Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
Chương 87
Giang Chính Mậu quăng ánh mắt sang đứa con thứ ba, hướng về phía Lục Lưu cười cười nói:"Vương gia ngồi ở nơi này sợ là không hợp lễ nghi, kính xin ngài hãy đổi chỗ."
Giang Chính Mậu tất nhiên biết, Cảnh Huệ đế cực kì kính trọng đối với vị đường ca Tuyên Vương này. Bây giờ Tuyên Vương đến phủ của ông, uống rượu mừng của con trai ông, đã là cho đủ mặt mũi.
Lúc này tối thiểu là phải ngồi ghế chủ vị,nào có chuyện ngồi cạnh bên người con thứ ba của ông?
Lục Lưu vẫn giữ thái độ khiêm tốn, nói: "Quốc công gia không cần khách sáo. Hôm nay là tiệc mừng của đại công tử, bản vương chỉ muón hưởng chút cát tường khi đến ăn cưới. Quốc công gia không cần gò bó..." Xong liền nói với ba huynh đệ, "Ba vị công tử cũng vào chỗ đi, mọi người đừng vì bản vương mà mất vui."
đã nói đến mức này, Giang Chính Mậu cũng không biết nói thêm gì cả. Ông suy nghĩ một chút, ngồi xuống,nhưng trong đầu lại không nghĩ ra.
Đừng nói là Giang Chính Mậu không nghĩ ra, ba huynh đệ cũng đồng thời mang vẻ mặt hoang mang. Như hiểu rõ ý nghĩ của mọi người Tuyên Vương khéo léo, chủ động tìm đề tài bắt đầu trò chuyện cùng ba huynh đệ, vì thân phận của hắn, ba huynh đệ cũng đến nể tình tiếp lời, ngay cả lão nhị Giang Thừa Hứa ngày thường ít nói, cũng không thể không cùng hắn tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Nhìn bầu không khí, Lục Lưu hoạt động, giơ ly rượu lên kính Giang Chính Mậu một chén, sau lại cùng tân lang Giang Thừa Nhượng cộng ẩm, ngay cả Giang Thừa Hứa cùng Giang Thừa Ngạn, cũng khách khí cùng hắn cụng chén. Kính rượu xong, Lục Lưu mới nhìn Giang Thừa Ngạn nói: "Nghe nói Giang Tam công tử cưỡi ngựa tuyệt vời, bản vương thường ngày cũng yêu thích cưỡi ngựa bắn tên, hôm nào rảnh rỗi, bản vương có thể cùng tam công tử luận bàn một phen hay không?"
Giang Thừa Ngạn xác thực là cưỡi ngựa tuyệt vời, nhưng so với việc cưỡi ngựa của hai vị ca ca, hắn vẫn còn kém, đặc biệt là Nhị ca Giang Thừa Hứa, còn lợi hại hơn cả Giang Chính Mậu lúc còn trẻ. Giang Thừa Ngạn vốn dĩ đối với vị Tuyên Vương này rất không có thiện cảm, hiện nay thấy hắn tư thái khiêm tốn, hoàn toàn không hề có sự kiêu ngạo của một Vương gia, giống như là bạn cùng lứa tuổi tính tình ôn hòa, không khỏi có nhiều hơn mấy phần thân thiết.
Giang Thừa Ngạn xưa nay thích kết giao bạn bè, lần này nghe hắn khen tài cưỡi ngựa của mình,trêngương mặt tuấn tú cũng nở nụ cười, hớn hở nói: "Vương gia quá khen. Nếu bàn về cưỡi ngựa, tại hạ làm sao so được với đại ca cùng nhị ca. Lần nào ta cũng không thắng được hai người bọn họ..."
Người trẻ tuổi khi có chung đề tài, lập tức liền quen thuộc hơn. Giang Thừa Ngạn lúc nói chuyện nhất thời cũng có chút thả lỏng.
Thấy Lục Lưu cực nể tình kinh ngạc "Ồ" một tiếng, nhìn về phía Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa, nói: "Việc này ngày khác bản vương phải đến để lĩnh giáo một phen."
Giang Chính Mậu ngồi ở chủ vị bên trên, nụ cười trên mặt càng thêm miễn cưỡng. Ông thoáng ngẩng đầu, nhìn Tuyên Vương cùng ba con trai của ông ở chung hòa hợp, chậm rãi đàm luNaj, nhìn như thế nào cũng rất hài hòa, nhưng... Sao ông cứ luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Nhưng đến cùng lạ ở chỗ nào, ông nghĩ mãi cũng không nghĩ được nguyên cớ nào, chỉ có thể cầm chén rượu uống mấy ngụm.
