Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 11: Rung động xa lạ (1)



Editor: Trần Thu Lệ

Winnie đứng trước bàn làm việc của ông chủ, trong tầm mắt của người đàn ông đang cúi đầu lật xem tài liệu, tốc độ rất nhanh, phần tài liệu nào sau khi ký xong thì được để một bên, phần nào có thắc mắc lại để sang bên cạnh.

Ngón tay anh thon dài có lực, khớp xương đều đặn, móng tay được cắt tỉa thành hình trứng, dưới đáy có một vầng trăng khuyết nhỏ màu trắng, lộ ra khỏe mạnh, sạch sẽ. Tầm mắt hướng lên trên, áo sơ mi màu xanh đậm, phối hợp với chiếc cà vạt màu tím nhạt, mái tóc ngắn màu đen dày đặc gọn gàng, có vài cộng không chịu vào nếp mà buông xuống giữa trán, càng làm nổi bật lên gương mặt có một phần tư huyết thống của nước Anh, lỗ tai của anh to mà mỏng, thịt vành tai cũng rất dày, giống như một cái da bánh đang bao bọc một lớp nhân, khiến người ta muốn cắn một ngụm rồi lại hút ra nước đến kích thích.

Chỉ mới suy nghĩ như vậy, đột nhiên Winnie cảm thấy có một loại tê dại rung động dọc theo xương sống chạy tán loạn từ trên xuống dưới. Ông chủ của cô ta, thành thục chững chạc, anh tuấn nhiều tiền, gia thế sâu không lường được, khí chất bên trong trầm ổn, nhưng cũng không mất đi sự sắc sảo, bất cứ người phụ nữ nào chỉ cần đến gần đều sẽ say mê, mơ tưởng được nhiều hơn.

“Winnie, nếu như không thể đảm nhiệm được phần công việc này, vậy thì mời cô ra ngoài ngay lập tức.”

Đợi cô ta đột nhiên hoàn hồn, mới biết ông chủ đã trầm mặt không biết đã gọi cô ta bao lâu.

Cô ta đỏ mặt tía tai ôm lấy tài liệu, tông cửa mà chạy. Được rồi, vừa rồi cô ta định thêm một câu định ngữ ở phía trước, nếu như ông chủ không hỉ nộ vô thường như vậy!

Không đợi bóng lưng của cô ta biến mất hẳn, Qúy Thiếu Kiệt đã nắm lấy điện trên bàn, “Bộ phận nhân sự sao? Ngày mai tôi lqd không muốn thấy Winnie đến công ty nữa! Tôi cần một người thư ký tu dưỡng chuyên nghiệp, nếu như lần sau còn xuất hiện những kẻ háo sắc như vậy tại văn phòng của tôi nữa thì các người cũng cùng nhau cút hết đi!”

Để điện thoại xuống, anh đau đầu vỗ trán.

Bên ngoài vang lên một trận ồn ào, hai cánh cửa của phòng làm việc đột nhiên bị người ta đẩy ra mạnh mẽ, khung cửa bắn ngược lên tường, “Ầm” tạo thành một tiếng vang thật lớn.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì cái cô thư ký nhỏ kia đã sớm bị Qúy Thiếu Kiệt lăng trì.

Người dẫn đầu đi vào là một cô gái ăn mặc gọn gàng màu hồng, bộ dạng giống như mới vừa tan học, nâng cằm, hai tay vòng lại trước ngực, chữ ‘freedom’ trên túi xách sáng chói ngay khuỷu tay.

Anh áp chế hỏa khí, nửa híp mắt nhìn cô gái trẻ.

“Này, Quý Thiếu Kiệt, Chú Quý, chú còn nhớ tôi không?” Cô gái nói

Anh bất động thanh sắc(không biến sắc) nhìn chăm chú cô gái khoảng chừng mười giây, vẻ mặt trở nên như cười như không, phất phất tay, để cho cô thư ký tay chân luống cuống thiếu chút nữa muốn chui xuống hố kia ra ngoài. Không tệ, cô ta cũng không ngu xuẩn đến nổi quên đóng cửa lại.

“Em gái của Chung Chấn Văn?”

