Cưng Chiều Vô Hạn
Chương 20: Lão tử vẫn còn là xử nam đấy 2
Editor: Trần Thu Lệ
Lọt vào trong tầm mắt anh là một mảnh đất phì nhiêu màu hồng nhạt, vô cùng sạch sẽ, không có màu đen của bụi rậm, nụ hoa xấu hổ nhô lên cao, giống như một cái bánh bao thịt tươi mới ngon miệng.
Bởi vì hai chân bị anh kéo rộng ra, nên hai mảnh thịt như hai cánh hoa chớm nở, bên trong lộ ra một đường huyền bí đỏ tươi.
Anh nhìn chăm chú, giống như nhìn đồ cúng tế trên bàn thờ, ánh mắt đang nhìn giải đất mang theo một tia thành kính.(ẹc ẹc, có ai nhìn vào chỗ đó mà thành kính ko trời).
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò thịt nhỏ đang mở ra, thật lâu sau, lòng ngón tay từ từ trượt xuống, vân vê hai cánh hoa, sau khi được vân vê khe hở càng mở rộng, anh nhịn không được duỗi nửa ngón tay tiến vào, ưm! Anh thạn nhẹ trong lòng, ấm áp, cắn chặt, như lọt vào Thiên Đường.
Cô gái không chịu nổi, khóc, lại bắt đầu liều mạng khép chặt hai chân, đôi tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay anh ngăn cản anh tiếp tục.... Từ trước đến nay các anh trai vẫn chưa bao giờ làm như thế này với cô.
“Ngoan, bảo bối, đừng náo loạn, để anh nhìn một chút...” Anh khàn giọng lần lượt nỉ non. Anh có thể phát biểu trước mặt vạn người, lúc này lại nghèo từ đến nổi đành phải nói một câu này.
Lạc Lạc giãy giụa chỉ là đàn ông thôi mà, từ từ kiệt lực, hai tay vô lực phủ trên mi mắt. Có dòng chất lỏng ấm áp chảy ra.
Là chính cô hạ quyết tâm muốn đi ra ngoài không phải sao? Nếu đã không phải là các anh, vậy thì bất kể là ai cũng được. Quản hắn là con chó hay con mèo, quản hắn là Ất, Giáp hay là Bính, quản hắn là Trương Tam hay là Lý Tứ... chỉ ngoại trừ hai người này.
Giữa thời khắc quyết tâm đó, người đàn ông này đã nhặt được cô, vậy thì cứ cho anh cũng được.
Cô quý trọng, bọn chơi đùa.
Bọn họ quý trọng, cô liền coi như vứt bỏ cây chổi.
Nhưng mà vì sao vẫn cứ khó chịu như vậy? Dòng nước mắt này giống như vỡ đê, muốn ngừng cũng không ngừng được. Vốn tưởng rằng buổi chiều đã khóc đủ, ép khô, nhưng tại sao cơ thể này lại hèn như vậy, còn có thể chảy ra nhiều nước mắt như vậy chứ?
Dì cả của cô còn một ngày cuối cùng, lượng ra rất ít, nhưng trên quần lót bị ném trên giường bên cạnh chiếc khăn còn thấy được nhiều điểm đỏ tươi.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói cứng rắn, tiếng nói nghẹn ngào, hai chân lại muốn khép lại.
Đáng ghét đến tột đỉnh là người đàn ông vẫn không chịu hé răng, nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của anh.
Tự tôn vỡ thành mảnh vụn.
Cô tích góp sức lực toàn thân, đột nhiên nâng chân đạp một cước lên mặt anh.
Quý Thiếu Kiệt đang say mê nghiên cứu từng bộ phận, không ngờ bị đá một cước khiến cái mông phải lau sàn nhà, vẻ mặt thoáng chốc đen thui, chìm cho ra nước, toàn thân tản mát ra khí lạnh vô hình làm cho người ta sợ hãi.
Bị một cô nhóc “Hếch mũi lên mặt”(giẫm đạp), anh đã sống hai ba mươi năm, đãi ngộ này cũng thật là tươi mới.
Lạc Lạc thực hiện được một cước, nhưng người đàn ông như vậy lại khiến cô giật thót mình, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng loài Báo săn xé nát con con mồi dưới móng vuốt trong Thế giới động vật, bên tai còn vang lên lời bộc bạch của Thầy giáo Triệu, Báo săn là cao thủ tìm kiếm con mồi, bọn chúng có thị giác và khứu giác nhạy bén...