Bà lớn tuổi trí nhớ không được tốt, nhưng bà còn nhớ, ngày xưa khi lão vương phi còn tại thế, bà cũng thường xuyên cùng lão vương phi cùng nhau tán gẫu, lúc đi lạy Bồ Tát, khi đó bà đã thấy vị thiếu niên này hiếu thuận khiêm tốn, còn nhỏ tuổi, không hề có chút táo bạo trên người thiếu niên,yên tĩnh đứng bên người lão vương phi, nghe bọn họ nói những đề tài vụn vặt. Là đặt lão thái thái ở trong mắt, bây giờ Lục Lưu ngồi trên vị trí ra sao, trong mắt người đời thấy như thế nào, với bà, những chuyện đó đều là lời truyền miệng, ở trong mắt bà, trước sau đều là một hài tử yên tĩnh nội liễm hiếu thuận ngày xưa.
Người ta hay nói "Ba tuổi có thể thấy được tuổi già", đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện như thế, lớn rồi cũng càng ngày càng khiêm tốn lễ độ.
Lúc này Kiều Thị cùng Thích thị cùng nhau vào bên trong tiếp tục ăn tiệc mừng, trên đường đi, Thích thị không nhịn được hỏi Kiều Thị: "Đại tẩu, Tuyên Vương này hôm nay sao thế? Quốc công gia khi nào cùng hắn có giao tình sâu như vậy?" Thích thị nhìn thấy, hôm nay Tuyên Vương có thể nể mặt, tất nhiên là nể tình Giang Chính Mậu, chứ Giang Thừa Nhượng nào có mặt mũi lớn như vậy?
Kiều Thị ngẩn ra, trên mặt cũng có chút không hiểu. Thầm nghĩ: Làm sao bà biết được?
Nếu nói lần đó trong cung, là Tuyên Vương khách khí, cũng có thể là do nể mặt trưởng công chúa. Nhưng hôm nay trưởng công chúa cũng chỉ phái người đưa lễ, dựa vào như thế tất nhiên sẽ nghĩ Tuyên Vương không tới, lại nể tình đến như thế này, thật sự kỳ lạ.
Kiều Thị cau đôi mày liễu, nói: "Chuyện này... Lần trước ta đưa thiếp cưới đến Tuyên Vương phủ, có lẽ hôm nay Tuyên Vương vừa vặn rảnh rỗi, lúc này mới tiện đường nể mặt."
Bà nói: "Nhưng ta lại nghe nói, mấy ngày nay phía Ngụy vương lại gây chuyện, hoàng thượng lệnh cho Tuyên Vương điều tra rõ việc này, mỗi ngày vô cùng bận rội. Làm sao lại có thể rảnh rỗi? Hôm nay nhìn như là cố ý đến, không biết vì sao... Ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái."
Giang Diệu chỉ ngoan ngoãn đi ở bên người Kiều Thị, yên tĩnh không lên tiếng.
Nghe Thích thị nói, mới hiếu kỳ ngẩng đầu lên, hỏi: "Tam thẩm thẩm, Ngụy vương làm sao?"
Ngụy vương ngày xưa là ứng cử viên đầu tiên của ngôi vị hoàng đế, sau đó lại bị Cảnh Huệ đế nhỏ tuổi chen vào. Có điều Cảnh Huệ đế đối với vị hoàng huynh này cũng là ghi nhớ tình cảm, những năm gần đây Ngụy vương gây ra không ít chuyện,nhưng mỗi lần cũng đều do Cảnh Huệ đế việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ thành không có. Bây giờ bảo Lục Lưu điều rõ, đúng là có chút không phù hợp.Tính tình Cảnh Huệ đế do dự thiếu quyết đoán. Có điều —— nếu bởi vì chuyện này, nàng có thể hiểu được vì sao hôm nay Lục Lưu đến muộn, sợ là có chính sự.
Nhắc tới cũng kỳ quái. hắn không đến, nàng cảm thấy hắn ta sao lại có chuyện gì quan trọng hơn việc đại ca kết hôn, cảm thấy hắn không để nàng ở trong lòng; bây giờ hắn đến rồi, lại có chút hổ thẹn —— hắn vì việc hôn nhân của đại ca, đem chính sự đặt sang một bên. Rút ra chút thời gian, tất nhiên sẽ bù trở lại. Nghĩ đến Lục Lưu buổi tối cố gắng thức đêm xử lý công việc, Giang Diệu bắt đầu thấy đau lòng.
Thích thị nhìn tiểu chất nữ trong veo này, nói: "một tiểu cô nương như con, quan tâm chuyện này để làm gì." Trong mắt Thích thị, tiểu chất nữ còn là một tiểu nha đầu chưa dứt sữa.
