Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 97
Địa vị của vu sư chỉ xếp sau thừa tướng!
Nhưng quyền lực thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với thừa tướng!
Hơn nữa vu sư tương đương với người trực tiếp đại diện phát ngôn của Hoàng đế, địa vị cao thượng mà tôn quý!
Thời điểm này bạo quân phái ra hai vị vu sư, chính là ám chỉ: Cho dù Trác gia các người có âm mưu gì, ngàn vạn lần đừng giở trò phía sau lưng trẫm! Trẫm đã có đề phòng, nếu các người dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì nhất định sẽ chết không toàn thây!
Đường Bắc Khôi thấy thế, cười nói: "Vậy làm phiền hai vị Vu sư đại nhân!"
"Không cần nữa!"
Thanh âm của Trác Công Qúy, giống như sư tử phẫn nộ truyền từ phía sau tới!
Trong tay của ông ta, đang cầm một chiếc hộp sắt toàn bộ màu đen và lạnh giá!
Phía sau của ông ta, vẻ mặt Hà Thiên Chiếu ngưng trọng và nghiêm túc, rất cung kính đi theo phía sau lưng Trác Công Quý!
"Hộp thần giá lâm!"
Hà Thiên Chiếu hét lớn một tiếng!
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ bạo quân, toàn bộ trong nháy mắt liền quỳ xuống!
Trong lòng mỗi người!
Đều vô cùng chấn động!
Hộp thần?
Là hộp thần thật sự?
Hộp thần không phải đã bị trộm đi sao?
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở phủ Trác Vương?
Điều này… Điều này làm sao có thể chứ?
Mà người của trận doanh gia tộc Đường Bắc càng cảm thấy vô cùng kì lạ!
Nếu như hộp thần thật sự vẫn luôn ở phủ Trác Vương…
Vì sao lúc trước người Trác gia có chết cũng nhất định không chịu giao hộp thần ra?
Cái này thật sự quá thiếu tính logic rồi!
Chẳng lẽ, hộp thần đột nhiên cứ như vậy xuất hiện?
Tại sao có thể như vậy?
Rõ ràng có thể hốt gọn một mẻ Trác gia, rõ ràng đã sắp thành công rồi!
Con vịt đã đun sôi, lại dễ dàng để nó bay đi như vậy ư!
Thật sự là thất bại trong gang tấc!
Thậm chí đến cả bạo quân cũng chấn kinh một hồi!
Hắn rõ ràng nhìn thấy hộp thần ở ngay dưới gầm giường của tiên nữ…
Làm sao lại đột nhiên trở về phủ Trác Vương đây?
Lúc trước hắn vẫn cho rằng…
Tiên nữ xảo quyệt nhất định nghe thấy tin tức gì đó, trộm đi hộp thần từ phủ Trác Vương, sau đó đem giấu dưới gầm giường của chính mình!
Hắn từng theo dõi tiên nữ ở Cát gia trang…
Biết tiên nữ là một người con gái thông minh và xảo quyệt!
Mặc dù cao thủ của Trác gia vô cùng nhiều, muốn trộm hộp thần, có lẽ rất khó, nhưng cũng không phải là chuyện không thể!
Nếu hộp thần bị trộm đi!
Vậy thì Phủ Trác Vương không thể có hộp thần!
Tại sao hộp thần lại xuât hiện ở phủ Trác Vương?
Điều này sao có thể đây?
Hắn rõ ràng đã phái Tả Quang Hiệp bao vây khách điếm Bách Hợp.
Một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài!
Hộp thần đi ra ngoài như thế nào chứ?
Lại như thế nào trở lại phủ Trác Vương?
Trong lòng bạo quân có quá nhiều nghi vấn.
Coi như là Trác lão gia và Đường Bắc Cương đều là những người trưởng bối, nhìn thấy Hoàng đế có thể không quỳ, nhưng nhìn thấy hộp thần thì phải quỳ xuống!
Đây là phép tắc của vương triều Thiên Tống!
Bất kỳ người nào ngoại trừ Hoàng đế, nhìn thấy thánh vật phải lập tức quỳ xuống cung nghênh!
Bằng không, chính là không tôn trọng thần thánh!
"Cung nghênh hộp thần giá lâm!"
Tất cả mọi người đều quỳ xuống!
Bạo quân nhìn thấy ngoại trừ hắn ta, vậy mà vẫn còn có một người không quỳ xuống, hắn căm tức cười lạnh: "Ngươi dám không quỳ?"
Như Ý cười khanh khách: "Ta đây trên quỳ thiên địa, dưới quỳ cha mẹ, tuyệt đối sẽ không quỳ trước một chiếc rương sắt! Não của mấy người có phải đều bị bệnh hết rồi hay không thế?"
Bạo quân cả giận nói: "Ngươi! Thật không ngờ ngươi lại to gan như vậy!"
Như Ý cười nói: "To gan thì sao? Ngài có thể bắt được tôi hay không? Đám người dưới tay ngài còn không ai có thể đánh thắng được tôi, ngài có thể làm được gì tôi chứ"
Bạo quân thầm giận!
Trong lòng của hắn dâng lên một cỗ tức giận mãnh liệt!
Tà khí ma công trong cơ thể… bắt đầu rục rịch!
Hắn đường đường là một vị Hoàng đế, làm sao có thể cho phép một cô nương vô danh như vậy hạ nhục hắn chứ?
"Hừ!"
"Trẫm sẽ khiến người chống mắt lên xem cái gì mới gọi là cao thủ!"
Trong cơ thể bạo quân, dâng lên một cỗ chân khí tà ma lạnh lẽo…
Không được!
Việc nhỏ như vậy mà không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn!
Trẫm không thể vì một cô nương hèn mọn như vậy mà làm bại lộ chính mình được!
Hiện tại ma công vẫn chưa luyện thành!
Nếu để người trong thiên hạ đều biết trẫm đường đường là một vị Hoàng đế vậy mà lại đi luyện ma công, nhất định sẽ dẫn đến sự bất mãn trong lòng họ!
Hừ!
Về sau sẽ chỉnh đốn cô!
Trong con ngươi của bạo quân ánh lên một tia sát khí lạnh lẽo, chợt lóe lên, sau đó liền biến mất hầu như không còn!
Như Ý âm thầm kinh ngạc!
Vị bạo quân này, thật sự quá đáng sợ!
Sự chịu đựng của hắn, năng lực khống chế bản thân của hắn thậm chí vượt qua cả một đặc công! Sự sắc sảo của anh, Như Ý cũng chưa từng thấy qua!
Giống như chuyện nhục nhã mà Hàn Tín phải chịu đựng!
Vì vậy liền có khí phách phi nhanh của chỉ huy thiên quân vạn mã!
Đại trượng phu phàm là bền gan vững chí, nhất định có thể làm nên nghiệp lớn!
Vị bạo quân này…
Trong nháy mắt có thể hoàn toàn khống chế được cảm xúc của chính mình, nếu anh ở thời hiện đại, nhất định sẽ đạt giải ảnh đế Oscar!
Trác lão thấy mùi thuốc súng giữa bạo quân và Như Ý, biết rằng cuối cùng người thiệt thòi nhất định là cô, vì vậy nhỏ giọng khuyên can: "Cô nương! Nhìn thấy thánh vật thì quỳ lễ, đây là phép tắc lâu đời, cô nương đừng ngang bướng nữa!"
Như Ý cười nhạt một tiếng: "Trác lão gia! Các người cũng đừng bái nữa! Đứng lên đi! Chỉ là chiếc hộp sắt mà thôi? Hà tất phải quỳ lạy lễ bái như vậy chứ?"
Đến nước này Trác lão gia cũng tức giận: "Không thể không lễ!"
Như Ý gật đầu.
Cô cũng không phải là sợ Trác lão gia!
Chẳng qua là cảm thấy đến cả người có địa vị cao như Trác lão gia cũng phải nghiêm nghị, kính nể đối với hộp thần như vậy!
Bao gồm cả người không ai bì nổi Đường Bắc Cương, nhìn thấy Hoàng đế cũng không để vào mắt!
Nhưng khi nhìn thấy hộp thần lại cung kính quỳ xuống!
Một câu oán hận cũng không có!