Cô không có cách nào không sợ hãi, hai cái chân run run, đáng thương tội nghiệp đi thẳng về mép giường.
Anh cũng không nhào lên xé nát cô, nhưng lại bắt đầu cởi áo ngủ, cởi quần.
“Chú, chú không biết xấu hổ!” Rốt cuộc toàn bộ dũng khí cũng sụp đổ, toàn thân Lạc Lạc không ngừng run rẩy.
Cằm của cô bị một đôi tay như đúc bằng sắt nắm lấy, cô không thể không hoảng sợ mở to cặp mắt đang đóng chặt, trước mắt cô rõ ràng là một cây gậy thật to thật nóng hổi đang đứng thẳng, đỉnh đầu tròn tròn như một quả trứng ngỗng được bóc vỏ, sáng lấp lánh như gốm sứ, trên cây gậy có kích thước như bình nước khoáng đang nổi đầy gân xanh, kích cỡ kinh người, nổi bật lên như những dãy kênh rạch, cả cây gậy khổng lồ nhìn như một con rắn độc, tỏ ra vô cùng dữ tợn.(Chị Lạc hình dung hơi bị ghê đấy).
Này... Kích cỡ này, không giống với các anh trai của cô nha!
Trịnh Hiểu Tuyên thật sự không lừa gạt cô!
Cô ấy từng nói, bộ phận dưới thân của một người đàn ông vừa trưởng thành vừa thâm sâu nhất định rất lớn, lúc đó cô còn cười nhạo Trịnh Hiểu Tuyên nghiên cứu nam sắc nhiều quá nên bị tẩu hỏa nhập ma, mới vừa rồi cô cũng cẩn thận quan sát của anh một chút, nhưng không cho là đúng, bây giờ... Hối hận thì đã muộn!
Da đầu Lạc Lạc run lên, hai tay ôm ngực hoảng sợ dán trên tường, nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt, “Chú! Bỏ qua cho tôi đi! Cái đó rất lớn, tôi sẽ chết mất...”
Lúc này Quý Thiếu Kiệt như đạn đã lên nòng, làm sao có thể hạ xuống mà không bắn, khàn giọng nói: “Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là chú!”
Từng chữ từng chữ này nghe vào trong tai Lạc Lạc thật sự giống âm thanh của ma quỷ dưới địa ngục, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng trào ra dưới bụng.
Có lẽ trời sinh đàn ông khát máu, một màn máu đỏ thắm giữa hai chân tuyết trắng đập vào mắt, một mùi tanh nhàn nhạt mang theo mùi thơm đặc biệt lạ lùng của cô thâm nhập vào xoang mũi, Quý Thiếu Kiệt liền thấy khí huyết dâng trào, cũng chẳng quan tâm đến cái gì khác, một tay lần nữa tách đùi cô ra, một tay nắm giữ em trai nhà mình nhét vào trong hang động đang ẩm ướt.
Mồ hôi từ trên trán chảy xuống như dòng suối nhỏ, anh thở hồng hộc như trâu(y lời tác giả nha), khó khăn cầm lấy em trai, một lần nhắm thẳng, động thân, cô gái dưới thân đã khóc khàn cổ họng, nhận lệnh không nhúc nhích, nhưng mà...
Đối với Quý Thiếu Kiệt mà nói, chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời của anh không phải vẫn còn sống, nó không cứng rắn không đứng dậy, mà là đã cứng rắn ngẩng đầu nhưng lại vào không được.
Đối với Chung Tĩnh Ngôn mà nói, chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời của cô không phải là bị tiêm, mà là vẻ mặt đáng ghét của tên bác sĩ cứ cầm ống tiêm thử tới thử lui, nhưng lại chậm chạp không chích vào bên trong.
Đếm hôm đó, nhân viên bảo vệ trực đêm bên ngoài biệt thự nhà họ Qúy đều nghe thấy tiếng động, bàn luận sôi nổi, "Quý thiếu của chúng ta cũng thật mạnh nha, nhìn sơ qua tuổi của cô bé này cũng còn nhỏ, chẳng lẽ lại chơi đùa người ta đến tàn tạ rồi.”
Rốt cuộc cô gái cũng chịu không nổi, “Chú à, chú đừng có đùa giỡn nữa, làm cho sảng khoái đi!”