Haiiiz. Giang Diệu mím mím môi, không có hỏi. Tam thẩm thẩm không nói với nàng, lần tới khi nàng gặp Lục Lưu, tự mình hỏi thử là được.
Đúng lúc đó, đã thấy cách đó không xa dưới cây ngô đồng, một phụ nhân măch váy lụa màu tím nhạt có thêu hoa văn, mặt nghiêm túc đang thấp giọng răn dạy một tiểu cô nương. Tiểu cô nương kia dáng dấp thanh tú, đôi mắt sáng lấp lánh, đang bị phụ nhân răn dạy, đang bĩu môi bày ra vẻ bất mãn.
Giang Diệu nhìn dáng dấp tiểu cô nương kia, mặt ngẩn ra, mấp máy môi, suýt chút nữa đem hai chữ "Tam tẩu" gọi ra.
Kiều Thị vội vã đi qua, hướng về phía phụ nhân kia nói: "Đường phu nhân."
Vị phụ nhân này chính là Đường phu nhân Tôn thị ở Dân Châu Đường phủ hôm nay đến ăn cưới, mà tiểu cô nương vóc dáng nhỏ bé, mềm mại như nước bên cạnh Tôn thị, là Đường anh con gái của Đường phủ. Phía trên Đường anh còn có một tỷ tỷ là Đường Nhu, trưởng nữ Đường Nhu đã lấy chồng, mà Đường anh hiện nay đang tuổi thanh xuân,chuẩn bị bắt đầu làm mai.
Mới tháng trước, đương gia của Đường phủ, cũng chính là cha của Đường anh - Đường Tiếu Hồng cuối cùng cũng coi như nở mày nở mặt, từ Dân Châu được bổ nhiệm đến Vọng Thành. Lúc này tiệc mừng Trấn Quốc Công phủ, Tôn thị là lần đầu tiên dẫn Đường anh đến, chính là để lộ mặt, ngày sau cũng tiện cho việc cập kê của khuê nữ. Nhưng Đường anh tính tình hoạt bát, vừa rồi lại không cẩn thận làm đổ chén rượu, trên váy ướt một mảng. đang ngồi cùng là các phu nhân vốn mắt cao hơn đầu, trên mặt tuy không nói, nhưng trong lòng nhưng không nhịn được ca thán: Người ở quê lên mà, cũng khó mà trách được!
Đường phủ cùng Trấn Quốc Công phủ giao tình không sâu, nhưng lão thái gia đã qua đời từng có ân tình đối với lão quốc công gia, Trấn Quốc Công phủ là muốn tri ân báo đáp, lúc này người nhà họ Đường đến Vọng Thành, Giang Chính Mậu đương nhiên cũng bảo Kiều Thị đưa thiếp cưới đến Đường phủ, nếu ngày sau có chuyện gì khó xử, bọn họ cũng đồng ý giúp đỡ. Tuy nói hiện nay chức quan của Đường lão gia không cao, nhưng Đường lão gia làm quan thanh liêm, đúng là điều màGiang Chính Mậu yêu thích, đương nhiên cũng đồng ý qua lại.
Kiều Thị vừa nghe, lúc này mới cười cười, nói: "Ta còn tưởng là có chuyện gì, chỉ là váy bị làm bẩn. Ta nhìn Đường tiểu thư thân hình cũng giống Diệu Diệu, hãy để Diệu Diệu dẫn tiểu thư đi thay quần áo đi."
Đường phu nhân đối với Trấn Quốc Công phủ rất có hảo cảm, hiện nay thấy Kiều Thị khách khí như vậy, liền cảm kích nói: "Vậy thì tạ ơn phu nhân." nói rồi nhìn về khuê nữ đang đứng cạnh, "Còn không tạ ơn phu nhân."
Có lẽ sông nước ở Dân Châu dưỡng người rất tốt, dung mạo Đường anh tuy không xuất chúng, nhưng có làn da rất mềm mại, nhất là đôi mắt to giống như hồ nước, tươi cười nói: "Cảm tạ Quốc công phu nhân." Thanh âm của thiếu nữ trong trẻo dễ nghe, mang theo khẩu âm mềm mại đặc trưng của cônương Dân Châu, không hề làm ra vẻ, đúng là một hài tử làm người ta yêu thích.
Kiều Thị nhìn cũng rất yêu thích, bà gật gù, quay về phía Giang Diệu nói: "Diệu Diệu. Con đưa Đường tiểu thư đi đổi quần áo đi."
Giang Diệu vội gật đầu, quay về phía Đường anh nói: "Đường tiểu thư đi theo ta nhé."
Đường anh nói một tiếng "Cảm tạ", cười tủm tỉm đi theo Giang Diệu. đi tới Cẩm Tú Viên, mới thấy trong viện có chú mai hoa lộc đáng yêu, hôm nay Trấn Quốc Công phủ có hỉ sự, trên sừng mai hoa lộc này cũng được quấn ít vải màu đỏ, nhìn cực kỳ sáng sủa.
Đường anh cũng từng thấy một ít danh môn quý nữ ở Vọng Thành, ai ai cũng thích nuôi dưỡng chó con trắng như tuyết, hoặc là mèo Ba Tư dịu ngoan đáng yêu, chỉ chưa thấy qua nuôi hươu.
Vào phòng, Giang Diệu tìm cho Đường anh một cái áo màu xanh nhạt hồ điệp thêu hoa, cùng một cái quần màu lam nhạt thêu nhánh ngọc lan, màu sắc giống như Đường anh hôm nay mặc, chỉ là vật liệu tốt hơn một chút, đường thêu cũng tinh xảo hơn.
Thân hình Đường anh cùng Giang Diệu gần như nhau, mặc đúng là cực kỳ vừa vặn. Đường anh cười chân thành nói: "Cảm tạ Giang tiểu thư, hôm nay trở về, ta sẽ bảo nha hoàn đem quần áo này giặt thậtsạch, ngày mai trả lại cho tiểu thư.." nói xong liền cảm thấy có chút không thoả đáng, dù sao người ta là tiểu thư của Quốc Công phủ, sao có thể lại cần chiếc váy mà nàng đã mặc qua? Mà quần áo này, rõràng là còn mới, nàng ngẩng đầu lên nói, "Hay Giang tiểu thư nói cho ta biết là mua ở đâu đi, lần tới khi ta xuất môn, sẽ mua cho tiểu thư một bộ mới giống như đúc."
Lại lẩm bẩm nói: "Có điều mẫu thân ta sẽ không cho ta xuất môn đâu, sợ là phải đợi thêm mấy ngày."
Đời trước Giang Diệu cùng vị tẩu tẩu này, coi như là ở chung hơn một năm. Đại tẩu Tống Loan đoan trang dịu dàng, nàng tuy rằng yêu thích, nhưng do tính tình, đến cùng cũng không quá thân thiết, mà Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt vào cửa muộn. Nàng cùng vị Tam tẩu Đường anh này là ở chung lâu nhất. Đường anh hoạt bát thiện lương, tuy rằng hay cùng Tam ca đánh nhau, nhưng mỗi lần đều là nàng chủ động chịu thua. Vào lúc này thấy Đường anh, tâm trạng Giang Diệu có chút không biết phải nói sao.
Bây giờ nghe nàng nói như thế, liền lắc đầu nói: "Đường tiểu thư không cần khách sáo như thế. Đường tiểu thư mới tới Vọng Thành, xiêm y này cứ coi như là lễ ra mắt ta đưa Đường tiểu thư."
Lúc trước Đường anh thấy nàng không thích nói chuyện, cho rằng nàng cũng giống nhóm quý nữ kia ở Vọng Thành mắt cao hơn đầu, xem thường nàng ấy là người Dân Châu tới địa phương nhỏ này. hiệnnay tiểu cô nương không chỉ xinh đẹp, hơn nữa cũng rất khách khí, làm cho người không có bạn bè ở nơi này như Đường anh cảm thấy thân thiết, vội nói: "Giang tiểu thư thật tốt." Nàng hỏi, "Ta năm nay mười bốn, không biết Giang cô nương bao lớn?"
Giang Diệu nói: "Ta nhỏ hơn Đường tiểu thư một tuổi."
Đường anh cười cực kì xán lạn, nói: "Vậy ta có thể gọi tiểu thư là Giang muội muội không? Ta ở chỗ này không có bằng hữu gì, thấy tiểu thư.. Liền cảm thấy rất thân thiết, giống như hai ta đời trước đã từng gặp qua."
Đời trước lúc Đường anh cùng Tam ca cãi nhau, vị Tam tẩu này liền tức giận đến Cẩm Tú viên ngủ chung với nàng l, bảo là hai người cãi nhau, mặc kệ Tam ca hắn. Nhưng cuối cùng, ngủ ngủ, liền lo lắng Tam ca nàng buổi tối ngủ có đá chăn hay không, không có nàng có thể ngủ được hay không. Lăn lộn hơn nửa đêm rồi cũng mặc quần áo tử tế quay về phòng. Nhưng sau khi mở cửa phòng, đã thấy Tam ca nàng lẻ loi đứng chờ ngoài cửa phòng nàng.
