Chương 15: Cái tên quen thuộc
Hạ Lan Châu đang hưng phấn không chú ý đến biểu hiện chán nản của Lê Nhật Linh, liền kéo cô đi ra ngoài: “Cuối tuần trởi đẹp như vậy ở nhà làm gì? Mau lên mau lên mau lên, tớ có món quà muốn tặng cho cậu!”
“Cái gì?”
“Đừng hỏi, cậu đi với tớ thì biết ngay. Vốn tớ còn định cầm tận tay đưa cho cậu để cho cậu ngạc nhiên mừng rỡ một phen, nhưng cậu cũng biết tớ tánh tình nóng nảy, cái gì cũng không đợi được.”
Lê Nhật Linh không ngăn được Hạ Lan Châu hấp tấp, cuối cùngchân thấp chân cao theo cô ra cưa.
Hạ Lan Châu lái xe đưa Lê Nhật Linh đến trung tâm thương mại Phong Minh, đây là trung tâm thương mại sang trọng nhất, xa hoa nhất nằm ở trung tâm thành phố, bên trong đều là sản phẩm thương hiệu quốc tế cao cấp, không phải là nơi người bình thường có thể chỉ trả nổi.
Nhà họ Hạ chế tạo buôn bán châu báu trang sức, trong trung tâm thương mạ Phong Minh có một cửa hàng châu báu trang sức rất nổi tiếng, Hạ Lan Châu kéo Lê Nhật Linh đi đến cửa hàng châu báu nhà mình.
Hạ Lan Châu là cô cả nhà họ Hạ, người trong cửa hàng vừa nhìn thấy cô tới, lập tức đi vào bên trong lấy đồ ra.
Là một chiếc nhãn thiết kế đặc biệt với viên kim cương to chạm khắc tinh xảo.
“Xem này, đây là quà cưới tớ tự mình thiết kế cho cậu, năm đó cậu kết hôn vội vàng, xuất ngoại cũng vội vàng, cài gì tớ cũng không làmtặng cho cậu. Đây là sản phẩm đầu tiêntớ thiết kế đó, là nhẫn cưới, tặng cho bạn thân nhất của tớ” Hạ Lan Châu đem hộp gấm nhét vào trong tay Lê Nhật Linh, “Quà cưới chậm trễ đến tận bây giờ mới tặng cậu, cậu đừng trách tớ nhé.”
Hơn nửa tháng nay, Hạ Lan Châu vẫn một mực giấu Lê Nhật Linh thiết kế chế tạo món quà này, chính là muốn cho cô một sự ngạc nhiên mừng rỡ.
Lê Nhật Linh nhìn viên kim cương to đùng chừng ba cara trên chiếc nhẫn, cảm thấy giống như đã từng thấy ở đâu đó.
Nhà họ Hạ không thiếu tiên, Hạ Lan Châu cũng không thiếu tiền, nhưng một viên kim cương hàng thật giá thật cũng không phải thứ thường gặp, đừng nói tới một viên to đùng như vậy.
“Thiết kế là tớ làm, bất quá viên kim cương là… là anh tớ chuẩn bị, anh ấy nói, dù sao cũng không cần nữa, nên tiện tay đưa cho tớ: Hạ Lan Châu nói, “Đây là tâm ý riêng của tớ và anh hai, bất kể như thế nào, cậu đã cùng Lâm Quân kết hôn ba năm, anh em tớ đều hy vọng cậu có thể có một cuộc sống tốt.”
Lê Nhật Linh đứng tròng mắt nhìn chiếc nhẫn.
Quả nhiên, chính là viên kim cương của Hạ Huy Thành, lại không ngờ rằng nó được đưa đến tay cô bằng cách như thế này…
Gương mặt xinh đẹpcủa Lê Nhật Linh một lần nữa trở nên ảm đạm…
Lúc này lại nghe Hạ Lan Châu nói tiếp, “Chiếc nhẫn này, từ thiết kế đến chế tạo đều là đích thân tớgiám sát, tìm thợ bạc từ nước ngoài tự tay chế tạo mà ra đó, một phần chính là vì không muốn lãng phí viên kim cương của anh tớ. Nhật Linh cậu xem đi,có thích không?”
Lê Nhật Linh ngập ngừng một chút, đem chiếc nhãn để sang một bên, “Lan Châu, tớ không thể đeo cái này được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì… Tôi muốn ly hôn với Lâm Quân.”
“Cái gì?!” Hạ Lan Châu không ngờ Lê Nhật Linh sẽ nói như vậy, cô ngây ngẩn cả người.
Lê Nhật Linh lại ngập ngừng một chút, nói, “Cho nên cám ơn cậu, nhưng thứ quý giá như vậy, tớ không thể nhận được.”
Hạ Lan Châu kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, hồi lâu mới tỉnh hồn.
Hạ Lan Châu không cưỡng ép cô phải nhận lấy chiếc nhẫn, chẳng qua do dự hỏi, “Chuyện cậu muốn ly hôn, Lâm Quâncó biết không?”
Lê Nhật Linh nhàn nhạt nói: “Hẳn còn muốn mau chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân này hơn cả tớ, ngày đó bưu kiện mà nhà họ Lâm gửi tới, chính là đơn ly hôn của hẳn.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Vừa dứt lời, một bóng người quen thuộc liền tiến vào tâm mắt của cô.
Lâm Quân đưa một người đàn bà cùng nhau tiến vào cửa hàng châu báu nhà họ Hạ, nhìn dáng vẻ kia dường như là chuẩn bị mua đồ trang sức cho người đàn bà này.
Ánh mắt lẳng lơcủa người đàn bà đích dán chặt lên người hản, chỉ hận không thể dán cả cơ thể õng ẹo như rảnlên người hắn.
Người đàn bà này không phải Lưu Ly, mà là một khuôn mặt xa lạ khác.
Lê Nhật Linh ngây người, sau đó nhanh chóng quay lưng lại hai người kia, nói với Hạ Lan Châu, “Cái này cậu cứ giữ lại đi, tớ chợt nhớ tớ còn có chút chuyện gấp, tớ đi trước.”
Cô không thể dây dưa với Lâm Quân trong tình huống này được, nếu không cũng không biết sẽ gây ra chuyện náo loạn cỡ nào.
Nhắc tới cũng có hơi buồn cười, rõ ràng là hản đưa người đàn bà đi chơi bời phóng đáng, vậy mà người muốn tránh đi lại là cô.
“Nhật Linh! Tớ đã đặt trước nhà hàng rồi, chuẩn bị ăn trưa với tớ nhé” Hạ Lan Châu nhìn bóng lưng của cô, lẩm bẩm, “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn có thể gặp ma được sao?”
Nhật Linh…
Cái tên này sao quen tai thế nhỉ, Lâm Quân xoắn vặn chân mày
Bình luận truyện