Quý Thiếu Kiệt...
Lọt vào trong tầm mắt anh là một mảnh đất phì nhiêu màu hồng nhạt, vô cùng sạch sẽ, không có màu đen của bụi rậm, nụ hoa xấu hổ nhô lên cao, giống như một cái bánh bao thịt tươi mới ngon miệng.
Bởi vì hai chân bị anh kéo rộng ra, nên hai mảnh thịt như hai cánh hoa chớm nở, bên trong lộ ra một đường huyền bí đỏ tươi.
Anh nhìn chăm chú, giống như nhìn đồ cúng tế trên bàn thờ, ánh mắt đang nhìn giải đất mang theo một tia thành kính.(ẹc ẹc, có ai nhìn vào chỗ đó mà thành kính ko trời).
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò thịt nhỏ đang mở ra, thật lâu sau, lòng ngón tay từ từ trượt xuống, vân vê hai cánh hoa, sau khi được vân vê khe hở càng mở rộng, anh nhịn không được duỗi nửa ngón tay tiến vào, ưm! Anh thạn nhẹ trong lòng, ấm áp, cắn chặt, như lọt vào Thiên Đường.
Cô gái không chịu nổi, khóc, lại bắt đầu liều mạng khép chặt hai chân, đôi tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay anh ngăn cản anh tiếp tục.... Từ trước đến nay các anh trai vẫn chưa bao giờ làm như thế này với cô.
“Ngoan, bảo bối, đừng náo loạn, để anh nhìn một chút...” Anh khàn giọng lần lượt nỉ non. Anh có thể phát biểu trước mặt vạn người, lúc này lại nghèo từ đến nổi đành phải nói một câu này.
Lạc Lạc giãy giụa chỉ là đàn ông thôi mà, từ từ kiệt lực, hai tay vô lực phủ trên mi mắt. Có dòng chất lỏng ấm áp chảy ra.
Là chính cô hạ quyết tâm muốn đi ra ngoài không phải sao? Nếu đã không phải là các anh, vậy thì bất kể là ai cũng được. Quản hắn là con chó hay con mèo, quản hắn là Ất, Giáp hay là Bính, quản hắn là Trương Tam hay là Lý Tứ... chỉ ngoại trừ hai người này.
Giữa thời khắc quyết tâm đó, người đàn ông này đã nhặt được cô, vậy thì cứ cho anh cũng được.
Cô quý trọng, bọn chơi đùa.
Bọn họ quý trọng, cô liền coi như vứt bỏ cây chổi.
Nhưng mà vì sao vẫn cứ khó chịu như vậy? Dòng nước mắt này giống như vỡ đê, muốn ngừng cũng không ngừng được. Vốn tưởng rằng buổi chiều đã khóc đủ, ép khô, nhưng tại sao cơ thể này lại hèn như vậy, còn có thể chảy ra nhiều nước mắt như vậy chứ?
Dì cả của cô còn một ngày cuối cùng, lượng ra rất ít, nhưng trên quần lót bị ném trên giường bên cạnh chiếc khăn còn thấy được nhiều điểm đỏ tươi.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói cứng rắn, tiếng nói nghẹn ngào, hai chân lại muốn khép lại.
Đáng ghét đến tột đỉnh là người đàn ông vẫn không chịu hé răng, nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của anh.
Tự tôn vỡ thành mảnh vụn.
Cô tích góp sức lực toàn thân, đột nhiên nâng chân đạp một cước lên mặt anh.
Quý Thiếu Kiệt đang say mê nghiên cứu từng bộ phận, không ngờ bị đá một cước khiến cái mông phải lau sàn nhà, vẻ mặt thoáng chốc đen thui, chìm cho ra nước, toàn thân tản mát ra khí lạnh vô hình làm cho người ta sợ hãi.
Bị một cô nhóc “Hếch mũi lên mặt”(giẫm đạp), anh đã sống hai ba mươi năm, đãi ngộ này cũng thật là tươi mới.
Lạc Lạc thực hiện được một cước, nhưng người đàn ông như vậy lại khiến cô giật thót mình, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng loài Báo săn xé nát con con mồi dưới móng vuốt trong Thế giới động vật, bên tai còn vang lên lời bộc bạch của Thầy giáo Triệu, Báo săn là cao thủ tìm kiếm con mồi, bọn chúng có thị giác và khứu giác nhạy bén...
