Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
Chương 41
Editor: Biuti
Nửa tháng sau, Giang Diệu từ trong miệng bọn nha hoàn nghe được một cái tin —— trưởng cháu dâu Mạnh thị của Tuyên Vương phủ, ở tiệc mừng thọ của lão thái thái Tề Quốc Công uống có chút nhiều, không cẩn thận rơi xuống trong ao, may mắn được hạ nhân trong phủ Tề Quốc Công cứu trợ, tính mạng không lo.
Mạnh Thị tuy là cháu dâu, nhưng xưa nay trang điểm rất chú ý, đồ trang sức vàng chói lọi dốc hết hướng về trên người mà đeo, bồi lão Vương phi tham dự trường hợp quan trọng như thế này, đương nhiên càng ra sức ăn diện một phen, cứ như sợ người ta không biết địa vị của bà ở Tuyên Vương phủ cao quý đến bao nhiêu vậy. Mạnh Thị bắt đầu treo vàng đeo bạc lên khắp người, nên bây giờ rơi xuống nước, tự nhiên xuất tiễn làm trò cười cho thiên hạ.
Tay mũm mĩm của Giang Diệucầm bút định viết, nghe được tin tức này, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên. Chuyện này, không cần nàng suy đoán nhiều, cũng hiểu được là ai làm. Mẫu thân của nàng cũng không chịu thiệt thòi nha, xưa nay có thù tất báo, chiêu lấy gậy ông đập lưng ông này, dùng đến thực sự là kế hoạch tốt không kém. Mạnh Thị thích nhất là làm náo động, hôm nay lấy kế này ra, sợ là ngày sau lão Vương phi muốn ra ngoài dự tiệc, cũng không dám dẫn bà theo nữa.
Trong lòng Giang Diệu khen ngợi mẫu thân nàng quả nhiên không tầm thường.
Giang Thừa Ngạn đi vào, một tay chống đỡ ở trước bàn đọc sách của Giang Diệu, một tay sờ sờ đầu nàng, sảng khoái cười một tiếng nói, "Diệu Diệu cười gì vậy?"
Giang Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn gò má tuấn lãng của Tam ca mình, nói: “Tam ca, ngày mai là Trung thu, chúng ta có thể đi ra ngoài xem hoa đăng không?” Hoa đăng của tết Trung thu không thể so với hôm tết Thượng Nguyên, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt, năm vừa rồi thân thể Giang Diệu khôngtốt, không thích hợp ra ngoài, ba huynh đệ bé ngoan cũng bồi ở bên người muội muội, nhiều lắm là ở trong sân thả thả đèn Khổng Minh.
Giang Thừa Ngạn thấy muội muội yêu thích cười, tất nhiên là ủng hộ. Y gật đầu nói, "Nếu như Diệu Diệu muốn đi, Tam ca ta sẽ nói cùng với phụ mẫu một chút, bọn họ nhất định sẽ đồng ý."
Giang Diệu cười tủm tỉm gật đầu.
Ngày hôm sau chính là Trung thu, Giang Thừa Ngạn ở trước mặt Kiều Thị một phen làm nũng bán manh (1), Kiều Thị mới nhẹ dạ, đồng ý cho bốn hài tử ra ngoài. Có điều trước khi ra ngoài đúng là ngàn dặn vạn dò một phen. Đối với Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa, Kiều Thị cực kỳ an tâm, hai hài tử này tính tình như Giang Chính Mậu. Giang Chính Mậu năm đó, cũng từng mang tiểu biểu muội Kiều Thị nhỏ tuổi ra ngoài đi xem hoa đăng, hồi đó Giang Chính Mậu còn nhỏ nhưng lại thành thục thận trọng, các trưởng bối cũng rất yên tâm. Nghĩ tới quá khứ, gương mặt Kiều Thị như học trò xinh đẹpnhuộm đầy ý cười, hướng về phía Giang Thừa Ngạn nói: “Phải để ý Diệu Diệu, không được ham chơi.”
(1) Làm nũng bán manh: Giả bộ đáng yêu.
Có thể đi ra ngoài, Giang Thừa Ngạn tự nhiên gật đầu như bổ củi, bé ngoan phải biết vâng lời.
Buổi tối một nhà đoàn viên, một hồi nháo nháo nhiệt nhiệt ăn cơm, tiếp theo bồi lão thái thái nói chuyện một lúc sau, ba huynh đệ liền mang theo muội muội lên xe ngựa.