Điều này có thể cho thấy, ở thế giới này, tín ngưỡng và sự sùng bái của mọi người đối với hộp thần đã đạt tới trình độ ăn sâu bám rễ!
Cô cũng không cần phải đi thay đổi cục diện này!
Dù sao, cái này đối với cô mà nói cũng có lợi!
Về phần muốn cô quỳ lạy, điều đó không có khả năng!
Bạo quân cũng không truy đến cùng, bình tĩnh sai vu sư đi cúng bái, tế lễ đơn giản, sau đó để tất cả mọi người bình thân đứng lên.
Hai vị vu sư rất trang nghiêm đón lấy hộp thần, kiểm tra trước sau cẩn thận, xác định hộp thần an toàn, hoàn hảo không tổn thương gì, hơn nữa là hộp thần thật.
Bạo quân lúc này mới gật đầu, nói: "Tốt rồi! Nếu là hiểu lầm, trẫm tuyên bố, hiểu lầm này đến đây kết thúc! Tất cả mọi người cũng mệt mỏi rồi, mỗi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi thật tốt đi! Vu sư và Hà đại nhân hộ tống trẫm bảo vệ hộp thần hồi cung!"
Âm mưu tỉ mỉ của bạo quân rơi vào khoảng không!
Hắn vốn cho rằng sẽ mượn đao giết người, để cho Đường Bắc Khôi đối phó với phủ Trác Vương!
Một chiêu này không chê vào đâu được!
Hắn bàng quan, ngồi thu ngư ông đắc lợi!
Nhưng thật không ngờ, oanh oanh liệt liệt náo loạn hơn nửa ngày, kết quả vậy mà lại là cục diện như thế này!
Phủ Trác Vương không những không phải chịu trách nhiệm về tội của mình, ngược lại Trác Lôi vốn dĩ phải chết cũng đã lấy được lệnh ân xá từ Hoàng đế!
Mặc dù phủ Trác Vương đã chết mất một tên Trác Địch!
Gia tộc Đường Bắc cũng đã chết một tên Đường Bắc Tĩnh!
Nhưng mà bạo quân cũng tổn thất không nhỏ!
Đột nhiên xuất hiện một cô gái thần bí, triệt để khiến cho mặt mũi uy nghiêm của vị Hoàng đế như hắn mất sạch!
Thậm chí đến cả Đường Bắc Cương cũng hoàn toàn không đem vị Hoàng đế như hắn để vào mắt!
Tất cả mọi người đều nhìn ra!
Vị Hoàng đế như hắn, căn bản chính là một tên bù nhìn!
Ở đất nước mà lấy võ thuật làm nền tảng, cao thủ võ thuật chân chính mới được mọi người khát khao và thèm muốn.
Đây chính lí do vì sao mấy trăm năm qua, phủ Trác Vương và gia tộc Đường Bắc đều đứng vững không ngã!
Bởi vì cả hai gia tộc này đều nắm được bí kíp võ công lợi hại nhất thế giới!
Hoàng tộc từ trước đến nay đều phải tìm cách sinh sống trong khe hẹp, nguyên nhân duy nhất có thể bảo vệ được ngôi vị Hoàng đế chính là phải giữ được điểm cân bằng trong quyền lực và vòng xoáy thế lực của Tam đại thế gia!
Nếu như một khi đã mất đi điểm cân bằng này!
Gia tộc bị tiêu diệt đầu tiên chính là Hoàng tộc!
Bởi vì thế lực và uy vọng của Hoàng tộc kém hơn bất kì ai trong Tam đại thế gia!
Trong lòng đám quan binh sĩ, trong thâm tâm cuả bách tính nhân dân, uy vọng của Tam đại thế gia cũng vĩnh viễn vượt xa sự uy vọng của Hoàng đế!
Đêm nay một lần nữa đã chứng minh điều này!
Võ công cao cường vô thương!
Mới là thực lực đáng nói!
Nắm đấm đủ cứng, mới có tư cách đặt chân.
Trong lòng bạo quân, âm thầm thề, chỉ cần một ngày, hắn không còn là Hoàng đế bù nhìn nữa!
Hắn muốn nói cho tất cả người dân trong thiên hạ, vị Hoàng đế như hắn mới là chủ nhân thật sự của thiên hạ!
Cảm giác bây giờ, thật giống như hắn chỉ là một vị Hoàng đế bù nhìn!
Chỉ là một quản gia!
Thay Tam đại thế gia cai quản giang sơn!
Chủ nhân chân chính, là Tam đại thế gia!
Mà không phải Hoàng tộc!
Nếu có một ngày, Tam đại thế gia liên minh với nhau, hoặc sau khi Tam đại thế gia bị gia tộc khác chiếm đoạt chỉ còn một gia tộc, như vậy Hoàng tộc cũng tràn đầy nguy cơ!
Đến chức vị quản gia này cũng giữu không nổi!
Điểm này, trong lòng bạo quân vô cùng hiểu rõ!
Sắc mặt của hắn, vô cùng khó coi!
Hành động đêm nay thất bại mà chấm dứt!
Về sau, muốn nắm được cơ hội tốt như vậy lật đổ phủ Trác Vương và gia tộc Đường Bắc càng khó hơn!
Cơ hội duy nhất, chính là tranh thủ thời gian tu luyện ma công, chỉ cần ma công của hắn được luyện thành, hắn có thể trở thành Trác Thiên Hành thứ hai, dùng võ công xưng bá thiên hạ! Duy ngã độc tôn!
"Bãi giá hồi cung!"
Bạo quân hất tay lên, phân phó tướng sĩ hồi cung.
Trác lão gia dẫn đầu người Trác gia quỳ xuống cung nghênh hoàng thượng và hộp thần!
Nhìn thấy… Nguy cơ và chiến tranh lớn như vậy biến mất tan thành mây khói trong bất hạnh như vậy!
Phủ Trác Vương rốt cuộc cũng bảo vệ được!
Mặc dù cũng bỏ ra cái giá thê thảm, nhưng ít nhất cũng đã bảo vệ được Phủ Trác Vương!
Mọi người trong Trác gia cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Đám người Đường Bắc Khôi, cũng không hài lòng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Đột nhiên…
Một thanh âm thanh thúy vang lên: "Đợi một chút! Hoàng đế ngài đừng đi! Có chuyện cần nói rõ ràng trước!"
Bạo quân quay đầu nhìn, nhưng lại là cô gái che mặt kia, lạnh giọng tức giận nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Như Ý nói: "Cơ hội hôm nay không dễ có được, nhiều người như vậy đều có mặt ở đây, Trác lão gia, Hà đại nhân, thừa tướng Đường Bắc, thâm chí là có cả hai vị vu sư, vị Hoàng đế như ngài nói lời nên giữ lấy lời!"
Bạo quân nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Như Ý nói: "Tôi muốn truyền lời đến ngài, cửu tiểu thư của Trác gia muốn từ hôn!"
"Phù phù!"
Toàn bộ người Trác gia đều trợn mắt há hốc mồm!
Một câu nói có sức sát thương vô cùng lớn!
"Đây… Đây không phải muốn chết sao?"
Trong thiên hạ ai dám khước từ hôn sự của Hoàng đế cơ chứ?
Hơn nữa, còn là đánh vào danh nghĩa cửu tiểu thư của Trác gia?
Trác gia thật vất vả hóa giải được một nguy cơ, ai biết rằng lại lập tức lâm vào một mối nguy cơ khác!
Bạo quân lạnh lùng quét mắt liếc người toàn bộ đám người Trác gia, nói: "Trác lão gia, Trác nhị gia, các ngươi chẳng lẽ đều muốn từ hôn sao? Chẳng lẽ trẫm còn không xứng với tiểu nữ nhà các ngươi hay sao?"
Trác Công Quý tranh thủ thời gian quỳ xuống, run rẩy mà nói: "Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận! Trác gia chúng thần tuyệt đối không có ý nghĩ dám từ hôn! Đây hoàn toàn là do vị cô nương này ăn nói bậy bạ!"
Bạo quân nói: "A? Vậy vì sao vị cô nương này phải đến từ hôn thay Trác gia các người? Trẫm còn cho rằng Trác gia các người cuối cùng cũng tìm được một chỗ dựa vững chắc, không để trẫm vào trong mắt nữa rồi!"