Cô không có cách nào không sợ hãi, hai cái chân run run, đáng thương tội nghiệp đi thẳng về mép giường.
Anh cũng không nhào lên xé nát cô, nhưng lại bắt đầu cởi áo ngủ, cởi quần.
“Chú, chú không biết xấu hổ!” Rốt cuộc toàn bộ dũng khí cũng sụp đổ, toàn thân Lạc Lạc không ngừng run rẩy.
Cằm của cô bị một đôi tay như đúc bằng sắt nắm lấy, cô không thể không hoảng sợ mở to cặp mắt đang đóng chặt, trước mắt cô rõ ràng là một cây gậy thật to thật nóng hổi đang đứng thẳng, đỉnh đầu tròn tròn như một quả trứng ngỗng được bóc vỏ, sáng lấp lánh như gốm sứ, trên cây gậy có kích thước như bình nước khoáng đang nổi đầy gân xanh, kích cỡ kinh người, nổi bật lên như những dãy kênh rạch, cả cây gậy khổng lồ nhìn như một con rắn độc, tỏ ra vô cùng dữ tợn.(Chị Lạc hình dung hơi bị ghê đấy).
Này... Kích cỡ này, không giống với các anh trai của cô nha!
Trịnh Hiểu Tuyên thật sự không lừa gạt cô!
Cô ấy từng nói, bộ phận dưới thân của một người đàn ông vừa trưởng thành vừa thâm sâu nhất định rất lớn, lúc đó cô còn cười nhạo Trịnh Hiểu Tuyên nghiên cứu nam sắc nhiều quá nên bị tẩu hỏa nhập ma, mới vừa rồi cô cũng cẩn thận quan sát của anh một chút, nhưng không cho là đúng, bây giờ... Hối hận thì đã muộn!
Da đầu Lạc Lạc run lên, hai tay ôm ngực hoảng sợ dán trên tường, nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt, “Chú! Bỏ qua cho tôi đi! Cái đó rất lớn, tôi sẽ chết mất...”
Lúc này Quý Thiếu Kiệt như đạn đã lên nòng, làm sao có thể hạ xuống mà không bắn, khàn giọng nói: “Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là chú!”
Từng chữ từng chữ này nghe vào trong tai Lạc Lạc thật sự giống âm thanh của ma quỷ dưới địa ngục, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng trào ra dưới bụng.
Có lẽ trời sinh đàn ông khát máu, một màn máu đỏ thắm giữa hai chân tuyết trắng đập vào mắt, một mùi tanh nhàn nhạt mang theo mùi thơm đặc biệt lạ lùng của cô thâm nhập vào xoang mũi, Quý Thiếu Kiệt liền thấy khí huyết dâng trào, cũng chẳng quan tâm đến cái gì khác, một tay lần nữa tách đùi cô ra, một tay nắm giữ em trai nhà mình nhét vào trong hang động đang ẩm ướt.
Mồ hôi từ trên trán chảy xuống như dòng suối nhỏ, anh thở hồng hộc như trâu(y lời tác giả nha), khó khăn cầm lấy em trai, một lần nhắm thẳng, động thân, cô gái dưới thân đã khóc khàn cổ họng, nhận lệnh không nhúc nhích, nhưng mà...
Đối với Quý Thiếu Kiệt mà nói, chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời của anh không phải vẫn còn sống, nó không cứng rắn không đứng dậy, mà là đã cứng rắn ngẩng đầu nhưng lại vào không được.
Đối với Chung Tĩnh Ngôn mà nói, chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời của cô không phải là bị tiêm, mà là vẻ mặt đáng ghét của tên bác sĩ cứ cầm ống tiêm thử tới thử lui, nhưng lại chậm chạp không chích vào bên trong.
Đếm hôm đó, nhân viên bảo vệ trực đêm bên ngoài biệt thự nhà họ Qúy đều nghe thấy tiếng động, bàn luận sôi nổi, "Quý thiếu của chúng ta cũng thật mạnh nha, nhìn sơ qua tuổi của cô bé này cũng còn nhỏ, chẳng lẽ lại chơi đùa người ta đến tàn tạ rồi.”
Rốt cuộc cô gái cũng chịu không nổi, “Chú à, chú đừng có đùa giỡn nữa, làm cho sảng khoái đi!”
Quý Thiếu Kiệt...
Bình luận truyện