Đây là lần đầu tiên Giang Diệu ra ngoài vào buổi tối.
Nàng thích thú nằm nhoài bên cửa sổ xe ngựa, nhìn hoa đăng đẹp đẽ trên đường phố, hai con mắt cong cong vui mừng.
Giang Thừa Nhượng là đại ca, không chỉ có muốn chiếu cố muội muội, còn phải quan sát hai đệ đệ. Y đối với Nhị đệ Giang Thừa Hứa rất an tâm, chỉ có đối với Tam đệ trước giờ nghịch ngợm Giang Thừa Ngạn không yên lòng. Gần đến sông Nghi Thủy, Giang Thừa Nhượng đem áo choàng gấm màu đỏ thêu đóa hoa mẫu đơn khoác ở trên người Giang Diệu, cẩn thận từng li từng tí buộc dây dây vào, hướng về phía Giang Thừa Ngạn nói: "Đệ chờ một lúc, không cho chạy loạn, hôm nay ta muốn chiếu cố Diệu Diệu, nên không có khả năng chiếu cố thêm đệ."
rõ ràng canh giờ sinh ra không kém được bao nhiêu, lại cứ coi y như là hài tử. Giang Thừa Ngạn bĩu bĩu môi, nói một tiếng biết rồi, sau đó mới nhìn Giang Diệu nói: "Ta cũng phải chăm sóc Diệu Diệu, mới sẽkhông chạy loạn đâu."
Lời này, Giang Diệu là không tin. Vị Tam ca này của nàng, xưa nay nghịch ngợm vô cùng, bây giờ có cơ hội đi chơi, làm sao ngồi yên được?
Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ dừng lại ở ven đường, Giang Thừa Nhượng dẫn Giang Diệu xuống xe ngựa. Hôm nay Giang Diệu chải kiểu tóc nụ hoa kế đẹp đẽ, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, bởi vì mấy tháng ăn uống thoả đáng, từ khuôn mặt nhỏ mang theo xanh xao vàng vọt, liền trở thành mặt bánh bao thịt đô đô, còn sinh ra hai cằm đáng yêu. Tuổi nàng cũng còn nhỏ, mập một ít đúng là khôngcó gì, hơn nữa người cả nhà đều vẫn cho rằng, Giang Diệu là càng mập mới càng dễ nhìn..
Ba huynh đệ cao hơn bình thường, lại có được dáng dấp có bảy, tám phần tương tự nhau, vào buổi tối, nhìn qua tất nhiên là giống như đúc, khó có thể nhận biết. Có điều lão đại Giang Thừa Nhượng, mặc là một thân cẩm bào màu xanh ngọc, lão nhị Giang Thừa Hứa là cẩm bào trắng như tuyết, lão tam Giang Thừa Ngạn, dù hoạt bát nhưng mặc màu xanh biếc dễ thấy nhất. Ba huynh đệ có một bộ dáng tuấn tú, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vóc dáng so với thiếu niên cùng tuổi hơi cao hơn một chút, cộng thêm tập võ từ nhỏ, cùng với Giang Chính Mậu nghiêm khắc quản giáo, trên người ba huynh đệ không có nửa phần tính khí kiêu căng của thế gia công tử, từng cái từng cái sống lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, bước đi trênđường thong dong khéo léo, nên rất nổi bật trong đám đông, càng làm cho tiểu nữ oa mặc áo choàng màu đỏ trở nên ngây thơ lạ thường
Có thể nhìn thấy từng nhóm tiểu cô nương trên đường, ai ai cũng nhìn bọn họ kèm theo ánh mắt hâm mộ —— có ba ca ca như thế che chở, xem là phúc phận tu luyện mấy đời mới có được.
trên cây hai bờ sông Nghi Thủy, đủ loại đèn lồng treo lên thật cao, sáng tỏ, chiếu toàn bộ sônggiống như ban ngày.
Ven đường người ta lui tới, cầm trong tay đèn lồng đẹp đẽ. Giang Thừa Ngạn nhìn nhìn, lôi kéo tay Giang Diệu, chỉ chỉ sạp hàng đèn lồng phía đối diện, nói: “Chúng ta đi qua đó xem thử đi.”
đi tới trước cửa hàng đèn lồng, nhìn đủ loại kiểu dáng đèn lồng được treo trên đầu, làm thật là tinh mỹ, có đèn thỏ ngọc, đèn hoa sen, đèn cá chép, đèn hoa cỏ, đèn Hằng Nga bôn nguyệt cùng với chim muông. Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa không tính chơi trò này, chỉ có Giang Thừa Ngạn và Giang Diệu mua một chiếc đèn lồng.Giang Thừa Ngạn mua chính là đèn lồng có hình con cọp, mà Giang Thừa Ngạn cho Giang Diệu tự chọn, là một chiếc đèn lồng thỏ đáng yêu. Ở trong lòng Giang Thừa Ngạn, muội muội mình thích nhất cái gì mềm nhũn, thỏ nhỏ yếu ớt, đáng yêu lại cần người bảo vệ con thỏ nhỏ.
Giang Diệu cũng không biết chọn cái nào, đành cầm đèn lồng con cọp để ca ca chọn cho mình đèn lồng thỏ.
“Diệu Diệu.”
một thanh âm dễ nghe từ phía sau truyền đến.
trên đường nhiều người, nhiệt nhiệt nháo nháo, Giang Diệu nghe không rõ, không phân biệt được là tiếng nói từ đâu tới, bèn quay đầu nhìn một chút.
Thấy người tới lại là Cửu công chúa Lục Dục Tú.
một thân Cửu công chúa ăn mặc cẩm bào màu đỏ tía, đầu đội mũ quả dưa cùng màu sắc ngốc nghếch, chính là trang phục tiểu thế gia công tử. Mà bên cạnh nàng lại có Lục Lưu và Thập nhất hoàng tử, trong tay Thập nhất hoàng tử, còn nắm bàn tay đẹp đẽ đáng yêu của Vệ Bảo Linh.
Cửu công chúa hưng phấn chạy tới, đưa tay bóp mặt béo trứng của Giang Diệu một cái, than thở: “Ta còn tưởng là nhận lầm người đây” Nàng đánh giá trên dưới một phen, lại tiếp tục than thở, “Mập lên thật nhiều đấy.” một bộ giọng điệu khó mà tin nổi.
Thực ra Giang Diệu không có chút ngượng ngùng nào. Khẩu vị của nàng rất được, mà mẫu thân nàng luôn nghĩ biện pháp chế biến ẩm thực cho nàng rất tốt, muốn không mập cũng rất khó khăn. Nhưng theo nàng cảm thấy, mập một chút thì cũng tốt, ngược lại nàng không muốn trở lại dáng dấp đậu đỏ trước đây. Giang Diệu không tiếp tục đề tài này, chỉ bé ngoan kêu một tiếng "Dục tỷ tỷ", sau đó mới hỏi: "Dục tỷ tỷ cũng ra ngoài chơi đùa sao?"
Cửu công chúa gật đầu. Nàng nhìn quen trong cung những người kia còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư rất ác độc làm gì có lòng dạ tỷ muội, đối với tiểu muội muội Giang Diệu đáng yêu này làm nàng yêu thích vô cùng, nàng gật đầu nói: “Đúng đấy, có điều mỗi lần đi ra, phụ hoàng nhất định phải để ta cùng Tử Hằng phải mang theo đường ca, không có đường ca phụ hoàng sẽ không cho phép chúng ta đi ra chơi đùa đâu.”
Hóa ra là như vậy, không trách mỗi lần nhìn thấy Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử đều Lục Lưu đều ở bên cạnh. Lục Lưu không phải loại là người yêu thích xuất môn như vậy đâu.
Nghe hai người trò chuyện, tất nhiên ba huynh đệ cũng đoán được thân phận của mấy người, về mặt thái độ tự nhiên cũng khách khí chút.
Lúc Giang Diệu và Cửu công chúa nói chuyện, Thập nhất hoàng tử đã dẫn Vệ Bảo Linh lại đây. Hôm nay Vệ Bảo Linh, không ngờ trên người lại khoác áo choàng cùng màu sắc với Giang Diệu, búi tóc song nha kế (2) được giắt viên minh châu sáng chói, ở giữa trán còn đính một mi tâm trụy hình con bướm, cả người xinh đẹp giống như tiểu tiên nữ trên thiên đình.
(2) Kiểu tóc Song nha kế:
Nửa tháng sau, Giang Diệu từ trong miệng bọn nha hoàn nghe được một cái tin —— trưởng cháu dâu Mạnh thị của Tuyên Vương phủ, ở tiệc mừng thọ của lão thái thái Tề Quốc Công uống có chút nhiều, không cẩn thận rơi xuống trong ao, may mắn được hạ nhân trong phủ Tề Quốc Công cứu trợ, tính mạng không lo.
Mạnh Thị tuy là cháu dâu, nhưng xưa nay trang điểm rất chú ý, đồ trang sức vàng chói lọi dốc hết hướng về trên người mà đeo, bồi lão Vương phi tham dự trường hợp quan trọng như thế này, đương nhiên càng ra sức ăn diện một phen, cứ như sợ người ta không biết địa vị của bà ở Tuyên Vương phủ cao quý đến bao nhiêu vậy. Mạnh Thị bắt đầu treo vàng đeo bạc lên khắp người, nên bây giờ rơi xuống nước, tự nhiên xuất tiễn làm trò cười cho thiên hạ.
Tay mũm mĩm của Giang Diệucầm bút định viết, nghe được tin tức này, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên. Chuyện này, không cần nàng suy đoán nhiều, cũng hiểu được là ai làm. Mẫu thân của nàng cũng không chịu thiệt thòi nha, xưa nay có thù tất báo, chiêu lấy gậy ông đập lưng ông này, dùng đến thực sự là kế hoạch tốt không kém. Mạnh Thị thích nhất là làm náo động, hôm nay lấy kế này ra, sợ là ngày sau lão Vương phi muốn ra ngoài dự tiệc, cũng không dám dẫn bà theo nữa.
Trong lòng Giang Diệu khen ngợi mẫu thân nàng quả nhiên không tầm thường.
Giang Thừa Ngạn đi vào, một tay chống đỡ ở trước bàn đọc sách của Giang Diệu, một tay sờ sờ đầu nàng, sảng khoái cười một tiếng nói, "Diệu Diệu cười gì vậy?"
Giang Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn gò má tuấn lãng của Tam ca mình, nói: “Tam ca, ngày mai là Trung thu, chúng ta có thể đi ra ngoài xem hoa đăng không?” Hoa đăng của tết Trung thu không thể so với hôm tết Thượng Nguyên, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt, năm vừa rồi thân thể Giang Diệu khôngtốt, không thích hợp ra ngoài, ba huynh đệ bé ngoan cũng bồi ở bên người muội muội, nhiều lắm là ở trong sân thả thả đèn Khổng Minh.
Giang Thừa Ngạn thấy muội muội yêu thích cười, tất nhiên là ủng hộ. Y gật đầu nói, "Nếu như Diệu Diệu muốn đi, Tam ca ta sẽ nói cùng với phụ mẫu một chút, bọn họ nhất định sẽ đồng ý."
Giang Diệu cười tủm tỉm gật đầu.
Ngày hôm sau chính là Trung thu, Giang Thừa Ngạn ở trước mặt Kiều Thị một phen làm nũng bán manh (1), Kiều Thị mới nhẹ dạ, đồng ý cho bốn hài tử ra ngoài. Có điều trước khi ra ngoài đúng là ngàn dặn vạn dò một phen. Đối với Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa, Kiều Thị cực kỳ an tâm, hai hài tử này tính tình như Giang Chính Mậu. Giang Chính Mậu năm đó, cũng từng mang tiểu biểu muội Kiều Thị nhỏ tuổi ra ngoài đi xem hoa đăng, hồi đó Giang Chính Mậu còn nhỏ nhưng lại thành thục thận trọng, các trưởng bối cũng rất yên tâm. Nghĩ tới quá khứ, gương mặt Kiều Thị như học trò xinh đẹpnhuộm đầy ý cười, hướng về phía Giang Thừa Ngạn nói: “Phải để ý Diệu Diệu, không được ham chơi.”
(1) Làm nũng bán manh: Giả bộ đáng yêu.
Có thể đi ra ngoài, Giang Thừa Ngạn tự nhiên gật đầu như bổ củi, bé ngoan phải biết vâng lời.
Buổi tối một nhà đoàn viên, một hồi nháo nháo nhiệt nhiệt ăn cơm, tiếp theo bồi lão thái thái nói chuyện một lúc sau, ba huynh đệ liền mang theo muội muội lên xe ngựa.