Trác Công Quý nói: "Vi thần không dám! Trác gia không dám! Tiểu nữ có thể tiến vào hoàng cung hầu hạ hoàng thượng, chính phúc phận tu luyện mấy đời của tiểu nữ, Trác gia tuyệt đối không có ý từ hôn! Xin hoàng thượng minh xét! Vi thần là phụ thân của Trác Như Ý, đương nhiên có thể làm chủ! Xin hoàng thượng đừng nghe những lời gièm pha!"
"Ồ."
Bạo quân nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đem ánh mắt lạnh lùng liếc nhẹ về phía cô gái đang che mặt bằng tấm lụa trắng.
"Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Chẳng lẽ hôm nay ngươi chính là chán sống? Muốn năm lần bảy lượt trêu đùa trẫm?"
Sự nhẫn nại của bạo quân thật sự rất mạnh, nhưng với tư cách là chàng thanh niên sức dài vai rộng, với tư cách là một vị Hoàng đế trẻ tuổi, trong xương cốt của hắn vẫn là có nhiệt huyết và xung động!
Một khi phẫn nộ tới cực điểm, đến khi không thể chịu đựng được, hắn vẫn như cũ sẽ mất đi lý trí!
Vừa nãy hắn đã kìm nén một trận khí tức, nhục nhã lần này mà Như Ý nói ra khiến hắn cực kỳ khó chịu!
Như Ý bất động thanh sắc mỉm cười: "Dù gì ngài cũng là Hoàng đế! Như thế nào lại không có phẩm chất như vậy chứ?"
Bạo quân nói: "Ngươi nói cái gì?"
Như Ý nói: "Ngài căn bản cũng không thích cửu tiểu thư của Trác gia, vì sao không thể từ chối hôn sự với nàng ấy chứ?"
Bạo quân cả giận nói: "Im miệng! Ai nói trẫm không thích cửu tiểu thư của Trác gia?"
Như Ý nói: "Ngài không phải đã có nữ nhân khác rồi hay sao?"
Bạo quân nói: "Thân là Hoàng đế, gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường cho hoàng thất, kéo dài giang sơn xã tắc! Từ xưa đến nay, Hoàng đế đều là tam cung lục viện, rất nhiều phi tần, cái này có chỗ nào kì lạ đâu?"
Như Ý có chút khinh thường nói: "Ngài háo sắc thì cứ thừa nhận đi! Cái gì mà trách nhiệm nối dõi tông đường, duy trì giang sơn xã tắc cơ chứ! Nói so với hát vẫn còn dễ nghe hơn! Đám đàn ông hèn hạ, vô sỉ các người cũng chỉ luôn tìm cái cớ quang mình chính đại mà thôi!"
Bạo quân lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ ngươi phê bình chế độ mấy nghìn năm trở lại đây?"
Như Ý nói: "Tôi không có hứng thú! Chỉ có điều, bản cô nương không vừa mắt kẻ giả tạo như ngài mà thôi!"
Bạo quân nói: "Càn rỡ!"
Như Ý giảo hoạt hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng sao? Gần đây tôi nghe nói Hoàng đế bệ hạ phong lưu, anh tuấn, quyến rũ một vị tiên nữ mỹ lệ, giảo hoạt! Không biết vị Hoàng đế như ngài có ý định lập cửu tiểu thư làm hoàng hậu hay không? Hay là lập vị tiên nữ kia làm hoàng hậu?"
Trên mặt bạo quân hiện lên vẻ lúng túng khó chịu, nói: "Cái này có liên quan gì tới ngươi?"
Như Ý cười nói: "Có quan hệ rất lớn với tôi đấy chứ! Chỉ là… Đợi chút nữa ngài sẽ biết thôi! Tôi hỏi ngài trước, ngài nếu như chính miệng nói muốn phong vị mỹ nhân tiên nữ đó làm hoàng hậu? Còn nói muốn cưng chiều một mình nàng ấy? Đem toàn bộ phi tần mỹ nữ khác trong hậu cung đày vào lãnh cung, vĩnh viễn sẽ không tin mù quáng! Bây giờ lại ở trước mặt bàn dân thiên hạ nói muốn cưới cửu tiểu thư Trác gia, còn nói muốn phong nàng ấy làm hoang hậu! Không biết Hoàng đế bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, câu nào mới là thật đây?"
Lời này của cô vừa nói ra!
Cả hiện trường xôn xao!
Hoàng đế nói, nhất ngôn cửu đỉnh! Tuyệt đối không thể nuốt lời!
Điều này mỗi người đều biết!
Hiện tại cho dù Hoàng đế thừa nhận câu nào, câu còn lại chính là làm không được, như vậy chính là nuốt lời rồi!
Hơn nữa, tất cả bọn họ đều không biết, Hoàng đế vậy mà lại đã có niềm vui mới bên ngoài đấy!
Người có mặt ở đây, chỉ có thừa tướng và vu sư từng nghe Lệ Phi nhắc qua chuyện về một cô nương thần bí…
Những người khác, nghe được Như Ý nói như vậy, toàn bộ đều không hiểu ra sao, bán tín bán nghi…
Nhưng mà bạo quân không có thái độ lập tức phủ nhận, lại khiến cho họ càng tăng thêm cảm giác sự tình vô cùng khó hiểu, lờ mờ chẳng biết gì…
Đến cùng phải tin tưởng ai?
Giờ phút này ai cũng không biết!
Ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Đáy lòng bạo quân tức giận đến nỗi đã sớm tạo thành một ngọn núi lửa…
Thời khắc này nếu ai không thiết sống nữa đi chạm vào lông mày, chỉ sợ sẽ tự chuốc lấy tai họa, muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
Như Ý cười nói: "Tại sao không nói chuyện? Có phải không có lời nào để nói hay không? Cho nên tôi mới nói mà, nếu như hoàng thượng ngài căn bản không thích cửu tiểu thư Trác gia thì dứt khoát hủy hôn đi! Thật ra tiểu thư Trác gia không muốn gả cho ngài đâu! Chỉ sợ sau khi gả qua đó thì lại lập tức phải sống một mình cô độc chờ chồng chết đó! Không phải ngài đang cố ý muốn hãm hại người khác đó chứ?"
Bạo quân nói: "Câm miệng!"
Như Ý cười nói: "Khà khà! Lời ta muốn nói vẫn còn chưa có xong đâu, trước tiên không nhắc đến chuyện của vị tiên nữ kia, ngài nói ngài thật sự thích cửu tiểu thư, vậy xin hỏi ngài, ngài biết tướng mạo của cửu tiểu thư như thế nào không?"
Bạo quân sững sờ, lúc này thật sự triệt để không nói nên lời!
Hắn thật sự vẫn chưa từng gặp qua cửu tiểu thư Trác gia!
Như Ý lại tiếp tục nói: "Vậy ngài biết tính cách cửu tiểu thư như thế nào không? Sở thích là gì? Võ công tốt hay không?"
Bạo quân lạnh nhạt nói: "Nữ nhi của Trác gia đương nhiên là dịu dàng như nước, yêu thích thêu thùa, nữ công gia chánh, cầm kỳ thi họa!"
"Phì... "
Như Ý cười khanh khách!
Giống như âm thanh vui tai và lông bông của lục lạc kêu!
Bạo quân cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Như Ý cười đến không biết trời đất gì nữa, thiếu chút nữa là thiếu cả không khí để thở!
Trong đôi mắt bạo quân một lần nữa lại hiện lên một tia sát khí, lạnh nhạt nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Như Ý nở nụ cười rất lâu, cuối cùng dừng dáng vẻ tươi cười lại, nhưng là thở không ra hơi nói: "Ha ha! Buồn cười! Buồn cười! Thật sự… Thật sự … Quá buồn cười rồi!"
Bạo quân nói: "Có gì đáng cười?"
Như Ý nói: "Không cười gì cả, chỉ là cười sự anh tuấn phong lưu của ngài mà thôi, ha ha ha!"
Bạo quân cả giận nói: "Ngươi…"
Như Ý trấn định lại một chút, nói: "Được rồi được rồi! Không cười! Thật xin lỗi, tôi vẫn luôn chưa từng cười quá đáng đến như vậy! Ngài nói chuyện thật sự quá buồn cười! Tôi nhịn không nổi mà thôi! Tôi bảo đảm không cười! Thật sự không cười nữa!"
Mặt của bạo quân đen lại giống hệt than đá…
Như Ý nói: "Có điều tôi muốn hỏi ngài một câu, dịu dàng như nước? Ngài khẳng định cửu tiểu thư Trác gia có tính cách như vậy sao?"
Bạo quân nói: "Đương nhiên!"
Như Ý thần bí cười, nói: "Vậy tôi thì sao? Anh đẹp trai! Ngài nhìn xem tính cách tôi như thế nào?"
Bạo quân lạnh nhạt nói: "Giết người không biến sắc, hung mãnh! Không biết lễ nghi quy củ, thô lỗ!"
Như Ý nói: "Hung mãnh? Ừ, nhưng thật ra rất ít người dùng từ “hung mãnh” để hình dung tôi, có điều tôi khá thích từ này! Ai, thật ra người khác đều nói tính cách của tôi dịu dàng như nước đó!"
Bạo quân điên cuồng cười, nói: "Ha ha ha! Ngươi? Dịu dàng như nước? Nếu như nữ nhân như ngươi cũng được coi là dịu dàng như nước vậy thì nữ nhân trong toàn thiên hạ đều có thể trở thành thánh mẫu rồi!"
"Vừa nãy… Không phải chính miệng ngài nói tôi dịu dàng như nước hay sao?"
Như Ý thần bí cười, lập tức tháo mạng che mặt xuống!
Bạo quân nhìn thấy gương mặt dưới lớp khăn che mặt…
Lập tức kinh sợ!
Vậy mà là…
Tất cả mọi người sợ ngây người! Đặc biệt là người Trác gia!
"Vị nữ hiệp này tại sao lại giống hệt tiểu thư Như Ý của chúng ta vậy?"
"Đồ đần!"
"Đó chính là tiểu thư Như Ý!"
"Như Ý!"
"Cửu tiểu thư!"
"Cô ấy vậy mà lại là cửu tiểu thư!"
"Làm sao Như Ý có thể luyện thành tuyệt thế võ công như vậy?"
"Trời ạ!"
"Hóa ra cô chính là Như Ý! Trác gia chẳng phải là lại có thêm một tuyệt thế cao thủ hay sao?"
Người của Trác gia, toàn bộ phấn chấn hẳn lên, mỗi một người đều nhiệt huyết sôi trào, trong lòng ngập tràn ý chí chiến đấu và hi vọng!
Bạo quân càng thêm kinh ngạc, sửng sốt cả buổi khóe miệng mới thốt ra một câu: "Nàng… nàng là Trác Cửu?"
Như Ý cười nhạt một tiếng: "Vừa rồi anh không phải nói tôi dịu dàng như nước sao? Vậy bây giờ anh nói xem tôi là dịu dàng như nước hay là hung mãnh thô lỗ đây?"
Bạo quân sợ ngây người!
Hắn…
Tiên nữ… ngày đêm hắn tương tư, nhớ mong… vậy mà lại chính là cửu tiểu thư Trác gia?
Như Ý cười tự nhiên, nói: "Mỹ nam, anh nói thử xem, tôi rốt cuộc là dịu dàng như nước hay là hung mãnh thô lỗ vậy?"
Bạo quân tức giận đến một câu cũng nói không nên lời.
Như Ý tiếp tục nói: "Không ngờ rằng danh tiếng cửu tiểu thư Trác gia cũng không tồi đó! Không chỉ là tính cách dịu dàng như nước mà còn thích thêu thùa may vá, thích cầm kỳ thi họa nữa? Đây đều là lời đồn từ đâu truyền đến vậy? Đến cả tôi cũng không biết đó! Ha ha, hoàng thượng, anh nghe thấy từ đâu thế? Nói cho tôi người nói điều đó, người nói với anh những lời đó nhất định là phạm tội khi quân rồi!"
Vẻ mặt của bạo quân, run rẩy khó coi.
Như Ý tiếp tục nói: "Ta đây ngại việc bếp núc, thêu thùa, giặt giũ, càng không biết cái gì gọi là cầm kỳ thi họa! Hung mãnh mà, ngược lại có một chút! Thô lỗ thì mỗi người một ý!"
Bạo quân cắn chặt hàm răng, cả giận nói: "Nàng… Nàng thật sự là cửu tiểu thư Trác gia?"
Như Ý nhìn thoáng qua Trác Công Quý há hốc mồm bên cạnh, cười hì hì mà nói: "Vừa nãy Trác nhị gia ông ấy nói có thể làm chủ chuyện hôn sự thay nữ nhi của ông ấy! Vậy không biết Trác Như Ý tôi có thể tự làm chủ chuyện hôn sự của mình hay không?"
Bạo quân lạnh lùng nói: "Nàng thật sự muốn từ hôn?"
Như Ý nói: "Đó là đương nhiên!"
Bạo quân nói: "Nàng cũng biết từ hôn sẽ có kết cục như thế nào?"
Như Ý nói: "Biết!"
Bạo quân lạnh lùng cả giận nói: "Vậy nàng nói thử xem!"
Như Ý nghiêm trang mà nói: "Mang sính lễ về đi! Cùng lắm anh lấy lại sính lễ là được!"
"Phù phù!"
Bạo quân tức giận đến nổ phổi!
"Cái mà nàng gọi là kết cục chính là lấy lại sính lễ?"
"Nàng là khờ thật hay là giả ngốc?"
"Khắp thiên hạ cũng không có nữ nhân nào dám từ hôn với Hoàng đế đâu!"
"Nữ nhân này, nhất định là không biết sống chết!"
Ban đầu bạo quân có ý định để phía phủ Trác Vương đưa ra lời từ hôn là tốt nhất, hắn vừa có thể định tội phủ Trác Vương không tôn trọng lời hứa, lại có thể thoát khỏi Trác Như Ý người mà trước nay hắn chưa từng gặp qua cũng không hề có chút tình cảm nào cả…
Nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt như tiên nữ mà hắn ngày đêm ôm ảo tưởng dưới lớp khăn che mặt kia…
Hắn làm sao còn muốn từ hôn nữa?
Hắn quả thật may mắn!
Trời cao đối với hắn cũng không tệ lắm! Rõ ràng tặng cho hắn một nữ nhân xinh đẹp đến như vậy!
Biết trong lòng hắn thích tiên nữ này, mà tiên nữ này lại chính là cửu tiểu thư Trác gia, người mà hắn lập tức phải cưới làm vợ hay sao?
Đây không phải là đánh bậy đánh bạ, vừa vặn nhặt được thứ tiện nghi hay sao?
Chỉ là...
Vẫn còn một vấn đề!
Chủ nhân của thứ tiện nghi này, cửu tiểu thư của Trác gia, tiên nữ khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu nhưng dường như lại không bằng lòng gả cho hắn thì phải!
Bạo quân hỏi: "Nàng khẳng định nàng là Trác Như Ý?"
Như Ý gật đầu: "Không thể giả được! Nếu anh còn hoài nghi, chi bằng cứ đi họi tất cả mọi người trong Trác gia, hoàng thượng chắc chắn trước đây chưa từng gặp qua tôi, nhưng người Trác gia nhất định gặp qua tôi rồi! Thật hay giả trong lòng họ nhất định có câu trả lời rõ ràng!"
Bạo quân âm thầm gật đầu.
Hắn làm sao còn cần phải hỏi chứ?
Như Ý như vậy chính là công khai thừa nhận mình chính là Trác Như Ý!
Mà người Trác gia, trên mặt ngoài biểu tình kinh ngạc và hưng phấn, không người nào nghi ngờ đối với thân phận của cô!
Cái này cũng đủ để chứng minh, cô chính Trác Như Ý thật sự!
Cửu tiểu thư của Trác gia!
Bạo quân lại hỏi: "Nàng xác định thật sự muốn từ hôn?"
Như Ý nói: "Đương nhiên!"
Bạo quân rất cẩn thận hỏi lại một lần nữa: "Nàng khẳng định sao? Nàng phải nghĩ cho thật kỹ, hậu quả nàng thật sự không gánh nổi đâu! Hơn nữa là toàn bộ người trong phủ Trác Vương đều chịu không nổi đâu!"
Như Ý không cần nghĩ ngợi, thốt ra!