Anh nhàn hạ tựa lưng vào ghế, đưa tay ra hiệu mời cô ngồi xuống.

“Chính xác! Không tệ, chú cũng không đến nỗi dễ quên.” Lạc Lạc tùy ý ngồi lên chiếc ghế xoay đối điện anh, sau đó dựa lưng vào, lui một đường dài, tiện tay vứt túi xách lên sô pha bên cạnh.

Mục đích đến của cô bé này lộ vẻ ‘hưng sư vấn tội’, nói chuyện không biết trời cao đất dày là gì, đôi mắt to càn rỡ lại càng lộ vẻ bướng bỉnh. Đã biết bao nhiêu năm rồi không có ai dám nói chuyện như thế trước mặt Quý Thiếu Kiệt, anh không biết vì sao lại muốn bật cười, “Vậy..., cô Chung Tĩnh Ngôn, sao cô lại đến đây? Có muốn ông chú này mời cô ăn kem không?”

Lạc Lạc cười lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, vẻ mặt quá mức thành thục nhìn trong mắt của Quý Thiếu Kiệt thật sự có chút buồn cười, cô nói: “Chú Quý, ngày hôm qua chú đã mời tôi nếm một trận roi xào thịt, bây giờ lại mời thêm một bữa kem nữa thì cũng không hẳn là không thể.”

Trong lòng Quý Thiếu Kiệt ngớ ra một chút, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tao nhã, thật sự gọi điện thoại, bảo thư ký chuẩn bị một phần Haagen-Dazs(kem) lớn.

“Trước khi kem được đưa tới, có muốn tôi đưa cô đi thăm quan phòng làm việc của tôi một chút không?” Tiếng nói của anh thuần phát, lúc không nói lời nào làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng, nhưng khi anh cười lqd rộ lên, trong giọng nói lại mang theo một loại giọng điệu tài hoa quý tộc, một chút lười biếng, một chút ngạo mạn, cùng với người đàn ông thô bạo, nghiêm túc mà Lạc Lạc nhìn thấy khi mới đến giống như hai người.

Giọng nói đặc biệt này không hề khiến người ta chán ghét, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy sinh ra một loại gợi cảm, buông lỏng hơi thở, rất dễ dàng khiến người khác thay đổi cảm xúc theo tâm tình của anh.

Vì thế, không biết như thế nào, vừa mới chứa một bụng đạn chuẩn bị bắn phá, bây giờ Lạc lạc giống như đã bị mê hoặc liền gật đầu một cái.

Văn phòng làm việc này khá lớn, đứng dậy đi theo anh, di chuyển qua một bức tường sách kiểu cách Châu Âu, đằng sau có một khoảng trời riêng, phòng nghỉ ngơi, phòng tư liệu, đầy đủ mọi thứ, trên vách tường còn treo không ít tranh thư họa.

Lạc Lạc không chút để ý đến anh đang giới thiệu từng thứ một, thoáng nhìn qua đồ vật màu đỏ sậm đang để trên bàn bên cạnh giường, đồ vật trong chiếc hộp đang mở lóe lên ánh sáng, Lạc Lạc tò mò đi qua cầm lqd lên nhìn, là một khối ngọc bội long phượng đang đùa giỡn, chất liệu vô cùng nhẵn nhụi. Một con rồng một con phượng dùng chất liệu hoàn toàn nhẹ nhàng, hình dáng chạm trổ phong phú, trông rất sống động, ngoài ra tạo hình chòm râu của Giao Long(rồng) lại càng tinh tế, giống như lắc nhẹ theo gió.

“Khối ngọc này không tệ!” Lạc Lạc nhịn không được nói

Quý Thiếu Kiệt thấy cô quan sát tỉ mỉ, giống như tùy ý nói: “Thích thì mượn chơi đi, nhưng mà nhớ đừng đánh mất.”

“Ai mà thèm!” Lạc Lạc nhẹ buông tay, khối ngọc bội bị ném lên giường, mí mắt Quý Thiếu Kiệt nhảy lên một cái, quai hàm xê dịch.