Đây là lần đầu tiên Giang Diệu ra ngoài vào buổi tối.
Nàng thích thú nằm nhoài bên cửa sổ xe ngựa, nhìn hoa đăng đẹp đẽ trên đường phố, hai con mắt cong cong vui mừng.
Giang Thừa Nhượng là đại ca, không chỉ có muốn chiếu cố muội muội, còn phải quan sát hai đệ đệ. Y đối với Nhị đệ Giang Thừa Hứa rất an tâm, chỉ có đối với Tam đệ trước giờ nghịch ngợm Giang Thừa Ngạn không yên lòng. Gần đến sông Nghi Thủy, Giang Thừa Nhượng đem áo choàng gấm màu đỏ thêu đóa hoa mẫu đơn khoác ở trên người Giang Diệu, cẩn thận từng li từng tí buộc dây dây vào, hướng về phía Giang Thừa Ngạn nói: "Đệ chờ một lúc, không cho chạy loạn, hôm nay ta muốn chiếu cố Diệu Diệu, nên không có khả năng chiếu cố thêm đệ."
rõ ràng canh giờ sinh ra không kém được bao nhiêu, lại cứ coi y như là hài tử. Giang Thừa Ngạn bĩu bĩu môi, nói một tiếng biết rồi, sau đó mới nhìn Giang Diệu nói: "Ta cũng phải chăm sóc Diệu Diệu, mới sẽkhông chạy loạn đâu."
Lời này, Giang Diệu là không tin. Vị Tam ca này của nàng, xưa nay nghịch ngợm vô cùng, bây giờ có cơ hội đi chơi, làm sao ngồi yên được?
Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ dừng lại ở ven đường, Giang Thừa Nhượng dẫn Giang Diệu xuống xe ngựa. Hôm nay Giang Diệu chải kiểu tóc nụ hoa kế đẹp đẽ, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, bởi vì mấy tháng ăn uống thoả đáng, từ khuôn mặt nhỏ mang theo xanh xao vàng vọt, liền trở thành mặt bánh bao thịt đô đô, còn sinh ra hai cằm đáng yêu. Tuổi nàng cũng còn nhỏ, mập một ít đúng là khôngcó gì, hơn nữa người cả nhà đều vẫn cho rằng, Giang Diệu là càng mập mới càng dễ nhìn..
Ba huynh đệ cao hơn bình thường, lại có được dáng dấp có bảy, tám phần tương tự nhau, vào buổi tối, nhìn qua tất nhiên là giống như đúc, khó có thể nhận biết. Có điều lão đại Giang Thừa Nhượng, mặc là một thân cẩm bào màu xanh ngọc, lão nhị Giang Thừa Hứa là cẩm bào trắng như tuyết, lão tam Giang Thừa Ngạn, dù hoạt bát nhưng mặc màu xanh biếc dễ thấy nhất. Ba huynh đệ có một bộ dáng tuấn tú, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vóc dáng so với thiếu niên cùng tuổi hơi cao hơn một chút, cộng thêm tập võ từ nhỏ, cùng với Giang Chính Mậu nghiêm khắc quản giáo, trên người ba huynh đệ không có nửa phần tính khí kiêu căng của thế gia công tử, từng cái từng cái sống lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, bước đi trênđường thong dong khéo léo, nên rất nổi bật trong đám đông, càng làm cho tiểu nữ oa mặc áo choàng màu đỏ trở nên ngây thơ lạ thường
Có thể nhìn thấy từng nhóm tiểu cô nương trên đường, ai ai cũng nhìn bọn họ kèm theo ánh mắt hâm mộ —— có ba ca ca như thế che chở, xem là phúc phận tu luyện mấy đời mới có được.
trên cây hai bờ sông Nghi Thủy, đủ loại đèn lồng treo lên thật cao, sáng tỏ, chiếu toàn bộ sônggiống như ban ngày.
Ven đường người ta lui tới, cầm trong tay đèn lồng đẹp đẽ. Giang Thừa Ngạn nhìn nhìn, lôi kéo tay Giang Diệu, chỉ chỉ sạp hàng đèn lồng phía đối diện, nói: “Chúng ta đi qua đó xem thử đi.”