Nhưng quyền lực thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với thừa tướng!
Hơn nữa vu sư tương đương với người trực tiếp đại diện phát ngôn của Hoàng đế, địa vị cao thượng mà tôn quý!
Thời điểm này bạo quân phái ra hai vị vu sư, chính là ám chỉ: Cho dù Trác gia các người có âm mưu gì, ngàn vạn lần đừng giở trò phía sau lưng trẫm! Trẫm đã có đề phòng, nếu các người dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì nhất định sẽ chết không toàn thây!
Đường Bắc Khôi thấy thế, cười nói: "Vậy làm phiền hai vị Vu sư đại nhân!"
"Không cần nữa!"
Thanh âm của Trác Công Qúy, giống như sư tử phẫn nộ truyền từ phía sau tới!
Trong tay của ông ta, đang cầm một chiếc hộp sắt toàn bộ màu đen và lạnh giá!
Phía sau của ông ta, vẻ mặt Hà Thiên Chiếu ngưng trọng và nghiêm túc, rất cung kính đi theo phía sau lưng Trác Công Quý!
"Hộp thần giá lâm!"
Hà Thiên Chiếu hét lớn một tiếng!
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ bạo quân, toàn bộ trong nháy mắt liền quỳ xuống!
Trong lòng mỗi người!
Đều vô cùng chấn động!
Hộp thần?
Là hộp thần thật sự?
Hộp thần không phải đã bị trộm đi sao?
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở phủ Trác Vương?
Điều này… Điều này làm sao có thể chứ?
Mà người của trận doanh gia tộc Đường Bắc càng cảm thấy vô cùng kì lạ!
Nếu như hộp thần thật sự vẫn luôn ở phủ Trác Vương…
Vì sao lúc trước người Trác gia có chết cũng nhất định không chịu giao hộp thần ra?
Cái này thật sự quá thiếu tính logic rồi!
Chẳng lẽ, hộp thần đột nhiên cứ như vậy xuất hiện?
Tại sao có thể như vậy?
Rõ ràng có thể hốt gọn một mẻ Trác gia, rõ ràng đã sắp thành công rồi!
Con vịt đã đun sôi, lại dễ dàng để nó bay đi như vậy ư!
Thật sự là thất bại trong gang tấc!
Thậm chí đến cả bạo quân cũng chấn kinh một hồi!
Hắn rõ ràng nhìn thấy hộp thần ở ngay dưới gầm giường của tiên nữ…
Làm sao lại đột nhiên trở về phủ Trác Vương đây?
Lúc trước hắn vẫn cho rằng…
Tiên nữ xảo quyệt nhất định nghe thấy tin tức gì đó, trộm đi hộp thần từ phủ Trác Vương, sau đó đem giấu dưới gầm giường của chính mình!
Hắn từng theo dõi tiên nữ ở Cát gia trang…
Biết tiên nữ là một người con gái thông minh và xảo quyệt!
Mặc dù cao thủ của Trác gia vô cùng nhiều, muốn trộm hộp thần, có lẽ rất khó, nhưng cũng không phải là chuyện không thể!
Nếu hộp thần bị trộm đi!
Vậy thì Phủ Trác Vương không thể có hộp thần!
Tại sao hộp thần lại xuât hiện ở phủ Trác Vương?
Điều này sao có thể đây?
Hắn rõ ràng đã phái Tả Quang Hiệp bao vây khách điếm Bách Hợp.
Một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài!
Hộp thần đi ra ngoài như thế nào chứ?
Lại như thế nào trở lại phủ Trác Vương?
Trong lòng bạo quân có quá nhiều nghi vấn.
Coi như là Trác lão gia và Đường Bắc Cương đều là những người trưởng bối, nhìn thấy Hoàng đế có thể không quỳ, nhưng nhìn thấy hộp thần thì phải quỳ xuống!
Đây là phép tắc của vương triều Thiên Tống!
Bất kỳ người nào ngoại trừ Hoàng đế, nhìn thấy thánh vật phải lập tức quỳ xuống cung nghênh!
Bằng không, chính là không tôn trọng thần thánh!
"Cung nghênh hộp thần giá lâm!"
Tất cả mọi người đều quỳ xuống!
Bạo quân nhìn thấy ngoại trừ hắn ta, vậy mà vẫn còn có một người không quỳ xuống, hắn căm tức cười lạnh: "Ngươi dám không quỳ?"
Như Ý cười khanh khách: "Ta đây trên quỳ thiên địa, dưới quỳ cha mẹ, tuyệt đối sẽ không quỳ trước một chiếc rương sắt! Não của mấy người có phải đều bị bệnh hết rồi hay không thế?"
Bạo quân cả giận nói: "Ngươi! Thật không ngờ ngươi lại to gan như vậy!"
Như Ý cười nói: "To gan thì sao? Ngài có thể bắt được tôi hay không? Đám người dưới tay ngài còn không ai có thể đánh thắng được tôi, ngài có thể làm được gì tôi chứ"
Bạo quân thầm giận!
Trong lòng của hắn dâng lên một cỗ tức giận mãnh liệt!
Tà khí ma công trong cơ thể… bắt đầu rục rịch!
Hắn đường đường là một vị Hoàng đế, làm sao có thể cho phép một cô nương vô danh như vậy hạ nhục hắn chứ?
"Hừ!"
"Trẫm sẽ khiến người chống mắt lên xem cái gì mới gọi là cao thủ!"
Trong cơ thể bạo quân, dâng lên một cỗ chân khí tà ma lạnh lẽo…
Không được!
Việc nhỏ như vậy mà không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn!
Trẫm không thể vì một cô nương hèn mọn như vậy mà làm bại lộ chính mình được!
Hiện tại ma công vẫn chưa luyện thành!
Nếu để người trong thiên hạ đều biết trẫm đường đường là một vị Hoàng đế vậy mà lại đi luyện ma công, nhất định sẽ dẫn đến sự bất mãn trong lòng họ!
Hừ!
Về sau sẽ chỉnh đốn cô!
Trong con ngươi của bạo quân ánh lên một tia sát khí lạnh lẽo, chợt lóe lên, sau đó liền biến mất hầu như không còn!
Như Ý âm thầm kinh ngạc!
Vị bạo quân này, thật sự quá đáng sợ!
Sự chịu đựng của hắn, năng lực khống chế bản thân của hắn thậm chí vượt qua cả một đặc công! Sự sắc sảo của anh, Như Ý cũng chưa từng thấy qua!
Giống như chuyện nhục nhã mà Hàn Tín phải chịu đựng!
Vì vậy liền có khí phách phi nhanh của chỉ huy thiên quân vạn mã!
Đại trượng phu phàm là bền gan vững chí, nhất định có thể làm nên nghiệp lớn!
Vị bạo quân này…
Trong nháy mắt có thể hoàn toàn khống chế được cảm xúc của chính mình, nếu anh ở thời hiện đại, nhất định sẽ đạt giải ảnh đế Oscar!
Trác lão thấy mùi thuốc súng giữa bạo quân và Như Ý, biết rằng cuối cùng người thiệt thòi nhất định là cô, vì vậy nhỏ giọng khuyên can: "Cô nương! Nhìn thấy thánh vật thì quỳ lễ, đây là phép tắc lâu đời, cô nương đừng ngang bướng nữa!"
Như Ý cười nhạt một tiếng: "Trác lão gia! Các người cũng đừng bái nữa! Đứng lên đi! Chỉ là chiếc hộp sắt mà thôi? Hà tất phải quỳ lạy lễ bái như vậy chứ?"
Đến nước này Trác lão gia cũng tức giận: "Không thể không lễ!"
Như Ý gật đầu.
Cô cũng không phải là sợ Trác lão gia!
Chẳng qua là cảm thấy đến cả người có địa vị cao như Trác lão gia cũng phải nghiêm nghị, kính nể đối với hộp thần như vậy!
Bao gồm cả người không ai bì nổi Đường Bắc Cương, nhìn thấy Hoàng đế cũng không để vào mắt!
Nhưng khi nhìn thấy hộp thần lại cung kính quỳ xuống!
Một câu oán hận cũng không có!
Điều này có thể cho thấy, ở thế giới này, tín ngưỡng và sự sùng bái của mọi người đối với hộp thần đã đạt tới trình độ ăn sâu bám rễ!