Lạc Lạc vừa nghiêng đầu, đuôi mắt lại chạy tới quầy rượu bên cửa sổ, thật tuyệt vời, cái bàn này lại gần cửa sổ, ngồi ở đây mà nhâm nhi rượu, từ trên tầng năm mươi chín quan sát tất cả, nhất định sẽ có quan niệm nghệ thuật khác.

Trong khi nghĩ như vậy, Lạc Lạc không ý thức được bản thân mình đã ngồi xuống từ lúc nào. Không bao lâu sau, một ly thủy tinh có dịch thể màu đỏ được để xuống trước mặt.

“Rượu trái cây, cô gái nhỏ có thể uống một chút.” Quý Thiếu Kiệt đứng thẳng người, một khuỷu tay chống đỡ trên quầy rượu, nghiêng người mỉm cười nói.

Trong giọng nói của anh mang theo một chút dụ dỗ như có như không, “Cô gái nhỏ”, cái từ này ít nhiều gì cũng lấy lòng lqd Lạc Lạc, hai tay cô nâng ly rượu chân dài lên, dùng đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm liếm một chút, có vị ngọt! Ngay sau đó, hơi ngưỡng cổ, khí phách tiêu diệt hết một ly, nghiêng đầu nói: “Đúng lúc đang khát, mùi vị cũng không tệ lắm. So với rượu có ga(rượu hoa quả) thì uống ngon hơn.”

Nói xong, thấy Quý Thiếu Kiệt không có ý muốn lấy cho cô một lý khác, lại đưa cái ly rỗng ra, “Chú, đừng hẹp hòi như vậy, cho tôi một ly nữa đi.”

Quý Thiếu Kiệt nở nụ cười, vẻ mặt dường như mang theo một chút bất đắc dĩ, lại rót thêm cho cô một ly, “Tuy là rượu ngọt, nhưng trẻ con vẫn không nên uống quá nhiều.”

Ông chú này nói cái gì? Một phút trước vẫn còn gọi là “Cô gái nhỏ”, một giây sau đã biến thành “Trẻ con”?

Lạc Lạc mất hứng, “Ừng ực” một ngụm, uống hết một ly. Giận dỗi trừng mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt, “Chú Quý! Đừng quanh co cho tôi ăn viên đạn bọc đường, nói đi, vì sao chú lại chụp ảnh như vậy? Vì sao lại gửi những thứ đó cho ba tôi? Làm như vậy đối với chú có ích lợi gì?”

Đôi mắt của cô to như đôi mắt của chú nai con xinh đẹp, hai hạt trân châu màu đen có loại mềm mại kỳ lạ, giống như sôcôla lqd đen ngưng kết lại, đôi môi hình củ ấu xinh đẹp, mang theo một loại gợi cảm không hợp với tuổi, khi nói chuyện trong hơi thở vẫn còn mang theo hương vị ngọt ngào của rượu trái cây.

Quý Thiếu Kiệt nhịn không được nở nụ cười, giữa lúc muốn mở miệng nói gì đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, có thể cô thư ký nhỏ Winnie đã bị ông chủ dọa sợ, nên một người thư ký khác lớn tuổi hơn một chút đẩy cửa bước vào, bưng một hộp kem hương chuối đặt trước mặt Lạc Lạc, “Mời cô dùng ngon miệng.”

“ Xin hỏi Chủ tịch Quý còn dặn dò gì không?” Sau khi nhận được chỉ thị mới xoay người rời đi.

“Được rồi, cô Chung, ăn vỏ bọc đường trước, chờ ăn xong rồi hãy bắn đạn pháo!” Anh cười nói, kéo cánh cửa tủ rượu ra, rót cho mình một ly rượu màu hổ phách, bưng trong tay đong đưa, nhẹ ngửi.

Lạc Lạc do dự một chút, nhưng vẫn lựa chọn cầm thìa lên thở phì phì .

Cô rất khát, trên đường đến đây lại phơi dưới ánh nắng mặt trời, vừa rồi uống hai ly rượu ngọt kia cũng không đủ ướt đầu lưỡi. Huống chi mấy ngày nay các anh lại quản quá nghiêm, cũng để cho cô ăn lạnh, cô đã sớm khó chịu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện