua cuộc!”
“Đây chính là nam tử hán đại trượng phu!”
“Ma kiếm khách ta nói ngươi là sư phụ ta, ngươi chính là sư phụ của ta!"
“Ngươi muốn nói lời không giữ lời?”
“Hôm nay lão tử nhận định ngươi là sư phụ ta!”
“Ngươi nếu nói lời không giữ lời, lão tử tối hôm nay lại tới Phủ Trác Vương giết mấy người để vui đùa một chút!” Mặt hắn đầy sát khí.
Tức hộc máu!
Như Ý dường như bị hắn làm tức chết!
Người khác làm sư phụ ương ngạnh cũng thôi đi, chưa thấy qua ai làm đồ đệ còn ương ngạnh hơn vậy!
“Cô nhóc! Ngươi nếu như không đồng ý, lão tử liền lập tức đi Phủ Trác Vương!” Ma kiếm khách mặt đầy tàn bạo uy hiếp.
“Được! Nếu ngươi không thể làm đồ đệ ta thì không được, vậy cũng được, nhưng phải đáp ứng ba điều kiện của ta!"
Như Ý chỉ có thể thỏa hiệp, người này quá cổ quái, thật khó dây dưa.
Nếu như không đáp ứng lời hắn, nói không chừng hắn thật sự ngày ngày chạy tới Phủ Trác Vương làm loạn, vậy cũng không tốt lắm.
Hơn nữa...
Thật ra thì thu nhận đồ đề tài giỏi như vậy, cũng rất tốt.
Ít nhất lần sau đánh nhau không cần tự mình ra tay, tốt biết bao.
Mang đi ra ngoài cũng rất có mặt mũi.
“Sư phụ, đừng nói là ba điều kiện, ba trăm điều kiện cũng được. Hắc hắc.”
Tên ma kiếm khách lập tức khôi phục bộ mặt lấy lòng mà tàn tạ, thái độ và sự hung dữ trước đó như hai người.
Như Ý nói: “Điều kiện thứ nhất!”
“Sư phụ mời nói.”
“Sau này không cho dây dưa với bất kỳ người nào của Trác gia. Không cho phép tìm người nào của Trác gia gây rối!”
“Không thành vấn đề! Cái này tuyệt đối không có vấn đề, lão tử sau này không tìm Trác gia gây phiền phức là được.”
“Điều kiện thứ hai!”
“Sư phụ mời nói tiếp.”
“Điều kiện thứ hai, nếu ngươi làm đồ đệ ta, sau này phải theo quy tắc của ta mà làm việc, không thể tùy tiện giết người! Không thể... Tóm lại, phải dựa theo tắc của ta!”
“Sư phụ cái này không thể được! Người trà trộn giang hồ, đều là liếm máu trên lưỡi đao, sao có thể bảo đảm không giết người chứ? Chẳng lẽ muốn chờ người khác tới tìm lão tử, lão tử còn phải đứng không nhúc nhích, mặt mày vui vẻ chào đón hửm?”
“Kẻ địch không tính, không thể lạm sát người vô tội! Đáng giết phải giết, nhưng không thể ức hiếp những người vô tội khác tay không vũ khí. Bổn tiểu thư ghét nhất những phần tử khủng bố cầm súng tiểu liên bắn quét dân thường!”
“Sư phụ, cái gì là súng tiểu liên thế?"
Bình luận truyện