Giang Chính Mậu tất nhiên biết, Cảnh Huệ đế cực kì kính trọng đối với vị đường ca Tuyên Vương này. Bây giờ Tuyên Vương đến phủ của ông, uống rượu mừng của con trai ông, đã là cho đủ mặt mũi.
Lúc này tối thiểu là phải ngồi ghế chủ vị,nào có chuyện ngồi cạnh bên người con thứ ba của ông?
Lục Lưu vẫn giữ thái độ khiêm tốn, nói: "Quốc công gia không cần khách sáo. Hôm nay là tiệc mừng của đại công tử, bản vương chỉ muón hưởng chút cát tường khi đến ăn cưới. Quốc công gia không cần gò bó..." Xong liền nói với ba huynh đệ, "Ba vị công tử cũng vào chỗ đi, mọi người đừng vì bản vương mà mất vui."
đã nói đến mức này, Giang Chính Mậu cũng không biết nói thêm gì cả. Ông suy nghĩ một chút, ngồi xuống,nhưng trong đầu lại không nghĩ ra.
Đừng nói là Giang Chính Mậu không nghĩ ra, ba huynh đệ cũng đồng thời mang vẻ mặt hoang mang. Như hiểu rõ ý nghĩ của mọi người Tuyên Vương khéo léo, chủ động tìm đề tài bắt đầu trò chuyện cùng ba huynh đệ, vì thân phận của hắn, ba huynh đệ cũng đến nể tình tiếp lời, ngay cả lão nhị Giang Thừa Hứa ngày thường ít nói, cũng không thể không cùng hắn tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Nhìn bầu không khí, Lục Lưu hoạt động, giơ ly rượu lên kính Giang Chính Mậu một chén, sau lại cùng tân lang Giang Thừa Nhượng cộng ẩm, ngay cả Giang Thừa Hứa cùng Giang Thừa Ngạn, cũng khách khí cùng hắn cụng chén. Kính rượu xong, Lục Lưu mới nhìn Giang Thừa Ngạn nói: "Nghe nói Giang Tam công tử cưỡi ngựa tuyệt vời, bản vương thường ngày cũng yêu thích cưỡi ngựa bắn tên, hôm nào rảnh rỗi, bản vương có thể cùng tam công tử luận bàn một phen hay không?"
Giang Thừa Ngạn xác thực là cưỡi ngựa tuyệt vời, nhưng so với việc cưỡi ngựa của hai vị ca ca, hắn vẫn còn kém, đặc biệt là Nhị ca Giang Thừa Hứa, còn lợi hại hơn cả Giang Chính Mậu lúc còn trẻ. Giang Thừa Ngạn vốn dĩ đối với vị Tuyên Vương này rất không có thiện cảm, hiện nay thấy hắn tư thái khiêm tốn, hoàn toàn không hề có sự kiêu ngạo của một Vương gia, giống như là bạn cùng lứa tuổi tính tình ôn hòa, không khỏi có nhiều hơn mấy phần thân thiết.
Giang Thừa Ngạn xưa nay thích kết giao bạn bè, lần này nghe hắn khen tài cưỡi ngựa của mình,trêngương mặt tuấn tú cũng nở nụ cười, hớn hở nói: "Vương gia quá khen. Nếu bàn về cưỡi ngựa, tại hạ làm sao so được với đại ca cùng nhị ca. Lần nào ta cũng không thắng được hai người bọn họ..."
Người trẻ tuổi khi có chung đề tài, lập tức liền quen thuộc hơn. Giang Thừa Ngạn lúc nói chuyện nhất thời cũng có chút thả lỏng.
Thấy Lục Lưu cực nể tình kinh ngạc "Ồ" một tiếng, nhìn về phía Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa, nói: "Việc này ngày khác bản vương phải đến để lĩnh giáo một phen."
Giang Chính Mậu ngồi ở chủ vị bên trên, nụ cười trên mặt càng thêm miễn cưỡng. Ông thoáng ngẩng đầu, nhìn Tuyên Vương cùng ba con trai của ông ở chung hòa hợp, chậm rãi đàm luNaj, nhìn như thế nào cũng rất hài hòa, nhưng... Sao ông cứ luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Nhưng đến cùng lạ ở chỗ nào, ông nghĩ mãi cũng không nghĩ được nguyên cớ nào, chỉ có thể cầm chén rượu uống mấy ngụm.