Cô cũng không cần phải đi thay đổi cục diện này!
Dù sao, cái này đối với cô mà nói cũng có lợi!
Về phần muốn cô quỳ lạy, điều đó không có khả năng!
Bạo quân cũng không truy đến cùng, bình tĩnh sai vu sư đi cúng bái, tế lễ đơn giản, sau đó để tất cả mọi người bình thân đứng lên.
Hai vị vu sư rất trang nghiêm đón lấy hộp thần, kiểm tra trước sau cẩn thận, xác định hộp thần an toàn, hoàn hảo không tổn thương gì, hơn nữa là hộp thần thật.
Bạo quân lúc này mới gật đầu, nói: "Tốt rồi! Nếu là hiểu lầm, trẫm tuyên bố, hiểu lầm này đến đây kết thúc! Tất cả mọi người cũng mệt mỏi rồi, mỗi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi thật tốt đi! Vu sư và Hà đại nhân hộ tống trẫm bảo vệ hộp thần hồi cung!"
Âm mưu tỉ mỉ của bạo quân rơi vào khoảng không!
Hắn vốn cho rằng sẽ mượn đao giết người, để cho Đường Bắc Khôi đối phó với phủ Trác Vương!
Một chiêu này không chê vào đâu được!
Hắn bàng quan, ngồi thu ngư ông đắc lợi!
Nhưng thật không ngờ, oanh oanh liệt liệt náo loạn hơn nửa ngày, kết quả vậy mà lại là cục diện như thế này!
Phủ Trác Vương không những không phải chịu trách nhiệm về tội của mình, ngược lại Trác Lôi vốn dĩ phải chết cũng đã lấy được lệnh ân xá từ Hoàng đế!
Mặc dù phủ Trác Vương đã chết mất một tên Trác Địch!
Gia tộc Đường Bắc cũng đã chết một tên Đường Bắc Tĩnh!
Nhưng mà bạo quân cũng tổn thất không nhỏ!
Đột nhiên xuất hiện một cô gái thần bí, triệt để khiến cho mặt mũi uy nghiêm của vị Hoàng đế như hắn mất sạch!
Thậm chí đến cả Đường Bắc Cương cũng hoàn toàn không đem vị Hoàng đế như hắn để vào mắt!
Tất cả mọi người đều nhìn ra!
Vị Hoàng đế như hắn, căn bản chính là một tên bù nhìn!
Ở đất nước mà lấy võ thuật làm nền tảng, cao thủ võ thuật chân chính mới được mọi người khát khao và thèm muốn.
Đây chính lí do vì sao mấy trăm năm qua, phủ Trác Vương và gia tộc Đường Bắc đều đứng vững không ngã!
Bởi vì cả hai gia tộc này đều nắm được bí kíp võ công lợi hại nhất thế giới!
Hoàng tộc từ trước đến nay đều phải tìm cách sinh sống trong khe hẹp, nguyên nhân duy nhất có thể bảo vệ được ngôi vị Hoàng đế chính là phải giữ được điểm cân bằng trong quyền lực và vòng xoáy thế lực của Tam đại thế gia!
Nếu như một khi đã mất đi điểm cân bằng này!
Gia tộc bị tiêu diệt đầu tiên chính là Hoàng tộc!
Bởi vì thế lực và uy vọng của Hoàng tộc kém hơn bất kì ai trong Tam đại thế gia!
Trong lòng đám quan binh sĩ, trong thâm tâm cuả bách tính nhân dân, uy vọng của Tam đại thế gia cũng vĩnh viễn vượt xa sự uy vọng của Hoàng đế!
Đêm nay một lần nữa đã chứng minh điều này!
Võ công cao cường vô thương!
Mới là thực lực đáng nói!
Nắm đấm đủ cứng, mới có tư cách đặt chân.
Trong lòng bạo quân, âm thầm thề, chỉ cần một ngày, hắn không còn là Hoàng đế bù nhìn nữa!
Hắn muốn nói cho tất cả người dân trong thiên hạ, vị Hoàng đế như hắn mới là chủ nhân thật sự của thiên hạ!
Cảm giác bây giờ, thật giống như hắn chỉ là một vị Hoàng đế bù nhìn!
Chỉ là một quản gia!
Thay Tam đại thế gia cai quản giang sơn!
Chủ nhân chân chính, là Tam đại thế gia!
Mà không phải Hoàng tộc!
Nếu có một ngày, Tam đại thế gia liên minh với nhau, hoặc sau khi Tam đại thế gia bị gia tộc khác chiếm đoạt chỉ còn một gia tộc, như vậy Hoàng tộc cũng tràn đầy nguy cơ!
Đến chức vị quản gia này cũng giữu không nổi!
Điểm này, trong lòng bạo quân vô cùng hiểu rõ!
Sắc mặt của hắn, vô cùng khó coi!
Hành động đêm nay thất bại mà chấm dứt!
Về sau, muốn nắm được cơ hội tốt như vậy lật đổ phủ Trác Vương và gia tộc Đường Bắc càng khó hơn!
Cơ hội duy nhất, chính là tranh thủ thời gian tu luyện ma công, chỉ cần ma công của hắn được luyện thành, hắn có thể trở thành Trác Thiên Hành thứ hai, dùng võ công xưng bá thiên hạ! Duy ngã độc tôn!
"Bãi giá hồi cung!"
Bạo quân hất tay lên, phân phó tướng sĩ hồi cung.
Trác lão gia dẫn đầu người Trác gia quỳ xuống cung nghênh hoàng thượng và hộp thần!
Nhìn thấy… Nguy cơ và chiến tranh lớn như vậy biến mất tan thành mây khói trong bất hạnh như vậy!
Phủ Trác Vương rốt cuộc cũng bảo vệ được!
Mặc dù cũng bỏ ra cái giá thê thảm, nhưng ít nhất cũng đã bảo vệ được Phủ Trác Vương!
Mọi người trong Trác gia cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Đám người Đường Bắc Khôi, cũng không hài lòng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Đột nhiên…
Một thanh âm thanh thúy vang lên: "Đợi một chút! Hoàng đế ngài đừng đi! Có chuyện cần nói rõ ràng trước!"
Bạo quân quay đầu nhìn, nhưng lại là cô gái che mặt kia, lạnh giọng tức giận nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Như Ý nói: "Cơ hội hôm nay không dễ có được, nhiều người như vậy đều có mặt ở đây, Trác lão gia, Hà đại nhân, thừa tướng Đường Bắc, thâm chí là có cả hai vị vu sư, vị Hoàng đế như ngài nói lời nên giữ lấy lời!"
Bạo quân nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Như Ý nói: "Tôi muốn truyền lời đến ngài, cửu tiểu thư của Trác gia muốn từ hôn!"
"Phù phù!"
Toàn bộ người Trác gia đều trợn mắt há hốc mồm!
Một câu nói có sức sát thương vô cùng lớn!
"Đây… Đây không phải muốn chết sao?"
Trong thiên hạ ai dám khước từ hôn sự của Hoàng đế cơ chứ?
Hơn nữa, còn là đánh vào danh nghĩa cửu tiểu thư của Trác gia?
Trác gia thật vất vả hóa giải được một nguy cơ, ai biết rằng lại lập tức lâm vào một mối nguy cơ khác!
Bạo quân lạnh lùng quét mắt liếc người toàn bộ đám người Trác gia, nói: "Trác lão gia, Trác nhị gia, các ngươi chẳng lẽ đều muốn từ hôn sao? Chẳng lẽ trẫm còn không xứng với tiểu nữ nhà các ngươi hay sao?"
Trác Công Quý tranh thủ thời gian quỳ xuống, run rẩy mà nói: "Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận! Trác gia chúng thần tuyệt đối không có ý nghĩ dám từ hôn! Đây hoàn toàn là do vị cô nương này ăn nói bậy bạ!"
Bạo quân nói: "A? Vậy vì sao vị cô nương này phải đến từ hôn thay Trác gia các người? Trẫm còn cho rằng Trác gia các người cuối cùng cũng tìm được một chỗ dựa vững chắc, không để trẫm vào trong mắt nữa rồi!"