đi tới trước cửa hàng đèn lồng, nhìn đủ loại kiểu dáng đèn lồng được treo trên đầu, làm thật là tinh mỹ, có đèn thỏ ngọc, đèn hoa sen, đèn cá chép, đèn hoa cỏ, đèn Hằng Nga bôn nguyệt cùng với chim muông. Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa không tính chơi trò này, chỉ có Giang Thừa Ngạn và Giang Diệu mua một chiếc đèn lồng.Giang Thừa Ngạn mua chính là đèn lồng có hình con cọp, mà Giang Thừa Ngạn cho Giang Diệu tự chọn, là một chiếc đèn lồng thỏ đáng yêu. Ở trong lòng Giang Thừa Ngạn, muội muội mình thích nhất cái gì mềm nhũn, thỏ nhỏ yếu ớt, đáng yêu lại cần người bảo vệ con thỏ nhỏ.
Giang Diệu cũng không biết chọn cái nào, đành cầm đèn lồng con cọp để ca ca chọn cho mình đèn lồng thỏ.
“Diệu Diệu.”
một thanh âm dễ nghe từ phía sau truyền đến.
trên đường nhiều người, nhiệt nhiệt nháo nháo, Giang Diệu nghe không rõ, không phân biệt được là tiếng nói từ đâu tới, bèn quay đầu nhìn một chút.
Thấy người tới lại là Cửu công chúa Lục Dục Tú.
một thân Cửu công chúa ăn mặc cẩm bào màu đỏ tía, đầu đội mũ quả dưa cùng màu sắc ngốc nghếch, chính là trang phục tiểu thế gia công tử. Mà bên cạnh nàng lại có Lục Lưu và Thập nhất hoàng tử, trong tay Thập nhất hoàng tử, còn nắm bàn tay đẹp đẽ đáng yêu của Vệ Bảo Linh.
Cửu công chúa hưng phấn chạy tới, đưa tay bóp mặt béo trứng của Giang Diệu một cái, than thở: “Ta còn tưởng là nhận lầm người đây” Nàng đánh giá trên dưới một phen, lại tiếp tục than thở, “Mập lên thật nhiều đấy.” một bộ giọng điệu khó mà tin nổi.
Thực ra Giang Diệu không có chút ngượng ngùng nào. Khẩu vị của nàng rất được, mà mẫu thân nàng luôn nghĩ biện pháp chế biến ẩm thực cho nàng rất tốt, muốn không mập cũng rất khó khăn. Nhưng theo nàng cảm thấy, mập một chút thì cũng tốt, ngược lại nàng không muốn trở lại dáng dấp đậu đỏ trước đây. Giang Diệu không tiếp tục đề tài này, chỉ bé ngoan kêu một tiếng "Dục tỷ tỷ", sau đó mới hỏi: "Dục tỷ tỷ cũng ra ngoài chơi đùa sao?"
Cửu công chúa gật đầu. Nàng nhìn quen trong cung những người kia còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư rất ác độc làm gì có lòng dạ tỷ muội, đối với tiểu muội muội Giang Diệu đáng yêu này làm nàng yêu thích vô cùng, nàng gật đầu nói: “Đúng đấy, có điều mỗi lần đi ra, phụ hoàng nhất định phải để ta cùng Tử Hằng phải mang theo đường ca, không có đường ca phụ hoàng sẽ không cho phép chúng ta đi ra chơi đùa đâu.”
Hóa ra là như vậy, không trách mỗi lần nhìn thấy Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử đều Lục Lưu đều ở bên cạnh. Lục Lưu không phải loại là người yêu thích xuất môn như vậy đâu.
Nghe hai người trò chuyện, tất nhiên ba huynh đệ cũng đoán được thân phận của mấy người, về mặt thái độ tự nhiên cũng khách khí chút.
Lúc Giang Diệu và Cửu công chúa nói chuyện, Thập nhất hoàng tử đã dẫn Vệ Bảo Linh lại đây. Hôm nay Vệ Bảo Linh, không ngờ trên người lại khoác áo choàng cùng màu sắc với Giang Diệu, búi tóc song nha kế (2) được giắt viên minh châu sáng chói, ở giữa trán còn đính một mi tâm trụy hình con bướm, cả người xinh đẹp giống như tiểu tiên nữ trên thiên đình.
(2) Kiểu tóc Song nha kế:
Bình luận truyện