Bà lớn tuổi trí nhớ không được tốt, nhưng bà còn nhớ, ngày xưa khi lão vương phi còn tại thế, bà cũng thường xuyên cùng lão vương phi cùng nhau tán gẫu, lúc đi lạy Bồ Tát, khi đó bà đã thấy vị thiếu niên này hiếu thuận khiêm tốn, còn nhỏ tuổi, không hề có chút táo bạo trên người thiếu niên,yên tĩnh đứng bên người lão vương phi, nghe bọn họ nói những đề tài vụn vặt. Là đặt lão thái thái ở trong mắt, bây giờ Lục Lưu ngồi trên vị trí ra sao, trong mắt người đời thấy như thế nào, với bà, những chuyện đó đều là lời truyền miệng, ở trong mắt bà, trước sau đều là một hài tử yên tĩnh nội liễm hiếu thuận ngày xưa.
Người ta hay nói "Ba tuổi có thể thấy được tuổi già", đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện như thế, lớn rồi cũng càng ngày càng khiêm tốn lễ độ.
Lúc này Kiều Thị cùng Thích thị cùng nhau vào bên trong tiếp tục ăn tiệc mừng, trên đường đi, Thích thị không nhịn được hỏi Kiều Thị: "Đại tẩu, Tuyên Vương này hôm nay sao thế? Quốc công gia khi nào cùng hắn có giao tình sâu như vậy?" Thích thị nhìn thấy, hôm nay Tuyên Vương có thể nể mặt, tất nhiên là nể tình Giang Chính Mậu, chứ Giang Thừa Nhượng nào có mặt mũi lớn như vậy?
Kiều Thị ngẩn ra, trên mặt cũng có chút không hiểu. Thầm nghĩ: Làm sao bà biết được?
Nếu nói lần đó trong cung, là Tuyên Vương khách khí, cũng có thể là do nể mặt trưởng công chúa. Nhưng hôm nay trưởng công chúa cũng chỉ phái người đưa lễ, dựa vào như thế tất nhiên sẽ nghĩ Tuyên Vương không tới, lại nể tình đến như thế này, thật sự kỳ lạ.
Kiều Thị cau đôi mày liễu, nói: "Chuyện này... Lần trước ta đưa thiếp cưới đến Tuyên Vương phủ, có lẽ hôm nay Tuyên Vương vừa vặn rảnh rỗi, lúc này mới tiện đường nể mặt."
Bà nói: "Nhưng ta lại nghe nói, mấy ngày nay phía Ngụy vương lại gây chuyện, hoàng thượng lệnh cho Tuyên Vương điều tra rõ việc này, mỗi ngày vô cùng bận rội. Làm sao lại có thể rảnh rỗi? Hôm nay nhìn như là cố ý đến, không biết vì sao... Ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái."
Giang Diệu chỉ ngoan ngoãn đi ở bên người Kiều Thị, yên tĩnh không lên tiếng.
Nghe Thích thị nói, mới hiếu kỳ ngẩng đầu lên, hỏi: "Tam thẩm thẩm, Ngụy vương làm sao?"
Ngụy vương ngày xưa là ứng cử viên đầu tiên của ngôi vị hoàng đế, sau đó lại bị Cảnh Huệ đế nhỏ tuổi chen vào. Có điều Cảnh Huệ đế đối với vị hoàng huynh này cũng là ghi nhớ tình cảm, những năm gần đây Ngụy vương gây ra không ít chuyện,nhưng mỗi lần cũng đều do Cảnh Huệ đế việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ thành không có. Bây giờ bảo Lục Lưu điều rõ, đúng là có chút không phù hợp.Tính tình Cảnh Huệ đế do dự thiếu quyết đoán. Có điều —— nếu bởi vì chuyện này, nàng có thể hiểu được vì sao hôm nay Lục Lưu đến muộn, sợ là có chính sự.
Nhắc tới cũng kỳ quái. hắn không đến, nàng cảm thấy hắn ta sao lại có chuyện gì quan trọng hơn việc đại ca kết hôn, cảm thấy hắn không để nàng ở trong lòng; bây giờ hắn đến rồi, lại có chút hổ thẹn —— hắn vì việc hôn nhân của đại ca, đem chính sự đặt sang một bên. Rút ra chút thời gian, tất nhiên sẽ bù trở lại. Nghĩ đến Lục Lưu buổi tối cố gắng thức đêm xử lý công việc, Giang Diệu bắt đầu thấy đau lòng.
Thích thị nhìn tiểu chất nữ trong veo này, nói: "một tiểu cô nương như con, quan tâm chuyện này để làm gì." Trong mắt Thích thị, tiểu chất nữ còn là một tiểu nha đầu chưa dứt sữa.