Trác Công Quý nói: "Vi thần không dám! Trác gia không dám! Tiểu nữ có thể tiến vào hoàng cung hầu hạ hoàng thượng, chính phúc phận tu luyện mấy đời của tiểu nữ, Trác gia tuyệt đối không có ý từ hôn! Xin hoàng thượng minh xét! Vi thần là phụ thân của Trác Như Ý, đương nhiên có thể làm chủ! Xin hoàng thượng đừng nghe những lời gièm pha!"
"Ồ."
Bạo quân nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đem ánh mắt lạnh lùng liếc nhẹ về phía cô gái đang che mặt bằng tấm lụa trắng.
"Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Chẳng lẽ hôm nay ngươi chính là chán sống? Muốn năm lần bảy lượt trêu đùa trẫm?"
Sự nhẫn nại của bạo quân thật sự rất mạnh, nhưng với tư cách là chàng thanh niên sức dài vai rộng, với tư cách là một vị Hoàng đế trẻ tuổi, trong xương cốt của hắn vẫn là có nhiệt huyết và xung động!
Một khi phẫn nộ tới cực điểm, đến khi không thể chịu đựng được, hắn vẫn như cũ sẽ mất đi lý trí!
Vừa nãy hắn đã kìm nén một trận khí tức, nhục nhã lần này mà Như Ý nói ra khiến hắn cực kỳ khó chịu!
Như Ý bất động thanh sắc mỉm cười: "Dù gì ngài cũng là Hoàng đế! Như thế nào lại không có phẩm chất như vậy chứ?"
Bạo quân nói: "Ngươi nói cái gì?"
Như Ý nói: "Ngài căn bản cũng không thích cửu tiểu thư của Trác gia, vì sao không thể từ chối hôn sự với nàng ấy chứ?"
Bạo quân cả giận nói: "Im miệng! Ai nói trẫm không thích cửu tiểu thư của Trác gia?"
Như Ý nói: "Ngài không phải đã có nữ nhân khác rồi hay sao?"
Bạo quân nói: "Thân là Hoàng đế, gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường cho hoàng thất, kéo dài giang sơn xã tắc! Từ xưa đến nay, Hoàng đế đều là tam cung lục viện, rất nhiều phi tần, cái này có chỗ nào kì lạ đâu?"
Như Ý có chút khinh thường nói: "Ngài háo sắc thì cứ thừa nhận đi! Cái gì mà trách nhiệm nối dõi tông đường, duy trì giang sơn xã tắc cơ chứ! Nói so với hát vẫn còn dễ nghe hơn! Đám đàn ông hèn hạ, vô sỉ các người cũng chỉ luôn tìm cái cớ quang mình chính đại mà thôi!"
Bạo quân lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ ngươi phê bình chế độ mấy nghìn năm trở lại đây?"
Như Ý nói: "Tôi không có hứng thú! Chỉ có điều, bản cô nương không vừa mắt kẻ giả tạo như ngài mà thôi!"
Bạo quân nói: "Càn rỡ!"
Như Ý giảo hoạt hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng sao? Gần đây tôi nghe nói Hoàng đế bệ hạ phong lưu, anh tuấn, quyến rũ một vị tiên nữ mỹ lệ, giảo hoạt! Không biết vị Hoàng đế như ngài có ý định lập cửu tiểu thư làm hoàng hậu hay không? Hay là lập vị tiên nữ kia làm hoàng hậu?"
Trên mặt bạo quân hiện lên vẻ lúng túng khó chịu, nói: "Cái này có liên quan gì tới ngươi?"
Như Ý cười nói: "Có quan hệ rất lớn với tôi đấy chứ! Chỉ là… Đợi chút nữa ngài sẽ biết thôi! Tôi hỏi ngài trước, ngài nếu như chính miệng nói muốn phong vị mỹ nhân tiên nữ đó làm hoàng hậu? Còn nói muốn cưng chiều một mình nàng ấy? Đem toàn bộ phi tần mỹ nữ khác trong hậu cung đày vào lãnh cung, vĩnh viễn sẽ không tin mù quáng! Bây giờ lại ở trước mặt bàn dân thiên hạ nói muốn cưới cửu tiểu thư Trác gia, còn nói muốn phong nàng ấy làm hoang hậu! Không biết Hoàng đế bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, câu nào mới là thật đây?"
Lời này của cô vừa nói ra!
Cả hiện trường xôn xao!
Hoàng đế nói, nhất ngôn cửu đỉnh! Tuyệt đối không thể nuốt lời!
Điều này mỗi người đều biết!
Hiện tại cho dù Hoàng đế thừa nhận câu nào, câu còn lại chính là làm không được, như vậy chính là nuốt lời rồi!
Hơn nữa, tất cả bọn họ đều không biết, Hoàng đế vậy mà lại đã có niềm vui mới bên ngoài đấy!
Người có mặt ở đây, chỉ có thừa tướng và vu sư từng nghe Lệ Phi nhắc qua chuyện về một cô nương thần bí…
Những người khác, nghe được Như Ý nói như vậy, toàn bộ đều không hiểu ra sao, bán tín bán nghi…
Nhưng mà bạo quân không có thái độ lập tức phủ nhận, lại khiến cho họ càng tăng thêm cảm giác sự tình vô cùng khó hiểu, lờ mờ chẳng biết gì…
Đến cùng phải tin tưởng ai?
Giờ phút này ai cũng không biết!
Ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Đáy lòng bạo quân tức giận đến nỗi đã sớm tạo thành một ngọn núi lửa…
Thời khắc này nếu ai không thiết sống nữa đi chạm vào lông mày, chỉ sợ sẽ tự chuốc lấy tai họa, muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
Như Ý cười nói: "Tại sao không nói chuyện? Có phải không có lời nào để nói hay không? Cho nên tôi mới nói mà, nếu như hoàng thượng ngài căn bản không thích cửu tiểu thư Trác gia thì dứt khoát hủy hôn đi! Thật ra tiểu thư Trác gia không muốn gả cho ngài đâu! Chỉ sợ sau khi gả qua đó thì lại lập tức phải sống một mình cô độc chờ chồng chết đó! Không phải ngài đang cố ý muốn hãm hại người khác đó chứ?"
Bạo quân nói: "Câm miệng!"
Như Ý cười nói: "Khà khà! Lời ta muốn nói vẫn còn chưa có xong đâu, trước tiên không nhắc đến chuyện của vị tiên nữ kia, ngài nói ngài thật sự thích cửu tiểu thư, vậy xin hỏi ngài, ngài biết tướng mạo của cửu tiểu thư như thế nào không?"
Bạo quân sững sờ, lúc này thật sự triệt để không nói nên lời!
Hắn thật sự vẫn chưa từng gặp qua cửu tiểu thư Trác gia!
Như Ý lại tiếp tục nói: "Vậy ngài biết tính cách cửu tiểu thư như thế nào không? Sở thích là gì? Võ công tốt hay không?"
Bạo quân lạnh nhạt nói: "Nữ nhi của Trác gia đương nhiên là dịu dàng như nước, yêu thích thêu thùa, nữ công gia chánh, cầm kỳ thi họa!"
"Phì... "
Như Ý cười khanh khách!
Giống như âm thanh vui tai và lông bông của lục lạc kêu!
Bạo quân cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Như Ý cười đến không biết trời đất gì nữa, thiếu chút nữa là thiếu cả không khí để thở!
Trong đôi mắt bạo quân một lần nữa lại hiện lên một tia sát khí, lạnh nhạt nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Như Ý nở nụ cười rất lâu, cuối cùng dừng dáng vẻ tươi cười lại, nhưng là thở không ra hơi nói: "Ha ha! Buồn cười! Buồn cười! Thật sự… Thật sự … Quá buồn cười rồi!"
Bạo quân nói: "Có gì đáng cười?"
Như Ý nói: "Không cười gì cả, chỉ là cười sự anh tuấn phong lưu của ngài mà thôi, ha ha ha!"
Bạo quân cả giận nói: "Ngươi…"
Như Ý trấn định lại một chút, nói: "Được rồi được rồi! Không cười! Thật xin lỗi, tôi vẫn luôn chưa từng cười quá đáng đến như vậy! Ngài nói chuyện thật sự quá buồn cười! Tôi nhịn không nổi mà thôi! Tôi bảo đảm không cười! Thật sự không cười nữa!"