Haiiiz. Giang Diệu mím mím môi, không có hỏi. Tam thẩm thẩm không nói với nàng, lần tới khi nàng gặp Lục Lưu, tự mình hỏi thử là được.
Đúng lúc đó, đã thấy cách đó không xa dưới cây ngô đồng, một phụ nhân măch váy lụa màu tím nhạt có thêu hoa văn, mặt nghiêm túc đang thấp giọng răn dạy một tiểu cô nương. Tiểu cô nương kia dáng dấp thanh tú, đôi mắt sáng lấp lánh, đang bị phụ nhân răn dạy, đang bĩu môi bày ra vẻ bất mãn.
Giang Diệu nhìn dáng dấp tiểu cô nương kia, mặt ngẩn ra, mấp máy môi, suýt chút nữa đem hai chữ "Tam tẩu" gọi ra.
Kiều Thị vội vã đi qua, hướng về phía phụ nhân kia nói: "Đường phu nhân."
Vị phụ nhân này chính là Đường phu nhân Tôn thị ở Dân Châu Đường phủ hôm nay đến ăn cưới, mà tiểu cô nương vóc dáng nhỏ bé, mềm mại như nước bên cạnh Tôn thị, là Đường anh con gái của Đường phủ. Phía trên Đường anh còn có một tỷ tỷ là Đường Nhu, trưởng nữ Đường Nhu đã lấy chồng, mà Đường anh hiện nay đang tuổi thanh xuân,chuẩn bị bắt đầu làm mai.
Mới tháng trước, đương gia của Đường phủ, cũng chính là cha của Đường anh - Đường Tiếu Hồng cuối cùng cũng coi như nở mày nở mặt, từ Dân Châu được bổ nhiệm đến Vọng Thành. Lúc này tiệc mừng Trấn Quốc Công phủ, Tôn thị là lần đầu tiên dẫn Đường anh đến, chính là để lộ mặt, ngày sau cũng tiện cho việc cập kê của khuê nữ. Nhưng Đường anh tính tình hoạt bát, vừa rồi lại không cẩn thận làm đổ chén rượu, trên váy ướt một mảng. đang ngồi cùng là các phu nhân vốn mắt cao hơn đầu, trên mặt tuy không nói, nhưng trong lòng nhưng không nhịn được ca thán: Người ở quê lên mà, cũng khó mà trách được!
Đường phủ cùng Trấn Quốc Công phủ giao tình không sâu, nhưng lão thái gia đã qua đời từng có ân tình đối với lão quốc công gia, Trấn Quốc Công phủ là muốn tri ân báo đáp, lúc này người nhà họ Đường đến Vọng Thành, Giang Chính Mậu đương nhiên cũng bảo Kiều Thị đưa thiếp cưới đến Đường phủ, nếu ngày sau có chuyện gì khó xử, bọn họ cũng đồng ý giúp đỡ. Tuy nói hiện nay chức quan của Đường lão gia không cao, nhưng Đường lão gia làm quan thanh liêm, đúng là điều màGiang Chính Mậu yêu thích, đương nhiên cũng đồng ý qua lại.
Kiều Thị vừa nghe, lúc này mới cười cười, nói: "Ta còn tưởng là có chuyện gì, chỉ là váy bị làm bẩn. Ta nhìn Đường tiểu thư thân hình cũng giống Diệu Diệu, hãy để Diệu Diệu dẫn tiểu thư đi thay quần áo đi."
Đường phu nhân đối với Trấn Quốc Công phủ rất có hảo cảm, hiện nay thấy Kiều Thị khách khí như vậy, liền cảm kích nói: "Vậy thì tạ ơn phu nhân." nói rồi nhìn về khuê nữ đang đứng cạnh, "Còn không tạ ơn phu nhân."
Có lẽ sông nước ở Dân Châu dưỡng người rất tốt, dung mạo Đường anh tuy không xuất chúng, nhưng có làn da rất mềm mại, nhất là đôi mắt to giống như hồ nước, tươi cười nói: "Cảm tạ Quốc công phu nhân." Thanh âm của thiếu nữ trong trẻo dễ nghe, mang theo khẩu âm mềm mại đặc trưng của cônương Dân Châu, không hề làm ra vẻ, đúng là một hài tử làm người ta yêu thích.
Kiều Thị nhìn cũng rất yêu thích, bà gật gù, quay về phía Giang Diệu nói: "Diệu Diệu. Con đưa Đường tiểu thư đi đổi quần áo đi."
Giang Diệu vội gật đầu, quay về phía Đường anh nói: "Đường tiểu thư đi theo ta nhé."
Đường anh nói một tiếng "Cảm tạ", cười tủm tỉm đi theo Giang Diệu. đi tới Cẩm Tú Viên, mới thấy trong viện có chú mai hoa lộc đáng yêu, hôm nay Trấn Quốc Công phủ có hỉ sự, trên sừng mai hoa lộc này cũng được quấn ít vải màu đỏ, nhìn cực kỳ sáng sủa.
Đường anh cũng từng thấy một ít danh môn quý nữ ở Vọng Thành, ai ai cũng thích nuôi dưỡng chó con trắng như tuyết, hoặc là mèo Ba Tư dịu ngoan đáng yêu, chỉ chưa thấy qua nuôi hươu.
Vào phòng, Giang Diệu tìm cho Đường anh một cái áo màu xanh nhạt hồ điệp thêu hoa, cùng một cái quần màu lam nhạt thêu nhánh ngọc lan, màu sắc giống như Đường anh hôm nay mặc, chỉ là vật liệu tốt hơn một chút, đường thêu cũng tinh xảo hơn.
Thân hình Đường anh cùng Giang Diệu gần như nhau, mặc đúng là cực kỳ vừa vặn. Đường anh cười chân thành nói: "Cảm tạ Giang tiểu thư, hôm nay trở về, ta sẽ bảo nha hoàn đem quần áo này giặt thậtsạch, ngày mai trả lại cho tiểu thư.." nói xong liền cảm thấy có chút không thoả đáng, dù sao người ta là tiểu thư của Quốc Công phủ, sao có thể lại cần chiếc váy mà nàng đã mặc qua? Mà quần áo này, rõràng là còn mới, nàng ngẩng đầu lên nói, "Hay Giang tiểu thư nói cho ta biết là mua ở đâu đi, lần tới khi ta xuất môn, sẽ mua cho tiểu thư một bộ mới giống như đúc."
Lại lẩm bẩm nói: "Có điều mẫu thân ta sẽ không cho ta xuất môn đâu, sợ là phải đợi thêm mấy ngày."
Đời trước Giang Diệu cùng vị tẩu tẩu này, coi như là ở chung hơn một năm. Đại tẩu Tống Loan đoan trang dịu dàng, nàng tuy rằng yêu thích, nhưng do tính tình, đến cùng cũng không quá thân thiết, mà Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt vào cửa muộn. Nàng cùng vị Tam tẩu Đường anh này là ở chung lâu nhất. Đường anh hoạt bát thiện lương, tuy rằng hay cùng Tam ca đánh nhau, nhưng mỗi lần đều là nàng chủ động chịu thua. Vào lúc này thấy Đường anh, tâm trạng Giang Diệu có chút không biết phải nói sao.
Bây giờ nghe nàng nói như thế, liền lắc đầu nói: "Đường tiểu thư không cần khách sáo như thế. Đường tiểu thư mới tới Vọng Thành, xiêm y này cứ coi như là lễ ra mắt ta đưa Đường tiểu thư."
Lúc trước Đường anh thấy nàng không thích nói chuyện, cho rằng nàng cũng giống nhóm quý nữ kia ở Vọng Thành mắt cao hơn đầu, xem thường nàng ấy là người Dân Châu tới địa phương nhỏ này. hiệnnay tiểu cô nương không chỉ xinh đẹp, hơn nữa cũng rất khách khí, làm cho người không có bạn bè ở nơi này như Đường anh cảm thấy thân thiết, vội nói: "Giang tiểu thư thật tốt." Nàng hỏi, "Ta năm nay mười bốn, không biết Giang cô nương bao lớn?"
Giang Diệu nói: "Ta nhỏ hơn Đường tiểu thư một tuổi."
Đường anh cười cực kì xán lạn, nói: "Vậy ta có thể gọi tiểu thư là Giang muội muội không? Ta ở chỗ này không có bằng hữu gì, thấy tiểu thư.. Liền cảm thấy rất thân thiết, giống như hai ta đời trước đã từng gặp qua."
Đời trước lúc Đường anh cùng Tam ca cãi nhau, vị Tam tẩu này liền tức giận đến Cẩm Tú viên ngủ chung với nàng l, bảo là hai người cãi nhau, mặc kệ Tam ca hắn. Nhưng cuối cùng, ngủ ngủ, liền lo lắng Tam ca nàng buổi tối ngủ có đá chăn hay không, không có nàng có thể ngủ được hay không. Lăn lộn hơn nửa đêm rồi cũng mặc quần áo tử tế quay về phòng. Nhưng sau khi mở cửa phòng, đã thấy Tam ca nàng lẻ loi đứng chờ ngoài cửa phòng nàng.
Bình luận truyện