Mặt của bạo quân đen lại giống hệt than đá…
Như Ý nói: "Có điều tôi muốn hỏi ngài một câu, dịu dàng như nước? Ngài khẳng định cửu tiểu thư Trác gia có tính cách như vậy sao?"
Bạo quân nói: "Đương nhiên!"
Như Ý thần bí cười, nói: "Vậy tôi thì sao? Anh đẹp trai! Ngài nhìn xem tính cách tôi như thế nào?"
Bạo quân lạnh nhạt nói: "Giết người không biến sắc, hung mãnh! Không biết lễ nghi quy củ, thô lỗ!"
Như Ý nói: "Hung mãnh? Ừ, nhưng thật ra rất ít người dùng từ “hung mãnh” để hình dung tôi, có điều tôi khá thích từ này! Ai, thật ra người khác đều nói tính cách của tôi dịu dàng như nước đó!"
Bạo quân điên cuồng cười, nói: "Ha ha ha! Ngươi? Dịu dàng như nước? Nếu như nữ nhân như ngươi cũng được coi là dịu dàng như nước vậy thì nữ nhân trong toàn thiên hạ đều có thể trở thành thánh mẫu rồi!"
"Vừa nãy… Không phải chính miệng ngài nói tôi dịu dàng như nước hay sao?"
Như Ý thần bí cười, lập tức tháo mạng che mặt xuống!
Bạo quân nhìn thấy gương mặt dưới lớp khăn che mặt…
Lập tức kinh sợ!
Vậy mà là…
Tất cả mọi người sợ ngây người! Đặc biệt là người Trác gia!
"Vị nữ hiệp này tại sao lại giống hệt tiểu thư Như Ý của chúng ta vậy?"
"Đồ đần!"
"Đó chính là tiểu thư Như Ý!"
"Như Ý!"
"Cửu tiểu thư!"
"Cô ấy vậy mà lại là cửu tiểu thư!"
"Làm sao Như Ý có thể luyện thành tuyệt thế võ công như vậy?"
"Trời ạ!"
"Hóa ra cô chính là Như Ý! Trác gia chẳng phải là lại có thêm một tuyệt thế cao thủ hay sao?"
Người của Trác gia, toàn bộ phấn chấn hẳn lên, mỗi một người đều nhiệt huyết sôi trào, trong lòng ngập tràn ý chí chiến đấu và hi vọng!
Bạo quân càng thêm kinh ngạc, sửng sốt cả buổi khóe miệng mới thốt ra một câu: "Nàng… nàng là Trác Cửu?"
Như Ý cười nhạt một tiếng: "Vừa rồi anh không phải nói tôi dịu dàng như nước sao? Vậy bây giờ anh nói xem tôi là dịu dàng như nước hay là hung mãnh thô lỗ đây?"
Bạo quân sợ ngây người!
Hắn…
Tiên nữ… ngày đêm hắn tương tư, nhớ mong… vậy mà lại chính là cửu tiểu thư Trác gia?
Như Ý cười tự nhiên, nói: "Mỹ nam, anh nói thử xem, tôi rốt cuộc là dịu dàng như nước hay là hung mãnh thô lỗ vậy?"
Bạo quân tức giận đến một câu cũng nói không nên lời.
Như Ý tiếp tục nói: "Không ngờ rằng danh tiếng cửu tiểu thư Trác gia cũng không tồi đó! Không chỉ là tính cách dịu dàng như nước mà còn thích thêu thùa may vá, thích cầm kỳ thi họa nữa? Đây đều là lời đồn từ đâu truyền đến vậy? Đến cả tôi cũng không biết đó! Ha ha, hoàng thượng, anh nghe thấy từ đâu thế? Nói cho tôi người nói điều đó, người nói với anh những lời đó nhất định là phạm tội khi quân rồi!"
Vẻ mặt của bạo quân, run rẩy khó coi.
Như Ý tiếp tục nói: "Ta đây ngại việc bếp núc, thêu thùa, giặt giũ, càng không biết cái gì gọi là cầm kỳ thi họa! Hung mãnh mà, ngược lại có một chút! Thô lỗ thì mỗi người một ý!"
Bạo quân cắn chặt hàm răng, cả giận nói: "Nàng… Nàng thật sự là cửu tiểu thư Trác gia?"
Như Ý nhìn thoáng qua Trác Công Quý há hốc mồm bên cạnh, cười hì hì mà nói: "Vừa nãy Trác nhị gia ông ấy nói có thể làm chủ chuyện hôn sự thay nữ nhi của ông ấy! Vậy không biết Trác Như Ý tôi có thể tự làm chủ chuyện hôn sự của mình hay không?"
Bạo quân lạnh lùng nói: "Nàng thật sự muốn từ hôn?"
Như Ý nói: "Đó là đương nhiên!"
Bạo quân nói: "Nàng cũng biết từ hôn sẽ có kết cục như thế nào?"
Như Ý nói: "Biết!"
Bạo quân lạnh lùng cả giận nói: "Vậy nàng nói thử xem!"
Như Ý nghiêm trang mà nói: "Mang sính lễ về đi! Cùng lắm anh lấy lại sính lễ là được!"
"Phù phù!"
Bạo quân tức giận đến nổ phổi!
"Cái mà nàng gọi là kết cục chính là lấy lại sính lễ?"
"Nàng là khờ thật hay là giả ngốc?"
"Khắp thiên hạ cũng không có nữ nhân nào dám từ hôn với Hoàng đế đâu!"
"Nữ nhân này, nhất định là không biết sống chết!"
Ban đầu bạo quân có ý định để phía phủ Trác Vương đưa ra lời từ hôn là tốt nhất, hắn vừa có thể định tội phủ Trác Vương không tôn trọng lời hứa, lại có thể thoát khỏi Trác Như Ý người mà trước nay hắn chưa từng gặp qua cũng không hề có chút tình cảm nào cả…
Nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt như tiên nữ mà hắn ngày đêm ôm ảo tưởng dưới lớp khăn che mặt kia…
Hắn làm sao còn muốn từ hôn nữa?
Hắn quả thật may mắn!
Trời cao đối với hắn cũng không tệ lắm! Rõ ràng tặng cho hắn một nữ nhân xinh đẹp đến như vậy!
Biết trong lòng hắn thích tiên nữ này, mà tiên nữ này lại chính là cửu tiểu thư Trác gia, người mà hắn lập tức phải cưới làm vợ hay sao?
Đây không phải là đánh bậy đánh bạ, vừa vặn nhặt được thứ tiện nghi hay sao?
Chỉ là...
Vẫn còn một vấn đề!
Chủ nhân của thứ tiện nghi này, cửu tiểu thư của Trác gia, tiên nữ khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu nhưng dường như lại không bằng lòng gả cho hắn thì phải!
Bạo quân hỏi: "Nàng khẳng định nàng là Trác Như Ý?"
Như Ý gật đầu: "Không thể giả được! Nếu anh còn hoài nghi, chi bằng cứ đi họi tất cả mọi người trong Trác gia, hoàng thượng chắc chắn trước đây chưa từng gặp qua tôi, nhưng người Trác gia nhất định gặp qua tôi rồi! Thật hay giả trong lòng họ nhất định có câu trả lời rõ ràng!"
Bạo quân âm thầm gật đầu.
Hắn làm sao còn cần phải hỏi chứ?
Như Ý như vậy chính là công khai thừa nhận mình chính là Trác Như Ý!
Mà người Trác gia, trên mặt ngoài biểu tình kinh ngạc và hưng phấn, không người nào nghi ngờ đối với thân phận của cô!
Cái này cũng đủ để chứng minh, cô chính Trác Như Ý thật sự!
Cửu tiểu thư của Trác gia!
Bạo quân lại hỏi: "Nàng xác định thật sự muốn từ hôn?"
Như Ý nói: "Đương nhiên!"
Bạo quân rất cẩn thận hỏi lại một lần nữa: "Nàng khẳng định sao? Nàng phải nghĩ cho thật kỹ, hậu quả nàng thật sự không gánh nổi đâu! Hơn nữa là toàn bộ người trong phủ Trác Vương đều chịu không nổi đâu!"
Như Ý không cần nghĩ ngợi, thốt ra!
Bình luận truyện